Chương 51-55
CHƯƠNG 51
***
Gió càng lúc càng mạnh, vạt áo Phạm Thừa Thừa bị gió thổi tung, bên trong là một lớp áo len mỏng, ngoài trời gió lạnh thấu xương nhưng dường như cậu chẳng thấy lạnh, cúi đầu cười châm chọc: "Không hư thì làm sao xứng với chị? Tôi nói đúng không?"
Bạch Lộc cảm thấy gió lạnh cứa vào mặt đau đớn.
Cô ôm mặt, gật đầu đồng tình: "Xem như cậu thức thời."
Phạm Thừa Thừa đút tay vào túi, sắc mặt lạnh lùng toan xoay người bỏ đi, nhưng Bạch Lộc vừa gọi với một tiếng cậu đã dừng bước. Bạch Lộc nghiêng đầu nhìn sợi dây màu đen được bện bằng tay trên cổ cậu, đột nhiên hỏi: "Cậu đeo gì trên cổ vậy? Trông đẹp lắm."
"Xin lỗi, chỉ có một sợi thôi nên không thể tặng thứ mình thích cho chị được."
Cậu lạnh nhạt quẳng lại một câu rồi bỏ lên xe.
Bạch Lộc ngoái đầu nhìn, nghiền ngẫm vài giây rồi cũng quay người chui vào xe, Viên Viên đưa cho cô một chiếc túi sưởi tay. Viên Viên bất mãn lèm bèm: "Anh rể cũng đã theo đuổi chị vào đoàn phim rồi, hai người vì cớ gì còn châm chọc nhau như vậy?"
Xe nổ máy, chạy thẳng về khách sạn.
Bạch Lộc uể oải nhắm mắt vùi mình vào ghế: "Tình thú, em không hiểu được đâu. Bọn chị chia tay ba bốn năm, làm sao có thể xoá bỏ mọi ngăn cách, trở lại thời kỳ yêu đương nồng nhiệt trong ngày một ngày hai được, cứ như bây giờ, mỗi ngày ở đoàn phim châm chọc đối phương, cậu tung chiêu tôi tiếp chiêu, chẳng phải rất kích thích sao?"
Viên Viên ấm ức, phận làm fan CP như cô muốn công khai cắn đường đâu phải dễ? Hổng dễ miếng nào!
Cô mở Weibo, đổi sang nick phụ, nick phụ tên là: Hôm nay Phạm Thừa Thừa thành công theo đuổi lại mối tình đầu chưa
Hôm nay Phạm Thừa Thừa thành công theo đuổi lại mối tình đầu chưa V: Ngày thứ 121, vẫn chưa.
Rất đông fans hâm mộ theo dõi tài khoản Weibo này, lượng fans đã gần cán mốc 20000 người, có fan nghi ngờ chất vấn: [Chương trình mới phát sóng được hơn hai tháng, tại sao lại là 121 ngày, chủ nhà thành thật khai báo đê, có phải đã biết nội tình gì rồi không?]
Viên Viên hề hước trả lời: [Tôi tính từ ngày bọn họ ghi hình chương trình.]
Người hâm mộ: [Ồ ồ, thì ra là vậy.]
______
Đêm đó khi về tới khách sạn, Trần Uyên còn đặc biệt tới hỏi thăm Phạm Thừa Thừa, dù sao cũng vì nhận bộ phim này nên mới bị mắng như thế, ông ít nhiều cũng có đôi chút áy náy, ngược lại Phạm Thừa Thừa chẳng để trong lòng: "Không sao, mắng chửi vài ngày là thôi, kịch bản là do tự cháu muốn nhận, đạo diễn không cần để ý những việc này."
Hoàng Bách Nham cũng không phải dạng vừa, hơn nữa Phạm Thừa Thừa cũng không có vết nhơ gì, mắng tới mắng lui cũng chỉ có từng ấy.
Sáng hôm sau tình thế đã dần dần xoay chuyển.
[Từ Viện vừa khai máy? Ai có thể dự đoán trước doanh thu phòng vé không khả quan? Lỡ như phim thành công thì sao? Đây cũng là một thách thức. Mặc dù Hoa hồng 2 đã có một lượng fan nhất định, nhưng làm phim thương mại thì cũng có lúc bấp bênh, thường thì phần 2 đều không hay bằng phần 1, phần 3 không sánh được với phần 2, hơn nữa Hoa hồng 2 người ta còn chưa xác định lịch quay mà? Mắng chửi tới tấp cái gì chứ!]
[Nghe đồn Lộ Tinh Vũ vốn muốn nhận vai này nè, Phạm Thừa Thừa là tân Ảnh đế, nếu cậu ấy đã nhận thì hiển nhiên đạo diễn và nhà đầu tư sẽ chọn Phạm Thừa Thừa rồi! Họ cũng đâu mù! Hai năm nay Lộ Tinh Vũ càng ngày càng đổ đốn, sao còn có thể làm mình làm mẩy như vậy nhỉ?]
[Lộ Tinh Vũ chính là một tên ch*ch dạo! Fans muốn bảo vệ thì cứ bảo vệ, dù sao thì cậu ta cũng kém duyên với người qua đường, việc Phạm Thừa Thừa bị bôi xấu lần này vừa đột ngột vừa khả nghi, nếu mà nói ê-kíp của Lộ Tinh Vũ không nhúng tay vào thì tôi ứ tin.]
.....
Bạch Lộc nhìn một loạt tin nhắn của Lộ Tinh Vũ trong điện thoại, chẳng có gì ngoài mấy lời mắng chửi Phạm Thừa Thừa, bảo cô đừng để ý đến Phạm Thừa Thừa, đừng quay lại với Phạm Thừa Thừa, có cả mấy đoạn tin nhắn thoại nhưng cô lười mở ra nghe.
Cô ngẫm nghĩ rồi chỉ trả lời lại một câu: [Ngoài việc sau này cậu ngoan ngoãn quay phim, tôi cũng chẳng mong gì hơn.]
Xem như đã niệm tình hai người nhiều năm quen biết nhau và giúp đỡ lẫn nhau khi còn bé.
Hôm nay chủ yếu quay cảnh của Phạm Thừa Thừa và Cảnh Di Minh.
Bởi vì cảnh quay của ba người có liên hệ chặt chẽ với nhau, lúc bọn họ quay phim Bạch Lộc đều sẽ đứng bên cạnh quan sát, nhân tiện nghe Trần Uyên phân tích cảnh quay luôn. Trần Uyên cầm kịch bản nói: "Trình Nam và Chu Lạc đã ngấm ngầm đối đầu nhau ra mặt mười năm, Trình Nam căm ghét Chu Lạc, cho rằng anh ta là một tên buôn người nhưng không có bằng chứng nên mãi vẫn không bắt người về quy án được. Vai diễn Chu Lạc này cũng rất phức tạp, anh ta lừa bán Từ Viện để rồi nửa đời sau sống trong dằn vặt và ân hận, nhìn thấy Trình Nam mải miết tìm Từ Viện, anh ta cũng đặt chân vào con đường tìm kiếm Từ Viện."
Chu Lạc lúc này 32 tuổi, dáng người cao to, ngũ quan anh tuấn nhưng râu ria xồm xoàm, là điển hình của người đàn ông Tây Bắc đã trải qua nhiều thăng trầm cuộc sống.
Khi Bạch Lộc đọc kịch bản, cô cảm thấy lòng người thật phức tạp, Chu Lạc nói anh ta yêu Từ Viện, nhưng anh ta vẫn không chiến thắng được sự thù hận trong lòng mà đẩy Từ Viện vào địa ngục, về sau lại muốn tìm cô về, muốn cầu xin cô tha thứ, muốn có được tình yêu của cô.
Mặc dù Chu Lạc cũng có nét đáng thương, nhưng anh ta vẫn là một tên khốn khiến người khác không tài nào thích nổi, đương nhiên càng không xứng đáng có được tình yêu.
Đây là cảnh Trình Nam đánh nhau với Chu Lạc, Từ Viện là nguồn cơn của sự việc, cô đứng trước cửa sổ, vẻ mặt giễu cợt nhìn hai người đánh đến một mất một còn.
Trần Uyên lên tiếng: "Quay thử trước xem sao, đánh phải vừa quyết liệt vừa chân thật, Chu Lạc chạy một mạch về trong đêm nên thể lực và sức chịu đựng không bằng người trẻ như Trình Nam, Trình Nam và Chu Lạc ra tay tàn độc, nhắm thẳng vào mặt và ngực của đối phương."
Phạm Thừa Thừa và Cảnh Di Minh thử qua vài lần, những cánh đánh nhau như thế này tốt nhất phải quay liền mạch thì thành phẩm quay được mới mượt mà, kỹ năng diễn xuất của hai người đều là cấp bậc Ảnh đế, đều theo đuổi sự hoàn hảo.
Quay thử hơn một tiếng đồng hồ mới chính thức quay thật.
Dưới lầu căn nhà cũ có mấy bồn hoa cỏ của bà ngoại Từ Viện trồng, Chu Lạc lặn lội đường xa mệt mỏi trở về thì đụng phải Trình Nam ngay dưới lầu, anh ta sốt sắng túm lấy Trình Nam: "Từ Viện đâu? Cô ấy đang ở đâu?"
"Đi rồi." Trình Nam dửng dưng.
Chu Lạc không tin, muốn lên lầu nhìn tận mắt.
Trình Nam ngăn anh ta lại, chán ghét nói: "Anh lên đó làm gì? Bà ngoại Từ không muốn gặp anh, gặp anh một lần đồng nghĩa với việc trở bệnh thêm một lần."
Chu Lạc phát điên rồi, anh ta đẩy Trình Nam: "Mẹ nó cút ra cho tao, tao muốn gặp Từ Viện, nhất định cô ấy đang ở trên lầu, hôm nay tao phải gặp bằng được cô ấy."
"Gặp cô ấy? Cmm anh xứng sao?" Trình Nam gầm lên.
Hai người không ai chịu nhường ai, chẳng mấy chốc đã lao vào cơn ẩu đả.
.......
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, cảnh này quay đến khi sắc trời mờ mịt mới kết thúc.
Trên mặt, trên người Phạm Thừa Thừa và Cảnh Di Minh đều là những vết thương được hóa trang, khoé miệng Phạm Thừa Thừa bị rách, mặt mũi Cảnh Di Minh thì bầm dập.
Quay xong cảnh này sẽ quay đến phân cảnh của Trình Nam và Từ Viện.
Trước khi Trầm Uyên giảng giải về cảnh quay, Bạch Lộc xoay sang nhìn Phạm Thừa Thừa, hỏi nhỏ: "Có phải vừa nãy cậu bị đụng trúng thắt lưng rồi không?" Bị va đập khi quay cảnh đánh nhau là chuyện hết sức bình thường, vừa nãy hai người đánh rất quyết liệt, có vẻ như Cảnh Di Minh không kiểm soát tốt một động tác khiến phần thắt lưng của Phạm Thừa Thừa đập vào cạnh bồn hoa, lúc ấy phần lưng áo bị vén lên để lộ phần thắt lưng bị va đập, cô đứng bên cạnh nghe rõ, xem ra có vẻ không nhẹ.
Thời tiết Phương Bắc buốt lạnh, cơ thể phản ứng khá chậm với cơn đau, trước đó Phạm Thừa Thừa chỉ cảm thấy phần thắt lưng nhoi nhói nhưng không thấy đau, hiện tại cơn đau đã bắt đầu âm ỉ. Cơn đau còn nằm trong phạm vi chịu đựng nên không có gì nghiêm trọng, Phạm Thừa Thừa không quá để tâm, nhưng không ngờ cô lại để ý.
Cậu cúi đầu nhìn cô, đáp qua loa: "Không sao, không đau lắm."
Bạch Lộc vừa muốn lên tiếng đã bị Trần Uyên gọi qua, "Từ Viện, Trình Nam qua đây giải thích cảnh quay cho hai người này."
Đây là cảnh Từ Viện bắt Trình Nam cởi đồ để cô kiểm tra vết thương trên người cậu.
Nửa tiếng sau, chính thức bắt đầu quay.
Bà ngoại Từ thính lực không còn nhạy bén, động tĩnh dưới lầu lớn như vậy mà bà chẳng nghe thấy gì, mãi tất bật trong bếp chuẩn bị bữa tối. Từ Viện mở cửa bảo Trình Nam đi vào, cô không tim không phổi cười cậu: "Cảnh sát Trình đánh đấm cũng lợi hại ghê."
Trình Nam cười trừ: "Cũng tàm tạm, mấy năm qua hắn ta bị tôi đánh không ít, chị vui chứ?"
Từ Viện bình tĩnh nhìn cậu chăm chú vài giây, sau đó bắt lấy tay cậu dắt vào phòng.
Trình Nam có lẽ đã ám ảnh với hành vi táo bạo lần trước của cô, cậu có phần chống cự đẩy tay cô ra: "Làm gì đấy?"
"Yên tâm, không đè cậu ra đâu, chị đây không thích cưỡng ép người khác." Từ Viện khoanh tay đứng trong phòng, hất cằm: "Tôi giúp cậu kiểm tra xem mấy vết thương trên người."
Trình Nam thoáng ngập ngừng tỏ vẻ mất tự nhiên, ừ một tiếng rồi đi vào phòng.
"Cởi đồ."
"...."
Từ Viện nhướn mày: "Còn sợ tôi nhìn thấy ư? Cơ thể đàn ông tôi đã xem mòn cả mắt rồi."
Trình Nam khó chịu trong lòng khi nghe cô nói lời này, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhíu nhíu hàng mi, im lặng cởi áo ra.
Dáng người chàng trai thon dài, dưới cơ ngực săn chắc là cơ bụng tuyệt đẹp, đường nhân ngư rõ nét trên vòng eo thon gầy kéo dài đến tận cạp quần, Từ Viện tấm tắc huýt sáo một tiếng, "Nhưng mà, dáng người cậu là đẹp nhất."
Cô nhìn thấy bả vai rách một đường, trên cổ có một vết đỏ tựa như đang rướm máu.
"Đau không?"
"Không đau."
Từ Viện bước đến, đặt tay lên người cậu, cơ thể Trình Nam liền cứng ngắc, cúi đầu hỏi: "Chị làm gì đấy?"
Cô không tỏ thái độ, tay đặt lên thắt lưng cậu, dừng lực ấn nhẹ.
Trình Nam hít sâu.
"Còn nói là không đau? Cảnh sát Trình không thành thật gì cả."
Phạm Thừa Thừa nhíu mày, giữ lấy tay cô.
Đoạn này không có trong kịch bản, là do Bạch Lộc tự ý thêm vào.
Phản ứng của hai người đều rất đúng, Trần Uyên chưa hô cắt, hai người cũng không ngừng lại.
Sau khi quay xong cảnh này, Phạm Thừa Thừa mặc quần áo vào, Cảnh Di Minh mới phát giác ra vấn đề, quan tâm hỏi cậu: "Phạm Thừa Thừa, vừa nãy có phải em ngã trúng thắt lưng không?"
"Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu ạ." Phạm Thừa Thừa trả lời.
"Không sao thật chứ?" Cảnh Di Minh sợ cậu gắng gượng nhịn đau bèn trêu một câu: "Thắt lưng của đàn ông quan trọng lắm đấy, không phải em muốn theo đuổi lại mối tình đầu sao? Thắt lưng bị thương thì không được đâu."
Ai nấy đều cười rộ lên rồi nhìn sang Phạm Thừa Thừa, Trần Uyên cũng góp lời: "Không cần nhịn đau, khách sạn chỗ chú có rượu thuốc, lát nữa nhờ trợ lý đem qua cho cháu, thuốc này hiệu quả lắm."
"Trên xe cháu cũng có, bố mẹ cháu chuẩn bị đủ cả." Bạch Lộc mỉm cười nhìn Phạm Thừa Thừa: "Cảnh sát Trình, chi bằng dùng cái của chị trước nhé?"
Phạm Thừa Thừa khoác áo khoác vào, hờ hững nhìn cô: "Được thôi, cảm ơn chị."
Bạch Lộc đường hoàng nói: "Vậy cậu đi lấy thuốc với chị đi."
Hai người cùng đi xuống lầu, Viên Viên và Tiểu Trần đi theo đằng sau, Bạch Lộc xoay đầu nhìn Phạm Thừa Thừa, chậm rì rì nói: "Phạm Thừa Thừa, dáng người cậu ngon hơn hồi trước rồi, cơ bụng và đường nhân ngư rất đẹp."
Phạm Thừa Thừa cúi đầu thản nhiên đưa mắt nhìn cô, "Đừng gọi tôi như vậy."
Bạch Lộc hùa theo: "Vậy gọi là gì? Anh Trì? Cu Trì?"
"Gọi là ông xã đi." Phạm Thừa Thừa ngừng bước, rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt, "Hôm ấy trên Weixin chị gửi lời mời kết bạn, gọi một tiếng ông xã tự nhiên lắm mà?"
"....."
CHƯƠNG52
***
Bạch Lộc chưa chuẩn bị gì đã bất thình lình bị trêu ghẹo.
Cô không rời mắt khỏi khuôn mặt lạnh lùng của Phạm Thừa Thừa, cô thấy nếu mình nói ra hai từ ấy, thì cô sẽ không tên Bạch Lộc nữa. Viên Viên đằng sau the thé ré lên, cô như chẳng nghe thấy gì, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người cậu, cười nhẹ thành tiếng: "Em trai, em bây giờ trưng ra bộ mặt vô cảm rồi bảo chị gọi hai tiếng ấy, thấy có hợp lý không?"
"Tôi có vô cảm hay không, chị biết rất rõ." Phạm Thừa Thừa mỉa mai, vẻ mặt càng chùng xuống.
Bạch Lộc bình tĩnh đáp lời: "Trước đây thì không, còn bây giờ chị không biết, dù sao bây giờ cậu đâu phải là bạn trai của chị."
Có nghĩa là, nếu muốn làm bạn trai chị, cậu phải thể hiện một chút chứ? Ít nhất phải nói mấy lời dễ nghe, hoặc là... nhào tới hôn luôn cũng được.
Kết quả, tên trời đánh này chỉ thờ ơ đáp "ờ".
Bạch Lộc: "...."
Được, xem như cậu giỏi, khả năng chịu đựng trâu bò.
Cô ung dung đi về phía xe nghỉ ngơi chuyên dụng của mình, leo lên xe rồi mới sực nhớ chẳng biết mình để hộp thuốc ở đâu nữa, chỉ đành ngoảnh lại hỏi Viên Viên: "Viên Viên, rượu thuốc để chỗ nào?"
Vừa nãy Viên Viên cứ ngỡ mình được cắn đường của CP rồi, ngờ đâu giây sau đã bị hắt một gáo nước lạnh, cô ấy thất vọng tràn trề lết về phía Bạch Lộc, khi lướt qua người Phạm Thừa Thừa còn thở dài thườn thượt.
Phạm Thừa Thừa ngó lơ đi lướt qua, tay đút túi đứng chờ bên cạnh xe.
Kết quả, Viên Viên đứng trước cửa xe áy náy trả lời: "Hộp thuốc còn ở khách sạn, em chưa có đem lên xe."
Bạch Lộc nhất thời cạn lời, bối rối hỏi: "Vậy sao vừa nãy em không nói?"
"Chị nói trước mặt nhiều người như thế, anh...ừm, Phạm Thừa Thừa cũng đồng ý rồi, nếu như em nói không đem theo khác nào làm hai người mất mặt?" Viên Viên dè dặt nói tiếp, "Vả lại, em đây chẳng phải là phải muốn tạo cơ hội ở riêng cho hai người sao? Em cũng khổ tâm lắm chứ bộ!"
Bạch Lộc: "..."
Phạm Thừa Thừa: "..."
Ánh mắt hai người va vào nhau, sự lạnh lùng và điềm tĩnh đồng thời tan biến, tựa như một phần băng tuyết ngày đông lặng lẽ tan chảy.
"Vậy thì, đợi về khách sạn rồi chị đưa cậu sau nhé?" Bạch Lộc thử thăm dò, "Cậu còn chịu được không? Chắc cũng sắp xong việc rồi."
Phạm Thừa Thừa lẳng lặng nhìn cô: "Ừm."
Bạch Lộc mỉm cười, bước xuống xe, "Vậy trở lại quay phim tiếp thôi."
Một hàng bốn người tay không quay về, Phạm Thừa Thừa dừng bước, lia mắt nhìn sang bên cạnh, Bạch Lộc ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
"Không có gì, đám chó săn bám đuôi."
Trước đây khi Hoa Hồng làm mưa làm gió, đám chó săn bám riết Phạm Thừa Thừa suốt vài tháng liền nhưng vẫn không săn được tin tức giật gân nào, một ngày của cậu ngoại trừ lên lớp thì sẽ tham gia hoạt động tuyên truyền, có hôm thì dùng bữa cùng đạo diễn và biên kịch. Về sau, đến cả chó săn cũng chẳng tha thiết săn ảnh cậu nữa, dù sao cũng không moi được tin gì, mãi đến khi bị Trần Du trói CP, thỉnh thoảng mới có vài tên bám theo.
Nhưng kể từ khi cậu thú nhận trên chương trình rằng muốn theo đuổi lại mối tình đầu, gần như ngày nào cũng có bọn chó săn canh me rình rập, vậy nên hiện giờ cậu rất nhạy cảm với ống kính chụp lén của bọn chúng.
Bạch Lộc đưa mắt sang bên đó, chầm chậm hỏi: "Cậu sợ bị chụp sao?"
"Không sợ." Phạm Thừa Thừa trả lời thật lòng, "Nhưng cũng không muốn bị chụp, phiền phức."
Quay lại phim trường, Tiểu Trần không yên tâm, len lén hỏi Phạm Thừa Thừa: "Anh, thắt lưng của anh đau lắm không? Nếu như quá đau phải đi bệnh viện khám, lỡ để lại di chứng gì thì sao."
Phạm Thừa Thừa: "Không sao, anh tự biết chừng mực."
Mười giờ tối, đoàn phim kết thúc công việc.
Trở về khách sạn, Bạch Lộc tính nhân cơ hội đem thuốc tới để nán lại phòng Phạm Thừa Thừa một lát, nhưng Trần Uyên nói rằng kịch bản có chỗ cần thay đổi, thông báo mở một cuộc họp đến biên kịch và ba diễn viên chính.
Cũng không biết cuộc họp sẽ kéo dài đến khi nào, Phạm Thừa Thừa đã chịu đựng lâu như vậy, nếu còn lâu thêm nữa không khéo sẽ xảy ra chuyện mất.
Vì vậy trước cuộc họp, cô bảo Viên Viên mang rượu thuốc qua trước.
Lúc Viên Viên gõ cửa, Phạm Thừa Thừa còn đang tắm, Tiểu Trần ra mở cửa.
Viên Viên dặn dò: "Nếu có vết bầm thì bôi nhiều chút nha, bôi lên sẽ đỡ hơn đó."
Tiểu Trần vội vàng đáp lời: "Được được, cảm ơn chị Lulu."
"Khách sáo gì chứ, người nhà cả mà." Viên Viên cười tít cả mắt.
Tiểu Trần: "..."
Tuy rằng Phạm Thừa Thừa chưa bao giờ nói với cậu mối tình đầu là ai, song trước khi gia nhập đoàn phim, Hoàng Bách Nham đã nói cho cậu biết, còn căn dặn cậu nhiều chuyện cần phải chú ý. Tổng kết lại chính là, nếu ở đoàn phim Phạm Thừa Thừa và Bạch Lộc vượt quá giới hạn thì phải hết lòng nhắc nhở Phạm Thừa Thừa, cố gắng tránh hiềm nghi.
Mười phút sau, Phạm Thừa Thừa quấn áo choàng ra ngoài, Tiểu Trần cầm rượu thuốc nhìn theo cậu: "Anh, em giúp anh thoa thuốc nhé?"
Vết bầm sau lưng Phạm Thừa Thừa thật sự rất đau, cậu đáp ừ, sau khi mặc chiếc quần thể thao màu xám sẫm thì quăng áo choàng tắm sang một bên, để lộ toàn bộ thân trên, mệt mỏi nằm trên sofa. Sau lưng một mảng bầm tím, trông có vẻ rất đau, đã thế cậu còn chịu đựng suốt nhiều giờ liền.
Tiểu Trần nhíu mày: "Nghiêm trọng vậy à, bầm cả một mảng lớn, không cần đi bệnh viện hả anh?"
"Không sao, chưa động tới xương cốt."
Điện thoại trên bàn trà rung lên, Phạm Thừa Thừa với tay xem thử.
Bạch Lộc: [Chụp tấm hình chị xem nào, có nghiêm trọng không?]
Phạm Thừa Thừa nhìn Tiểu Trần đang chuẩn bị thoa thuốc cho mình, đưa điện thoại qua, khẽ nói: "Chụp hình cho anh."
Tiểu Trần ngẩn tò te, cậu đi theo Phạm Thừa Thừa hơn ba năm, biết rõ ngoài công việc ra, bình thường Phạm Thừa Thừa không thích chụp ảnh, trên Weibo fandom thường hay than thở, năn nỉ cậu đăng vài tấm hình selfie cậu cũng chẳng đăng. Có điều, cậu không selfie nhưng Tiểu Trần vẫn hay chụp một vài tấm về cuộc sống hằng ngày của cậu, đây cũng là nhiệm vụ Hoàng Bách Nham giao, cứ cách một khoảng thời gian sẽ lựa ra hai tấm trong điện thoại cậu để Phạm Thừa Thừa đăng Weibo.
Đây là lần đầu tiên Phạm Thừa Thừa chủ động nhờ Tiểu Trần chụp hình cho mình.
Tiểu Trần ngây ra hỏi: "Chụp phần nào đây anh?"
"Chụp nửa thân trên."
Nửa tấm thân trần này sao? Lẽ nào nghệ sĩ nhà cậu cuối cùng cũng đã biết cách bán thảm khoe thân với fan rồi ư? Tiểu Trần kích động nhận điện thoại, "Được được, để em chụp cho anh. Muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn kích thích có kích thích."
Thời đại học cậu đã từng học nhiếp ảnh nên khá am hiểu một vài bố cục chụp hình.
Hơn nữa, nhan sắc và vóc dáng của Phạm Thừa Thừa thuộc hàng cực phẩm, 360 độ không góc chết, chụp bừa vài tấm thôi cũng bao đẹp.
Huống hồ cậu còn là Ảnh đế, là diễn viên phái thực lực xuất hiện vô số lần trên các ấn phẩm lớn, Phạm Thừa Thừa rất biết cách tạo dáng để lên hình càng tự nhiên, càng cuốn hút.
Hai phút sau, Bạch Lộc nhận được một tấm hình.
Bức ảnh được chỉnh màu hơi tối, góc chụp từ phía sau không thấy mặt, chỉ thấp thoáng thấy được một góc xương hàm. Người con trai để lộ thân trên, uể oải nằm trên sofa, cánh tay buông thõng, vai rộng eo hẹp, tấm lưng với những đường nét săn chắc mượt mà, cạp quần hờ hững trên xương hông, lấp ló phần viền nội y màu đen.
Trên thắt lưng có một mảng bầm, nhìn không kỹ sẽ nhầm tưởng thành một hình xăm đặc biệt.
Bức hình đem lại cho người xem cảm giác vừa hoang dã vừa quyến rũ.
Bạch Lộc thất thần vài giây, cảm thấy khí huyết sục sôi, hai tai nóng bừng, cậu cố ý chứ gì! Lúc gần tối cô vừa nói mặt cậu khó đăm đăm, cậu liền gửi cho cô tấm hình tràn ngập hormone như thế này, không cố ý mới lạ.
Cô mở lại tầm hình ra ngắm nghía...
Đây rõ ràng là một tên yêu tinh đó!
Sao trên đời lại có một em trai yêu hoặc như vậy, tướng mạo cơ thể khí chất, đến cả vẻ mặt lạnh lùng lưu manh ấy khi nói chuyện với cô cũng vậy, tất thảy đều kích thích trái tim bé nhỏ của cô.
Nếu trước đây Bạch Lộc kêu cậu chụp, cậu sẽ không chụp đâu.
Giờ không chỉ chụp mà còn chụp thành kiểu như vậy nữa.
Có quỷ mới tin cậu không cố ý.
Trưởng thành rồi đấy, em trai.
Biết cách dụ dỗ người khác rồi.
Bạch Lộc thong dong trả lời: [Ngoan ngoãn thoa thuốc, trông có vẻ cũng khá nghiêm trọng, nếu như ngày mai nặng hơn thì phải đi khám. Thầy Cảnh nói rồi, thắt lưng của đàn ông quan trọng cực kỳ, cậu còn phải dựa vào thắt lưng để theo đuổi lại mối tình đầu của cậu đấy.]
Bên kia, Phạm Thừa Thừa xem dòng tin nhắn cô trả lời, khóe miệng khẽ co rút, cậu buông điện thoại.
Tiểu Trần vẫn chưa nhận được thông báo về tài khoản theo dõi đặc biệt trên Weibo, cậu khẽ hỏi: "Không đăng Weibo hả anh? Em chụp đẹp vậy mà."
"Không đăng." Phạm Thừa Thừa lại nằm vật xuống, "Nhanh lên, anh còn phải đến chỗ đạo diễn Trần."
Cuộc họp kéo dài đến một giờ, Bạch Lộc mệt rã rời, lúc ra tới cửa cô bị vướng vào thảm chân, suýt nữa đã ngã nhào trên mặt đất, may mà Phạm Thừa Thừa nhanh tay lẹ mắt vươn tay ôm lấy eo cô, đỡ cô đứng dậy.
Bạch Lộc bám lấy cánh tay cậu đứng vững, hoàn hồn ngẩng lên nhìn cậu: "Cảm ơn nhé."
"Không có gì." Phạm Thừa Thừa buông tay.
Những ngày tiếp theo, tiến độ quay phim diễn ra rất suôn sẻ, hôm nay quay phân đoạn ngoại cảnh của Phạm Thừa Thừa và Cảnh Di Minh, Hoàng Bách Nham đến thăm ban đoàn phim. Lúc ấy, Bạch Lộc ở bên cạnh dặm lại lớp trang điểm, Hoàng Bách Nham chủ động đi đến chào hỏi cô.
"Cô Bạch, đã lâu không gặp."
Bạch Lộc cười đáp: "Cũng không lâu lắm, vừa gặp ở Liên hoan phim đây mà?"
Hoàng Bách Nham nhìn về phía Phạm Thừa Thừa, khẽ cười: "Cũng phải."
Thợ trang điểm dặm xong lớp trang điểm cho Bạch Lộc thì đi ngay, Viên Viên cũng biết ý tránh mặt.
"Tổng giám đốc Hoàng, em muốn hỏi anh một chuyện." Bạch Lộc mở lời trước, "Phạm Thừa Thừa thực sự từ chối Hoa hồng 2 sao?"
Tin tức trên mạng muôn hình vạn trạng, Phạm Thừa Thừa sẽ không nói thật, suy đi tính lại cô vẫn nên hỏi thẳng Hoàng Bách Nham thì hơn. Hơn nữa có vẻ Hoàng Bách Nham cũng có lời muốn nói với cô, có lẽ cảm xúc của anh ta đối với cô rất đỗi mâu thuẫn, Phạm Thừa Thừa là do cô chuộc thân rồi giới thiệu cho anh, Phạm Thừa Thừa nổi tiếng như hôm nay, sự nghiệp minh tinh một đường bằng phẳng, thân là người đại diện, xem như anh vừa có tiếng lại vừa có miếng.
Nhưng sau khi Phạm Thừa Thừa nổi tiếng rồi bất ngờ thú nhận muốn theo đuổi lại mối tình đầu, có lẽ anh ta cũng bị một phen đánh úp không kịp trở tay.
Thực tế chính là như vậy, Hoàng Bách Nham đành cười trừ: "Đúng vậy, khi cậu ấy ghi hình chương trình, phía đạo diễn Hà đã lên lịch quay phim, căn bản là phía đạo diễn Hà cho rằng chúng tôi nhất định sẽ chừa trống lịch cho Hoa Hồng 2, vậy nên không thương lượng trước. Cô cũng biết mà, đạo diễn Hà là người nâng đỡ Phạm Thừa Thừa, là thầy của cậu ấy."
Anh ấy nhìn sang Bạch Lộc, "Tôi biết lúc đầu cô đã chi trả tiền vi phạm hợp đồng cho cậu ấy, cũng vô cùng biết ơn cô đã giới thiệu cậu ấy cho tôi, đưa được cậu ấy lên tới đến hàng ngũ Ảnh đế, tôi rất có cảm giác thành tựu. Vì vậy, khi cậu ấy kiên quyết nhận Từ Viện, về mặt tình cảm tôi có thể thông cảm cũng như đánh giá cao tính cách và con người cậu ấy, trong ngành này người như cậu ấy không nhiều. Nhưng là một người đại diện, tôi quả thật không thể chấp nhận, cũng rất khó xử. Phạm Thừa Thừa vì chuyện này suýt chút nữa đã trở mặt với công ty, khó khăn lắm tôi mới có thể điều chỉnh lịch hẹn với phía đạo diễn Hà, xoa dịu cơn phẫn nộ của ông chủ."
Cũng bởi Phạm Thừa Thừa đang nổi tiếng, nếu như nghệ sĩ khác dám làm càng như vậy, công ty tuyệt đối sẽ không dễ cho qua.
Bạch Lộc lặng im giây lát rồi hỏi: "Điều kiện đó là gì?"
Một đoàn phim có thể chờ đợi suốt vài tháng, hẳn không thể không có bất cứ điều kiện gì.
"Thù lao giảm còn một nửa, Phạm Thừa Thừa tự đề nghị, hiện tại thù lao của cậu ấy còn từng này." Hoàng Bách Nham giơ vài ngón tay, cười cay đắng.
Bạch Lộc rủ mắt, bỗng chốc không biết nói gì hơn, vừa hay bên kia Phạm Thừa Thừa vừa kết thúc phần diễn, cậu tiến về phía hai người. Hoàng Bách Nham và Bạch Lộc nhìn nhau, hai người hiểu ý đồng loạt im lặng.
Tối đến, Bạch Lộc và Phạm Thừa Thừa ở ngoài phim trường quay một cảnh không quá quan trọng, sau khi cảnh quay kết thúc suôn sẻ phải đổi địa điểm, trở về nhà quay cảnh của bà ngoại Từ và Chu Lạc.
Nhân viên công tác di chuyển máy móc vào phòng, Bạch Lộc trang điểm lộng lẫy tỉ mỉ dựa vào tường, trên tay còn cầm một điếu thuốc lá nữ, là điếu thuốc vừa nãy trong cảnh diễn vẫn chưa hút hết. Cô nhuần nhuyễn rít một hơi, gọi Phạm Thừa Thừa đang chuẩn bị rời đi lại.
Hôm nay Phạm Thừa Thừa mặc một bộ đồng phục cảnh sát, trông anh tuấn khí phách ngời ngời.
Cô phủi nhẹ áo khoác, ung dung hỏi cậu: "Em trai này, đã từng theo đuổi con gái bao giờ chưa?"
Phạm Thừa Thừa nhét tay vào túi quần, lạnh nhạt đáp: "Chưa."
"Chị biết ngay mà." Bạch Lộc nhướn mày, "Không biết chứ gì?"
Phạm Thừa Thừa điềm nhiên nhìn cô, bật tiếng cười giễu: "So với chị thì tôi chỉ là một trang giấy trắng."
Nửa đêm xong việc quay về khách sạn, Phạm Thừa Thừa tắm xong liền nhận được một phần tài liệu Bạch Lộc gửi đến, tài liệu mang tên "Những điều cần biết để lấy lòng Lulu."
Phạm Thừa Thừa nhìn chằm chằm tệp tài liệu kia bằng vẻ mặt vô cảm, cậu nhếch khóe môi mở ra xem, so với tài liệu dài 8868 chữ năm đó, giờ đã nhiều hơn 3810 chữ, lên tới 12678 chữ.
CHƯƠNG 53
***
Sáng hôm sau, trên đường vội tới trường quay, Bạch Lộc nhắm mắt dựa vào ghế suy nghĩ tới cảnh hôn hôm nay, Viên Viên tò mò hỏi cô: "Lulu, tối qua chị bảo em gửi cho chị tài liệu Những điều cần biết để lấy lòng Lulu làm gì vậy?"
Bạch Lộc mở mắt, đáp nhẹ tênh: "À, chị sợ anh rể của em không theo đuổi người nữa, giúp anh ấy chút đỉnh."
Viên Viên: "..."
"Hai người diễn sâu ghê." Lòng Viên Viên rạo rực, nuốt ực một viên đường, chờ mong hỏi, "Thế anh rể nói sao?"
Bạch Lộc liếc cô ấy, khóe môi cong cong: "Anh ấy không trả lời chị."
Viên Viên: "..."
Thôi được, quả nhiên CP cô ship không đi theo con đường bình thường.
Tới trường quay, hóa trang xong Bạch Lộc đi nghe Trần Uyên giảng giải, hôm nay chủ yếu quay cảnh trùng phùng giữa Từ Viện và Chu Lạc, đây là một cảnh quay lớn với diễn biến dồn dập và khó nhằn. Trần Uyên nói: "Từ Viện hận Chu Lạc thấu xương, tình yêu của Chu Lạc với Từ Viện là kiểu vặn vẹo, chút nữa Từ Viện giáng cho Chu Lạc một bạt tai phải dùng lực thật mạnh, tí nữa quay thử trước nhé."
Cảnh bạt tai là cảnh không dễ thực hiện, Bạch Lộc và Cảnh Di Minh NG ngót nghét mười lần, cô xuống tay không nổi, sợ mình kiểm soát lực tay không tốt sẽ giáng một bạt tai thật lên khuôn mặt Ảnh đế Cảnh. Thấy đã gần đến trưa, Cảnh Di Minh bèn nói: "Thế này đi Lulu, lát nữa em cứ đánh thật."
Bạch Lộc sững ra, đắn đo hỏi: "Vậy có được không ạ?"
Xuống tay chỗ khác còn được, đằng này dùng sức giáng bạt tai thật, vậy thì không chỉ đau mà còn rất khó xử.
Cảnh Di Minh cười xòa: "Đàn ông bọn anh da thô thịt dày chẳng đau mấy đâu, Phạm Thừa Thừa va phải thắt lưng bầm một mảng lớn, cơn đau đó chưa hẳn đã nhẹ hơn bạt tai cậu ấy còn chịu được, cứ xem như anh xả thân vì nghệ thuật đi." Nói tới đây anh ấy đưa mắt ngó quanh, "Hôm nay Phạm Thừa Thừa vẫn chưa tới à?"
Trần Uyên nói: "Thắt lưng thằng bé vẫn chưa đỡ, sếp Hoàng không yên tâm nên bảo thằng bé đi chụp X-quang, hôm nay cho cậu ấy nghỉ một ngày."
Bạch Lộc nhíu mày, hôm qua cô còn hỏi Phạm Thừa Thừa phần thắt lưng thế nào, cậu nói không sao. Hai hôm nay quay phim như thường, cô nhìn dáng vẻ thản nhiên của cậu, còn nghĩ chẳng có vấn đề gì.
Có được câu của Cảnh Di Minh, Bạch Lộc thả lỏng tâm trạng quay phim, rốt cuộc cũng quay xong trước giấc trưa.
Bạch Lộc vừa quay xong liền nhắn tin Weixin cho Phạm Thừa Thừa.
Lúc đó Phạm Thừa Thừa đang trên đường về khách sạn, Hoàng Bách Nham lật tới lật lui kết quả chụp X-quang, chau mày: "Em nhịn giỏi thật, đã bầm như vậy còn không đi kiểm tra, may không động tới xương cốt. Nhưng bác sĩ nói chỗ bị thương khá nặng, ít nhất phải nghỉ ngơi vài ngày, hai ngày trước em đã không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, anh đã nói với Trần Uyên, chiều mai rồi tới đoàn phim, em nghỉ ngơi một ngày rưỡi đi."
"Không cần, chuyện bé xé ra to." Phạm Thừa Thừa cảm thấy vẫn chịu đựng được.
Hoàng Bách Nham: "Cũng đã nói rồi thì nghỉ ngơi đi, một năm qua em cũng chẳng có được mấy ngày nghỉ."
Điện thoại reo chuông, Phạm Thừa Thừa mở ra xem.
Bạch Lộc: [Kiểm tra thế nào rồi? Có ảnh hưởng tới xương cốt không?]
Khóe môi Phạm Thừa Thừa lẳng lặng rướn lên, trả lời: [Không sao, chị yên tâm.]
Bạch Lộc: [Sao cậu đi bệnh viện mà không nói tiếng nào với chị?]
Phạm Thừa Thừa: [Chúng ta có quan hệ gì, tôi cần gì phải báo cáo lịch trình cho chị?]
Bạch Lộc nghẹn lời, hóa ra file tài liệu kia của cô chẳng có tí tác dụng nào? Đã dạy cậu phải lấy lòng chị thế nào mà cậu còn cứng miệng! Bạch Lộc hít sâu một hơi, dặn lòng không được tức, cô nhắn lại từng chữ từng chữ một: [Chẳng phải hôm nay chúng ta có cảnh quay sao? Cậu bỗng dưng không tới, ít ra cũng phải cho chị biết một tiếng. Dẫu sao đóng cảnh hôn với bạn trai cũ cũng ngượng chứ, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.]
Phạm Thừa Thừa nhìn chằm chằm chữ "ngượng" ấy bằng nét mặt vô cảm, hóa ra... đến bây giờ chỉ còn lại sự ngượng ngập thôi ư? Phạm Thừa Thừa nghiêm mặt nhắn lại: [Sẵn nhắc cho chị, chị với bạn trai cũ còn có cảnh giường chiếu.]
Bạch Lộc: "..."
Cô bị chẹn họng giây lát, vài giây sau mới nhắn lại một câu: [Cảm ơn đã nhắc.]
Bên kia không nhắn lại nữa.
Tại cô hết, khiến câu chuyện rơi vào ngõ cụt, còn đẩy cả hai vào tính thế khó xử.
...
Phạm Thừa Thừa bị Hoàng Bách Nham theo sát, ép phải nghỉ ngơi một ngày rưỡi, hai giờ chiều mới tới trường quay.
Phần quay này cậu vẫn để mặt mộc, vì vậy sau khi tới trường quay chỉ cần đổi quần áo và đổi giày, thường sau khi cậu tới, nhân viên bộ phận trang phục sẽ mang quần áo tới ngay, hôm nay cậu đã tới hơn mười phút nhưng quần áo vẫn chưa đưa sang.
Cậu nhìn quanh một vòng, cô gái thường ngày đem quần áo tới cho cậu đang nói chuyện với Bạch Lộc.
Tiểu Trần có ấn tượng sâu sắc với cô gái này, bọn họ đã gia nhập vài đoàn phim, có thể nói chỉ cần trong đoàn phim có con gái thì chẳng có ai không thích Phạm Thừa Thừa, nhất là mấy cô gái trẻ, đa phần đều là fans nhan sắc của Phạm Thừa Thừa.
Cô gái này là ngoại lệ, tuy bên ngoài tỏ ra khách sáo, nhưng có đôi khi sẽ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, Tiểu Trần đã đánh tiếng với Phạm Thừa Thừa, có khi nào cô gái này là antifan không, tức fans đối thủ. Tiểu Trần nói: "Để em đi hỏi."
"Để anh."
Phạm Thừa Thừa sải bước về phía đó.
Bên này, Bạch Lộc ong ong đầu nhìn cô gái trước mặt, cô đâu ngờ ở đoàn phim này còn gặp phải fans não tàn của Lộ Tinh Vũ.
Một giờ khuya hôm qua, những cuộc gọi liên hồi của Lộ Tinh Vũ kéo cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tên đó rõ ràng đã uống say mèm, vừa nhấc máy đã nói như sán chén vào đầu: "Chị, có phải chị đã biết từ lâu rồi không, ban đầu Hà Nguyên Nhậm tiến cử Phạm Thừa Thừa cho Dung Hoa, đáng lẽ người Dung Hoa ký kết là Phạm Thừa Thừa... Hahahaha mẹ nó nực cười thật, chị Dung chắc hối hận lắm vì ban đầu không ký với Phạm Thừa Thừa, còn chị? Có phải chị cũng nghĩ vậy không, ban đầu người mà Dung Hoa ký là Phạm Thừa Thừa thì tốt rồi, nếu vậy hai người đã ở bên nhau từ lâu, đường đường chính chính cùng nhau trưởng thành, hỗ trợ nhau, chị thích hắn, hắn thích chị, niềm vui nhân đôi nhỉ..."
"Cũng chẳng cần cởi trói CP, buộc chặt nhau thẳng tới già, phải vậy không?"
"Chị không cần trả lời, em biết chắc chị sẽ nghĩ như vậy, dù Dung Hoa không ký kết với Phạm Thừa Thừa thì hai người cũng gặp nhau thôi, đ* m* còn yêu nhau nữa, chị còn giúp hắn ta chuộc thân, hắn giẫm đạp em để trèo lên chị nào có để tâm, chị không thích em huhuhu..."
Lộ Tinh Vũ vừa khóc vừa mắng, cuối cùng Dung Hoa đoạt điện thoại giải thích với cô, Lộ Tinh Vũ vô tình biết chuyện năm đó Hà Nguyên Nhậm giới thiệu Phạm Thừa Thừa cho Dung Hoa.
Lộ Tinh Vũ hỏi Dung Hoa: "Có phải chị hối hận vì không ký với Phạm Thừa Thừa không?"
Dung Hoa trả lời thật lòng: "Thật sự có chút hối hận."
Lời này đả kích nghiêm trọng đến Lộ Tinh Vũ, tối đó cậu ta nhốt mình trong nhà uống rượu, sau khi uống say bí tỉ thì viết trên Weibo – Lộ Tinh Vũ V: Thế giới này quá phũ phàng, mẹ kiếp cảm thấy mình sống mấy năm qua thật chẳng có tích sự gì, tôi phải làm sao đây?
Nửa đêm canh ba, tên nhóc này lọt top tìm kiếm trên Weibo.
Dưới dòng trạng thái Weibo, fans hâm mộ lòng đau như cắt, khuyên cậu tập trung nghỉ ngơi, tiện thể mắng Phạm Thừa Thừa một lượt. Super topic Tinh Bạch CP réo Bạch Lộc tới an ủi Lộ Tinh Vũ, còn có rất nhiều fans CP bất bình chuyện Bạch Lộc và Phạm Thừa Thừa đóng chung một phim.
Lúc đó, lượng bình luận và tin nhắn riêng trên Weibo của Bạch Lộc tăng đột biến, nào là mắng cô, réo cô an ủi Lộ Tinh Vũ đi, bảo cô đừng xía vào chuyện của Lộ Tinh Vũ nữa...
Một đêm nhốn nháo, tối qua Bạch Lộc chẳng ngủ ngon.
Cô gái trước mặt ở bộ phận trang phục, tầm đâu loanh quanh hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cô nàng xách một cái túi lớn, dè dặt hỏi Bạch Lộc: "Chị Lulu ơi, gần đây anh Tiểu Lộ có tới thăm không? Em không muốn quấy rầy anh ấy, tại em thấy dạo này anh ấy không được vui, em thay mặt fans gửi tặng ảnh món quà nhỏ, còn viết một bức thư động viên tinh thần."
Bạch Lộc cạn lời: "Quà tặng cậu ấy em cứ đưa thẳng cho cậu ấy, không thì khi nào cậu ấy tới thăm rồi đưa là được mà?"
"Cũng không phải tặng anh ấy hết, còn tặng chị nữa." Cô nàng thẹn thùng, "Quà fans tặng nhiều không xuể, chưa chắc anh ấy có thể thấy được, nhưng nếu gửi chỗ chị hoặc chị đem tới, thể nào anh ấy cũng thấy, chắc chắn sẽ vui lắm."
Không đợi Bạch Lộc từ chối, cô nàng đã chắp tay khẩn khoản van nài: "Xin chị đấy, chị ơi, bọn em chỉ muốn anh ấy phấn chấn trở lại."
Ánh mắt Bạch Lộc lướt ra sau cô nàng, Phạm Thừa Thừa tay đút túi quần, đứng bên ngoài cách hai mét, dửng dưng nhìn bọn họ.
Cô thu lại ánh mắt, nghĩ rồi nói: "Em để đây đi, chị bảo Viên Viên đưa cậu ấy."
Cô nàng còn muốn nói nữa, đắn đo hồi lâu mới giao chiếc túi cho Viên Viên rồi thẽ thọt bổ sung: "Anh Tiểu Lộ dạo này rất đáng thương, chị an ủi anh ấy nhiều một chút được không chị?"
Bạch Lộc bình tĩnh đáp: "Có dịp chị sẽ chuyển lời cho cậu ấy, fan rất quan tâm tới cậu ấy."
"Phiền một chút." Phạm Thừa Thừa bất chợt lên tiếng.
Cô nàng kia giật bắn mình, lật đật ngoảnh ra sau, khi nhìn thấy Phạm Thừa Thừa mới sực nhớ mình còn việc phải làm, cô nàng gượng gạo lên tiếng: "Xin lỗi anh Dư, em không biết anh tới, em mang quần áo tới cho anh ngay."
Phạm Thừa Thừa bình thản đáp: "Phiền cô nhanh một chút."
Chờ cô nàng chạy đi lấy quần áo, Viên Viên chợt nhớ cô ấy nói bên trong túi có quà của Bạch Lộc, bèn đổ đồ trong túi ra phân chia quà, mắc công lại đưa quà của Bạch Lộc cho Lộ Tinh Vũ.
Lộp cộp...
Đổ ra xem, thế mà lại có mấy tấm standee chibi trong tư thế thân mật giống hệt người thật, vừa nhìn đã biết là Bạch Lộc và Lộ Tinh Vũ, một tấm standee hôn môi trong đó rơi từ trên bàn xuống, nảy vài cái trên mặt đất rồi dừng bên chân Phạm Thừa Thừa.
Bạch Lộc: "..."
Viên Viên: "..."
Hai người đồng thời chết lặng, toang thật rồi.
Phạm Thừa Thừa cúi xuống nhìn tấm standee chibi, ngẩng đầu nhìn xoáy vào Bạch Lộc hai giây, cười rét lạnh rồi xoay người bỏ đi.
Bạch Lộc chống khuỷu tay trên bàn che mặt, cô nàng này không những là fans não tàn của Lộ Tinh Vũ mà còn là một fan CP cuồng si!
Viên Viên sực tỉnh, phóng tới nhặt tấm hình, nhét vào túi trong tích tắc. Cô nàng vừa nhét đồ vừa mếu máo: "Lulu ơi làm sao bây giờ... lỗi em, huhuhu..."
Bạch Lộc chẳng ừ chẳng hử, cô cũng chẳng biết làm sao nữa.
Chỉ biết rằng, tối nay hai người phải quay cảnh hôn.
Giờ thì hay rồi, làm sao mà quay đây?
Khoảng thời gian này hai người đã tôi luyện được sự ăn ý, nhưng bị một loạt sự việc trong hai ngày nay phá sạch, Bạch Lộc nghĩ tới tấm standee không dám nhìn thẳng kia, đi kèm nụ cười lạnh thấu của Phạm Thừa Thừa, nổi khó xử và cơn buồn bực lên thẳng tới đỉnh điểm.
Chỉ một tấm standee, thế mà cô cứ có cảm giác như bị chồng bắt gian.
Chuyện gì tới sẽ tới, chạy đâu cho thoát.
Bạch Lộc ôm tâm trạng rối ren đi dặm lại lớp trang điểm, vừa uống một cốc nước ấm thì bị Trần Uyên gọi đi nghe giảng.
Phạm Thừa Thừa cụp mắt xem kịch bản, chuyên tâm nghe đạo diễn chỉ dạy, chẳng màng nhìn cô lấy một lần.
Trần Uyên nhìn Bạch Lộc: "Cảnh này rất quan trọng, nụ hôn này ban đầu là Từ Viện chủ động, Trình Nam lúc này có phần chống cự, không phải cậu ấy không thích Từ Viện mà là sợ thái độ tùy tiện của Từ Viện, cậu ấy muốn Từ Viện cảm nhận được sự trân trọng, muốn Từ Viện biết rằng, cậu không chỉ muốn lên giường cùng cô mà cậu còn hết sức trân trọng cô. Tuy Từ Viện ở phía chủ động, nhưng lần này cô mang theo tâm thế trao thân mình để đến gần Trình Nam, vì Trình Nam không giống bất kỳ người đàn ông nào, cậu ngay thẳng, chính trực, cô khao khát cậu, nhưng cũng sợ cậu thật sự động lòng với cô..."
"A, vâng..." Bạch Lộc gật đầu, nhưng cảm xúc lại có vẻ không đúng.
Trần Uyên bảo hai người thử di chuyển vị trí trước, trông Phạm Thừa Thừa điềm nhiên như không, Bạch Lộc vẻ mặt bình tĩnh nhưng nhịp tim không ngừng tăng tốc, kèm theo một chút nao núng và ngượng ngùng, đây không phải là trạng thái của Từ Viện. Lúc thử di chuyển vị trí không cần hôn thật, nhưng hai người vẫn dựa sát vào nhau, đầu ấp má kề, hơi thở không ngừng phả lên mặt đối phương.
Trước khi vào set quay, Trần Uyên lại nhắc một câu: "Hôn kiểu nút lưỡi, kịch liệt vào."
...
Sau khi Từ Viện gặp lại Chu Lạc, cô bị anh ta bám theo gắt gao, mặc cho cô đã tát anh ta một phát, bảo anh ta xéo đi. Từ Viện bị bám đuôi vài lần liền gọi điện mách thẳng với Trình Nam: "Cảnh sát Trình, bao giờ cậu về, có người quấy rầy tôi."
Khi đó Trình Nam đang ở ngoài làm nhiệm vụ, chẳng thể quay về ngay.
Vài tiếng đồng hồ sau, Từ Viện nghĩ tới Chu Lạc, lòng bỗng xộc lên tâm lý báo thù.
Sắc trời ảm đạm, Trình Nam về tới lối nhỏ trong con hẻm cũ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng người dựa ngoài cửa, đèn cảm ứng âm thanh vụt sáng theo bước chân cậu. Từ Viện ngoảnh đầu nhìn cậu, khóe môi khẽ rướn lên, "Cảnh sát Trình, tôi đợi cậu lâu lắm rồi."
Trình Nam hộc tốc chạy lên lầu, đứng trước mặt cô nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi..."
"Cậu sao thế? Làm gì mà căng thẳng vậy? Vừa lên lầu đã xin lỗi." Từ Viện sán lại gần níu cổ cậu, ngẩng mặt lên chạm vào môi cậu, hơi thở thơm ngát như hoa lan, cất giọng nhỏ xíu, "Không được tránh, đừng tránh..."
Cổ Trình Nam cứng đờ, không ngọ nguậy nữa, nhưng hàng mày khẽ nhíu.
"Cậu đã yêu bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Có từng thích cô gái nào chưa?"
"..."
Yết hầu Trình Nam lăn nhẹ, khàn giọng đáp: "Thích, nhưng..."
"Chị chẳng mắc bệnh gì không sạch sẽ, hằng năm đều làm kiểm tra sức khỏe, đừng từ chối chị." Từ Viện kiễng chân, chầm chầm, chầm chậm đặt môi mình bên khóe môi cậu, đầu lưỡi lướt nhẹ giữa khe hở đôi môi rồi cắn môi cậu, giọng nói trở nên khêu gợi, "Không chê chị bẩn thì hôn chị đi, cảnh sát Trình."
Hơi thở Trình Nam bắt đầu dồn dập, nhưng cơ thể lại sững ra trong chốc lát mới gấp gáp cúi đầu giữ lấy gáy cô, ép người vào tường, cuồng nhiệt hôn trả.
...
Tim Bạch Lộc đập nhanh kịch liệt, khi đầu lưỡi cậu xâm nhập, người cô như nhũn ra, nụ hôn sâu kiểu môi lưỡi quấn quýt duy trì được vài giây, những cảm xúc thuộc về Từ Viện hoàn toàn bị phá vỡ, cô không biết liệu Phạm Thừa Thừa có bị ảnh hưởng không, nhưng cô biết mình đã diễn hỏng cảnh này.
Quả nhiên, Trần Uyên hô: "Cắt!"
Ngay lúc ấy, Phạm Thừa Thừa cắn môi cô một cái mới lịch thiệp buông cô ra, ngoại trừ khóe môi hơi đỏ thì trông chẳng có gì khác thường. Trần Uyên nói: "Từ Viện, quyền chủ động của cháu bị tước mất rồi, cảm xúc và động tác đều không đúng, lại lần nữa."
Bạch Lộc ngẩng lên nhìn Phạm Thừa Thừa, gương mặt ửng đỏ, cô hít một hơi thật sâu, "Vâng."
Lúc trước Bạch Lộc quay cảnh hôn, ít nhiều cũng có hương nước súc miệng hoặc hương kem đánh răng, mùi hương này không dễ khiến người ta phân tâm. Nhưng nụ hôn vừa nãy, đâu đâu cũng là hơi thở nam tính sạch sẽ tinh khiết của Phạm Thừa Thừa, xúc cảm và hương vị giống hệt những lúc hôn môi trước đây của họ.
Đêm qua ngủ không ngon giấc, nụ cười lạnh thấu vừa nãy của Phạm Thừa Thừa, và đủ loại cảm xúc phức tạp khi cùng đóng cảnh hôn với bạn trai cũ đang không ngừng quấy nhiễu lòng cô, khiến Bạch Lộc không tài nào hòa mình vào cảm xúc của Từ Viện, dẫn đến cảnh quay này liên tục mắc lỗi.
Bạch Lộc chưa từng có cảnh hôn nào NG vượt quá 6 lần, cô gần như sụp đổ, đây đã là lần thứ 12 NG, mỗi một nụ hôn đều là kiểu hôn kịch liệt, cô cảm thấy khóe môi mình tê rần, càng NG càng hoảng loạn, trạng thái càng lúc càng tệ đi.
May mà trong 12 lần NG có 3 lần là lỗi của Phạm Thừa Thừa, tuy biết con số này so với cô vô cùng khiêm tốn...
Nhưng, tóm lại không ổn chút nào.
Trần Uyên khó hiểu, ông cau mày nói: "Khi trước chú cứ tưởng hai đứa phải ăn ý nhau lắm, thế quái nào mà quay cảnh hôn có thể NG khủng khiếp như vậy, Từ Viện, cháu còn chỗ nào vướng mắc sao? Hay là trạng thái không tốt?"
Mặt Bạch Lộc đỏ rần, cô xấu hổ đáp: "Cháu... tối qua ngủ không ngon."
"Xin lỗi đạo diễn." Phạm Thừa Thừa lướt nhìn Bạch Lộc, nói với Trần Uyên, "Trước tiên nghỉ ngơi một lát được không ạ? Cháu nói chuyện với chị Lulu một chút, lần sau nhất định sẽ qua."
CHƯƠNG 54
***
Sắc đêm mênh mang, gió đêm buốt lạnh. Dưới lầu, đèn đường soi rọi một khoảng úa vàng, hai người đứng dưới đèn đường, Phạm Thừa Thừa khoanh tay trước ngực tựa vai lên cột đèn, nghiêng đầu nghếch mắt nhìn cô: "Chị à, trước đây chị đóng cảnh hôn cũng NG nhiều đến vậy sao?"
Bạch Lộc không mang theo khăn choàng, gió lạnh len lỏi vào cổ, cô rùng mình, nhiệt độ cơ thể bắt đầu hạ xuống làm đầu óc tỉnh táo hơn không ít. Cô lấy hộp thuốc lá trong túi áo khoác, thành thạo châm thuốc, nghĩ đến Từ Viện nghiện thuốc nặng nhường này, không khéo đóng phim xong cô sẽ bị nhiễm thói nghiện thuốc mất, thế thì gay thật.
Thế nhưng lúc này thuốc lá lại là một thứ hữu dụng, ít nhất hút một hơi có thể khiến người ta bình ổn lại tâm trạng.
Cô vẫn đang trong tạo hình Từ Viện, phong thái thong dong yểu điệu, "Lần đầu tiên."
"Vì vậy chị đang sàm sỡ bạn trai cũ?"
"....."
Hở một tí là bạn trai cũ, cậu không có tên à? Không biết xưng ngôi thứ nhất sao?
Bạch Lộc ngó lơ câu nói ấy, nghiêng đầu hỏi: "Sao cậu dám đảm bảo lát nữa diễn một lần sẽ qua?"
Tâm trạng Phạm Thừa Thừa có vẻ rất tốt, cất giọng biếng nhác: "Đáp đại thôi, qua hay không qua phải xem chị có chuyên tâm hay không."
Còn đẩy hết vấn đề cho cô? Bạch Lộc trừng cậu vài giây, phát hiện nét mặt cậu giờ đây đã không còn lạnh lùng như trước lúc quay nữa, dù rằng hai người đang đứng chơ vơ lộng gió dưới cái rét âm độ, nhưng trên mặt cậu lại là vẻ nhẹ nhàng khoan khoái nhất kể từ khi tiến vào đoàn phim.
Vì đóng cảnh hôn với cô? Hôn cô mười mấy lần? Bởi vậy tâm trạng tốt lên ư? Nếu có thể phớt lờ tiếng vận chuyển máy móc và những nhân viên công tác kia, ừm ... tâm trạng đúng là tốt thật.
Con ngõ khá hẹp, xe không vào được mà phải đi bộ từ ngoài vào.
Bạch Lộc nhìn thấy Hoàng Bách Nham đi tới từ đầu ngõ, nghĩ đến ba ngày tiếp theo đoàn phim không sắp xếp cảnh quay cho mình và Phạm Thừa Thừa, cô bất giác hỏi: "Mai cậu về Bắc Kinh sao?"
"Ừ." Phạm Thừa Thừa cũng thấy Hoàng Bách Nham, "Có lịch trình."
Bạch Lộc đã hút non nửa điếu thuốc, cũng đã hứng đủ gió trời, cả người tỉnh táo hẳn. Dường như cô đã hiểu tại sao Phạm Thừa Thừa gọi cô xuống lầu hứng gió, hôn trực diện mười mấy lần trước từng ấy máy quay và nhân viên công tác, hai người cần phải bình tâm lại, bằng không cảnh hôn này chẳng thể nào quay tiếp.
Hoàng Bách Nham rảo bước tới trước mặt họ, lia mắt nhìn hai trợ lý đứng ở đầu hành lang, cất giọng bất lực: "Hai đứa em trắng trợn đứng đây không sợ bị bọn chó săn chụp sao? Dẫu biết tư thế không có gì mờ ám, nhưng cũng phải biết chừng mực chứ." Sau vài giây trầm ngâm anh ấy nhìn sang Phạm Thừa Thừa, "Đừng nói là Bạch Lộc, bây giờ chỉ cần cô gái nào có ngoại hình xinh xinh một chút đi cùng em đều có thể bị nhận định là mối tình đầu của em."
Phạm Thừa Thừa lướt nhìn Bạch Lộc, giọng điệu mỉa mai: "Vậy thì anh nhầm rồi, em và cô ấy đâu thể tạo nổi scandal, dù gì lượng fan CP Bạch Tinh cũng hùng hậu như vậy, đâu đâu cũng có mặt."
Bạch Lộc: "...."
Cô dụi tắt điếu thuốc rồi khép chặt vạt áo, vén mái tóc dài nhìn cậu cười rạng rỡ: "Em trai, dốc hết vốn liếng theo đuổi chị vào tận đoàn phim rồi nhưng chỉ mới được hôn mười mấy lần, có thấy thiệt không? Bí kíp đã giao hết cho cậu, hoan nghênh cậu đến xé CP."
Dứt lời, cô xoay ngoắt người bỏ đi.
Phạm Thừa Thừa cười khẩy giễu cợt, đút tay vào túi nhàn nhã nối gót sau cô.
Hoàng Bách Nham: "...."
Hai đứa này yêu nhau kiểu vậy đó à?
Thật ra trong đoàn phim không cần đề cao cảnh giác bọn chó săn, vài ngày trước vì bị leak một vài ảnh hậu trường, hai hôm nay đoàn phim đã bố trí bảo vệ túc trực xung quanh, phóng viên theo dõi cậu sát sao mười mấy ngày, ngoại trừ trường quay và khách sạn cậu chỉ đi bệnh viện, chẳng mót được bất kỳ tin tức nào.
Huống hồ nhiệt độ hôm nay thấp như vậy, bọn chó săn chưa chắc đã cần mẫn đến thế.
Trở lại trường quay, hai người đều đã điều chỉnh lại cảm xúc, cảnh hôn NG mười mấy lần cuối cùng cũng qua.
Công việc kết thúc lúc mười giờ tối, trên đường về khách sạn thấy Viên Viên cứ mãi nhìn điện thoại cười ngô nghê, Bạch Lộc nhích tới hỏi: "Xem gì mà vui dữ vậy?"
Trên màn hình là tấm ảnh cô cùng Phạm Thừa Thừa đứng dưới đèn đường, ánh sáng không được tốt, bóng hình cả hai nhập nhòe nhưng bầu không khí rất đỗi nên thơ, như cắt ra từ một thước phim.
Không chỉ mỗi tấm này, gần đây Viên Viên lén chụp được kha khá ảnh chung của hai người.
Bạch Lộc nhướng mày: "Đưa chị xem nào?"
Viên Viên tạo riêng một album chứa hình hai người, cô nàng buông tiếng thở dài: "Tiếc ghê, những tấm hình này chỉ mỗi em được xem, không thể chia sẻ cho hội chị em cùng ship CP, sầu hết cả người em .... Chẳng biết khi nào chị và anh ấy mới có super topic và lượng fan hâm mộ hùng hậu nữa." Cô nàng à một tiếng, "Phải rồi, em nghe Tiểu Trần nói cô gái hôm nay đem quà tới không thích anh rể ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Chung quy cũng là fan CP Tinh Bạch." Bạch Lộc nhấp vào album, ấy vậy mà có hơn 100 tấm, có cả hình của hơn ba năm trước, cô càm ràm, "Những tấm khi trước em chụp sao không đưa chị xem?"
Viên Viên ấm ức: "Lúc đó quà anh rể tặng chị còn không mở ra xem, làm gì còn có tâm trạng xem hình...."
Cũng phải.
Bạch Lộc đuối lý, vuốt nhẹ dái tai.
***
Sáng hôm sau, Phạm Thừa Thừa và Tiểu Trần cùng Hoàng Bách Nham trở về Bắc Kinh chạy lịch trình, dẫn gà mới trong công ty cùng tham gia ghi hình chương trình, lúc trước cậu khăng khăng nhận Từ Viện, lại chủ động đề nghị giảm một nửa thù lao Hoa hồng 2 làm công ty tổn thất một khoản lớn, cũng chỉ có thể bóc lột lại từ trên người cậu, bảo cậu dẫn gà mới tham gia một vài chương trình tạp kỹ.
Sau hai buổi tối ghi hình, sáng sớm ngày thứ ba lại gấp rút trở lại đoàn phim, Hoàng Bách Nham lái xe tiễn họ ra sân bay, anh ấy nhìn vào kính chiếu hậu, "Đoàn phim được nghỉ Tết năm ngày, em chỉ có một ngày nghỉ, có muốn chuyển nhà trước năm mới không? Để anh gọi người tới giúp em thu dọn đồ đạc."
Ba năm nay Phạm Thừa Thừa vẫn ở tại căn hộ hai phòng công ty chu cấp, dù cậu đã nổi tiếng, kiếm được không ít tiền nhưng vẫn không chuyển đi. Cậu biết Bạch Lộc sống ở tiểu khu nào nhưng không biết địa chỉ cụ thể, Hoàng Bách Nham có mối giao thiệp rộng trong giới, muốn biết cực kỳ đơn giản.
Sau khi xác định sẽ diễn Từ Viện, Phạm Thừa Thừa đã nhờ Hoàng Bách Nham giúp cậu thuê căn hộ trong tiểu khu của Bạch Lộc.
Phạm Thừa Thừa cúi đầu trả lời tin nhắn Weixin, suy nghĩ rồi nói: "Đồ trong phòng ngủ cứ để yên, những thứ khác có thể giúp em chuyển đi trước."
Trả lời tin nhắn xong, lại thấy Bạch Lộc đăng bài mới trong vòng bạn bè: Tám giờ rồi, chuẩn bị làm việc thôi.
Đăng kèm một tấm hình.
Trong hình, thợ trang điểm đang tạo kiểu tóc cho cô, mái tóc vén sau tai, lộ ra chiếc khuyên hình ngôi sao trên tai phải.
An thị tương đối hẻo lánh, sau khi xuống máy bay phải ngồi xe vài tiếng mới tới nơi, tài xế lái xe thẳng tới nghĩa trang An thị, toàn bộ cảnh quay buổi sáng hôm nay sẽ thực hiện ở đây.
Khi Phạm Thừa Thừa xuống xe, Trần Uyên đang giải thích cảnh quay cho Bạch Lộc, lúc cậu đi tới luôn có người lên tiếng chào cậu.
Bạch Lộc nghe thấy động tĩnh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cậu, cô nghệch ra cười khan, hỏi: "Cảnh sát Trình, chị tưởng phải bảy giờ tối cậu mới tới." Trùng hợp lát nữa là cảnh hôn với Cảnh Di Minh, tưởng đâu có thể tranh thủ lúc cậu vắng mặt...
Phạm Thừa Thừa nhìn cô: "Đến sớm một chút."
Trần Uyên lướt nhìn đồng hồ, cười đáp: "Mới bốn giờ thôi, cháu có thể về khách sạn nghỉ ngơi, quay xong cảnh này rồi trở về studio chắc cũng phải tám giờ mới tới cảnh quay của cháu."
Phạm Thừa Thừa: "Không sao ạ, cháu chợp mắt trên xe rồi, bây giờ ở đây quan sát."
Cảnh phải quay lúc này là cảnh mở màn bộ phim, sau khi vụ oan khiên của Từ Vĩnh Lương sáng tỏ, việc đầu tiên khi Từ Viện trở về An thị chính là mua một tờ báo, đến đốt trước phần mộ của Từ Vĩnh Lương, nói với ông rằng, bố vô tội.
Bạch Lộc tập dượt hai lần thì quay chính thức, Phạm Thừa Thừa và Trần Uyên đứng sau máy giám sát, phát hiện tóc Bạch Lộc bị gió thổi lộ ra khuyên tai ngôi sao bên tai phải, cậu thoáng sững người, nói: "Đạo diễn, khuyên tai của chị ấy không cần tháo xuống sao?"
Trần Uyên cầm kịch bản vỗ vài cái vào lòng bàn tay, hô to: "Đúng rồi, Từ Viện, cảnh này phải tháo khuyên tai xuống."
Từ Viện thích mang trang sức, bình thường cô mang đủ loại khuyên như khuyên vành tai, khuyên xỏ lỗ, đinh tán. Sáng sớm hôm nay Bạch Lộc mang chiếc khuyên tai ấy tới phim trường, Trần Uyên nói không cần tháo ra, mang hai kiểu khuyên tai khác nhau rất giống với cá tính của Từ Viện, cô cứ thể mang nó quay phim cả ngày, nhưng cảnh quay này cô mặc một bộ đồ đen tuyền, không nên mang đồ trang sức.
Bạch Lộc vội tháo khuyên tai xuống, nhưng nhìn tới lui vẫn không thấy bóng dáng Viên Viên đâu, chỉ đành nhét khuyên tai vào túi áo khoác rồi quay lại cảnh ấy.
Sau khi cảnh này kết thúc, đoàn phim thu dọn đồ đạc về studio.
Trên đường về, Bạch Lộc cứ mãi băn khoăn liệu có nên đánh tiếng với Phạm Thừa Thừa không, nói rằng cảnh hôn của cô và Cảnh Di Minh đã dời sang tối nay rồi? Ngẫm nghĩ lại, hai người hiện giờ chẳng phải người yêu của nhau, cô báo cáo gì với cậu chứ?
Hồi ấy Phạm Thừa Thừa đúng thật là một thánh ghen, lúc cô đóng cảnh hôn cậu bảo cô đừng để NG quá nhiều, cô nài nỉ cậu đừng đứng xem cảnh ấy mà chẳng khác nào chia đất bồi thường (*), đến giờ Bạch Lộc vẫn nhớ như in năm đó, đêm đó cô đóng xong cảnh hôn, Phạm Thừa Thừa đòi hỏi vô độ khiến cô không tài nào chống đỡ nổi. Tuy nhiên, đã vài năm trôi qua rồi, cậu cũng là diễn viên, có lẽ cũng hiểu được phải không? Hơn nữa, ngay từ đầu cậu đã biết tiêu chuẩn của bộ phim này, không đến nỗi vì một cảnh hôn mà tính toán với cô.
(*)Cụm này có nghĩa là bên thua phải bồi thường đất cho bên thắng, cũng có thể bồi thường bằng tiền hoặc đồ vật ngang giá.
Cả đường căng não suy nghĩ, Bạch Lộc xuống xe bị gió lạnh táp vào người, không tự chủ được mà khinh khỉnh việc liệu trước phòng xa của mình. Vì vậy, đợi tới khi cô thay trang phục, dặm lại lớp trang điểm và súc miệng xong xuôi, tâm trạng đã hết sức bình tĩnh rồi.
Phạm Thừa Thừa vào phòng rửa tay, lúc cậu đứng rửa tay trước bồn Cảnh Di Minh cầm nước súc miệng và cốc đi vào, thấy cậu, anh ấy hỏi một cách tự nhiên: "Chuyến này đi hẳn mệt lắm, em không về nghỉ ngơi một lúc à?"
"Không cần ạ."
Phòng rửa tay rất nhỏ, Phạm Thừa Thừa tắt vòi nước rồi nhường chỗ, vô tình liếc nhìn, ánh mắt chợt dại ra. Cậu nhìn chằm chằm món đồ trên tay Cảnh Di Minh hai giây, chưa kịp suy xét hàng mày đã díu lại, ngước lên hỏi: "Lát nữa... quay cảnh hôn sao?"
Cảnh Di Minh ừ một tiếng, vặn mở nắp bình nước súc miệng, nghĩ tới lần trước Phạm Thừa Thừa và Bạch Lộc đóng cảnh hôn NG mười mấy lần thì cười: "Anh thấy trạng thái hôm nay của Bạch Lộc rất tốt, cảnh này có lẽ sẽ không đến nỗi khó quay."
Phạm Thừa Thừa cụp mắt, nén giọng đáp lại một tiếng: "Em ra ngoài trước."
Vừa xoay đi, cả khuôn mặt tích tắc sa sầm.
Cậu lạnh lùng bước ra ngoài, đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại tại một nơi nào đó. Bạch Lộc đang cầm kịch bản nhẩm đọc lời thoại cho nhập tâm, Viên Viên đưa tới một ly nước, cô cúi đầu cắn ống hút, hút nhẹ hai ngụm rồi đẩy về.
Phạm Thừa Thừa gườm gườm nhìn cô một chập, Tiểu Trần bên cạnh nhìn mà sởn tóc gáy, ánh mắt này như muốn khoét lỗ trên người Bạch Lộc, không đúng, mà càng giống ăn tươi nuốt sống cô hơn, cậu vội hắng giọng, khẽ nhắc nhở: "Anh, chúng ta tém tém lại chút được không? Ánh mắt anh nhìn chị Lulu, lộ liễu quá...."
Người bên cạnh vừa nhìn đã có thể ngửi thấy mùi khả nghi!
Khóe môi Phạm Thừa Thừa khẽ hất lên, chẳng nói chẳng rằng đi một mạch về phía Bạch Lộc.
Viên Viên giật nhẹ góc áo khoác Bạch Lộc, Bạch Lộc vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Phạm Thừa Thừa với nét mặt vô cảm đi về phía mình, tim cô thót lên, nhưng vì quá nhập tâm vào Từ Viện nên không thể lập tức thoát vai ngay, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Phạm Thừa Thừa đã đứng bên cạnh cô.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, chớp chớp mắt với cậu.
Phạm Thừa Thừa hơi nghiêng người, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Chị à, nếu NG vượt quá 3 lần, đêm nay tôi sẽ tìm chị tính sổ. Ám hiệu giống như năm đó, không chuẩn không mở cửa."
CHƯƠNG 55
***
Dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói ra lời cảnh cáo trắng trợn nhất.
Tóm lại chính là như vậy.
Hai tai Bạch Lộc nóng lên, nhịp tim đập hối hả, cô thừ người mất hai giây, đến khi hoàn hồn trở lại cậu đã bỏ đi mất.
Bạch Lộc: "...?"
Cô giương mắt dõi theo bóng lưng cậu, chìm vào mê mang và rối rắm. Cho nên, tóm lại là cô nên cố gắng để không NG, hay chơi lớn NG hẳn bốn lần, vừa hay cho cậu một bậc thang bước xuống, để tối nay cậu đến tìm cô trao đổi ám hiệu?
Đề bài này khó ghê, còn hóc búa hơn cả toán cao cấp!
Lúc này, Trần Uyên xướng to: "Từ Viện, Chu Lạc qua đây diễn thử nào."
Bạch Lộc hít sâu một hơi ổn định lại nhịp tim, đi qua nghe giảng giải. Cô đã từng hợp tác với Cảnh Di Minh, cộng thêm mối quan hệ với Dung Hoa, hai người trước nay luôn thân thuộc, nhưng chưa bao giờ đóng vai người yêu, cũng chưa từng quay cảnh hôn. Mặc dù đã theo nghiệp diễn nhiều năm, song mỗi lần diễn cảnh hôn Bạch Lộc luôn rất căng thẳng, đương nhiên hy vọng càng ít NG càng tốt, dù sao NG cũng khó coi, cũng là biểu hiện của sự thiếu chuyên nghiệp. Cảnh hôn lần trước cùng Phạm Thừa Thừa NG hơn mười lần đã là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cô rồi.
Nội dung của phân đoạn này xoay quanh việc Từ Viện quyết định trả thù Chu Lạc, sau đó để mặc Chu Lạc tiếp cận cô, thậm chí cố tình quyến rũ anh ta.
Trên hành lang ánh sáng nhập nhoạng, Chu Lạc đứng bên ngoài liên tục gõ cửa, chẳng bao lâu sau, người bên trong ra mở cửa. Từ Viện đứng sau cánh cửa lạnh lùng nhìn anh, khi Chu Lạc cho rằng Từ Viện vẫn muốn đuổi anh đi, cô lại quay người đi vào, "Vào đi."
Căn phòng rất nhỏ, ánh đèn lờ mờ, Từ Viện nhàn nhã vắt chéo chân ngồi ở đầu giường hút thuốc. Cô vẫn luôn trang điểm tỉ mỉ, cơ thể luôn thoảng hương nước hoa, trông đậm vẻ khêu gợi. Chu Lạc đứng trước cửa nhìn cô, nghĩ đến những lời dị nghị gièm pha mà người đời bàn tán sau lưng Từ Viện, bỗng chốc cảm thấy khó thở.
Từ Viện rít một hơi thuốc rồi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Lần trước anh nói muốn bù đắp cho tôi. Được, tôi cho anh cơ hội, anh định bù đắp thế nào?"
Chu Lạc nhìn cô: "Em bảo tôi làm gì cũng được."
Từ Viện cười khẩy: "Được, vậy anh đi tù đi."
Chu Lạc cứng họng.
"Không muốn đi?" Từ Viện đứng dậy đi về phía anh, "Cũng phải thôi, thật ra anh chỉ lừa tôi ra ngoại ô chứ chẳng làm gì hơn, chỉ bàng quan giương mắt nhìn tôi bị bọn buôn người kéo đi, anh thì có tội tình gì chứ?"
Chu Lạc siết bờ vai cô, giọng run rẩy khản đặc: "Từ Viện em đừng nói nữa, anh biết mình tội đáng muôn chết, suốt mấy năm qua anh vẫn luôn tìm em, tìm em khắp nơi chưa từng từ bỏ." Anh ta kích động nhìn cô, "Chúng ta kết hôn đi, quãng đời còn lại anh sẽ đối xử tốt với em."
Từ Viện liếc nhìn anh ta, bỗng dưng cô bật cười, gật đầu đáp ứng: "Được thôi."
Chu Lạc sửng sốt, không dám tin vậy mà cô lại đồng ý.
Từ Viện nhìn anh: "Năm ấy tôi thích anh lắm, anh biết không?"
"Anh biết." Giọng Chu Lạc khàn đi, cúi đầu siết lấy cô.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Từ Viện ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt cô diễm lệ, Chu Lạc nhìn cô không rời, chầm chậm cúi đầu xuống. Khi đôi môi hai người chỉ còn cách nhau vài cm, Từ Viện bỗng giáng một câu: "Chu Lạc, tôi bị bệnh AIDS."
Sắc mặt Chu Lạc tái mét.
"Lừa anh thôi, dọa anh đấy." Từ Viện cười phá lên nhả khói vào mặt anh, cô dí điếu thuốc lên tấm cửa để lại một vệt đen, hai tay choàng qua cần cổ cứng ngắc của Chu Lạc, ngẩng mặt nhìn anh ta, "Chu Lạc, có nhiều chuyện làm cũng đã làm, sai rồi chính là sai, không thể thay đổi."
"Anh xem, anh nói muốn kết hôn với tôi, chỉ một câu của tôi đã có thể dọa anh sợ mất mật."
"Thật ra..."
Từ Viện còn chưa nói hết câu, Chu Lạc tựa như phát điên hôn cô ngấu nghiến.
Mãi đến khi cảnh quay kết thúc, Trần Uyên vẫn không hô cắt, nhưng vài người đã ở đoàn phim hơn hai mươi ngày đều hiểu rất rõ phương thức quay phim của Trần Uyên, ông không hô ngừng, không có nghĩa đoạn này đã đạt yêu cầu, nhất là khi gặp phải cảnh quay tình cảm tế nhị như vậy, Trần Uyên không muốn làm gián đoạn cảm xúc của diễn viên.
Trần Uyên gọi Bạch Lộc và Cảnh Di Minh tới, xem cảnh phát lại.
Phạm Thừa Thừa lẳng lặng đứng sau Trần Uyên, Bạch Lộc liếc cậu một cái, hiên ngang đi tới. Cô đứng trước mặt Phạm Thừa Thừa, xem cảnh phát lại mà xốn xang trong lòng. Trần Uyên vừa phát lại vừa giải thích, chỉ ra mấy vấn đề rồi nói: "Quay lại một lần nữa."
Bạch Lộc: "...Được ạ."
Vừa xoay đi đã nghe trợ lý đạo diễn nói: "Cậu Dư, vẻ mặt cậu sao vậy... cứ như muốn giết người tới nơi..."
Bạch Lộc xoay đầu một cách cứng ngắc, quả thật nhìn thấy vẻ mặt như muốn giết người của Phạm Thừa Thừa.
Cô: "..."
Phạm Thừa Thừa thản nhiên lướt nhìn cô, giễu cợt đáp lời: "Không có gì, nhập vai quá sâu thôi."
Bạch Lộc: "..."
Cô húng hắng, mỉm cười ra sức giải thích: "Cũng đúng, Từ Viện vừa trêu chọc cảnh sát Trình xong lại quay sang nói muốn kết hôn với Chu Lạc, nếu như cảnh sát Trình biết được...muốn giết người là phải."
Ai nấy đều bật cười.
Phạm Thừa Thừa nhếch nhẹ khóe môi đầy mỉa mai: "Đúng vậy."
Trần Uyên cũng bật cười rồi khoát tay: "Được rồi, tiếp tục đi."
Cảnh quay này NG tổng cộng bốn lần, đợi đến khi Trần Uyên cuối cùng cũng hô "qua", cơ thể căng cứng của Bạch Lộc lúc này mới buông lơi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Uyên nhưng không còn thấy Phạm Thừa Thừa nữa.
Phạm Thừa Thừa tựa ngoài cửa hút thuốc, ngón tay thanh mảnh trắng ngần kẹp điếu thuốc buông thõng bên hông.
Bạch Lộc ra ngoài, khi bước qua cửa chính, ánh mắt nhìn thoáng qua cánh tay ấy, bước chân thoắt ngừng lại.
Phạm Thừa Thừa nghe thấy tiếng hô "qua" kia thì rít nốt hơi cuối, cúi đầu dụi tắt điếu thuốc sau đó xoay người trở vào, khi bước đến ngưỡng cửa cậu bắt gặp Bạch Lộc. Bốn mắt nhìn nhau, cậu đi về phía cô, nhịp tim Bạch Lộc đập hối hả nhìn cậu đi đến trước mặt mình, nuốt nước bọt.
"Chị." Phạm Thừa Thừa đứng vững trước mặt cô.
Bạch Lộc vờ tỏ ra bình tĩnh: "Ừm?"
Phạm Thừa Thừa cúi xuống nhìn cô, nhẹ giọng thốt ra hai từ.
"Đợi tôi."
Mười giờ tối, Bạch Lộc xong việc trèo lên xe bảo mẫu của mình, xe chạy ra ngoài được hai phút thì Chu Tư Noãn gửi tin nhắn đến.
Chu Hoàng hậu: [Cậu và em trai Phạm Thừa Thừa thế nào rồi? Làm lành chưa?]
Bạch Lộc ngẫm nghĩ, nhắn lại một câu: [Có lẽ vẫn chưa.]
Chu Hoàng hậu: [Gì mà có lẽ? Hai cậu đều là người trưởng thành cả rồi mà? Vào đoàn gần một tháng rồi vẫn chưa đến được với nhau? Cậu ấy đã ra sức dốc lòng đến thế? Còn không nắm bắt thời gian chẳng phải sẽ thiệt mất sao?]
Bạch Lộc vuốt tóc, vừa định bụng trả lời bỗng nhớ đến một chuyện quan trọng, vội vàng chụp lấy lưng ghế đằng trước, hô lớn: "Đợi đã! Chú Lưu, quay xe quay xe!"
Viên Viên và chú Lưu giật thon thót, chú Lưu suýt chút nữa đã đánh lạc tay lái, vẫn còn khiếp vía, hỏi: "Cô nương à, cô dọa chết người ta rồi đấy! Quay về đoàn phim sao? Đánh rơi thứ gì rồi?"
"Đúng ạ, khuyên tai của cháu để trong túi áo khoác, quên lấy ra mất rồi."
Nét mặt Bạch Lộc âu lo, đều tại Phạm Thừa Thừa cả, nếu không phải do cậu làm ảnh hưởng đến tâm trí của cô, cô cũng sẽ không quên khuấy mất.
Viên Viên vội hỏi: "Là cái anh rể tặng sao?"
Bạch Lộc đáp ừ, lại thúc giục: "Chú Lưu, nhanh lên một chút ạ!"
"Khuyên tai bé tẹo vậy sao chị lại nhét vào túi áo khoác, phải đưa em giữ chứ." Viên Viên cũng rối không kém, cô ấy lẩm bẩm, "Đây là quà anh rể tặng chị, cũng là thứ duy nhất..."
Hai người còn chưa quay lại, lỡ như mất thật thì đúng là điềm gở!
Trong nhà kho có rất nhiều máy móc, còn có một vài nhân viên ngủ lại trực đêm, Bạch Lộc và Viên Viên vừa đến thì đi thẳng tới phòng để quần áo lục tìm chiếc áo khoác cô mặc lúc chiều, cô moi túi áo khoác nhưng chẳng tìm thấy gì.
Bạch Lộc hụt hẫng, cuống quýt nói: "Sao không thấy nữa rồi?", khi cô cởi bộ đồ này ra nhân viên công tác bộ phận trang phục đã treo nó lên, đáng lý ra sẽ chẳng ai đụng tới, nhưng cả hai túi áo đều đã moi ra hết, chỉ tìm được một chiếc chốt khuyên tai trong suốt.
Viên Viên bật đèn flash điện thoại, rọi xuống đất cẩn thận quan sát: "Hay là rơi xuống đất rồi, để em tìm thử.... Một vài nhân viên công tác biết họ đang tìm đồ cũng phụ giúp một tay, kết quả, từ trong ra ngoài kho đều tìm qua một lượt nhưng vẫn không tìm thấy, trên xe cũng không có.
Nếu như rơi trên đường, vậy chỉ có thể rơi ở địa điểm quay phim lúc chiều.
Món đồ bé xíu như vậy, rơi rồi thì khó bề tìm lại được, lòng Bạch Lộc trống rỗng, cảm thấy khó mà chấp nhận.
Mười một giờ rưỡi, Bạch Lộc buồn bã lê tấm thân mệt nhoài trở về khách sạn, sau khi cởi giày và áo lông ra thì nằm vật xuống giường.
Viên Viên treo áo lông và xếp giày, hỏi nhỏ: "Hay là nói thẳng với anh rể? Đợi hai người quay lại, bảo anh ấy tặng lại một cái..."
"Tặng lại cũng không phải cái kia."
Bạch Lộc ỉu xìu chạm vào điện thoại, cảm thấy tối hôm nay xui xẻo không để đâu cho hết, NG bốn lần thì thôi đi, còn làm mất tín vật đính ước Phạm Thừa Thừa tặng. Cô mở điện thoại, nhận được một đoạn tin nhắn dự báo thời tiết, nhắc nhở người dân thành phố rạng sáng có thể sẽ có tuyết rơi.
"Chị đi tắm trước." Bạch Lộc thất thểu bò dậy, ngồi cạnh giường cau có vò đầu bứt tai, "Đợi lát nữa cậu ấy đến tìm thì nói cho cậu ấy biết vậy."
Viên Viên ré lên vì không tài nào tin nổi, kích động đến nói năng lộn xộn: "Anh rể đến tìm chị? Hai hai hai, hai người quay lại hồi nào? Có cần trao đổi ám hiệu không?"
Bạch Lộc đứng dậy, nhìn cô ấy như thế cuối cùng cô cũng phì cười: "Anh rể của em là thánh ghen, cậu ấy cảnh cáo chị, NG quá bốn lần sẽ tìm chị tính sổ." Giá như không đánh mất khuyên tai thì lúc này đây, tâm trạng cô sẽ vừa chờ mong vừa hồi hộp, nhưng khuyên tai mất rồi, cảm xúc mong chờ hồi hộp kia đều đã tắt ngúm.
Viên Viên sướng rơn: "Vậy em đi về, không làm kỳ đà cản mũi nữa."
Viên Viên vừa định đi thì điện thoại đổ chuông, một phút sau, cô nhận được một đoạn video của một anh quay phim gửi đến, là một phân đoạn hậu trường trong quá trình quay phim buổi chiều. Trong video, Bạch Lộc tháo khuyên tai cho vào túi áo khoác, đúng lúc một cơn gió thổi tung áo khoác lên, khuyên tai không rơi vào túi áo mà sượt qua mép túi rồi rơi xuống đất.
Sau khi xem xong video, tinh thần Bạch Lộc phấn chấn trở lại.
Viên Viên kích động nói: "Biết rơi ở đâu là tốt rồi, ngày mai rồi đi tìm."
"Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có tuyết rơi, chờ ngày mai đi tìm sợ sẽ tìm không được mất." Bạch Lộc nhíu mày.
Viên Viên rụt cổ, e dè nói: "Vậy... bây giờ cũng đâu thể đi tìm được? Nửa đêm đi đến nghĩa trang? Rùng rợn quá đi..."
Ngay lúc ấy, điện thoại Bạch Lộc vứt trên giường đổ chuông, cô lại nhìn thử, màn hình điện thoại hiện lên ba chữ "Phạm Thừa Thừa". Bạch Lộc ngây ngẩn trong chốc lát, phải biết rằng sau khi họ chia tay, Phạm Thừa Thừa đã cho số cô vào danh sách đen, đã hơn ba năm hai người chưa từng liên lạc với nhau.
Phạm Thừa Thừa không đổi số, cô cũng chưa hề xóa số cậu, biệt danh trong danh bạ vẫn chưa từng thay đổi, chữ Y (1) xếp ở vị trí thứ hai từ dưới lên, bình thường cô lướt danh bạ cũng ít khi lướt đến cuối cùng.
(1)Phiên âm tiếng Trung trong tên Phạm Thừa Thừa là Yu Chi.
Cô nín thở nhận điện thoại.
Cạch~
Tiếng động truyền thẳng vào tai.
Là tiếng mở cửa.
Sau đó, là thanh âm trầm ấm của Phạm Thừa Thừa: "Chị, chị chưa ngủ à? Mở cửa cho tôi."
Trong màn đêm tĩnh lặng, Bạch Lộc nghe thấy tiếng cậu đóng cửa, và tiếng bước chân khe khẽ, từng bước từng bước tựa như đang giẫm lên trái tim cô. Cô đi đến sau cửa, nhẹ nhàng nói: "Được thôi, đợi cậu trao đổi ám hiệu, chị sẽ mở cửa."
Từ phòng 1036 đến 1027, Phạm Thừa Thừa đi mười tám bước.
Cách âm của khách sạn không tốt, thi thoảng còn có thể nghe thấy vài âm thanh xao động phát ra của tiếng chốt cửa.
Hơn ba năm nay, vô số lần nằm mơ cậu đều mơ thấy những giấc mơ như vậy, mơ thấy cô đứng bên ngoài phòng trọ dậm chân đuổi muỗi, mơ thấy vẻ mặt hờ hững của mình đứng trước cửa khách sạn.
Ám hiệu cậu đã từng cho là khùng điên ngốc xít ấy, nhưng vẫn nhớ mãi không quên.
Cậu đứng trước cửa phòng 1027, khẽ giọng lên tiếng "Chít."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro