Chương2:
Trong hậu hoa viên của hoàng cung đại Nguyên, có bóng dáng uyển chuyển qua lại theo từng đường kiếm của một vị bạch y nữ tử.
"Thuần Nhi! Muội tập trung một chút nghe ta nói được không" Bát hoàng tử lên giọng ấm ức với Diệp Thuần. Nghe thấy vậy, Diệp Thuần nhếch môi đáp trả:" Bát ca, muội hoàn toàn không bảo huynh đến hàn huyên tâm sự nga. Rốt cuộc huynh muốn làm sao mới chịu để yên cho ta". Bát hoàng tử nghe vậy liền tươi tỉnh hẳn lên:" Muội xuất cung cùng ta ra ngoài chơi đi, ở trong cung lâu quá ta sắp bị tan chảy ra mất rồi".
Diệp Thuần bên này đã luyện kiếm xong, chậm rãi đưa kiếm cho nô tỳ bên cạnh rồi bước lại gần Bát hoàng tử:" Bát ca à! Huynh muốn bị phụ hoàng ngược chết phải không. Huynh nghĩ muốn xuất cung dễ lắm sao".
Bát hoàng tử nghe thấy thì gương mặt càng thêm hăm hở:" Thuần Nhi, biểu muội tốt của ta a!". Diệp Thuần nghe thấy liền rợn cả người, cáu gắt lên tiếng:" Nè nè, huynh muốn gì, giọng điệu gớm chết đi được". Bát hoàng tử nghe vậy liền cười xòa:" Muội muội tốt, quả nhiên hiểu ý ca ca nga~~. Chẳng phải phụ hoàng thương muội nhất sao, muội đi cầu xin người đi, người chắc chắn sẽ thuận theo muội a".
Diệp Thuần nghe vậy liền lườm Bát hoàng tử một cái, đưa tay ra hiệu cho nô tỳ bên cạnh. Nô tỳ đó hiểu ý liền đưa kiếm cho Diệp Thuần. Nàng vừa lau kiếm vừa nói:" Muội sẽ có được gì khi giúp huynh".
Bát hoàng tử nghe vậy liền dương dương tự đắc:" Muội sẽ được đi dạo chơi với đại ca ca phong độ ngời ngời ta đây thì là đại phúc rồi còn gì nữa".
Nàng nghe vậy liền ngừng động tác lau kiếm một lúc, sau đó liền tiếp tục việc làm đang dang dở:" Huynh nghĩ muội cần nhan sắc của huynh để tỏa sáng hả? Bát ca ca à, huynh cho muội xin. Dung nhan của muội cũng đủ đạp chết huynh rồi".
Bát hoàng tử nghe vậy liền hùng hổ chạy đến bóp vai cho nàng:" A ha ha! Muội muội tốt, dung nhan của muội là tuyệt nhất. Cả Đại Nguyên à không phải, cả Tĩnh Bạch đại lục này. Không ai có dung nhan chim sa cá lặn, nghiêng thành đổ nước như muội nga~~".
Dù nịnh bợ nhưng lời nói của bát hoàng tử hoàn toàn không sai. Diệp Nguyên Thuần quả thực là Đại trong Đại mỹ nhân. Dung nhân tuyệt sắc, lay động lòng người. Thế gian không ai bì được với nàng. Trước giờ dung nhan của Nguyên Diệp Thuần chỉ có người trong hậu cung mới thấy, nếu có ra gặp người đến cầu thân nàng cũng sẽ dùng mạng che mặt che đi dung nhan. Nhưng bởi nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nên cho dù chỉ để lộ ra đôi mắt, nàng cũng đã khiến người người điên đảo, si mê tột độ.
Nguyên Diệp Thuần nghe vậy liền phì cười:" Được rồi được rồi, muội giúp huynh đi hỏi ý phụ hoàng. Đừng có nói với điệu đó nữa, gớm chết đi được".
Bát hoàng tử liền cười rạng rỡ hơn nữa:" Đúng là muội muội tốt của ca ca nga~~~". Nàng chỉ im lặng cười khẽ.
Trong đại điện lúc này, không khí vô cùng náo nhiệt:" Tiện nhân, ngươi đại phúc được hoàng thượng để mắt tới. Lại không an phận mà làm quý phi của mình, dám càn quấy. Mưu hại Thục quý phi. Ngươi coi bổn cung là cái gì mà lại giở trò trong hậu cung do ta cai quản".Hoàng hậu Đại Nguyên- Cửu Thượng Nhàn lên tiếng.
Nữ tử đang quỳ bên dưới nghe vậy liền cất giọng ai oán:" Nương nương, thiếp không có". Một vị thiếp của hoàng thượng nghe vậy liền tiếp lời:" Ngươi nghĩ làm xong rồi phủi hết tội lỗi là được sao!". Rồi lại quay lên phía hoàng hậu cung kính:" Hoàng hậu, người phải giành lại công bằng cho Thục phi muội muội".
Nguyên hoàng hậu đưa tay xoa xoa mi tâm in chu sa đỏ chói:" Yên cho bổn cung suy nghĩ một lát". Đúng lúc đó thì có tiếng hét chói tai của thái giám:" Diệp Thuần công chúa tới~~".
Nàng bước vào chậm rãi từng bước nhẹ nhàng nhưng đầy khí chất cao quý:" Nhi Thần tham kiến mẫu hậu". Nguyên hoàng hậu nhìn thấy nàng liền vui mừng ra mặt:" Thuần Nhi, may quá con đến rồi. Mau! Mau lại đây giải quyết chuyện này giúp ta".
Nàng nhẹ nhàng bước lại gần ghế phụng, mạng che mặt màu xanh ngọc nhẹ nhàng phất phơ theo từng bước chân:" Mẫu hậu, người muốn nhi thần giúp người chuyện gì?". Nguyên hoàng hậu đưa tay chỉ vào vị nữ tử một thân y phục đỏ rực đang quỳ khúm núm phía dưới:" Đó là Kiều quý phi, phi tần mới nạp vào cung cách đây một tháng, chắc con vẫn chưa biết. Hai ngày trước, Thục phi nương nương của con ra hậu hoa viên thưởng thức trà ngắm phong cảnh cùng các phi tần khác thì lại ngất đi. Đại phu bắt mạch thì liền nói rằng muội ấy bị trúng độc, hôn mê một ngày một đêm. Mãi sáng hôm nay mới tỉnh. Mẫu hậu cho người điều tra thì phát hiện Kiều quý phi ra Điệp Tiềm hồ đổ cái gì đó xuống. Ta tra hỏi mãi mà cô ta cứ chối. Ta thật đau đầu".
Nàng nghe vậy liền nói:" Mẫu hậu, người cứ giao cho nhi thần. Nhi thần sẽ làm rõ ràng mọi chuyện. Đòi lại công bằng cho Thục nương". Nàng nhanh chóng liếc đôi mắt sắc bén về phía Kiều quý phi:" Kiều đại nương, người có thể cho ta kiểm tra một chút không". Kiều quý phi nghe vậy liền sợ sệt lên tiếng:" Diệp Thuần công chúa, người...người muốn sao thì cứ làm vậy a".
Nàng liền lại gần Kiều quý phi. Từ phía trên cao nhìn xuống nàng ta rồi nhếch môi mỏng lên cười:" Kiều đại nương, Thuần Nhi mạn phép mạo phạm người". Nàng ra lệnh cho một nha hoàn gần đó bưng ra hai chậu nước rồi lên tiếng cung kính:" Bẩm mẫu hậu và các đại nương. Ở chỗ Thuần Nhi có hai chậu nước. Một là nước sạch từ dưới giếng múc lên, còn chậu còn lại là nước hồ Điệp Tiềm. Ta sẽ dựa vào mấy thứ này để chứng minh xem Kiều đại nương có thật sự nói thật hay không". Mọi người trong đại điện đều chăm chú quan sát theo từng hành động của nàng.
Nàng nhìn Kiều quý phi lên tiếng:" Đại nương, phiền người cho tay vào chậu nước sạch này a~~". Kiều quý phi sợ sệt làm theo, quả nhiên nước trong chậu lập tức đen kịt lại như ở chậu nước Điệp Tiềm hồ. Nàng liền nhếch mép cười:" Bẩm mẫu hậu cùng các nương nương. Kiều đại nương quả thực chính là hung thủ hại Thục phi nương nương".
Kiều quý phi nghe vậy liền hét lên:" Cái gì chứ! Chỉ dựa vào hai chậu nước tầm thường liền khẳng định ta có tội sao. Hoàng hậu nương nương, mong người minh xét". Nguyên hoàng hậu nghe vậy liền hỏi nàng:" Thuần Nhi, tại sao con lại khẳng định Kiều quý phi chính là hung thủ. Con mau giải thích cho mọi người cùng biết". Mọi người xung quanh lên tiếng theo:" Phải đó, Diệp Thuần công chúa. Người mau giải thích thử xem".
Nàng liền mỉm cười phân tích:" Độc mà Thục phi nương nương trúng phải là độc xâm nhập cơ thể từ thức ăn, nước uống. Không xâm nhập qua da người. Khi trúng phải chỉ hôn mê vài ngày. Nặng lắm thì vài tuần, mọi người đều thấy Kiều quý phi đổ thứ đáng nghi xuống hồ Điệp Tiềm, vậy thì chắc chắn nước hồ đã bị nhiễm độc nên màu nước mới đen như vậy. Cùng chắc chắn hơn nữa, khi đổ thuốc độc xuống chắc chắn chất độc sẽ dây vào tay. Nếu muốn kiểm chứng, chẳng phải là chỉ cần so sánh nước hồ với nước ngâm qua tay là được sao?".
Mọi người xung quanh sau khi lặng người bởi những lí luận của nàng liền vỗ tay lớn:" Hay! Hay lắm! Quả nhiên là Diệp Thuần công chúa, tài trí hơn người". Nguyên hoàng hậu nhìn về phía nàng với ánh mắt hài lòng, sau đó nhìn sang Kiều quý phi nghiêm nghị:" Tiện nhân, ngươi còn có gì để nói không".
Kiều quý phi sắc mặt trắng bệch:" Bẩm nương nương......thần...thiếp". Nguyên hoàng hậu cất giọng chỉ tay về phía Kiều quý phi:" Người đâu, áp giải cô ta vào đại lao. Chờ ngày đưa đến Tàn Huyền cung". Kiều quý phi sợ hãi ra sức vẫy vùng cho đến khi bị lôi ra ngoài:" Nương nương, tha lỗi cho thần thiếp! Nương nương~~~~".
Nàng bước lại phía Nguyên hoàng hậu:" Mẫu hậu, đã không còn việc gì nữa rồi. Thuần Nhi xin cáo lui trước". Nguyên hoàng hậu mỉm cười nhẹ nhàng với nàng:" Được được! Mau về nghĩ ngơi. Đừng làm tổn hao thân thể". Nàng gật đầu cung kính:" Tạ mẫu hậu quan tâm." Rồi bước ra ngoài đại điện trong ánh mắt thán phục, ngưỡng mộ của nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro