Chương 11 - 15
Rose 11: Dù đắng nhưng vẫn ngọt
Sau đêm đó, cảm tình của Kha Thanh Hán và Hồng Vi thêm phần nồng nàn và ăn ý kỳ diệu. Mỗi ngày ban đêm Kha Thanh Hán vẫn lén lút qua nhà Hồng Vi. Có khi ban ngày xuống ruộng hai người cũng ở lại đến khuya mới về nhà. Nhân lúc trời tối ít người, không e ngại gì hưởng thụ thế giới hai người.
"A Hán."
Kha Thanh Hán thấy cửa phòng mình mở rộng, trong phòng đèn sáng liền kỳ quái đi tới, thấy mẹ đang đứng ở cửa sổ vén lên rèm vải. Tấm ván gỗ chặn dưới cửa sổ bị lấy xuống.
"Cửa sổ này..."
Đối diện ánh mắt nghi ngờ của mẹ, hắn lạnh nhạt đáp.
"Có mấy cây gỗ bị hỏng, con cưa hết luôn dùng tấm gỗ chống đỡ phía dưới."
Bà Kha vẫn nghi ngờ.
"Hư mất khi nào? Sao má không biết?"
Kha Thanh Hán trấn định nói.
"Lúc đầu năm cây gỗ phía dưới hơi mục."
Hàng rào gỗ dùng rất nhiều năm, thật có dấu hiệu mục nát. Bà Kha nghe xong giải thích, không hỏi nhiều hơn, đi ra khỏi phòng Kha Thanh Hán. Lúc tới cửa bà quay người chỉ hướng cái bàn.
"Hôm nay má Tân Đông bẻ một khối...chocolate, nói là đồ ngọt rất mắc tiền. Má ăn một miếng, rất đắng, còn một miếng để lại cho con ăn thử."
Sau khi bà Kha rời đi, Kha Thanh Hán nhẹ thở ra, đi tới cạnh bàn cầm lấy chocolate bị bao trong giấy thuốc lá. Hắn không mở ra ăn, thật tình không khoái món ngọt lắm. Hắn nghĩ lát nữa phải cho Hồng Vi nếm thử mới được. Hắn sờ khắp người không có túi tiền, chỉ đành nhét vào túi trong áo bông.
Bởi vì buổi chiều bị bà Kha phát hiện bí mật cửa sổ, buổi tối Kha Thanh Hán cẩn thận hơn, không chuồn ra ngoài mà tắt đèn sớm nằm trên giường.
Nằm xuống khoảng một tiếng đồng hồ, cửa phòng bị gõ vài cái. Kha Thanh Hán căng thẳng rồi lập tức trấn định, đợi cửa bị gõ lớn tiếng hơn hắn mới giả bộ nửa mê nửa tỉnh, giọng khàn khàn hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng của bà Kha.
"Không có gì. Má chỉ lo lắng cửa sổ trong phòng con bị hở, có lạnh không?"
"Gió không lùa vào má à."
Dường như bà Kha yên tâm, vội nói.
"Vậy con ngủ đi."
Đợi tiếng bước chân của bà Kha đi xa, Kha Thanh Hán tâm tình nặng nề. Mẹ đang nghi ngờ cái gì! Kỳ thật cũng không ngoài ý muốn, tuy ở nhà hắn không hề liên lạc với Hồng Vi, nhưng dù sao mẹ hiểu tính tình hắn, biết rõ hắn luôn quan tâm Hồng Vi. Hắn và Hồng Vi khi xuống ruộng luôn tới khuya mới về, thời gian lâu, có lẽ đã bị mẹ phát hiện một chút khác lạ.
Xem ra sau này phải chú ý chút. Kha Thanh Hán thầm nghĩ. Nếu là mấy năm trước, dù hắn bị phát hiện lén chơi với Hồng Vi thì cũng sẽ không chột dạ thản nhiên đối mặt. Nhưng bây giờ quan hệ của hai người ở trong mắt thế nhân là bất bình thường, vi phạm đạo đức luân lý.
Kha Thanh Hán khá là buồn rầu, đối với tương lai tình cảm này có chút không xác định. Hắn không nghĩ cứ lén lút mãi, huống chi một năm nay người mai mối cho hắn ngày càng nhiều. Sự thật bức ép hắn phải nhanh chóng nghĩ ra cách hay, mới có thể giữ gìn mối quan hệ cùng Hồng Vi.
Suy nghĩ một, hai tiếng đồng hồ vẫn không có cách gì hay, Kha Thanh Hán có chút rối rắm, trong lòng bắt đầu nhớ nhung người hàng xóm rồi. Rõ ràng đã định đêm nay không qua, nhưng trước đó không nói với Hồng Vi, lấy tính cách của cậu nhất định sẽ cứ trông chờ hắn. Tưởng tượng điều này làm hắn không chịu đựng được nữa.
Đã trễ như vậy, chắc bà Kha sớm ngủ rồi. Kha Thanh Hán rón rén mặc quần bông áo bông, mở ra tấm ván gỗ cửa sổ, lặng lẽ bò ra ngoài.
Khuya mùa đông lạnh băng khiến người rùng mình. Kha Thanh Hán chạy chậm vòng qua nhà mình đi tới cửa sau nhà họ Hồng, ở trước cửa đứng một lát, thử đẩy ván cửa.
Cửa gỗ phát ra một tiếng két trầm đục, cửa không đóng then cài.
Kha Thanh Hán đẩy cửa ra liền thấy Hồng Vi mặc áo mỏng đứng trước mặt.
"Anh Thanh Hán." Hồng Vi mừng rỡ nói. "Em còn tưởng đêm nay anh không đến."
Kha Thanh Hán có chút áy náy, vội vàng vào nhà, khiến người này trở lại trong chăn, mình thì nhẹ tay nhẹ chân cài then cửa. Chờ hắn xoay người nhìn rõ cảnh tượng trong phòng thì ngẩn ra.
Hồng Vi đang ngồi trên tấm chăn trải dưới đất.
Lại nhìn hướng giường, chăn và nệm bị dời đi. Kha Thanh Hán có chút hoang mang. Đông lạnh, mặt đất giá buốt, nếu đêm Hồng Vi ngủ trên mặt đất chỉ sợ sẽ nhiễm lạnh bị bệnh!
Nghĩ đi nghĩ lại Kha Thanh Hán cảm thấy, có lẽ Hồng Vi có suy tính riêng. Hắn cởi ra áo và quần bông, cũng chui vào chăn, đem thân hình hơi lạnh nhét vào ngực mình.
"Vì sao ngủ trên mặt đất?" Hắn hỏi nhỏ bên tai Hồng Vi.
Hồng Vi ôm eo hắn, có chút thẹn thùng nói.
"Em...em nhớ anh."
Nhớ hắn? Kha Thanh Hán lập tức hiểu rõ. Họ gần như mỗi ngày gặp mặt, mỗi đêm ở trong chăn, chưa từng thiếu ôm hôn, nói gì tới nhớ. Ý thật của Hồng Vi chỉ sợ chính là...
Kha Thanh Hán hôn mái tóc dài của người trong lòng.
"Anh sợ làm em bị thương."
Từ lần đầu tiên cùng cậu lên giường làm việc kia, hại Hồng Vi ngày hôm sau bị bệnh, hắn cố gắng kiềm nén khát vọng, sợ thả sức thỏa thích làm đối phương bị thương.
"Không đâu." Hồng Vi lập tức nói. "Thân thể em...tốt lắm."
Lời nói dối rõ ràng như thế khiến Kha Thanh Hán mỉm cười, lại bởi vì lời mời thẳng thừng mà kích động. Trải qua một đêm kia, tuy bắt đầu không quá tuyệt nhưng về sau vài lần thật khiến người nghiện. Nhịn lâu như vậy, dù có khi được ngón tay Hồng Vi an ủi, nhưng hắn thật khao khát lần nữa có được thân thể đối phương.
Lời của Hồng Vi, còn có trải nệm sẵn dưới đất, giường gỗ dễ phát ra tiếng vang, bình thường hai người trở mình đều phải cẩn thận, biểu đạt có ý nghĩ giống nhau.
Vậy thì cần gì kiềm nén chính mình!
"Vốn em còn lo lắng anh không tới." Hồng Vi bỗng nhiên nói.
Kha Thanh Hán có chút đau lòng, may mắn mình rốt cuộc không yên tâm tới xem, không thì không chừng Hồng Vi cứ thế nằm ngủ dưới đất cả đêm.
Nhân đó hắn đơn giải nói ra sự việc hôm nay.
"Sau này cách ngày anh lại tới, nếu không đến sẽ cố gắng nói trước với em. Tối đến chín, mười giờ không thấy anh thì em đừng chờ."
"Ừm." Hồng Vi bất an đáp.
"Tiểu Vi." Kha Thanh Hán ôm chặt người trong lòng. "Em đừng lo, anh nhất định sẽ che chở em."
"...Ừ, em tin tưởng anh Thanh Hán." Sau một lát Hồng Vi mới hoảng hốt trả lời.
Vốn không khí ngọt ngào biến nặng nề. Kha Thanh Hán không muốn khiến Hồng Vi tiếp tục buồn rầu, đang suy nghĩ làm sao khiến người này vui lên, liền nghĩ tới chocolate trong túi quần. Hắn cầm lấy áo bông, từ túi trong móc ra giấy bạc.
"Tiểu Vi, đây là chocolate, nghe nói đồ ngọt ngon lắm, em nếm thử xem?"
"A?" Hồng Vi cầm lấy chocolate, tập trung vào nhìn. "Em biết chocolate, lần trước xem bộ phim nước ngoài có nói là quà tặng đưa cho người yêu ngày lễ tình nhân. Anh lấy đâu ra vậy?"
"Tân Đông từ trong thành đem về."
"Anh của Tân Vân?" Hồng Vi hiểu ra. "Nhà anh ta vài năm nay khấm khá hẳn ra."
Kha Thanh Hán không tò mò cuộc sống của người khác, tùy ý đáp, dời chủ đề quay lại chocolate.
"Em ăn thử xem?"
Hồng Vi mở ra gói giấy, thấy thứ bên trong đen sì mềm nhũn, cười nói.
"Thật giống cứt trâu, thoạt nhìn không thèm ăn."
Nghe so sánh như thế, Kha Thanh Hán bất đắc dĩ cười cười, nhìn món ngọt bị tan không còn hình dáng.
"Lúc trước không phải như vậy, anh không biết thứ này gặp nóng sẽ tan."
Ghét thì ghét nhưng đối với đồ Kha Thanh Hán cho thì Hồng Vi luôn vui vẻ nhận, cắn một ngụm nhỏ chocolate đã tan.
"Ăn ngon không?"
Đón nhận ánh mắt hỏi thăm từ Kha Thanh Hán, Hồng Vi rạng rỡ cười, đưa làn thu ba.
"Ngon hay không chính anh ăn liền biết!"
Nói xong cậu kéo cổ Kha Thanh Hán, nhiệt tình dâng lên đôi môi.
Chocolate cực đắng rồi lại có vị ngọt không dứt tan trong miệng lưỡi hai người.
Lưỡi và lưỡi cùng múa thật lâu không tách ra.
"...ăn ngon không?"
Hồng Vi thở hổn hển rời khỏi miệng Kha Thanh Hán, cười khẽ hỏi. Kha Thanh Hán đáp lại là lần nữa chặn miệng người này, trực tiếp đè lên.
Chăn mền che đậy thân thể, cũng ngăn cách một phần nhỏ tiếng vang mập mờ.
Hoan ái xong, Kha Thanh Hán ôm người lẫn chăn lên giường, cẩn thận nghe ngóng nhà chính, tiếng ngáy ông Hồng luôn vang lên, hắn yên lòng.
"Sức anh thật mạnh." Hồng Vi lười biếng rúc trong vòng tay Kha Thanh Hán, cười nói.
"Ừm." Kha Thanh Hán quét mắt trên mặt đất trải rộng rơm rạ. "Đống cỏ kia không cần dọn dẹp?"
"Mai em đứng dậy sẽ lấy, đã trễ vậy anh ngủ trước đi."
Kha Thanh Hán ừ một tiếng, ôm Hồng Vi, hai người trò chuyện vài câu.
Hôm nay làm hai lần, có kinh nghiêm đợt trước, Kha Thanh Hán rốt cuộc tìm ra vài bí quyết, không khiến Hồng Vi đau đớn như lúc trước. Sau khi làm xong hắn còn dùng khăn nóng nhúng nước ấm lau người cho Hồng Vi.
"Anh Thanh Hán." Hồng Vi nửa ngủ nửa tỉnh mơ hồ nói. "Em làm giày bông cho anh, hai ngày nữa là có thể mang."
"Đã nói đừng vì anh làm mấy thứ này." Kha Thanh Hán vừa bất đắc dĩ lại cảm động. Người hắn cứ cao lên, vóc dáng cao thì giày cũng mỗi năm mỗi thay đổi. Kết quả mấy năm nay, hàng năm Hồng Vi đều làm giày bông mới cho hắn.
"Em thích..." Hồng Vi cọ cọ ngực hắn, thân thiết nói. "Em là vợ anh, không lo cho anh thì cho ai!"
Kha Thanh Hán nghe lời này có chút tức cười, không nói nhiều nữa, chỉ hỏi.
"Sắp cuối năm, anh định mua thêm chút đồ thực dụng cho em, tiểu Vi có muốn cái gì không?"
Sáu tháng cuối năm việc nhà nông không tới mức bận rộn, hắn làm vài lần mua bán hạt giống. Bình thường người trong thôn tự sản tự tiêu hạt thóc, hoặc bán giá thấp cho trấn trên. Hắn cảm thấy mua bán như vậy không tệ, dù không trông nhờ vào làm giàu, kiếm ít lời cũng không thiệt thòi.
Hắn khá may mắn, đầu óc buôn bán cũng nhanh nhạy. Tìm bạn học cũ cấp hai, thuê máy kéo mua hạt thóc quanh thôn bán lên thị trấn. Mấy lần sau để dành được ít tiền, giao phân nửa cho cha mẹ, cứng rắn nhét hai trăm cho Hồng Vi, còn lại thì chuẩn bị làm vốn cho buôn bán tương lai.
Hôm nay lại tới đầu năm, hắn muốn mua ít đồ cho Hồng Vi để biểu đạt tấm lòng, không giống như năm trước lo sợ không đủ tiền dùng.
Kha Thanh Hán hỏi xong đợi nửa ngày không nghe Hồng Vi trả lời. Hắn trợn mắt nhìn thì thấy người này đã ngủ say, mỉm cười lần nữa nhắm mắt lại, lòng thầm quyết định, đợi ngày đó cùng lên phố để Hồng Vi tự chọn vậy.
Rose 12: Tình khó kiềm nén
Trước đầu năm, Kha Thanh Hán lén đặt mười ký thịt heo cho nhà họ Hồng. Trừ này ra, đợt đầu tiên hai người lên phố, lúc trở về hắn dứt khoát dùng hơn mười đồng tiền ở gánh hàng rong mua cho Hồng Vi một cái vòng cổ trân châu. Không có cách nào, ánh mắt yêu thích của Hồng Vi thật sự quá rõ ràng. Mặc dù hai người không hiểu rốt cuộc vòng cổ có thật là trân châu hay không.
Đương nhiên Kha Thanh Hán không tránh được bị Hồng Vi ngọt ngào trách vài câu, nói là xài tiền lung tung.
Kha Thanh Hán đáp lại rất rõ ràng.
"Sau này anh kiếm tiền đều là cho em xài." Thế nên mua vài món mình thích có vấn đề gì?
Hồng Vi nghẹn lời, đành bị tức đến bật cười, liếc hắn.
Lời của Kha Thanh Hán đích thực là ý nghĩ tận đáy lòng. Có lẽ nói như vậy đối với cha mẹ thì quá bạc tình, nhưng động lực hắn cố gắng làm việc là vì có thể sớm ngày thoát khỏi áp lực trong nhà, có thể chống đỡ bầu trời cho Hồng Vi.
Kha Thanh Hán có đi học, hiếu học lại thông minh, tính cách tỉnh táo bình tĩnh, thân thể vạm vỡ mạnh mẽ, lại thêm lúc ở trên trấn đi học kết bạn với vài người bạn gia cảnh không tệ, muốn làm việc gì cũng có chút đường ra.
Hồng Vi ngoài miệng trách Kha Thanh Hán lãng phí tiền, trong lòng thì vui sướng, đau lòng, cảm động hỗn loạn một chỗ. Sau khi được vòng cổ trân châu, đi tới nửa đường cậu chờ không nổi đeo lên cổ, lại sợ bị người thấy bàn ra tán vào, cẩn thận giấu vào tận cùng trong lớp áo.
Rất nhanh đã đến cuối năm, từng nhà vô cùng náo nhiệt đón năm mới. Trong lúc đó số lần Kha Thanh Hán và Hồng Vi gặp nhau vào buổi tối ít hơn. Năm nay gió tuyết quá lớn, trên mặt đất tuyết đóng băng lâu ngày, tuy hai nhà gần nhau nhưng từ khi bà Kha hỏi chuyện cửa sổ, Kha Thanh Hán luôn chờ tới hơn tám giờ mới chui ra cửa. Hồng Vi lo lắng sợ hắn bị cảm lạnh hoặc trời tối trượt chân.
Chờ đến tháng giêng sang năm thời tiết mới sáng sủa, bùn tuyết rốt cuộc phơi khô.
Đêm nay Kha Thanh Hán lại chờ đến tám giờ, nhận định mẹ đã ngủ, cha vẫn như cũ không về nhà, leo cửa sổ ra ngoài. Đã ba, bốn ngày hắn không cùng Hồng Vi, thật sự nhớ người ta.
Lúc hắn leo qua nhà mình, mơ hồ nghe cha kêu la, có chút bất ngờ cha sớm trở về. Hắn do dự một chút, vẫn tiếp tục đi qua cửa sau nhà họ Hồng. Gần đây cha đánh bài thua tiền, về nhà liền nằm ngủ ngay.
Vài năm sau, hắn vô số lần hối hận quyết định đêm nay. Nếu có thể chịu đựng nhớ nhung một lúc thôi, nếu có thể suy nghĩ sâu xa cha mê bài tận xương máu sao bỗng dưng sớm về nhà, có lẽ mọi thứ sau đó sẽ không xảy ra, tất cả thống khổ sẽ không có...
Lúc Kha Thanh Hán đi vào nhà Hồng Vi, đối phương đang khoác áo bông ngồi ở đầu giường đan áo len. Hắn lắc đầu, người này thật là không chịu ngồi yên.
Hai người không trao đổi nhiều, cởi hết quần áo, ở trong chăn ôm hôn nhau. Mấy ngày nhớ nhung, ai cũng kích động. Vừa kiềm chế động tác không khiến ông Hồng ở nhà chính chú ý, vừa chìm đắm trong nhiệt độ đối phương.
Mãi đến khi cửa lớn bị người gõ rầm rầm, Kha Thanh Hán và Hồng Vi mới đột nhiên ngừng động tác, hai mặt nhìn nhau, cảm thấy kỳ lạ.
Ông Hồng rất nhanh thức tỉnh. Khi Kha Thanh Hán ngồi dậy vừa lúc mặc áo và quần thì cửa lớn mở ra, ông hỏi người ngoài cửa.
"Kha Thanh Hán!"
Cùng với tiếng gầm, cánh cửa thông nhà chính và nhà bếp bị người dùng chân đạp văng ra. Hai người trên giường đều ngây ngẩn.
Người đến chính là ông Kha. Ông tức giận đi vào, bà Kha và ông Hồng chạy theo sau, hai người trông thấy bộ dạng của Kha Thanh Hán, Hồng Vi thì cũng ngây ra.
"Chúng bây, chúng bây..." Hiển nhiên ông Kha bị kích thích tức đến nói không nên lời. Nhìn quanh thấy bên cạnh tủ chén có đòn gánh, hai bước tiến lên chộp vào tay.
Kha Thanh Hán lấy lại tinh thần, mặc áo bông, không kịp mặc quần bông, nhanh chóng đứng xuống giường. Khi hắn thấy ông Kha không thèm nhìn đem đòn gánh đập hướng trên giường, hắn vội vàng ngăn cản sợ làm bị thương Hồng Vi đã sợ đến choáng váng.
Nhưng động tác của ông Kha quá nhanh, Kha Thanh Hán không kịp ngăn cản, chắn trước giường, cứng rắn đỡ một đòn, đau đến mắt mơ hồ, không biết có phải bị đập gãy xương.
Kha Thanh Hán nhịn đau muốn túm lấy đòn gánh của ông Kha. Hắn biết khi cha điên lên thì khùng cỡ nào. Hôm nay trông thấy việc này, bị hành hung không chỉ chính hắn, sợ là sẽ không buông tha cả Hồng Vi.
Hiển nhiên ông Kha đã cực kỳ tức giận, thân thể run bần bật. Bà Kha vốn sợ hãi, tức giận, đang lúc thấy Kha Thanh Hán trúng đòn gánh thì muốn tiến lên can ông Kha, nhưng rốt cuộc chỉ ngây ra tại chỗ, lại bắt đầu rơi nước mắt.
Lúc này vang lên tiếng Hồng Vi.
"Bác trai đừng đánh anh Thanh Hán, hãy nghe chúng con giải thích..."
Ông Kha rống giận.
"Giải thích con bà nó! Không đánh hả, hừ, hôm nay tía mày chẳng những muốn đánh chết thằng súc sinh này, còn phải dạy dỗ mày đồ quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ!"
Hồng Vi muốn nói cái gì lập tức nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
Kha Thanh Hán không cách nào tha thứ cha mình vũ nhục Hồng Vi, bị đánh một cái nữa hắn la lớn.
"Tía, đừng trách tiểu Vi, là con thích em ấy!"
Thốt ra lời này càng khiến ông Kha tức giận. Đập Kha Thanh Hán một đòn xong thật sự nhào tới đầu giường định đánh Hồng Vi. Kha Thanh Hán luôn e dè ông ta là cha, không dám dùng sức chống cự. Thấy vậy thì hắn sợ đến không thèm để ý chuyện gì, vội vàng chặn lại động tác đánh người của ông Kha, cứng rắn giật lại đòn gánh.
Hồng Vi không thể làm gì khác, thân thể dưới chăn ngay cả quần cũng không mặc, chỉ có thể núp trên giường kinh hoàng và lo lắng nhìn Kha Thanh Hán.
Ông Kha không ngờ Kha Thanh Hán dám ngỗ nghịch mình, tức giận lên lại chửi tục. Bà Kha luôn tránh một bên không ngừng khóc, nhưng cũng không mở miệng can ngăn. Ông Hồng giống như bị choáng, đứng ở cửa ra vào, toàn thân run lẩy bẩy.
Cha đang giận dữ cực điểm, Kha Thanh Hán không hề cố gắng giải thích, càng nắm chặt đòn gánh cản trước người Hồng Vi, im lặng đối diện cha trách mắng.
"Lấy đòn gánh ra cho tao!"
Kha Thanh Hán cúi đầu, nắm chặt đòn gánh không buông, trong lòng thê lương và tuyệt vọng. Cho đến nay, hắn vạch kế hoạch các loại đường đi cho tương lai của mình và Hồng Vi, tất cả đều hóa thành bọt biển. Chuyện xảy ra đến mức này, hắn nên làm sao thu xếp đây?
Hắn chưa nghĩ ra cách thì đột nhiên thấy đầu đập vào vật cứng, trước mắt tối sầm, ngất xỉu. Thì ra ông Kha thấy Kha Thanh Hán không thèm để ý tới mình, tức quá vươn tay túm đầu hắn đập vào tường.
Khoảnh khắc mất ý thức, Kha Thanh Hán nghe tiếng khóc cực kỳ thê lương.
"Kha Thanh Hán!!!!"
Khi tỉnh lại thì ý thức Kha Thanh Hán choáng váng mơ hồ, đầu đau nhức kinh khủng, hơn nửa ngày hắn mới chậm chạp nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, kinh sợ lập tức bật dậy khỏi giường.
Hắn nhìn phòng đơn sơ vừa tối vừa kín, lòng căng thẳng. Xem tình hình thì chắc hắn bị cha mẹ nhốt. Phòng này là chỗ trước khi ông bà qua đời, nhỏ hẹp âm u, chỉ có một cửa nhỏ thông với bên ngoài.
Kha Thanh Hán xoa trán, lòng không cách nào không lo lắng Hồng Vi. Hắn mang giày đi tới cửa, thử kéo ra. Kết quả đương nhiên khiến hắn thất vọng, cửa bị khóa kín. Cửa này chất liệu gỗ rắn chắc, vừa dày vừa nặng, hắn không thể mở ra.
Kha Thanh Hán chán nản dựa vào cửa, tinh thần hoảng hốt, mơ hồ nghe thấy bên ngoài hơi ồn ào.
"Anh hai!"
Là tiếng của Kha Thanh Tài, con trai út của ông Hai. Kha Thanh Hán lập tức lên tinh thần, dán sát cửa nói.
"Tiểu Tài, là em hả? Có thể mở cửa giúp anh không?"
"Không được đâu." Kha Thanh Tài nhỏ giọng nói. "Trên cửa có ba cái khóa, chìa khóa đều ở trong tay bác Cả." Nói xong cậu bé nói thẳng mục đích tới đây. "Anh hai, tía chị Hồng Vi chết, chị ấy bị đuổi ra khỏi cửa."
Kha Thanh Tài năm nay mới mười một tuổi, từ nhỏ đã vô cùng tôn kính anh họ mình, lại có chút thích Hồng Vi. Chẳng qua đứa bé này vẫn không rõ giới tính Hồng Vi, cứ kêu chị.
Kha Thanh Hán nghe xong lòng rối loạn, nhưng không thể không cố gắng tỉnh táo, tìm hiểu sự việc qua miệng Kha Thanh Tài.
"Sao bác Ba lại..."
Kha Thanh Tài mới mấy tuổi, không hiểu nhiều chuyện, giải thích hỗn loạn. Cơ bản là đêm đó Kha Thanh Hán bị đánh ngất xỉu, ông Kha kêu mấy anh em khiêng Kha Thanh Hán đến phòng nhỏ này giam lại. Ông thì cầm búa chạy tới nhà ông Hồng gây chuyện, qua lại xô đẩy khiến ông Hồng tức giận đến choáng váng té xuống, lập tức đứt thở. Sau này bác sĩ thôn tới nói là xuất huyết não, tử vong.
Trước đây nhà họ Hồng có hai anh em, lúc trước gây hấn với ông Hồng, bình thường ít tới lui. Xảy ra việc này, rốt cuộc là anh em nhà mình, lại thêm hai người luôn coi Hồng Vi là quái vật, gây chuyện lộn xộn nhận phòng ở nhà họ Hồng, cứng rắn đuổi Hồng Vi khóc đến sắp bất tỉnh ra ngoài đường.
Kha Thanh Hán cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cả người như rơi vào hố băng. Giờ hắn mới biết trước kia mình coi nhiều chuyện quá đơn giản. Hắn không ngờ rằng nhìn ngoại tộc, lòng người sẽ tàn nhẫn đến mất nhân tính như vậy.
"Bác Cả mắng ngay mặt Hồng Vi, nói chị ấy mặt dày sống làm gì nữa. Má em nói trong thôn rất nhiều người nói về chuyện của anh và chị ấy. Nói chị Hồng Vi bị bệnh giờ đang lây bệnh cho anh. Còn nói chị Hồng Vi khắc chết má chị ấy, hại chết tía chị ấy..."
Con nít không hiểu chuyện, chỉ nói lại tin tức cho anh họ nghe. Kha Thanh Hán nghe lời cậu bé nói thì lòng tê tái, không còn cảm giác nỗi thống khổ, tuyệt vọng nữa.
"Tiểu Tài." Lát sau hắn ngắt lời cậu bé. "Có thể...giúp anh gọi chị Hồng Vi vào đây không?"
Đến tận đây họ thật sự đã cùng đường, đối với Hồng Vi thậm chí sống yên ổn là rất khó khăn.
Cho nên hiện giờ điều duy nhất hắn làm được chính là: cùng ra đi!
Lựa chọn này có lẽ sẽ khiến cha mẹ đau khổ. Nhưng người cha chỉ biết đánh mắng, ăn uống hành hung, người mẹ không biết đúng sai, vĩnh viễn chỉ để ý cha, quan trọng là họ ép chết người thân của người mình yêu, dù có lẽ Kha Thanh Hán mới là đầu sỏ gây nên tội. Đến hôm nay, hắn nên làm sao đối diện cha mẹ như vậy!?
Hồng Vi thì sao? Chỉ là người vô tội bị kéo đến, là người yêu mà Kha Thanh Hán đã từng vô số lần thề muốn vĩnh viễn bảo vệ.
Hắn lựa chọn người yêu, đi tha hương.
Đáng tiếc, sự thật không như ý người.
Kha Thanh Tài lập tức nói.
"Không được. Chị Hồng Vi mấy lần muốn tìm anh đều bị bác Cả, bác Ba và tía em cản. Bây giờ bác Ba chết, mỗi ngày chị ấy ngơ ngác ngồi ngoài cửa, bị bác Cả, bác Hai nhà chị ấy đánh mắng cũng không nhúc nhích."
"Tiểu Tài, vậy em giúp anh gửi..."
"Anh hai, bác Cả tới, em phải đi nhanh thôi!"
Kha Thanh Hán vội hét lên.
"Nói giúp anh với Hồng Vi rằng: chờ anh!"
Kha Thanh Hán ủ rũ ngồi dưới đất, nghe tiếng ông Kha hùng hổ tới ngày càng gần, hắn lo lắng và mờ mịt. Kha Thanh Tài có nghe được câu cuối cùng hay không, hắn không thể chắc chắn.
Tiểu Vi...
Trước mắt Kha Thanh Hán lại biến thành màu đen.
Rose 13: Lòng dứt khoát
Kha Thanh Hán và Hồng Vi, cuối cùng không ai chờ được ai.
Kha Thanh Hán bị giam trong phòng nhỏ vài ngày, ông Kha có tới hai lần, đánh chửi hắn một trận sau mỗi ngày bà Kha tới đưa cơm ba bữa. Bà Kha trừ lau nước mắt ra mỗi lần đều lải nhải "thu lòng lại đi", "thông cảm cho cha mẹ", nói riết rồi sau đó có nhắc đến sẽ tìm người "chữa khỏi bệnh cho con".
Ngày ông Hồng chôn trên núi, Kha Thanh Hán bị ông Kha và bác Hai, bác Ba trói lên máy kéo, bảo muốn đem hắn tới đâu đó 'chữa bệnh'.
Kha Thanh Hán biết rõ xúc động phản kháng nhất thời là không có tác dụng. Hắn không giãy dụa, vốn định nhân cơ hội đi ra ngoài có thể gặp mặt Hồng Vi, may mắn thì còn dặn dò được vài câu.
Đáng tiếc đi ngang qua nhà không thấy Hồng Vi ở cửa ra vào.
Những ngày Kha Thanh Hán bị giam, đứa nhỏ nhà ông Hai cũng không đến nữa. Chắc là bị những người lớn phát hiện rồi cấm không cho đến!
Chỗ Kha Thanh Hán chữa bệnh là một 'tín chủ' người quen của bác Ba nhà họ Kha giới thiệu, nghe nói mặt trên còn có đại giáo hội.
Hội sở là một sân nhỏ cũ kỹ cạnh thôn. Ngày Kha Thanh Hán bị đưa tới, đầu tiên là cả đám vây quanh hắn niệm thánh kinh, cho hắn uống nước gì đó rồi nhốt hắn vào phòng nghỉ cạnh hội đường.
Người nhà họ Kha cho hội sở mấy chục đồng, bà Kha ở bên này canh giữ. Kha Thanh Hán đứng cạnh cửa sổ, nghe bên ngoài mấy người kia bảo đảm chắc chắn trong nửa tháng có thể trị tốt bệnh cho hắn.
Hắn nhếch khóe môi, tự bảo mình phải nhịn. Nhịn nửa tháng nữa thôi, một khi tự do rồi là có thể về nhà đem Hồng Vi đi. Hắn không sợ ngôn ngữ khó nghe nặng nề và đau đớn thể xác, chỉ sợ người kia gầy yếu như vậy chịu không nổi đả kích này, bị những người sống bức điên khùng.
Những ngày bị ép 'chữa bệnh', Kha Thanh Hán thể nghiệm đủ loại 'trị liệu'. Ngày đông hắn bị người túm đầu dúi vào thùng nước lạnh, mỗi ngày sáng chiều một lần. Sau đó cả đám người tiếp tục vây quanh hắn niệm kinh, nói cho hắn cùng đồng tính một chỗ sẽ xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể lên thiên đường.
Bà Kha thấy Kha Thanh Hán bị những tín chủ chữa trị chịu khổ, lần nữa khóc lóc trước mặt hắn. Dù bà rất đau lòng nhưng vẫn kêu hắn ráng nhịn, nói hết bệnh rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Kha Thanh Hán nhìn mẹ dường như không bao giờ chảy cạn nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét.
Hắn không thấy mình có bệnh, cần bị người cứu vớt. Liên tục trị liệu năm, sáu ngày chẳng hề khiến cảm tình của hắn dao động.
Hắn lặp đi lặp lại nói với mình rằng: Nhịn vài ngày nữa là có thể về nhà, về nhà liền sẽ gặp Hồng Vi.
"A Hán." Hôm nay lúc ăn cơm cơm trưa, bà Kha vẫn là than thở nói. "Đừng nghĩ cái người nhà họ Hồng nữa. Chờ con hết bệnh lập tức tìm cô gái đảm đang kết hôn đi, yên ổn sống mới là đúng."
Kha Thanh Hán vẫn như cũ giữ im lặng.
Bà Kha nói rồi lại thương tâm bảo.
"Trước kia má phát hiện con lén qua lại với nhà họ Hồng, còn tưởng con xem nó là anh em, ai mà ngờ..."
"Con đó, sau này không thể nghĩ tới nó nữa." Bà Kha tạm dừng. "Nghĩ cũng vô dụng, người kia hôm trước đã tự vận."
Kha Thanh Hán siết chặt đôi đũa, thấp giọng hô.
"Không thể nào!"
Tính tình Hồng Vi kiên cường, tuyệt đối sẽ không tự sát.
"Thật sự." Bà Kha kiên quyết nói. "Má lừa con làm gì, mấy ngày nữa về nhà thì con sẽ hiểu."
"Không thể nào!" Kha Thanh Hán lặp lại, ném chén đũa lên mặt bàn.
Dù hắn nhiều lần nói 'không thể nào', tin tưởng Hồng Vi có thể gắng vượt qua, nhưng vẻ mặt khẳng định của mẹ rốt cuộc làm lòng hắn dao động.
"Người trong thôn đều nói nó nhảy sông tự vận nhưng chưa vớt được xác."
"Em ấy không chết!" Kha Thanh Hán lạnh lùng nói, đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài.
Mấy ngày nay hắn nghe lời khiến bà Kha và mấy người trong hội sở thả lỏng cảnh giác, lúc ăn cơm thường không khóa cửa.
"A Hán!!!"
Không để ý mẹ kêu, Kha Thanh Hán chạy ra khỏi hội sở chỉ muốn về nhà. Nhưng trên người không có tiền, lựa chọn duy nhất của hắn là đi bộ.
Thôn trấn cách nhà năm, sáu mươi kilomet. Hắn một đường không ngừng nghỉ đi rất nhanh, gần như là chạy việt dã, rốt cuộc trước khi trời tối về đến nhà.
Sau khi Kha Thanh Hán chạy mất thì bà Kha cũng vội vàng về nhà, vì ngồi xe nên đợi Kha Thanh Hán tới trước cửa nhà thì bà đã phập phồng lo sợ đứng bên ông Kha tức giận không thể kiềm chế.
Kha Thanh Hán không nhìn cha mẹ, trực tiếp chạy đến cách vách, gõ cửa.
Không ai lên tiếng.
Ông Kha cầm búa đi tới sau lưng Kha Thanh Hán.
"Mày cút về nhà cho tao, lại chạy lung tung có tin tao chặt đứt chân mày!"
Kha Thanh Hán im lặng nhìn cha, giằng co một lát hắn không cãi lại, xoay người về phòng mình. Ông Kha giận dữ theo sát trở về, dường như bởi vì Hồng Vi biến mất cho nên ông không quá ép buộc Kha Thanh Hán.
Sau khi Kha Thanh Hán về nhà, bác Hai, bác Ba nghe tiếng đều chạy tới khuyên hắn. Hắn chỉ nhìn Kha Thanh Tài, hỏi.
"Tiểu Vi có nói gì với em không?"
Cậu bé nhìn người lớn sắc mặt âm trầm, chần chờ một chút vẫn là nói ra.
"Chị Hồng Vi nói chờ anh ở chỗ xem phim, chính là ngày bác Ba Hồng lên núi."
"Tiểu Tài!"
Cậu bé rụt đầu không nói nữa.
Kha Thanh Hán không nói gì thêm. Hắn biết sẽ không hỏi được gì từ Kha Thanh Tài. Nhưng Hồng Vi nói chờ hắn ở chỗ xem phim. Mặc dù đã qua năm ngày, dù đa số tin đồn đều nói Hồng Vi tự vận, có một số tin nói cậu bỏ trốn theo người ta, hắn vẫn ôm hy vọng.
Hy vọng có thể tới kịp.
Kha Thanh Hán yên lặng ăn bữa cơm no bụng, sau đó trở lại phòng mình, khóa cửa. Hắn từ đáy giường moi ra hộp gỗ nhỏ gũ nát, từ bên trong móc ra túi nhựa bọc tiền giấy. Đây là từ tốt nghiệp cấp 2 mấy năm nay hắn giành dụm tiền.
Sau đó hắn bắt đầu thu xếp ngăn tủ, tìm cái túi to lúc còn đi học, bỏ mấy bộ đồ Hồng Vi làm cho hắn, lại lấy trong ngăn kéo chứng minh nhân dân, bằng tốt nghiệp cấp 2.
Hắn chậm rãi dọn xong tất cả.
Dường như cha mẹ phát hiện hành động của hắn, đứng ở cửa ra vào chửi tục, nhưng cửa phòng khóa cốt cài, ông Kha không dã man đá cửa ra.
Kha Thanh Hán mắt điếc tai ngơ bỏ qua tiếng cha mẹ, kéo bức màn nhìn tấm ván gỗ cửa sổ bị đóng đinh, khóe môi nhếch lên.
Nếu hắn muốn đi thì sẽ đi bằng cửa chính, không ai có thể ngăn cản hắn.
Ông Kha thấy con mình mang hành lý ra cửa phòng, lập tức quát.
"Mày bước ra cửa một bước tao liền chém đứt chân mày!"
Kha Thanh Hán liếc cha mẹ cản trước mặt, ánh mắt sâu thẳm, lát sau mới thốt ra một câu.
"Tía, má, con muốn tìm tiểu Vi. Con lo lắng một mình em ấy ở bên ngoài. Chờ con tìm được em ấy rồi sẽ trở về hiếu kính tía má."
Dù ông Kha hung tợn nhưng không cản nổi Kha Thanh Hán tuổi thanh xuân. Kha Thanh Hán nhất quyết phải đi, cha mẹ không cách nào ngăn được. Hắn không quan tâm cha nhiều lần thốt lời tàn nhẫn 'chặt đứt chân', mở ra cửa chính đi tới sân.
Ông Kha nhìn hắn bộ dạng dứt khoát. Có lẽ mấy ngày nay thật sự ồn ào mệt mỏi, ông không còn sức lực, chỉ hung dữ nói.
"Tao nói rõ cho mày biết, nếu mày bước ra khỏi cửa sân thì không còn là người nhà họ Kha! Từ nay về sau tao coi như không sinh ra đứa con trai như mày, coi như con tao chết sớm!"
Kha Thanh Hán không ngừng chân, tiếp tục tiến lên, nghe cha chửi bậy, mẹ khóc. Tới ngưỡng cửa, hắn quỳ xuống dập đầu vài cái với hai người, liền đứng dậy không nói câu nào lầm lũi bước đi.
Chưa ra khỏi thôn thì ông Hai, ông Ba, thậm chí là mấy người quen không phải họ hàng đều chạy tới khuyên hắn hoặc chặn đường. Nhưng ngay cả ông cha hung dữ khó chơi đều không thể ngăn cản hắn, huống gì là người ngoài?
Sau khi Kha Thanh Hán rời khỏi nhà, đi chỗ sân lúc trước xem phim chờ hai ngày không thấy Hồng Vi. Hắn đeo hành lý đi ngân hàng gửi chút tiền, triệt để rời xa thôn nuôi hắn lớn lên, từ đó nhiều năm không về.
Năm đó Kha Thanh Hán vừa tròn mười chín tuổi, Hồng Vi mới mười bảy. Người trước cắt đứt quan hệ với gia đình, đi tha hương. Người sau không ai biết rõ, rốt cuộc là đã chết hay lặng lẽ rời đi.
Trên mảnh đất chất phác mà ngu muội, đôi thiếu niên nhiệt tình yêu nhau, tùy ý tiêu xài tình yêu mang tới hạnh phúc và ngọt ngào, khờ dại cho rằng có thể bên nhau trọn đời. Nhưng không thể không bị thành kiến và luân lý giam cầm, chân chính trông thấy và tự thể nghiệm sự thật tàn khốc, nhân tính ghê tởm.
Vốn là tuổi thanh xuân lưu luyến si mê, lại trả cái giá quá lớn vô cùng thảm thiết.
Rose 14: Trải qua phong sương
Trong phòng chồng chất các loại máy móc xây dựng, thanh niên ngồi sau bàn gỗ đơn giản, đang cúi đầu xét duyệt sổ sách. Mép bàn đặt một điếu thuốc lá đốt lửa, sương mù quanh quẩn, tro tàn thỉnh thoảng từ mặt bàn rơi xuống.
Ngoài phòng liên tục phát ra tiếng máy móc hàn điện.
"Đại ca!"
Cửa nửa khép bị người đẩy mạnh ra, hai thanh niên khác nhau khoảng năm, sáu tuổi một trước một sau đi vào trong. Thanh niên tuổi lớn hơn nhuộm tóc màu vàng, thô lỗ cầm chén nước bên cạnh bếp ực một ngựm nước trà, thần bí nói với thanh niên đang tính sổ sách không hề bị phân tâm.
"Buổi tối mấy anh em đi Kim Hải chơi, đại ca cùng đi không? Em bảo đảm không hối hận đâu, hì hì, ở đó tới một đoàn biểu diễn..."
Thẩm tra đối chiếu xong tất cả sổ sách, Kha Thanh Hán mới ngẩng đầu cau mày nhìn phía dưới thanh niên tóc vàng cười đến bỉ ổi, trầm giọng nói.
"Cẩu Tử, mày cả ngày rong chơi, chừng nào mới trả hết nợ, cẩn thận trở về bị người chém! Lỡ liên lụy các anh em bên dưới thì đừng trách tao không nể mặt!"
"Ai dà." Thanh niên tóc vàng trợn mắt, rướn cổ nói. "Đại ca, anh nói ác quá!"
Kha Thanh Hán liếc một cái, phớt lờ gã, bắt đầu cất sổ sách.
Thanh niên tóc vàng đúng là Cẩu Tử mấy năm trước đánh lộn với hắn. Nói đến hôm nay Cẩu Tử theo hắn làm việc là một chuyện trùng hợp.
Năm đó Kha Thanh Hán ở sân trống không đợi được Hồng Vi, cũng không trở về nhà. Hắn rất lo lắng Hồng Vi, quyết định mất vài chục đồng thuê gian phòng nhỏ ở hai tháng, để có thể tùy thời tìm hiểu tin tức người trong thôn. Nếu có tin của Hồng Vi thì hắn cũng tiện lập tức về tìm người.
Trên đường đi vừa lúc Kha Thanh Hán gặp phải Cẩu Tử vì tụ tập đánh nhau mà bị giam vài tháng, nay mới được thả ra. Cẩu Tử thấy Kha Thanh Hán chặn đường mình, nhớ đến từng bị đánh thê sờ thảm, sợ quá xoay người định chạy.
Đương nhiên Kha Thanh Hán không cho gã có cơ hội chạy, túm lấy cổ áo, cho gã mười mấy đồng, hy vọng người này trở lại trong thôn giúp nghe ngóng tin tức Hồng Vi. Lúc này nhờ Cẩu Tử cũng là không còn cách nào. Sự việc gây lớn như vậy, ông Kha đã nói lời tàn nhẫn, vì ổn định, hắn tạm thời không tiện trở lại thôn.
Cẩu Tử hơi sợ hắn, không dám nhận tiền, hỗ trợ chạy tới chạy lui mấy lần. Đợi phòng Kha Thanh Hán tới kỳ hạn, Hồng Vi vẫn không xuất hiện, Cẩu Tử mang đến tin tức không may. Nói là nhà Hồng Vi có một mặt tường sắp sụp, anh em nhà họ định Hồng bán nhà. Nhà cửa ruộng đồng nhà Hồng Vi bị mấy người này tập trung lại chia hết.
Dù Hồng Vi có muốn trở về cũng không còn nhà, đó là nếu như lời đồn tự vận không phải thật.
Kha Thanh Hán không thể về nhà, lại muốn nghe tin Hồng Vi. Nhưng dù sao hắn phải sinh sống, không thể nào nhờ vào chút tiền dành dụm sống cả đời. Mấy lần suy nghĩ, cuối cùng hắn đi thị trấn, bốn phía tìm công việc lao động sống tạm.
Hắn ở thị trấn chờ một năm, trong thời gian này vẫn không có chút tin tức của Hồng Vi. Có lẽ thu hoạch duy nhất là tin lúc trước cậu tự vận rất có thể do người ta nói bừa.
"Theo em thấy thì không chừng vợ anh đã sớm bỏ đi. Bác Cả, bác Hai nhà cậu ấy còn không muốn bỏ tiền quan tài cho bác Ba nhà họ hồng, sao có thể chứa chấp cậu ta được?" Cẩu Tử đoán như thế.
Khi ấy Cẩu Tử ở trấn trên chọc một đám côn đồ, bị người bốn phía tìm giết, không chỗ trốn chạy tới thị trấn nương tựa Kha Thanh Hán.
Kha Thanh Hán nhớ lúc trước Hồng Vi có nói muốn đi trong thành làm công kiếm sống. Hắn suy nghĩ, thấy mình đợi tại thị trấn làm việc vặt không phải kế lâu dài. Hồng Vi biến mất một năm, người trong thôn không ai thấy cậu, rất có thể...cậu thật sự đã rời khỏi đây.
Kha Thanh Hán ở trấn trên làm việc kết bạn vài nhân viên tạp vụ, đầu năm mấy người cộng lại cùng đi Thượng Hải. Cẩu Tử bởi vì đánh bạc thiếu nhiều tiền nặng lãi, không có tiền trả suýt nữa bị người chém chết, cuối cùng chạy theo đuôi Kha Thanh Hán bỏ trốn.
Chuyến đi này tròn chín năm.
Chín năm qua Kha Thanh Hán lưu lạc các thành phố lớn đầu sông cuối sông Trường Giang, từ vừa mới bắt đầu cùng đồng hương ở nhà xưởng chuyển hàng, cuối cùng dời đến ngành sản xuất kiến trúc, ở công trường cùng thợ xây dựng.
Mới bắt đầu vài năm, Kha Thanh Hán còn có chút khí chất thư sinh bị đám du côn trên công trường chèn ép. Sau này không thể không mạnh dạn, cùng các anh em đồng hương hợp sức, không thiếu đánh lộn, thậm chí vài lần suýt bị công an bắt.
Sau này chính phủ cố ý trừng trị mấy người ngoài vào thành làm, thiếu người gây chuyện, đa số công nhân bắt đầu thành thật làm việc.
Kha Thanh Hán chịu cực khổ lại có tài, không giống mấy người công nhân thích ở bên ngoài nhậu nhẹt cờ bạc. Mấy năm rèn luyện, tay nghề của hắn trở nên rành rọt, dần nổi tiếng, bán lời không ít tiền đều để dành. Buổi tối khi nghỉ ngơi hắn còn tự học tri thức liên quan đến kiến trúc.
Vượt qua hai, ba năm, Kha Thanh Hán bắt đầu thử tự mình bao công trình. Vài năm dốc sức làm, hắn quen không ít người, cho nên lúc mời chào công nhân lao động thì đơn giản không mất nhiều sức lực.
Hai năm sau, hắn kiếm lời một mớ, tích lũy chừng trăm công nhân cố định, bắt đầu nhận thầu một số công trình lớn. Thời kỳ này càng có nhiều thanh niên nông thôn đến thành phố làm việc, không ít người kiếm tiền bắt đầu làm khoán đầu. Kha Thanh Hán sẽ đem một ít công trình hai nơi cho mấy người khoán đầu, còn mình thì từ đó lấy ra mỗi mét vuông vài đồng là được.
Mấy năm nay giá thị trường tốt, Kha Thanh Hán thông minh, có tay nghề có văn hóa, quản lý công nhân có cách và nề nếp, khi cần thiết cũng dùng chút ít thủ đoạn tàn nhẫn. Cho nên tích lũy nhiều năm như vậy đã có số tiền vài trăm vạn.
Thấy tỉnh cũ quy hoạch chế tạo vòng kinh tế đặc biệt lớn, thị trấn cũ cũng giải phóng vùng mới, Kha Thanh Hán sớm biết được tin tức, ở hai bên đường vòng quanh thành phố vùng mới giải phóng, mua khối đất mang theo anh em xây tầng nhà lầu có sân sau hợp lại. Trừ ngói, xí măng và các thành phẩm khác, đến khi nhà lầu lắp đặt xong thiết bị, tính cả công lao động chỉ mất không tới bốn mươi vạn.
Phòng ở này là ngôi nhà hắn tỉ mỉ chuẩn bị vì Hồng Vi, chỉ chờ sau khi đoàn tụ hai người cùng chỗ về hưu, ở thị trấn làm chút mua bán bình thường.
Nhưng mười năm trôi qua, Hồng Vi vẫn không có tin tức.
Hắn không còn cảm nhận được nỗi đau xé rách tâm can lúc trẻ, bắt đầu học được im lặng nhớ nhung, bình tĩnh hoài niệm. Nhưng vô vọng và hư không từng ngày lấp đầy lòng hắn. Hắn thường ngồi một mình bên cửa sổ đốt thuốc lá, hút từng điếu từng điếu.
Lúc trẻ vui sướng và thống khổ, thỉnh thoảng hắn đem ra nhấm nháp, lại sợ hãi và bất đắc dĩ phát hiện, tình yêu rực rỡ mỹ lệ trong ấn tượng gần như chỉ còn lại một vòng sáng mơ hồ, không thể bắt lấy cái bóng. Bộ dáng Hồng Vi từ từ trở nên mờ nhạt trong đầu hắn.
Chỉ có một vòng đỏ, một dây cột tóc, hoa hồng, đám Tường Vi, còn có chocolate ngọt và đắng tan trong đầu lưỡi hai người...là trí nhớ khắc sâu nhất cho đoạn tình cảm lưu luyến đam mê. Nhưng theo trí nhớ dần mờ nhạt, một ngày cũng không muốn ngừng nhớ nhung, khiến hắn đối với Hồng Vi từ yêu say đắm lắng đọng càng sâu.
Kha Thanh Hán từ trong túi tiền móc ra gói thuốc, rút ba điếu ném cho hai người kia, lấy bật lửa đốt điếu thuốc kẹp giữa ngón tay.
"Đại ca." Cẩu Tử ngậm điếu thuốc, tiếp tục khuyên. "Đêm nay anh nhất định phải đi. Đoàn kia mấy diễn viên hát rất dễ nghe, nhảy đẹp, nếu anh không đi thì tiếc lắm." Gã thấy Kha Thanh Hán không thèm để ý đến mình, có chút sốt ruột. "Ai, không tin thì anh hỏi tiểu Tài xem."
Kha Thanh Tài đã trưởng thành, năm kia đi làm, luôn theo sau Kha Thanh Hán, vội vàng tiếp lời.
"Đúng thế, hôm qua em có xem, rất náo nhiệt. Anh hai, ngẫu nhiên anh nên thả lỏng chút!"
Kha Thanh Hán bị hai người quấy rầy hơi mất kiên nhẫn.
"Tiểu Tài, năm nay em mới hai mươi tuổi, có nhiều sức lực vậy thì lo đi làm, đừng cứ đi mấy chỗ đó. Còn mày nữa Cẩu Tử, lúc trước đi theo tao mày đã nói thế nào?"
Cẩu Tử lập tức kêu la.
"Em nói thế nào? Mấy năm nay chẳng lẽ không phải em luôn theo anh làm việcsao? Kim Hải không phải là sòng bạc hay câu lạc bộ đêm, chỗ đó biểu diễn đàng hoàng cho khán giả xem. Em chẳng qua có lòng tốt muốn cho anh giải sầu!"
"Không cần." Kha Thanh Hán đối với yêu thích, thói quen và không khí sống của mấy người trên công trường thật không thể đồng ý. "Tôi không có hứng thú, các người đi đi."
Cẩu Tử giơ lên ngón trỏ tay phải, lắc lư.
"Đại ca, đừng trách anh em không nhắc nhở. Đêm nay anh không đi Kim Hải, sau nay chắc chắn sẽ hối hận." Gã không làm bộ thần bí nữa, nói thẳng. "Đoàn biểu diễn mới tới, bên trong có vài diễn viên nam giả nữ..."
Kha Thanh Hán lập tức thay đổi thái độ hờ hững, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Cẩu Tử.
"Mày thấy tiểu Vi?"
Cẩu Tử cười hì hì, vốn định làm giá chút nhưng thấy sắc mặt Kha Thanh Hán âm trầm, lập tức không dám nữa.
"Kỳ thật em không dám chắc chắn. Nhưng có một diễn viên thế vai bộ dạng đặc biệt đẹp, tóc dài đến eo, em càng nhìn càng thấy giống chị dâu."
"Tiểu Tài?" Kha Thanh Hán không tin lời Cẩu Tử, hỏi Kha Thanh Tài.
Kha Thanh Tài do dự đáp.
"Em...không nhớ rõ hình dáng chị Hồng Vi, nhưng tóc người kia khá là dài, đích thực là nam."
Dù tin tức của Cẩu Tử không mấy chắc chắn nhưng Kha Thanh Hán vẫn bắt lấy hy vọng mong manh, đêm đó theo đám anh em bước chân vào cửa chính Kim Hải.
Kim Hải thoạt nhìn đúng là khá đàng hoàng. Tuy rạp hát không tính lớn nhưng cũng nhiều khách, cực kỳ náo nhiệt. Kha Thanh Hán ngồi hàng ghế trước gần sân khấu, mặt không biểu tình nhìn diễn viên múa hát trên đài.
Đợi nghe người giới thiệu chương trình nói đến diễn viên thế vai 'Đan Ny' sẽ biểu diễn một tiết mục ca múa, hắn gần như ngừng thở.
Phong cách thướt tha mê người, điệu múa dịu dàng cổ điển, và giọng nữ trầm nhấp dịu dàng, khiến khán giả nam lập tức nhiệt tình ủng hộ.
Kha Thanh Hán chỉ cảm thấy cố gắng kiềm chế khẩn trương, hy vọng và lo lắng, khoảnh khắc thấy người nọ xuất hiện thì dần biến tĩnh lặng.
Đây là Hồng Vi, là người yêu cách biệt mười năm của hắn.
Cho nên dù địa điểm gặp lại khiến người chẳng hề vui sướng nhưng hắn không tâm tình để ý.
Đường nét, thân hình Hồng Vi không có bóng dáng mười năm trước. Khí chất hoàn toàn mất đi năm đó đơn thuần thanh thoát và non nớt khờ dại. Cậu nhẹ nhàng nhảy múa, giơ tay nhấc chân đều có loại phong tình quyến rũ.
Cậu không còn trẻ nữa, chỉ có loại trưởng thành nhuộm phong sương.
Kha Thanh Hán nhìn Hồng Vi, không biết nên vui hay buồn. Hắn nhớ người này, nghĩ mười năm, lúc này có thể gặp lại, nhưng họ đã thành người hoàn toàn xa lạ.
Mặc kệ cảm tình phức tạp thế nào, Kha Thanh Hán kiềm không được lộ ra nụ cười. Trái tim trải qua thời gian dài trống rỗng chết lặng, như gỗ khô gặp mưa xuân, lần nữa sống lại.
"Cẩu Tử." Kha Thanh Hán chân thành nói lời cảm tạ với thanh niên bên cạnh. "Cảm ơn."
"A? không phải chứ?" Cẩu Tử vẻ mặt kinh ngạc. "Người đó thật là chị dâu?"
Kha Thanh Hán không rảnh suy đoán ý nghĩ của đối phương, chỉ nói.
"Làm sao có thể vào sau khán đài? Mày giúp tao nghĩ cách, đợi tiểu Vi biểu diễn xong, tao muốn gặp em ấy."
Rose 15: Tình yêu không thay đổi
Kha Thanh Hán yên lặng đứng ở đầu hành lang, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dồn dập, hắn chậm rãi xoay đầu nhìn, lập tức dụi tắt điếu thuốc lá trên tay, tiến lên đón người.
Hai người cách nhau một mét, dưới ánh sáng có chút âm u, yên lặng đối diện.
Kha Thanh Hán nhìn mặt Hồng Vi. Khuôn mặt người này không còn gầy trơ xương nữa, xinh đẹp và trắng hơn nhiều. Hắn thật cẩn thận đem hình dáng đối phương khắc ở trong lòng, thay thế hình ảnh nhạt nhòa trước kia.
Hồng Vi đã xóa hóa trang, thay đồ thường, tóc dài tới mông xõa sau lưng. Cậu lặng yên nhìn chằm chằm Kha Thanh Hán, môi run run nhưng không lên tiếng.
"Tiểu Vi, theo anh đi!" Kha Thanh Hán vươn tay, khẽ nói.
Hồng Vi rũ mi mắt, nhìn bàn tay Kha Thanh Hán, lát sau mới đưa tay qua. Kha Thanh Hán tâm tình nhẹ nhõm, môi cong lên nụ cười, dắt Hồng Vi tới hướng lối ra, gần như là chạy nhanh.
"Đan Ny, đi đâu đó? Ngày mai còn phải biểu diễn..."
"Tôi có việc, đêm mai sẽ đến đúng giờ!" Hồng Vi không quay đầu lại hét với người đằng sau, theo Kha Thanh Hán chạy ra Kim Hải, ra đường cái.
Người yêu chia cách lâu ngày, không nói một lời, trừ tay đan tay chưa từng buông ra.
Kha Thanh Hán ngoắc taxi đưa Hồng Vi về nhà mình thuê. Hắn thô bạo đóng sầm cửa phòng, đè Hồng Vi sát ván cửa, hôn tới tấp.
Nụ hôn nồng nhiệt dai dẳng cuối cùng kết thúc trong lưu luyến. Kha Thanh Hán ôm Hồng Vi, thì thào kêu gọi.
"Tiểu Vi..."
Hai người xa nhau quá lâu, vốn nên có nhiều chuyện muốn nói với đối phương, lại cuối cùng không thể thốt thành lời.
Hồng Vi nhẹ nhàng ừ, ngoan ngoãn tựa vào ngực Kha Thanh Hán. Chẳng qua Kha Thanh Hán nhạy cảm phát hiện, hai tay người này không giống như trước nhiệt tình mà không muốn xa rời ôm eo mình.
Lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Kha Thanh Hán rốt cuộc thốt ra thành câu.
"Tiểu Vi, sau này hãy ở bên cạnh anh đi!"
Hắn không muốn suy nghĩ nữa vì sao Hồng Vi trở thành cái gọi là diễn viên thế vai, cũng không muốn để ý người này rốt cuộc trải qua điều gì. Kha Thanh Hán chỉ biết rằng từ nhỏ đến lớn Hồng Vi đã chịu nhiều khổ sở. Mười năm kia có lẽ đối phương còn chịu nhiều gian nan hơn mình. Cho nên hắn muốn từ nay về sau bảo vệ người này ở bên mình, khiến cậu không chịu thiệt thòi hay mệt mỏi nữa.
Hồng Vi bật cười, nhẹ giọng hỏi.
"Ông chủ Kha muốn bao nuôi tôi?" Cậu ngẩng đầu, mắt đưa làn thu ba, hấp dẫn hồn người, một tay mập mờ vẽ ngực Kha Thanh Hán. "Nếu anh không ngại trước kia em từng bị năm, sáu ông chủ bao...thì đương nhiên em rất vui ở lại bên cạnh anh."
Kha Thanh Hán cả người cứng ngắc, Hồng Vi phát hiện, cười càng rạng rỡ.
Cơn giận bốc lên, trước khi bùng nổ bỗng nhiên tan mất, chỉ còn lại bất đắc dĩ và thê lương. Kha Thanh Hán chăm chú nhìn mắt Hồng Vi, cánh tay bất giác mạnh siết chặt, để người trong ngực không thể trốn thoát.
"Anh...sẽ không tìm tòi mười năm này của em..." Kha Thanh Hán trầm thấp nói. "Nhưng sau này em chỉ có thể có một mình anh."
Nụ cười của Hồng Vi, chợt tắt.
Giờ đây, ngôn ngữ thành dư thừa. Kha Thanh Hán một tay ôm Hồng Vi đi hướng giường mình, nôn nóng vội vàng đè người nằm trên chăn, động tác không chút dịu dàng, gần như xé rách quần áo Hồng Vi.
"Đau..."
Nghe Hồng Vi kêu lên, Kha Thanh Hán tạm ngừng tay, kiềm chế tâm tình, dần chậm động tác, cởi ra từng lớp áo.
Hồng Vi bất mãn phàn nàn.
"Bộ đồ này mới mua, lỗi tại anh xé rách!"
Kha Thanh Hán chặn môi cậu, ngậm lấy môi mềm, mơ hồ đáp.
"Ngày mai mua mười bộ cho em."
Không đợi Hồng Vi đáp trả, hắn đã hôn sâu hơn.
Xa cách mười năm, hơi thở và nhiệt độ khiến Kha Thanh Hán gần như điên cuồng. Giống như năm đó lần đầu tiên, họ làm vội vàng, xúc động mà kịch liệt, dù có đau đớn khó chịu cũng không thể giảm xuống vui sướng và thỏa mãn. Hai người từ đầu giường quay cuồng đến dưới thảm, từ thảm dây dưa đến phòng tắm.
"Anh Thanh Hán..." Hồng Vi tựa vào bồn rửa tay trong phòng tắm, vong tình kêu lên.
Kha Thanh Hán đè ép Hồng Vi, ngón tay thô bạo xoa nắn ngực người này, thân dưới mạnh tiến tới, cuồng mãnh ra vào thân thể đối phương, cuối cùng bắn bên trong.
Trái tim thời gian dài trống rỗng, giây phút này sinh lý được thỏa mãn, cũng lấp đầy tâm hồn.
Kha Thanh Hán ở trong phòng tắm giúp Hồng Vi rửa sạch thân thể, lau luôn cơ thể mình, ôm cậu trở về phòng, đổi drap giường mới, hai người vùi vào ổ chăn. Họ mệt mỏi đến cực điểm, rất nhanh ngủ say.
Lúc bị cơn ác mộng đánh thức, Kha Thanh Hán trợn mắt ra, đột nhiên trông thấy mặt Hồng Vi kề sát mình.
"Tiểu Vi?"
Hồng Vi nhếch môi, nhẹ giọng hỏi.
"Anh Thanh Hán, anh mơ ác mộng?"
Kha Thanh Hán ừ, giơ tay vuốt lông mi cậu.
"Tiểu Vi, có thể nói cho anh mười năm nay em sống như thế nào không?"
"Anh Thanh Hán, em luôn chờ anh." Im lặng một lúc, Hồng Vi nhìn mắt hắn, đột nhiên nói.
Ngón tay Kha Thanh Hán tạm dừng.
"Anh biết rõ."
"Nhưng em không chờ được anh..." Hồng Vi nằm sấp trên người Kha Thanh Hán, lỗ tai dán lồng ngực đối phương, bình thản nói. "Em ở sân trống gần thôn chờ anh suốt ba ngày, buổi tối qua đêm trong phòng cũ của người ta, luôn chờ anh..."
"Anh không tới."
"...Thật xin lỗi." Kha Thanh Hán nhớ lại năm đó hỗn loạn, thần trí hoảng hốt nói. "Lúc ấy anh bị đưa đến hội sở giáo hội ở trấn trên."
"Em biết." Hồng Vi đáp. "Nhưng lúc đó thì không. Đêm hôm ấy anh bị đánh bất tỉnh, ngày hôm sau tía...đi, lúc ấy em muốn chết. Em đi tìm anh, gia đình anh nói anh không ở. Sau này Kha Thanh Tài nói anh bị giam trong phòng cũ, nói anh bảo em chờ anh."
"Tía chôn cất, người nhà họ Hồng cảm thấy là tại em hại chết tía nên không cho theo, em lén đi theo. Chờ lúc em về nhà thấy phòng cũ nhà anh mở cửa, liền hỏi Kha Thanh Tài, thằng bé nói không rõ lắm, sáng sớm anh đã đi ra ngoài. Khi đó bác Cả, bác Hai không cho em ở trong nhà, mắng em không phải người nhà họ Hồng, không có tư cách ở trong đó."
"Em chờ không nổi nữa, thu xếp quần áo và đồ vật anh tặng, để Kha Thanh Tài nói cho anh biết em ở sân trống chờ anh."
Kha Thanh Hán đau lòng ôm chặt cậu, hôn lên tóc cậu.
"Thật xin lỗi. Tiểu Tài nói chuyện với anh bị tía phát hiện, khiến người nhà trông chừng nó, nó cũng không biết anh bị đưa lên trấn."
Hồng Vi cười khẽ.
"Em chờ anh ba ngày, suýt chết rét nhưng anh vẫn không đến. Khi đó em sắp điên rồi, cảm thấy cùng đường...thậm chí muốn nhảy sông tự vận..."
"Tiểu Vi!" Nghe mấy chữ 'nhảy sông tự vận', Kha Thanh Hán nhịn không được khẽ quát.
"Em vừa lạnh vừa đói, không muốn về nhà, cuối cùng mơ hồ ngồi lên xe đi vào thành." Hồng Vi kể lại kinh nghiệm mười năm. "Chờ khi đi ra em mới biết, thể lực yếu, không học vấn, muốn tìm việc làm rất khó khăn, tiền bị trộm mất. Sau này thấy trong đoàn nhận người, thế là em xin vào."
Nghe cậu kể, Kha Thanh Hán chỉ có thể khờ ngốc nói.
"Sau này ở bên anh, anh sẽ không cho em chịu khổ."
"Ừm..." Hồng Vi nói tiếp. "Em nghe nói anh luôn tìm em."
"Sao em biết?"
Hồng Vi nhỏ giọng kể.
"Em ở trong đoàn vài năm, kiếm được ít tiền muốn về nhà tìm anh. Trên xe khách về quê, nghe mấy người nói về...chuyện của chúng ta. Họ nói anh cắt đứt quan hệ với gia đình, ở trong thành vừa làm công vừa tìm em, kết quả sau này anh cũng biến mất, hai, ba năm không thấy người."
"Sau đó hàng năm em đều về nhà một lần, muốn lén nghe tin tức của anh, nhưng không dám trở lại trong thôn, chỉ biết anh chưa từng quay về."
Kha Thanh Hán nghe xong, cười khổ. Hai người thật là thần xui quỷ khiến. Hắn rời khỏi thị trấn lên Thượng Hải, một, hai năm đầu công tác không ổn định, thường xuyên bị du côn quấy rối, không tích trữ bao nhiêu tiền, không muốn lãng phí tiền xe đi lại, không về quê. Khi đó trong thôn có người lục tục đi ra làm công, hắn hỏi thăm họ có tin tức của Hồng Vi không, kết quả mỗi lần đều thất vọng.
Mãi đến bốn năm trước, hắn bao cả công trình kiếm được tiền, muốn ở thị trấn chọn vật liệu xây phòng, thế là về lại quê. Vốn hắn định thăm nhà nhưng bị cha cầm cái cuốc cản đường, hùng hổ không cho vào nhà.
Kha Thanh Hán cũng không muốn đối mặt cha mẹ, đưa sổ tiết kiệm cho bà Kha xong thì không trở lại thôn nữa.
"Anh Thanh Hán, mười năm nay anh sống thế nào?" Hồng Vi nói xong chuyện mình, hỏi lại Kha Thanh Hán.
Kha Thanh Hán im lặng, chỉ nói đơn giản.
"Làm việc, kiếm tiền, và...tìm em." Mười năm, thời gian dài dòng mà buồn chán, hắn và Hồng Vi, không ai từng vui vẻ. Kỳ thật đến nay không cần truy tìm chuyện năm xưa làm gì.
"Đã ba giờ rồi." Kha Thanh Hán nhìn thời gian. "Em ngủ đi, chẳng phải ngày mai còn bận biểu diễn?"
"Vâng." Hồng Vi không nói tiếp.
Nhìn người nằm trong ngực mình ngoan ngoãn ngủ, Kha Thanh Hán nghĩ có lẽ giữa hắn và Hồng Vi đã xa lạ nhiều, nhưng ít ra có chút gì đó chưa từng thay đổi.
Giữa trưa ngày thứ hai, Hồng Vi vội vàng rời giường, mặc quần áo. Kha Thanh Hán đang nấu ăn, thấy người này hấp tấp như thế thì cười nói.
"Mới mười một giờ, không cần vội vã."
"...buổi tối còn phải biểu diễn."
"Kịp mà." Kha Thanh Hán chuẩn bị kem đánh răng đưa cho cậu. "Em ăn cơm xong anh chở đi qua đó."
Hồng Vi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Kha Thanh Hán.
Nồi canh sôi sùng sục, Kha Thanh Hán bảo Hồng Vi rửa mặt, liền lật đật ra phòng tắm mở nắp nồi, cầm vá đảo vài cái, lại bỏ gia vị vào.
"Anh..."
Kha Thanh Hán quay đầu nhìn Hồng Vi đã rửa mặt xong, ánh mắt rơi vào cổ áo hôm qua bị mình xé rách.
"Em làm công việc này, anh không có ý nghĩ gì sao?" Hồng Vi thấp giọng hỏi.
Kha Thanh Hán đi tới bên cạnh cậu, bàn tay sờ mái tóc dài đen nhánh. Sắc mặt Hồng Vi khá hơn mười năm trước.
Hắn nói.
"Nhiều năm rồi, anh chỉ có ý nghĩ duy nhất là tìm em."
"Cho nên, dù..." Kha Thanh Hán nói có chút gian nan. "Trước kia xảy ra chuyện gì, em có thể bình yên trở về bên anh là đủ rồi."
Ít nhất Hồng Vi không tự vận hay chết đói chết rét, không thiếu tay thiếu chân, cả người thoạt nhìn khỏe mạnh.
Hồng Vi cắn môi dưới, run rẩy hỏi.
"Cho dù em vì tiền cùng người khác?"
Kha Thanh Hán nhíu mày, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
"Sau này em chỉ có anh là đủ rồi." Có thể trong biển người mênh mông gặp lại Hồng Vi, hắn đã không còn mong mỏi gì hơn. "Anh chỉ hy vọng em đừng làm việc này nữa. Nhưng nếu em thật thích biểu diễn ca hát, vậy anh sẽ không bắt ép em."
"Anh thật không để ý?"
Kha Thanh Hán thản nhiên đáp.
"Để ý. Nếu như có thằng nào muốn đụng em, đàn em dưới tay anh đều là hạng liều mạng tàn nhẫn, anh không ngại nhét mấy thằng đó xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn mồi."
Hồng Vi trợn to mắt, ngạc nhiên.
Kha Thanh Hán mỉm cười.
"Cơm xong rồi, em ăn chút gì đi!"
"Em cho rằng anh Thanh Hán trở thành ông chủ lớn." Hồng Vi chợt cười. "Không ngờ anh đúng là xã hội đen."
Thấy người này rốt cuộc lộ ra nụ cười thật lòng từ khi gặp lại đến giờ, Kha Thanh Hán vui sướng nở nụ cười.
"Mấy năm nay làm việc không khác gì lăn lộn xã hội đen."
Lúc nói chuyện Kha Thanh Hán múc canh, Hồng Vi cũng không rảnh, ở một bên giúp đỡ.
"Nghỉ ngơi đi." Kha Thanh Hán lo lắng nói. "Em...còn khó chịu không?"
Bây giờ hắn không còn là thằng nhóc khờ khạo, hiểu nhiều hơn về tình dục đồng tính. Tối hôm qua làm lâu vậy mà không kiềm chế chút nào, chắc chắn hôm nay Hồng Vi sẽ khó chịu.
"Không sao!" Hồng Vi mặt đỏ hồng trừng hắn, nhất quyết phải rửa chén giúp.
Giữa trưa ăn cơm, Kha Thanh Hán tự đưa Hồng Vi đi Kim Hải. Vốn hắn định kêu xe, nhưng chỗ hắn ở là vùng mới giải phóng hơi xa xôi, ít khi có xe taxi tới. Cuối cùng đành cầm chìa khóa và túi tiền, từ chỗ đậu xe đẩy ra chiếc mô tô. Tuy đường hơi xa nhưng may là thời gian không gấp.
"Anh Thanh Hán..."
"Ừm?"
"Chẳng phải anh nói làm ông chủ ư?" Hồng Vi ngồi phía sau ôm eo Kha Thanh Hán. "Sao còn chạy mô tô?"
"Bình thường thì mô tô là đủ rồi." Kha Thanh Hán giải thích. "Nếu em muốn xe hơi thì lát nữa anh mua một chiếc. Em có bằng lái chưa?"
"Em không cần." Hồng Vi cười nói. "Chỉ thuận miệng hỏi thôi."
"Ừm, đợi về nhà rồi mua vậy."
"Về nhà?"
"Hiện tại công trình này khoảng tháng mười một là có thể làm xong. Đợi cuối năm kết toán lấy tiền rồi chúng ta trở về thị trấn." Kha Thanh Hán nói ra suy tính của mình. "Anh ở đó xây phòng, sau này chúng ta ở vùng mới giải phóng mở cửa tiệm, lời chút tiền...đó là nếu như em không muốn làm công việc hiện tại."
Hồng Vi im lặng lát sau mới nói.
"Kỳ thật tính cả đêm nay em chỉ còn ba buổi diễn. Ba buổi diễn này đã sắp xếp sẵn, không thể từ chối. Đợi biểu diễn xong em sẽ không làm nữa."
Kha Thanh Hán rất bất ngờ.
Hồng Vi nói tiếp.
"Vốn em định cuối năm nay sẽ về quê, ở bên đường xài mấy vạn mua phòng, sau đó chờ anh trở về tìm."
"Tiểu Vi..."
"Anh Thanh Hán." Hồng Vi ôm chặt eo Kha Thanh Hán. "Cho đến giờ em chỉ có mình anh."
"Anh biết rõ."
"Ngày hôm qua đột nhiên gặp lại anh ở nơi như vậy..." Hồng Vi nói tiếp. "Em không biết anh sẽ nghĩ em như thế nào, cũng không biết anh có thay đổi...cho nên mới cố ý nói mấy lời kia thử lòng anh."
"Anh hiểu mà, tiểu Vi."
"Em còn là vợ của anh Thanh Hán chứ?"
"Vẫn luôn như vậy."
"Sau này." Gò má Hồng Vi dán lưng Kha Thanh Hán, làm nũng cọ xát. "Anh phải nuôi em."
"Tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro