Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Ngày Lộ Bạch lên phi thuyền có tuyết rơi, thời tiết rất lạnh, vì vậy cậu tự quấn mình thành cái bánh chưng, gương mặt vốn đã nhỏ trông lại càng nhỏ hơn dưới lớp khăn quàng cổ.

Sau khi lên phi thuyền thì không lạnh nữa, nhóm hành khách bọn họ được sắp xếp vào những khoang riêng, rất giống ký túc xá thời đại học, một gian có thể ở tám người.

Lộ Bạch thích ngồi ngốc trong phòng đọc tài liệu về Sao Thần Vương, thỉnh thoảng ra khu vực công cộng tán gẫu với người khác, nói chung đây chính là cuộc sống mỗi ngày của cậu hiện tại.

Nghe nói phải bay mất một tháng, đến khu trung chuyển trước, sau đó mỗi hành tinh mà họ sắp đến làm việc sẽ cử phi thuyền đến đón.

Bằng không nếu đưa từng người đến nơi thì quá phí công sức,  cùng với thiết bị trên phi thuyền của trái đất cũng quá kém, so với những hành tinh có khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, phi thuyền của bọn họ qua lại một chuyến vẹn vẻn chỉ cần mấy ngày thậm chí mấy tiếng. 

Nơi Lộ Bạch sắp làm việc chính là hành sinh siêu cấp mạnh, chẳng trách lương cao như vậy.

Số người trái đất cùng cậu đến Sao Thần Vương làm việc lần này chiếm khoảng 30% hành khách trên phi thuyền lần này, mà người lựa chọn công việc nhân viên cứu hộ động vật trong công viên rừng rậm thì hình như chỉ có mình Lộ Bạch.

Có lẽ các công việc khác càng kiếm được nhiều tiền hơn đi, nhưng Lộ Bạch thấy không đáng kể, cậu đầu tiên chính là quan trọng công việc của bản thân mà không phải số lương năm đó. 

"Nhanh chóng chuẩn bị một chút, sắp đến trạm trung chuyển rồi!" Một nhân viên công tác trên phi thuyền ở trước cửa hô. 

Các hành khách từng người từng người ngó dáo dác, dần đứng lên thu thập đồ đạc của bản thân. 

Hành lý của Lộ Bạch là một cái rương nhỏ màu bạc, thu thập so với nhưng người kia bao lớn bao nhỏ còn nhanh hơn. 

"Đi Sao Thần Tinh hướng bên này." Một người mặc đồng phục hô. 

Lộ Bạch lập tức lôi hành lý của mình theo sau, trở thành người đầu tiên ra khỏi cửa. 

Đằng sau cậu là một đội ngũ dài dằng dặc, vừa ra khỏi phi thuyền, bọn họ đều choáng ngợp bởi vũ trụ mênh mông trước mặt, trạm trung chuyển này thực ra là một trạm không gian chung của tinh tế, nơi mà bọn họ vừa đáp xuống hoàn toàn là công trình nhân tạo.

Rất nhiều người định lấy điện thoại di động ra quay chụp lại phát hiện mình căn bản không có mang điện thoại di động, bởi vì điện thoại trên địa cầu ở đây căn bản không dùng đến, bởi vậy liền không có cách nào ghi lại một màn lãng mạn đồ sộ này. 

Không lâu sau khi phi thuyền địa cầu đáp xuống, một chiếc phi thuyền loại nhỏ cũng ghé vào trạm trung chuyển.

Nhóm Lộ Bạch bị đuổi như đuổi vịt để kịp chiếc phi thuyền này, mở ra đoạn đường cuối cùng tới Sao Thần Vương. 

Chỉ là lần này lộ trình không có dài dằng dặc giống bọn họ tưởng tưởng, chỉ qua mấy tiếng đã đến. 

Lại là một nơi giống trạm "Xe" bình thường, tất cả mọi người từ trên phi thuyền xuống dưới, ngây ngốc dừng lại đứng ở giữa chờ đợi người của các đơn vị tới đón. 

Lộ Bạch cũng không ngoại lệ. 

Nơi này chính là Sao Thần Vương sao?

Chỉ nhìn giao thông này thì xác thực giống với trong phim khoa học viễn tưởng, to lớn vượt mức quy định, tràn ngập cảm giác và thiết kế khoa học kỹ thuật. 

Lộ Bạch không biết mình phải chờ bao lâu, cậu cũng giống như mọi người, ngồi trong phòng chờ sang trọng, lặng lẽ chờ đợi.

Cũng may xuống phi thuyền đã ăn trước một bữa nên hiện tại không cảm thấy đói bụng. 

Bên cạnh truyền đến là người địa cầu bắt chuyện lẫn nhau, trao đổi đơn vị làm việc cùng một chút địa chỉ, hẹn sau này có cơ hội lại tụ hội, dù sao cũng phải ở lại chỗ này 10 năm, cũng là một khoảng thời gian lâu dài. 

Lộ Bạch nghe cũng cảm thấy có chút đạo lý, bất quá chưa kịp đăng ký địa chỉ đơn vị cậu làm việc, bỗng có một đạo âm thanh trầm ổn vang lên, nói một câu gì đó.

Lộ Bạch không có mang theo tai nghe chuyển hóa ngôn ngữ, chỉ cảm thấy âm thanh này thật êm tai. 

Hơn nữa cậu cảm giác mình tựa hồ nghe đến hai chữ Lộ Bạch. 

Lộ Bạch? 

"Chào ngài, xin hỏi là gọi ta sao?" Lộ Bạch bắt đầu từ thời khắc xuống phi thuyền liên tục nhắc nhở chính mình cần lanh lợi hơn, vì thế cậu đứng lên. 

Vóc người địa cầu mẻnh khảnh, lớn lên trắng nõn tuấn tú, thoạt nhìn chỉ khoảng 175cm, trên đầu là một mảng tóc thuần đen mềm mại, cùng màu sắc con ngươi của cậu giống nhau. 

Người đến đón Lộ Bạch là một quân nhân anh tuấn, có thân hình thập phần cao lớn, quân phục phẳng phiu, anh là Samuel, cũng chính là Thân Vương điện hạ của Sao Thần Vương.

Anh sẽ xuất hiện ở đây chỉ là ngẫu nhiên, bởi vì trên đường trở về từ địa cầu, nhận thỉnh cầu từ trạm cứu trợ, khiến thời điểm anh qua trạm trung chuyển tiện thể đón một người. 

Người này là nhân viên mới của trạm cứu trợ, theo tư liệu biểu hiện, đến từ địa cầu xa xôi. 

Samuel nghe đến một đạo ngôn ngữ xa lạ réo rắt liến cau mày, mới chợt nhận ra hiện tại cả hai vẫn không thể câu thông.

Tại thời điểm Samuel quan sát Lộ Bạch, Lộ Bạch cũng đang quan sát vị quân nhân trước mặt này, đối phương có một gương mặt phi thường tuấn mỹ, khí thế khá là uy nghiêm, không phải là khuôn mặt Châu Á, cùng không phải khuôn mặt Âu Mỹ tiêu chuẩn. 

Đối phương có hàng lông mày sắc nét đầy dã tính ác liệt cùng sống mũi cao, phối hợp con ngươi mắt vàng óng giống thú, càng giống như một loại người khác chưa từng thấy ở địa cầu. 

Dung mạo bọn họ so với người địa cầu cao to hơn rất nhiều, Lộ Bạch đứng trước mặt đối phương, cảm giác mình hoàn toàn bị đối phương nghiền ép, bất kể là chiều cao hay về khí thế. 

"Đi theo ta". Sĩ quan so với Lộ Bạch cao hơn một đoạn, qua loa quan sát Lộ Bạch vài lần, liền dùng tiếng mẹ đẻ của chính mình nói một câu, sau đó bước chân mạnh mẽ thon dài dời đi. 

"..." Lộ Bạch nghe không hiểu, mà không trở ngại cậu lý giải ý của đối phương, vì vậy thấy đối phương đi, cậu cũng vội vã kéo rương hành lý đuổi theo. 

May mà phương thật giống như cân nhắc đến hắn chân ngắn... Sau đó liền đi không nhanh giống như ban đầu. 

Phần săn sóc này thật khiến người ta vừa ấm áp lại vừa xót lòng. 

Mà bất kể thế nào, Lộ Bạch đối với tên sĩ quan thoạt nhìn rất uy nghiêm cũng rất săn sóc này sinh ra hảo cảm trong lòng. 

Đi khoảng năm phút, dường như đến điểm mục đích, đó là một chiếc phi thuyền nhìn nhanh nhẹn nhỏ xinh, bên trên dĩ nhiên không có các nhân viên khác. 

 Tính cách Lộ Bạch nội liễm không hỏi nhiều, trên thực tế phần lớn ngôn ngữ không thông, muốn hỏi cũng không hỏi được. 

Sau khi lên phi thuyền, tên sĩ quan cao to chỉ cho cậu một vị trí, bảo cậu ngồi xuống. 

"Được, cảm tạ ngài." Lộ Bạch ngồi xuống, mới kinh ngạc phát hiện nơi này không khí có chút lạnh, vừa nãy căng thẳng không cảm thấy, hiện tại ngồi xuống cả người đều phát run.

Cũng may trên phi thuyền có điều hòa, Lộ Bạch rất nhanh liền không cảm thấy lạnh. 

Samuel gặp qua mấy người địa cầu, mà không có một người nào lớn lên giống tên này, anh lén lút quan sát vài lần _._ cánh tay nhỏ nhắn, chân nhỏ nhắn, cái cổ cũng không có to bằng cánh tay của hắn, còn không kháng được lạnh. 

Vị Thân vương điện hạ trầm mặc ít nói, trên phi thuyền của mình rót một chén thức uống nóng đưa tới trước mặt người địa cầu. 

Lộ Bạch chớp chớp mắt, nhìn ly nước đang bốc khói, có cảm giác......thụ sủng nhược kinh? (được quan tâm mà cảm thấy lo lắng)

"Cảm ơn." Thanh niên người địa cầu đứng dậy nhận nước bằng hai tay, một phần là vì phép lịch sự, một phần là vì tôn kính.

Nhìn quần áo đối phương, chức quan có lẽ cũng không thấp, Lộ Bạch tuân thủ kỷ luật, đối với quân nhân đặc biệt tôn kính. 

Samuel không phải lần đầu tiên nghe câu nói này, cơ hồ đã đoán được ý nghĩa câu nói này, hẳn là ý tứ cảm tạ, anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liền đi về phía buồng lái phía trước ngồi xuống. 

Lộ Bạch ngồi ở vị trí phía sau, từng ngụm nhỏ mà uống thức uống nóng hương vị thơm thơm, lòng bàn tay bị ấm đến mức rất thoải mái. 

Tình cờ hiếu kỳ, ló đầu ra nhìn sĩ quan người ngoài hành tinh làm thao tác cất cánh phi thuyền, chỉ cảm thấy rất thán phục, tất cả nơi này đều như vậy khiến người ta mở mang tầm mắt. 

Nói tóm lại, lần ra quyết định này hẳn là tốt, tối thiểu đã mở mang kiến thức. 

Lộ Bạch tâm tình không tệ mà nghĩ, hai chân không tự chủ lắc lư, không có cách nào... Cái ghế tựa này cũng quá cao.

Hẳn là do cậu bé hơn người Sao Thần Vương. Đối với dáng người địa cầu cũng không phù hợp lắm. 

Hoàn cảnh thư thái có thể khiến người ta thả lỏng tinh thần, rơi vào giấc ngủ, Lộ Bạch lúc tỉnh lại, phi thuyền đã dừng. 

Mi mắt của cậu thanh niên trái đất đang dựa trên chỗ ngồi khẽ rung, mở mắt ra, đập vào mi mắt là một đôi ủng chiến, đứng trước mặt cậu. 

Lộ Bạch nheo mắt, dọc theo cặp ủng chiến kia hướng lên trên, một đôi chân dài trong quần lính màu lam xám tinh xảo làm bao người hâm mộ, hiện ra vẻ oai hùng tài hoa, uy vũ cực kì. 

Sau khi Lộ Bạch tỉnh táo, nhanh chóng đứng lên, ngẩng đầu đối diện cặp mắt dị tộc màu vàng nhạt kia, Lộ Bạch như trước cảm thấy áp bức, bởi vì vị quân nhân này khí thế khá hung ác, cho người ta một cảm giác ngột ngạt như bị thú dữ nhìn chằm chằm. 

Có chút đáng sợ, mà Lộ Bạch biết kỳ thực đối phương rất ôn nhu. 

Quả nhiên, sĩ quan người ngoài hành tinh đối với hắn chỉ chỉ hướng cửa khoang, dẫn hắn ra ngoài. 

Lộ Bạch kéo rương hành lý lên, từng bước rập khuôn theo sát đối phương. 

bên ngoài là một bãi đậu, bên trên dừng đầy nhưng phi thuyền to to nhỏ nhỏ, Lộ Bạch phát hiện phi thuyền mình ngồi đỗ tại một mảnh đất riêng, đi tới quần thể kiến trúc gần đó khoảng một kilomet. 

Rương hành lý của Lộ Bạch lăn trên đất phát ra âm thanh kèn kẹt, điều này khiến cậu cảm thấy thật không tiện, cậu liền đem tay cầm thu về, tại thời điểm nhấc rương lên, một bàn tay lớn hơn so với cậu càng trước một bước giúp cậu nhấc rương hành lý lên. 

Còn chưa kịp nói cảm tạ, đối phương đã nhanh chân đi về phía trước, Lộ Bạch lăng lăng nhìn cảm khái, tên sĩ quan đẹp trai ác liệt này thật tốt. 

Ra ngoài có thể gặp được người tốt như vậy chỉ có thể nói số thật may. 

Lộ Bạch rất ít khi ra ngoài, dọc theo đường đi hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng than thở, không khí nơi này phi thường tốt, tươi mới thoải mái, hít một ngụm liền có thể khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoải. 

Bốn phía đều là núi rừng, phóng tầm mắt nhìn tới một mảng xanh xanh xum xuê. 

Thỉnh thoảng có tiếng kêu của động vật vọng lại.

Dọc đường đi bọn Lộ Bạch cũng gặp phải những người Sao Thần Vương mặc đồng phục khác, những người này liền dừng lại ở xa xa, cung kính mà hướng về bên họ, làm ra hành động tương tự lễ vấn an. 

Xem ra người sĩ quan rất tốt này xác thực quân hàm rất cao. 

Giữa đường gặp được những người ngoài hành tinh quay lại nhìn cậu đầy tò mò, Lộ Bạch nhất loạt đáp lại bằng một nụ cười tiêu chuẩn.

Cậu phát hiện mỗi người nơi này thoạt nhìn cũng rất cao to uy vũ, tràn nghập hương vị nam nhân nam tính mị lực. 

Rất bình thường, bởi vì bản thân bọn họ trải qua tầng tầng chọn lựa quân nhân đế quốc ưu tú mới đi tới nơi này làm việc. 

"Vào đi." Sĩ quan tuấn mỹ mở ra một cửa cần quét hình võng mạc, sau khi đi vào, hai người quân nhân trực ban hướng anh chào một cái. 

Điệu bộ này khiến Lộ Bạch có chút nghi hoạch, nơi này không phải trạm cứu trợ công viên rừng rậm sao, so với nơi cơ mật quốc gia còn muốn có bộ dáng thủ vệ nghiêm ngặt hơn. 

Không chỉ có quân nhân tay nắm thương, cửa bảo an càng là nhiều không kể xiết. 

Sau khi bọn họ đi vào, ở cánh cửa thứ hai thì gặp một thanh niên với mái tóc màu hạt dẻ, mặc đồng phục, sắc mặt nghiêm túc nói chuyện với quân nhân đi cùng cậu, trong lúc đó còn nhìn sang Lộ Bạch vài lần, sau đó người nọ gật đầu, quay người đi một lát rồi trở lại, trong tay là một thứ nhìn giống như tai nghe, đưa cho Lộ Bạch.

Lộ Bạch nói cảm ơn tiếp nhận, dưới sự chỉ đạo của đối phương đeo ống nghe lên, như vậy là có thể nghe được sao?

Hắn không hiểu ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn về phí vị quân nhân mang chính mình đến kia. 

Định mở miệng nói chuyện thế nhưng không biết nói cái gì. 

Phát hiện tiểu công nhân địa cầu đang nhìn mình, Samuel miễn cưỡng làm ra biểu tình, thế nhưng so với khoảng cách mỉm cười hoàn toàn cách xa mười vạn tàm nghìn dăm, cùng lắm xem như là không hung ác!

"Tôi còn công việc khác, Diff cho sẽ cậu biết nên làm thế nào."

Lộ Bạch sờ sờ lỗ tai có chút ngứa, nhanh chóng gật đầu:"Được, gặp lại."

Theo lễ phép cũng với việc quy trọng công việc này, Lộ Bạch quyết đoán tiễn người kia tới tận cửa, rồi nhìn theo là phất tay, đem bộ dạng tổ quốc tổ chức trào đón phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn. 

Dù sao đây là một phần lương năm cao đến 1.5 triệu, tìm tới công việc này trước, Lộ Bạch bán nhà tại quê nhà, bởi tài ăn nói không tốt, ba tháng cũng không bán được. 

Kia cũng rất bình thường, sở trường chuyên môn của cậu không phải là bán hàng mà là nhân viên chăn nuôi động vật.

Chỉ là bất quá cậu bị vườn thú đuổi, nguyên nhân là ở cùng những động vật quá thân thiết, ảnh hưởng nghiêm trọng những đồng nghiệp khác triển khai công việc. 

Lộ Bạch cảm giác lý do này thật hoang đường. 

Nói thế nào đây, cậu nghiệp vụ làm được quá tốt, trách cậu a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro