Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Sáng ngày thứ hai, Lộ Bạch dùng hai cái túi giấy phân biệt đựng hai quyển album đã chuẩn bị tốt từ tối hôm qua, chuẩn bị ra khỏi cửa.

Quần áo mang đến từ Trái đất tựa hồ chỉ có cơ hội mặc trong nhà trọ, phàm là ra khỏi cửa luôn cần phải mặc đồng phục của trạm cứu trợ.

Lộ Bạch đi đến phòng làm việc của trưởng trạm Diff, thử một chút, dùng võng mạc của mình có thể mở cánh cửa thứ nhất, nhưng cậu không có quyền hạn mở cửa thứ hai.

Cần phải thông qua binh lính gác cửa ở bên ngoài giúp cậu thông báo, mới có thể nhìn thấy Diff.

"Nhanh cho cậu ấy tiến vào." Diff nói một tiếng, sau đó nụ cười nở đầy mặt mà đứng lên, đi tới trước cửa nghênh tiếp Lộ Bạch.

"Trưởng trạm sớm." Lộ Bạch sau khi nhìn thấy Diff, rất ngại ngùng mà cười cười, sau đó đem túi giấy đưa tới: "Một phần lễ vật nhỏ, hi vọng trưởng trạm nhận lấy."

Diff sửng sốt, không chút suy nghĩ mà cười thật to, hai tay nhận lấy: "Cảm tạ Lộ Bạch, mau vào đây." Hắn có rất nhiều vấn đề muốn cùng Lộ Bạch thảo luận, mà hôm nay tinh thần Lộ Bạch thoạt nhìn sung mãn, rất tốt.

Lộ Bạch nhìn Diff khoát tay một cái nói: "Trưởng trạm, tôi không đi vào, chốc nữa còn muốn đi gặp Samuel lãnh đạo, trưởng trạm biết phòng làm việc của ngài ấy ở nơi nào không?"

Đúng rồi, điện hạ Samuel khẳng định so với bất luận người nào càng muốn gặp Lộ Bạch hơn, Diff đơn giản lý giải mà cười cười: "Đi, tôi dẫn cậu đi."

"Vâng." Lộ Bạch mong đợi đi theo bên cạnh hắn.

Phòng làm việc của trưởng trạm cùng phòng công tác đều bảo vệ vô cùng gắt gao, Lộ Bạch cảm thấy phòng làm việc của Thân vương điện hạ nhất định càng thêm nghiêm ngặt.

Trên thực tế cậu sai rồi, Diff mang cậu tới địa phương không có sĩ binh canh gác, cũng không có thiết trí quyền hạn, bọn họ trực tiếp liền đi vào.

"Lộ Bạch, mở cánh cửa kia ra chính là phòng làm việc của điện hạ, tự cậu đi qua đi." Diff mang theo lễ vật Lộ Bạch đưa cho hắn, hướng về phía trước chỉ chỉ: "Chờ cậu gặp điện hạ xong, nhớ tới tới tìm tôi nhá."

Lộ Bạch liền vội vàng nói: "Vâng."

Đồng thời tâm lý vạn phần nghi hoặc, tại sao phòng làm việc của Samuel lãnh đạo dễ dàng tiền vào như vậy?

Đây đương nhiên là có nguyên nhân.

Bên trong phòng làm việc của Diff giấu toàn bộ bí mật và số liệu của trạm cứu trợ, canh gác tự nhiên sẽ nghiêm ngặt một chút, mà phòng làm việc của Samuel không tồn tại dữ liệu trọng yếu, chỉ là một địa phương tiếp khách.

Diff nhìn theo bóng lưng Lộ Bạch đi vào cánh cửa kia, đột nhiên đối với lễ vật trong tay sinh ra hứng thú nồng hậu.

Hắn mở túi giấy, lấy ra đồ vật bên trong —— là một quyển album.

Mở bìa ra, chữ viết xinh đẹp bên trên hắn xem không hiểu, nhưng có thể đoán ra đây là văn tự thuộc về trái đất.

Diff cười cười, cõi lòng đầy mong đợi mà mở ra album, đập vào mi mắt bức ảnh đầu tiên, lập tức hấp dẫn tầm mắt của hắn.

Đó là một con cò trắng phi thường đẹp đẽ tao nhã, xem bộ dáng là chụp lúc sáng sớm, ánh dương xuyên thấu qua màn sương mù, chiếu rọi trên bộ lông mộng ảo, trắng như tuyết của cò trắng, hiện ra dáng vẻ điềm tĩnh đáng yêu đứng ở trên nhánh cây, như một tiểu thiên sứ.

"..." Diff sở dĩ cố gắng trở thành trưởng trạm một mặt là bởi vì hắn có trách nhiệm, càng quan trọng hơn là bởi vì hắn yêu quý thiên nhiên, yêu quý các loài tinh linh xinh đẹp này đó.

Hắn quá yêu thích tấm ảnh này của Lộ Bạch, nhìn qua cũng vô cùng thoải mái, thậm chí có thể nhìn thấy hiếu kỳ trong mắt cò trắng.

Lộ Bạch làm sao mà làm được ?

Cả người Diff đắm chìm trong bức ảnh, hơi mở to mắt, miệng mở cũng mở ra, sau đó nhìn thấy phần ghi chú bên trái bức ảnh, đơn giản viết lại cố sự liên quan với tấm hình này, quả nhiên là một buổi sáng sớm, Lộ Bạch ở trong rừng rậm gặp được cò trắng xinh đẹp này.

Khó mà tin nổi.

Diff cấp tốc lật tới trang kế tiếp, chỉ thấy trên cây to đầy rẫy quả lớn, một đám khỉ Ma-các đáng yêu đang chơi đu quay... Sắc thái rực rỡ hoạt bát, phảng phất có thể nghe được tiếng kêu vui vẻ của khỉ Ma-các.

Nội dung: Tháng 5 trong rừng, trên cây đầy trái cây rực rỡ màu sắc, thoạt nhìn qua vô cùng ngon miệng, nếu như nhân loại cũng có thể như nhóm khỉ có thân thủ mạnh mẽ, thật là tốt biết bao.

Ngày hè chói chang bên dưới tàng cây có bầy linh dương hóng gió, có cảnh xa, cũng có đặc tả khuôn mặt đáng yêu của nhóm linh dương đang nhai cỏ nhìn về phía máy chụp, cặp mắt to tròn linh động của động vật ăn cỏ tràn ngập vô hại kia làm người ta không khỏi mỉm cười; bãi lau sậy dịu ngoan thấp eo theo gió trong ánh chiều tà lãng mạn, một đám thuỷ điểu xẹt qua, tô điểm thêm hào; còn có một con hồng hạc nhãn nhã chậm bước nghỉ tại một bên đầm lầy n... Lại còn là hồng hạc, Diff cảm thấy một trận tê cả da đầu, cả người có loại cảm giác bị điện giật.

Hồng hạc quá hiếm có, mọi người rất ít nhìn thấy được bóng dáng của nàng.

Rất có thể vị bị Lộ Bạch chụp hình này là một vị tiểu thư tao nhã mỹ lệ.

Diff đem quyển này album đặt ở trên ngực, thật thích thích thích thích , Lộ Bạch cho hắn một cái kinh hỉ rất lớn.

Trong phòng làm việc của Samuel, Lộ Bạch đi vào, nhìn thấy đại lãnh đạo tối hôm qua download phim điện ảnh cho cậu, quân trang thẳng tắp đứng cạnh máy nước nóng pha đồ uống.

Lộ Bạch không khỏi đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói: "Chào Samuel lãnh đạo."

Vị sĩ quan cao to kiên cường lạnh lùng người lại, gật đầu với Lộ Bạch: "Sớm, mời ngồi."

Lãnh đạo nghiêm túc vẫn khiến người ta rất câu nệ, Lộ Bạch đoan chính ngồi xuống, trong không khí phảng phất một loại hương vị, Lộ Bạch có chút quen, nửa ngày sau, một cái cốc gốm béo trắng được đặt ở trước mặt cậu.

Là pha cho mình sao?

Lộ Bạch thụ sủng nhược kinh: "Đa tạ."

Uống một ngụm đồ uống, mùi vị quen thuộc làm người nhớ, lần trước trên phi thuyền của vị lãnh đạo mình đã uống qua một lần.

"Không cần khách khí."

Một chốc sau, trong không khí bay lên một loại hương vị khác, có chút tương tự như mùi cà phê, so với đồ uống của Lộ Bạch ít đi mấy phần ngọt ngào, nhiều hơn mấy phần hương vị cháy khét.

Người lãnh đạo của căn cứ khí thế bức người sau khi uống vào mấy ngụm đồ uống, con ngươi vàng óng lướt qua trên người Lộ Bạch, làm cho Lộ Bạch có chút sốt sắng, hai tay nắm lấy túi giấy chuẩn bị mở miệng, lại bị thủ trưởng đoạt tiên cơ.

"Ở trong rừng rậm công tác đã quen thuộc chưa?" Samuel quan tâm nói.

Nguyên lai là cái vấn đề này, Lộ Bạch không chậm trễ chút nào gật đầu cười nói: "Đã rất quen rồi, tôi rất thích công việc này, cảm tạ đơn vị cho tôi cơ hội làm việc."

"..." Liên quan tới việc này, Samuel ngơ ngác nói rằng: "Không, cậu vẫn không tính là vào nghề chính thức..."

Lộ Bạch một mặt dại ra: "A?"

Giải thích quá rườm rà, Samuel ngắn gọn nói: "Lần sau trước khi tiến vào rừng rậm, cậu cần đến phòng ý tế cài chíp giám sát, như vậy có thể có đảm bảo an toàn nhất định cho cậu, thứ hai, mỗi lần trước khi tiến vào rừng rậm, cậu cần cùng căn cứ báo cáo, bọn họ cần nắm toàn bộ hành trình của cậu, tại thời điểm cần thiết cung cấp trợ giúp cho cậu." Đồng thời cũng có tác dụng giám thị, để tránh khỏi việc bọn họ làm việc không hợp pháp.

Những việc này vốn nên làm theo tuần tự, chỉ có điều chuyện đột nhiên xảy ra, nhân viên ở trạm kiểm soát sơ sẩy, dẫn đến Lộ Bạch vội vàng nhận việc.

Tuy rằng cuối cùng Lộ Bạch lập công, nhưng khi đó tên nhân viên bỏ rơi nhiệm vụ kia, cũng bị xử lý kỷ luật tương ứng.

Nếu như không phải bởi vì Lộ Bạch lập công, kết cục của tên nhân viên kia hẳn là bị trục xuất khỏi trạm cứu trợ, xem ở mức hắn ma xui quỷ khiến gián tiếp dẫn đến Hạ Tá tự mình nhận việc, trạm cứu trợ chỉ là khấu trừ tiền lương, cùng với nhắc nhở.

"Ồ nha." Lộ Bạch lập tức cảm thấy thật không tiện, không sai, địa phương nghiêm túc như vậy, khẳng định có chế độ điều lệ cần nghiêm ngặt tuân thủ, mà mình lúc trước vẫn là quá lỗ mãng: "Hết sức xin lỗi, lần sau trước khi hành động, tôi nhất định sẽ nghiêm chỉnh tuân thủ quy định." Lộ Bạch nghiêm túc nói.

"Không cần lưu ý, đây không phải là vấn đề của cậu, cậu rất tích cực." Samuel lập tức nói, người biết rõ anh đều rõ ràng, nhận được khẳng định từ trong miệng anh không phải một chuyện dễ dàng, anh tiếp tục cùng Lộ Bạch nói chuyện, ngữ khí so với bình thường ôn hòa hơn nhiều, không nghe hết sức nghiêm túc như trước nữa: "Tôi tương đối hiếu kỳ, trên người cậu có cái gì đặc biệt, có thể làm cho mãnh thú đối với cậu hạ thấp phòng bị."

Đều là người địa cầu, các công nhân khác bên trong trạm cứu trợ cũng không có trải nghiệm như Lộ Bạch.

Lãnh đạo đề cập đến vấn đề này làm cho Lộ Bạch trong lòng hơi hồi hộp một chút, phải biết lúc cậu làm việc tại vườn thú, cũng là bởi vì quá thân cận cùng động vật cho nên mới có thể bị vườn thú cho nghỉ việc.

Lẽ nào ở đây cũng phải gặp chuyện giống vậy sao?

"Không thể nói sao?" Samuel giống như từ trên mặt Lộ Bạch nhìn ra gì đó.

"Cũng không phải." Lộ Bạch oan ức không chịu được, cậu không muốn nói sạo, thẳng thắn một mạch mà nói rằng: "Tôi cũng không muốn, nhưng bọn chúng tựa hồ trời sinh tương đối thân cận với tôi, yêu thích bên cạnh tôi làm này nọ, tôi cũng không có cố ý dùng phương pháp gì dụ dỗ bọn chúng..."

Lúc làm việc tại vườn thú, sau lưng có rất nhiều đồng nghiệp nghị luận cậu, nói cậu lắm tâm cơ, thích biểu hiện.

Samuel thấy rất rõ ràng, oan ức trong đôi mắt tiểu công nhân trái đất như sắp ra rồi, có vẻ có cố sự: "Cậu biết bọn họ thân cận cậu?"

Lộ Bạch gật đầu, chẳng hề che giấu mà nói rằng: "Đúng, tôi trước đây không phải cũng làm việc tại vườn thú sao? Động vật trong vườn thú khó giải thích được mà yêu thích thân cận tôi, làm tôi cảm giác bọn họ coi tôi thành đồng bạn?" Cậu suy nghĩ một chút, cải chính nói: "Cũng không phải, hẳn là nhân duyên trời sinh, dù sao có loại động vật quen sống một mình, bọn chúng chẳng hề cùng đồng bạn đồng thời sinh hoạt, sao có thể nhận thành đồng loại, cũng sẽ không công kích thứ cùng chính mình có liên hệ máu mủ."

Sau đó Lộ Bạch ngẫm lại, đặc thù của mình xác thực cũng ảnh hưởng đến các đồng nghiệp, cho nên bị đuổi cũng không oan uổng?

"..." Trong lúc nhất thời dĩ nhiên không có cách nào phán đoán, bất quá nghiêm túc bàn luận công việc, Lộ Bạch không thẹn với lương tâm.

"Người giống như cậu được động vật ưu ái, bên chỗ cậu có bao nhiêu?" Samuel đối với địa cầu hiểu biết có hạn gật đầu, sau đó dò hỏi.

Lộ Bạch lắc đầu: "Gần như không có, tôi chỉ biết có mình tôi."

Đáp án này trong dự liệu, Samuel cũng không ngoài ý muốn, nhưng vẫn có chút thất vọng, nhân tài đặc thù như Lộ Bạch, đối với khu bảo vệ tới càng nhiều càng tốt.

Nếu như chỉ có mình Lộ Bạch, như vậy Lộ Bạch liền trở nên rất quý hiếm, chính xác nhất là đem cậu thanh niên nắm giữ năng lực đặc thù này bảo vệ, không tới thời điểm bất đắc dĩ thì không dùng tới cậu.

Có thể là tiểu công nhân địa cầu đối với rừng rậm biểu hiện ra khát vọng cùng yêu quý, khiến người ta cũng không nhẫn tâm đem cậu gò bó ở trong căn cứ.

Bị lãnh đạo nhìn như vậy, Lộ Bạch quả thực có chút thấp thỏm bất an, cậu hơi căng thẳng hỏi: "Lãnh đạo, có phải là tôi có điểm gì cần cải thiện không?"

Cậu thật sự không muốn mất đi công việc này.

"Không có, cậu làm rất tốt." Samuel nói: "Cậu có nguyện ý cống hiến 20ml máu, dùng nặc danh giao cho sở nghiên cứu nghiên cứu không? Tôi sẽ bảo vệ tốt tin tức cùng an toàn của cậu, đây là do cá nhân tôi cam kết với cậu."

Lộ Bạch sửng sốt.

Thân vương điện hạ suy nghĩ một chút, tự dưng cống hiến tựa hồ có chút bắt nạt đối phương, anh nói rằng: "Hoặc là cá nhân tôi dung tiền mua của cậu, cậu có thể ra một cái giá khiến cậu hài lòng."

"Cái kia... 20ml máu kỳ thực không liên quan." Lộ Bạch trước đây ở trong nước hiến máu còn nhiều hơn mức đó, cậu chỉ là thắc mắc: "Tại sao muốn nghiên cứu máu của tôi?" Là yêu quý cậu như vậy sao?

Samuel trầm mặc, lựa chọn báo cho cậu thực tế: "Bởi vì chúng ta rất cần trợ lực của những người như cậu."

"..." Trái tim Lộ Bạch ổn ổn đi xuống, nguyên lai lãnh đạo rất tình nguyện cậu có loại năng lực đặc thù này, vậy tất cả dễ bàn: "Được, tôi nguyện ý hiến máu, không cần ra tiền, ngài thực sự quá khách khí."

Samuel gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lộ Bạch nhỏ bé không khỏi có chút nhu hòa: "Tôi đại biểu toàn thể công dân của Thần Vương Tinh cảm tạ cậu."

Đây cũng quá nghiêm túc, Lộ Bạch lập tức vung vung tay: "Dễ như ăn cháo." 20 ml máu, chuyện nhỏ.

"Vậy chúng ta cùng đi phòng y tế, thuận tiện giúp cậu cấy chíp." Samuel nói.

"Vâng."

Hai người đứng lên cùng đi ra ngoài, Lộ Bạch đột nhiên a một tiếng: "Đúng rồi." Cậu xoa bóp túi giấy trong tay, đưa tới trước mặt sĩ quan cao hơn chính mình một đoạn cười nói: "Đây là lễ vật đưa cho ngài, cảm tạ ngài trước đó đã giúp đỡ... Ngạch, chỉ là một ít bức ảnh, mong ngài nhận lấy."

Samuel ánh mắt lóe lóe, nhấc hai tay lên tiếp nhận cái kia túi, trịnh trọng đối Lộ Bạch nói: "Cảm tạ lễ vật của cậu."

Lộ Bạch toàn bộ mặt đều nóng lên, lắc đầu nói: "Không cần khách khí."

Hai người tiếp tục hướng phòng y tế đi.

Dưới thao tác của nhân viên y tế, Lộ Bạch cấy vào chíp giám sát, rút ra một ống huyết.

Đây chỉ là một tiểu thủ thuật nhỏ vô cùng, vết thương nhỏ trên căn bản ngày hôm sau có thể khỏi hẳn.

"Có cảm giác khó chịu hay không?"

Lộ Bạch tiếp nhận nước uống một ngụm, mới phát hiện Samuel dĩ nhiên vẫn luôn chờ bên cạnh: "Không, tôi cảm giác rất tốt."

Samuel liếc mắt nhìn số máu bị rút ra, nói rằng: "Cậu ở căn cứ nghỉ thêm mấy ngày đi."

Biết do đối phương quan tâm mình, bất quá Lộ Bạch trầm ngâm nói: "Nhưng là, tôi chuẩn bị ngày mai lại quay vào rừng nhìn chút..."

Thời điểm quay lại đại sư tử đuổi theo xe việt dã một đoạn đường rất dài, Lộ Bạch đêm qua càng nghĩ càng áy náy, cậu mím môi nhìn về phía Samuel: "Ngài cũng thấy đó... Tôi cần phải cùng những động vật đó thân cận hay cần phải với giữ một khoảng cách bọn chúng?"

Nếu như từ trước đến nay cùng người sinh hoạt chung một chỗ, mãnh thú có thể mất đi thú tính hay không?

Lộ Bạch so với ai người khác còn sợ hãi ảnh hưởng cuộc sống của bọn chúng hơn, dã ngoại không phải là vườn thú.

Samuel nhướng mày, bọn họ nơi này không có chuyện giữ khoảng cách, nếu như có thể, ai lại không muốn thân cận đâu?

"Các ngươi chung sống vui vẻ liền ở cùng nhau đi."

Loại khoảng cách báo cáo như trước kia, bọn họ có thể xem mười ngàn năm, còn có video hình ảnh này đó, mỗi ngày đều có là một loại hy vọng xa vời.

"..." Lộ Bạch quả thực không thể tin vào tai của mình, ồ?"Thế nhưng, như vậy sẽ không ảnh hưởng tính thú của bọn chúng sao?" Động vật cùng nhân loại trước sau không phải một đường a.

"Không biết." Thân vương điện hạ nói như chém đinh chặt sắt, từ trên cao xuống mà liếc liếc mắt nhìn Lộ Bạch: "Bọn chúng không yếu ớt như cậu tưởng tượng, không thể bị cậu nuôi mấy ngày liền mất đi thú tính, đối với bọn mà nói cậu là đặc thù...."

Lộ Bạch nháy mắt mấy cái.

"Đứng lên đi." Samuel đưa tay ra, đem Lộ Bạch từ trên bàn mổ kéo lên, nói rằng: "Cậu nguyện ý làm bạn cùng chúng nó là việc tốt."

Trong trạng thái thú, người Thần Vương Tinh ở trong rừng rậm trước sau luôn độc lai độc vãng, bọn họ cảnh giác mà cô độc, đoạn năm tháng thất lạc này, chưa bao giờ được bọn họ thiết tha qua.

Trên thực tế mọi người đến 30 tuổi chỉ sẽ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, rốt cục không cần lại tiến vào trạng thái chết tiệt này.

Mà Lộ Bạch không giống vậy, cậu chân tâm thích động vật, thậm chí còn vì bọn chúng lo lắng vô cùng, nghĩ bậy nghĩ bạ.

Thật sự là một cái người địa cầu mềm mại thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro