Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Sáng hôm sau, nàng đã thức từ sớm để đi ra chợ phụ giúp người ta buôn bán, con cô thì cũng thức sớm vì còn lạ chỗ vẫn chưa quen giấc. Nơi đây đúng thật là một vùng quê thời ông bà tổ tiên của cô sống rồi đó, rất vắng người, chẳng mấy ai qua lại, xung quanh chỉ toàn là những cánh đồng ruộng, nhìn xa xa thì cũng có vài người sáng sớm ra thăm mảnh đất của họ xem lúa có tốt tươi không, có bệnh gì không. Thấy cảnh vật như thế cô bèn nảy ra ý tưởng là cũng nên đi mò cua bắt cá tí để về có bữa trưa ăn, nghĩ là làm cô bèn xin dì rồi đi ngay ra mấy cánh đồng xa xa. Mặc dù sống ở quê, nơi đồng ruộng bát ngát, nhưng số lần cô đi ra ruộng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì nhà cô có hai người anh trai có mỗi cô là con gái nên cha mẹ cũng không có bắt cô ra ruộng, mà hơn hết là do cô xui thôi, hồi nhỏ có lần cô cùng mẹ với mấy anh đi cân lúa nhà, chờ người mua lúa lại gần mấy tiếng đồng hồ tới tối khuya mới cân xong đống lúa mặc dù đi từ sớm, do ghe lúa có trục trặc, đã thế lúc về cái máy dăn rua là cô còn bị người ta ăn cắp cái đồ gì trong máy á, mà không chạy được nữa làm hại mẹ cô với anh cô bơi về mệt muốn xĩu. Từ đó anh cô không cho cô ra ruộng làm chi nữa. Dù là thế nhưng cô nghĩ cô vẫn có thể bắt được vài con cá ấy chứ.
" Ở đây vô cùng thích hợp để bắt cá rồi đây"
Xong cô liền nhảy xuống cái con kênh còn không quên mang theo cái xô để đựng cá. Thật sự chỗ này rất nhiều cá cua luôn ấy, với con người nghiệp dư như cô mà vẫn có thể bắt được gần nữa xô hơn, nào là cá lóc cá trê, mấy con cua, nhiều nhất chắc là mấy con cá lóc.
"Quá đã, chuyến này ngon rồi"
Cô cũng tắm rồi đi về, đến lúc cô về cũng đã đến trưa, trời vô cùng nắng.
" Dì ơi con về rồi"
Ấy thể mà chẳng nghe động tĩnh gì, nghĩ chắc bà đã đi đâu đó rồi cô bèn lấy xô cá bỏ nước sạch vào rồi để đó, còn cô đi xuống sông xối vài cái cho sạch người.
" ủa thôi xong rồi"
Bỗng cô chợt nhớ ra là mình làm gì có đồ mà thay ngoài cái bộ đồ kì lạ mà hôm qua dì nhắc đến vẫn còn phơi ngoài sào ước nhẹp thế kia, nhìn lại bộ đồ trên người mình cũng bị cô xối nước ướt hết rồi. Thế rồi cô bèn vô nhà ngồi cho đỡ lạnh chứ sao, thì chẳng hiểu sao cô lại thấy dì nằm ở trên giường chưa tỉnh ngủ nữa, cô không hiểu vì sao tại hồi sáng dì cũng thức sớm rồi mà, lay dì mãi mà dì chẳng tỉnh bỗng cô nghĩ đến có điều chẳng lành, không biết làm thế nào cô bèn chạy ra khỏi nhà gặp được ai thì cũng kêu cứu, cũng may là có cậu tư đi ngang, cô liền nhờ cậu vào xem dì bị dì mà lại ngất xỉu thế kia. Cậu tư cũng biết cô vì hôm qua chính cậu cùng dì dìu cô vô nhà mà.
" Chú chú coi dùm con dì bị sao thế chú ơi"
" Để chú vào xem sao, con chạy qua nhà chú kêu vợ với con chú qua giúp chú cái"
Cô không biết nhà cậu tư ở đâu nên cậu cũng chỉ đường, nhà cậu cũng không xa lắm chỉ cách vài căn nhà thôi. Rồi cô cũng chạy đi kêu vợ con của cậu lại.
" Thằng Tí chạy đi kêu thầy lang cho tía nhanh đi"
"Dạ dạ con đi liền nè tía ơi"
Nói rồi nó cũng chạy đi, nó là thằng Tí con của cậu tư năm nay vừa được mười một tuổi.
" Chị có sao không mình ơi, sao lại ngất xỉu thế kia "
" Tui cũng không biết sao nữa, bà với cô này chạy ra chợ kêu con bé Ngọc về đi"
" Mà sao mình mẩy cô ướt nhem thế kia, sao không lấy đồ thay"
"Con quên mất cô đợi con xíu"
Rồi cô chạy ù vô nhà, lấy đại cái bộ đồ đang phơi ngoài sào vô mặc, dù có hơi ướt nhưng chắc không sao. Hai người cùng chạy ra chợ, chợ cách nhà cũng khá xa đi bộ cỡ nửa tiếng mới tới nơi. Đến đúng nơi Ngọc đang làm việc vì mợ tư cũng có biết.
" Ngọc ơi, con ơi mẹ con ngất xỉu ở nhà kìa, không biết sao rồi nữa, con về liền đi"
Ngọc nghe thế liền vội bỏ dỡ công việc mà xin chủ về sớm một hôm, ba người lại đi thật nhanh về nhà. Đoạn đường dài làm cô mệt đến thở không ra hơi. Về đến nhà đã thấy thầy lang ngồi trong nhà khám bệnh cho mẹ nàng.
" Mẹ con có sao không thầy ơi"
" Không sao đâu con, chỉ là mệt quá với lại trong người của bà yếu sẵn nên dễ ngất xỉu, cũng may là biết sớm, để lâu là không tốt"
Nghe đến đây mọi người đều thở phào nhẹ nhõm
" Tui có đem theo ít thuốc, con sắc cho mẹ uống mỗi ngày hai lần là ổn thôi"
" Vâng con cảm ơn thầy để con gửi thầy ít tiền làm lộ phí ạ"
" Được rồi tui cảm ơn, vậy tui về, chút là bà tỉnh hà"
" Lạy trời lạy phật chị hai không sao"
Nãy giờ mọi người mới chú ý đến cô, sao đồ cô bận lạ quá họ chẳng thấy bao giờ.
" Tui cảm ơn cô nha, không có cô không biết mẹ tui sao nữa"
" Hong có gì đâu mà"
Thấy mọi chuyện cũng ổn nên cậu tư cùng gia đình cũng về, còn mỗi cô với nàng thôi.
" Nãy tui có đi bắt mấy con cá, rộng ở ngoài kia mà tui không biết làm cá, có gì cô mần cho dì tẩm bổ nhe"
" Tui biết rồi cảm ơn cô nhiều lắm"
_________________
Hai tháng sau... khoảng thời gian sống ở đây cô vô cùng quý mến dì và nàng, cô còn cảm thấy tại sao trên đời lại có người đẹp như nàng chứ cả về tính cách lẫn bề ngoài, nét đẹp dịu dàng cũng tâm hồn trong sáng làm cho cô thầm yêu mến từ bao giờ. Cô cũng đã bán đi cái áo của mình, cũng được kha khá tiền vì đây là đồ độc nhất vô nhị mà, cả cái An Nam này chỉ có một cái duy nhất, chỉ cần rao như thế là có người trả cho cô giá cao chất ngất, vậy là cô mua được cả tá đồ cho mình, dì và nàng rồi còn mua gạo nữa. Nửa đêm cô đang ngủ thì có tiếng người thì thầm bên tai
" Cô gì ơi"
"Ai ai kêu vậy chèn, giờ này rồi"
" Tui nè cô"
Một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt cô làm cô giật cả mình, điều làm cô sợ hãi hơn là cô gái đó vô cùng giống cô, chỉ có điều làng da của cổ trắng hơn cô nhiều, chắc tại cha cô có làng da ngâm.
" Trời ơi cô là ai vậy, sao y hệt tui vậy chèn"
"Tối rồi đừng có làm tui sợ nhe"
" Cô đừng có sợ tui, tui hong có làm gì cô đâu"
" Cô giúp tui chuyện này với"
" Truyện gì cô nói đi, có gì giúp được tui giúp"
" Ngày mai sẽ có hai người đến đây cho cô xem ảnh của tui và hỏi xem cô có phải là tui không, cô làm ơn hãy nói là cô không biết vì cô không nhớ gì cả giúp tui nhe"
" Họ sẽ đưa cô về nhà tui, đến lúc cô về nhà tui rồi tui sẽ gặp lại cô, cảm ơn cô nhiều nha"
" Này này ủa khoang đã..."
Chưa kịp nói gì cô gái kia đã biến mất, cô cũng giật mình thức dậy, trời đã sáng.
" Chuyện gì vậy đa?"
Trưa đến quả thật có hai người đến nhà cô để tìm người. Thật ngạc nhiên khi tấm ảnh người đó đưa ra lại y chang cô mới ác ấy chứ. Khi nhìn thấy cô họ mừng húm liền hỏi cô vài câu, cô cũng bảo là chả nhớ gì cả, thế là họ bèn đòi đưa cô về nhà gì gì đó.
" Tui không có nhớ gì hết á, mấy anh là ai, sao lại đòi đưa tui đi đâu"
" Cô út, cô không nhớ tụi con hả cô, con Dần nè, cô mất tích hổm nay, ông bắt tụi con đi khắp tỉnh này may mà gặp cô ở đây"
" Tui không có nhớ gì hết, giờ tui phải làm sao"
" Cô cứ về với tụi con đi, chắc cô mất trí rồi"
Dì khi biết chuyện cũng chẳng biết làm sao nên cũng đành cho cô về với hai người đó chứ biết làm sao bây giờ. Cô nghi hoặc nhìn hai người họ rồi cũng đi cũng họ về do giất mơ kì lạ hôm qua, cô quả thật là tin người quá đáng màa.
" Mấy anh đưa tui đi về nhà nha, đừng có bắt cóc tui nha"
" Cô đừng có lo, bọn con làm cho cô từ nhỏ đến giờ chẳng nhẽ con lại bán cô hay sao"
" Ai mà biết được"
Gần cả tiếng sau bọn họ cũng về đến nơi mà họ gọi là nhà của cô, nhìn căn nhà to lớn theo phong cách cổ xưa thời Pháp thuộc làm cô ngỡ ngàng ngơ ngác, vì đó giờ cô chỉ thấy mấy căn nhà như này trên phim ảnh.
" Ông ơi bà ơi, con tìm được cô út rồi ông bà ơi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro