Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 26: TÌNH CẢM DẬY LÊN TRONG LỐI CŨNG

Mọi thứ xung quanh Seokmin dường như chỉ còn là phông nền mờ nhạt. Vết thương trên người anh vẫn chưa lành, nhưng cảm giác bên trong lại khác biệt hẳn. Lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, anh không còn cảm thấy đơn độc. Mặc dù trước đây, Seokmin luôn nghĩ rằng mình có thể chiến đấu một mình, nhưng lần này, sự hiện diện của Joshua đã làm thay đổi tất cả.

Joshua nhìn Seokmin, ánh mắt không giấu nổi sự áy náy. Hắn biết mình đã quá nóng vội và thiếu suy nghĩ khi ra tay bắn Seokmin. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy anh trong trạng thái yếu đuối như vậy, hắn không thể không cảm thấy có lỗi. Điều gì đó trong hắn cứ thôi thúc, khiến hắn muốn xoa dịu nỗi đau này cho Seokmin, không phải với lý do của kẻ thù, mà là vì tình cảm mà hắn đã âm thầm chôn giấu.

"Seokmin, mày có sao không?" Joshua hỏi lần nữa, giọng hắn tràn đầy lo lắng. Cả cơ thể hắn cứng đờ, không thể rời mắt khỏi người anh, không dám để Seokmin rời đi dù chỉ một bước.

Seokmin nhìn vào đôi mắt của Joshua, không giấu được sự bối rối. Anh không thể hiểu nổi cảm xúc của mình. Tình cảm giữa họ, dù là yêu hay hận, đã bị những sự kiện xáo trộn đến mức không còn rõ ràng nữa. Anh không thể phủ nhận rằng những phút giây yên tĩnh bên Joshua có sức hấp dẫn kỳ lạ. Thậm chí, sự dịu dàng trong cách Joshua chăm sóc anh đã khiến trái tim Seokmin phải run lên.

"Không sao," Seokmin nói, dù giọng anh yếu ớt. "Mày đừng lo quá. Tao sẽ ổn thôi."

Joshua không tin vào lời nói của Seokmin, đôi mắt hắn đầy sự hoài nghi và không yên. Hắn bước lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm Seokmin lên, nhìn vào đôi mắt đã bắt đầu mờ đi vì cơn đau. Hắn cảm nhận được sự tổn thương trong ánh mắt ấy, không phải chỉ về thể xác, mà còn về cảm xúc. Seokmin là người mạnh mẽ, nhưng giờ đây, trong khoảnh khắc này, hắn thấy anh thật yếu đuối.

"Chắc chắn là mày sẽ ổn, đúng không?" Joshua thì thầm, đôi môi hắn chỉ cách Seokmin vài inch. Giọng hắn trầm xuống, như thể đang nói cho chính mình nghe. Hắn không thể làm gì để xóa đi cơn đau cho Seokmin, nhưng hắn biết một điều: Hắn không thể để anh lại một mình nữa.

Seokmin, dù không muốn thừa nhận, nhưng phần nào trong lòng anh cảm nhận được tình cảm từ Joshua. Dù cho những rào cản vẫn còn đó, nhưng ít nhất, tình cảm mà Joshua dành cho anh không thể chối bỏ. Anh thấy mình không còn là người duy nhất gánh vác cuộc chiến này, mà là một phần trong cuộc chiến mà cả hai người phải đối diện.

"Tao không thể để mày một mình nữa." Joshua nói thêm, ánh mắt của hắn dần dần dịu đi, không còn cái vẻ lạnh lùng mà Seokmin đã từng thấy. "Mày quá quan trọng đối với tao, Seokmin."

Seokmin thở dài, cảm giác mình đang bị lôi kéo vào một vòng xoáy mà không thể thoát ra. Dù cố gắng kìm nén cảm xúc, anh không thể phủ nhận rằng những lời của Joshua đã khiến trái tim anh đập mạnh hơn. Một phần trong anh muốn giữ khoảng cách, nhưng phần khác lại mong muốn có thêm một cơ hội để hiểu rõ hơn về Joshua, để cho những cảm xúc không nói thành lời được bày tỏ.

"Tao không biết đâu, Joshua." Seokmin lắc đầu, nhưng tay anh lại vô thức siết chặt lấy tay Joshua. "Nhưng nếu mày thực sự muốn ở bên tao, mày sẽ phải chứng minh cho tao thấy rằng tất cả những gì mày nói không phải chỉ là lời nói suông."

Joshua nhìn anh một cách nghiêm túc, không có chút gì mơ hồ trong ánh mắt. "Tao sẽ chứng minh cho mày thấy. Mày không phải lo đâu. Tao không bao giờ bỏ cuộc."

Trong giây phút đó, Seokmin có thể cảm nhận được sự chân thành từ Joshua, không phải chỉ từ những lời nói, mà từ ánh mắt, từ cái nắm tay không chịu buông ra. Một phần trong anh muốn đẩy Joshua ra, nhưng một phần khác lại muốn giữ chặt. Họ đã cùng trải qua quá nhiều thứ, quá nhiều tổn thương và mâu thuẫn. Nhưng chính trong những khoảnh khắc này, Seokmin biết rằng có thể họ không còn là kẻ thù nữa.

Và dù cho tình yêu hay sự hy sinh có là gì đi nữa, cả hai đều hiểu rằng họ không thể quay lại như trước. Cảm xúc đã thay đổi, và một thứ gì đó sâu thẳm đang bắt đầu hình thành giữa họ, mặc dù không ai nói ra. Nhưng đối với Seokmin, đó là một sự thay đổi mà anh không thể làm ngơ.

Ánh đèn trong phòng mờ dần, và sự yên tĩnh giữa họ kéo dài. Không ai nói gì thêm, chỉ có tiếng thở đều của nhau và sự hiện diện của đối phương như một lời hứa không cần phải thốt ra. Trong giây phút ấy, họ chỉ cần biết rằng không ai phải đối mặt với mọi thử thách một mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro