CHƯƠNG 14: RANH GIỚI MONG MANH
Seokmin im lặng. Anh có thể cảm nhận rõ ràng áp lực từ ánh mắt Joshua, như thể hắn đang thử thách anh lần nữa.
"Xử lý" một cảnh sát-Joshua không cần nói rõ, nhưng Seokmin biết điều đó nghĩa là gì. Một khi xuống tay, anh sẽ không bao giờ có thể quay lại.
Joshua chống khuỷu tay lên tay ghế, nghiêng đầu quan sát anh. "Sao? Có vấn đề gì à?"
Seokmin nhìn thẳng vào hắn, cố giữ giọng bình tĩnh. "Tôi cần biết thêm về mục tiêu."
Joshua khẽ nhếch môi. "Tốt. Tao thích cách mày suy nghĩ cẩn thận." Hắn đẩy một tập hồ sơ về phía Seokmin.
Anh cầm lên, lướt qua những tấm ảnh và thông tin bên trong. Lee Sungchan. Một thanh tra trẻ tuổi, thuộc đội điều tra tội phạm có tổ chức. Anh ta có vẻ là kiểu người không dễ từ bỏ, và có thể chính là kẻ đã khiến Joshua cảm thấy bị đe dọa.
Seokmin nhét tập tài liệu vào áo khoác, rồi đứng dậy. Nhưng trước khi rời đi, Joshua bất ngờ nắm lấy cổ tay anh.
Seokmin giật mình, nhưng không rút tay ra. Anh nhìn Joshua, ánh mắt đối phương lặng như nước hồ mùa đông.
"Seokmin," Joshua gọi tên anh, giọng hắn trầm và nhẹ, khác hẳn sự sắc bén thường ngày.
Một thoáng im lặng bao trùm. Seokmin có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Joshua trên cổ tay mình. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào lòng anh, nhưng anh không thể xác định đó là gì.
Joshua không rời mắt khỏi anh. "Mày có biết vì sao tao chưa giết mày không?"
Seokmin hơi khựng lại. Joshua chưa từng hỏi một câu như vậy trước đây.
"Vì tôi còn giá trị sử dụng?" Anh trả lời, cố giữ giọng điềm tĩnh.
Joshua bật cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt hắn có thứ gì đó sâu hơn thế. Hắn siết cổ tay Seokmin chặt hơn một chút, như thể muốn giữ anh lại.
"Không chỉ vậy," Joshua nói, giọng hắn trầm xuống. "Tao có cảm giác... mày đặc biệt hơn những kẻ khác."
Trái tim Seokmin đập mạnh một nhịp.
Anh không biết Joshua có ý gì, nhưng cách hắn nhìn anh-nó không giống như cách một ông trùm mafia nhìn một thuộc hạ trung thành. Nó sâu hơn, phức tạp hơn, và đầy nguy hiểm.
Seokmin chậm rãi rút tay lại. "Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Joshua không ngăn anh, nhưng ánh mắt hắn vẫn bám theo từng cử động của anh.
"Seokmin," hắn gọi lại khi anh chuẩn bị rời đi.
Anh dừng bước.
"Đừng khiến tao thất vọng."
Seokmin không quay lại, chỉ khẽ đáp: "Tôi cũng hy vọng như vậy."
Rồi anh bước ra khỏi căn phòng, nhưng hơi ấm từ bàn tay Joshua vẫn còn vương lại trên da anh, như một dấu vết không thể xóa nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro