Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

luenkimcuongtrieu 95-100

Chương 95

Như trẫm đích thân tới (1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

"Xong, quyết định vậy đi! Sang năm xem thử Hổ Nữ có thể đi chung với ta không." Trải qua vài ngày nghiên cứu, rốt cục Diệp Lãng đã định ra một lộ tuyến cho mình, căn cứ lộ tuyến của hắn, hắn sẽ đi qua toàn bộ nơi thú vị nhất đại lục, mà tự nhiên hắn cũng sẽ mất thời gian rất dài, tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Dựa theo lộ tuyến này của Diệp Lãng, nếu hắn đi hết sẽ tốn 5-6 năm, đây vẻn vẹn mới tính đi đường thôi đấy, chưa tính thời gian chơi bời.

Cái này có phải rất... quá phận một chút không?

Đương nhiên quá phận, nếu bị người của Diệp gia biết, nhất định sẽ hủy bỏ kế hoạch của hắn, hoặc là sẽ bắt hắn một thời gian về nhà một lần, sau đó đi tiếp sau.

Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Chỉ là nếu làm như vậy thì không còn ý nghĩa nữa, đến lúc đó chắc phải vẽ lại lộ tuyến lấy Tường Không Đế Quốc làm trung tâm quá.

Đối với việc này Diệp Lãng cũng chỉ có thể gặp chiêu chiết chiêu mà thôi!

Vì vậy, Diệp Lãng cảm thấy phần kế hoạch này tạm thời không nên để cho họ biết, chém trước báo sau là tốt nhất!

"Đệ đệ!" Diệp Lam Vũ đột nhiên xuất hiện đằng sau Diệp Lãng.

"A, cái gì?" Diệp Lãng miệng đáp tay nhét bản đồ vào trong giới chỉ, hắn còn tưởng rằng mình bị phát hiện rồi chứ.

"Ngươi giấu cái gì đấy?" Diệp Lam Vũ nghi ngờ hỏi.

"Không, không có gì..." Diệp Lãng chối đây đẩy, làm bộ như không có gì, mà động tác này càng làm người khác cảm thấy có vấn đề hơn.

"Ngươi dám gạt ta à! Nhìn là biết ngươi đang muốn làm gì rồi, ngươi còn muốn gạt ta à?" Diệp Lam Vũ có chút giận dữ nói.

"Thật vậy sao?" Diệp Lãng nhìn Diệp Lam Vũ, hỏi nghịch: "Ngươi có biết ta đang làm gì à?"

"Có phải ngứa người không? Muốn ăn đập à!" Diệp Lam Vũ hung hăng vỗ đầu Diệp Lãng.

"Quả nhiên ngươi giả vờ, bây giờ ta chuồn đây, ai mà ngứa da cơ chứ!" Diệp Lãng cười nói, tựa hồ rất đắc ý.

"..." Diệp Lam Vũ lại đau đầu, đệ đệ mình lại giả vờ ngớ ngẩn.

"Cho dù không biết, cho dù ta nói sai ngươi cũng phải khai ra..."

A, không đúng, hắn muốn chạy?

Sau khi Diệp Lãng nói câu kia xong đã nhấc chân bỏ chạy rồi, bây giờ đã đến trước cửa thư quán rồi!

"Tiểu hỗn đản, ngươi đứng lại cho lão nương!" Diệp Lam Vũ một bên đuổi một bên hô.

"Không đứng, bị ngươi bắt thì ngươi lại hỏi ta chuyện đi du lịch thì sao!" Diệp Lãng hô trở lại, mà lời này của hắn quả thật chỉ có thể dùng hai từ "ngu ngốc" để hình dung thôi.

"Bây giờ ta biết rồi, ngươi không cần chạy nữa..." Diệp Lam Vũ trầm mặc một hồi, đột nhiên dừng lại, sau đó thong dong nói.

"A, sao ngươi biết ta muốn đi chơi vài năm không về?" Diệp Lãng cũng dừng lại, sau đó ngơ ngác hỏi.

"..."

"Vốn không biết, bây giờ biết rồi! Tiểu hỗn đản nhà ngươi, cũng dám muốn đi vài năm không về đấy!" Diệp Lam Vũ bắt lấy tay Diệp Lãng, trách mắng.

"Không phải đi chơi sao, đương nhiên phải chơi thực thống khoái, ta đã quyết định như vậy rồi, ta sẽ viết thư về, được không, tỷ tỷ..." Diệp Lãng giả bộ đáng thương cầu khẩn, làm cho cơn tức của Diệp Lam Vũ đột nhiên lụi tàn...

"Không thể, trừ phi ngươi đồng ý để ta đi cùng." Diệp Lam Vũ hung hăng nói, bảo trì lập trường cũ, đây là vấn đề nguyên tắc.

"Không vui chút nào, cả ngày ngươi toàn làm chuyện kỳ quái, đi cùng với ngươi rất phiền phức." Diệp Lãng cự tuyệt, đó cũng là vấn đề về nguyên tắc, hắn có một bóng ma trong lòng, bởi vậy rất ít đi cùng Diệp Lam Vũ, lại càng không muốn đi du lịch với nàng.

"Ngươi vẫn còn nhớ chuyện đó à, ngoan, đó là chuyện ngày xưa, bây giờ tỷ tỷ cũng không làm như vậy nữa. Hơn nữa cho dù nghĩ muốn làm vậy thì bộ dạng bây giờ của ngươi tựa hồ không thích hợp." Diệp Lam Vũ lôi kéo tay Diệp Lãng, cười nói. ( Vụ mặc đồ con gái ra đường hồi nhỏ ấy - DG )

"Ta không tin ngươi!" Diệp Lãng rõ ràng nói.

"..."

"Hừ, nếu ngươi không đáp ứng ta sẽ không cho ngươi đi đâu, nếu ngươi chạy thoát, ta sẽ bắt tất cả mọi người trên đại lục này không chơi với ngươi, cho ngươi chơi một mình!" Diệp Lam Vũ trừng mắt, uy hiếp nói.

"..., thôi được rồi, nếu ngươi muốn thì lâu lâu ta sẽ cho ngươi đi với ta một thời gian ngắn." Diệp Lãng cũng sợ tỷ tỷ hắn, hắn biết cái gì nàng cũng dám làm.

"Ách, sao ta không nghĩ đến biện pháp này, dù ngươi không về nhà nhưng ta có thể tùy lúc tìm ngươi, cùng ngươi chơi đùa. Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi!" Diệp Lam Vũ cười nói.

"Bởi vì ngươi ngu chứ sao!" Diệp Lãng nói.

"Phanh!" Diệp Lam Vũ gõ một phát lên đầu Diệp Lãng.

"Đau!"

"Dám nói ta ngốc này! Nói cho ngươi biết, ngươi không được nói ta như vậy!" Diệp Lam Vũ cảnh cáo.

"Vì sao?"

"Vì ta là tỷ tỷ của ngươi!"

"..."

Lý do này quả thật rất mạnh mẽ!

"Tỷ, vừa rồi ngươi tìm ta làm gì?" Đột nhiên Diệp Lãng nghĩ đến việc Diệp Lam Vũ đến đây có chút kỳ diệu.

"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chính sự. Tiểu Thất và ta đều đang tìm ngươi, hình như Hoàng Thượng đang gặp một chuyện gì đó thật khó xử lý nên mới gọi ngươi tới xem sao." Diệp Lam Vũ vỗ vỗ đầu nói.

"..., ta không muốn đi!" Diệp Lãng lắc đầu nguây nguẩy, chuyện mà Hoàng Đế còn khó giải quyết thì mình đi làm làm chi, nhất định là một chuyện rất đau đầu, rất phiền toái!

Hơn nữa nếu giải quyết chuyện này xong sau này bọn họ có tiếp tục làm phiền mình không? Hẳn là có a.

"Ngươi không cần sợ, bọn họ nói chuyện này phải tìm một người thực đặc thù đến làm mà thôi, cũng không phải vì chuyện này khó khăn gì. Nếu bọn họ gạt chúng ta thì chúng ta trực tiếp chạy lấy người là được." Diệp Lam Vũ nói, nàng rất hiểu Diệp Lãng, biết hắn đang nghĩ cái gì.

Diệp Lãng gật gật đầu nói: "Nếu như vậy thì chúng ta cứ đi một chuyến vậy, còn có, tiểu Thất đâu?" Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Không cần quan tâm đến nàng, chính nàng sẽ quay về." Diệp Lam Vũ nói, lôi kéo Diệp Lãng chạy lấy người.

Đến tận bây giờ hai người vẫn không hòa thuận, mặc kệ ai tìm được Diệp Lãng trước cũng sẽ không chờ đối phương, nếu lần này là Thất công chúa tìm được Diệp Lãng cũng như vậy, không chờ Diệp Lam Vũ làm gì. Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Ừ..." Diệp Lãng cứ như vậy bị lôi di.

"Hừ! Diệp Lam Vũ, ngươi chờ đấy!" Khi công chúa đuổi đến Đồ Thư Quán mới biết Diệp Lãng đã bị tỷ tỷ bắt đi, dậm chân, sau đó nhanh chóng đuổi theo, hy vọng có thể kịp.

Bên trong hoàng cung, tại thư phòng, Hoàng Đế kể rõ sự tình với Diệp Lãng, mà người ở đây chỉ có mấy mống, tất cả đều là người mà Hoàng Đế tín nhiệm nhất, đương nhiên gồm cả Diệp Thành Thiên.

"..., Hoàng Thượng, vấn đề của các người là cái này à??" Sau khi Diệp Lãng nghe đầu đuôi câu chuyện, cau mày, hỏi một câu.

"Ừ, chính là chuyện này, chúng ta không tiện ra mặt, cảm thấy ngươi đi là thích hợp nhất." Hoàng Đế gật gật đầu, rất nghiêm túc nói.

"Sao lại không tiện? Các người đã biết đáp án, vậy cứ nói ra, sợ cái gì?" Diệp Lãng nói.

"Ngươi không hiểu đâu, cái này liên lụy đến rất nhiều thứ, nhưng cũng chỉ về mặt hình thức, cho dù bọn họ biết chuyện này là chúng ta bắt ngươi làm cũng không làm gì chúng ta được, cũng giống như bây giờ chúng ta không thể đi làm chuyện này vậy!" Hoàng Đế nói với Diệp Lãng, cũng không giải thích nguyên nhân.

Bởi vì với bọn họ mà nói, giải thích với Diệp Lãng thực phiền toái, hơn nữa cũng không quan trọng lắm, căn bản không cần biết đến làm gì!

"Nếu như vậy ngươi hẳn là tùy tiện tìm một người là được rồi, vì sao lại tìm ta." Diệp Lãng không nghĩ cái khác, chỉ kỳ quái cái này mà thôi.

"Tìm ngươi là vì dễ giải thích hợp lý thôi, ngươi có thể lơ đãng giải quyết được việc này, mà ngươi cũng làm bọn họ không thể có lý do truy cứu việc này được." Hoàng Đế cười nói.

"Đám người chơi trò chính trị các ngươi quả nhiên không một thứ tốt!" Diệp Lãng thành thật nói ra ý nghĩ của mình, điều này làm cho đám người Hoàng Đế ngậm miệng không nói được gì.

"Khụ khụ, bây giờ ngươi đã có thể đi làm việc này rồi, tùy ngươi làm sao cũng được, chỉ cần ra kết quả là xong." Hoàng Đế ho khan vài tiếng, sau đó "đuổi" Diệp Lãng ra ngoài.

"Biết rồi! Lần này coi như xong, sau này mà những chuyện như vậy thì đừng tìm ta, nếu không đừng trách ta không nể mặt!" Diệp Lãng nói rất ngưu bức, không chút giác ngộ quan hệ quân thần.

"..." Quên đi, bây giờ hắn là đại gia, cứ để cho hắn đi đi vậy.

"Đệ đệ, bọn họ bảo ngươi đi làm cái gì?" Diệp Lãng vừa ra khỏi thư phòng, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa liền xông tới hỏi, các nàng vẫn đợi ở ngoài cửa vì đơn giản là đám người Hoàng Đế hứa chuyện này cho các nàng làm chung với hắn, cũng không cần nghe chi tiết làm gì.

"Bọn họ bảo ta thả một số người, giết một số người, quan sát một số người, rất đơn giản." Diệp Lãng nhún nhún vai nói.

"Giết người? Không được, sao lại để ngươi làm chuyện như vậy được, lão ba cũng thật là, sao lại bắt ngươi đi làm chuyện huyết huyết tinh như vậy chứ!" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cơ hồ nói giống nhau như đúc, mà lão ba trong miệng các nàng đương nhiên là hai người khác nhau, bây giờ đều đang ở trong phòng kia kìa.

"Cũng không phải là ta giết, chủ ý là bọn hắn sắp đặt, người là bọn hắn giết, ta chỉ làm người đi ngang qua sân khấu thôi, bất quá ít nhiều cũng bị liên lụy đến, trong lòng sẽ bất an một thời gian ngắn. Cũng may những người kia cũng không phải người tốt lành gì." Diệp Lãng bình tĩnh nói.

"Vậy đừng làm, để người khác đi làm là được." Diệp Lam Vũ nói.

"Nếu bọn họ bảo ta đi thì chắc sẽ không mời người khác nữa đâu." Diệp Lãng lắc lắc đầu, kỳ thật sở dĩ hắn không từ chối là vì hắn hiểu được mình là người thích hợp nhất rồi.

"Vậy ngươi có thể không làm! Sợ cái gì, có chuyện gì thì ta chịu!" Diệp Lam Vũ che chở Diệp Lãng, cho dù chuyện lớn bằng trời nàng cũng có thể che chắn cho hắn.

Đây là sự yêu thương của Diệp Lam Vũ với Diệp Lãng, cho dù trải qua bao lâu cũng không bao giờ thay đổi!



06.02.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 96498 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 96

Như trẫm đích thân tới (2)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

"Không phải sợ, nếu lão ba cũng đồng ý thì hắn cũng có chỗ khó xử của hắn, làm đứa con thì cũng nên làm chút chuyện vì hắn cũng đúng." Diệp Lãng lắc đầu, nói ra một nguyên nhân trọng yếu khác.

"Nói cũng đúng, cũng chỉ là cho vài người đi tìm chết mà thôi, điều này cũng thực bình thường." Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cũng nghĩ như vậy, tại cái thế giới mạnh được yếu thua này, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh chuyện giết hoặc bị giết, dần dần trở nên chết lặng....

Mà lúc này các nàng cũng phát hiện năng lực sinh tồn của Diệp Lãng cũng không có yếu như mình nghĩ, bởi hắn dám làm chuyện này, hơn nữa không có chút dao động cảm xúc gì.

Có lẽ là hắn nhìn thấu hết thẩy, cũng có lẽ là hắn chưa kịp phản ứng...

"Mặc dù là vậy nhưng các ngươi cũng không cần tới, dù sao đây cũng không phải là việc tốt lành gì." Diệp Lãng khoát tay, bước đi.

"Không, ta muốn đi cùng ngươi!" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa chứng tỏ lập trường, nhưng lúc muốn đuổi theo lại bị người đằng sau kéo lại.

Mà người giữ chặt các nàng không phải ai khác mà là phụ thân các nàng!

"Lão ba, hừ, các ngươi không phải là người tốt, bắt hắn đi giết người." Diệp Lam Vũ và Thất công chúa xả oán hận lên người phụ thân của mình.

"Cái này cũng không xem là giết người, chẳng qua là diễn trò mà thôi, còn lại là chúng ta làm cả. Còn có, dù sao hắn cũng là người của Diệp gia, sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc những chuyện như thế, các ngươi cũng muốn hắn trở thành kẻ không chịu nổi sóng gió à? Nếu không sau này sao hắn sinh tồn được!" DIệp Thành Thiên nhìn về phía xa, rất thâm trầm nói.

Diệp Lam Vũ và Thất công chúa hiểu được một chút, hóa ra bọn hắn có dụng ý khác, cũng không phải đơn thuần cảm thấy Diệp Lãng là chọn lựa thích hợp nhất, nhiều hơn là sự quan tâm với Diệp Lãng, là bồi dưỡng! Có điều, Diệp Lãng hắn cần người khác bồi dưỡng mình cách sinh tồn sao? Có lẽ a... Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Nói lâu như vậy vẫn chẳng biết gì, rốt cuộc các người muốn hắn đi làm cái gì?" Thất công chúa hỏi, đến tận bây giờ các nàng cũng không biết chuyện này rốt cuộc là chuyện gì nữa.

"Các ngươi hẳn biết ba đế quốc chúng ta thoạt nhìn bề ngoài có vẻ thực bình tĩnh, giống như không có chiến tranh hay xung đột gì, nhưng đây chỉ là hiện tượng bên ngoài mà thôi, thực ra vẫn có ma xát về mặc quân sự, biên cảnh thường xuyên xảy ra các cuộc chiến quy mô nhỏ, mà hành động gián điệp thám báo vẫn thực sinh động, mạnh mẽ!" Hoảng Đế mở miệng giải thích, nói đơn giản về hoàn cảnh hiện tại.

"Hiểu!" Hai người Diệp Lam Vũ gật đầu.

"Mà gián điệp thám báo vẫn là bí mật được công khai giữa các quốc gia, thậm chí còn biết một ít chỗ gián điệp thám báo của nhau vẫn để cho bọn họ tiến hành hoạt động." Hoàng Đế tiếp tục nói: "Đây là vì muốn bọn họ được đến một ít tin tức sai lầm, tin tức xấu!"

Thất công chúa tiếp lời: "Đúng vậy! Chỉ cần vận dụng thích đáng thì cho dù là chuyện phá hư nhất cũng có thể biến thành chuyện tốt!"

Hoàng Đế gật gật đầu, rất vừa lòng với câu trả lời của Thất công chúa: "Vốn mọi chuyện vẫn bình thường như thế, bất quá gần đây xuất hiện một chút dị thường, hoạt động gián điệp thám báo bỗng dưng đẩy mạnh, tựa hồ đang có chuyện gì đó." Hoàng Đế cau mày.

Thất công chúa không hỏi là chuyện gì, vì nàng không muốn biết những thứ này, từ đầu đến cuối nàng vẫn không có tham gia đến những đấu tranh chính trị này!

"Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ mục đích của bọn họ là gì bởi vì dù chúng ta biết bọn họ ở đâu nhưng lại không biết rõ mục đích của bọn họ! Bất quá có thể khẳng định là bọn họ cùng một mục đích!" Hoàng Đế nói tiếp: "Tuy rằng không rõ mục đích của bọn họ là gì và cái gì làm cho bọn họ nhất trí đối phó chúng ta, nhưng chúng ta có thể nương theo chuyện này mà đánh vỡ quan hệ hợp tác của bọn họ!"

"Có lẽ... Cũng có thể làm cho bọn họ lộ ra dấu vết chăng!"

Giết chết một phần gián điệp, lại bắt giữ một phần, rồi đem một phần hoàn hảo vô khuyết thả ra. Cho dù họ biết rõ đây là kế ly gián của Tường Không Đế Quốc cũng sẽ bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau.

Đây là mục đích của đám người Hoàng Đế, mà bọn họ cũng không nói cho Diệp Lãng nên giết ai bắt ai thả ai, tất cả đều là tùy cơ, hoàn toàn là tùy cơ!

"Hóa ra là như vậy, thế bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ thôi sao?" Thất công chúa có chút lo lắng hỏi, nàng vẫn lo lắng Diệp Lãng, sợ hắn gặp phiền toái.

"Đương nhiên không phải, chúng ta cũng đi xem, xem thử Diệp Lãng của các ngươi rốt cuộc sẽ làm như thế nào." Hoàng Đế lắc đầu, tuy bọn họ cảm thấy Diệp Lãng là người thích hợp nhất nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ yên tâm để Diệp Lãng đi làm một mình vậy.

Đơn giản vì Diệp Lãng thường xuyên làm chuyện mà không ai có thể tưởng tượng được, cho nên làm sự tình biến hóa một cách không tưởng được! Mà biến hóa này tuy có khi tốt, nhưng càng nhiều là chỗ hỏng hơn!

Đi vào một cung điện trong hoàng cung, chỗ này nhìn qua thực đường hoàng, bên trong lại là một nơi thực khủng bố, đây là nơi xử trí phạm nhân bí mật trong hoàng cung, bức cung hình cụ trong đấy cũng thuộc loại cần gì có nấy.

Khi Diệp Lãng đi vào bên trong, phát hiện ngoài ngoại đường ra thực không sai, giống như những cung điện khác trong hoàng cung, thực sạch sẽ chỉnh tề.

Mà ngoại đường, ngoài một cái bàn và ghế dựa ra thì không còn cái gì nữa, quả thực giống như nha môn ngày xưa!

Diệp Lãng không thèm nghĩ gì cả liền trực tiếp bước về phía ghế dựa, thoải mái ngồi lên trên, sau đó không biết lấy từ đâu ra một vật thể hình vuông, gõ mạnh lên mặt bàn: "Người đâu, dẫn phạm nhân lên công đường!"

Tiểu tử này thật đúng là coi đây là nha môn, có điều thế giới này ai mà biết ý của hắn là sao, tất cả đều ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ có phải Diệp gia Thập Tam thiếu gia này lại "ngu" ra không?

Bất quá mọi người vẫn có thể hiểu được ý của Diệp Lãng, chuẩn bị đưa phạm nhân lên, có điều nghĩ lại có chút không đúng!

"Thập Tam thiếu gia, người phải thẩm vấn phạm nhân nào? Sao hôm nay người có thời gian rảnh đến đây chơi thế này?" Nhân viên đang làm nhiệm vụ rất nhanh phảm ứng kịp, Thập Tam thiếu gia cũng không phải thượng cấp của mình, chuyện này cũng không phải hắn quản.

Những người này tư nhiên sẽ không biết an bài của đám người Hoàng Đế, nếu bị bọn họ biết thì chẳng khác nào không làm.

Mà lúc này nhóm người trong phòng tối đang nhìn chằm chằm nơi này đều cầu nguyện trong lòng, hy vọng Diệp Lãng không cần quên thứ bọn hắn giao cho hắn. Bởi vì bị câu nói kia của Diệp Lãng kích thích nên bọn họ quên béng mất phải nói Diệp Lãng nên bắt đầu như thế nào!

"Chơi? Ngươi nhìn xem ta giống qua đây chơi sao? Ta bề bộn nhiều việc mới không rảnh đến đây chơi đâu, nhanh chóng dẫn người tới đây cho ta! Đây là thủ dụ của hoàng thượng, chuyện này ta toàn quyền xử lý!" Diệp Lãng mở thủ dụ ra.

"Ê ê, ta đưa cho hắn thủ dụ lúc nào?" Hoàng Đế có chút kỳ quái, lúc nãy chỉ đưa hắn một cái lệnh bài thôi mà, mà chuyện phát sinh tiếp theo làm mọi người không nói nên lời...

"Thập Tam thiếu gia, thủ dụ trên tay người không có chữ..." Nhân viên đang làm nhiệm vụ toát mồ hôi hột nói, thủ dụ không chữ này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, mà dấu ấn ở trên lại là thật. A! Thứ gọi là thủ dụ này, cho dù dùng giấy "cùi" nhưng đập ngọc tỷ lên cũng là thật! Có điều có thủ dụ nào mà đập ngọc tỷ lên trước sau đó mới viết nội dung sao? Cái này tựa hồ không có khả năng a, chẳng lẽ Hoàng Thượng tuyệt đối tín nhiệm hắn như vậy sao? Tin rằng hắn nhất định sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm ý tứ mình sao? Xem ra Diệp gia Thập Tam thiếu gia này quả thật rất được hoàng thượng sủng ái, về sau nên ít đắc tội hắn một chút.

Không phải như vậy, quỷ mới biết tờ thủ dụ này ở đâu xuất hiện! Nếu Hoàng Đế nghe thấy tiếng lòng của tên này nhất định sẽ hô to...

"Ừ, không có à? Vậy thì giờ ta viết vậy, ngươi cứ chờ chút!" Diệp Lãng chuẩn bị viết, rồi lại không biết nên viết cái gì: "Giờ nên viết cái gì đây?"

Hắn chưa từng viết qua mấy thứ này a! Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Quên đi, cứ viết như vậy đi.

Diệp Lãng nói chính là thánh chỉ! Như trẫm đích thân tới!

Dựa vào, tiểu tử này cũng quá hỗn đản, thủ dụ như vậy cũng dám viết! Hoàng Đế lâm vào chán nản, bây giờ hắn thực muốn biết thủ dụ này tên Diệp Lãng này lấy đâu ra.

Bất quá như vậy cũng tốt, như vậy có thể nói là những chuyện tiểu tử này làm không liên quan gì đến chúng ta!

"Được rồi chứ! Dẫn phạm nhân lên cho ta, lại lấy một ít trà bánh đến cho bản thiếu gia." Diệp Lãng gác chân lên bàn, hơi nghiêng nghiên ghế dựa về phía sau, rất vừa ý. Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Còn thất thần làm gì, người tới, đem tên không nghe lời này kéo ra ngoài cho ta!" Diệp Lãng thực trực tiếp gọi người, thị vệ bên ngoài phóng một loạt vào, kéo nhân viên còn đang do dự kia ra ngoài.

Những thị vệ này khác với trong này, vừa có thủ dụ, lại còn là Diệp Lãng, tất nhiên bọn họ sẽ nghe theo Diệp Lãng, cũng lựa chọn hoàn toàn tin tưởng.

"Xử phạt sao đây nhỉ? Phạt hắn đứng ở ngoài ca hát không ngừng nghỉ, trừ phi ta cho phép!" Khi thị vệ hỏi phương thức xử phạt, Diệp Lãng đưa ra một cái phương pháp làm người ta không nói được lời nào... Lại gây sức ép thêm một lần nữa, rốt cuộc Diệp Lãng bắt đầu làm chánh sự...

"Tổng cộng 13 người các ngươi không ai biết cả à?" Diệp Lãng nhìn nhìn những người không ra người dưới kia, bọn họ nhất định đã trải qua tra tấn.

"Oan uổng quá! Thập Tam thiếu gia, chúng ta đều là lương dân, chúng ta bị oan!" Nhìn thấy Diệp Lãng, những người kia tựa hồ thấy được hy vọng, rất kích động hô.

"?? Các ngươi đều biết ta?"

Nói nhảm, ở Hoàng Thành ai không biết ngươi, cho dù người thường cũng biết chứ đừng nói bọn họ đều là gián điệp!

Có lẽ cũng vì vậy nên bọn họ cảm thấy chỉ có Diệp Lãng mới có thể thả mình, bởi hắn là đại biểu cho xằng bậy và ngu ngốc. Loại nào trong hai cái đấy bọn hắn cũng có cơ hội cả. "Biết, biết, người là Thập Tam thiếu gia chúng ta thích nhất, chúng ta cũng biết người là người nhân hậu nhất, là một người thiện lương, là một người tốt nhất." Những người đó ca hết bài này đến bài khác.

Ta có thể bị những lời giả dối đấy làm cho mê muội sao? Xem ta là ai vậy? Diệp Lãng rất là khinh thường nhìn bọn người kia một chút, sau đó mở miệng nói một câu: "Vậy à, tốt lắm, tiếp tục nói, tiếp tục ca ngợi ta..."

Sau một phút yên lặng, những người kia bắt đầu cướp lời, khen ngợi Diệp Lãng thật là tốt, lấy khuyết điểm nói thành ưu điểm, làm cho Diệp Lãng cũng hoài nghi chính mình, bọn họ đang nói mình sao?



06.02.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 96498 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 97

Thẩm vấn (1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

"Hắn vẫn không đỏ mặt kìa..." Đám người trong phòng tối đều dị dùm Diệp Lãng, mà Diệp Lãng vẫn biểu hiện thoải mái như cũ, rất thích chí! Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Tốt lắm, các ngươi đều là lương dân, vậy các ngươi hẳn là biết nhau a?" Diệp Lãng hỏi.

"Chúng ta không biết, chưa từng gặp nhau!" 13 người kia lập tức lắc đầu phủ nhận.

"Ba!" Diệp Lãng vỗ bàn một cái, làm mọi người kinh hoảng một chút.

"Còn dám nói xạo! Các ngươi không biết nhau sao lại cùng bị bắt lại được, còn cùng vuốt mông ngựa với nhau nữa, rõ ràng là mọt bọn!" Diệp Lãng vu cho những người này là biết nhau, bây giờ là hắn tùy tiện vu oan: "Các ngươi đều mưu đồ bí mật tạo phản, tội đáng muôn chết!"

"Oan uổng quá! Không có a, chúng ta nào dám đâu!" 13 người kia cả kinh, xem ra lần này Diệp gia Thập Tam thiếu gia không phải cứu tinh, là sát tinh, chúng ta thảm rồi! Mà lúc này, nếu có người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trong 13 người này có vài người xuất hiện một tia dị sắc. "Nhìn bộ dáng các ngươi như viết trên mặt mẫy chữ ta là phản tặc vậy! Tốt lắm, vụ án này đến đây đã sáng tỏ, kéo bọn họ ra ngoài chém!" Diệp Lãng thực tùy ý nói.

"..." Tiểu tử này, làm như vậy thì còn có ý nghĩa sao? Đám người Hoàng Đế muốn lao ra ngăn cản, nhưng sự tình đã phát triển đến mức này thì bọn họ không tốt ra mặt nữa.

" Thập Tam thiếu gia, đây là ngươi xem mạng người như cỏ rác, chúng ta không phải người của Tường Không Đế Quốc, cho dù tạo phản cũng không phải tạo phản ở đây!" Một người vội la lên.

"À, ra là vậy, hóa ra các ngươi tạo phản ở nước mình à, vậy không liên quan gì đến ta. Có điều lúc nãy các ngươi chẳng phải nói đều không biết đối phương sao? Sao ngươi biết bọn họ không phải người Tường Không Đế Quốc?" Diệp Lãng mỉm cười nhìn người nọ.

"Chúng ta quen nhau ở trong này." Tên còn lại che lấp.

"Đó cũng là quen biết, các ngươi cũng dám gạt ta, bây giờ ta đang đại biểu cho Hoàng Thượng, lừa gạt Hoàng Thượng là tử tội. Cũng phải chết!" Diệp Lãng cười nói: "Nếu các ngươi không muốn chết thì nói thật cho ta, ta cũng không có thời gian chơi với các ngươi!" Diệp Lãng gõ gõ ngón tay lên bàn, bộ dáng tiêu dao tự tại.

"Ngươi muốn chúng ta nói cái gì?"

"Rất đơn giản, nói ra mục đích các ngươi đến đây một lần, các ngươi đều ở những quốc gia khác nhau, lại tụ tập ở một chỗ, không có khả năng đến đây chơi đùa!" Diệp Lãng nói.

"Không biết ngươi đang nói cái gì nữa, tại Tường Không Hoàng Thành này, người ở nước khác giống chúng ta tùy tiện đều có thể tìm ra một ngàn tám trăm." Người kia nói.

"Đúng vậy, có thể tìm ra. Nhưng người kiên quyết như các ngươi thì không có bao nhiêu! Các ngươi không tiết lộ thân phận của mình. Bất quá các ngươi đã quên mất một điều, nếu là người thường bị bắt, chịu những nghiêm hình tra tấn như vậy thì cho dù nói bọn họ là người mại quốc cầu vinh bọn họ cũng không do dự gật đầu!" Diệp Lãng nhìn bọn họ nói: "Một người có thể là trùng hợp, nhưng 13 người đều như vậy thì tuyệt đối không!"

"Tốt lắm, các ngươi là gián điệp, trong lòng chúng ta cũng rõ ràng mà, bất quá gián điệp không phải tội chí tử, cho nên ta muốn nhìn xem các ngươi rốt cuộc biết nhiều ít bí mật của chúng ta, nếu nhiều thì xin lỗi, các ngươi phải để cái đầu lại!" Diệp Lãng rất bình thản nói.

"Chúng ta không biết cái gì cả, cho dù ngươi hỏi lại cũng là như thế!" Một người nói.

"Ồ, thật vậy chăng? Vậy ta hỏi các ngươi một câu, một cộng một bằng mấy?" Diệp Lãng mỉm cười hỏi.

"..." Mọi người ngây người ra một hồi, không biết Diệp Lãng hỏi như vậy làm gì, chẳng lẽ chỉ vì thử, vì làm cho người ta mất cảnh giác?

"Ngay cả cái này cũng không biết sao?" Mặt Diệp Lãng hơi trầm xuống.

"Không biết..." Người nọ rất cẩn thận, mặc dù có điểm quá... Nhưng lúc này hắn cho rằng dù Diệp Lãng hỏi hắn là nam hay nữ hắn cũng không thể trả lời. Ai mà biết Diệp Lãng sẽ làm ra chuyện gì! Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mà Diệp Lãng nhìn nhìn người nọ, sau đó thực rõ ràng nói: "Ngay cả cái này mà cũng bảo không biết, ngươi giỡn mặt với bản thiếu gia à! Người tới, kéo ra ngoài chém cho ta!"

"..." Toàn trường lại ngẩn ngơ.

Lúc này đám người Hoàng Đế đã hiểu ra Diệp Lãng chỉ tùy tiện tìm lý do mà thôi, cho dù lý do này không phải tốt lắm nhưng bọn hắn cũng chỉ cần đạt được mục đích là được, cho nên bọn họ tỏ vẻ lý giải. Mà những người đó lại không hiểu, cứ như vậy chém người ta, đây không phải là xem mạng người như rác sao?

"Còn thất thần cái gì, kéo ra ngoài chém, mang đầu về đây cho bọn hắn nhìn xem, tưởng bản thiếu gia nói giỡn à!" Diệp Lãng gõ gõ ngón tay, lạnh lùng nói.

"Vâng!" Thị vệ lĩnh mệnh xong, kéo người đang hô to oan uổng kia ra ngoài, sau đó âm thanh đột nhiên yên lặng, thị vệ lại mang đầu người kia về. Diệp Lãng cũng không thèm nhìn, có lẽ là không đành lòng, có lẽ là không cần!

Khi sự thực xảy ra trước mắt, 12 người còn lại mới bắt đầu sợ hãi. Trước bọn họ còn tưởng rằng Diệp Lãng nói giỡn, chưa từng nghe qua Diệp Lãng là người xem mạng người như cỏ rác như vậy.

"Bây giờ ta hỏi lại, rốt cuộc các ngươi đến đây làm gì? Đây là cơ hội cuối cùng, ta sẽ không hỏi lại nữa!" Diệp Lãng nói.

"Chúng ta..." Trong những người đó, có vài người do dự.

"Chúng ta không nói cho ngươi biết đâu, ngươi đừng trông mong gì!" Vẫn còn người không sợ chết, bọn họ là người đã trải qua huấn luyện.

"Ồ, vậy đổi vấn đề, ngươi trả lời, một cộng một bằng mấy?" Diệp Lãng cười nói với người kia.

"Bằng hai, đừng hỏi vấn đề ngây thơ như vậy." Người nọ thực ngưu nói.

"Ngươi biết quá nhiều! Người tới, chém hắn luôn đi!" Diệp Lãng phất tay nói.

Lại tĩnh mịch...

Dựa vào, như vậy cũng kêu biết quá nhiều! Người nào không biết đáp án này...

"Hừ..." Người nọ hừ lạnh, làm ra bộ lãnh ngạo vô cùng.

"Còn nữa, không cần mang đầu hắn về đây, còn có lấy cái đầu trước đi luôn đi, rất ghê tởm." Diệp Lãng bổ sung.

"Các ngươi... Biết một cộng một bằng mấy không?" Diệp Lãng cười nói.

"A..." Có người bắt đầu ôm đầu, phát cuồng, bây giờ phỏng chừng Diệp Lãng cười cười cung kính nói chuyện với bọn hắn cũng làm bọn hắn nổi điên. Không nói những người này, cho dù là những người trong phòng tối cũng tuyệt đối không muốn nghe Diệp Lãng hỏi vấn đề này!

"Ta nói, ta nói, ta nhận được mệnh lệnh đến đây, nhưng chỉ muốn ta quan sát mà thôi, cấp trên nói sẽ có người nói cho ta biết nên làm gì, cò có nhìn thấy ám hiệu này là người đó." Một người bắt đầu khai, có điều không có bao nhiêu giá trị.

"Các ngươi đâu?" Diệp Lãng tiếp tục hỏi.

"Chúng ta cũng giống nhau!" Một số người nói.

"Hừ, người nhác gan, các ngươi xứng đáng làm gián điệp sao?" Có mấy người rất ngông nghênh nói.

"Tốt lắm, ta bội phục khí tiết của các ngươi, các ngươi có thể đi rồi!" Diệp Lãng nói với những người ngông nghênh này, ngoài dự đoán mọi người, thả bọn họ đi.

"Ngươi thả chúng ta đi?" Mấy người kia ngơ ngác hỏi.

"Ừ, đi mau, đừng làm ta thay đổi chủ ý!" Diệp Lãng cau mày nói, tựa hồ làm ra một cái quyết định rất khó khăn.

Mấy người kia không nói thêm lời nào liền ly khai, ai cũng biết Thập Tam thiếu gia này không bình thường, có thể bảo trụ mạng mình là tốt rồi, cần gì truy cứu nguyên nhân, nếu không chắc mình điên mất.

"Còn chúng ta sao?" Những người đã thỏa hiệp nói.

"Nếu các ngươi đã thừa nhận mình là gián điệp thì tự nhiên ta không thể thả các ngươi đi được rồi, đãi ngộ trong ngục giam của đế quốc chúng ta cũng không kém, các ngươi có thể an tâm sống cả quãng đời còn lại ở trỏng đi!" Diệp Lãng nói, sau đó cũng giam giữ hết những người này lại.

"A..." Tất cả những người này đều không biết Diệp Lãng diễn trò, hoàn toàn không theo sách vở gì cả. Nên thả đã thả, nên giữ đã giữ, nên chém cũng đã chém rồi.

"Tốt lắm, dẫn đi hết đi!" Diệp Lãng xao xao cái bàn, làm cho thị vệ dẫn hết đám gián điệp đáng thương này xuống, toàn bộ ngoại đường cũng chỉ còn một mình hắn. Mà lúc này hắn cũng không rời đi, vẫn dựa vào trên ghế ngồi.

Tiểu tử này làm gì vậy? Sao còn ngồi ở đây? Đám người Hoàng Đế nguyên bản nghĩ là chuyện này đến đây là xong rồi, chuẩn bị rời khỏi nơi này, có điều bây giờ bọn họ lại phát hiện hành vi của Diệp Lãng rất kỳ quái.

Theo hiểu biết của bọn họ với Diệp Lãng, sau khi hắn làm xong chuyện, nhất định là người đầu tiên chạy lấy người, tuyệt không ngồi lại đây, trừ phi chuyện này chưa kết thúc! Chưa xong? Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đúng vậy, chuyện vẫn chưa xong, rất nhanh thị vị ở ngoài mang theo hai người vào, làm cho mọi người hiểu chuyện này vẫn chưa chấm dứt!

Mà hai người này cũng không phải là những người ngông nghênh kia, mà là người hẳn đã chết đi, trên lý luận đã bị chặt đầu rồi, nhất là có một cái ai cũng đã nhìn thấy đầu hắn rời cổ rồi. Hai người này chính là người bị Diệp Lãng kéo ra ngoài chém!

"Tại sao có thể như vậy? Đầu người kia rõ ràng ta nhìn thấy rất rõ mà, là của hắn. Sao bây giờ lại hoàn hảo không tổn hao gì?" Đám người Hoàng Đế cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi cái đầu lâu kia cũng không phải che che dấu dấu mà làm cho mọi người nhìn rất kỹ.

"Dẫn hai người họ đến một cái nhà giam biệt lập, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào tiếp xúc!" Diệp Lãng nói: "Ai, ta vẫn không tàn nhẫn giết người được, thôi thì để người khác tới xử trí các ngươi vậy!'

Đến tận giờ Diệp Lãng vẫn cảm thấy cho dù mình chỉ đi ngang qua nhưng giết người cũng làm hắn có cảm giác không tốt, mà hắn cũng dùng một ít biện pháp xảo diệu làm người ta cảm thấy mình đã giết hai người kia nên cũng đạt được hiệu quả tương đương rồi. Đương nhiên trước đó hắn cũng phải bí mật thông đồng một vài hoàng gia thị vệ, bắt bọn hắn làm theo ý mình.

"Nhất định là tiểu tử này dùng luyện kim thuật gì đó làm một cái đầu lâu giả ra, bất quá hiệu quả cũng rất thật!" Diệp Thành Thiên cười nói, tràn đầy kiêu ngạo.

"Ừ, nhất định là như vậy!" Mọi người phụ họa.

Mà mọi người cũng nghĩ đến đây là xong rồi, chẳng qua lại phát hiện Diệp Lãng còn có một tiết mục ngoài ý muốn tinh ranh hơn, hấp dẫn hơn.

Sau khi hai người kia bị dẫn đi, một lát sau, thị vệ dẫn theo một người về, mà người này tựa hồ là cái thứ nhất phản đối, cũng là người thứ hai bị đem ra chém.



06.02.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 96498 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 98

Thẩm vấn (2)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

"Ngươi lại mang ta đến đây làm gì?" Người kia nhìn Diệp Lãng, rất ngạo khí nói.

"Đừng giả bộ, bây giờ chỉ có một mình ngươi, ngươi có thể nói." Diệp Lãng lấy ngón tay nhẹ gõ bàn, chầm chậm nói.

"Ngươi đang nói cái gì, ta không hiểu!" Người kia mê hoặc nói.

"Từ ánh mắt của ngươi ta thấy một ít khát vọng sống, còn lại toàn là tham lam, thật không hiểu vì sao quốc gia các ngươi lại tuyển người như vậy làm chuyện này! Tốt lắm, chỉ cần ngươi nói ra chuyện ngươi biết, ta sẽ thả ngươi, cũng cho ngươi một cái thân phận mới, lại được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng vô tận!" Diệp Lãng chậm rãi nói, mà mỗi câu hắn nói thì sắc mặt người kia sẽ biến hóa một chút.

"Ta không phải..." Người nọ vốn đang muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy hai mắt Diệp Lãng, cuối cùng cuối đầu: "Được rồi, ta thừa nhận ta là người như vậy, có điều không nghĩ ra ngươi lại nhìn thấy được, xem ra ngươi không đơn giản như người ta thường đồn!"

"Ta đương nhiên không đơn giản, chẳng qua chỉ thích điệu thấp một chút mà thôi." Diệp Lãng không chút ngượng ngụng tiếp nhận sự ca ngợi này.

Sao trước kia ta lại không phát hiện ra mặt tiểu tử này dày như vậy chứ, bất quá nói đi phải nói lại, trước kia cũng không phát hiện ra tiểu tử này có trí tuệ đến vậy, chẳng lẽ hắn vẫn giả vờ?

Mặc kệ nói gì thì nói, lần này tìm hắn qua làm chuyện này thật đúng đắn, có thể vượt mức hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Ngươi muốn biết cái gì?" Người kia hỏi.

"Rất đơn giản, nói cho ta biết lần này nhiều gián điệp của các quốc gia cùng đến đây có mục đích gì?" Diệp Lãng hỏi.

"Cái này ta cũng không rõ lắm, có điều nghe cấp trên nói qua, lần này chúng ta chỉ là người đứng xem, đến xem phong cảnh mà thôi, nếu có thể thì nhân cơ hội tìm chút ưu đãi là được!" Người nọ nói ra những gì mình biết, có điều lời hắn nói vẫn không thể giải thích rõ chuyện này.

"Xem phong cảnh gì?" Diệp Lãng hỏi.

"Không biết, chỉ biết là chuyện trong đế quốc các ngươi thôi, hơn nữa là người của các ngươi mời chúng ta tới ngắm phong cảnh." Người nọ hồi đáp. Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Cái gì?!" Người trong phòng tối bắt đầu khiếp sợ, đang tự hỏi rốt cuộc là ai, là vì sao?

"Tốt lắm, dẫn hắn đi!" Diệp Lãng cảm thấy không thể hỏi thêm được gì nên cũng sai người dẫn hắn đi xuống.

"Không phải ngươi đã hứa cho ta tự do, cho ta vinh hoa phú quý cả đời sao?" Người nọ giãy dụa.

"Ta có nói, nhưng không phải lúc này, huống chi việc này cũng không phải là chuyện của ta! Hôm nay chơi đủ rồi, ta phải đi!" Diệp Lãng đứng lên, duỗi mình một cái.

"Ngươi quá vô sỉ!"

"Ai nói ta vô xỉ (răng), miệng ta đầy răng đây này!" Diệp Lãng há mồm, biểu hiện ra bộ răng nanh trắng noãn hoàn mỹ của hắn.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Lãng trở về thư phòng, công đạo một vài chuyện sau đó chuẩn bị chạy lấy người. Đương nhiên đám người Hoàng Đế còn chưa biết rõ sự tình, làm sao dễ dàng thả hắn ra như vậy.

"Diệp Lãng, sao ngươi biết người kia sẽ nói ra?" Đây là nghi hoặc đầu tiên của Hoàng Đế."

"Cái này rất đơn giản, ta vừa chém rụng một người, hắn lại còn phản ứng tích cực như vậy, cái đó có thể nói lên hoặc là hắn là cái loại trung thành tận tâm này, hoặc là muốn một mình nói điều kiện, cho nên ta thử một chút, kết quả thử ra." Diệp Lãng thực vô tình nói.

"Hóa ra ngươi chỉ là thử, ta còn tưởng rằng ngươi biết chắc chứ, bất quá người kia cũng kỳ quái, nếu ngươi thật sự giết hắn thì không phải xong đời?" Thất công chúa hỏi.

"Ai biết hắn nghĩ thế nào, phỏng chừng là loại người muốn thành công không cần mạng!" Diệp Lãng cũng không rõ lắm, cái này chỉ có người kia mới biết được. Bất quá tự hồ cái này không trọng yếu nữa, ai quan tâm vì sao làm gì!

"Ta lại hỏi ngươi, sao ngươi lại thả những người không nên thả, lại giữ lại những người này?" Nghi hoặc thứ hai của Hoàng Đế.

"Sao gọi là không nên thả? Người không phải bảo là tùy tiện sao? Ta thấy những người đó khí tiết cao như vậy nên thả thôi, người như vậy không nhiều lắm!" Đây là câu trả lời của Diệp Lãng.

"..." Đám người Hoàng Đế yên lặng, trong lòng thầm nghĩ ta nên sớm nghĩ như vậy, tiểu tử này sao lại quan tâm ai nên thả ai không nên thả chứ, hắn chỉ cần thích hay không thôi. Vấn đề này kỳ thật hỏi hay không cũng thế!

Có điều sự tình sau này cũng trở nên rất có ý tứ, những người được thả tuy khí tiết cao, cũng trung tâm như một với quốc gia nhưng cũng bị xử tử sạch, mà các quốc gia cũng bắt đầu nghi kỵ với nhau.

Lý do rất đơn giản, tuy bọn hắn nói sự thật, nhưng tình huống thật sự là quá hoang đường, làm mọi người cảm thấy bọn hắn đang nói dối, bởi vậy kết luận là bọn hắn phản bội quốc gia, phát ra tin tức giả cho Tường Không Đế Quốc.

Nếu bọn họ vẫn bị giam, có lẽ một thời gian sau quốc gia bọn họ sẽ dùng một ít điều kiện trao đổi bọn họ, bởi vì bọn họ là nhân tài hiếm có. Có điều Diệp Lãng lại tùy tiện thả về như vậy, ngược lại làm cho bọn họ không thể chiếm được sự tín nhiệm, thứ đạt được chỉ có nghi kỵ mà thôi! Về phần những người bị giam ngược lại được quốc gia coi trọng, cảm thấy bọn họ là gián điệp tốt, thám báo giỏi!

Nhân tài trung tâm bị xử tử, mà người không trung tâm lại lên đài, cái này cũng gián tiếp tạo thành thực lực giảm xuống của quốc gia bọn họ, nói cách khác là đả kích thực lực các quốc gia khác. Tình huống này làm cho rất nhiều người hoài nghi, chẳng lẽ ngay từ đầu Diệp Lãng đã đoán được kết quả này?

"Cái đầu lâu kia là luyện kim vật phẩm cảu ngươi sao?"

"Đúng vậy, chỉ cần trong nháy mắt là có thể phục chế được cái gì vừa sờ vào nó, không chỉ là đầu, còn có thể phục chế nhiều thứ khác." Diệp Lãng gật đầu nói.

Quả thế, tiểu tử này thật sự là thứ hi kỳ cổ quái gì cũng có, mà ngay cả thụ dụ... Đúng rồi, thủ dụ.

"Lại hỏi ngươi một câu, sao ngươi lại có thủ dụ, hơn nữa lại trống không?" Vấn đề này thực nghiêm trọng, nhất định phải hỏi rõ ràng.

"Mua..." Diệp Lãng đưa ra một cái đáp án làm người ta ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy rất có khả năng, đơn giản là vì hắn thường xuyên mua được một ít thứ kỳ kỳ quái quái gì đó.

"... làm sao ngươi mua được?" Đám người Hoàng Đế hỏi.

"Ngay trên đường Bối Khắc chứ đâu, nơi đó có rất nhiều đồ chơi tốt, tờ thủ dụ trống này là ta ngẫu nhiên nhìn thấy, mua lại đây để chuẩn bị gạt người, lần này quả nhiên có công dụng." Diệp Lãng hồi đáp, ngữ khí thật thoải mái và bình tĩnh, giống như không biết chuyện này nghiêm trọng đến nhường nào.

"Thủ dụ này của ngươi là thật à?" Hoàng Đế nghiêm túc hỏi.

"Giả!" Diệp Lãng trực tiếp trả lời, rất rõ ràng sáng tỏ....

"Giả?!" Đám người Hoàng Đế nhìn thủ dụ, cũng cảm thấy có điểm là lạ, có điều không thể nói ngay ra là lạ ở chỗ nào.

"Các ngươi không nhìn ra được à? Con dấu ngọc tỷ trên thủ dụ này là đầy đủ!" Diệp Lãng nói.

"Đúng vậy, chính là nó, ngọc tỷ truyền quốc thật thì góc trái có một cái lỗ hổng nhỏ, mà đây lại là hoàn hảo vô khuyết." Mọi người như người mê mới tỉnh, hóa ra quên mất chi tiết này. Tuy rằng bọn họ ngày nào cũng gặp qua ngọc tỷ, bất quá ngày nào cũng gặp ngược lại có khi sẽ xem nhẹ một ít chi tiết nhỏ. Mà thứ như ngọc tỷ này thì ai dám giả mạo, nên cũng càng thêm không chú ý!

"Ai làm vậy, cũng dám điêu khắc ngọc tỷ!!" Hoàng Đế trầm giọng nói, hắn sẽ theo đuổi đến cùng việc này.

"Ta không biết, lúc ấy chỉ có một tờ này, hơn nữa dù ngươi biết cũng không thể truy cứu được. Diệp Lãng khoát tay.

"Vì sao?" Hoàng Đế hỏi.

"Tờ thủ dụ này nhìn qua có vẻ rất mới, có điều tuổi nó đã hơn 200 rồi, chất liệu của nó là huy tuyết giấy, từ 200 năm trước đã biến mất." Diệp Lãng nói, mà vốn hắn đang định nói tiếp lại có người chen vào "Cái này cũng có khi là người khác để lại huy tuyết giấy để dùng đấy."

"Ừ, cũng có thể, nhưng trên này có một cái căn cứ xác minh nho nhỏ, người chế tác thủ dụ này kí tên lên tờ thủ dụ này, ở trên còn viết tên của hắn và thời gian. Ta biết các ngươi nhìn không ra, ngay trong đống hoa văn này, dùng nét mực che dấu, người khác không thể làm giả được, trừ hắn ra không ai có thể làm chuyện như vậy... 'Thiên hạ đệ nhất xảo thủ, Hồng Diệp, ...năm...ngày...'"

"Hóa ra là Hồng Diệp chế tạo thủ dụ, quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất xảo thủ, có thể làm giả đến mức vậy! Cái này có giá trị sưu tầm rất cao, Diệp Lãng, vậy mà ngươi lại viết loạn lên đấy, quả thật là lãng phí mà!" Có người cảm thấy rất đáng tiếc.

"Gớm, chữ của ta có giá trị hơn hắn nhiều, sau này tờ thủ dụ này sẽ có giá trị rất cao vì chữ của ta!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, sau đó mặc kệ mọi người, rời đi!!

Diệp Lãng đi rồi, hai nữ hài tử cũng đi rồi, mà đám người Hoàng Đế lại không thể đi, bọn họ còn phải nghiên cứu kẻ sau màn mời người tới là ai, vì sao... Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tuy không dám khẳng định cái gì, nhưng có thể khẳng định sẽ có việc phát sinh nên bọn họ phải tăng mạnh phòng ngự, mà phòng ngự này lại không thể bị ai biết, sợ đả thảo kinh xà. Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng bọn họ đang đau đầu không biết nên tìm ai tiến hành phòng ngự bây giờ, phải là người có tín nhiệm tuyệt đối, rất có thể là người tìm ra chuyện này - Diệp Lãng?!

Người đầu tiên mọi người nghĩ đến là Diệp Lãng, có điều lập tức loại bỏ, căn bản là không thích hợp, hắn không thể nào hoàn thành nhiệm vụ như vậy được.

Mà sau đó mọi người liền nghĩ đến con mình. Bất luận lúc nào con mình luôn là người đáng tín nhiệm nhất, cho dù là Hoàng Đế cũng vậy. Đương nhiên Hoàng Đế cũng phải loại trừ vài người, tuyển đứa con không có khả năng phản bội mình nhất, có đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ này... Diệp Lãng bị loại trừ, Diệp Lam Vũ bị loại trừ, mà Thất công chúa cũng vậy!!

Ba người này không phải không tín nhiệm mà đều thuộc loại người không thích hợp với việc này. So sánh với việc đấu tranh ngầm đầy hắc ám này, tâm linh bọn họ thật sự quá tinh thuần, có lẽ người ở cùng một chỗ với Diệp Lãng sẽ dần dần bị tinh lọc tâm linh.

Mặc kệ người khác nói gì đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình của ba người này, từ nhỏ đến lớn, ba người luôn ở cùng nhau, chưa từng tách ra bao giờ. Tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng ràng buộc giữa ba người ngày càng sâu...

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 96498 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 99

Thiên vị (1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

"Tiểu Thất, gần đây ta phát hiện ra thứ này thực thú vị." Diệp Lãng nhìn Thất công chúa, cười nói.

"Cái gì vậy?" Thất công chúa có chút cảnh giác nhìn Diệp Lãng, bởi nụ cười trên mặt của Diệp Lãng lúc này nói cho nàng biết hắn muốn làm chuyện kỳ quái gì đó.

"Còn chưa biết gọi là gì nữa, ta chỉ vừa lấy được, dù sao chơi rất thú vị..." Diệp Lãng tiếp tục mỉm cười.

"Chơi vui thì ngươi cứ chơi một mình đi, ta mới không cần làm thí nghiệm phẩm của ngươi, ngươi hại ta chưa đủ à?" Thất công chúa có điểm bất đắc dĩ nói.

Mấy năm này, vô tình cố ý gì đó Diệp Lãng chỉnh Thất công chúa không biết bao nhiêu lần. Có lần Thất công chúa bị hắn làm thành một tháng không dám ra khỏi phòng. Về phần vì sao thì đến bây giờ cũng không ai biết, chỉ biết là Diệp Lãng gây ra mà thôi.

Căn cứ tin tức "mật", lúc đó lông lá trên người Thất công chúa toàn bộ đổi màu, cho nên không dám ra ngoài.

Mà dù như vậy Thất công chúa cũng không cáu giận Diệp Lãng, vẫn quan tâm đầy đủ với hắn, điều này làm mọi người cảm giác thấy loại cưng chiều của nàng với hắn không thua bất cứ ai.

"Yên tâm, cái này ta đã tìm người thí nghiệm qua rồi, rất thành công..." Diệp Lãng nói.

"Vậy kết quả?" Thất công chúa hỏi.

"Bị nàng đuổi giết ba ngày, ngay cả cơm cũng không làm." Diệp Lãng thành thật trả lời.

"..., hóa ra là Tiểu Yên, đến nàng còn tức giận đến mức không nấu cơm cho ngươi thì vật của ngươi nhất định có vấn đề, ta không chơi!" Thất công chúa cự tuyệt.

"Đâu có vấn đề gì đâu, chỉ làm cho nàng biến thành con thỏ con thôi, nữ hài tử các ngươi luôn thích mà." Diệp Lãng rất vô tội nói.

"Biến thành con thỏ con?" Thất công chúa và Diệp Lam Vũ kỳ quái hỏi.

"Đúng vậy, thí nghiệm lần trước của ta thất bại lại làm ra một cái luyện kim trận rất kỳ quái, có thể làm mọi sinh vật biến thành con thỏ, thời gian thì nhiều nhất 3 ngày, nhanh nhất chưa đến 5 phút." Diệp Lãng nói. "Có một ngày không phải các ngươi tìm không thấy ta sao, sau lại ôm một con thỏ vào lồng ngực nói đáng yêu, vừa ôm vừa hôn thì là ta đấy!"

"..., hóa ra là ngươi, hèn chi con thỏ tự nhiên biến mất, mà ngươi lại đột nhiên phát hiện. Không đúng, lúc đó ta còn ôm con thỏ tắm chung, còn nói những lời... Diệp Lãng!!" Thất công chúa đột nhiên nhớ đến vấn đề này, quát Diệp Lãng.

"Cũng không phải chưa cùng tắm cùng nhau, có gì đâu." Diệp Lãng nhún nhún vai.

"Phanh!" Thất công chúa gõ Diệp Lãng một cái: "Đó là ngày xưa, bây giờ chúng ta đều trưởng thành rồi, không giống nữa!"

"Sao lại không, ngươi vẫn là ngươi mà ta vẫn là ta..." Diệp Lãng thực vô tội nói.

"Hừ! Mặc kệ ngươi!"

"Khụ khụ, các ngươi đừng làm rộn nữa, đệ đệ, cái luyện kim trận biến ngươi thành con thỏ này có thể dùng cho bất cứ sinh vật nào sao?" Diệp Lam Vũ hỏi.

"Trên lý luận là như vậy, ta thí nghiệm qua rất nhiều rồi, đều giống nhau!" Diệp Lãng gật gật đầu nói.

"Vậy không phải là vô địch sao, nếu chúng ta biến đối thủ thành con thỏ hết thì chúng ta không phải là thiên hạ vô địch à?" Diệp Lam Vũ hưng phấn nói.

"Không được, loại luyện kim thuật có thể biến hình này chỉ có thể thay đổi một chút bên ngoài mà thôi, thực lực trí tuệ vẫn y như cũ, cao thủ mà biến thành con thỏ lại càng đối phó hơn! Hơn nữa chỉ cần tạo thành thương tổn gì đó với con thỏ sẽ lập tức biến lại như cũ, nói cách khác, không thể tiến hành chiến đấu với nó! Hơn nữa lại có rất nhiều cách khác xóa bỏ cái biến hình này nên ý tưởng này không thực lắm...." Diệp Lãng lắc đầu, phủ định khả năng vô địch này. Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Ừ, vậy thì rất đáng tiếc, rốt cuộc cũng chỉ có thể dùng để chơi chơi mà thôi." Diệp Lam Vũ có điểm tiếc hận, bất quá rất nhanh sau đó liền khôi phục nguyên dạng, đối với nàng mà nói, cái này không quan trọng gì cả.

"Biến thành con thỏ con cũng không có chi, sao Tiểu Yên lại sinh khí, có phải ngươi giở trò gì với nàng không?" Thất công chúa cảm thấy rất kỳ quái, lấy thái độ của Chân Tiểu Yên với Diệp Lãng, điểm chuyện nhỏ ấy sao lại làm nàng sinh khí được, còn không nấu cơm cho hắn nữa.

"Cũng không có gì cả, sau khi biến thành con thỏ, y phục nàng không phải không vừa nữa sao, cho nên khi khôi phục là không mặc quần áo..." Diệp Lãng khoát tay nói.

"Vậy lúc ấy có người ở đó không?" Thất công chúa tin rằng nếu như không có ai khác, vẻn vẹn chỉ có Chân Tiểu Yên và Diệp Lãng thì nàng cũng không sinh khí đến vậy.

"Có chứ, lúc đó lão ba lão mẹ và Thất ca Thất tẩu đều đến đây, nói là tìm ta có chút việc, bất quá bọn hắn đều không thấy nha, trước khi nàng biến về ta đã dùng thân thể chặn rồi!"

"Ngu ngốc, ngươi chặn có ích lợi gì, nàng dọa người như vậy trước mặt ba mẹ ngươi, dị muốn chết..." Diệp Lam Vũ gõ đầu Diệp Lãng một cái, tức giận nói.

"Thật vậy sao?"

"Ai..." Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đồng thời lắc đầu.

"Bà béo..." Diệp Lãng gọi Chân Tiểu Yên.

"Hừ!" Chân Tiểu Yên quay đầu không để ý tới hắn.

"Ta muốn ăn Thiên Tằng Cao (*)" Diệp Lãng không nhìn nàng, nói tiếp.

"Cho ngươi, nghẹn chết ngươi!" Chân Tiểu Yên lấy ra Thiên Tằng Cao đã làm tốt, trực tiếp nhét vào miệng Diệp Lãng.

Gần đây, tại Hoàng Thành nơi nơi đều xuất hiện gợn sóng, đương nhiên, vì là gợn sóng cho nên không có bao nhiêu người biết cả, cho dù là những người tự nhân là tin tức rất linh thông cũng không biết.

Nhưng trong cái dạng gợn sóng này, cho dù trước mặt những nguy cơ không rõ này vẫn có việc tranh quyèn đoạt lợi. Đám con cái của đám người Hoàng Đế cùng tâm phúc của mình vẫn đang tự mình đấu sức.

Mà bên Hoàng Gia Học Viện này cũng có một hồi đấu sức, bất quá không có hắc ám như vậy, tuyệt đại bộ phận bọn họ đều hướng về cảm giác tích cực, là thanh xuân nhiệt huyết tỷ thí - học viện thử luyện, tổng động viên toàn bộ học viện vì giải đấu sang năm!

Giống như Diệp Lãng mong muốn, đợt tổng động viên long trọng này hắn không tham gia, cho dù người khác dùng tất cả các loại biện pháp, vừa đấm vừa xoa cũng không làm hắn thay đổi ý định.

Bất quá, hắn vẫn xuất hiện tại sân thử luyện, không chỉ ở Luyện Kim Học Viện, còn xuất hiện ở Ma Pháp Học Viện... Nguyên nhân?

"Tỷ, đến ngươi." Diệp Lãng ngồi bên cạnh sân đấu, ăn đồ ăn vặt Chân Tiểu Yên chuẩn bị, sau khi thích ý xem hết một trận đấu, nói với Diệp Lam Vũ.

"Đã biết! Đệ đệ, có cái gì... nói với ta không?" Diệp Lam Vũ nhìn Diệp Lãng nói.

"Xuống tay nhẹ một chút, đừng gây tai nạn chết người!" Diệp Lãng trả lời.

"Nói cái gì đấy, cái gì mà tai nạn chết người, làm như ta rất bạo lực vậy!" Diệp Lam Vũ có chút khó chịu nói.

"Ngươi không phải bạo lực, mà là bạo lực tới cực điểm, ai đã từng đấu với ngươi, người nào chẳng bị thương, nghiêm trọng nhất là tên đáng thương kia, ai, không biết hắn phải nằm trên giường bao lâu nữa!" Diệp Lãng không mặn không nhạt nói tiếp. Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Làm gì có..." Diệp Lam Vũ bị nói đến nỗi mặt hơi hơi đỏ.

Diệp Lãng nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Bần quá ngươi cũng không cần lưu thủ quá, đao kiếm không có mắt, hai người giao đấu chỉ trong chớp mắt, dễ phát sinh nhiều thứ ngoài ý muốn lắm, an toàn là trên hết!"

"Vậy rốt cuộc là đừng tai nạn chết người tốt hay an toàn là trên hết tốt?" Diệp Lam Vũ hỏi Diệp Lãng, câu nói của Diệp Lãng thật mâu thuẫn, làm được vế này thì khó mà làm được vế kia.

"An toàn trên hết!" Diệp Lãng không cần nghĩ liền thốt ra.

"Ngoan, biết ngươi đau tỷ tỷ mà." Diệp Lam Vũ rất vui vẻ nói, sau đó mang theo tươi cười tiến nhập trận đấu.

"Diệp Lãng, sao trước giờ ngươi chưa bao giờ nói với ta như vậy, thật sự là bất công!" Thất công chúa ở bên cạnh ghen tỵ.

Diệp Lãng nhìn sân đấu, cũng không quay đầu lại nói: "Ngươi thì không cần, ngươi làm việc luôn có chừng mực, không giống như tỷ của ta."

"Có đôi khi ta thật sự muốn giống Diệp Lam Vũ, ít nhất như vậy thì ngươi sẽ quan tâm ta nhiều hơn một chút." Thất công chúa nói.

"Không, giống nhau cả, không có gì khác nhau." Diệp Lãng thực vô tình nói.

"Không mới là lạ, rõ ràng ngươi thiên hướng tỷ của ngươi, làm gì giống nhau chứ!" Thất công chúa nói.

"Đương nhiên, nàng là tỷ tỷ của ta, các ngươi căn bản không phải một người, đương nhiên sẽ khác nhau." Diệp Lãng trả lời.

"Vậy vừa rồi ngươi còn nói giống nhau!" Thất công chúa hừ nói, bộ dáng rất khó chịu.

"Giống nhau tức là ta cũng không có cách ly gì ngươi chứ không phải nói ngươi và tỷ tỷ của ta giống nhau." Diệp Lãng ngơ ngác hồi đáp, cái này không phải giống nhau sao?

Thất công chúa không nói thêm gì nữa, dù sao Diệp Lãng cũng không phải rất bất công, thử luyện của nàng hắn cũng tham dự rồi, cũng ở bên cạnh cổ vũ mình rồi. Chỉ cần như vậy là đủ...

Đây là nguyên nhân mà Diệp Lãng xuất hiện ở sân thử luyện của Ma Pháp Học Viện, còn Luyện Kim Học Viện thì sao? Cũng giống như vậy, cổ vũ Chân Tiểu Yên sao? Sai rồi, không đơn giản là chỉ có Chân Tiểu Yên, mà hắn còn một cái nhiệm vụ quan trọng khác...

"Ngươi... Có thể đi xuống, lần sau lại đến!" Diệp Lãng chỉ vào một đệ tử nói, mà sắc mặt đệ tử kia lập tức thay đổi, khuôn mặt đầy lửa hy vọng cứ như vậy bị dập tắt.

Đây là một màn ở sân thử luyện của Luyện Kim Học Viện, bây giờ Diệp Lãng là người cầm quyền sinh sát trong tay, là hy vọng chi thần của Luyện Kim Học Viện đệ tử, đồng thời cũng là tuyệt vọng chi thần. Đúng vậy, bây giờ Diệp Lãng là một trong những trọng tài thử luyện, cũng là đệ tử duy nhất kiêm nhiệm trọng tài từ trước đến nay.

Nếu không thể để Diệp Lãng đi dự thi vậy thì nghĩ biện pháp để hắn lựa chọn đệ tử có tiềm chất nhất đi, thuận tiện còn có thể lấy cớ cho hắn mang đội đi nữa.

Có lẽ Diệp Lãng còn không biết để hắn đảm nhiệm chức vụ trọng tài thử luyện này, đồng thời cũng dẫn dắt đệ tử chính mình tuyển ra đi tham gia giải đấu, vì tư cách này của hắn, lão sư cũng hao hết tâm tư...

Vô luận là lo lắng trên phương diện nào, là tương lai học viện, hay cho chính mình rạng rỡ mặt mày, hay có thể làm cho mình thăng chức rất nhanh...

Không biết vì sao, có lẽ là hôm đó tâm tình tốt nên Diệp Lãng mạc danh kỳ diệu đồng ý việc này, mà kiến thức về lĩnh vực luyện kim thuật cũng không làm hắn không làm tròn bôổn phận, trái lại hắn rất hoàn mỹ hoàn thành chức trách này.



18.02.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 96498 / Điểm: 1253

Tâm trạng:

Chương 100

Thiên vị (2)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Ngay từ đầu có lẽ còn có người không phục, dù sao Diệp Lãng cũng giống bọn hắn, cũng là đệ tử mà thôi. Bất quá dần dần, với cái sự thật trước mắt, người ta không thể không bội phục và tôn trọng những phán định của Diệp Lãng.

Có điều Diệp Lãng làm trọng tài cũng không giống người khác, không có căn cứ vào giờ giấc quy định mà là căn cứ theo giờ hắn thích thôi, không có thời gian cố định.

Muốn nói có thời gian cố định thì phải là thử luyện của Chân Tiểu Yên, lần nào hắn cũng tham dự cả, cũng hộ tống Chân Tiểu Yên, làm cho nàng thuận lợi thăng cấp. Đương nhiên có người nói Diệp Lãng tư tâm, có điều Chân Tiểu Yên cũng có chút bản lĩnh, vẫn chưa bị người ta bắt được nhược điểm.

Hôm nay lại là thử luyện của Chân Tiểu Yên, từ đơn thuần luyện kim tri thức, luyện kim thao tác trụ cột vân vân đã thăng cấp thành hai người đối luyện.

Cái này cũng giống ma vũ thử luyện, ban đầu dùng một ít kiến thức trụ cột loại bỏ một số người, sau đó là đào thải theo kiểu một chọi một. Tình hình chung học viện sẽ phân tán cao thủ ra, sẽ không xuất hiện tình huống cao thủ gặp cao thủ làm đào thải tinh anh. Đương nhiên, ai tự nhận minh có thực lực thì có thể khiêu chiến người mạnh nhất nhưng điều kiện đầu tiên là không thể khiêu chiến người mình đã từng thua qua. Dù sao đây cũng không phải là giải đấu, mà là thử luyện để tuyển ra những người có thực lực mạnh nhất trong đám đệ tử.

Trải qua nhiều lần thử luyện, lần thử luyện ngày hôm nay là lần quyết định xem Chân Tiểu Yên có thể tiến vào đội đấu giải hay không, mà đối thủ hiện tại của nàng hiển nhiên cũng không yếu.

Chẳng qua, tương đối mà nói, đối thủ của nàng trong đám đệ tử "còn sót lại" này có vẻ hơi yếu một chút, cái này là biểu hiện bất công của Diệp Lãng, là hắn tự mình tuyển tới, hắn có quyền lực này! Đối với điều này có rất nhiều người tỏ vẻ bất mãn, bất quá cũng không có cách nào....

"Hừ, ngươi cứ ôm nàng như bảo bối đi, sớm hay muộn gì ngươi cũng phải hối hận!" Trong Luyện Kim Học Viện, một người cắn răng nói.

Có lẽ tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ, nếu so sánh với chuyện sắp tới đây thì trình độ của cái gọi là bất công kia quả thực gặp sư phụ.

"Trận đấu bắt đầu!" Diệp Lãng hô một câu, ý bảo trận đấu của hai người đã mở màn. Hai người cầm lấy thứ gì đó ở phía trước mà bắt đầu... khụ khụ, cũng không phải chiến đấu, vẻn vẹn là lắp ráp một cái luyện kim khí cụ!

Luyện kim thử luyện cũng không có kịch liệt như ma vũ thử luyện, so với nhau đều là kỹ thuật, sức sáng tạo, không có tình huống quyết đấu sinh tử gì.

Bây giờ mục tiêu so đấu là đem một ít luyện kim vật phẩm trước mặt, trong một thời gian ngắn tạo ra một cái luyện kim đạo cụ theo đề mục, cái này cần vận dụng rất nhiều tri thức, đồng thời cũng cần rất nhiều sức tưởng tượng và sáng tạo.

Vì vậy, nếu có sức tưởng tượng vô cùng vô tận, làm ra một kiện luyện kim vật phẩm có ý tứ thì sẽ nhận được ưu đãi đặc biệt, sẽ không vì ngươi bại bởi đối phương mà bị đào thải. Bất quá điều kiện đầu tiên là phải "ăn theo" đề mục.

Khi vừa bắt đầu Diệp Lãng cũng đã bước vào sân đấu rồi, tựa hồ vì giám sát trận đấu. Đây là hình ảnh thường xuyên xuất hiện, có điều là với trọng tài khác chứ không phải Diệp Lãng... Bởi vậy điểm khác thường này của hắn cũng không bị ai chú ý tới. "Mụ béo... Này này..." Diệp Lãng đá đá Chân Tiểu Yên, sau đó liên tục gợi ý nàng.

Dựa vào, tiểu tử này làm bừa cũng quá rõ ràng đi, có trọng tài như ngươi sao?

Tuy động tác của Diệp Lãng nhìn như rất nhỏ, khó ai có thể thấy rõ được. Có điều tại cái tràng đấu này chỉ có ba người thôi, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, cho dù động tác có nhỏ hơn nữa cũng bị người khác phát hiện!

Huống chi động tác của Diệp Lãng cũng không nhỏ, hơn nữa hắn cũng không có ý giấu diếm gì, rõ ràng là giúp Chân Tiểu Yên!

Bởi vậy, sau động tác này của Diệp Lãng, tất cả mọi người đều đã xác định lời đồn trước đó, tiểu tử này rõ ràng là thiên vị Chân Tiểu Yên, hộ tống nàng.

"??" Chân Tiểu Yên nhất thời mơ hồ, không rõ Diệp Lãng đang nói cái gì, nàng không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ làm chuyện như vậy, hơn nữa lại còn trực tiếp đến thế.

"Ngốc, nhanh lấy cái kia đi..." Diệp Lãng nói.

"Ừ..." Chân Tiểu Yên theo thói quen đáp lại, hình như chưa kịp phản ứng, chỉ nghe Diệp Lãng nói mà làm việc Diệp Lãng muốn nàng làm thôi.

"Diệp Lãng, bị hắn giành lấy mấy thứ đó rồi, sao bây giờ?" Chân Tiểu Yên ngơ ngác hỏi, trước khi nàng cầm lấy mấy thứ này đã bị đối thủ giành lấy.

Khi nàng ngẩn người, đối phương cũng không ngẩn người, nếu Diệp Lãng chỉ điểm Chân Tiểu Yên, vậy hắn cũng có thể chịu chỉ giáo, mà hắn cũng thực thông minh, cầm trước rồi nói sau!

"Không sao, lấy mấy thứ này đi, dù sao cũng giống nhau cả." Diệp Lãng chỉ vào vài thứ nói.

"Ừ... khoan khoan, không đúng, Diệp Lãng, ngươi là trọng tài, ta là tuyển thủ, sao ngươi có thể bày ta như vậy được! Cái này không được bình thường nha!" Lúc này Chân Tiểu Yên mới phản ứng lại kịp. Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Ai quy định trọng tài không thể dạy? Ta thích thì dạy, ai dám quản ta!" Diệp Lãng bất cần đời đáp.

"..."

Chân Tiểu Yên im lặng, tình huống như vậy cũng làm cho tiến độ của nàng trở nên thong thả. Diệp Lãng giúp ngược lại càng làm chậm thời gian của nàng, làm cho đối thủ của nàng chiếm được gợi ý. Kết quả Diệp Lãng giúp thành ra hại nàng.

"Không nói với ngươi nữa, ta cũng sắp thua rồi, ngươi không cần lo cho ta, ta tự làm được!" Chân Tiểu Yên đột nhiên phát hiện ra mình ngẩn người làm lạc hậu với người ta, vì vậy hô to với Diệp Lãng một tiếng, sau đó vùi đầu vào tìm.

"Ngươi làm được cái gì, bây giờ nhanh chóng ấn theo lời ta làm đi, nếu không ngươi liền thua đấy!" Diệp Lãng trực tiếp ngồi xổm xuống tìm đồ vật này nọ ném cho Chân Tiểu Yên.

"..., không cần, ngươi tránh ra!" Chân Tiểu Yên có chút đau đầu nói: "Ta muốn dựa vào chính mình!"

"Dựa vào chính mình cái gì, toàn thân cao thấp của ngươi không phải là ta hỗ trợ sao, bây giờ có thêm một lần nữa cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm, người khác muốn ta hỗ trợ còn không được!" Diệp Lãng trực tiếp kéo Chân Tiểu Yên, thực không khách khí nói.

"Ta biết, bất quá, ta còn là... Đều tại ngươi đấy, ngươi nhìn người ta xem, đều sắp xong rồi! Đều tại ngươi đấy..." Khóe mắt Chân Tiểu Yên nhìn thấy đối thủ đã sắp hoàn thành rồi, bắt đầu nổi nóng với Diệp Lãng.

"..." Lúc này đối thủ đã sắp hoàn thành rồi, mà bên Chân Tiểu Yên còn chưa ra cái gì cả, bây giờ cho dù là đích thân Diệp Lãng động thủ tựa hồ cũng không cản nổi.

Hơn nữa nếu Diệp Lãng động thủ thì không phù hợp quy định cơ bản của trận đấu nữa, điểm này Diệp Lãng vẫn còn tuân thủ.

Tại thời điểm mấu chốt này, Diệp Lãng làm ra một cái hành vi là toàn trường trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy Diệp Lãng trực tiếp phóng đến trước mặt người kia, sau đó một cước đá tan vật phẩm người kia, sau đó dẫm dẫm vài cái, cuối cùng chạy lấy người...

"Thu phục, mụ béo, ngươi có thể tiếp tục!" Diệp Lãng vỗ tay nói, toàn trường lâm vào yên lặng...

Tuy biết Diệp Lãng thiên vị, cũng biết hắn thiên vị rất rõ ràng, nhưng mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được Diệp Lãng sẽ làm như vậy, trực tiếp phá hư thành quả của đối phương.

Cái này đã đến tình trạng tồi tệ vô cùng, hoàn toàn xem thường quy tắc trận đấu, không nhìn thân phận của mình, lợi dụng chức vụ trọng tài mà đến giúp Chân Tiểu Yên! Cái này làm cho mọi người thật công phẫn!

"Diệp Lãng! Ngươi làm như vậy là có ý gì? Ngươi bất công giúp đỡ Chân Tiểu Yên ta cũng nhịn, nhưng ngươi làm như vậy hơi quá đáng rồi đấy!" Mắt thấy thắng lợi đã ngay trước mắt, tuyển thủ kia nổi giận!

"Xin lỗi, ta không cẩn thận đụng phải." Diệp Lãng rất có lễ phép tạ lỗi. Ngươi không cẩn thận sao? Thật? Ngươi xem người khác như tiểu hài tử ba tuổi hay xem người khác ngốc như ngươi!

"Ngươi lừa ai vậy!" Tuyển thủ kia cả giận nói.

"A, bị ngươi nhìn ra rồi, kỳ thật là ta cố ý!" Diệp Lãng đành phải thành thật thừa nhận sự thật mà ai cũng biết.

"Ngươi đã thừa nhận thì tuyên bố ta thắng lợi đi!" Tuyển thủ kia nói.

"Không, ta cự tuyệt!" Diệp Lãng thực dõng dạc nói.

"Vì sao?"

"Ta là một trọng tài rất tuân thủ nguyên tắc..." Diệp Lãng nghiêm túc nói, mà những lời này đưa tới sự khinh bỉ của rất nhiều người, bất quá hắn không thèm để ý, tiếp tục nói: "Mặc kệ nguyên nhân gì, bây giờ ngươi vẫn chưa hoàn thành thử luyện, không thể xem như thắng lợi được!"

"Không phải vì ngươi sao!"

"Ta lặp lại lần nữa, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì!" Diệp Lãng lại cường điều, sau đó dùng một loại ngữ khí thâm trầm, ừ, hẳn là giả vờ, tiếp tục nói:

"Đứa nhỏ, nhớ kỹ bài học này, mặc kệ là ai, cho dù là người thân mật nhất của ngươi, cho dù là người có vẻ ngoài thành thật tốt tính cũng có thể hãm hại ngươi, phá hư tiền đồ của ngươi, không nên tin tưởng bất luận kẻ nào!"

Tất cả mọi người lại yên tĩnh, những lời này ai cũng cảm thấy có đạo lý, có điều mọi người lại có cảm giác là lạ, hành vi này tuy có một phần ý nghĩa giáo dục nhưng cứ cảm giác thấy hắn tìm lý do đường hoàng để che đi việc ác của mình...

"Diệp Lãng, ngươi đang nói về ngươi phải không, mặt ngoài thành thật, người tốt?" Thanh âm của Chân Tiểu Yên truyền đến.

"Đúng vậy!" Diệp Lãng gật đầu.

"Nói cách khác, thật ra ngươi không phải là người tốt!" Chân Tiểu Yên tiếp tục nói.

"Không phải, mặt ngoài ta có vẻ thành thật, là người tốt, kỳ thật ta cũng không phải là người thành thật, cũng không phải là người tốt ở mặt ngoài, thực tế ta vẫn là một người tốt!" Diệp Lãng biện giải cho mình, tuy rằng làm người khác có điểm mơ hồ khó hiểu... Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bất quá, mặc dù có hiểu hết hay không, tóm lại tất cả mọi người đều hiểu một câu, Diệp Lãng nói mình là một người tốt! Có điều, nhìn ngươi giống người tốt sao? Lại đi làm ra chuyện vô sỉ như vậy! Là ai nói người tốt không thể vô sỉ? Cái này cũng không phải độc quyền của người xấu nha!

"Ngươi... Ngươi không phải người tốt, ngươi phá hư quy tắc của trận đấu!" Người nọ chỉ vào Diệp Lãng, có điểm nói không nên lời.

Diệp Lãng khoát tay nói: "Ta phá hư quy tắc bao giờ, trên quy tắc có viết trọng tài không được phép thiên vị sao? Có viết trọng tài không được can thiệp vào kết quả trận đấu sao? Đều không có!" Cái này quả thật không có, bởi tất cả mọi người cảm thấy trọng tài là hiện thân của công chính, cho dù có thiên vị thì cũng sẽ không quá phận như Diệp Lãng! Bởi vậy cũng vốn không có những quy tắc này, những thứ này đều là quy củ bất thành văn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: