Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Tửu trang và tuyết

- Em muốn cuối tuần này đi chơi?

Kaeya gật đầu có vẻ mong chờ lắm.

- Được. Dù gì thì cuối tuần cũng không có việc gì đáng chú ý.

Thật là, chỉ nhìn gương mặt đáng yêu kia thôi là gã muốn chết mê rồi, nghĩ gì đến chuyện từ chối. Được người thương rủ đi chơi cuối tuần ai mà lại ngu đi từ chối chứ, hủy một cuộc họp thôi nên không có gì là to tát với lão gia đây cả.

Cuối cùng thì ngày cuối tuần cũng đến, vừa đúng lúc tuyết trắng ngoài kia rơi đẹp nhất, nhẹ nhàng như cánh hoa rơi hồi thu. Tuyết đọng lại trên vạn vật, trắng xóa một mảng. Thế nhưng cũng vì vậy mà mọi người ở tửu trang cũng bận bịu hẳn lên, vì kinh doanh của tửu trang mà phải dọn tuyết nguyên ngày. Tuyết được dọn chất thành núi bên ngoài trang trại trông bông xốp khiến người ta có cảm tưởng rằng nếu có lỡ tay chạm vào thì đống băng li ti ấy sẽ hút ta vào trong một không gian mềm mịn không lối thoát. Kaeya thấy mà cũng muốn ngã vào lắm, nhưng Diluc lại khăng khăng bảo không muốn chăm người bệnh lúc này đâu, đi chơi đã chứ.

Ây chà, có vẻ lão gia cũng hào hứng lắm. Nếu đã vậy thì anh cũng không nên để gã hụt hẫng rồi.

- Được rồi, vậy bây giờ anh muốn đi đâu nào?

Kaeya gặng hỏi làm Diluc mới chợt để ý, hai thanh niên trai tráng đi chơi với nhau thì làm cái gì nhỉ? Tất nhiên là không thể nào chơi mấy trò trẻ con như hồi còn nhỏ rồi, mấy cái việc khác như đi dạo hay đắp người tuyết thì quá nhàm chán rồi. Trong lúc gã vẫn còn đang suy tư không biết cái gì mới là hợp lý thì Kaeya đã nắm lấy tay gã kéo đi.

- Đứng đây suy nghĩ cũng chỉ tốn thời giờ thôi, chi bằng khỏi cần nghĩ, có gì làm được cứ làm thôi.

Anh quay lại, nở một nụ cười nhẹ với gã. Cơ mặt cứng đờ của đối phương dường như có phần hơi giãn ra. Sao anh cứ có cảm giác như gã sắp mỉm cười bất cứ lúc nào vậy nhỉ. Anh không muốn bỏ lỡ bất kì một nụ cười của lão gia đâu, nó cực kì hiếm có đấy. Bặt gặp ánh mắt như muốn nhìn tường tận gốc rễ tâm can của người kia, gã lên tiếng:

- Ánh mắt đó là sao?

- À không có gì.

Anh quay đi, để lại cho Diluc một dấu hỏi chấm to đùng về cái hành động chằm chằm khi nãy.

Họ cứ đi, lướt qua lớp tuyết trắng xóa phủ kín cả đồng cỏ vốn yên bình lúc đầu thu. Họ vẫn cứ đi, tuyết mỗi lúc một dày đặc thêm.

- Kaeya, em đang đi đâu đấy?

Nghe lão gia hỏi anh mới chợt dừng lại, ngó nghiêng xung quanh. Xung quanh cả hai vẫn là tuyết, nhưng lạnh lẽo và dày đặc hơn. Giò lùa đến thấu xương, chỗ này còn lạnh hơn lúc ở tửu trang nữa. Họ lạc vào Long tích tuyết sơn mất rồi. Mọi thứ cứ như quay về từng ấy năm vậy, nhưng cũng chả phải vấn đề lớn. Là một kỵ sĩ Tây Phong, Kaeya hẳn phải quen đường nơi chốn tuyết phủ này rồi. Nhưng vút một cái, một tảng băng nhọn lao về phía hai người. Theo bản năng, Diluc định vung trọng kiếm lên đỡ, thế nhưng lúc này gã mới nhận ra, gã không hề mang theo. Gã bất chấp đưa tay lên đỡ, cùng lúc sử dụng vision. Lửa bùng lên tiếp xúc với khối băng tạo ra một vụ nổ nhỏ giữa hai bên.

- Chà chà.. xem ai đi lạc này..

Cái giọng the thé quen thuộc phát ra từ đằng trước. Là pháp sư vực sâu đột kích. Chỉ đến khi bụi tuyết mù mịt tán bớt phần nào đủ để tên pháp sư nhìn rõ mặt hai kẻ nó vừa tấn công, nó mới chột dạ, hơi bối rối dường như muốn rút đi. Nhưng lão gia thì nào chịu nhục như thế? Dám đánh lén lại còn đòi rút lui, mà lại còn nhắm thẳng anh em gã mà đánh, nó chết chắc với gã rồi.
Không đợi để nó kịp chạy thoát, gã đã biến mất khỏi chỗ đứng ban đầu, để lại một Kaeya ngơ ngác chỉ kịp cầu chúc cho tên pháp sư vực sâu còn ổn. Nó nghe tiếng động mới ngoái lại nhìn. Trong khi vừa chạy vừa phân vân gã đã biến đi đâu thì từ phía trên xuất hiện một ánh đỏ rừng rực như lửa. Nó chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm như dao của lão gia đang nhìn chằm chằm vào mình, tay lăm lăm quả cầu hoả to đùng nhắm vào nó mà ném xuống. Đúng là nó chọc nhầm chó dữ rồi.

Nhận thấy trước mắt mình lại là một vụ nổ khác, anh cũng ngầm hiểu rằng lời cầu chúc của mình không có tác dụng rồi. Anh chỉ thở dài chạy đến, cố tìm kiếm mái đầu đỏ quen thuộc giữa màu trắng của tuyết.

- Diluc?! Diluc! Anh ổn không đấy?

Chỉ khi thấy bóng lưng vững chãi của ai kia, anh mới giảm tốc chạy đi được phần nào. Mà khoan, sao anh lại phải lo cho gã đầu đỏ đấy làm gì nhỉ? Trông còn khoẻ re thế này còn gì. Cái anh cần lo có khi là những gì còn lại của pháp sư vực sâu ấy. Nhỡ có gì quý giá có thể tìm được.. Diluc quay người lại, trên tay là một tờ giấy ố màu đã cháy xém một phần.

- Tờ giấy này được gửi cho em.. nhỉ?

Giọng lão gia trầm ngâm. Gương mặt trông không có vẻ gì là để tâm đến câu hỏi của anh nữa mà dồn sự chú ý cho tờ giấy kia. Thấy lạ, anh cũng không biết làm sao, bèn nhận lấy tờ giấy xem xét. Ghi trên tờ giấy là một loạt những ký tự khó hiểu, dường như là ngốn ngữ của giáo đoản vực sâu vậy. Nhìn thì chắc không hiểu nhưng anh càng nhìn càng nhíu mày, xong chỉ khẽ thờ dài một tiếng rồi sắc mặt lại quay về với trạng thái ban đầu.

- Có lẽ chuyến đi chơi này hỏng mất rồi. Em nghĩ chúng ta nên quay về thôi.

- Em hiểu tờ giấy đó viết gì, đúng không?

Biết lão gia muốn ám chỉ cái gì, anh chỉ gật nhẹ đầu xong lại nói tiếp:

- Em sẽ giao cái này cho Jean. Dù gì đây cũng là manh mối từ giáo đoàn vực sâu.

Nói xong anh cố kéo tay Diluc đi.

- Em muốn bị tố cáo đến vậy à?

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, ở góc dưới bên phải của tờ giấy được khắc một cái tên- "Kaeya" Nhìn nét bút thẳng tắp thế này thì chắc chắn không phải vị đội trưởng đội kỵ binh này bày ra rồi. Nét bút ấy lại trùng với nét chữ của toàn bộ bức "thư". Nếu anh muốn giao nộp nó cho Jean, vậy thì anh sẽ giải thích thế nào về cái tên đó đây? Thấy anh do dự hồi lâu, gã chẳng nói gì, chỉ kéo tay ngược lại y đi về.

Đống tuyết đã được dọn đi hết. Tiếc thật đấy, anh còn chưa có cơ hội ngã vào mà. Vào đến nhà thì gã giật lấy tờ giấy, đốt trụi nó đi. Thấy tờ giấy kia cháy thì Kaeya cũng chẳng có biểu cảm gì, dường như đang suy tính điều gì đó. Đến khi chỉ còn thấy tro bụi rơi vãi trên bàn, lão gia mới thở hắt ra một hơi, tiến lại chỗ anh đang ngồi, đặt lên trán anh một cái hôn nhẹ rồi bỏ lên phòng. Anh hơi bất ngờ với nụ hôn đó. Dường như nó ám chỉ điều gì đó, nhưng phảng phất chút gì đó buồn rầu, lưu luyến vậy.

Ngày cuối tuần ấy họ tránh mặt nhau dù cả hai đều cùng ỏ một chỗ. Có lẽ họ đều cần thời gian để suy nghĩ lại về những gì đã xảy ra. Quả thật việc này cũng là quá bất ngờ cho hai người rồi.
—————————————————————————————————————————————

- Xin chào mọi người ✨ Tính ra cũng mấy tháng rồi mình không đăng chap mới. Nói thật thì cũng có chuyện xảy ra trong mấy tháng đó khiến mình bị stress, mà stress xong lớ ngớ thế nào lại quên mất là mình có viết truyện 🙉💦 Mãi đến tối hôm qua quay vào mới thấy một đống thông báo nên mình mới bắt tay vào viết ngay 💦
- Dù có hơi muộn nhưng... Happy New Year 🌹 Chúc các bạn năm mới tiền vào ví như mưa, sức khoẻ dồi dào và tràn đầy hạnh phúc nhé 👁👄👁🌹✨
- Rất cảm ơn các bạn vì đã cố gắng đợi mình sau cả mấy tháng như thế, mình rất cảm kích ạ🌹💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro