Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C - 47: Em đẹp hơn mặt trời ...

_ " Có gặp cô ấy thì nhắn lại là mọi người vẫn ổn, Ngũ Hổ rất nhớ cô ấy "

Laxus nói, đứng dậy xoay người rời khỏi đó, Lucy thoáng buồn, cô cũng rất nhớ họ, nhưng vẫn là có chút không dám đối diện sau những việc mình gây ra

_ " Đi thôi, tôi muốn đến đó sớm một chút "

Lucy nói với Rogue, anh gật đầu, ra hiệu với Sting rồi ra ngoài cùng cô lái xe chạy đi ...

______________©©©________________

Lucy được Rogue chở đến nơi đã hẹn với đám người kia, Rogue chú ý được sự im lặng của cô bèn hỏi

_ " Khi nãy tại sao không ra? "

_ " Ừm, chưa muốn "

_ " Cô nghĩ đến Sting à? "

Lucy gật đầu, cô biết Sting thích cô, anh đã mang cô sang đây, một phần vì bảo vệ cô, một phần chắc vì muốn giữ lấy cô, cô đều cảm nhận được tất cả ... Thôi thì cứ cho cô vì Sting mà ở lại đây một thời gian đi

_ " Lát nữa cô lái? "

Rogue không muốn hỏi sâu nên lái sang chuyện khác, Lucy mỉm cười đáp

_ " Tất nhiên, tôi thách đấu với tên đó mà "

_ " Cẩn thận "

Lucy mỉm cười, cô là ai cơ chứ? Lo cho cô là dư thừa rồi!

_ " Nếu anh lo cho tôi thì ngồi phía sau bảo vệ tôi đi "

_ " Không rãnh "

Rogue nhàn nhạt bỏ lại một câu trước khi mở cửa xuống xe, Lucy bĩu môi một cái, cô buộc gọn lại tóc rồi cũng xuống xe

Đám người kia vừa nhìn thấy Lucy và Rogue tiến vào liền nhếch môi, một tên lên tiếng

_ " Sợ thua nên đến trước tập luyện à? "

_ " Phải đó, nhưng xem ra vẫn chậm hơn mấy người một bước "

Lucy cười nói, Rogue cũng cong nhẹ khoé môi khi nhìn thấy mấy khuôn mặt nén giận của họ, xem ra hôm nay anh được mở rộng tầm mắt của mình rồi

_ " Cô gái, cô là gì của Rogue? "

_ " Rogue? Gọi thân mật quá nhỉ? "

Lucy nhướng mày hỏi lại, tự nhiên khoác tay Rogue, còn quay qua anh cười một cái thật tươi

_ " Nói cho cô gái biết, tôi đã từng là tình đầu của Rogue, là người yêu cũ đó "

_ " A, hồi đó mắt anh để đâu mà quen bà cô này vậy? "

Lucy chớp mắt hỏi Rogue, anh nhếch môi, nhàn nhạt trả lời

_ " Lúc trước mắt bị mù "

Cô gái kia bị chọc đến mặt đen thui, ném ánh mắt giết người cho Lucy, cô chỉ vờ như không thấy, cô ta nhếch môi, châm biếm

_ " Cũng chưa chắc cô đã là người yêu của Rogue Cheney, chắc anh ta bỏ tiền ra thuê cô đi thôi chứ gì? "

Lucy cười cười, tay nắm lấy cà vạt của Rogue kéo xuống, thì thầm

_ " Xin lỗi nhé "

Dứt câu, Lucy đặt một nụ hôn lên bên cổ Rogue, dấu son theo đó in đậm trên làn da ngăm đen, khiến anh có chút cứng người

_ " Chúng tôi có gì hay không cũng không liên quan đến cô! Hay cô đang hối hận khi lúc trước bỏ rơi con mồi vàng như Rogue rồi, hửm? "

Cô ta nghiến răng giận dữ, đúng là lúc cô quen Rogue, cô ta chưa từng nghĩ gia thế anh lại đồ sộ đến vậy, lần này gặp lại, cô ta nhất định nắm anh gọn trong lòng bàn tay

_ " Đua đi "

Cô ta nói, đội mũ rồi leo lên xe, tên cầm đầu cũng lên ngồi phía sau xe, Lucy cười cợt hỏi

_ " Tôi đấu với cả hai à? "

_ " Cô em, luật của tôi cơ mà "

Hắn cười đáp trả, Lucy nhún vai, nhận lấy nón rồi leo lên xe. Vừa rồ ga, phần ghế phía sau lún xuống một cái

_ " Anh làm gì thế? "

_ " Đua xe "

Rogue đáp, vẫn ngồi yên vị ngay đó, Lucy cũng không nhàn rỗi đấu khẩu với anh, cả hai chiếc xe đều lên ga, cuộc đua chuẩn bị bắt đầu

'ĐOÀNG'

Tiếng súng vang lên báo hiệu bắt đầu, Lucy rồ ga phóng lên phía trước, cảm giác phấn khích lan toả khắp người, lâu lắm rồi cô mới lái mô tô, lâu lắm rồi mới có thể xoã mình như vậy ...

Qua nửa chặng đường Lucy luôn dẫn trước, cô chạy một cách rất nhẹ nhàng mặc cho chiếc xe đằng sau đang ráo riết đuổi theo

_ " Mẹ kiếp! Mày chạy nhanh lên "

Tên cầm đầu hét lớn, nữ nhân kia chỉ biết dốc sức chạy theo, nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp. Hắn tức giận dịch người lên trước, ném cô ta lại phía sau, rồ ga hết cỡ chạy, cô ta sợ hãi chỉ biết bám víu lấy hắn

Một cú quẹt xe mạnh khiến Lucy có chút bất ngờ nhưng rất nhanh phản ứng lại, môi khẽ nhếch lên khi thấy tên kia đang tìm mọi cách khiến cô ngã xe

_ " Chết tiệt! "

Hắn rít lên giận dữ, mặc cho nữ nhân đằng sau luôn bám víu sợ hãi sẽ ngã, hắn vẫn tăng tốc, một tay giữ lái, một tay rút ra một con dao

Lưỡi dao sắc bén lướt nhẹ qua làn da của Rogue khi anh đưa tay lên che chắn cho Lucy, cô có chút lo lắng nhìn anh

_ " Phần còn lại để tôi xử lý "

Rogue nói, ôm lấy eo Lucy kéo xuống ghế sau, còn bản thân mình thì dịch lên trước, Rogue nhìn hắn ta lên tiếng

_ " Cố mà đuổi theo "

Lucy mỉm cười, vòng tay ôm lấy Rogue, làm động tác tạm biệt với chiếc xe đằng sau, nụ cười cũng nở rộ trên môi cô

_ " Này, đội mũ không? "

_ " Để đó bảo vệ mình đi "

Lucy hỏi, Rogue chậm rãi đáp trả, tập trung vào cuộc đua phía trước, Lucy phấn khích nhìn anh, tay lái anh thật sự rất chắc, rất điêu luyện

_ " Nhanh chút nữa "

_ " Bám chắc vào "

Rogue cười nói, lập tức phóng như bay về phía trước, đến đích liền đánh một xoay tuyệt đẹp rồi dừng lại. Lucy tháo nón, mắt ý cười nhìn cả đám người đang đứng bất động ở đó

_ " Sao nào? Có vẻ mấy người đã thua rồi nhỉ? "

_ " Mẹ kiếp! "

Tên cầm đầu hét lớn, lao đến Lucy nhưng một bàn tay giữ tay hắn lại

'Rắc'

Rogue dùng lực một tay bẻ gãy tay hắn khiến hắn kinh ngạc, hàn khí anh toả ra khiến hắn muốn nói cũng không dám mở miệng

_ " Quỳ xuống "

Một câu lệnh được buông xuống từ Lucy, đàn em phía sau hắn đã sợ hãi quỳ xuống, chỉ riêng hắn vẫn đứng đó

_ " Không muốn quỳ? "

_ " Tao không phục "

Lucy nhếch môi, dùng gót giày đạp mạnh vào hai đầu gối hắn khiến hắn khụy xuống, một tên sợ hãi lên tiếng

_ " Thiếu gia Cheney, chúng tôi xin lỗi, mong anh có thể bỏ qua "

_ " Xin lỗi, xin lỗi "

_ " Xin anh tha cho chúng tôi "

_ " Lại đây "

Rogue dựa người vào xe ra lệnh, tên cầm đầu nén đau đứng dậy, vừa đến gần đã nhận một cú đấm từ Rogue. Sau đó là rất nhiều cú đấm nữa, máu hắn ta chảy lênh láng, đám đàn em khiếp sợ đến không dám cử động

_ " Rogue, xin anh dừng tay lại "

Nữ nhân của hắn ta lên tiếng cầu xin, Rogue nhếch môi tiến đến bên cạnh cô ta, mỗi bước tiến là một bước lùi, đến khi dừng lại, cằm của cô ta đã bị Rogue siết chặt, ánh mắt anh đỏ ngầu, lạnh giọng hỏi

_ " Tên của tôi để cô gọi? "

_ " Kh-không ... "

Cô ta lắc đầu, muốn tránh nhưng cằm càng bị siết chặt hơn, Rogue cười cợt

_ " Doạ một tí đã sợ mà muốn ở cạnh tôi để moi tiền? Tôi cảm thấy cô thật sự rất bẩn đấy "

Rogue nói xong liền thả tay, rút khăn tay ra lau sạch sẽ rồi ném vào mặt cô ta, quay người nắm tay Lucy đi ra xe, bỏ lại một câu

_ " Tôi là bác sĩ cứu người nhưng cũng không ngại giết chết người! "

______________________

_ " Thoải mái chưa? "

Lucy hỏi khi cả hai đang ngồi bên một chõm đá cao, Rogue thở ra một hơi, môi nhẹ nâng

_ " Cảm ơn "

_ " Ừm "

Cả hai lại ngồi im lặng ở đó, Lucy ngước nhìn ánh mặt trời đang toả nắng chói chang, nhẹ giọng

_ " Gia đình không biết anh là Hắc Long phải không? "

_ " Ừ, trong mắt họ, tôi chỉ đơn giản là một đứa con ngoan, một bác sĩ trẻ tuổi tài giỏi, với lại tôi không muốn ảnh hưởng đến họ "

_ " Anh và Sting từ khi nào mà trở thành Song Long vậy? "

_ " Từ khi cô bị S bắt đi lúc nhỏ, Sting vì cô mà trở nên như vậy, tôi là bị kéo theo "

Rogue thành thật trả lời, anh là bạn thân của Sting, lúc trước trong trí nhớ của anh, Sting là một đứa trẻ rất hốc hách, không coi ai ra gì, bất kể là kẻ nào Sting cũng coi thường họ, cho đến khi Lucy xuất hiện bên cạnh. Từ một thiếu gia kiêu ngạo dần dần trở nên trưởng thành, chững chạc, biết quan tâm đến mọi người, rồi lại trở nên lạnh lùng, ít tiếp xúc với ai khi cô biến mất khỏi tầm nhìn của Sting

_ " Hoá ra là vì tôi "

Lucy cười cười, cô không biết nên cảm thấy thế nào, Rogue vuốt nhẹ tóc cô, lên tiếng

_ " Đừng suy nghĩ lung tung, cậu ta thay đổi như vậy cũng chỉ vì muốn có thể bảo vệ em thôi "

Lucy có chút bất ngờ khi Rogue thay đổi cách xưng hô, muốn hỏi nhưng lại không lên tiếng khi thấy Rogue đang nhìn cô cười, có ai nói rằng anh thật sự rất đẹp trai chưa?

_ " Rogue, em giúp anh như vậy rồi, anh có thể tặng em một thứ không? "

_ " Thứ gì? "

_ " Thứ này rất đẹp, rất đặc biệt, nhưng chưa ai lấy được cả "

_ " Nói đi, tôi lấy cho em "

Rogue cười nói, bàn tay chơi đùa với những lọn tóc nắng, bây giờ anh mới phát hiện ra, tóc Lucy thật sự rất mềm mượt

_ " Rogue, có phải bất cứ thứ gì anh đều có thể lấy được? "

_ " Ừ, tất cả "

Lucy cười tươi nhìn anh, sau đó chỉ tay về phía bầu trời, nơi mặt trời đang ngự trị

_ " Nó đó, em muốn có nó "

Bàn tay Rogue khựng lại, vẻ mặt nghệch ra khiến Lucy phì cười, cô nhìn vu vơ trêu chọc

_ " Ai ya, thì ra Hắc Long cũng có thứ không thể lấy được "

Rogue ho nhẹ, mắt dời đi, Lucy cũng không nói gì, chỉ ngồi ngắm cảnh rồi cười. Rogue lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh trước mặt, nở nụ cười nhỏ

" Lucy Heartfilia, đối với tôi, em đẹp hơn mặt trời rất nhiều "

______________________

Lucy dạo phố thay vì về nhà, Rogue muốn đưa cô đi nhưng lại có ca phẫu thuật nên đành để cô đi một mình, Lucy đi dạo, mua sắm rất nhiều đồ, tiền cô sử dụng đều là của Sting nên Lucy cảm thấy rất thoải mái

Lucy cảm nhận luôn có một người theo cô, nhưng cô vẫn không thể thấy được là ai, cô dừng chân tại một quán ăn nhỏ, kêu cho mình một vài món ăn

_ " Anh ơi, có thể lấy dùm em bong bóng không? Nó bay lên cao rồi "

_ " Được "

Nam nhân đó trả lời, với tay lấy bóng xuống cho cô bé, cô bé cảm ơn rồi lại lên tiếng hỏi

_ " Sao anh lại che mặt vậy ạ? "

_ " Vì anh là người xấu "

_ " Hihi, nếu anh là người xấu tại sao lại giúp em lấy bóng? "

Cô bé ngây ngô hỏi khiến nam nhân kia không biết nên trả lời thế nào, chiếc áo bị kéo xuống để lộ khuôn mặt của anh ta

_ " A, thì ra là anh sợ người ta thấy vết sẹo này sao? "

Cô bé cười, tay chỉ vào vết sẹo trên mặt nam nhân, khiến anh không biết nên làm gì

Lucy chứng kiến tất cả, có một chút bất ngờ khi cô nhìn thấy mặt anh ta, Lucy hít một hơi sâu, chậm rãi đứng dậy tiến đến chỗ hai người

_ " Cô bé, anh ấy là muốn làm chị bất ngờ, nhưng em lại làm lộ mất rồi "

_ " A, hihi, em không biết, em xin lỗi "

_ " Kh-không sao ... "

_ " Thôi em đi đây, mẹ em gọi rồi, chúc hai anh chị ăn ngon miệng "

Cô bé vẫy tay rồi chạy đi, Lucy quay sang nhìn tên kia, trong lòng hỗn độn cảm xúc

_ " Bé con, ta ... "

_ " Anh theo dõi tôi? "

_ " Không có, chỉ là ... "

_ " Chỉ là? "

_ " Muốn mời em ăn chút gì đó thôi "

S nói, hắn thật sự muốn mời cô ăn một bữa cơm, tuy không to lớn gì, nhưng nếu cô không muốn thì hắn cũng không ép

Lucy quay người đi vào trong bàn ngồi, S có chút thất vọng, hắn nhìn cô rồi thở dài, chân vừa bước phía sau liền truyền đến một câu

_ " Anh còn đứng đó? Tôi không mang theo tiền trả bữa ăn này đâu "

S nhìn Lucy đang chậm rãi thưởng thức món ăn mà không chú ý đến hắn mà mỉm cười, nhanh chân tiến đến bàn ngồi cùng cô

" Cảm ơn em, bé con! "

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro