CHƯƠNG 17: MỘT ĐÊM DÀI
Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng chỉ bị cắt ngang bởi tiếng kim đồng hồ chậm rãi nhảy từng nhịp. Joshua không nói gì, chỉ lặng lẽ để mặc bàn tay Seokmin đặt trên mái tóc mình. Một hành động đơn giản, nhưng lại khiến hắn có cảm giác an tâm lạ thường.
Seokmin cũng không vội thu tay lại. Cảm giác những lọn tóc mềm mại dưới đầu ngón tay khiến anh nhận ra Joshua thực ra cũng chỉ là một con người, cũng có lúc mệt mỏi, cũng có lúc cần một ai đó ở bên.
Joshua bất ngờ mở mắt, đôi đồng tử tối màu mang theo một chút men rượu nhìn anh.
"Mày không sợ tao sao?"
Seokmin khẽ nhướng mày. "Nếu tôi sợ ông, thì đã chẳng ngồi đây."
Joshua bật cười nhẹ, nhưng không phản bác. Hắn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, đôi mắt hướng lên trần nhà. "Tao từng giết rất nhiều người. Từng ra lệnh tàn sát không biết bao nhiêu kẻ. Tao là loại người mà ai nghe tên cũng phải khiếp sợ."
Seokmin gật đầu. "Tôi biết."
Joshua nhếch môi. "Vậy mà mày vẫn ở đây."
Seokmin im lặng một chút, rồi nói: "Có lẽ vì tôi nhìn thấy một thứ khác ở ông."
Joshua quay sang nhìn anh, ánh mắt sắc bén hơn. "Thứ gì?"
Seokmin không trả lời ngay. Anh nhìn Joshua, nhìn người đàn ông luôn khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng, luôn khiến kẻ khác phải dè chừng... Nhưng ngay lúc này, hắn lại trông giống như một con thú hoang đã mệt mỏi với việc chiến đấu.
Anh thở dài, thu tay lại. "Tôi không chắc. Chỉ là... tôi biết ông không phải là một kẻ hoàn toàn vô cảm."
Joshua khẽ cười, nhưng lần này không còn vẻ mỉa mai như mọi khi. "Mày đúng là thú vị, Seokmin."
Seokmin không đáp, chỉ đứng dậy. "Tôi về đây."
Nhưng ngay khi anh vừa quay đi, Joshua bất ngờ nắm lấy cổ tay anh.
Seokmin khựng lại, nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt mình.
Joshua vẫn không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Seokmin thở dài. "Muốn tôi ở lại?"
Joshua không trả lời thẳng, nhưng hắn cũng không buông tay.
Seokmin hiểu ý hắn. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống lại ghế sofa, dựa lưng ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Joshua nhìn anh một lúc lâu, rồi cũng buông tay, đứng dậy lấy thêm một chai rượu.
Cả hai không ai nói với ai lời nào, nhưng bầu không khí giữa họ đã không còn căng thẳng như trước.
Trong một đêm dài như thế này, có một người ngồi bên cạnh mà không cần nói quá nhiều-đôi khi cũng đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro