2. Khi thanh niên nghiêm túc " sa cơ " (3)
Việc nhặt lá của Lộc Hàm chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc, đồng nghĩa với việc tôi đã nhận lớp dạy thêm ghi-ta cho khối lớp 10 được gần tuần rồi. Cũng may là từ hôm nhặt lá sau trường, Lộc Hàm lúc nào cũng về cùng thời gian với lớp dạy đàn của tôi, nên thường thì tôi và cậu ấy về chung với nhau. Tôi biết Tiểu Lộc là kiểu người trầm tính, ít nói, nhưng tôi vẫn hay kêu ca và phàn nàn với cậu về thằng oắt con khó bảo ở lớp ghi-ta. Lộc Hàm vẫn im lặng nghe tôi than thở, thỉnh thoảng lại đẩy gọng kính cận, mỉm cười gật đầu. Nhưng cũng không thể phủ nhận, chính vì Lộc Hàm không nói gì và chỉ im lặng lắng nghe, tôi thấy còn dễ chịu hơn! Nhưng cũng không vì thế mà cứ than thở với cậu ấy mãi được. Đá một hòn sỏi dưới chân, tôi ngập ngừng.
- Tuần sau là cậu không phải nhặt lá nữa rồi nhỉ ?
- Ừ.
- À... Vậy là cuối cùng cậu cũng xong công việc của mình.
- Ừ.
- Thế là tuần sau...
- Tuần sau thì cậu về một mình.
Tôi nghẹn. Tôi chính thức bị nghẹn.
Sự thật rõ ràng là như thế, nhưng cậu ta cần phải nói toạc ra như thế không? Học nhiều lẽ ra phải hiểu nhanh hơn một chút chứ, sao cứ lù đù thật thà thế? Trong lòng bỗng dưng buồn thiu. Vậy là những giờ tập đàn lần sau, lại chỉ có mình tôi bơ vơ với những nỗi bực tức.
Có vẻ như thấy tôi im lặng quá so với mọi ngày, Lộc Hàm mở lời.
- Sao thế?
Tôi xua xua tay, lắc đầu ngán ngẩm.
- Không sao.
- Tuần sau tớ có lên thư viện trường đọc sách, chắc là cũng về muộn đấy. Có thể trùng giờ.
Câu nói cuối cùng của Tiểu Lộc khiến sắc mặt tôi thay đổi hẳn. Cười toe toét hỏi lại.
- Thật hả?
Và khi nhìn thấy cái gật đầu quen thuộc của Lộc Hàm, tôi thấy mọi thứ xung quanh lung linh đến lạ.
Theo như tính toán của Tiểu Lộc, chúng tôi có thể gặp nhau ở cổng trường rồi cùng ra về. Và lần nào, Hàm tính cũng chuẩn cả. Giờ dạy đàn nào tan, tôi cũng gặp cậu ấy. Nhưng có một chuyện, cứ khiến tôi thắc mắc mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro