Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4:4

" Chỗ cậu ta đang ở cô không vào được. Vì thế nói cho tôi biết ,cô đang ở đâu?"
" Tôi ở đâu không quan trọng, rốt cuộc anh ta đang ở cái chỗ quái quỷ nào vậy?"
" Đồ ngốc, là một câu lạc bộ tư ,không phải hội viên thì không vào được. Vì thế cô ở đâu?"
" Để làm gì?"
" Địch Lệ Nhiệt Ba, cô không muốn để tôi dẫn đi thì bây giờ cô cúp máy được rồi đấy!"
Anh ta hơi tức giận, tôi giật mình biết điều nhẹ giọng nói: " Quảng Trường Đông Bách."

Gió đêm lạnh buốt, tôi ăn mặc phong phanh, ngực lộ ra ngoài quá nửa. Một trận gió thổi tới làm lỗ lông chân toàn thân dựng đứng lên, tôi hắt một cái. Không kiềm chế được bản thân nữa, tôi tỏ ra hung dữ:

" Anh đừng có mà cho tôi leo cây, nếu không có thành ma tôi cũng không tha cho anh đâu!"
" Mười năm phút!" Anh ta cúp máy.

Việc kế tiếp phải làm chính là chờ đợi. Trong lúc đó, tôi vẫn liên tục gọi điện cho Gia Nhĩ, hi vọng cậu ta bật điện thoại nhưng tôi lại luôn nghe thấy một giọng nữ rất dịu dàng:

" Số máy quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Tôi thở dài nhìn bầu trời đêm u ám thì đột nhiên một chiếc xe dừng két lại bên cạnh. Quay đầu lại nhìn, tôi thấy Mễ Nhiệt ngồi trong xe lạnh lùng nhìn tôi, Ngô Thiến ngồi ở ghế phụ , mặt nhăn nhó đến nỗi có cách xa mấy mét cũng ngửi thấy "mùi" khó chịu.

Mễ Nhiệt nhìn tôi chằm chằm, vẫn nói chuyện lịch sự chẳng khác gì một người bạn qua đường như mọi khi :

" Em đi đâu? Có cần anh đưa một đoạn không?"
   Tôi hờ hững nhìn hai người nói:
" Không cần!"
  Mễ Nhiệt im lặng, lúc này Ngô Thiến cười khanh khách nói xen vào:
" Chị à, lên xe đi, trời rét thế này mặc như vậy lạnh lắm đấy!"

Từ nhỏ đến lớn, tôi ghét nhất điểm này ở cô em họ mình, lời lẽ thâm sâu, khuôn mặt còn nham hiểm hơn. Cô ta đã thắng rồi, còn muốn lão nương như thế nào nữa đây? Để người ta một con đường sống có được không? Tôi không thoải mái, rất không thoải mái vì thế tôi quay đầu lại, nhìn hai với vẻ bất cần đời rồi cười nhẹ:

" Dạo này tôi chuyển sang nghề gái gọi, không mặc như vậy khó kiếm ăn lắm!"

Khuôn mặt Mễ Nhiệt bỗng trở nên u ám. Tôi ngả ngớn huýt sáo, vẫy hét lớn với một anh trẻ tuổi đi phía trước:

"Hey, anh chàng đẹp trai! Tôi có xinh đẹp không?"

Anh chàng trẻ tuổi hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ bình tĩnh giơ ngón tay lên, sau đó cười cười rồi đi thẳng. Tôi cười tươi như hoa, trong lòng ngập tràn niềm vui trả thù.

Không cần đoán cũng biết phản ứng của hai người trong xe cũng bị nhiễm sự giận dữ của chủ, nó nhanh chóng lao vút đi. Tôi nhìn theo chiếc xe đi xa , nhếch mép cười, chuyển sự chú ý vào bảng quảng cáo bằng đèn neon, trong lồng ngực có một cảm giác lạ thường không thể ngôi ngoai. Sau đó, tôi tập trung vào từng chữ lóe sáng trên biển quảng cáo, sợ hãi phát hiện ra mình đã không còn tâm trạng nào để đọc.
    Lại một tiếng phanh chói tai vang lên, chiếc xe Audi chạy được hơn mười mét thì dừng lại, cửa xe đột nhiên mở ra . Mễ Nhiệt mặt u ám bước ra khỏi xe đi nhanh về phía tôi, vừa đi vừa hổn hển nớ lỏng caravat. Ngay sau đó Ngô Thiến cũng mở cửa đi ra, lớn tiếng hét:

" Mễ Nhiệt, anh quay lại cho em! Anh nghe thấy không? Quay lại!"

Mễ Nhiệt quay đầu lại quát lớn:

" Đừng qua đây!"

Ngô Thiến lúc nào cũng chỉ là một con cừu non, đành phải đứng đó dậm chân, ấm ức như một nàng dâu nhỏ, ánh mắt đỏ rực nhìn về phía tôi.

Tôi sẽ cố gắng ra chap mới, thành thật xin lỗi m.n....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro