Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - 5


Rose 1: Hàng xóm trúc mã

Kha Thanh Hán cầm cái xẻng về nhà, đi tới góc tường phía tây, phát hiện chỗ đó mọc một đám cây Tường Vi. Nhìn xem hoa nhỏ hồng nhạt nở rộ, hắn nhíu mày cầm xẻng thuận tay xúc gốc Tường Vi.

"Mọt sách, anh tan học rồi à!"

Cửa gỗ bên cạnh két một tiếng, truyền đến thanh âm dễ nghe. Kha Thanh Hán nghiêng đầu nhìn lại, một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi mặc váy liền thân, màu cũ kỹ không che giấu được sức sống thanh xuân.

Tầm mắt Kha Thanh Hán bất giác nhìn hướng bím tóc rũ trước ngực thiếu niên, có loại xúc động muốn giật mái tóc kiểm tra.

"Ừm."

Kha Thanh Hán ít nói, thiếu niên rất hiểu, không thèm để ý đối phương lạnh lùng, cười tươi. Thấy cái xẻng trong tay Kha Thanh Hán, cậu nói.

"Tường Vi nở rất đẹp, sao anh phải xới nó lên chứ?"

Kha Thanh Hán liếc mắt Tường Vi bị đào lên một nửa, lại nói với thiếu niên.

"Không xới."

Thiếu niên nghe xong, cười càng tươi.

"A Hán." Bà Kha nghe tiếng nói chuyện đi tới cửa sân, liếc thấy thiếu niên cách vách, mặt cứng đờ, nói với Kha Thanh Hán. "Ống khói lọt, con mau đi sửa."

Kha Thanh Hán lẳng lặng gật đầu, cầm cái xẻng đi vào trong sân. Lúc bước vào cửa chợt ngừng, hắn lại liếc thiếu niên đứng ở cửa cách vách. Vốn nụ cười ảm đạm lại nở rộ, thiếu niên há miệng không tiếng động phun ra mấy chữ.

Nhếch môi, Kha Thanh Hán thấp giọng nói.

"Buổi tối cho em."

Nói xong Kha Thanh Hán chợt nghe mẹ kêu to thúc giục, không chần chờ nữa bước vào trong nhà.

"A Hán, con đi học không thường ở nhà, có nhiều chuyện không biết. Người kia, ở trong thôn có nhiều lời đồn lắm." Bà Kha vịn cái thang, nhìn xem thiếu niên đứng cạnh mái hiên nhặt gạch ngói vụn, một bên lảm nhảm. "Con đó, đừng quá thành thật, có một số người..."

Kha Thanh Hán sửa ống khói, đột nhiên lên tiếng cắt đứt mẹ lải nhải.

"Xong rồi. Con đi ăn cơm tối."

Bà Kha giận trách. "Thằng bé này..." Đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Kha Thanh Hán cũng thấy không thoải mái. Mẹ nói người kia, chính là ở cách vách từ nhỏ cùng hắn lớn lên, Hồng Vi. Hắn không thấy Hồng Vi có gì đáng sợ khiến người tránh như bệnh dịch.

Trong mắt Kha Thanh Hán, Hồng Vi là đứa trẻ số khổ, làm hắn thấy đau lòng, nhịn không được muốn nâng niu trong bàn tay.

Mẹ Hồng Vi sinh cậu xong rong huyết qua đời. Cha là người thật thà giữ mình, lớn tuổi, đi đứng không tốt, bình thường hay bị người trong thôn lấn lướt, chỉ có thể nhịn.

Hồng Vi không học xong tiểu học liền bỏ học làm việc. Cậu tay chân nhanh nhẹn, chịu khó lại có tài, hai ba năm sau tuy trong nhà còn rất khổ, nhưng không đến mức giống trước kia ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.

Ngày nay Hồng Vi bị người trong thôn chê cười khinh thường, chẳng qua vì...cậu cứ mặc đồ nữ.

Hồng Vi sinh ra thân thể không tốt, thầy tướng số nói cậu bạc mệnh khó nuôi. Ông Hồng chỉ có một đứa con trai, đương nhiên không nỡ, liền nghe theo lời ông già, từ nhỏ nuôi Hồng Vi như con gái.

Thế nên khi Hồng Vi còn nhỏ gần như không có bạn chơi. Mẹ chết sớm, cha yếu đuối, bình thường có một đám con nít không hiểu chuyện khi dễ nhục mạ, bị người kêu cậu là 'con hoang'.

Có mấy đứa nhóc hay kéo tóc cậu trêu cợt, sau này Kha Thanh Hán nhìn gai mắt đánh chúng vài trận, dạy cho bài học nhớ đời, sau đó Hồng Vi không bị ăn hiếp nữa.

Chẳng qua, cuối cùng không có ai muốn chơi với cậu.

Hồng Vi không thèm để ý, quấn quýt hàng xóm của mình, ngoài miệng ngọt ngào kêu "Anh Thanh Hán." Thời gian lâu, Kha Thanh Hán từ từ quen việc đối phương quay quanh mình. Tới tuổi đi học, hắn còn mang theo Hồng Vi nhỏ hơn mình hai năm cùng nhau đến trường, tan học, mãi đến khi hắn học xong cấp hai.

Kha Thanh Hán là học sinh trọ ở trường. Trường học đặc biệt xa, vì tiết kiệm chi phí đi đường, một tháng hắn mới về nhà một chuyến. Trong ba năm nay, hắn và Hồng Vi tiếp xúc cực ít, giật mình phát hiện năm đó đứa trẻ gầy yếu thích khóc đã trưởng thành từ khi nào.

Tính cách Hồng Vi không còn là mềm yếu dễ bắt nạt.

Có lần nghỉ học Kha Thanh Hán về nhà, Hồng Vi nói gia đình người kia cùng nhà cậu chung một ruộng không phúc hậu, đem nửa bên ruộng đào hết còn muốn chiếm ruộng nhà cậu trồng đậu nành.

Ông Hồng không muốn gây chuyện, cậu không sợ ai hết, cầm xẻng chạy xuống ruộng xúc hết đậu nhà người ta.

Người ta thấy cậu hung hăng khó chơi, lại đuối lý trước nên đành rụt đầu không dám nói lời nào.

Thấy Hồng Vi nói chuyện bộ dạng kiêu ngạo, Kha Thanh Hán nhịn không được muốn cười, mắt bất giác nhìn chằm chằm đối phương đến ngây ra. Người này ngồi trên gò đất, váy theo gió chập chờn, bím tóc to và dài ở sau lưng lắc lư, khiến cậu toát ra sức sống thanh xuân.

Nhưng bởi vì Hồng Vi mặc đồ như vậy mới chậm rãi bị bàn tán.

Theo quy củ, khi cậu mười hai tuổi nên cạo tóc. Ai biết Hồng Vi chết sống không muốn cắt tóc. Lúc kia còn đi học, cậu mặc đồ nam, đợi lúc bỏ học cậu biết dùng máy may trong nhà, bắt đầu đem một vài quần áo cũ cắt bỏ lần nữa sửa lại, còn chọn màu sắc rực rỡ, làm thành đủ loại váy.

Vài năm sau, người trong thôn thấy cậu thắt bím quấn tóc, có khi mùa đông lạnh ở ngoài quần phủ riếp dài, rất nhiều người không quen mắt, ở sau lưng xì xầm nhiều hơn.

Kha Thanh Hán nghe lời đồn, tuy không hiểu tâm lý Hồng Vi nhưng rất nhanh gỡ cái kết. Hắn và Hồng Vi cùng nhau lớn lên, biết đối phương cực kỳ thích làm đẹp. Còn đồ nữ thì có lẽ vì Hồng Vi luôn bị ông Hồng nuôi như con gái, thời gian lâu cho mình thật là gái.

Lúc mới bắt đầu Kha Thanh Hán từng cố gắng mịt mờ nhắc nhở Hồng Vi một chút, bị đối phương dùng ánh mắt bi thương ngăn chặn. Hắn còn nhớ Hồng Vi dùng tiếng nói yếu ớt lại kiên cường chất vấn.

"Anh Thanh Hán cũng xem thường em?"

Chỉ một câu này, từ nay về sau Kha Thanh Hán không nhắc tới cách ăn mặc của cậu nữa. Kỳ thật Hồng Vi vẫn là Hồng Vi trong lòng hắn, dù đối phương biến mình thành con gái cũng không phải là chuyện xấu xa gì.

Dù sao hắn rất thích Hồng Vi kết tóc, thật muốn cắt đứt mái tóc dài rồi trong lòng lại luyến tiếc.

"A Hán." Trên bàn cơm, ông Kha uống vài hớp rượu trắng, miệng ngậm đồ ăn nói không rõ ràng. "Bán mấy cuốn sách của mày đi, không chừng đổi được vài đồng tiền."

Kha Thanh Hán cúi đầu và cơm.

Thấy Kha Thanh Hán không nói tiếng nào, bà Kha than thở, lại lảm nhảm.

"A Hán, con đã lấy được bằng tốt nghiệp trung học. Trong nhà gánh nặng, phải biết hiểu chuyện, đừng lo học hành nữa..."

Lúc này ông Kha mạnh vỗ mặt bàn, lực mạnh đến mức chân bàn lắc lư, quát bà Kha.

"Nói dai quá! Cả ngày chỉ biết nói, nói, nói, ăn một bữa cơm cũng không yên!" Thấy bà Kha ngậm miệng, ông hung tợn trừng mắt Kha Thanh Hán. "Còn mày nữa, rảnh rỗi thì đi trong ruộng làm việc, đừng học bài, cứ ở trong nhà giở sách thì giống cái gì!"

Kha Thanh Hán như không nghe thấy lời cha mẹ, nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, buông bát đũa, phun ra mấy chữ.

"Con đi tắm."

Nói xong hắn không để ý ông Kha tức giận, tiện tay cầm khăn mặt đi khỏi nhà.

Giờ là đầu tháng sáu, trời nóng bức. Trong thôn già trẻ đàn ông đều trực tiếp đi nhà tắm lớn gần đó.

Kha Thanh Hán đi chân đất, quần ngắn, trên vai giắt khăn mặt hướng chỗ nhà tắm lớn. Đi đến ngõ nhỏ bên cạnh, không đụng phải người nào, hắn chuyển bước chân vòng qua tường nhà mình đi vào cửa sau nhà Hồng Vi, nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ nửa khép.

Cửa sau nhà Hồng Vi nằm ở nhà bếp, Kha Thanh Hán vừa vào liền thấy bếp lò bốc hơi nước, trong nồi phát ra tiếng ùng ục.

"A?"

Hồng Vi đang nhúm bếp lò rướn cổ lên, thấy Kha Thanh Hán liền nở nụ cười.

"Thanh Hán, anh tới rồi!"

Kha Thanh Hán đi tới sau bệ bếp, ngồi xổm bên cạnh Hồng Vi.

"Ai, anh qua bên kia ngồi đi, trong này nóng lắm." Hồng Vi tiện tay túm rơm tay kia đẩy Kha Thanh Hán.

"Anh nhúm bếp lò giúp em." Kha Thanh Hán thấy trán Hồng Vi chảy mồ hôi, cầm khăn mặt trên vai lau cho cậu.

Hồng Vi ngẩng đầu, cười mắt cong cong.

"Không cần."

Đợi Kha Thanh Hán lau xong mặt mình, cậu nhét rơm vào lòng bếp, lại dùng cặp gắp than sắp xếp lại than, kéo đối phương cùng đứng lên.

"Chờ lát nữa thì được rồi."

Kha Thanh Hán mặc cậu kéo tay mình, theo bước chân đối phương cùng ngồi bên cạnh giường. Nhà Hồng Vi có hai gian phòng đất, nhà chính là chỗ ăn cơm đãi khách và chỗ ông Hồng ngủ. Giường chiếu của Hồng Vi thì ở trong nhà bếp.

Đầu giường là một tủ bát cũ, bên kia tường dựng cái bàn đã tróc sơn. Trên bàn đặt vài thứ lặt vặt, còn có hộp trang điểm đồ hồi môn năm đó của bà Hồng.

"Chú Ba không ở nhà?" Kha Thanh Hán chăm chú nhìn Hồng Vi. Người này đang ở trước gương loay hoay mái tóc hơi rối.

Cầm dây hoa cột lại mái tóc, Hồng Vi một bên trả lời.

"Tía đi tắm rồi." Cậu nhìn trái nhìn phải tấm gương xong quay đầu hỏi Kha Thanh Hán. "Vậy được không?"

Kha Thanh Hán không hiểu hoa có gì đẹp, nhưng thấy Hồng Vi mặt mày vui sướng, bất giác gật đầu.

Lúc này Hồng Vi lộ ra nụ cười thật tươi, tới gần Kha Thanh Hán, bò hướng đối phương, hai tay túm cánh tay hắn, nhõng nhẽo nói.

"Quà đâu?"

Kha Thanh Hán bỗng nhớ tới mục đích đến đây, vội vàng từ trong túi quần móc ra kẹp tóc hình con bướm. Dù ánh sáng trong phòng hơi tối cũng có thể thấy trên kẹp tóc lấp lánh điểm sáng.

Hồng Vi thấy, cực kỳ yêu thích, vội cầm lấy kẹp tóc, lại sợ không cẩn thận làm hư, động tác cực nhẹ nhàng.

"Anh Thanh Hán." Hồng Vi ngắm nghía nửa ngày mới vui sướng ngẩng đầu. "Cái kẹp này thật đẹp." Nói xong cậu đi soi gương cài trên đầu, đột nhiên ngừng động tác, nghi hoặc nhìn hướng Kha Thanh Hán. "Cái này chắc ít nhất mấy đồng tiền? Anh lấy đâu ra tiền?"

Kha Thanh Hán không biết giải thích thế nào, cứng ngắc đáp.

"Tiết kiệm sinh hoạt phí."

"Xạo!" Hồng Vi lập tức phản bác. "Trừ tiền đi đường ra, tía anh đâu có cho sinh hoạt phí!"

Kha Thanh Hán nghẹn lời. Hồng Vi nói đúng là thật. Hắn đọc sách trọ ở trường, trừ đường xa phải ngồi xe dùng tiền, cha cho tiền đi xe ra sẽ không có tiền tiêu vặt. Bình thường ăn cơm trong trường đều là gạo và dưa muối chính hắn mang theo, ở căn tin trường học nấu.

Hồng Vi thấy hắn nửa ngày không nói, sắc mặt không tốt nhét kẹp tóc trở về tay Kha Thanh Hán.

"Anh không nói rõ thì em không cần kẹp này!"

Kha Thanh Hán biết tuy Hồng Vi thích dựa dẫm mình, nhưng kỳ thật rất hiểu chuyện, tiết kiệm. Hôm nay hắn không nói rõ ràng làm sao có cái kẹp này, chỉ sợ Hồng Vi thật sự không chịu nhận.


Rose 2: Kẹp tóc bươm bướm

Nhìn Hồng Vi vẻ mặt kiên quyết, Kha Thanh Hán nắm kẹp tóc trong lòng bàn tay, không thể không giải thích nguồn gốc tiền mua cái kẹp.

"Anh dạy kèm bạn học một khóa học kỳ, cha mẹ cậu ta cho anh một trăm ba mươi đồng tiền."

Hồng Vi có chút ngoài ý muốn.

"Học bù?"

"Ừm." Đem cài tóc lại nhét vào tay Hồng Vi, Kha Thanh Hán kể ngắn gọn. "Là đồng học ở trấn trên, nhà rất giàu, thành tích không tốt lắm, thi toàn quốc hơi khó. Trong nhà hắn có quan hệ, nói chỉ cần hắn có bằng tốt nghiệp cấp ba là được, sau đó có thể tiến bộ đội, rồi hắn tới tìm anh."

"Vốn đã định sẵn mỗi ngày anh dạy kèm một tiếng đồng hồ cho một trăm đồng tiền. Sau đó thi toàn quốc, thành tích của hắn không tệ, cha mẹ hắn hài lòng nên cho thêm ba mươi khối." Kha Thanh Hán mỉm cười. "Anh nhớ sắp tới sinh nhật em, ngay trên trấn mua kẹp tóc này."

Lúc trước hắn tự hỏi mua lễ vật gì mới làm Hồng Vi vui vẻ. Đợi khi hắn thấy trong lớp cả đám nữ sinh quay quanh một bạn nữ, ríu rít nói kẹp tóc trên đầu bạn học kia rất đẹp, mỗi người đều cực kỳ hâm mộ. Hắn chợt nghĩ, Hồng Vi thích mặc đẹp, nếu tặng kẹp tóc thì chắc sẽ rất vui.

Nói đến cũng xấu hổ, Kha Thanh Hán vốn không biết đi đâu mua kẹp tóc như vậy, nhân lúc không ai lén hỏi nữ sinh kia.

Nghe xong lý do của Kha Thanh Hán, Hồng Vi yên tâm, vui vẻ loay hoay cái kẹp, miệng xuýt xoa khen.

"Anh Thanh Hán thật giỏi, chỉ dạy kèm người ta đã kiếm một trăm ba mươi đồng tiền! Trách không được cứ tuyên truyền phải học hành..." Đang nói cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì, cau mày. "Anh Thanh Hán... có thi lên không? Mỗi năm anh đều đứng ba hạng đầu, lên cấp 3 chắc không thành vấn đề."

Kha Thanh Hán im lặng.

Hồng Vi thấy hắn biểu tình đờ đẫn liền hiểu ra, thanh âm trầm xuống.

"Anh không thi lên! Có phải vì...bác trai không cho anh đi?"

Kha Thanh Hán khẽ thở dài, mắt nhìn kẹp tóc, nhẹ nói.

"Tiểu Vi, cài tóc cho anh xem đi."

Hồng Vi không thèm để ý hắn, nói thẳng.

"Bác trai thật là thiển cận! Anh có thành tích tốt như vậy, chỉ là đọc sách tốn ít tiền, chờ anh lên cao trung hai năm sau tốt nghiệp, khi ấy tìm công tác tốt, cả nhà anh sẽ không cần ở đây vất vả làm ruộng. Sao bác trai có thể..."

"Không sao." Kha Thanh Hán giơ tay vuốt lông mi Hồng Vi, nhẹ giọng nói. "Không học bài cũng tốt, anh ở nhà, từ nay về sau có thể luôn chăm sóc em."

Hắn thật muốn học, nhưng nếu học tiếp, hắn không muốn thi cấp 3 mà hy vọng vào đại học. Nhưng cấp 3 cha còn không chịu, sao có thể trả số tiền lớn vậy cho hắn học hết đại học. Cuối cùng dù trong tay hắn có ít tiền, tự trả được tiền học phí cấp 3 nhưng không đi thi.

Về nhà cũng tốt, Kha Thanh Hán thầm nghĩ. Hắn đích thực không cách nào yên lòng Hồng Vi. Từ nhỏ hắn đã quen che chở đứa trẻ này, mấy năm nay không ở nhà, đối phương chịu thiệt không ít, không có cả người tâm sự. Hôm nay hắn đã trở lại, có thể giúp đỡ việc lớn việc nhỏ cho nhà Hồng Vi.

Hồng Vi tiếp tục lẩm bẩm.

"Bác trai thật sự là, rõ ràng thân thể khỏe mạnh lại chỉ biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cả ngày đánh bài uống rượu. Chuyện trong ruộng đều quăng cho bác gái và anh, còn hở chút là đánh anh." Nói xong chân mày cậu càng nhíu chặt.

Kha Thanh Hán vốn là tâm tình nặng nề bị cậu lải nhải một hồi, bất giác giảm bớt nhiều. Thấy Hồng Vi bộ dạng tức giận bất bình, dù người bị nói là cha mình nhưng hắn lại thấy có chút thú vị, và cảm động được người quan tâm.

"Nhưng mà..." Nói một hồi sắc mặt Hồng Vi khá hơn chút. "Tuy anh Thanh Hán không thể đi học thật đáng tiếc, nhưng em còn có chút...vui, từ nay về sau có thể mỗi ngày thấy anh Thanh Hán rồi."

Mặt Hồng Vi biến đỏ hồng.

"Ừ." Kha Thanh Hán nhịn không được duỗi tay ra nhẹ chạm mặt đối phương.

Hồng Vi nghiêng đầu, giọng điệu có chút hờn dỗi.

"Anh Thanh Hán." Cậu cầm kẹp tóc làm nũng với hắn. "Đây là anh mua, anh cài giúp em đi."

Kha Thanh Hán cầm lấy kẹp tóc hình bươm bướm, có chút lúng túng.

Hồng Vi thấy hắn ngơ ngác thì bật cười, cầm lại kẹp tóc nói với Kha Thanh Hán.

"Đúng là mọt sách!" Dứt lời, cậu nhanh lẹ đem cái kẹp cài xéo mái tóc. "Đẹp không?"

"Ừ."

Hồng Vi nghe vậy cười rạng rỡ, thân thể không tự giác dựa vào cánh tay Kha Thanh Hán.

"Kẹp này bao nhiêu tiền?"

"Bốn đồng."

"Mắc vậy!" Giọng Hồng Vi đau lòng. "Sau này không cần tiêu tiền vào thứ này, uổng phí!"

"Được."

"Đúng rồi." Hồng Vi nói nhỏ bên tai Kha Thanh Hán. "Số tiền kia anh có cho bác trai, bác gái không?"

Kha Thanh Hán trả lời.

"Anh không nói."

Trong nhà bởi vì hắn đi học, cha hết ăn lại nằm nên kinh tế hơi khó khăn. Hôm nay hắn trở về, từ nay có sức lao động, dĩ nhiên gánh nặng nhẹ bớt. Hơn một trăm đồng tiền, không phải hắn không nỡ giao cha mẹ mà là cha ham cờ bạc lạ hay thua, đưa ra chẳng khác nào giao trứng cho ác.

Hồng Vi cười hì hì.

"Anh Thanh Hán học xấu rồi." Lại nghiêm túc nói. "Nhất định không thể đưa số tiền này cho tía anh, bằng không thì mười ngày nửa tháng, ông ấy đều tiêu hết trên sòng bài."

Kha Thanh Hán tùy tiện ừ, cúi đầu lục túi quần.

"Tìm cái gì đó?"

Sờ soạng chốc lát, ngón tay Kha Thanh Hán đụng tới tờ tiền năm chục đưa đến trước mặt Hồng Vi.

"Này là năm mươi đồng, em đi mua ít vải, len sợi làm chút quần áo mới."

Hồng Vi bị kinh sợ, nửa ngày không nhận tiền, lập tức lớn tiếng nói.

"Anh làm cái gì đó?"

"Đã vài năm em không đổi quần áo mới." Kha Thanh Hán giải thích. "Vải quần áo không giữ ấm, nên đổi hết đi. Em nhận lấy tiền này, anh cũng không cần dùng nó." Huống chi hắn còn có tám mươi đồng.

Hồng Vi có rất nhiều quần áo, đều là đồ cũ của ông bà Hồng. Khi trời thu đông, áo len vá không ít mụn vải, Kha Thanh Hán nhìn trong mắt, nhớ trong lòng.

"Nhưng mà..."

"Cầm đi." Kha Thanh Hán cứng rắn nói.

Hồng Vi chần chờ một lát, cuối cùng nhận lấy năm mươi đồng, miệng nói.

"Đợi mua vải và len sợi, cũng giúp anh làm bộ áo bông, quần len."

Kha Thanh Hán cười.

"Được rồi." Thấy Hồng Vi còn hơi bất an, anh nhẹ giọng nói. "Tiền này em không cần phải để ý. Vài ngày nay anh ở trong ruộng bắt được không ít rắn, bán lời chút tiền. Chờ tới ngày mùa anh mua mười mấy lồng lươn và lưới đánh cá, mỗi ngày bắt ít lươn, cá đi bán."

Hồng Vi nghe vậy mắt sáng ngời.

"Đúng là ý hay."

Kỳ thật cậu cũng nghĩ tới việc bắt cá, lươn, cá chạch kiếm ít tiền mua gia dụng. Nhưng phố qua xa, việc nhà cơ bản đều một mình cậu lo, không rảnh đi đâu.

"Em cũng theo anh đi, lúc xuống ruộng bắt vài con rắn." Kha Thanh Hán đề nghị. "Tối chúng ta ăn cơm xong liền đi đặt lồng lươn và lưới đánh cá đi, chờ sáng sớm hai ngày sau, anh đem lươn và cá em bắt được cùng đi bán."

Hồng Vi nghe xong chợt mất nét cười, hơi do dự.

"Vậy có được không? Tía anh..."

"Không sao, việc nhà và vườn rau có má anh làm. Tía biết anh đi kiếm tiền dĩ nhiên sẽ không ngăn cản."

Hồng Vi gật đầu.

"Được, cứ quyết định vậy đi! Sau này cực khổ cho anh Thanh Hán rồi."

"Không cực." Kha Thanh Hán nhìn ngoài cửa sổ sắc trời tối xuống, nói với Hồng Vi. "Sắp tối rồi, chúng ta cùng đi tắm nhé?"

Hồng Vi cúi đầu.

"Em luôn tắm trong nhà."

Nghĩ tới điểm đặc biệt của Hồng Vi, người trong thôn thành kiến, Kha Thanh Hán liền biết nguyên nhân, không nói nhiều. Hắn nghe cửa ra vào truyền đến tiếng vang, nói với Hồng Vi.

"Vậy anh đi trước."

Nói xong không đợi ông Hồng vào phòng, hắn lập tức từ cửa sau chạy ra ngoài.

Ngày hè càng lúc càng nóng, ve kêu tiếng có tiếng không.

Kha Thanh Hán đầu đội mũ rơm, dắt khăn mặt, túm ống quần đi chân trần tới bờ đê. Xa xa liền thấy Hồng Vi chống gậy đi, cõng giỏ tre, chắc mới từ vườn rau về lập tức chạy tới.

Hiển nhiên Hồng Vi cũng thấy hắn, chưa đi mấy bước đã đứng im tại chỗ.

"Tiểu Vi, sinh nhật vui vẻ." Kha Thanh Hán thở ra, mở miệng nói.

Hôm nay là sinh nhật Hồng Vi, sáng sớm hắn đã xuống ruộng vẫn không có cơ hội cùng đối phương nói lời chúc mừng.

Hồng Vi cười.

"Cảm ơn anh Thanh Hán. Hôm nay anh tới nhà em ăn cơm đi!"

Kha Thanh Hán hơi khó hiểu nhìn đối phương.

"Nhà em nuôi gà trống, gây chuyện khắp nơi, thấy người liền mổ, thường xuyên bay đến trên giường của em. Không nói đến suýt làm rách mền, đôi khi còn để lại phân!" Hồng Vi nói. "Hôm trước nó suýt mổ mắt bác Vĩ nhà phía đông, vợ ổng chạy tới nhà em chửi nửa ngày. Tía tức quá làm thịt con gà, yêm hơn nửa con, còn lại cho em mừng sinh nhật. Buổi sáng nấu gà, nguyên một thau, em và tía ăn không hết, mùa hè không cất kỹ được, giữa trưa anh qua nhà em cùng ăn nhé."

Kha Thanh Hán bật cười.

"Gà trống nhà em đích thực hiếu chiến hung dữ. Năm kia anh về nhà xong lúc đi học bị nó đuổi theo chạy hơn nửa thôn, sau bị anh hù trở về."

"Sao em không biết!" Hồng Vi hét lên. "Vốn còn định đợi đến Tết mới giết!"

"Vậy cũng tốt rồi." Kha Thanh Hán ngắm Hồng Vi đi ở đằng trước, nhìn bím tóc lắc lư. "Bác Tam và thân thể em không tốt, cần tẩm bổ."

Dứt lời, Kha Thanh Hán rốt cuộc nhịn không được giật bím tóc Hồng Vi, vừa lúc Hồng Vi quay đầu, sợi dây buộc tóc màu hồng bị kéo xuống.

"Anh Thanh Hán!" Hồng Vi tức giận. "Anh lại giật tóc em!"

Kha Thanh Hán xấu hổ nhìn dây buộc tóc trong tay, lắp bắp nói.

"...Anh cột lại cho em."

"Không cần, tay chân anh vụng về." Hồng Vi giật lại dây buộc tóc, nhanh chóng bện lại phân nửa bím lỏng ra. "Sau này đừng cứ túm tóc em nữa!"

"Rồi."

"Mỗi lần anh đều nói vậy, sau đó cứ kéo tóc em hoài!"

"..."

"Anh Thanh Hán luôn nói không giữ lời!"

"..."

Dưới bóng cây, một đôi thiếu niên đi càng xa.


Rose 3: Tường Vi màu xanh

Kha Thanh Hán ăn cơm tối xong, không để ý cha vừa uống rượu liền chửi thề, cầm cái kéo ra sân nhỏ, cắt vài cành hoa Tường Vi ở góc tường, cẩn thận nhổ gai, sau đó nắm trong tay trốn vào phòng mình.

Hái Tường Vi là vì hôm nay hắn giật loạn tóc Hồng Vi, bị đối phương làm khó bảo muốn hoa Tường Vi màu xanh làm quà xin lỗi. Hắn biết rõ chẳng qua Hồng Vi thấy thích Tường Vi, tiện tay chỉ thôi. Nhưng nghĩ đến lúc ở trường, tiết mỹ thuật hắn còn chút màu nước, thấy sắp tới sinh nhật Hồng Vi, muốn dùng màu nước xanh phết lên Tường Vi, cho Hồng Vi niềm vui bất ngờ cũng không tệ lắm.

Kha Thanh Hán dùng nước hòa tan màu, đầu bút lông chấm màu xanh, nhẹ nhàng phết lên cánh hoa Tường Vi. Đáng tiếc tuy ý nghĩ tốt đẹp, nhưng thực tế cánh hoa chỉ dùng sức mạnh chút sẽ rụng ngay.

Nhìn xem cánh hoa dính vào đầu bút, Kha Thanh Hán đành chán nản từ bỏ. Đang lúc hắn dọn dẹp cành lá trên bàn, ngắm hộp màu nước, chợt nảy sáng kiến.

Từ chỗ sách cũ lấy ra tập vẽ không cần dùng, lại làm vài loại màu nước xanh đậm nhạt khác nhau, Kha Thanh Hán ngồi trước bàn nghiêm túc vẽ trên giấy trắng.

Ngày hôm sau ruộng lúa không có nhiều việc làm, Kha Thanh Hán không đi. Sáng sớm đem rắn và mấy con lươn, cá chạch đã bắt được mang đi bán. Chờ hắn về nhà thì sắp tới trưa mười hai giờ.

Qua loa ăn xong cơm trưa, hắn cầm bức tranh hôm qua thức đêm vẽ đi tới cửa sau nhà Hồng Vi. Cửa sau có vài cây già, Hồng Vi ngồi dưới bóng cây hóng mát, một bên khâu giày.

"Anh Thanh Hán, mau tới thử xem đôi giày vừa chân không!" Hồng Vi mắt sắc thấy Kha Thanh Hán, lập tức vẫy tay kêu.

Kha Thanh Hán thấy bên trong đồ hốt rác bên cạnh Hồng Vi có vài đôi giày chưa làm xong.

"Em làm cho anh đôi giày vải." Hồng Vi lấy ra một đôi đưa tới trước mặt Kha Thanh Hán. "Không biết năm nay chân anh có dài hơn không, trước thử xem."

"Tiểu Vi." Kha Thanh Hán thở dài. "Em mệt mỏi như vậy, không cần làm giày cho anh." Huống chi hiện tại ngày càng ít người làm giày thủ công. Đa số bắt đầu mua dép.

"Không mệt." Hồng Vi cười hì hì lắc đầu. "Em rảnh mà, không có việc gì làm thì khó chịu."

Để Kha Thanh Hán ngồi trên ghế, cậu ngồi xổm xuống mặc kệ đối phương phản kháng, nhanh tay giật dép người ta xuống, lại cầm khăn chùi đất dính trên chân.

Thân thể Kha Thanh Hán cứng đờ.

"Tiểu Vi..."

Hồng Vi ngẩng đầu cười nói.

"Mình làm giày vải mang mới thoải mái. Đợi nửa năm nữa, em làm cho anh thêm đôi giày bông." Lúc nói chuyện cậu đã mặc giày cho Kha Thanh Hán, lập tức vẻ mặt càng vui sướng. "Hơi lớn chút, vừa lúc chân anh còn dài thêm. Đợi tới mùa thu, thêm đôi đệm dày nữa là vừa."

Kha Thanh Hán cúi đầu, lặng yên nhìn Hồng Vi vì mình bận rộn, trong lòng bỗng tràn ra vị chua chua ngọt ngọt. Nghĩ tới lúc về nhà, cha hùng hổ cầm tiền sáng sớm hắn kiếm được đi đánh bài, mẹ khóc lóc trốn trong góc phòng than số khổ. Trải qua thời gian dài gánh trách nhiệm nặng nề khiến hắn nghẹt thở.

May là có Hồng Vi. Chỉ cần ở bên người này, yên lặng nhìn đối phương bận rộn sẽ thấy trong lòng một mảnh yên bình và thoải mái.

"Anh Thanh Hán." Thử giày cho Kha Thanh Hán xong, Hồng Vi ngồi trở lại trên ghế, tay cầm đế giày, ánh mắt tò mò nhìn trang giấy trong tay người kia. "Anh cầm cái gì đó?"

Kha Thanh Hán lấy lại tinh thần, lập tức mở ra bức tranh gấp làm tư, mỉm cười nói.

"Không phải em muốn Tường Vi màu xanh sao? Đây!"

Hồng Vi khó hiểu cầm tờ giấy, nhìn chăm chú xong lập tức sửng sốt.

"Anh vẽ hả?"

"Ừ."

Trên giấy là vài cành Tường Vi nở rộ, giữa cuống lá xanh là nhiều đóa hoa nhỏ xanh nhạt yêu kiều. Bên cạnh bụi hoa, thiếu niên vấn tóc, mặc váy đỏ, trong tay cầm cái giỏ, cười tươi.

"Đây là..." Giọng Hồng Vi trầm thấp. "Em?"

Kha Thanh Hán khẽ ừ.

"Hoa rất đẹp." Lát sau, Hồng Vi ngẩng đầu cười tươi, cẩn thận gấp lại bức tranh. "Nhưng bộ dạng em trông xấu quá."

"...Anh không giỏi vẽ." Kha Thanh Hán cảm thấy hơi ngại ngùng. "Thiếu cân đối." Chỉ là hôm qua lúc vẽ Tường Vi, chợt nảy ý nghĩ vẽ người này, đáng tiếc tài vẽ vời của hắn khá tệ.

"Tuy vẽ em xấu đi nhưng em vẫn rất thích." Hồng Vi cầm bức tranh, nhìn xung quanh, nói. "Em về nhà cất kỹ tranh trong ngăn kéo."

Kha Thanh Hán đưa mắt nhìn Hồng Vi chậm rãi chạy vào cửa sau, một lát người này lần nữa chạy ra.

"Anh Thanh Hán." Hồng Vi còn đang nghĩ tới bức tranh kia, hỏi. "Em thấy màu trong tranh rực rỡ, anh dùng cái gì tô màu vậy?"

"Màu nước." Kha Thanh Hán trả lời. "Khóa mỹ thuật mỗi người được phát hộp màu nước và bản vẽ." Thấy người này bộ dạng rất tò mò, hắn nói. "Nếu em thích, chỗ anh còn hơn nửa hộp màu nước, cho em hết đó."

Hồng Vi chần chờ chốc lát mới hỏi.

"Có màu hồng không?"

"Có, vài loại lận."

"Em...muốn màu đỏ thẫm!"

Kha Thanh Hán gật đầu.

"Để anh về nhà lấy cho."

Nói xong hắn đứng lên đi vào nhà, đem cả hộp màu nước lấy ra.

"A Hán."

Mới đi tới cửa thì Kha Thanh Hán bị mẹ gọi lại, xoay người thấy bà Kha vẻ mặt ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

"Sao vậy má?"

"Con đi nhà kế bên?" Ánh mắt bà Kha rơi vào hộp màu nước trong tay Kha Thanh Hán.

"Dạ."

"A Hán à..." Bà Kha hít một hơi, thở dài nói. "Trong khoảng thời gian này con luôn đi chung với nhà họ Hồng, làng trên có vài người nhiều chuyện, đồn mấy lời không dễ nghe."

"Cây ngay không sợ bóng nghiêng." Kha Thanh Hán lạnh lùng nói.

"Con nói với má thì có ích gì, danh tiếng nhà họ Hồng người kia..." Bà Kha không nói gì thêm, chuyển giọng nói. "Hiện giờ con mới về nhà, lại là người đi học, không ai nói gì. Đợi qua ít ngày, truyền ra mấy lời đồn để tía con nghe được chỉ sợ lại nổi điên. Đến lúc đó tính sao đây?"

Kha Thanh Hán im lặng, chậm rãi mở miệng.

"Những tin đồn kia từ nay má đừng quan tâm nữa. Nếu tía có nghe cũng chẳng sao. Nhà tiểu Vi khó khăn, nó và bác Tam thân thể không quá tốt, con làm hàng xóm, ngẫu nhiên giúp chút chuyện có gì không đúng!?"

"A Hán, sao con cứng đầu vậy chứ!" Bà Kha khó thở.

Bị lải nhải gần nửa ngày, rốt cuộc Kha Thanh Hán có thể ra khỏi nhà, đi tới ngoài cửa sau nhà Hồng Vi, đưa hộp màu nước cho cậu.

"Anh không cần màu nước này, em thích thì lấy hết đi."

Hồng Vi lập tức bỏ xuống việc trong tay, hưng phấn mở hộp ra, kéo Kha Thanh Hán chỉ cách mình sử dụng màu nước, sau đó cầm bút vẽ ở trên giấy phác họa vài cái.

Nhìn người này vẻ mặt tràn đầy vui mừng, Kha Thanh Hán tò mò hỏi.

"Em cũng muốn vẽ?"

"Vẽ hồi nào." Hồng Vi lầm bầm, cầm cái hộp, mặt mày vui sướng định trở về phòng, lại nói với Kha Thanh Hán. "Giờ anh Thanh Hán có rảnh thì chờ em chốc lát."

Thấy Hồng Vi tung tăng như chim sẻ làm bộ dạng thần bí, Kha Thanh Hán có chút khó hiểu. Cũng may giữa trưa nắng nóng, tạm thời không thể ra ruộng làm việc, hắn rảnh rỗi nên gật đầu với Hồng Vi, ngồi trên ghế nhỏ chờ.

Hồng Vi chẳng những về nhà còn khóa cửa sau. Kha Thanh Hán chờ cả buổi không thấy người ra, thật sự tò mò, cao giọng hô.

"Tiểu Vi?"

Hồi lâu sau trong phòng mới truyền ra thanh âm của Hồng Vi.

"Anh Thanh Hán, anh vào đi!"

Lại vang tiếng then cài mở.

Kha Thanh Hán đầu óc mờ mịt đẩy ra cửa gỗ, liếc mắt thấy Hồng Vi ngồi bên giường, nghiêng đầu không nhìn mình, tư thế có chút...thẹn thùng.

"Tiểu Vi?"

Hồng Vi chậm rãi quay đầu, mím môi, xấu hổ cười với Kha Thanh Hán.

Kha Thanh Hán sững sờ, chỉ thấy người trước mắt có chút lạ. Ánh mắt rơi vào môi Hồng Vi – dù ánh sáng hơi tối, hắn có thể thấy rõ môi Hồng Vi hồng đến lạ lùng.

"Miệng em..."

"Em..." Hồng Vi cúi đầu, ngón tay còn đang chấm màu nước hồng. "Trước kia thấy trên báo nhà bác Hải các cô gái đều tô môi đỏ tươi, rất xinh đẹp..."

Kha Thanh Hán nghe cậu giải thích, lại thấy màu nước hồng liền hiểu là có chuyện gì, lập tức dở khóc dở cười.

"Anh Thanh Hán, anh thấy em thế nào?" Cuối cùng Hồng Vi ngẩng đầu, cho Kha Thanh Hán thấy đôi môi dùng màu nước vẽ, có chút chờ mong lại hồi hộp hỏi.

"Tiểu Vi." Kha Thanh Hán ngồi xuống bên cạnh Hồng Vi, đắn đo một phen mới nói. "Em không tô môi thành màu đỏ cũng đã rất đẹp, màu nước là vật chất hóa học, nếu ăn vào miệng sẽ không tốt." Nghĩ nghĩ, hắn bổ sung. "Tô môi, là...son, chờ sau này anh kiếm tiền mua son tốt cho em."

"Cái gì mà son." Hồng Vi bật cười. "Cái đó kêu là son môi!"

Kha Thanh Hán không thèm để ý là son hay son môi, khẽ cười.

"Sau này anh kiếm ra tiền liền mua son môi cho em. Màu nước bôi ngoài miệng chắc không dễ chịu, em lau đi."

Hiển nhiên Hồng Vi có chút luyến tiếc, nhỏ giọng nói.

"Anh Thanh Hán cảm thấy xấu?"

"Đẹp lắm." Kha Thanh Hán không chút do dự trả lời. "Chỉ là bôi thứ này ngoài miệng không tốt, chùi đi."

Kha Thanh Hán đã nói vậy, Hồng Vi ngoan ngoãn nghe lời, lấy khăn tay chấm nước bôi sạch màu nước.

"Sau này anh Thanh Hán thật sự sẽ mua son môi cho em?"

"Ừa."

"Chờ tới khi nào?"

"Không vài năm nữa." Kha Thanh Hán mỉm cười. "Rồi chúng ta sẽ khá hơn."

Chỉ nhìn đa số người trong thôn đều có điện là thấy được chất lượng cuộc sống trong thôn cao hơn nhiều.

"Chờ anh mười tám, mười chín tuổi sẽ nghĩ cách làm ăn."

Hồng Vi cười.

"Em sẽ cùng anh."

"Ừ, cùng nhau."


Rose 4: Hái hoa cài tóc

Lúc nửa buổi sáng, đa số người trong thôn đều ra ruộng làm việc. Kha Thanh Hán chống gậy tre dài, đứng trên thuyền gỗ, trong thuyền ngồi Hồng Vi.

Hôm nay Kha Thanh Hán tưới nước ruộng lúa, sáng sớm liền chống thuyền, chuyển máy bơm nước lên đầu ruộng. Bờ ruộng nhà họ cách thôn hai dặm. Hai cái thôn có rạch nước, đa phần người ta dùng thuyền gỗ vận chuyển máy bơm, lưỡi liềm, hạt thóc.

Cánh đồng nhà Hồng Vi cách nhà Kha Thanh Hán không xa. Hôm nay Hồng Vi từ sáng sớm đã lên thuyền với Kha Thanh Hán, nói là cắt cỏ nhân lúc buổi sáng trời lạnh. Đợi Kha Thanh Hán tưới xong nước cũng giúp Hồng Vi ngắt cỏ, may là ruộng không nhiều cỏ lắm, không khó làm, tới nửa buổi sáng thì hai người làm xong rồi.

"Ai, nghe nói hoa hồng nhà ông Hai nở đẹp lắm." Hồng Vi ngồi trên thuyền cùng Kha Thanh Hán nói chuyện. Mắt thấy sắp đến thôn, cậu chỉ sân một nhà. Nhà người này phía bắc có ao nhỏ nên dựa vào nước, không có tường, từ đây liếc một cái liền thấy tình hình trong sân.

"Lúc trước em cũng muốn ở cửa ra vào trồng hoa hồng, nhưng mà..."

Kha Thanh Hán nghe tiếng nhìn qua, đúng thật là một mảng lớn hoa hồng, nở rộ đỏ rực cực kỳ diễm lệ.

"Thích?" Hắn hỏi Hồng Vi, nói xong chèo thuyền tới gần bờ, cột lên cọc gỗ.

Hồng Vi cầm giỏ tre và lưỡi liềm của mình, vội vàng theo lên bờ. Thấy Kha Thanh Hán đi tuốt đằng trước, cậu quên mất câu hỏi trước đó của đối phương.

"Anh Thanh Hán, anh không đem máy bơm nước về nhà à?"

Kha Thanh Hán quay đầu cười với cậu.

"Tạm thời không về nhà."

"Không về nhà thì đi đâu?"

Vài phút sau, Kha Thanh Hán và Hồng Vi đứng ở ngoài tường nhà ông Hai Tín.

"Anh muốn..." Hồng Vi hỏi. "Trộm...hái hoa hồng?"

Kha Thanh Hán gật đầu với cậu.

"Trong nhà ông ta có nhiều hoa hồng như vậy, còn mọc rất nhiều cỏ, hái vài cành sẽ không bị phát hiện."

"Nhưng cái này phải leo tường mới..." Hồng Vi chưa nói dứt lời Kha Thanh Hán đã phóng người lên đầu tường.

Hồng Vi càng sợ, vội nói.

"Anh Thanh Hán, anh leo vào sân người ta, nếu bị bắt được thì tiêu!"

"Không sao đâu." Kha Thanh Hán không thèm để ý, ngồi ở đầu tường ra lệnh Hồng Vi một tiếng. "Chờ đó." Rồi nhảy vào trong.

Trong sân có rất nhiều cỏ, hoa hồng chen chúc một chỗ chiếm nửa cái sân. Kha Thanh Hán cẩn thận hái vài cành, trên thân hoa hồng đều là gai, không dễ hái. Suy nghĩ chốc lát, hắn cao giọng nói với phía ngoài tường.

"Tiểu Vi, đưa lưỡi liềm của em đây!"

"Dạ!"

Từ trên đầu tường nhận lưỡi liềm, Kha Thanh Hán cẩn thận cắt từng cây vừa mắt. Khoảng tám, chín cây thì hắn trèo lên tường, đưa hoa hồng vào tay Hồng Vi.

"Bỏ vào trong giỏ."

Nói xong hắn lại chui vào sân, dùng lưỡi liềm cắt tận gốc mấy cây bị mình hái, nhặt lên cành lá giấu vào trong đống gỗ mục chất ở chân tường.

Đợi Kha Thanh Hán về lại trên thuyền, Hồng Vi đi theo phía sau hắn, phập phồng lo sợ nói.

"Anh Thanh Hán, mới rồi em thật sợ có người thấy."

Kha Thanh Hán đáp.

"Lúc trước anh thấy gia đình này đều làm việc ngoài ruộng, giờ mới nửa buổi sáng, trên đường không bao nhiêu người."

Hồng Vi ngẩng đầu nhìn, đích thực không có người, vui mừng cầm một đóa hoa hồng.

"Thật đẹp." Lập tức lại chần chờ. "Chúng ta hái trộm hoa người ta như vậy được không?"

Kha Thanh Hán nói.

"Nhà ông ta sân nhỏ trồng hoa hồng, không có người quản lý, xem ra không quá quan trọng. Đêm nay anh đưa mấy con lươn cho ông Hai uống rượu."

Hồng Vi cười nói.

"Ai như anh ép mua ép bán."

"Thuận tiện xin ông Hai đào một gốc cây hoa hồng, đưa cho em trồng trước cửa."

"Kha Thanh Hán, anh thật là gian xảo!"

Kha Thanh Hán không nói tiếp. Không hỏi đã lấy, tự dưng trộm, dĩ nhiên là hành động xấu, nhưng hắn thích xem Hồng Vi bộ dạng vui vẻ. Tuy nói đưa con lươn cho nhà Hai Tín đào hoa hồng thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng phỏng chừng năm nay mầm không mở được hoa, khiến hắn mở miệng xin hái ít hoa hồng...hắn là con trai, thật là hơi kỳ.

"Tiểu Vi, lên thuyền."

Kha Thanh Hán chống gậy tre, thuyền nhà họ bình thường dựa vào bên sân, phải đi lên trước một đoạn đường nữa mới đến.

Hồng Vi cười dịu dàng ngồi trên thuyền, loay hoay cây hoa hồng, chọn lấy một đóa chưa nở hết, dùng lưỡi liềm cắt thân phía dưới cài lên mái tóc.

Thấy khuôn mặt cười thỏa mãn của Hồng Vi, Kha Thanh Hán cũng mỉm cười, lập tức có loại cảm giác đau lòng khó hiểu – mặt ngoài xem ra Hồng Vi rất dễ thỏa mãn.

Trong khí nói chuyện Hồng Vi vô tình để lộ khiến Kha Thanh Hán đoán được, mấy năm nay người ta đồn đãi quá khó nghe, Hồng Vi lại không có người tâm sự, cho nên lúc mệt mỏi hay rảnh rỗi liền chiếu gương diện đồ, chìm đắm vào thế giới riêng, mới có thể quên đi mệt mỏi và không vui.

"Mấy đóa hoa này về nhà đặt trong chậu rửa mặt trồng." Hồng Vi nói. "Kỳ thật cắm cây vào trong đất, không chừng có thể sống."

Kha Thanh Hán lắc đầu.

"Không cần, buổi tối anh xin gốc cây cho em. Hoa hồng không khó trồng, năm sau là có thể ra một đống."

Hồng Vi nghe xong nhếch môi.

"Vậy em ở nhà chờ tin. Nhưng nếu tía anh biết anh đem lươn cho nhà Hai Tín thì có mắng anh không?"

Kha Thanh Hán nhíu mày.

"Hai ngày nay ông ta không về nhà."

Nghe mẹ nói thì mấy ngày nay cha đỏ tay, thắng không ít, mấy bạn bài dĩ nhiên không tha, kéo ông đánh tiếp, thậm chí buổi tối qua đêm tại đó.

Hồng Vi nghe vậy im lặng một lúc lâu.

Thuyền tới gần bên sân, Kha Thanh Hán nâng máy bơm nước lên, Hồng Vi cũng phụ đem máy bơm lên trên xe. Sau đó một người kéo xe đẩy, một người hỗ trợ đẩy cùng nhau về nhà.

Đêm đó Kha Thanh Hán đưa cho nhà Hai Tín hai con lươn nặng cỡ bảy, tám gram, quả nhiên lấy được gốc hoa hồng, không chỉ một hai cây thôi, tất cả đều cho Hồng Vi.

Hồng Vi vui sướng lập tức trồng ở cửa trước và cửa sau vài cọng. Kha Thanh Hán giúp đỡ cùng trồng hoa, đợi khi hắn về nhà, bà Kha vì chuyện con lươn nói dai dẳng.

Trùng hợp ông Kha say xỉn về nhà nghe một câu.

"Lươn gần hai ký, có thể bán ba, bốn đồng, sao lại tặng cho người ta."

Lập tức nổi giận, thuận tay cầm cây chổi đập hướng Kha Thanh Hán. Kha Thanh Hán chỉ hơi nghiêng đầu, vai trái bị đập trúng. Bà Kha sợ quá vội dìu ông Kha, hai người xô đẩy vào phòng.

Kha Thanh Hán mặt không biểu tình nhúc nhích vai, nhặt lên cây chổi và đồ hốt rác bị lật ngửa, đem đồ trên đất thanh lý xong trở về phòng mình.

Thời gian chậm rãi trôi, từ khi Kha Thanh Hán tốt nghiệp cấp 2 đến nay đã hơn nửa năm. Tuyết lớn rơi mấy trận, sắp tới Tết rồi. Tuy nói mùa đông việc nhà nông nhẹ, nhưng cuối năm có nhiều chuyện. Sửa chữa phòng ốc, quét dọn trong ngoài, việc gì cũng là hai mẹ con Kha Thanh Hán, bà Kha làm, mỗi ngày loay hoay chân không chạm đất. Ông Kha trừ ăn cơm, ngủ ra thì gần như không có mặt ở nhà.

Hơn nửa năm nay, gánh nặng nhà họ Kha đều rơi trên vai Kha Thanh Hán. May là hắn chịu cực được, sức lực lớn, trước kia làm việc không ít, trong phòng ngoài phòng đều làm hết, không có gì không quen. Lúc không bận quá thì hắn không để ý bà Kha phản đối, hay đi nhà Hồng Vi giúp đỡ làm chút việc nặng.

Hồng Vi thì càng thêm quan tâm Kha Thanh Hán. Cầm năm mươi đồng mua len sợi, vải vóc, dùng bông nhà mình trồng làm cho cậu và ông Hồng áo bông mới, đồ len, cũng cho Kha Thanh Hán làm một bộ từ đầu đến chân.

Hai thiếu niên mười mấy tuổi, bất giác trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau.

Gió lạnh thét gào.

Kha Thanh Hán cầm thịt heo, dưới chân giẫm lên bùn bước thấp bước cao đi qua ngõ nhỏ trước nhà, thấy Hồng Vi đứng ở cửa nhà mình dường như đang chờ cái gì.

"Anh Thanh Hán." Cùng lúc đó Hồng Vi đã cười vẫy tay với Kha Thanh Hán.

"Chờ chút." Kha Thanh Hán nói với cậu, về nhà mình trước.

Còn hai ngày là giao thừa. Đầu đông có một nhà giết heo, nhà hắn đặt mười lăm ký thịt, Kha Thanh Hán lấy thịt trở về, vừa vào nhà bà Kha một bên làm mì một bên sai hắn.

"Lấy cân thử cân lại coi có đúng mười lăm ký không."

Kha Thanh Hán cầm lấy cân nhà mình, xách thịt heo ra.

"Mười lăm ký."

Bỏ cân xuống, hắn đặt thịt heo vào trong giỏ xách, treo lên, rửa tay lau mặt xong lần nữa ra khỏi nhà.

Hồng Vi đan khăn quàng cổ cho Kha Thanh Hán, đợi đối phương choàng xong mới nói.

"Suýt nữa là quên. May lúc trước mua nhiều len sợi, còn sót lại một ít."

Kha Thanh Hán rũ mi mắt xem khăn quàng cổ trước ngực, vô thức liếc mắt nhà chính. Mỗi lần mùa đông là ông Hồng đi đứng khó khăn, trời lạnh như vậy đều ở trên giường. Hắn thấp giọng nói.

"Em mặc giày đi, chúng ta đi một chuyến tới sân trống nhà em."

"Sân trống? Để làm gì?"

"Đi thì biết."

Hồng Vi nghiêng đầu, xem xét Kha Thanh Hán ra vẻ thần bí, xoe tròn mắt đảo vài cái, nói.

"Được rồi."

Sân trống nhà Hồng Vi cách cửa sau khoảng hai, ba mươi kilomet. Trời đông, bên ngoài không mấy người. Kha Thanh Hán dẫn theo Hồng Vi đi vào trước đống cỏ một bên chồng chất gạch ngói, cúi người lật ra mấy miếng ngói mặt trên, cơ thể bỗng đông cứng.

"Sao vậy?" Hồng Vi thấy hắn sắc mặt khác lạ, khó hiểu duỗi cổ nhìn.

Kha Thanh Hán nhìn chằm chằm khe hở ngói nát, nửa ngày nói không nên lời. Chỗ đó còn có vài khối thịt vụn đỏ thẫm.

Hồng Vi nhìn một lát thì hiểu ra, lập tức cười ngã nghiêng.

"Anh Thanh Hán, anh thật khờ!"

Kha Thanh Hán bất đắc dĩ đứng dậy, sợ người này cười đến sặc. Hắn vỗ nhẹ lưng Hồng Vi, mắt vẫn ngắm chỗ ngói vỡ. Vốn hắn lấy thịt heo nhà mình đặt sẵn, nghĩ chắc nhà Hồng Vi không có thịt, lén cắt một khối thịt lớn, đi đường vòng giấu thịt ở đây, chỉ chờ đem thịt heo về nhà mang Hồng Vi tới lấy, kết quả...

"Chẳng lẽ anh không biết gần đây có nhiều chó mèo!" Hồng Vi từ từ ngừng cười. "Giấu thịt heo ở đây, chắc chắn không lâu sau sẽ bị chó mèo tha mất."

Kha Thanh Hán cười khổ.

"Anh biết."

Nhưng trời lạnh, không thấy chó mèo chạy bên ngoài, hắn còn tưởng...Ai biết mới chốc lát không thấy thịt đâu.

Hồng Vi nhẹ tựa vào người Kha Thanh Hán, không hề trêu chọc hắn.

"Anh Thanh Hán, anh thật tốt với em. Không có thịt thì thôi, vài ngày trước đại đường chia cá, nhà em cũng chia được hơn mười ký. Hơn nữa năm nay giết một con gà, đồ ăn ngày Tết không tệ lắm. Lại nói, tuy nhà em nghèo cũng không đến nỗi thiếu ăn."

Kha Thanh Hán nghĩ đến thịt bị chó hoặc mèo tha đi, vẫn là thấy tiếc của. Nhưng trước mắt không còn cách nào, về nhà lén cắt thịt heo thì tổng cộng có mười lăm ký, chỉ sợ dễ dàng bị cha mẹ phát hiện.

"Em quá ốm." Nhìn cái cằm nhọn của Hồng Vi, Kha Thanh Hán bực mình nói.

Hồng Vi lộ nụ cười tươi, kéo tay Kha Thanh Hán đi hướng nhà mình.

"Nếu em không ốm thì sao anh Thanh Hán đau lòng em chứ!"

"..."

"Ai, ngày mai anh có lên phố không? Nhà em muốn mua chút đồ."

"Ừm, anh mang giúp em?"

"Không cần, sáng mai anh kêu em, em đi cùng anh." Hồng Vi nói. "Hiện giờ trừ chuyện chuẩn bị ngày Tết ra trong nhà không có gì bận rộn. Chúng ta đi trên đường, anh phải mời em ăn bánh bao và mô mô nha."

"Tốt."


Rose 5: Tuổi trẻ cuồng vọng

Tháng chạp hai mươi chín, con phố cũ rêu phong, người đến người đi, có chỗ chật hẹp chen chúc đến mức không thể đi qua. Kha Thanh Hán và Hồng Vi thức dậy thật sớm, may mắn kịp mua xong đồ trước nhiều người.

Nhà họ Kha đã sớm mua hết đồ vật cần cho năm mới, nhưng lần trước bà Kha đi phố xong trên đường về nhà đánh mất pháo tre và giấy đỏ, Kha Thanh Hán chỉ phải đi chuyến nữa. Còn về nhà họ Hồng, tuy năm mới không ăn Tết lớn như người ta, nhưng rốt cuộc cần mua pháo tre, tiền giấy nhang khói dùng để cúng tổ.

Hai người tới tiệm tạp hóa mua xong đồ mới đi ven đường ăn sáng. Kha Thanh Hán thật sự mời Hồng Vi ăn bánh bao và mô mô, sau đó không dừng lại lập tức đi về nhà.

Thời tiết âm u, may là trời không mưa. Lúc hai người đi ngang qua thôn, Kha Thanh Hán giao rổ cho Hồng Vi, mình thì đi tìm nhà vệ sinh. Chờ hắn trở ra trông thấy Hồng Vi thì cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngẩn ra. Rổ lăn lóc cạnh đường nhỏ, Hồng Vi đưa lưng về phía hắn đứng ở ven đường. Có ba thanh niên mười lăm, mười sáu tuổi chắn phía trước.

"Má mày, dám cào ông nội mày, con điếm!"

Trong ba thanh niên có thằng chửi tục khiến Kha Thanh Hán lập tức hiểu ra chuyện gì. Hắn nhíu chặt mày, nhặt rổ lên, đi tới bên cạnh Hồng Vi, nhìn chằm chằm người kia.

"Cẩu Tử, mày làm gì đó?"

"Ố ồ, Kha tú tài thôn nhà ta tới rồi!" Thanh niên bị gọi Cẩu Tử nói giọng điệu đàng ngôn ngữ thô tục. "Tía mày làm gì ư? Chẳng phải thấy con đàn bà nhà mày đứng ở ven đường, có lòng tốt quan tâm vài câu." Gã đưa tay chỉ mặt mình. "Thấy không? Cái này là con đàn bà nhà mày cào! Má nó bà chằn!"

Kha Thanh Hán suýt kiềm không được cơn tức, đợi đối phương nói xong. Cẩu Tử là người cùng thôn, từ nhỏ dẫn đầu bắt nạt Hồng Vi. Người này sớm nghỉ học, quen đám bạn du côn du đãng, cả ngày không về nhà lang thang ngoài đường.

Dù sao không phải con nít năm đó không hiểu chuyện, tuy Kha Thanh Hán tức giận nhưng không muốn cuối năm gây chuyện. Nhưng hiện thực luôn không lý tưởng bằng suy nghĩ.

"Mày nói ai là đàn bà!?"

Hiển nhiên Hồng Vi đã giận đến cực điểm, mặt đỏ bừng, mắt như sắp bắn ra lửa.

"Tiểu Vi." Kha Thanh Hán nhẹ vỗ Hồng Vi, mắt lạnh trừng đám Cẩu Tử. "Cẩu Tử, đều là người cùng thôn, lại sắp sang năm mới, đừng khiến người khó chịu, mọi người nên tôn trọng lẫn nhau."

Cẩu Tử cười to nói.

"Tôn trọng?" Gã hèn mọn bỉ ổi liếc Kha Thanh Hán và Hồng Vi. "Mỗi ngày nó mặc giống như đàn bà, chẳng phải là muốn bị đàn ông chơi sao? Kha tú tài chắc đã nếm qua rồi, mày che chở nó như vậy, chẳng lẽ hàng này còn ngon hơn đàn bà thật sự? Khiến tía mày ngứa ngáy muốn sờ nó chút thôi, coi như cho nó mặt mũi..."

Cẩu Tử chưa dứt lời đã bị Kha Thanh Hán một đấm đánh vào mặt. Nắm đấm này sức cực lớn, cả người Cẩu Tử bất ngờ liên tục lùi ra sau, may có đồng bạn ở một bên kéo lại mới không ngã sấp xuống.

Vốn Hồng Vi chuẩn bị ra tay vì tình trạng này mà giật mình.

Kha Thanh Hán hung tợn trừng mắt đám người kia.

"Ăn nói sạch sẽ chút!"

Cẩu Tử đẩy ra hai người vịn mình, tay quẹt miệng, hừ một tiếng.

"Kha Thanh Hán, mày tưởng giống lúc nhỏ chắc, dám đánh tía mày! A Hổ, Thành Uy, đánh chết nó cho tao!" Lại xấu xa liếc Hồng Vi. "Con điếm này thì để tía mày tự giải quyết, má nó, đợi tía mày bắt được thì biết tay..."

Cẩu Tử ra lệnh, hai người kia liền từ trong túi quần rút ra dao bấm chẳng biết lấy từ đâu, đâm hướng Kha Thanh Hán. Hồng Vi và Cẩu Tử ở một bên đánh nhau.

Lập tức một mảnh hỗn loạn.

Mặc dù về khí chất thì Kha Thanh Hán có chút nho nhã như thư sinh, nhưng hắn kế thừa thân thể và sức lực ông Kha, nhiều năm làm việc tay chân, thể lực mạnh mẽ. Hai tên côn đồ cầm dao nhìn hung ác, thật xáp lá cà lại không nhanh nhẹn tay chân bằng Kha Thanh Hán.

Đường làng không rộng, ba người Kha Thanh Hán đánh nhau không thể ra hết sức. Kha Thanh Hán lách người tránh đao của tên du côn tóc dài, thuận thế quét chân tên khác, mạnh đá vào đầu gối đối phương. Người nọ chịu không nổi nghiêng người, chân đạp hụt nhào vào cái cống sát đường nhỏ.

Cống nhỏ sâu hơn một mét, vốn khô cạn, hai ngày trước mưa tuyết tích chút nước bùn, còn rơi ít đá vụn. Du côn kia nửa người vùi vào nước bùn, bụng đập vào hòn đá, hơn nửa ngày không thể nhúc nhích.

Thiếu người, Kha Thanh Hán xoay sở hơn. Hắn không né đòn tấn công của du côn tóc dài, đánh trực diện định túm dao bấm. Chợt nghe Hồng Vi khẽ kêu, hắn hoảng hốt phân tâm quay đầu nhìn phía cậu và Cẩu Tử. Vừa lúc thấy Hồng Vi bị Cẩu Tử đè trên mặt đất, tóc dài bị giật mạnh. Đương nhiên Hồng Vi cũng không yếu thế, một tay liều mạng bóp cổ Cẩu Tử, tay kia chụp hướng mặt đối phương.

Kha Thanh Hán rối loạn tấc lòng, gò má bị dao xẹt qua cắt miệng vết thương, đau nhức, lửa giận thiêu đốt, lại vì lo lắng tình cảnh Hồng Vi, thần trí không tình táo, đánh không hề nương tay. Du côn kia chưa kịp đắc ý vì rạch Kha Thanh Hán một dao, hắn nghiêng đầu, cúi người một đấm đánh dưới nách gã. Nhân lúc đối phương rống lên, tay trái cầm chặt cổ tay người kia cầm dao, dùng sức một cái bẻ trật khớp.

Dao bấm rơi xuống, Kha Thanh Hán đẩy người ra nhặt dao lên, xoay người đi tới chỗ Hồng Vi, túm lên Cẩu Tử đang đè cậu, tay trái giật tóc người này dộng vào tảng đá bên cạnh vài cái. Thấy trên đá có máu hắn mới dừng lại, quăng người nằm trên mặt đất, tay phải cầm dao bấm đặt ở cổ Cẩu Tử.

"Giết người rồi! Giết người rồi!"

Du côn từ rạch nước đứng lên thấy Kha Thanh Hán cầm dao bấm, sợ tới mức hét to. Tên du côn khác ôm cổ tay trật khớp thì sợ đến nhũn chân, ngồi bệch dưới đất không nhúc nhích.

Hồng Vi kinh hoảng, không để ý toàn thân lấm lem, nhào tới bên cạnh Kha Thanh Hán, ngó dao bấm phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt.

"Anh, đừng!"

Cẩu Tử bị kề dao thì sợ hãi gào lên, không dám giãy dụa.

Tay trái Kha Thanh Hán tăng thêm sức, nghiêm túc hỏi.

"Từ nay về sau mày còn dám khi dễ tiểu Vi nữa không?" Thấy đối phương ô ơ nói không rõ liền dí dao sát vào cổ. "Nếu không hứa thì hôm nay tao sẽ dùng dao nhỏ khắc ký hiệu trên người mày, từ nay về sau gặp mày lần nào là đánh lần đó!"

"Kha Thanh Hán!" Hồng Vi lo đến vành mắt đỏ rực, nhìn gò má Kha Thanh Hán chảy máu thì nước mắt sắp tràn mi. Chợt thấy mới rồi du côn kia hô bậy bạ thật gọi người tới, nhiều người lớn chạy hướng bên này, cậu sợ hãi vội vàng nói. "Có người đến, mau bỏ hắn ra!"

Đợi mấy người lớn chạy tới thì Kha Thanh Hán đã đứng dậy, đứng ở ven đường tùy ý Hồng Vi cầm khăn tay cẩn thận lau máu trên mặt. Mấy người tới thấy Cẩu Tử quỳ trên mặt đất gào khan và hai tên du côn kinh hoàng, không ngừng run rẩy. Lại thấy Kha Thanh Hán và Hồng Vi toàn thân lấm lem, lập tức biết chuyện lớn không tốt, có người vội vã chạy ngược trở về.

Không lâu sau, mấy gã đàn ông trong thôn nắm cuốc, đinh ba chặn cả đám lại, không tới một tiếng đồng hồ thì người ở đồn công an liền chạy tới.

Ba tên du côn đã sợ đến hoảng loạn. Kha Thanh Hán và Hồng Vi không nói gì nhiều. Sự việc gây lớn như vậy, lại bị tên du côn kia hét 'giết người', dân làng dĩ nhiên không dám cho bọn hắn đi. Hai người cũng biết vậy nên im lặng chờ đợi công an thẩm tra.

Hồng Vi luôn lo lắng nhìn Kha Thanh Hán, may mắn vết thương trên mặt người này đã ngừng chảy máu.

"Thật xin lỗi, anh Thanh Hán..."

"Không sao." Kha Thanh Hán cắt ngang lời cậu, cười nói. "Cùng lắm là bị giáo dục một trận."

Đều là con nít chưa tới mười sáu tuổi, ẩu đả đánh lộn, còn chưa tạo thành thương tổn thực chất, không có vấn đề quá lớn. Mắt thấy dân làng dẫn người trong đồn công an tới, hắn thì thầm vào tai Hồng Vi.

"Anh đã nhét dao bấm vào túi quần Cẩu Tử."

Hiển nhiên Hồng Vi không vì vậy mà yên tâm. Kha Thanh Hán bất đắc dĩ thở dài. Nghe công an hỏi dân làng trước, lòng hắn biết dù bên này thoát được, chỉ sợ về nhà...

Các dân làng không biết xảy ra chuyện gì. Mấy người tới trước tiên miêu tả tình hình trông thấy với cảnh sát nhân dân. Sau đó cả đám bị đưa đến sân nhỏ gần làng, tiếp tục hỏi han.

Kha Thanh Hán lạnh lùng liếc qua ba người. Đám du côn đụng phải mắt hắn lập tức rụt đầu, không ngang ngược như trước nữa. Trong các cảnh sát có một người biết ba tên này, chưa đợi Kha Thanh Hán mở miệng liền cau mày nói.

"Lại là các người!"

Bởi vì ba tên du côn có nhiều tiền án, lại thêm các cảnh sát thấy trên mặt Kha Thanh Hán có vết thương, Hồng Vi tóc rối lấm lem bùn, tình thế lập tức nghiêng hướng bên Kha Thanh Hán.

"Hắn cầm dao bấm đâm tôi." Kha Thanh Hán kể lại nguyên nhân hậu quả. "Tôi bất đắc dĩ tự vệ."

Một cảnh sát hỏi.

"Nghe nói cậu lấy dao đe dọa hắn?"

"Hắn đánh em trai tôi." Kha Thanh Hán bình thản đáp. "Tôi chỉ hù hắn, dùng sống dao dí hắn thôi."

Đợi hỏi rõ tất cả xong, cảnh sát răn dạy các du côn một trận, lại giáo dục Kha Thanh Hán vài câu.

"Đám thanh niên các người chỉ biết hiếu chiến dùng sức mạnh, đánh lộn. Có việc gì không thể thảo luận sao? Đánh nhau có thể giải quyết vấn đề? Nếu có việc không may xảy ra, các người ăn nói sao với người nhà..."

Kha Thanh Hán cúi đầu, đối với cảnh sát phát biểu không lộ phản cảm hay mất kiên nhẫn, khiến cho cảnh sát phát biểu rất hài lòng. Người này còn nói một đống đạo lý, cuối cùng thấm thía nói.

"Lần này coi như xong, nhìn hai người không giống như bọn họ, từ nay về sau đừng xúc động vậy nữa."

Cảnh sát đặt câu hỏi cả sự việc, giáo dục một trận sau đi mất. Trước khi đi, cảnh sát trước đó nhận ra ba người Cẩu Tử nói trong thời gian này đầu đường có trộm cướp, nghi ngờ là ba người làm, dứt khoát mang đi luôn.

Ba người kia ra sao, Kha Thanh Hán và Hồng Vi không quan tâm, nhặt rổ lên chuẩn bị trở về nhà. Thôn trưởng thấy hai thiếu niên bộ dạng chật vật, nhiệt tình kêu họ rửa mặt, bôi chút nước thuốc.

Vừa lúc này, cửa sân nhà thôn trưởng bị người một chân đá văng ra.

"Bác trai?" Hồng Vi liếc mắt thấy ông Kha mặt mũi giận dữ vọt lên, vội vàng giật áo Kha Thanh Hán đang cúi đầu lau mặt.

Cả nhà thôn trưởng ánh mắt khó hiểu nhìn ông Kha vỗ vào đầu Kha Thanh Hán, tay kia cầm bồn rửa mặt đập lên người hắn.

"Má nó, mày làm chuyện gì? Đồn công an đều xuống đây, về nhà cho tao!"

Nước trong thau làm ướt đồ Kha Thanh Hán. Ông Kha một chân đạp lưng Kha Thanh Hán, miệng hùng hổ giục hắn lập tức về nhà. Cũng may Kha Thanh Hán hiểu rõ cha mình, xảo diệu tránh đi đa số lực một cước này.

Hồng Vi mặt mày tràn ngập sốt ruột nhưng không dám nói nhiều. Bị ông Kha hung dữ trừng một cái thì cẩn thận cầm giỏ tre, đợi ông Kha cùng Kha Thanh Hán đi ra sân nhỏ, cậu cảm ơn và xin lỗi cả nhà thôn trưởng, lén theo sau hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: