
Chương 2: TẠO RA NHIỀU SỰ TÌNH CỜ
Quả nhiên đúng như tôi đoán. Khi đi ngang qua nhà thờ Đức Bà chiều hôm ấy, tôi gặp Vũ đang lang thang chụp hình mấy con bồ câu. Tôi gọi bạn ấy, Vũ ngẩng lên thấy tôi thì cười toe toét. Chúng tôi không hẹn mà cùng buột miệng:
- Đi mua sắm không?
Vũ cần mua mấy chiếc cardigan, tôi cần mua mấy đôi giày. Chúng tôi không vào mấy trung tâm mua sắm lớn mà luồn ngõ hẻm vào mấy shop nhỏ. Vũ lôi trong cặp ra một cuốn sổ ghi mấy địa chỉ shop có đồ đẹp. Tôi biết hơn phân nửa điaj chỉ trong đó. Toàn những tiệm nhìn qua như cửa hàng đồ cũ, nhỏ và bề bộn nhưng kiếm món nào cũng ra. Vũ sục sạo trong đống đồ, kêu tôi lựa cho bạn ấy mấy chiếc cardigan, kết quả tôi chỉ cái nào cũng trùng với cái mà bạn ấy chấm. Đến lúc đi mua giày cho tôi, Vũ hăm hở dạo một vòng, xách ra hai đôi giày vải màu xanh nhạt, đôi nào tôi cũng ưng. Chị bán hàng còn khen chúng tôi đẹp đôi, chúng tôi cười hì hì khônh phản đối. Mua xong xuôi, bọn tôi lại phát hiện hai đứa thích cùng một tông màu, cùng một kiểu phối đồ đơn giản.
- Không hiểu tại sao bây giờ tớ mới gặp cậu. - Tôi than thở.
- Nhìn tụi mình nè, y chang một cặp luôn.
- Ừ, tới bản mặt khùng khùng cũng giống nhau luôn.
Cuối ngày chúng tôi lên hai tuyến xe bus khác nhau, Vũ còn làm ra vẻ trịnh trọng khi nói nhỏ vào tai tôi:
- Không phải nịnh đâu nha, chứ cậu là bạn nam dễ thương nhứt trên đời đó.
Rồi bạn ấy vỗ vỗ vai tôi với gương mặt thoả mãn như trẻ con. Tôi muốn nói với Vũ, rằng tôi cũng cảm thấy bạn ấy là bạn nữ dễ thương nhứt tôi từng gặp, nhưng tôi nghĩ bạn ấy đã biết điều đó rồi. Chúng tôi hiểu nhau đến thế cơ mà. Không cần phải nói ra những điều hiển nhiên như thế nữa. Đột nhiên tôi muốn biết thêm về Vũ, muốn gặp Vũ nhiều hơn và muốn có một cái hẹn cụ thể sau mỗi lần tạm biệt. Nhưng tôi chưa biết phải nói điều đó với Vũ vào lúc nào.
Tôi tấp vào quán cà phê mà Vũ đang làm thêm. Tình cờ thôi, vì tôi không biết Vũ đang làm ở đó. Chỉ một lúc sau, khi Vũ mang đến cho tôi ly cà phê, khuyến mãi thêm đĩa bánh quy nhỏ, tôi mới biết. Cái chuông nhỏ của Vũ reo leng keng như chào đón.
- Lại là cậu nữa hả? - Tôi giả vờ rầu rĩ
-Có vẻ là chạy kiểu gỉ cũng gặp nhau rồi.
Vũ cười. Quán vắng teo, hình như chỉ có mỗi mình Vũ đứng quán, nên bạn ấy không ngần ngại ngồi xuống nói chuyện với tôi. Bạn ấy pha cà phê ngon tuyệt, tôi đành phải gọi thêm cốc nữa, bất chấp viêcn cảnh thức trắng đêm.
- Này cậu có nghĩ bọn mình là anh em bị thất lạc từ... kiếp trước không? - Vũ hỏi.
- Thế thit đứa nào trong bọn mình bị bắt cóc đây?
- Chắc là tớ, vì tớ chẳng giống bố mẹ lắm. Mà cũng có thể bọn mình là anh em họ đấy. Cái kiểu họ hàng mà đại bác bắn ba đời chưa tới ấy.
- Tớ không có họ hàng nào im hơi lặng tiếng như cậu đâu, chẳng biết cậu là ai, từ đâu tới, tên gì nữa cơ.
Vũ pha thêm cho tôi một cốc cà phê nữa rồi im lặng, cùng tôi nhìn mưa gió bão bùng ngoài cửa tiệm. Sau cùng tôi quyết định hỏi sâu thêm một chút:
- Mà cậu định không bao giờ kể về mình đấy hả?
- Cậu có muốn nghe câu chuyện của tớ không?
Mỗi lần người ta nói đến câu chuyện, là tôi có linh cảm có cả một vấn đề phức tạp và lớn lao đằng sau câu chuyện ấy. Thế nên tôi im lặng lắng nghe. Vũ bắt đầu kể:
- Ngày xửa ngày xưa, trong gia đình nhà nọ có một con mèo. Con mèo không khoẻ mạnh, nó rất ốm yếu. Chư bao giờ nó được ra khỏi nhà cả, nhưng con mèo muốn làm rất nhiều việc. Hằng ngày con mèo nhỏ đều hi vọng rằng nó có thể gặp được ai đó hiểu nó và chia sẻ cùng nó hết thảy mọi điều. Để nó biết rằng, nó không cô độc trên đời, vì còn có ngừoi nghĩ giống nó. Con mèo không ngừng hi vọng, và rồi nó yếu dần, nó cảm nhận được mình sắp chết. Đúng lúc đó, nó bỗng gặp một con mèo khác giống hệt nó. Con mèo ốm yếu thực sự vui mừng. Nó tìm cách gặp lại con mèo kia nhiều hơn nữa, tạo ra nhiều sự tình cờ hơn nữa, vì nó biết thời gian của mình không còn nhiều. Tất cả những gỉ con mèo ốm yếu muốn, là tronh phần đời còn lại của mình, có thể gặp được ai đó hiểu mình tưởng tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro