Chap 3 : Cái này gọi là sợ ?
Sau đêm mưa móc, Meru được sắc phong làm Tòng lục phẩm Tài tử, dời tới Khiêm Tâm điện. Hoàng thượng ban cho danh hiệu, Lữ tài tử, ngụ ý mỹ ngọc tuệ tâm .
Ở hậu cung, chỉ có những tần phi được Hoàng đế yêu thích mới được ban danh hiệu, Meru một lần được thăng nhiều cấp như thế, hơn nữa chỉ với thân phận là Tòng Lục Phẩm tài tử mà được dời tới Chính điện Khiêm Tâm điện, sao có thể không kinh động hậu cung.
Ngày hôm sau, lúc đi thỉnh an Thái Phi thì Meru cũng tới, bởi vì trong cung quy định phi tần từ Lục Phẩm trở lên mỗi ngày phải đến thỉnh an. Trong cung đình không có Hoàng Hậu. Nên việc chọn Dương Thái phi làm chủ hậu cung chứ không phải Minh Hiền phi Aika cũng không có gì ngạc nhiên.
Dương Thái phi mỉm cười cho nàng ta bình thân, chúng Tần phi cũng rối rít khen ngợi nàng ta một phen, điều này khiến Meru sung sướng muôn phần.
Viễn Tiệp Dư ung dung uống một hớp trà, cười hỏi: "Lữ tài tử năm nay bao nhiêu tuổi?"
Vừa thấy nàng ta đặt câu hỏi, nụ cười trên mặt Meru nhạt đi không ít.
"Bẩm nương nương, tần thiếp năm nay 17."
"Ai nha, cùng là tỷ muội, đừng nương nương này nương nương nọ xa lạ như vậy chứ. . . . . . Chỉ là, 17 à, thật đúng là độ tuổi tốt." Nàng ta cười đến diễm quang tứ phía, tư thái xinh đẹp, che miệng khẽ nói với Thái Phi :
" Thái phi nương nương xem, hôm đó ta nói Meru muội muội là Lưu Lan chi đúng không? Cùng tuổi 17, đây không phải là quá trùng hợp ư?"
Nói đi nói lại, đề tài rốt cuộc lại chuyển đến chuyện cười nhạo Meru là Khổng Tước hôm trước.
Meru biến sắc, cố nhịn không biểu hiện ra, nhưng dù cho như thế, vẻ mặt không vui đó cũng khó qua mắt được mọi người.
Thái phi tựa như trách cứ nhìn Viễn tiệp dư : "Được rồi được rồi, ngươi quả thật thích nói đùa, không nghĩ xem da mặt Lữ tài tử lại không dày như ngươi, sao chịu nổi nhiều lần trêu đùa như thế chứ?"
Nói là trách cứ cũng không hẳn, dù sao Viễn Tiệp dư cũng là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng.
Viễn tiệp dư mỉm cười nhìn Meru một cái, trên mặt chẳng hề có chút ý xin lỗi .
★::>_<::★
Trong Nguyệt cung, cửa sổ mở rộng, cuối xuân đầu hạ, gió mang theo chút cảm giác ẩm ướt thổi vào phòng, phất qua thân thể người đang ngồi cạnh bàn.
Inori lặng yên ngồi ở chỗ đó, chuyên tâm cắt tỉa một chậu hoa hồng, dưới đôi tay khéo léo tuyệt vời của nàng, cành lá của nó được tạo thành một hình dạng đầy tính nghệ thuật, nụ hoa vừa hé, vô cùng xinh đẹp.
Sora dâng trà: "Nương nương chắc đã khát nước rồi, uống một ngụm trà đi."
Nàng tùy ý nói: "Để lên bàn đi, ta sắp xong rồi."
Tay nàng không ngừng chuyển động, trên mặt còn lộ ra ý cười nhẹ nhàng, giống như chuyện này đối với nàng mà nói là vô cùng yêu thích và hưởng thụ.
Bởi vì thời tiết hơi nóng, nên nàng chỉ mặc một bộ váy mỏng màu vàng nhạt, tóc vấn thành búi đơn giản, có vài sợi còn nghịch ngợm dán lên hai gò má.
Bởi vì quá mức chuyên chú, trên trán của nàng đã lấm tấm mồ hôi, óng ánh trong suốt, hết sức đáng yêu. Nàng nhẹ nhàng thở dài một cái, giơ tay áo lau mồ hôi, sau đó lại chuyên chú vùi đầu vào công việc trên tay.
Người đang yên lặng đứng ngoài cửa, vẫy vẫy tay, vì vậy Yuki đi theo cũng liền lặng yên đứng ở sau lưng hắn.
"Thái Phi nương nương, hoa này chẳng qua cũng chỉ nở được một thời gian ngắn mà thôi, sao phải phí tâm tốn sức tu bổ cành lá cho nó làm gì? Khi đến lúc, nó cũng sẽ biến thành một bông hồng tàn lụi thôi mà."
Sora quả thật không hiểu, vì sao chủ tử không nghĩ đến việc chăm sóc trang dung, sau đó kiến tạo ra cơ hội gặp gỡ hoàng thượng chứ.
Inori nâng khóe môi cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thời trẻ qua mau, đây là lẽ thường. Nhưng chính bởi vì tuổi thọ của nó ngắn ngủi, nên trong thời khắc ngắn ngủi này mới tận lực khiến nó trở thành đóa hoa xinh đẹp nhất. Ta chỉ muốn nhìn vẻ rực rỡ vô hạn của nó trong khoảng thời gian có hạn mà thôi, như vậy sẽ rất có cảm giác thành tựu, ai bảo từ nhỏ đến lớn tiên đế cứ chê ta kém cỏi chứ? Sakura đã dạy ta cách tỉa hoa đấy "
Khóe miệng người đang đứng ngoài cửa nhẹ nhàng nhếch lên. . . . . . Không ngờ nàng lại thành thực đến vậy.
"Người cũng biết thời gian có hạn, vậy vì sao cả ngày cứ ở mãi trong phòng chăm sóc cây cỏ chứ? Không bằng trang điểm cho thật đẹp, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ có duyên gặp được hoàng thượng đó." Sora chưa từ bỏ ý định.
"Nha đầu ngốc, hoàng thượng là người có thể nói gặp là gặp được sao? Huống chi ta đã là....mà thôi. Ta đối với hoàng thượng chỉ là tình nghĩa Quân - Thần , Tỷ - đệ ”
Inori bật cười, nửa bên gò má bị nắng chiều bao phủ tản mát ra ánh sáng mờ ảo, nhu hòa tốt đẹp
Vẻ mặt Yuki khẽ co giật, âm thầm ngẩng mắt nhìn Syaoran , trên người hắn tản ra vẻ nhu hòa bình thản, giống như không hề có một tia gợn sóng.
"Inori, Hoàng huynh đã đi xa mãi rồi. Sao n àng không bao giờ chấp nhận ta dù chỉ một lần?"
★
★SAKURA POV
Chiều mát, tôi dẫn theo Yuikino đến Nguyệt cung hỏi han ân cần Thái phi nương nương. Tinh thần Thái phi vẫn mệt mỏi, hơn nữa lại càng gầy hơn. Tuy rằng giờ này khắc này , song ngẫm lại những điều tốt Thái phi đối xử với tôi trước nay, trong tâm khảm vẫn có chút buồn bã.
Thái phi lại rất thản nhiên. Nàng gượng cười nói: “Hôm nay Sakura tài nhân muội muội đến thăm bản cung, bản cung rất vui mừng. Hiện giờ từ trên xuống dưới trong cung đều đang loan tin bản cung tái xuất , chắc rằng Sakura muội muội cũng đã nghe nói”.
Tôi nghe Thái phi nói vậy, lại không biết phải trả lời thế nào, đành phải thấp giọng lên tiếng: “Thái phi nương nương…”.
Thái phi bình thản nói: “Muội muội không cần kiêng kỵ, thân thể của chính bản cung, bản cung còn có thể không rõ sao? Hiện giờ, Tây Tống ta bốn phía đều có cường địch, bốn nước Nam Vệ, Bắc Trần, Đông Ngụy như hổ rình mồi, đây là ngoại loạn; còn trong tay Hineyaka nắm giữ binh quyền, khinh nhờn triều đình và Hoàng thượng . Shiwatari thao túng triều chính, muốn làm gì thì làm. Hiện nay ta có thể nói là thù trong giặc ngoài, tình hình khốn khó. Ban đầu ta làm Thục phi tiền triều, đâu cũng là hùng tâm tráng chí. Nói ra không sợ muội muội chê cười, mặc dù ta là thân nữ nhi, nhưng khi ấy cũng dào dạt khao khát vì nước vì dân. Ta và tiên đế đã cùng chinh chiến nhiều năm ngoài sa trường"
"Bên cạnh đó, việc Thái phi rời cung theo chân Hoàng đế Li Syaoron ra chiến trường cũng được cho là khi quân phạm thượng. Theo quy định thời bấy giờ, các cung tần, mỹ nữ hậu cung tuyệt đối không được theo vua ra chiến trường. Nữ nhân nào trái quyền sẽ lãnh tội chết! Hẳn Thái phi chính là Mãn Đình Vương năm ấy? "
Tôi hỏi. Thái Phi gật đầu. Tôi và Thái phi trò chuyện thêm một lúc lâu. Thái phi hứa sẽ kể nhiều chuyện thú vị hơn nữa cho tôi nghe. Nhưng đã gần muộn, tôi không đành lòng bèn cáo lui.
★::>_<:: Au pov
Dung nhan trong gương đồng so với gương mặt nàng quen thuộc trẻ hơn một chút, ít đi phần quyến rũ của nữ nhân, lại nhiều hơn một chút tươi tắn của thiếu nữ.
Sakura thất thần nhìn ảnh của chính mình, sau một khắc, đưa tay ngăn cản hành động tô son của Seirei
"Chủ tử, tối nay phải gặp hoàng thượng đó. . . . . ." Seirei chần chờ, không chịu rút tay về.
Sakura mím môi cười: "Cho nên ta phải trang điểm thật kiều diễm động lòng người đúng không? Vậy ta hỏi ngươi, những phi tần khác khi gặp hoàng thượng, họ sẽ làm thế nào?"
Seirei sững sờ, ngay sau đó tỉnh ngộ.
Hậu cung 3000 giai lệ, ai khi muốn gặp hoàng thượng mà lại không tỉ mỉ chải chuốt? Sợ rằng hoàng thượng nhìn cảnh sắc rực rỡ như thế lâu rồi, cũng sẽ cảm thấy chói mắt. . . . . .
Tháo những đồ trang sức dư thừa trên tóc xuống, đến môi cũng không tô, Sakura khẽ kéo búi tóc khiến nó trở nên lỏng hơn, mỗi khi nàng bước đi liền nhẹ nhàng lắc lư, dễ làm người ta liên tưởng tới đóa hoa hạnh đầu cành ngày xuân.
Một đóa hoa không rực rỡ toàn diện, nhưng ánh lên đầy sức trẻ.
Nữ nhân trong gương không đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ, giống như nước hồ ngày xuân, gợn lên những lợn sóng lăn tăn.
Nàng cười nhạt, lẳng lặng nhìn chậu hoa hồng trên bàn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Trời còn chưa tối, Yui đã tự mình đến ngoài cửa cung nghênh nàng đi đến Minh khánh cung.
"Làm phiền công công." Nàng gật đầu với Yui, rồi bước vào cỗ kiệu.
Lúc hạ kiệu, Yui vén rèm lên dìu nàng ra ngoài, cúi đầu cung kính nói: "Cung chúc tiểu chủ, mọi việc đều thuận lợi."
Tiếng “cung chúc” này ám chỉ điều gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Minh khánh cung ở phía bắc. cung điện tuy rộng lớn nhưng không phô trương trưng bày nhiều bảo vật quý giá, mà ngược lại, cây cảnh chiếm đa số như: thanh tùng, phong lan, cúc vàng. . . . . . đa phần là những loại cây không được tính là đặc biệt quý giá, càng khiến nơi này giống như thư hương đại trạch ( nơi ở của nho sĩ), chứ không phải là thư phòng của đế vương.
"Nô tì than kiến bệ hạ"
"Miễn lễ. Ngồi ở kia và giúp ta viết luận án"
Nàng đứng dậy và tiến đến cái bàn. Sakura chăm chú viết từng nét chữ.
Nhưng sự thật là ——
Người đang ngồi sau bàn đọc sách xem tấu chương, qua một lúc lâu vẫn không lật sang trang khác, thì ra ánh mắt hắn đã sớm không dừng ở đây, mà là đang nghiên cứu nhìn bóng lưng Sakura , cũng không biết suy nghĩ gì.
Còn người có vẻ như đang rất cẩn thận viết tấu chương, động tác đầy nghiêm túc, khẩn trương đến nửa ngày mới động một cái, nhưng nếu đến trước mặt nàng nhìn kỹ, sẽ phát hiện nét mặt kia nhẹ nhõm nhàn nhã, chẳng có chút lúng túng nào như bóng lưng thể hiện.
Syaoran cười, bất chợt đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt thoáng cái đỏ hồng, cười như không cười hỏi một câu: "Cái này gọi là sợ?"
Sakura hoảng loạn há mồm, nhưng đến một chữ cũng không thốt ra được. Syaoran tiếp tục mỉm cười nhàn nhã nói: "Không sợ trẫm trị ngươi tội khi quân sao?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Sakura khẽ oán hận cắn môi: "Hoàng thượng, người bắt nạt người ta. . . . . ."
"Hả? Trẫm cho là, trẫm chưa bao giờ bắt nạt người nào." Trả lời như vậy rất vô sỉ, bởi vì hắn đang biến tướng ám hiệu Sakura không phải là người. . . . . .
Trời đã tối, ngoài điện rất yên tĩnh, trong điện cũng chỉ có giọng nói của hai người.
Ánh nến trên cao, chiếu rọi bốn phía xanh vàng rực rỡ , khiến không gian sáng rực. Trong sự trầm mặc, Sakura chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù còn có chút lo lắng, nhưng lại nhiều hơn một phần dũng cảm.
"Trẫm muốn nghỉ ngơi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro