CHƯƠNG 23: NỖ LỰC CUỐI CÙNG
Đêm hôm đó, Seokmin không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Anh đã đối diện với Joshua, và mỗi lần đối diện, cái cảm giác căng thẳng lại dâng lên trong lòng. Nhưng hôm nay, điều gì đó đã thay đổi trong không khí. Đó là sự im lặng đầy chết chóc, là cảm giác mà anh biết sẽ không bao giờ quên.
Lần này, Seokmin nhận được thông báo từ cấp trên rằng có một cuộc truy quét quy mô lớn sắp diễn ra nhằm vào tổ chức của Joshua. Anh không thể nào không nghĩ rằng, có thể đây là cái kết cho những gì đang dần tích tụ từ trước. Nhưng một điều Seokmin không thể quên là, cuộc đối đầu này cũng là thử thách lớn nhất mà anh phải đối mặt. Không phải vì công lý, mà là vì chính cảm xúc của mình. Anh đã và đang cảm nhận một sự ràng buộc không thể chối bỏ.
Đêm nay, Seokmin quyết định tự mình đi điều tra. Anh biết rằng mọi thứ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Và Joshua, không bao giờ là người bỏ qua một cơ hội.
Khi anh đến địa điểm mà Joshua đã gửi, một kho xưởng bỏ hoang bên ngoài thành phố, nơi đó không một bóng người ngoài anh và một vài chiếc xe đậu bên ngoài. Cảm giác lạnh lẽo, u ám bao trùm cả không gian.
Bước vào trong, Seokmin nắm chặt khẩu súng trong tay, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Anh cảm nhận được từng bước chân vang vọng trong không gian rộng lớn. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng động phía trước. Không phải tiếng bước chân, mà là tiếng thở, sự thay đổi trong nhịp thở của ai đó.
Bất ngờ, một phát súng vang lên trong không gian, làm anh giật mình. Seokmin kịp thời cúi xuống, nhưng anh cảm nhận được một sự đau đớn kéo dài từ ngực. Một viên đạn đã xuyên qua áo giáp của anh, đau đớn khiến anh không thể thở nổi.
"Tao đã bảo mày rồi, Seokmin. Đừng đứng đối diện với tao." Giọng nói của Joshua vang lên từ trong bóng tối.
Seokmin ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng của Joshua, nhưng lần này không phải là cái bóng ma quen thuộc, mà là một con người thực sự đang đối mặt với anh.
Joshua bước về phía anh, bước chân mạnh mẽ nhưng đầy sự kiên quyết. "Mày không thể cứ mãi đứng giữa hai thế giới. Mày phải chọn."
Seokmin cảm thấy sức nặng của cuộc đối đầu này. Từng bước tiến của Joshua như muốn ép anh phải đối diện với sự thật rằng dù anh có làm gì đi nữa, cả hai đều không thể tránh khỏi trận chiến này. Và dù Joshua đã bắn anh, điều đó không làm Seokmin muốn từ bỏ. Cái gì đã giữ anh lại nếu không phải là cảm xúc mạnh mẽ mà họ chia sẻ?
Máu rỉ ra từ vết thương, nhưng Seokmin không lùi bước. Anh vẫn đứng vững, đôi mắt không rời khỏi Joshua, không một chút sợ hãi.
"Được rồi, Joshua." Anh cắn chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cái giá của công lý là vậy sao?"
Joshua đứng im, nhìn anh một lúc. Rồi hắn bước đến gần hơn, không còn khoảng cách nào nữa. Lần này, ánh mắt của Joshua không lạnh lùng, mà là thứ ánh sáng ấm áp lạ lùng. Dường như trong khoảnh khắc ấy, cả hai không còn là kẻ thù nữa.
"Seokmin, mày vẫn chưa hiểu. Tao không muốn thấy mày đau đớn." Joshua nói, giọng hắn trầm xuống. "Mày là người duy nhất tao có thể tin tưởng."
Seokmin cảm thấy một thứ gì đó mềm yếu trong giọng nói đó. Đó không phải là sự thù địch, mà là sự quan tâm. Dù cho cả hai đang đứng ở phía đối diện, họ vẫn không thể phủ nhận rằng mối quan hệ này đã đi quá sâu. Đã quá muộn để quay lại.
"Joshua..." Seokmin ngập ngừng, nhưng không biết phải nói gì. Cái cảm giác đau đớn từ vết thương trên cơ thể anh bắt đầu lan rộng, nhưng những lời của Joshua lại như xoa dịu đi phần nào.
Joshua nhìn anh, đôi mắt hắn ẩn chứa sự bất an mà hắn không thể che giấu. Hắn bước đến gần hơn, bàn tay hắn chạm vào vết thương trên ngực Seokmin, nhẹ nhàng, như thể sợ làm anh tổn thương thêm. Một cảm xúc lạ lùng trào dâng trong lòng Seokmin. Họ đứng trong im lặng, cả hai đều không nói gì, chỉ cảm nhận sự căng thẳng trong không khí.
Cuối cùng, Seokmin buông một tiếng thở dài, mắt anh mờ đi vì cơn đau, nhưng không sao cả. Dù gì đi nữa, cái anh cần nhất lúc này không phải là sự chiến thắng. Nó là sự thật về tình cảm mà anh không thể từ bỏ, mặc dù mọi thứ đều chống lại anh.
"Chúng ta là những kẻ bất khả chiến thắng... phải không?" Seokmin thì thầm, giọng yếu ớt.
Joshua không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, hắn chỉ gật đầu, rồi kéo Seokmin vào lòng, siết chặt như sợ rằng anh sẽ biến mất. Cả hai, mặc dù là kẻ thù, nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ chỉ là hai con người đang đối diện với những cảm xúc không thể giải thích.
Với một cuộc chiến không có hồi kết, họ vẫn giữ nhau trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro