Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lucid Dream: Câu hỏi không hồi đáp (1)

- Đã 22h14' rồi sao? Nên ngủ thôi!
Tôi uể oải ngáp ngắn ngáp dài tắt màn hình điện thoại, xoay người, với tay tắt đèn phía đầu giường rồi nằm ngửa ra, nhắm mắt lại. Tôi vẫn đang ở cái độ tuổi dễ ngủ, không như mama đại tổng quản phải trăn trở mấy bận mới có thể đi gặp Chu Công. Chỉ cần nhắm mắt một lúc như thế, cơ bản là tôi sẽ chìm ngay vào cơn mơ rồi. Mẹ tôi còn bảo chị em chúng tôi chỉ được cái ngủ giỏi thôi, còn chuyện ăn uống thì đúng là chẳng khác gì của nợ. Nghe cũng cay ra phết nhưng đúng quá nên chúng tôi nào có cãi nổi...

***

Có gì đó đang chọc vào mặt tôi, một thứ có vẻ mềm nhẹ, bông bông và ngưa ngứa. Tôi nhíu nhíu mày, phát bực.
- Để yên cho chị ngủ!
Tôi nghĩ đấy là con mèo ngu ngốc nhà mình - tên nhóc ham ăn và biếng làm suốt ngày chỉ quanh quẩn bên cái ụ đá trước sân nằm sưởi nắng. Mặc dù bố mẹ tôi không để nó vào nhà buổi tối vì cái tội chơi đêm phá đồ nhưng thỉnh thoảng nó vẫn lẻn vào được. Tuy nhiên, chú ta cũng chưa từng cả gan xông hẳn lên giường tôi thế này, ít ra thì tên nhóc này cũng chỉ lượn lờ bên giường tôi rồi nhảy phóc lên vào những trưa hè oi ả để hưởng ké chút gió. Thế mà hôm nay nó lại dám trêu đùa tôi sao?

Đợi mãi mà cái cảm giác có chút khó chịu ấy vẫn chưa biến mất, tôi tức điên người choàng tỉnh dậy. Tôi định quăng con mèo hư đốn kia ra ngoài và dạy dỗ nó một trận vì đã làm phiền giấc ngủ của tôi. Đương nhiên là tôi sẽ làm thế nếu như đấy là tên nhóc kia nhà tôi thật. Nhưng không, không phải nó. Thứ chết tiệt đã khiến tôi đang say giấc nồng phải choàng tỉnh này là một nhánh cỏ đuôi chó!

Ô hô! Kỳ lạ chưa! Tôi không phải đang nằm trên cái giường chẳng mấy êm ái của mình sao? Thế quái nào vừa mở mắt ra đã 'nghe mênh mang trên đồng lúa chín' thế này nhỉ? Tôi hơi ngốc ngốc mở trừng mắt nhìn ngó xung quanh. Nơi đây là một cánh đồng lúa đang độ vàng ươm, trĩu hạt. Bầu trời cao xanh vời vợi, điểm xuyết chút gợn mây trắng xóa. Không gian rộng lớn, mênh mông trải dài này đậm chất trữ tình, như thơ như họa. Tiếc thay vốn liếng của tôi không nhiều, trí nhớ cũng không tốt lắm nên chẳng thể miêu tả hết được.

Nhưng những điều ấy cũng không làm tôi quan tâm lắm. Tôi để ý đến cô gái trước mắt mình hơn. Đó là một cô bé trạc tuổi tôi lúc bấy giờ - 14, 15 tuổi với mái tóc màu nâu đậm và đôi mắt tựa như ngọc lục bảo. Cô ấy trông khá xinh xắn, khuôn mặt nhỏ hơi phúng phính, làn da trắng nõn và đôi môi chúm chím như nụ hoa anh đào. Thấy tôi đã tỉnh, cô ấy cười nhẹ và hỏi:
- Kyunk! Tỉnh rồi đấy à? Ngủ ngon không nè?
Chao ôi! Cái giọng nói ấy mới ngọt ngào, thanh dịu làm sao! Tôi có cảm tưởng như tâm hồn của mình mới được gột rửa sau khi nghe cô ấy nói vậy.

Tôi chợt hiểu điều gì đang diễn ra ngay lúc ấy. Hẳn là Lucid Dream! Dù là một người cuồng truyện xuyên không nhưng tôi vẫn tin vào khoa học hơn. Điều tôi nghĩ tới đầu tiên đương nhiên không phải là kịch bản xuyên không này nọ mà là giấc mơ sáng suốt - thứ đã được khẳng định về sự tồn tại của mình. Hơn nữa, tôi cũng đã trải qua kha khá những giấc mơ tương tự thế này rồi nên cũng chẳng lạ gì cho cam. Tóm lại, tôi đang mơ - một giấc mơ mà bản thân tôi có thể nhận thức và điều khiển suy nghĩ, hành vi của mình. Nói cách khác, tôi đang trải nghiệm một bộ phim không thực mà bản thân kiêm cả ba chức: không những là đạo diễn, biên kịch mà đồng thời còn là diễn viên chính. Tuyệt!

Thế thì chẳng có gì phải lo lắng nữa cả! Đây là thế giới của riêng tôi rồi, muốn quậy thế nào cũng được! Nghĩ thế, tôi đáp lại lời của cô bé kia, sẵn tiện tặng luôn cho cô ấy một cái tên:
- Aizz... Caroline! Sao cậu lại gọi tớ dậy thế?!
Caroline bất đắc dĩ dùng cỏ đuôi chó quệt vào mặt tôi thêm mấy lần nữa.
- Cậu hẹn bọn tớ chơi cùng mà lại lăn ra ngủ trước! Quá đáng thật đấy!
- Hả?! Thế sao?! Tớ xin lỗi nhé! - Tôi đáp lại đầy ngượng ngùng.

Đúng lúc này, một cậu bạn cũng tầm tuổi tôi và Caroline chạy tới, mặt ửng đỏ, mồ hôi nhễ nhại.
- Caroline! Cậu gọi được Kyunk dậy rồi đấy hả? Tài ghê cơ!
Tôi khẽ quan sát cậu ta thật kỹ. Đó hẳn là một cậu nhóc hiếu động và năng nổ. Cậu có một gương mặt sáng sủa, dù vẫn chưa trổ mã hoàn toàn nhưng có thể nhìn ra được phong phạm của một mỹ nam tương lai. Cậu bé này có một mái tóc vàng hơi xoăn nhẹ và đôi mắt màu sapphire. Tôi đã quen dùng màu sắc của đá quý để hình dung những đôi mắt đẹp. Hẳn nhiên, đôi mắt của cậu ấy và Caroline đều làm tôi nhớ đến những viên đá lấp lánh ấy.

Tôi thầm nghĩ nên gọi cậu nhóc này là gì bởi bản thân tôi không giỏi việc đặt tên lắm. Sau cùng, tôi đành chấp nhận gọi cậu ấy bằng một cái tên tôi chỉ biết phát âm chứ chẳng chắc gì cách viết: Madeus.
- Madeus! Cậu vừa chạy đi đâu về vậy?!
- Tớ đến ngọn đồi kia do thám một chút ấy mà... Chẳng phải cậu muốn đến đó chơi sao?
- Ờ... Đúng vậy! Chúng ta đi thôi nào!

Nói đoạn, tôi bật dậy, tay trái nắm lấy tay của Caroline và phất phất tay phải biểu thị ám hiệu 'đi đi nào' với Madeus. Chỉ đến lúc này, tôi mới để ý kỹ đến trang phục mà mình đang mặc. Không như Madeus trong bộ quần yếm màu be, cả tôi và Caroline đều đang mặc váy. Một cái váy liền thân màu xanh lam đậm và điểm chút ren hoa màu trắng ở trước ngực. Quỳ lạy linh hồn của bản thân! Phải chăng ngoài đời tôi chả chịu bận một bộ váy nào dù khá thích nên trong mơ mới mặc váy thế này? Có thể lắm! Điều này chứng tỏ tôi vẫn có chút nữ tính chứ không phải 'con đàn ông' như mấy thằng em trời đánh của tôi vẫn hay lèm bèm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro