Chương 7-10
CHƯƠNG 7
***
Lời này, thật đúng làm người ta kinh hãi.
Bạch Lộc kinh ngạc nhìn Phạm Thừa Thừa, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói thế. Nhưng lại giống như không ngoài ý muốn, cô năm lần bảy lượt đem lời bao nuôi tiểu thịt tươi treo trên miệng, nếu anh nhịn xuống thì không giống tính cách thường ngày.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cô muốn anh bồi thường mấy trăm vạn, anh chỉ là nam sinh mười tám tuổi, cũng dám đáp ứng.
Người này bản tính hung dữ và lực công kích đều ẩn sâu trong xương tuỷ, bị bức bách đến mức độ nhất định khẳng định sẽ đáp trả.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Phạm Thừa Thừa một mực lạnh như băng.
Còn ánh mắt Bạch Lộc lại đột ngột sáng lên.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nói như thế, cậu đồng ý?"
Phạm Thừa Thừa: "......"
Đồng ý cái quỷ!
Đột nhiên có tiếng động bên ngoài, Viên Viên làm đổ cốc nước cũng mặc kệ, nhanh chóng chạy về phía cửa. Cô nắm lấy cánh cửa, lén lút nhìn trái nhìn phải, chắc chắn không có ai bên ngoài mới quay lại.
Viên Viên vỗ ngực, sợ hãi xém ngất: "Cầu xin hai người chú ý một chút đến hiện trường, đừng nói mấy lời này ở đoàn phim có được không? Để người khác nghe thấy phải làm sao? Chị Dung sẽ mắng chết em."
"Tôi không phải nhân vật công chúng, đối với tôi không ảnh hưởng gì. Ngược lại, chị nên hỏi vị đại minh tinh năm lần bảy lượt muốn bao nuôi tôi. Có phải nên chú ý một chút đến lời nói của mình?"
Phạm Thừa Thừa như cũ lạnh nhạt nhìn Bạch Lộc, không xác định cô thật sự muốn chơi đến cùng. Hay là như trước đấy cô đã nói, thời gian trong đoàn phim quá nhàm chán nên tìm thú vui mà thôi.
Là vận khí anh không tốt nên mới đứng trước họng súng, trở thành thú vui đó?
"Tôi thật sự thích cậu bộ dạng nam sinh này, ý tôi nói là ngoại hình. Còn tính cách..." Cô nghiêm túc dừng một chút, "Miễn cưỡng có thể chấp nhận. Nếu như ngoan hơn một chút thì tốt hơn."
Câu trả lời của Phạm Thừa Thừa là một tiếng cười lạnh.
Viên Viên nghe đến nổ đầu, đây là tới thật hay sao?
Nếu là tới thật thì cô làm sao ngăn cản đây?!
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn, trợ lý đạo diễn tới giải cứu cô, đánh gãy một loại giao dịch không đứng đắn bên trong phòng.
Đạo diễn Lưu gọi Bạch Lộc qua một chuyến, bàn về cảnh quay chiều và tối nay.
Truyền lời xong, trợ lý liền đi trước.
Bạch Lộc cầm kịch bản đứng lên, nghiêng người đến gần Phạm Thừa Thừa, hơi thở phả vào tai anh, khẽ nói: "Chuyện này chờ cậu trưởng thành rồi bàn bạc sau."
Phạm Thừa Thừa: "......"
Anh sững người bất động, lỗ tai nóng ran.
Ai cmn muốn cùng cô bàn bạc sau?
Anh là điên rồi mới cùng cô bàn bạc!
_____
Mười giờ tối, Bạch Lộc kết thúc một ngày làm việc.
Thay xong quần áo gỡ bỏ hoá trang, cô hỏi Viên Viên: "Phạm Thừa Thừa đâu?"
Viên Viên chỉ về phía trước: "Ở đó."
Chiếc ô lớn dùng để che nắng ban ngày đã cất đi, chỉ còn bàn ghế. Ban đêm đoàn phim có bảo vệ túc trực, tránh để hôm sau mất thời gian thì có một số thứ không cần thu dọn.
Phạm Thừa Thừa mở cặp chân dài ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, ngón tay trắng nõn thon dài nhanh chóng lướt qua màn hình.
Trước đó, Bạch Lộc cho rằng anh đang chơi game, đến gần nhìn thoáng qua.
Cũng chỉ kịp nhìn một chút, vì Phạm Thừa Thừa phát giác cô tới gần, liền đem điện thoại tắt đi.
Bạch Lộc không chắc chắn, hỏi: "Cậu đang biên tập video?"
Nếu như cô không nhìn nhầm.
"Phải." Phạm Thừa Thừa dứt khoát thừa nhận, đứng dậy nhét di động vào túi quần, cúi đầu nhìn cô: "Vì chị cái gì cũng không cần tôi làm, tôi lại bắt buộc phải ở đây mỗi ngày, vậy tôi có thể tự tìm vài thứ để làm chứ?"
Bạch Lộc nhíu mi: "Đương nhiên."
Phạm Thừa Thừa: "Vậy có thể đem máy tính đến không?"
Bạch Lộc: "Cậu đem máy tính đến làm gì?"
"Giúp người khác chỉnh sửa video."
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phạm Thừa Thừa không muốn giải thích nhiều, cả ngày không làm gì thật sự rất khó chịu, xoay người lấy mũ trên bàn đội lên đầu. Bóng đen từ vành nón rơi xuống, khuôn mặt anh chia thành hai mảng sáng tối, cặp mắt chìm trong mảng tối.
"Nếu chị nhìn không thuận mắt, vậy quên đi."
Bạch Lộc trực diện nhìn anh: "Sao có thể? Tôi càng nhìn cậu càng thấy thuận mắt."
Phạm Thừa Thừa đem vành nón đè xuống, không nhìn cô: "Có thể đi rồi chứ?"
"Cậu muốn chuyển tới hay không?" Bạch Lộc đột nhiên hỏi.
"Không chuyển."
Bạch Lộc lại bắt đầu càn quấy: "Tôi không nỡ bất công như vậy. Viên Viên đi theo tôi, ăn ngon ngủ ngon. Cậu cũng là trợ lý, đãi ngộ phải tương đương mới đúng."
Phạm Thừa Thừa liếc nhìn Viên Viên, lạnh nhạt nói: "Đã nhìn ra."
Viên Viên: "???"
"Tôi không cần loại đãi ngộ này." Phạm Thừa Thừa quay người sải bước, ném lại một câu, "Đi đây."
Qua mấy giây, Viên Viên trừng mắt chỉ chính mình: "Cậu ta vừa nói em mập sao?"
Bạch Lộc dò xét Viên Viên: "Ừm, em gần đây ăn hơi nhiều, lát nữa nhìn mà xem. Nếu tăng cân nhiều thì ngày mai bắt đầu chạy năm cây số mỗi tối để giảm béo đi. Thời điểm em mới làm trợ lý cho chị, cũng rất gọn gàng mảnh mai, làm sao thế này rồi?"
Viên Viên: "..."
Ăn uống sung sướng như vậy, cô không muốn giảm béo!
Giảm béo quá là khổ cực đi!
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm khuya, Bạch Lộc tựa giường đắp mặt nạ, mở phim 《 Hoa Sát 》.
Năm đó, bộ phim này lượng tiêu thụ vé rất cao, là bộ phim điện ảnh võ hiệp kinh điển. Cô từng xem qua ba lần, nhưng bốn năm nay không động lại, kịch bản đại khái còn nhớ nhưng mặt mũi nhân vật có chút mơ hồ.
Cô nhớ kỹ tiểu nam chính xuất hiện trong khoảng hai mươi phút nữa, nhưng ngày hôm nay có chút mệt mỏi lại buồn ngủ, không thích hợp hồi tưởng phim ảnh, trực tiếp tua đến hai mươi phút sau. Lại đợi thêm năm sáu phút nữa, trước khi nhìn thấy tiểu nam chính kia.
Chất lượng phim rất rõ ràng, tiểu nam chính có rất nhiều cảnh quay. Trong hơn một phút, toàn bộ khung hình đều là cận cảnh. Không giống như bức ảnh tĩnh pixel, Bạch Lộc gần như có thể chắc chắn rằng, tiểu nam chính này chính là Phạm Thừa Thừa.
Cô ấn tạm dừng.
Trên màn hình, Phạm Thừa Thừa năm mười hai mười ba tuổi chống tay bên hông, bàn tay cuộn tròn thành quyền, ánh mắt đỏ bừng mang theo cảm xúc phức tạp, đau buồn, hận thù, tức giận... Cơ hồ đều lan toả trọn vẹn.
Khó trách đến ảnh đế Nguỵ Thành cũng khen ngợi "Kĩ thuật rất tốt", thật sự là có thiên phú.
Năm mười bốn tuổi cô diễn xuất cũng chưa được như vậy.
Cũng không biết vì cái gì, Bạch Lộc kịp phản ứng, chụp toàn bộ màn hình đem gửi cho Phạm Thừa Thừa.
Lúc ăn tối, hai người đã thêm Wechat nhau.
Trong căn phòng trọ cũ kỹ, Phạm Thừa Thừa vừa tắm rửa, anh lau tóc rồi ngồi vào chiếc bàn nhỏ trong phòng chỉnh sửa video. Loại phòng này thường chỉ có đoàn phim ngoại địa mới đến ở, giá rẻ, cách âm không tốt. Vì thế, anh đeo tai nghe cách âm tiếng ồn.
Một lát sau, điện thoại trên bàn sáng lên.
Anh nhìn qua.
Đã hơn mười hai giờ.
Bạch Lộc gửi cho anh một bức ảnh.
Lại sáng lên một lần nữa.
Anh buông chuột, cầm điện thoại vào Wechat.
Bạch Lộc: 【 Đây là cậu đi? Đừng có nói dối. 】
Bạch Lộc: 【 Chính là cậu! 】
Ngón tay Phạm Thừa Thừa hơi dừng, ánh mắt rơi vào tấm hình bên trên, không cần mở cũng biết là ảnh cắt từ phim 《 Hoa Sát 》mà anh diễn cùng Nguỵ Thành. Đã nhiều năm như vậy, anh nghĩ không còn ai nhớ chuyện này.
《 Hoa Sát 》là bộ phim sáu năm trước, mười hai tuổi và mười tám tuổi dáng vẻ chênh lệch, bạn bè không biết anh lúc nhỏ làm trong đoàn phim khi xem bộ phim này cũng từng chụp lại gửi cho anh và nói: "Đứa nhóc này dáng dấp có phần giống cậu nha."
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, Nguỵ Thành giống như cũng không nhớ ra anh.
Anh không biết vì sao Bạch Lộc đột nhiên biết được, lại khẳng định mà nói, chính là anh.
Phạm Thừa Thừa ngả người ra sau ghế, mái tóc đen ẩm ướt sáng lên dưới ánh đèn, chiếc cổ mảnh mai đẹp mắt. Anh nhắm mắt lại, yết hầu lăn tăn theo từng hơi thở. Một lát sau, anh mới cầm máy lên.
Phạm Thừa Thừa:【 Là tôi. 】
Đại khái người kia muốn đùa giỡn thêm mấy câu, hoặc là lại có thêm một chủ đề khác để trêu chọc anh.
Mấy giây sau, tin nhắn của cô nhảy đến.
Bạch Lộc:【 Trước đó nói cậu chỉ có thể diễn thi thể, là tôi nhìn nhầm rồi. 】
Bạch Lộc:【 Có điều, tôi cũng không nhìn nhầm, thậm chí ánh mắt rất tốt, chọn trúng nhân tài. 】
Bạch Lộc:【 Muốn diễn xuất sao? Chị đưa cho cậu tài nguyên, muốn không? 】
Không biết vì sao mà lòng có chút hưng phấn, lốp bốp nhắn một tràng tin tức qúa khứ.
Cô vốn dĩ cho rằng Phạm Thừa Thừa sẽ phủ nhận.
Không nghĩ tới, thừa nhận rồi.
Đợi mấy phút, anh không trả lời.
Tên tiểu vương khốn khiếp này, lại dám lạnh nhạt với cô.
Bạch Lộc trực tiếp gọi điện qua, một lúc sau, đầu dây bên kia từ chối.
Giây tiếp theo.
Phạm Tiểu Thừa: 【 Không tiếp chuyện. 】
Bạch Lộc: 【 Ồ? Tiếp chuyện giá cả thương lượng thế nào? 】
Phạm Tiểu Thừa: 【 ......... 】
*
Note: Từ bây giờ, chúng ta gọi Phạm Tiểu Thừa và Bạch Bạch Liên là Cá chép CP nhé mọi người =)) Đây là tên đã được thống nhất bởi tác giả và độc giả bên Trung.
Cá chép CP! Cá chép CP! Cá chép CP!
CHƯƠNG 8
***
Phạm Tiểu Thừa: 【 Chị cho rằng cái gì tôi cũng bán? 】
Là ai đêm khuya khiến người ta muốn nói chuyện?
Là ai đêm khuya thích đào bới bí mật của người ta?
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồng bao tiếp chuyện của Bạch Lộc bị đem trả lại, Phạm Thừa Thừa nội tâm không muốn nói chuyện, đêm khuya tâm tình thất bại.
Sáng hôm sau, Phạm Thừa Thừa mang theo máy tính tới. Vừa đến cửa liền bị Viên Viên trừng mắt, anh có chút không hiểu. Viên Viên nghĩ tới tối qua phải chạy năm cây số để giảm cân, tim liền đau thắt, tất cả là do tên tiểu vương khốn khiếp Phạm Thừa Thừa này nói lung tung!
Cô ngày thường tươi cười, hôm nay hiếm khi lạnh lùng nhét cho anh một chiếc thẻ công tác: "Cậu qua bên kia đi, Lulu nói cậu tự tìm một chỗ mà ngồi làm việc. Có việc sẽ gọi cậu, không cần chờ ở đây."
Phạm Thừa Thừa gật đầu, nhận thẻ công tác.
Không hỏi gì, quay người đi.
Cả ngày hôm nay Bạch Lộc quay phim, ăn cơm trưa cũng là cùng đạo diễn Lưu và các diễn viên chính, vừa ăn vừa nói về kịch bản. Mãi đến chạng vạng tối, cô mới có chút thời gian để thở.
Viên Viên đi lên, đưa nước và khăn lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Lulu, mẹ kế và dượng của Phạm Thừa Thừa tới rồi, nói là muốn giải thích với chị."
Bạch Lộc cầm cốc nước, khẽ cười: "Chị còn tưởng rằng bọn họ không dám tới."
Bình thường đều là nhân viên nhà hàng đưa bữa ăn tới đoàn phim, hôm nay đích thân ông chủ và bà chủ cùng nhau đưa cơm, giao xong cũng không đi, nán lại chờ đã gần một tiếng đồng hồ.
Viên Viên còn nói: "Phạm Thừa Thừa có đi qua nói chuyện với bọn họ một lúc, mặt lạnh trở về. Xem ra quan hệ đặc biệt kém."
"Bọn họ ở đâu, đi xem một lát." Bạch Lộc cầm cốc đi qua.
"Sợ mọi người bát quái nên em mời đến phòng nghỉ của chị."
"Phạm Thừa Thừa thì sao?"
"Ở phòng nghỉ bên ngoài."
Bạch Lộc đi tới phòng nghỉ bên cạnh, đã nhìn thấy Phạm Thừa Thừa.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này đã qua bảy giờ, trời nhá nhem tối, mọi người quây quần bên nhau dùng bữa, chỉ có mình anh đứng bên cạnh gập chiếc ô lại, tay trái cầm máy tính cắm tai nghe. Có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh, dường như đang gọi điện thoại.
Bước chân Bạch Lộc hơi dừng lại, vẫn là đi tới bên đó.
Đến gần, nghe anh lạnh lùng nói: "Tôi không quay, có ký cũng vô dụng, dù có đánh gãy tay gãy chân đập vỡ đầu cũng đều bị trả về thôi!"
Bạch Lộc sững sờ, cô chỉ nghe được vế sau của câu nói, cái gì mà gãy tay gãy chân? Cái gì mà đập vỡ đầu?
Cô quay đầu nhìn Viên Viên.
Viên Viên so với cô càng mơ hồ.
Nghe thấy tiếng động, Phạm Thừa Thừa nghiêng đầu nhìn qua, ám khí trên mặt không kịp thu hồi.
Anh không nói gì, tắt điện thoại.
Có lẽ đối phương bị anh làm cho quá tức giận nên không có gọi lại nữa.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lộc trông thấy vẻ mặt này của Phạm Thừa Thừa, cô còn chưa kịp quan sát kĩ hơn, Phạm Thừa Thừa đã khôi phục bộ dạng lãnh đạm. Cô cân nhắc một chút, nhíu mày hỏi: "Cậu vừa nói cái gì mà gãy tay gãy chân vỡ đầu? Mẹ kế và dượng... ngược đãi cậu sao?"
"Ai nói kia là mẹ kế của tôi?" Phạm Thừa Thừa tự giễu cười, "Là mẹ ruột. Không đến mức ngược đãi, nhưng chẳng khá là bao."
Liên quan đến chuyện gia đình của Phạm Thừa Thừa, đoán là ngay cả nhóm diễn viên quần chúng cũng không rõ ràng hoàn toàn, bát quái không hoàn chỉnh. Cụ thể là thế nào, Bạch Lộc càng mờ mịt, cái người Phạm Thừa Thừa này đại khái không có khả năng tự nói ra.
Bạch Lộc dứt khoát hỏi tiếp: "Vậy ban nãy cậu nói như thế là có ý gì?"
Phạm Thừa Thừa hờ hững liếc cô: "Không có gì, tuỳ tiện doạ người mà thôi. Chị cũng tin?"
"Tin chứ."
Bạch Lộc tiến lên hai bước, cô cao 1m66, chiều cao của Phạm Thừa Thừa và Nguỵ Thành không mấy khác biệt. Nguỵ Thành cao 1m85, Phạm Thừa Thừa đại khái cũng tầm 1m85, 1m86. Cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đối diện trực tiếp: "Bộ dạng của cậu chính là tiểu vương khốn khiếp phản nghịch, rất giống chuyện gì cũng có thể làm ra."
Trong nháy mắt, Phạm Thừa Thừa cảm thấy nội tâm như bị người khác nhìn thấu phân nửa.
Anh rời ánh mắt, ung dung đáp: "Vậy thì làm sao?"
"Vậy thì làm sao?" Bạch Lộc nhíu mày không vui, "Cậu nói đem chính mình bán cho tôi rồi, thiếu một cánh tay thiếu một cái chân, hay là rơi một giọt máu thôi cũng là tổn thất của tôi. Tôi đương nhiên không thể để chuyện như thế xảy ra."
Phạm Thừa Thừa: "......"
Cô thật sự coi anh là vật sở hữu rồi?
Phạm Thừa Thừa một lời không nói hết, quay đầu lại nhìn cô. Vẫn là tạo hình trong phim, thân mặc đồ nam giới, thợ trang điểm đem mặt cô làm cho đen đi một chút, vẽ thêm một vài vết bẩn, lông mày cũng được sửa sang mang khí thế hào hùng.
Nhưng Phạm Thừa Thừa cảm thấy ngoại trừ phần ngực phẳng ra, cô không nơi nào giống nam nhân. Ngược lại, khí chất hiện tại rất giống ác bá.
Bạch Lộc nheo mắt: "Lời đó là chính cậu nói, đổi ý sao?"
Phạm Thừa Thừa sớm đã từ bỏ ý niệm tranh luận cùng cô, nhàn nhạt trả lời: "Chị nói sao thì là vậy."
"Vậy mới đúng chứ, cậu đi theo chị chắc chắn sẽ không chịu khổ đâu." Bạch Lộc đưa mắt sang cười một tiếng, cũng mặc kệ lời anh nói có mấy phần là thật.
Cô từ trước đến nay luôn tự mình bênh vực mình, càng nhìn Phạm Thừa Thừa thuận mặt, càng cảm thấy đôi vợ chồng đang ở trong phòng nghỉ kia không phải thứ gì tốt đẹp.
Quan hệ mẫu tử kém như vậy, mẹ ruột hay mẹ kế đâu khác gì nhau.
Đem cốc nước đưa cho Viên Viên, cô lạnh nhạt nói: "Tôi đi nói chuyện với dượng và mẹ kế của cậu."
Phạm Thừa Thừa cảm thấy ngữ khí của cô chính là "tôi đi đàm phán một giao dịch với dượng và mẹ kế của cậu".
Anh thầm nghĩ, tuỳ thôi.
Dù sao không ai biết, cũng không ai để ý, cho đến tận cùng điều anh muốn là gì.
_____
Bạch Lộc vừa bước vào phòng nghỉ, đôi vợ chồng đang câu nệ ngồi trên ghế liền đứng lên. Người đàn ông tướng mạo bình thường, còn người phụ nữ dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, không quá già. Ở tuổi này có được khí chất phong vận, nhìn rất xinh đẹp.
Ngũ quan Phạm Thừa Thừa giống bà vài phần, xác thật là mẹ ruột.
Người phụ nữ tên Phạm Mạn Kỳ, ngữ khí mang phần nịnh bợ nói: "Bạch tiểu thư, chuyện lúc trước thành thật xin lỗi cô. Tôi rất muốn tự mình đến giải thích với cô, nhưng Thừa Thừa nói để nó giải quyết, không cho chúng tôi tới. Tối hôm qua nghe nói nó ở đoàn phim làm trợ lý cho cô, liền muốn đích thân tới xin lỗi cô một tiếng, Tiểu Trí nó..."
Bà dừng đôi chút, khó xử nói: "Tính tình không tốt, sợ nó làm trợ lý không nổi, sẽ mạo phạm cô."
Đâu có người mẹ ruột nào nói về con trai mình như thế.
Bạch Lộc cau mày: "Vậy sao? Tôi ngược lại cảm thấy tính tình cậu ấy rất tốt, nghe lời lại biết cách làm việc. Thân làm mẹ sao có thể hạ thấp con trai mình?"
Có đứa trẻ nào mới 11, 12 tuổi đã phải ra ngoài kiếm tiền?
Có đứa trẻ nào mười mấy tuổi đã phải tự lập đứng ra gánh vác, chịu trách nhiệm mọi vấn đề?
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phạm Mạn Kỳ cùng Giang Đông Mẫn sửng sốt, ngoài ý muốn lúng túng nhìn nhau.
"Thật, thật sao? Vậy tôi yên tâm rồi." Phạm Mạn Kỳ ngại ngùng nói, lập tức ý cười nở rộ trên mặt, "Nghe nói cô nhận nó làm trợ lý rồi thì chuyện lúc trước, coi như xí xoá, phải không?"
Bạch Lộc ngồi xuống ghế trang điểm, ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía bọn họ.
"Hai người quả là nghe nói không ít."
"Chúng tôi ở đây mở nhà hàng đã vài năm, quen biết khá nhiều người bản địa. Tối qua có vài người quen nhóm quần chúng đến ăn cơm, đều là nghe bọn họ nói." Giang Đông Mẫn xoa tay cười cười, cẩn trọng giải thích: "Thật ra, Phạm Thừa Thừa hồi nhỏ thường trà trộn vào đoàn phim. Khi đó, vận khí thằng bé là tốt nhất, nhưng tính cách ngang bướng, cũng không nghe lời chúng tôi. Nếu không thì..."
Bạch Lộc cảm thấy trong nụ cười của người dượng này có vài phần khổ sở, theo bản năng không kìm được mà nảy sinh chán ghét, cô lạnh lùng ngắt lời: "Đấy là việc nhà anh, tôi không có thời gian ở đây nghe anh dạy dỗ con trai thế nào. Còn nữa, nghe nói Phạm Thừa Thừa không phải con ruột của anh. Anh đối xử với cậu ấy hẳn là không tốt đi? Một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn không ai yêu thương, không phản nghịch mới lạ."
Cô đứng dậy nhìn Viên Viên.
"Tiễn bọn họ ra ngoài. Chị đói rồi, muốn ăn cơm."
Đôi phu thê xấu hổ ra mặt, vốn còn rất nhiều điều chưa nói ra, lại nhìn Bạch Lộc sắc mặt lạnh như băng, đành thôi.
Ngoài cửa, Phạm Thừa Thừa cúi đầu, hút thuốc.
Nghe đến đây, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, tàn thuốc hơn nửa rời xuống mặt đất, đứng dậy nhanh chân đi đến hẻm bên cạnh.
_____
Trong con hẻm mờ mịt, Phạm Thừa Thừa thản nhiên đứng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, bóng dáng của Phạm Mạn Kỳ và Giang Đông Mẫn vụt qua lối vào.
Anh thu hồi cái nhìn, rủ mắt đeo một bên tai nghe, đi về phía bên kia của con hẻm, không có ý định trở về.
Di động vang lên một tiếng.
Bước chân không ngưng, chỉ lấy điện thoại ra xem.
Bạch Lộc: 【 Phạm Tiểu Thừa, đám người đáng ghét rời đi rồi, về ăn cơm thôi. 】
Phạm Thừa Thừa dừng lại, bóng lưng cao ráo thẳng thắp đứng trong con hẻm không ánh sáng chiếu vào. Màn hình mờ nhạt phản chiếu lên gương mặt, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, mặt mày lộ ra vài phần thuận theo. Sau đó, anh nhét điện thoại vào túi quần.
Bạch Lộc không đợi Phạm Thừa Thừa trả lời, nghĩ rằng anh sẽ không về.
Vài phút sau, thiếu niên mang theo máy tính xuất hiện ở cửa, trên mặt không chút cảm xúc, bước vào. Phạm Thừa Thừa đặt máy tính lên tủ, kéo ghế ngồi xuống, cầm cơm hộp lên ăn.
Bạch Lộc đang uống canh ngọt, thi thoảng lại liếc nhìn anh.
Trán Phạm Thừa Thừa nổi chút gân xanh mờ mờ. Anh biết bản thân ưa nhìn, ở trường cũng không ít cô gái theo đuổi anh, nhưng chưa từng có người nào có ánh mắt suồng sã và làm càn như Bạch Lộc. Ban đầu anh làm bộ không nhìn thấy, nhưng dẫu sao tuổi tác còn trẻ, chịu không được bộ dạng ngay thẳng của cô.
Anh ngẩng đầu, nheo mắt lại.
"Tôi biết chị thèm muốn tôi, nhưng chị có thể đừng biểu hiện như..."
"Như thế nào?"
Bạch Lộc hơi nhíu mi tâm, cô kéo ghế lại gần, vừa đến cạnh đã ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người anh. Trước khi cô tìm dượng và mẹ kế anh nói chuyện, người anh không có mùi khói.
Tuy nhiên, Bạch Lộc cảm giác được sự nham hiểm và tức giận trên người anh vơi đi rất nhiều, ngoài ý muốn có phần thuận theo.
Phạm Thừa Thừa lạnh giọng: "Chị hiểu."
"Tôi không hiểu." Ánh mắt Bạch Lộc vô tội lại ngay thẳng, "Ngược lại cậu đối với tôi giống như không phải là không kiên nhẫn."
Phạm Thừa Thừa nhìn thẳng mắt cô, chế nhạo một tiếng, lạnh lùng quay đi. Biểu hiện ngay lúc này trên mặt: Tôi tất nhiên rất không kiên nhẫn.
Sợ bọn họ lại nói đến giao dịch không đứng đắn, Viên Viên mệt mỏi dứng dậy, cầm hộp cơm ra ngoài cửa hóng gió.
"Đừng giả bộ, tôi cảm nhận được rồi." Bạch Lộc tươi cười nhìn anh, "Có một chuyện quên hỏi cậu, ngày 6 tháng 6 cậu không phải đang chuẩn bị cho kỳ thi Đại học sao? Thế nào lại đi mua xoài cho cửa hàng?"
"Làm rơi thẻ căn cước, trở về làm lại."
Phạm Thừa Thừa từ hồi cấp hai đã sống trong trường. Cấp ba thi đỗ vào trường đứng đầu thành phố, cách nơi này hơn ba tiếng đi xe. Năm cấp ba, một năm anh trở về hai lần, một lần là nghỉ đông năm mới, một lần là về làm lại thẻ căn cước.
"Đồn cảnh sát biết tôi tham gia thi Đại học, khẩn cấp làm lại giúp tôi, sáng sớm hôm đó vốn dĩ đã định lấy căn cước và rời đi. Giang Đông Mẫn, là cha dượng của tôi, từ nhỏ đã gửi tôi đi làm lụng, nhìn thấy tôi rảnh rỗi liền cảm thấy tôi vô dụng, nuôi tôi không công. Ông ta nói với tôi nhà bếp muốn làm thịt heo xào dứa, nguyên liệu hoa quả không đủ. Mẹ tôi lúc đó không ngăn cản, tôi nghĩ cũng là lần cuối cùng rồi."
Ngữ khí Phạm Thừa Thừa nhàn nhạt, anh quay đầu nhìn Bạch Lộc, biểu tình có phần khinh thường.
"Coi như tôi xui xẻo, đi ra ngoài thấy cách đó không xa có bán xoài."
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi trưa ngày 8 tháng 6, Giang Đông Mẫn và Phạm Mạn Kỳ thay phiên gọi điện thoại cho anh.
Đại khái là trách nhiệm đều là tại anh, nói anh lấy thân phận học sinh cấp ba đi bán thảm, hoặc là đi quay phim kiếm tiền.
Hai cái này, Phạm Thừa Thừa đều không làm, cũng không thể để bọn họ toại nguyện.
Bạch Lộc vẫn là lần đầu tiên nghe Phạm Thừa Thừa thành thật nói một tràng như thế, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, đột nhiên đưa tay lên xoa đầu anh. Động tác của cô rất nhẹ, Phạm Thừa Thừa sững người một lúc, đưa tay chặn cô lại.
Cô không để ý cười cười, chống cằm nhìn anh: "Chúng ta cùng xui xẻo, điều này cho thấy chúng ta có duyên phận."
Phạm Thừa Thừa: "..."
Có duyên phận cái rắm.
"Thật sự không muốn diễn xuất sao? Cậu rõ ràng diễn rất tốt." Ánh mắt Bạch Lộc trở nên nghiêm túc.
Phạm Thừa Thừa lãnh đạm nói: "Không muốn. Hồi bé muốn kiếm miếng cơm mà thôi, hiện tại không cần."
Bạch Lộc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhất thời thu tay lại, bình tĩnh nói: "Cũng phải, dù sao đều do tôi bao nuôi rồi."
Nói xong, không cho Phạm Thừa Thừa cơ hội phản kích, nhảy dựng lên đi về phía cửa.
"Tôi ra trường quay đây, Viên Viên nửa tiếng sau khi ăn nhớ chạy bộ."
Viên Viên khóc than: "Có thể không chạy không?"
Bạch Lộc: "Không thể."
Tối hôm đó, trước khi đi chạy bộ, Viên Viên không nhịn được trừng mắt nhìn Phạm Thừa Thừa.
Phạm Thừa Thừa không hiểu, ngẫm nghĩ, nói: "Trừng tôi cũng vô dụng, có bản lĩnh chị nói Bạch Lộc kiềm chế một chút, hoặc không trực tiếp để tôi đi."
Được rồi, hai người không cùng tần sóng.
Viên Viên khổ sở nói: "Nếu Lulu nghe lời tôi, tôi có thể khó khăn thế này sao?"
Cô nghĩ đến thái độ của Bạch Lộc với Phạm Thừa Thừa gần đây, cảm thấy cô mới là người xui xẻo nhất. Kể từ khi Phạm Thừa Thừa xuất hiện, công việc của cô ngày càng khó làm hơn.
Có rất nhiều người trong đoàn phim, ngay cả khi Viên Viên đã đem thân phận của Phạm Thừa Thừa giải thích ổn thoả rồi, nhưng vẫn không ngừng bàn tán phía sau. Đặc biệt là Phạm Thừa Thừa ngày nào cũng mang bộ dạng như một thiếu gia, đối diện máy tính chỉnh sửa video, chưa từng thấy anh làm qua công việc của trợ lý.
Một lời nói dối phải được làm tròn bằng một lời nói dối khác.
Viên Viên chỉ có thể giải thích: "Phần chiếu cố chăm sóc người thì có tôi rồi, cậu ta dùng máy tính làm việc đều là do Lulu phân phó."
Như thế mới miễn cưỡng bỏ đi suy nghĩ của người khác.
Muốn trách thì phải trách Phạm Thừa Thừa quá đẹp trai.
Đây mới chỉ là bắt đầu, còn hơn hai tháng dài đằng đẵng! Có dự cảm sẽ xảy ra chuyện.
Một ngày nọ, Bạch Lộc tình cờ nhìn thấy máy tính của Phạm Thừa Thừa xảy ra vấn đề, lại liếc nhìn qua cấu hình máy tính, là mẫu máy của hai năm trước, kết cấu bình thường.
Bạch Lộc quay đầu kêu Viên Viên thăm dò xem hiện giờ có mẫu mã nào thích hợp để biên tập sử dụng.
Đêm hôm đó trong phòng khách sạn, Viên Viên đem tư liệu đã tra cứu trong iPad đọc cho Bạch Lộc đang dưỡng da nghe. Có tổng cộng bảy thương hiệu, bảy mô hình, ưu điểm nhược điểm đều được liệt kê rõ ràng.
Đến khi Viên Viên đọc tới: "Khuyết điểm----quá đắt."
Bạch Lộc kêu dừng: "Chờ chút? Cái này sao lại là khuyết điểm?"
Viên Viên không phục, nói: "Đối với người thường mà nói, là quá đắt đỏ! Macbook Pro cấu hình tối đa hơn hai vạn. Phạm Thừa Thừa thế nào cũng không có khả năng mua máy tính hai vạn tệ!"
"Chị xem một chút."
Bạch Lộc lấy iPad qua, ngắm nhìn chiếc máy tính được cho là quá đắt tiền, cảm thấy rất đẹp, cũng rất phù hợp với Phạm Thừa Thừa.
"Cái này đi, vài hôm nữa rồi đặt."
Cô nhìn lịch, còn hơn một tuần nữa là đến sinh nhật 18 tuổi của Phạm Thừa Thừa rồi.
"Lulu." Viên Viên nghiêm túc nói: "Em cảm thấy Phạm Thừa Thừa sẽ không nhận đâu."
Bạch Lộc nhíu mày: "Chị đã muốn tặng, khẳng định sẽ có cách khiến cậu ấy không thể từ chối."
"Cách gì vậy?" Viên Viên tò mò.
"Không thể nói cho em, đây là bí mật." Bạch Lộc đưa tay ấn vào gương mặt tròn của cô.
Viên Viên: "... Ừm ừm."
Đây là tín hiệu thần bí nguy hiểm gì vậy?
Viên Viên ôm iPad than thở: "Lulu, chị thật sự muốn... bao nuôi Phạm Thừa Thừa sao? Cậu ta dáng dấp tuy rất đẹp mắt, nhưng cậu ta không có tiền, cũng không có tên tuổi, còn nhỏ như vậy. Chị Dung mà biết, sẽ mắng đó."
Điện thoại Bạch Lộc rung lên vài lần, là tin tức giải trí mới đẩy lên của Sina.
Cô nhìn thoáng qua, nhịn không được cau mày.
"Chị ấy không rảnh quản chị đâu, Lộ Tinh Vũ lại lên hot search rồi. Tên nhóc này sao cố chấp không đổi thế nhỉ?"
Số lần năm nay Lộ Tinh Vũ lên hot search rất nhiều, không biết còn tưởng hắn bao cả năm.
Mà loại người này, còn từng theo đuổi cô.
Cô buông điện thoại, nhìn Viên Viên đang thất thần, hỏi: "Nghĩ gì thế?"
"Em cảm thấy, chị và anh Nguỵ Thành rất xứng đôi. Lúc trước em từng nghĩ, chị tìm cho em một người anh rể, cũng phải là người như Thành ca, ảnh đế nha, thành thục lại đáng tin."
Viên Viên thành thật mà nói, Phạm Thừa Thừa không phải là không tốt. Nhưng nữ minh tinh trong giới như Lulu, nói đến bạn trai cũng phải nhìn đến điều kiện đối phương, có tiền tài có quyền lực có danh tiếng, ít nhất phải có một cái.
"Thành ca có bạn gái rồi, đừng nói linh tinh." Bạch Lộc cầm kịch bản, hờ hững nói, "Chị chính là thích người như Phạm Thừa Thừa. Dáng dấp đẹp mắt, vừa nham hiểm vừa đơn thuần. Hồi cấp ba không được yêu đương sớm, hiện tại xem như bù đắp tiếc nuối thanh xuân."
_____
Chạng vạng tối hôm sau, Phạm Thừa Thừa đem cơm hộp đoàn phim đặt mang về phòng nghỉ, điện thoại rung lên vài tiếng.
Từ Dạng:【 Qua mấy hôm có thể tra thành tích thi rồi, cậu muốn lên nội thành không? Chúng ta ra ngoài chơi một chuyến. 】
Từ Dạng: 【 Triệu Thù Đồng nói cô ấy nhắn tin cho cậu nhưng cậu không trả lời. 】
Từ Dạng: 【 Cậu hồi người ta một chút, tốt xấu cũng theo đuổi cậu hai năm, đừng lạnh lùng như vậy. 】
Phạm Thừa Thừa nhíu mày, vừa muốn nhắn lại thì bên ngoài có người sợ hãi kêu lớn: "Viên Viên, em làm sao vậy!"
Anh bước nhanh ra ngoài, Viên Viên đang chạy bộ ở gần đó đã ngã xuống đất, che bụng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bạch Lộc ngồi xổm bên cạnh, lo lắng đỡ lấy cô, giọng nói trở nên sợ hãi: "Viên Viên, em đau ở đâu? Đừng doạ chị!"
Cô là sợ Viên Viên không kiểm soát được cân nặng, để cô bé giảm cân, giảm thiểu bệnh tật.
Phạm Thừa Thừa khẩn trương nói: "Tôi kêu người lái xe qua."
"Đã có người lái tới rồi."
Bên cạnh Tùng Sơn Ảnh Thị thành có một bệnh viện nhỏ, cách Ảnh Thị thành không xa lắm, giờ gọi xe cứu thương không bằng tự lái qua.
Phạm Thừa Thừa ngồi xuống bên cạnh Bạch Lộc, liếc nhìn chỗ bụng Viên Viên ấn, thấp giọng nói: "Có thể là viêm ruột thừa cấp tính."
Lúc cấp 2, Từ Dạng cũng từng mắc qua bệnh này, chính anh là người cứu giúp.
Xe rất nhanh liền tới.
Có một người cố gắng ôm Viên Viên lên nhưng không thể động đậy được.
Cân nặng của Viên Viên khá vượt trội, không phải ai cũng có thể ôm kiểu công chúa lên.
Viên Viên khóc thút thít kéo tay Bạch Lộc, Bạch Lộc nhất thời không biết nên làm gì.
Có người tiến lên, nói muốn giúp đỡ--
Phạm Thừa Thừa: "Để tôi."
Anh cúi người, cánh tay bắt chéo ra sau đầu gối và lưng Viên Viên, một tay bế cả người cô lên. Bạch Lộc sửng sốt quay đầu nhìn anh, cánh tay cơ bắp của người thiếu niên vì dùng sức mà căng cứng, đường cong cơ bắp linh hoạt.
Xe đỗ bên cạnh, Phạm Thừa Thừa đi mấy bước đem Viên Viên nằm trên xe, đi theo ngồi lên xe, quay lại nhìn Bạch Lộc.
Trán anh toát mồ hôi, thanh âm hơi khàn: "Chị đi quay đi, tôi qua bên đó."
Bạch Lộc vốn dĩ muốn đi theo, nhưng cả người thân trang chưa thay, buổi tối vẫn còn một cảnh quay nữa, đạo diễn Lưu cũng không có thông báo gì.
Cuối cùng, cô để một cô gái có quan hệ tốt với Viên Viên đi theo, Phạm Thừa Thừa ngồi ghế phụ lái, cùng tới bệnh viện.
Mười giờ tối.
Viên Viên cắt xong ruột thừa được đẩy vào phòng bệnh.
Phạm Thừa Thừa gửi tin nhắn cho Bạch Lộc: 【 Phẫu thuật xong rồi, không có việc gì. 】
Bạch Lộc phát ghi âm: 【 Tôi đang ở dưới lầu rồi. 】
Phạm Thừa Thừa đưa di động đến bên tai, nghe xong, đem dòng "Tôi đi trước" xoá bỏ, đáp: 【 Ừm. 】
Mấy phút sau, Bạch Lộc đeo kính đội mũ mang khẩu trang xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Phạm Thừa Thừa đứng bên ngoài, quay đầu nhìn cô. Bạch Lộc gỡ mắt kính xuống, để lộ đôi mắt xinh đẹp. Cô cong mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Phạm Thừa Thừa quay đi, đáp: "Chưa."
Bạch Lộc ngẫm nghĩ, nói: "Tôi vào trong trước xem sao."
Viêm ruột thừa cấp tính cần làm tiểu phẫu, Viên Viên xem ra phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai tuần lễ.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Lộc trước đó nhờ Phạm Thừa Thừa tìm một hộ công trong bệnh viện, bà khoảng bốn mươi tuổi, đang trò chuyện với cô gái cùng đến tên Tiểu Đàm, bà thấy Bạch Lộc đi tới, kinh ngạc lúc lâu.
"Tiểu Đàm, không còn sớm nữa, em về trước đi." Bạch Lộc nói với cô gái.
Tiểu Đàm chớp mắt: "Vậy còn chị và Phạm Thừa Thừa?"
Bạch Lộc đem khẩu trang tháo xuống, nói: "Tài xế đưa chị tới, tối nay trở về sau."
Sau khi Tiểu Đàm đi rồi, dì hộ công mơ hồ hỏi: "Cô, cô, cô có phải là nữ minh tinh kia không? Bạch Lộc!"
"Nhìn rất giống phải không?"
Bạch Lộc chớp mắt, không trực tiếp thừa nhận.
"Không chỉ giống đâu, là y như đúc đó."
"Ừm, người khác cũng nói như thế, bảo chúng tôi giống chị em song sinh."
"... Cô chính là Bạch Lộc sao?"
Phạm Thừa Thừa hơi nghiêng đầu, nghe mấy lời nhảm nhí này của cô, khoé miệng nhếch lên.
Viên Viên yếu ớt mở mắt: "Lulu, chị đến rồi..."
Bạch Lộc nhìn cô, có chút đau lòng: "Sao rồi? Lần sau chị không để em giảm cân nữa."
"Đau chết mất." Viên Viên uỷ khuất nói, "Nguyên nhân không phải do chị để em giảm cân, khả năng là do em ăn nhiều quá."
Bạch Lộc sờ mặt cô, thở dài: "Vậy sau này ăn ít một chút, em xem thể trọng của em, đoàn phim không có người đem em bồng dậy được. Ngộ nhỡ phải khiêng lên xe, không phải rất xấu hổ sao. May thay lần này có Phạm Thừa Thừa, sau này đối xử tốt hơn với cậu ấy, biết không?"
Viên Viên: "......"
Cô ngại ngùng nhỏ giọng nói: "Vậy những ngày này ai sẽ chăm sóc cho chị đây, em gọi điện cho chị Dung, kêu chị ấy tìm phụ tá tới."
"Không cần." Bạch Lộc cười, "Không phải vẫn còn một người sao?"
Viên Viên: "......"
Cô khóc thầm, chính là vì người kia, nên mới không thể yên lòng đó!!!
Bạch Lộc ở phòng bệnh hơn nửa giờ, cùng dì hộ công chụp một tấm hình rồi mời rời đi.
Lúc ra ngoài, cô không thấy Phạm Thừa Thừa đâu, lại nhận được một tin nhắn.
Phạm Tiểu Thừa: 【 Tôi xuống lầu trước. 】
Cô gì cũng không sợ, ngược lại anh luôn chạy rất nhanh!
Bạch Lộc:【 Chờ tôi trên xe. 】
Xe bảo mẫu dừng bên đường, Bạch Lộc đến gần, cửa xe liền bị người bên trong mở ra.
Trong xe mờ mịt ánh sáng, Phạm Thừa Thừa lười biếng ngồi dựa vào ghế, cặp chân dài hơi mở, làn da trắng lạnh, khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Bạch Lộc.
Một giây đó, Bạch Lộc có cảm giác tim mình giống như bị ai đó bắt được, đáy lòng da diết khó chịu. Cô giữ cửa xe nhìn anh vài giây, sau đó nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh, ghé sát vào tai anh nói nhỏ.
"Phạm Thừa Thừa, chị thật sự rất thích cậu."
CHƯƠNG 9
***
Xe khởi động, tài xế lái xe rời bệnh viện, hoà vào màn đêm tối tăm.
Phạm Thừa Thừa dựa lưng vào ghế, tay trái đè lên trên bụng, mặt hơi ngoảnh lại. Ánh mắt anh nhẹ nhàng như cũ, toàn thân thanh niên phảng phất một luồng khí lạnh, khiến người ta cảm giác vừa đơn thuần lại hết sức thâm tình.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói trầm thấp vang lên: "Ồ? Tôi vốn cho rằng chị từ lâu đã thích."
Anh nói xong, quay đầu nhìn cửa sổ.
Bạch Lộc thấy lỗ tai như bị lông vũ lướt qua, có chút ngứa ngáy. Ánh đèn neon đường phố sáng nhấp nháy, phản chiếu lên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, ngay cả đường cong của yết hầu đang di chuyển cũng vô cùng mê hoặc.
Trong một khoảnh khắc, Bạch Lộc không phân biệt rõ là ai đang trêu chọc ai.
Cô chậm rãi dựa về sau, khẽ cười: "Hiện tại cũng đâu muộn."
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hô hấp Phạm Thừa Thừa trầm xuống, thanh âm khàn khàn: "Vậy trước đó đều là trêu đùa tôi?"
Bạch Lộc phát giác được giọng nói anh có điểm không đúng, quay đầu lại phát hiện bàn tay anh đang đè chặt lên bụng, lập tức nhíu mày: "Cậu có phải đau dạ dày không?"
"Một chút." Phạm Thừa Thừa buông lỏng tay.
Từ buổi trưa đến bây giờ là hơn mười một tiếng đồng hồ, ngày thường anh ăn khá nhiều, hôm nay gần nửa ngày trời chưa có gì vào bụng, trở nên đau bụng cũng không có gì lạ.
Bạch Lộc nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ này hàng quán đều đã đóng cửa, muốn tìm một chỗ ăn không dễ. Viên Viên thích ăn vặt, đồ ăn trên xe thường không thiếu.
"Tôi tìm cho cậu chút đồ lót dạ." Cô quay người mò lên mò xuống, nói với tài xế, "Chú Lưu, dừng xe phía trước."
Phạm Thừa Thừa quay sang: "Đừng làm khổ mình, tôi không đau."
"Người như cậu, nói không đau chắc chắn là giả." Bạch Lộc nhìn anh một cái, đội nón ra ngoài, tìm đằng sau cốp xe.
Một hộp đồ ăn nhỏ gồm các loại cay, ngọt, mặn đều có đủ, nhưng loại đồ ăn bao bì sặc sỡ này nhìn qua không có lợi có lợi cho sức khoẻ, cũng không phải thứ Phạm Thừa Thừa thích ăn. May mắn, tìm được vài gói gạo loãng mà thỉnh thoảng Viên Viên vẫn làm cho cô.
Bạch Lộc quay lại xe, đưa tay chỉnh ánh sáng đèn, nghiêng người cầm bình giữ nhiệt, xé bao bì mỏng đựng gạo, đổ vào nắp. Cốc giữ nhiệt rất to, nắp bình vừa bằng cái cốc.
Vừa đổ nước vo gạo, cô vừa nói: "Nhờ vào thói quen mỗi ngày chuẩn bị bình giữ nhiệt của Viên Viên, tôi lên xe đều thuận tiện cầm theo."
"Đây, uống cốc này trước."
Bạch Lộc đem cốc đưa tới.
Phạm Thừa Thừa không động, ánh mắt nhìn cô có điểm phức tạp, anh hạ mắt xuống tay cô.
Bạch Lộc ngẫm nghĩ, nói: "Đây là cốc của tôi, Viên Viên chưa uống qua."
Phạm Thừa Thừa: "..."
Là vấn đề này?
"Cậu mắc bệnh sạch sẽ?" Bạch Lộc nheo mắt, "Sợ tôi để ý sao? Tôi đã thích cậu thì những thứ khác đều không để tâm."
Cô đột nhiên hỏi: "Cậu từng hôn qua chưa?"
Bàn tay thiếu niên ngang qua đoạt lấy cái cốc, ngửa đầu uống từng ngụm lớn, thanh âm "ừng ực" phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe.
Phạm Thừa Thừa đem cốc trả lại, con mắt đen nháy nhìn cô.
"Từng hôn qua."
Gần đây, anh từng ở trước mặt cô diễn nhiều lần, Bạch Lộc có chút không đoán được lời này của anh là thật hay giả. Cô nhận lấy cốc, ánh mắt tò mò: "Cậu từng có bao nhiêu bạn gái?"
"Ba người."
Phạm Thừa Thừa dựa ghế nhắm mắt, mặt đối diện cửa sổ, uống xong một cốc gạo nóng xác thực thoải mái hơn rất nhiều, anh khẽ khịt mũi: "Chị sao không hỏi tôi hiện tại có bạn gái chưa, liền muốn bao nuôi?"
Bạch Lộc tắt đèn, kêu chú Lưu tiếp tục lái xe.
Cô chậm rãi đáp: "Cậu trước kia yêu đương hay chưa tôi không biết, nhưng hiện giờ khẳng định không có. Nào có ai yêu đương mà không xem tin nhắn cũng không gọi điện thoại?"
Phạm Thừa Thừa không lên tiếng, giống như ngầm thừa nhận.
Bạch Lộc quay đầu nhìn anh, đúng lúc muốn nói tiếp thì điên thoại trong túi Phạm Thừa Thừa vang lên.
Phạm Thừa Thừa thoáng nhìn qua di động, là Từ Dạng gọi tới.
Anh liếc sang Bạch Lộc, lạnh nhạt hỏi: "Chị từ trước đến nay đều không kiêng nể gì sao? Không sợ tài xế đi nói linh tinh?"
Người đang nghiêm túc ở phía trước lập tức liếc nhìn kính chiếu hậu, mở miệng nói: "Tôi mắt mù tai điếc, không cần bận tâm."
Những người bên cạnh Bạch Lộc đều như thế sao?
Nói dối thuần thục không chớp mắt.
Khoé miệng Phạm Thừa Thừa giật giật, nhận điện thoại.
Bạch Lộc mỉm cười, đem gối ôm trước ngực. Lái xe là Dung Hoa tìm, đồng hành cùng Bạch Lộc nhiều năm nay, quả thật đã sớm luyện thành "mắt mù tai điếc", chuyện riêng của nghệ sĩ đều sẽ không lắm miệng.
"Cậu chưa đọc tin nhắn trong nhóm sao?" Từ Dạng bên đó ồn ào, lớn tiếng trách móc, "Đừng có vừa nghỉ hè đã chơi trò mất tích, tin nhắn không quan trọng thì không trả lời, còn coi nhau là anh em không?"
Phạm Thừa Thừa: "Không chú ý tới. Nói gì rồi?"
Từ Dạng: "Mấy ngày nay đợi điểm thi Đại học, ai cũng không có tâm tình đi du lịch. Mà Bạch Lộc không phải đang quay phim ở Ảnh Thị thành sao? Hồ Nhất Dương kéo vào một nhóm nhỏ, nói cậu ta muốn qua đó xem sao. Nói không chừng vận may tốt, có thể gặp được Bạch Lộc. Bọn tôi hẹn mấy người rồi, cậu đang ở bên đó? Nói qua cho cậu biết một chút."
Hồ Nhất Dương, người ngồi trước Phạm Thừa Thừa.
Là fan não tàn của Bạch Lộc, là người nói muốn đánh kẻ khiến Bạch Lộc dị ứng một trận.
Phạm Thừa Thừa liếc mắt nhìn Bạch Lộc, cô giống như không hứng thú gì với cuộc điện thoại của anh. Hai mắt nhắm lại, tay ôm gấu bông con cáo, nhìn không rõ đường nét u ám trên mặt cô.
Giây tiếp theo, Bạch Lộc nghiêng đầu qua.
Dựa vào bờ vai anh.
Thân thể Phạm Thừa Thừa cứng đờ, lời của Từ Dạng một chữ anh cũng nghe không vào, ngược lại lời Bạch Lộc nũng nịu bên tai lại rất rõ ràng.
"Tôi mệt quá, để tôi dựa chút."
Những năm gần đây rất bận rộn, Bạch Lộc từ lâu đã quen với việc bạ đâu ngủ đấy. Có điều, thời gian ngủ trên xe nhiều hơn bình thường, vừa lên xe đã không chịu được mà nhắm mắt. Hôm qua diễn cảnh quay đêm, buổi sáng thì dậy sớm, cô thật sự rất mệt.
Khoảng cách quá gần, Phạm Thừa Thừa có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô. Anh giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi Từ Dạng: "Cậu vừa nói cái gì?"
"Tôi nói, Triệu Thù Đồng cũng đi, có cả bạn cùng bàn cô ấy. Tóm lại khoảng năm người."
Từ Dạng sợ anh từ chối, vội nói, "Hẹn rồi đấy, ngày mai qua đó. Có thể sẽ chơi ở đó một đêm, cậu dẫn chúng tôi đi nhé."
Phạm Thừa Thừa vô tình đáp: "Nói như thể các cậu chưa từng đến đây vậy."
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tùng Sơn Thị Ảnh thành coi như một địa điểm tham quan, năm nay người đến khá ít, nhưng đám người nói chưa từng tới thì toàn là nói dối. Hồi cấp hai, bọn họ đều đã ghé qua một lần.
Từ Dạng cười thầm: "Nói rõ rồi đấy, cúp máy đây."
Phạm Thừa Thừa cúi đầu liếc người phụ nữ đang dựa trên vai anh.
Thật ra cô hơn anh năm tuổi, lúc không trang điểm thoại nhìn chẳng lơn hơn nữ sinh bằng tuổi anh là bao. Nhưng dẫu sao, cô cũng là đại minh tinh của vạn người. Chỉ riêng ngoại hình và khí chất đó, dù có không trang điểm, vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông.
Anh cau mày, cân nhắc vài giây, có nên dựng cô dậy hay không.
Sau đó, anh cúi đầu mở điện thoại, đăng nhập Wechat.
Mười phút sau.
Xe dừng trước cổng khách sạn, Bạch Lộc mơ màng mở mắt, ngẩng lên nhìn Phạm Thừa Thừa.
Phạm Thừa Thừa không cảm xúc tắt màn hình, Bạch Lộc chỉnh lại đầu tóc, cười nói: "Khách sạn có đồ ăn khuya, cậu lên cùng tôi ăn một chút gì đi?"
Lại hỏi thêm một lần: "Hoặc là, chuyển tới luôn?"
"Không."
Phạm Thừa Thừa lạnh giọng cự tuyệt.
Bạch Lộc nhíu mày, không thể không nhắc nhở, anh phải có tự giác của một người trợ lý.
"Lúc trước Viên Viên ở đây, cậu không chuyển tới thì không sao. Giờ con bé nằm viện, toàn bộ công việc đều giao cho cậu rồi, trợ lý Phạm."
Phạm Thừa Thừa dựa ghế, nhìn thẳng phía trước: "Công việc không vấn đề gì, nhưng tôi không chuyển đến, chị cần gì thì nói."
Hừ, em trai nhà ai mà khó dạy bảo thế này!
Mềm không được, cứng cũng chả xong.
Bạch Lộc suy nghĩ một lát: "Viên Viên mỗi sáng 6 giờ 30 phút đều mở cửa phòng gọi tôi dậy."
Phạm Thừa Thừa: "..."
Anh trầm mặc một hồi, nhìn qua cô, cười lạnh: "Mỗi sáng 6 giờ 30 phút, tôi gọi điện cho chị."
"Được thôi, vậy tôi không đặt báo thức nữa. Nhớ gọi điện thoại nha!"
Bạch Lộc miễn cưỡng chấp nhận, mở cửa xe, sau đó quay lại nhìn anh, "Nhớ ăn gì đi nhé."
Phạm Thừa Thừa nhìn cô đi vào khách sạn, cùng tài xế xuống hầm đỗ xe, sau đó rời đi.
Hôm sau, buổi sáng 6 giờ 30 phút.
Bạch Lộc vẫn chìm trong giấc mộng, điện thoại không ngừng kêu lên.
Lần thứ nhất, tắt máy.
Lần thứ hai, lại tắt máy.
Lần thứ ba, đầu óc đột nhiên bừng tỉnh nhớ tới cái gì, cô chạm vào màn hình điện thoại mơ hồ nhìn thấy màn hình hiện ba chữ "Phạm Tiểu Thừa", mới tỉnh táo năm phần.
Điện thoại kết nối.
Phạm Thừa Thừa lạnh lùng hỏi: "Dậy rồi sao? Chị gái."
Hiếm khi gọi cô một tiếng chị gái nha.
Bạch Lộc lại tỉnh thêm một chút, thanh âm khàn khàn mới ngủ dậy: "Chưa dậy, hay là gọi thêm lần nữa đi?"
Đối phương trầm mặc nửa ngày, thấp giọng cười: "Được, vậy chị mở cửa cho tôi."
".......?!"
CHƯƠNG 10
***
Lần này, Bạch Lộc hoàn toàn tỉnh táo.
Cô bật dậy, lấy áo khoác choàng trên người, muốn đi mở cửa. Đứng trước cửa, cô đột nhiên dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Phạm Tiểu Thừa, cậu có phải lừa tôi không?"
Phạm Thừa Thừa nhàn nhạt đáp: "Chị mở cửa thì biết."
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mở cửa nếu như không có ai, cô không phải thành trò cười sao?
"Đã tỉnh hẳn chưa?" Phạm Thừa Thừa lại hỏi, thanh âm uể oải mang theo ý cười, "Tỉnh rồi thì tôi tắt."
Bạch Lộc hít sâu một hơi, sáng sớm đã bị tên tiểu vương khốn khiếp chơi một vố, đúng là thất sách, cô lạnh mặt chấm dứt cuộc nói chuyện.
Bước vào phòng tắm, đột nhiên cô quay người, cẩn thận mở cửa, thăm dò bên ngoài.
Hành lang không một bóng người, Bạch Lộc quả nhiên bị lừa.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảy giờ đúng, Bạch Lộc mang theo tâm tình không tốt đi xuống lầu, tài xế đã chờ sẵn.
Từ khách sạn đến trường quay khoảng mười phút, Bạch Lộc vừa tới đã thấy Phạm Thừa Thừa ngoài cửa phòng hoá trang. Anh hôm nay không mang theo máy tính, lười biếng dựa vào tường, đeo tai nghe. Ánh mắt trêu chọc từ tốn nhìn về phía cô, dường như tâm tình không tệ.
Bạch Lộc cảm thấy đây là ngày tuyệt vời nhất, kể từ khi anh bị bắt làm trợ lý cho cô.
Cô đi tới, đứng trước mặt anh, hỏi: "Lừa người khác vui không?"
Khoé miệng Phạm Thừa Thừa cong lên: "Cũng tạm."
Bạch Lộc gật đầu: "Vui là được, cẩn thận đừng để lật xe*."
*lật xe: ý của chị là anh đừng để bị chơi lại một vố.
Thợ trang điểm thò đầu ra, cầm theo bánh trứng, cười nói: "Hi Lulu! Phạm Thừa Thừa mang bữa sáng tới cho chị này."
Đoàn phim có chuẩn bị bữa sáng, nhưng rất ít khi có loại bánh trứng này.
Bạch Lộc thích ăn, thi thoảng Viên Viên nhờ đầu bếp khách sạn làm giúp, hoặc sẽ dậy sớm ra ngoài mua. Nhìn hộp bánh trứng, tâm tình vui vẻ nhìn quay sang Phạm Thừa Thừa: "Xem ra vẫn có chút tự giác của trợ lý, nhớ rõ tôi thích ăn cái gì."
Phạm Thừa Thừa liếc nhìn, mở Wechat đưa qua, ý bảo cô tự đọc.
Bạch Lộc nghi ngờ nhận lấy, thấy người mập mạp đang nằm trong viện Viên Viên gửi một tập tin vào lúc nửa đêm 12 giờ 30 phút, tiêu đề: Hai, ba điều cần biết rõ khi làm trợ lý của Lulu.
Chợt có linh cảm chẳng lành, cô bấm vào xem, càng đọc mặt mũi càng tối sầm lại. Có nhiều hơn hai, ba điều ở trong đấy có được không? Tất cả thói quen và sở thích của cô đều được ghi lại chi tiết. Nước trong bình giữ nhiệt luôn phải ở nhiệt độ tốt nhất là 50°, buổi sáng mất bao lâu để tỉnh giấc, nhanh nhất trong vòng mấy phút có thể ngủ thiếp đi, nếu như cô lười biếng thì phải làm sao,..v..v....
Ngay cả khi cô tức giận, cũng viết không thiếu một chữ!
Ngoài ra, còn có số điện thoại của một vài người trong đoàn phim, lúc xảy ra vấn đề thì nên tìm người nào.
Tài liệu tổng cộng có 8688 từ, quả là có lòng.
Có lòng đến mức khiến Bạch Lộc tuyệt vọng!
Cô im lặng một lúc, Phạm Thừa Thừa đưa cho cô xem thứ này, rõ ràng là muốn nhìn xem cô có bao nhiêu biểu tình. Lần đầu tiên cô cảm nhận được mình bị bán đi, hơn nữa là bán bởi người trợ lý thân cận nhất.
Phạm Thừa Thừa hờ hững nhìn cô, chế nhạo: "Vấn đề của chị, cũng cần xem lâu như thế à?"
Bạch Lộc: "..."
Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm, chờ Viên Viên xuất viện xem cô xử con bé thế nào.
Bạch Lộc mím môi, không hỏi gì, chủ động xoá tài liệu.
Sau đó, cô đưa di động trả về, ung dung nói: "Cái này đều không chính xác, tôi xoá rồi."
"Không sao." Phạm Thừa Thừa không để tâm cầm lấy điện thoại, "Tôi nhìn qua rồi, sẽ không quên."
Bạch Lộc: "..."
Cô liếc qua anh một cái rồi rời đi, nói với thợ trang điểm: "Đã ăn xong chưa? Bắt đầu hoá trang thôi."
Trong lúc hoá trang, Bạch Lộc tức giận gửi Wechat cho Viên Viên.
【 Viên Viên mập, em đúng là thân tàn chí kiên*. Tối qua làm tiểu phẫu mà vẫn còn sức nằm trên giường đánh ra cái loại tài liệu 8688 chữ kia, em là phẫu thuật giả hay sao? 】
*thân tàn chí kiên: tuy khiếm khuyết về thể chất nhưng là người có hoài bão, tham vọng cao cả.
Viên Viên trả lời rất nhanh, gửi thêm một biểu tình uỷ khuất:【 Em phẫu thuật thật mà! Thật sự phải cắt ruột thừa! Đau đến chết rồi đây. 】
Viên Viên: 【 Cũng không phải là hôm qua viết đâu, em từ trước đến nay đều ghi chép lại, đây là thành quả sau năm tháng dài tích luỹ nha! 】
Bạch Lộc: 【 Chị thế nào mà không biết em có loại nghiên cứu này? 】
Viên Viên: 【 Bởi vì em là trợ lý mà! Em chăm sóc cho chị là được rồi, chị không cần phải biết đến. Có những thói quen đến bản thân chị còn không rõ, đều là hàng ngày em quan sát ra. 】
Còn thẳng thắn và đầy tự tin như vậy cơ à, đối với sự hiểu biết của Bạch Lộc về cô, đoán chừng lúc này rất muốn được khen ngợi.
Bạch Lộc thầm nghĩ, một người bình thường khá thông minh, tại sao đột nhiên trở nên ngu ngốc rồi? Cô quay đầu lại, liếc nhìn Phạm Thừa Thừa. Hôm nay Viên Viên không ở đây, Phạm Thừa Thừa không thể làm thiếu gia nữa, hai tay đút túi quần, nhàm chán đứng trước tủ chờ nước đun sôi.
Bạch Lộc mím môi nhìn vào gương, thợ trang điểm đang chuyên tâm tạo kiểu tóc cho cô.
Cô cúi xuống, hồi tin nhắn Viên Viên:【 Tài liệu này nếu như đưa cho người đàn ông khác, có thể gọi là: Muốn theo đuổi Lulu, có hai ba trăm điều cần biết rõ. Em thế này mà là dạy người ta làm trợ lý cho chị sao? Đây chính là chỉ cho người ta biết làm sao để theo đuổi chị mà! 】
Viên Viên:【 ...... 】
Viên Viên:【 Sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi......】
Bạch Lộc:【 Bỏ đi, Phạm Thừa Thừa sẽ không theo đuổi chị đâu, nếu muốn cũng là chị theo đuổi.】
Lại một loại kinh hãi khác ập tới Viên Viên.
Bạch Lộc đóng khung trò chuyện với Viên Viên, đột nhiên quét sạch lớp mù mịt, cúi đầu gửi tin nhắn cho Phạm Thừa Thừa:【 Nhìn qua sẽ không quên? Tốt lắm. Tất cả mọi thứ liên quan đến chị đây, ghi nhớ cho thật tốt nha, ngàn vạn lần đừng quên. 】
Ding ding một tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phạm Thừa Thừa nhìn lướt qua điện thoại, thoáng sửng sốt. Anh nghiêng đầu nhìn sang, đối diện với ánh mắt giảo hoạt đầy ý tứ của cô, lòng chợt minh bạch.
Biểu cảm không đổi buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn chằm chằm ấm nước.
Hồi lâu, lạch cạch một tiếng, âm thanh của nước đã được đun sôi, hoàn toàn giống với một tiếng tim đập thình thịch ở trong lồng ngực.
Một giờ trưa, Bạch Lộc kết thúc phần quay buổi sáng, đạo diễn Lưu quan tâm hỏi: "Trợ lý của cháu phải nằm viện một thời gian sao? Cháu một mình có ổn không?"
"Không phải còn một trợ lý tạm thời sao ạ?" Bạch Lộc mỉm cười, lại bổ sung một câu, "Cháu không sao, đúng lúc có thể bóc lột sức lao động của cậu nhóc, trước kia hại cháu dị ứng phải trì hoãn không ít công việc."
Lời này chính là muốn để người khác nghe được, tránh cho bọn họ đàm tiếu sau lưng.
Đạo diễn Lưu cười: "Vậy là được, không ổn có thể để Dung Hoa sắp xếp thêm một người khác. Hoặc không, đoàn phim có thể cử một người đến giúp cháu."
Bạch Lộc uyển chuyển từ chối lòng tốt của đạo diễn Lưu, thêm trợ lý tạm thời rất dễ gặp rắc rối.
Buổi trưa là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày, mà lúc này mây mù bao phủ, từng trận gió thổi đến, mát mẻ hơn mấy ngày trước.
"Có phải sắp mưa rồi không?"
"Trời mưa sẽ không thể quay chụp a?"
"Đạo diễn, có cần thu dọn đồ đạc không? Hay chờ thêm một lát?"
"Đến rồi? Các cậu tìm hàng nào chờ một chút, tôi qua sau."
Phạm Thừa Thừa đang nói chuyện điện thoại, Bạch Lộc trở về phòng nghỉ sau, kiệt sức nằm lên chiếc ghế tựa bên cạnh.
Bởi vì thời tiết oi bức, mỗi khi nghỉ giải lao, cô đều mang gấu váy y phục kéo đến thắt lưng, sắn ống quần cao trên đầu gối. Đôi chân thon dài trắng trẻo trùng xuống, để lộ mắt cá chân đẹp mắt.
Phạm Thừa Thừa hơi nheo mắt, sau đó đem tầm nhìn cụp xuống, nói với Từ Dạng: "Chỗ tôi có việc, chỉ có thể qua đó một lúc."
Từ Dạng: "Việc gì vậy? Có cần giúp không?"
"Không cần, mọi người cứ chơi trước đi."
Phạm Thừa Thừa cúp điện thoại, thấy Bạch Lộc nhìn anh hỏi: "Ai vậy?"
"Bạn học."
Bạch Lộc nhíu mày: "Nam hay nữ?"
Lúc này, đạo diễn Lưu quan sát tình hình thời tiết xong đưa ra thông báo: "Xem chừng trời sẽ mưa. Mọi người thu xếp đồ đạc đi, đợi mưa tạnh sẽ sắp xếp công việc."
Đoàn phim trong chốc lát bận rộn náo nhiệt, không ai để ý tới bên này.
"Đều có." Phạm Thừa Thừa rủ mắt nhìn cô, "Công việc kết thúc sớm, chị về khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chuyến."
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Lộc đứng dậy: "Được. Có điều trời sắp mưa rồi, tôi để tài xế đưa cậu qua đó trước."
"Không cần." Phạm Thừa Thừa từ chối.
Bạch Lộc nhìn thẳng vào anh, hai mắt nheo lại: "Vậy tôi đến xem bạn học nữ của cậu, xa như vậy có lòng tới tìm cậu, hẳn không phải chỉ là bạn học thông thường đâu."
Phạm Thừa Thừa trầm mặc vài giây.
"Tuỳ chị."
Nửa tiếng sau, hai người lên xe.
Phạm Thừa Thừa trực tiếp ngồi ghế phụ lái, thi thoảng chỉ đường cho tài xế.
Vừa lên xe, triệu chứng buồn ngủ lại tái phát. Không lâu sau, Bạch Lộc vòng tay ôm gối con cáo, hai mắt nhắm nghiền. Đến khi xe dừng lại, cô vẫn chưa tỉnh.
Phạm Thừa Thừa mở cửa xuống xe, liếc nhìn ra sau.
Người phụ nữ dựa đầu bên cửa sổ xe, xương quai xanh thẳng tắp, mái tóc dài đen nhánh buông xoã trước ngực, khẽ thở nhẹ nhàng.
Khuôn mặt cô thuộc thể loại ăn hình nhất, đường nét nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú diễm lệ, làn da mịn màng, khi nhắm mắt ngủ liền giống như một con mèo vừa xinh đẹp vừa cao quý.
Anh khẽ đóng cửa, rời đi.
Bạch Lộc bị một tiếng đóng cửa làm cho tỉnh giấc, ngồi thẳng nhìn quanh, người trên ghế phụ đã biến mất.
Quay đầu ra bên ngoài cửa sổ, bóng dáng cao gầy của thiếu niên đã đi xa. Cô hừ một tiếng, cầm di động gọi cho anh: "Phạm Thừa Thừa, cậu không nói một lời nào mà bỏ tôi ở lại sao?"
Bước chân Phạm Thừa Thừa hơi dừng, không quay đầu, nhàn nhạt đáp: "Không thì sao? Một đại minh tinh như chị thật sự muốn cùng tôi đi gặp bạn học? Gặp rồi tôi giải thích thế nào? Chị có bệnh hay không."
Cậu mới có bệnh.
Có điều...
Hình như quả thật có chút không thích hợp.
Ngón tay Bạch Lộc gõ đầu gối, ngẫm nghĩ rồi nói: "Không phải bạn học của cậu có người hâm mộ tôi à?"
"Có một người, là fan não tàn."
"Bọn họ khi nào rời đi?"
"Chị muốn làm gì?"
"Nếu buổi tối chưa đi, dẫn tới đoàn làm phim chơi. Cậu có thẻ công tác, có thể đưa họ vào. Nhưng, không thể chụp ảnh."
Ngoài trời, mưa ngoài dự đoán lất phất rơi xuống, đọng lại từng hạt trên cửa sổ xe. Bạch Lộc ngẩn người nhìn Phạm Thừa Thừa nhanh chân chạy đến tiệm đồ ngọt trước mắt.
Một lúc sau, thanh âm tươi mát hoà cùng tiếng mưa truyền vào tai: "Không cần, bọn họ có thể tự chơi."
Bạch Lộc: "..."
Cô lạnh mặt tắt máy, kêu tài xế đưa về khách sạn.
_____
Cơn mưa mùa hạ, chóng đến cũng chóng đi.
Năm giờ chiều, đạo diễn thông báo buổi tối tiếp tục tiến hành quay phim. Bạch Lộc ban đầu muốn để Phạm Thừa Thừa nghỉ một ngày, sau đó nghĩ đi nghĩ lại liền thay đổi chủ ý, chụp màn hình thông báo gửi cho anh, ra hiệu anh trở về.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy giây sau.
Phạm Tiểu Thừa: 【 Ừm. 】
Sáu giờ rưỡi, Bạch Lộc vừa xuống xe liền trông thấy Phạm Thừa Thừa lạnh lùng đứng phía trước, bên cạnh là mấy bạn học, ba nam hai nữ, từng người đều biểu hiện kinh ngạc. Đặc biệt là một nam sinh mập mạp, trông thấy cô hai mắt sáng bừng lên, kích động như sắp khóc.
Người này...
Hẳn là fan não tàn của cô đi.
Quả nhiên, fan não tàn Hồ Nhất Dương vui sướng đến nói không rõ ràng: "Lulu! Là, là là là người thật sao! Em, em..."
"Là người thật."
Bạch Lộc đem khẩu trang gỡ xuống, nhìn bọn họ mỉm cười, ánh mắt đối đầu với Phạm Thừa Thừa, sau đó rơi xuống nữ sinh an tĩnh đứng cạnh anh.
Cô bé này dáng dấp xinh đẹp, đứng cùng Phạm Thừa Thừa một chỗ, cũng coi như tương xứng.
Chỉ là...
Có hơi chướng mắt.
Cô hướng về phía bọn họ, nhấc chân bước tới: "Không phải nói không tới sao?"
Hồ Nhất Dương thấy nữ thần tiến lại gần, tim đập nhanh không kiểm soát, kích động muốn tới vươn tay chạm vào nữ thần.
Một cánh tay thon dài đột nhiên chặn ngang trước mặt, đem người chặn lại.
Ngữ khí Phạm Thừa Thừa lành lạnh: "Đừng làm càn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro