Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Lộ Bạch ăn uống no đủ, tắm rửa nước nóng thoải mái xong, thời điểm đi ra, sư tử đã ngủ gật ở trong góc. Cậu cười cười, rót cho mình một ly nước nóng, sau đó ngậm một viên kẹo thơm ngọt vị hoa quả, bắt đầu viết báo cáo công tác.

Lộ Bạch đem tình huống ban ngày dùng phương thức ghi âm ghi lại, sau đó chuyển hóa thành văn tự Thần Vương Tinh, sửa lại một chút, một phần gửi trưởng trạm Diff, một phần gửi đại lãnh đạo Samuel.

Báo cáo công tác không phải yêu cầu bắt buộc, đây chỉ là một thói quen của Lộ Bạch, cậu cảm thấy viết một chút vẫn là tương đối tốt.

Không cầu có công, mà mong tại trước mặt lãnh đạo lưu lại một ấn tượng tốt nghiêm túc công tác.

Lộ Bạch không biết là, người khác muốn viết báo cáo công việc như vậy đều không có cơ hội đây, toàn bộ đế quốc chỉ có một mình cậu viết qua loại báo cáo chi tiết tỉ mỉ cảnh sống chung một ngày cùng mãnh thú.

Samuel cùng Diff đồng thời nhận tới báo cáo công tác của tiểu công nhân địa cầu, phản ứng của hai người giống nhau, đều là không thể chờ đợi được nữa mà mở ra đọc.

Tiêu đề báo cáo công tác: Lộ Bạch báo cáo công tác

Mặt sau viết ngày.

Nói như thế nào đây, báo cáo công việc này không chỉ có câu chữ tỉ mỉ miêu tả, liên quan tới sư tử bị thương ngày hôm nay làm cái gì, cùng với trạng thái tinh thần làm sao, tình huống trạng thái vết thương khép, trong đó còn xen kẽ các bức ảnh, video, thoạt nhìn khá vui tai vui mắt, rất giàu cảm giác thiết kế.

Diff nhìn rất hài lòng, Lộ Bạch là cậu tự mình tuyển mộ về, tự mình huấn luyện, ngày đầu tiên tiểu thanh niên làm việc lại lập đại công, nói thế nào cũng là cho cậu mặt mũi.

Tình huống lúc đó nguy cấp như vậy, nếu là không có Lộ Bạch đột nhiên phát huy tác dụng, Diff cũng không dám tưởng tượng bây giờ tình huống là như thế nào.

"Lộ Bạch, cậu làm rất khá, chuyện lần này nhờ có cậu." Diff tán dương, không keo kiệt mà báo cho: "Thông báo tăng lương cho cậu đã phát ra rồi, bắt đầu từ năm nay, lương một năm của cậu tăng gấp ba, nếu như sau này làm tốt, còn có cơ hội tăng nữa."

Lộ Bạch đối với việc tăng tiền lương sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng vạn lần không nghĩ tới là gấp ba, cũng chính là nói một năm mình có thể lĩnh lương đến 3 triệu?

Đây thực sự là một con số trên trời...

Lộ Bạch không dám tin tưởng, trước đây không lâu, cậu còn làm việc tại sở thú làm một người dân một tháng bảy, tám ngàn tiền lương, cùng đồng nghiệp xung quanh oán giận tiền thật khó kiếm.

Lương một năm trăm vạn, chỉ mới từng xuất hiện ở trong mơ.

Hiện tại trưởng trạm nhẹ như mây gió mà nói cho cậu biết, tôi cho cậu lương một năm 3 triệu?

"Không cần hoài nghi, là thật." Diff nhìn trạng thái của tiểu công nhân qua video, hoàn toàn có thể nhìn thấy biểu tình thất thố của đối phương, nở nụ cười: "Cậu không cần kinh ngạc như vậy, năng lực cảu cậu phi thường xuất chúng, chỉ cần cậu làm việc cho giỏi, sau này khẳng định không ngừng kiếm được nhiều tiền hơn vậy."

Nhận được khẳng định của trưởng trạm, suy nghĩ một chút về quãng thời gian khốn cùng trước đây, Lộ Bạch nỗi lòng cuồn cuộn.

Khống chế một chút tâm tình, Lộ Bạch gật gật đầu bảo đảm: "Được, trưởng trạm, tôi sẽ làm việc thật tốt."

Suy nghĩ một chút, liền nghiêm nghị nói một câu: "Cảm ơn ngài ở giữa bồi dưỡng, cảm tạ lãnh đạo tín nhiệm, nếu không phải đi tới nơi này, tôi bây giờ còn đang ở quê nhà bán nhà ở đây." Sau khi bị vườn thú giảm biên chế, công tác của cậu chính là bán nhà ở, là thân thích giới thiệu, áp lực lớn đến mức tuổi trẻ cũng sớm trọc đầu.

Diff vừa cười vừa nhìn tiểu công nhân trái đất hai má hồng hồng, có loại ý nghĩ kích động muốn xoa xoa đầu của cậu.

Hảo hảo trấn an Lộ Bạch một phen, trưởng trạm lại nhìn một lần công tác báo cáo của Lộ Bạch, sau đó đem đoạn báo cáo này gửi đến thủ trưởng Samuel.

Tuy rằng Diff là trưởng trạm, phụ trách toàn bộ hoạt động hằng ngày, nhưng thực chất quyền định đoạt ở trung tâm không phải do hắn quyết định.

Trạm cứu hộ là một nhánh quân đội, công việc là phụ trách bảo vệ khu an toàn, nghiêm chỉnh mà nói không phải làm nhân viên ở trạm cứu hộ, mà là đế quốc trực tiếp phái tới một nhánh quân đội làm hộ vệ.

Nhánh quân đội này lệ thuộc vào quân đoàn của đế quốc, tướng quân là Adonis, đối phương thường thường cũng sẽ ở trạm cứu hộ qua lại, là nhân viên thường trú.

Adonis tướng quân hơn một tháng trước tiến vào kỳ trạng thái thú, cơ hồ là trước khi Lộ Bạch tới một ngày, hắn mới tiến vào rừng rậm.

Samuel thân vương quản lý ở bên trên bọn họ, quân đoàn đế quốc cũng được, quân viễn chinh cũng được, Samuel thân vương đều có thể chỉ huy điều động.

Có thể nói ngoại trừ đế vương, là thủ trưởng cao nhất.

Cho dù thân là Thái tử Hạ Tá, cũng không cái quyền lợi này.

Samuel nhận được báo cáo công tác do Diff gửi, nói: "Tôi đã xem qua."

Diff sững sờ, hiểu được, Lộ Bạch đã gửi qua Samuel, thổn thức, tiểu tử Lộ Bạch này được nha, cư nhiên có liên lạc trực tiếp cùng Thân vương điện hạ!

Bất quá cũng là, Lộ Bạch cứu cháu trai Hạ Tá của Thân vương điện hạ, không chỉ nhận được hảo cảm của Thân vương điện hạ, mà hoàn toàn nhận được toàn bộ vương thất hảo cảm.

Đáng tiếc vị tiểu công nhân trái đất kia không biết gì cả, còn vì tăng tiền lương mà mừng rỡ.

Nếu như đối phương biết mình cứu chính là thái tử đế quốc, phỏng chừng sẽ cảm thấy lương tăng gấp đôi quá ít.

Lộ Bạch tiêu hóa xong tin tức lương một năm 3 triệu, buổi tối hôm đó lâng lâng mà ngủ một giấc.

Tới gần hừng đông còn nằm mơ một giấc mộng, trong mộng cậu áo gấm về nhà, trong nhóm thân thích náo động trận, trở thành hài tử có tiền đồ nhất trong thân thích.

Người xem thường cậu trong quá khứ đều bắt đầu nịnh bợ.

Mà tuổi tác đã không còn nhỏ, trải qua người giới thiệu, rất nhanh liền cưới một người vợ.

Đây là chuyện tốt a, trong mộng Lộ Bạch khóe miệng đều nhấc cả lên.

Đáng tiếc hoàn không thấy rõ dáng dấp vợ nhỏ ra sao đã tỉnh rồi, hại cậu mong chờ nửa ngày, thật đáng tiếc.

Đại sư tử trời chưa sáng, kéo cửa vội vã đi ra ngoài, Lộ Bạch mở cửa cho nó, chính mình nằm lại trong ổ chăn một lúc, mãi đến tận tám giờ mới dậy.

Nhớ tới việc ngày hôm qua còn chưa hoàn thành, Lộ Bạch ngậm bánh mì liền đi ra cửa.

Trên cổ như trước mang theo camera màu trắng, cực kỳ giống một nhà nghệ thuật lên núi sưu tầm.

Mà nơi này không phải núi bình thường, mà là rừng rậm nguyên thủy, rất nhiều nơi không đường có thể đi.

Động vật có thể trực tiếp chui qua, nhân loại chỉ có thể cầm một cái công cụ tương tự với dao bầu, đem con đường phía trước phát ra, hoặc là thẳng thắn trực tiếp từ bỏ.

Tháng 5 trong rừng rậm đã có một ít trái cây thành thục, một chuỗi một chuỗi mà treo ở trên cây, nhìn đặc biệt thích mắt.

Từng bầy từng bầy động vật linh trưởng, trên cây gọi tới gọi lui, hái trái cây này đó ăn, có thể thấy được mấy loại trái cây này hẳn là không có độc.

Đáng tiếc quá cao, người địa cầu muốn ăn cũng hữu tâm vô lực.

Lộ Bạch giơ camera lên, chụp một chút mấy bức ảnh quý giá ở khoảng cách gần của bọn chúng.

Tuy rằng không thể đem bán, cũng có thể tự mình thu gom, hoặc là đưa cho lãnh đạo.

Lộ Bạch ở trong rừng rậm đi một đoạn, đột nhiên nghe đến tiếng động vật nhỏ tại chu vi xung quanh chim muông tứ tán, không cần hỏi, nhất định là đầu sư tử sáng sớm đã ra ngoài tản bộ kia đến.

Lộ Bạch thật tò mò, con sư tử này làm sao tìm được mình tại nơi này ?

Dựa vào khứu giác? Hay là nó có ra đa?

Lưu lại tại chỗ chờ giây lát, quả nhiên thấy một đầu lông xù đầu to xuất hiện bên trong tầm nhìn.

Chính là đầu sư tử kia.

Đối phương cực kỳ ngạo mạn, lười biếng hướng bên này đi tới.

Không thể không nói, con sư tử này thật anh tuấn.

Lộ Bạch giơ lên camera, ngồi chồm hỗm trên mặt đất chụp liên tục ảnh sư tử, sau đó đem mấy tấm chụp tốt để lại.

Sư tử đối với hành động vừa rồi của Lộ Bạch không thèm để ý, nó đi tới bên người Lộ Bạch liền dừng lại, nằm xuống thở dốc, một bộ dáng dấp vừa tiến hành qua vận động dữ dội.

Hẳn là từ chỗ rất xa chạy tới đi tìm Lộ Bạch.

Lộ Bạch ngồi chồm hỗm xuống, sờ sờ lỗ tai sư tử lớn, tuốt một cái, cảm giác thật khá tốt, sau đó từ trong túi đeo lưng lấy ra một ít nước, để đại sư tử uống một chút.

"Đi thôi, chúng ta đi vào trong sâm lâm dạo."

Lộ Bạch đi phía trước, sư tử nằm sấp xuống nhìn cậu một chút, con ngươi màu vàng, hoàn toàn không nhìn thấy một tia tình cảm của nhân loại, thế nhưng nó lại đứng lên cùng Lộ Bạch.

Một người một thú, không mục đích tản mạn mà đi dạo ở trong rừng rậm.

Lộ Bạch hết nhìn đông tới nhìn tây, chụp hình, nhưng đáng tiếc bởi vì đi cùng sư tử, dẫn đến dọc theo đường đi cậu rốt cuộc cũng không còn chụp được động vật nhỏ khác.

Bất quá qua bụi cây bên đường, bọn họ nhìn thấy xa xa một đám linh dương đang ăn cỏ.

Mùa này cỏ cây phong phú, linh dương cũng không có con nào gầy.

Lộ Bạch dừng lại tại chỗ, liếc nhìn sư tử bên người, cho là sư tử đối với đám linh dương sẽ có phản ứng gì đó, kết quả sư tử chỉ là liếc nhìn vài lần, tựa hồ không đói bụng.

Lộ Bạch chụp mấy bức ảnh của linh dương, đánh dấu lên bản đồ, tiếp tục đi cùng sư tử.

Tới tận lúc sau giờ ngọ, mặt trời mãnh liệt chiếu xuống bình nguyên.

Mặt Lộ Bạch bị phơi đỏ lên, nước mang bên người cũng uống xong từ nửa giờ trước, bọn họ liền hướng điểm cứu trợ quay lại, kết hợp với con đường đi lúc xuất phát, ngày hôm nay đã đi quãng đường lớn hình quạt.

So với vòng lãnh địa hôm qua sư tử ngày vòng ra lớn hơn nhiều.

"Chúng ta trở về bên trong nhà thôi, ngươi bây giờ vẫn không thể đi săn, bên ngoài cũng không có đồ ăn cho ngươi ăn."

Lộ Bạch đem sư tử mang về điểm cứu trợ, sư tử thật giống như đói bụng, trước tủ lạnh giữ thịt tươi loanh quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu trầm thấp, không hung ác, thế nhưng có chút nôn nóng thiếu kiên nhẫn.

Thậm chí dùng miệng khẽ cắn tay Lộ Bạch.

Đổi lại người bình thường đoán chừng bị dọa sợ.

"Đây, gấp cái gì." Lộ Bạch vốn là định đem thịt cắt nát một chút, thấy nó gấp gáp như vậy, không thể làm gì khác hơn, trước tiên đem một khối ném tới chậu thép.

Số thịt còn lại thừa dịp sư tử tự mình ăn uống, dùng đao băm.

Thịt này xác thực rất tốt, Lộ Bạch nhìn cũng thèm, nhưng mà đây là khẩu phần lương thực của sư tử, cậu như thế nào đi nữa cũng không có thể cướp thịt của đối phương ăn.

Vật tư đơn vị an bài cho Lộ Bạch rất phong phú.

Thịt thà, còn có hoa quả.

Lộ Bạch lật qua lật lại đồ ăn của chính mình trong tủ lạnh, tìm ra một khối thịt gà, áng chừng một chút, phỏng chừng nặng bốn lạng, vừa vặn có thể làm một đĩa ức gà rán.

Sư tử như hùm như sói mà ăn xong thịt, đem thép chậu cũng liếm đến sạch sành sanh, ăn xong còn chưa đã mà nhìn Lộ Bạch.

Đáng tiếc Lộ Bạch là nhân viên chăn nuôi động vật, cậu phi thường rõ ràng sư tử một ngày lượng ăn là bao nhiêu, cho dù là bị thương cần thiết bổ sung dinh dưỡng, cũng phải khống chế một chút lượng ăn.

Không biết có phải hay không thịt trên tinh cầu cũng chia ba bảy loại, Lộ Bạch ăn gà rán cũng rất tuyết, ăn ra cảm giác vô cùng đắt giá.

Sự thực cũng đúng là như thế.

Đây là thịt Samuel mua, Thân vương điện hạ nhiều tiền đến dùng cũng không hết, mua cho tiểu công nhân đồ ăn quý nhất.

Ức gà rán phối hợp cùng một bát mì, ăn xong lột trái cam, bữa cơm trưa hoàn mỹ cứ như vậy giải quyết, tiểu công nhân trái đất hài lòng lau miệng, rất an nhàn.

Nói như thế nào đây, làm công tác mình thích, không có gặp tràng tranh đấu quan hệ, đây mới là sinh hoạt.

Sau khi ăn xong, Lộ Bạch đem chén đũa của mình cùng chậu thép của sư tử rửa sạch.

Những việc này đối với cậu mà nói rất bình thường, quen việc.

Lộ Bạch lại không biết, sự tích của mình sự tích đã lưu truyền đến toàn bộ trạm cứu trợ thành vô cùng kỳ diệu, không khác lắm so với thần thoại.

Những người kia biết cậu một mình ở trong rừng rậm qua đêm làm bạn với sư tử, tất cả đều là một mặt kinh ngạc tựa nằm mộng.

Tựa hồ không nghĩ tới, Lộ Bạch một cái người địa cầu gầy gò mềm yếu, dám thâm nhập hang 'Hổ'.

Ban đầu những người địa cầu trước đó khi đến công tác tại khu bảo vệ tính toán đâu ra đấy cũng thực hành khoảng 3 năm, mới đó thôi, người Thần Vương Tinh hoàn toàn không nhìn thấy hiệu quả thực chất.

Mãi đến tận khi Lộ Bạch lập đại công mấy ngày nay, mới chứng minh người địa cầu xác thực có tác dụng rất lớn.

Không nói khoa trương chút nào, hiện tại ấn tượng của Lộ Bạch trong tâm lý mọi người chính là dũng mãnh.

Lần sau gặp mặt, không thể không muốn cọ chút tồn tại!

Trước đó những người không có chú ý tới Lộ Bạch, cũng rốt cục ý thức được tồn tại của Lộ Bạch, cũng chủ động tới cùng Lộ Bạch chào hỏi, nói cậu rất lợi hại, hỏi cậu ở trong rừng rậm sinh hoạt thế nào?

Lộ Bạch cũng không có tính toán bọn họ trước đây đối với mình hờ hững, quy tắc xã hội chính là như vậy, có thực lực mới có cảm giác tồn tại.

Lộ Bạch từng cái từng cái trả lời vấn đề của bọn họ.

Quả nhiên, những người địa cầu này đều không phải tới từ cùng một quốc gia, bên trong cũng không có người Trung quốc.

Nghĩ đến người Trung quốc đều có tình cảm tương đối sâu nặng với cố hương, cũng không quá nguyện ý xa xứ lâu như vậy.

Mà đi tới nơi này đâu chỉ là xa xứ.

Quả thực chính là hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Đơn giản tán gẫu một chút, bọn họ liền không có hàn huyên nữa.

Lộ Bạch không nóng lòng xã giao, thêm vào đại gia phần lớn đến từ các quốc gia bất đồng, văn hóa bối cảnh đều cách biệt quá lớn, chuyện có thể tán gẫu rất có hạn.

So sánh với cùng người ở chung, Lộ Bạch cảm thấy này đó mấy loại động vật hung mãnh, trái lại trực tiếp đơn giản hơn nhiều.

Đói bụng liền đi săn, thân cận ngươi sẽ không cắn ngươi, sẽ không trên đường xảy ra biến cố, cũng sẽ không có âm mưu gì.

Cuộc sống như thế, Lộ Bạch liền ở trong rừng rậm sống qua mấy ngày, trong khoảng thời gian đó có hai lần đưa vật tư cho cậu, mà cái người đưa vật tư này, dĩ nhiên đều là đại lãnh đạo Samuel.

Samuel trực tiếp liên hệ Lộ Bạch, hỏi Lộ Bạch cần gì, thuận tiện nhìn Hạ Tá hiện tại khôi phục như thế nào.

Không thể không nói, sự quan tâm của hai vị lãnh đạo đối với động vật khiến người nhìn mà than thở.

Lộ Bạch nào dám muốn này muốn nọ, cậu chỉ là nói một chút đồ ăn ngon trước đó đã ăn qua.

Không lâu sau đó, bên trong vật tư mới đưa tới đều là mấy thứ đồ ăn cậu rất nhiều lần đề cập tới, số lượng vô cùng lớn, căn bản là ăn không hết.

Sauk hi Lộ Bạch cảm động thì lại cảm thấy lãng phí!

"Lãnh đạo, cám ơn ngài đưa tới đồ vật, thế nhưng không cần nhiều như vậy, tôi một người kỳ thực thật sự ăn không hết." Lộ Bạch gửi tin tức nói với đại lãnh đạo, những đồ ăn này một khi qua hạn sử dụng liền vô dụng, ăn không hết rất lãng phí.

"Được." Samuel lời ít mà ý nhiều hồi đáp.

Trong đầu Lộ Bạch không tự chủ được hiện ra khuôn mặt tràn ngập uy nghiêm tuấn mỹ.

Lộ Bạch còn nói: "Lãnh đạo, vết thương của sư tử cơ bản đã khỏi hẳn, vậy tôi có phải là có thể trở về một chuyến?"

Tuy rằng Lộ Bạch rất yêu thích sinh hoạt trong sâm lâm, nhưng cũng rất tưởng niệm gian phòng nhỏ kia của chính mình.

Samuel lần thứ hai nhận được tin nhắn tương tự như tán gẫu, con mắt màu vàng óng có mấy phần kinh ngạc.

"Đương nhiên có thể."

Tính toán một chút, một mình đối phương sinh hoạt ở trong rừng rậm đã bảy, tám ngày, đối với quân nhân mà nói không tính cái gì.

Mà Lộ Bạch không là quân nhân, Lộ Bạch chỉ là một người bình thường... Có lẽ tiêu chuẩn người phổ thông tiêu chuẩn cũng không đủ trình độ, tại Thần Vương Tinh, điều kiện Lộ Bạch như thế này, muốn lấy lão bà cũng không lấy nổi.

Quá kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro