Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshort

chuyện ko toxic, tôi toxic! • nv không khốn nạn, plot mới khốn nạn  có thể gây khó chịu với 1 số người đọc

warning: abo ,r18 ,bad writing,...
a rượu vang x o kẹo dâu

1;

"hot: bùi anh tú và diệu nhi bất ngờ một ngày nọ đăng lên một kỉ niệm 5 năm kết hôn làm showbiz náo loạn, đứa con trai nhỏ năm tuổi lần đầu tiên xuất hiện?!"

anh tú ngồi nhìn tiêu đề video mới nhất về em và diệu nhi mà cười trừ, rõ ràng đã thông báo được một tuần rồi nhưng dư luận có vẻ vẫn đang bàn cãi. em còn tưởng đây vụ mình bé tí, vài ba ngày là lại hết hot, đâu có ngờ.

"ba ba!" một cậu nhóc với ánh cười trong mắt giống hệt em chạy vào, tay cầm hờ một chiếc điện thoại, bước đến nắm lấy vạt áo của ba.

"ơi, ba siêu đẹp trai dễ thương tuyệt vời của con nè" chân em đung đưa nhẹ, tay hạ điện thoại xuống để nhìn con trai nhỏ đang lon ton chạy vào. miệng cười trừ trước bộ dáng đáng yêu của con.

đứa nhóc kia giương đôi mắt đen láy nhìn ba nó, vẻ mặt như đã quen mỗi lần ba nó tự luyến như đã quen chỉ âm thầm nhíu mày một chút, thầm nhắc ba bớt tự luyến lại. lần này nó mang ra cái điện thoại của mẹ, vội mỡ lên đoạn video mà nó mới tìm được, trên màn hình chạy một đoạn video về một người đàn ông đứng cùng bố nó, nhìn qua thì có vẻ được quay từ lâu rồi. cái bác đứng cạnh liên tục thì thầm to nhỏ với ba tú của nó, miệng lại cười chẳng ngừng mỗi khi nhìn sang ba nó đang đứng bên cạnh; hình người này quý ba của nó lắm.

"ba! chú này tên giống con, chú với con đều tên là 'song luân' nè!" thằng nhóc song luân chỉ lia lịa vào màn hình điện thoại, lần đầu nó thấy người nổi tiếng mà bố nó quen tên giống nó thì chả vui. lại còn luyên thuyên nào là chú trong video không đẹp bằng nó nữa, miệng nhỏ như bắt được sóng mà nói liền một tràng tự luyến, tôn sùng bản thân lên tận trời, giống hệt bố tú của nó.

trái với thằng nhóc song luân đang ôm tay em làm trò, anh tú lại bày rẻ vẻ mặt khó xử;

em không muốn 'song luân' biết đến 'trường sinh', đó không phải là điều thằng bé nên biết và cũng không được biết.

em cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn một hồi lâu video có em và người đàn ông tên song luân kia cả hai khoác vai nhau, một cảm xúc khó tả trong em dâng trào, tuyến lệ như muốn trào ra đến nơi. con trai bên cạnh cũng hơi ngờ ngợ ra, thằng bé hoảng hốt lập tức nói gì đó để chuyển chủ đề:

"sao ba tú lại đặt tên con là song luân ạ? tên nghe kỳ cục sao ý, lại giống tên của bạn ba nữa"

"song luân..." em hơi do dự, làm sao đây, em nhớ gã quá, môi hơi mím lại để lộ tâm trạng khó diễn tả thành lời của bản thân.

"ba đặt tên con theo tên của một người cực kì quan trọng với ba đó, là thanh xuân, là một mảng kí ức chẳng thể xóa được của ba. là người mà ba từng yêu nhất."

song luân lắc đầu không hiểu, rõ ràng tên mẹ nó là diệu nhi mà nhỉ? đâu có phải song luân như ba tú nói đâu? ơ nhưng mà tên song luân là tên của nam mà? đầu nẩy cả ngàn câu nhưng chỉ dám hỏi một câu, nó do dự hỏi ba lần nữa, "nhưng đó đâu phải tên mẹ đâu ba?"

"ừm..." em nhớ lại.

2;

"e-em... hức n-ngứa a..anh hức...s-sinh" em nức nở gọi tên gã, thì thào nói mấy câu vô nghĩa bằng tôn giọng cao như muốn mời gọi đàn anh đến ăn sạch. bên dưới bị hắn trêu đùa làm em khó chịu nhưng lại chẳng làm được gì, cơ thể nóng ran, ngứa ngáy đến khó chịu. liên tục tiết ra pheromone mùi kẹo dâu, cuốn lấy đầu mũi trường sinh không lời khiến gã vừa ong ong đầu lại vừa thôi thúc bản năng muốn lao vào em.

lỗ nhỏ đằng sau liên tục bị trêu đùa, đầu khấc đỏ sậm cứng ngắt chạm hờ đằng sau, nhấp hờ vào rồi lại nhấp ra. mặc kệ người bên người làm loạn chỉ muốn gã đâm vào, trường sinh thở hắt một tiếng, mẹ kiếp, gã nứng điên; chỉ muốn đâm thật sâu dương vật bản thân vào bên trong, điên cuồng nhấp cho đến khi nào đàn em dưới thân gã khóc lóc cầu xin thì thôi.

"t-tch giờ mà đâm vào là... ha em rách đó, tú"

tuy cơ thể gã đều hừng hực nóng bỏng nhưng trường sinh vẫn quan tâm em, gã thừa biết giờ em không tỉnh táo do hơi men ngấm trong người, trường sinh sợ nếu giờ gã làm với em, liệu mai em có thất vọng không?

hơi thở nóng rực của em phả lên tai gã làm trường sinh bắt đầu không ngừng liên tưởng đến mấy hình ảnh nhảy cảm trong đầu, gã gồng cứng người cố gắng tự trấn an bản thân, lắc lắc nhẹ em mấy cái rồi lại nhẹ nhàng xoa đầu em.

anh tú lại chẳng quan tâm thứ đó lắm, khó khăn tự tìm khoái lạc trong vô thức, em nhấp hông nhẹ nhưng đủ để trường sinh nhận ra khát khao được lấp đầy của em. lỗ nhỏ đỏ lịm tiết ra nước dâm chảy trắng đục, dính lên cả thân cặc gã, mông chổng lên gạ nhẹ vào đầu khấc thô ráp, muốn nó đâm sâu vào bên trong.

tiếng thở nặng nề của trường sinh dần thay bằng tiếng gầm nhẹ âm thanh vang vang nhưng anh tú chẳng để ý chút nào; em nhìn gã ngồi dựa lưng vào đầu giường còn bản thân ngồi trên đùi gã, mặt đối mặt, em ngứa ngáy như có bàn tay chạm vào cơ thể mình, kích thích nửa chừng khiến anh tú khao khát nhiều hơn. trường sinh cuối cùng cũng không nhìn được trước một anh tú sụt sịt nước mắt nước mũi tèm nhem nhưng lại quyến rũ lạ thường với gã; bàn tay thô ráp đầy gân lướt qua eo, tách cánh mông rồi thô bạo đẩy hai ngón tay vào cái lỗ đang dính đầy dịch trắng đục.

"m-mẹ, chật quá"

em run lên từng đợt theo cử động của gã, ngón tay điên cuồng cào cấu bên trong nội bích đến độ vật nhỏ rỉ nước, theo sau là hương pheromone của cả hai, mùi rượu vang đỏ nồng nặc và hương kẹo dâu dịu nhẹ của em đan vào nhau kích thích khứu giác của cả hai.

anh tú ban nãy điên cuồng muốn được chạm vào bao nhiêu giờ lại run bần bật chỉ bằng ngón tay của gã, em ôm chặt cổ trường sinh khi gã chà sát vào điểm gồ lên.

"a-ah... ơ-"

tìm được rồi. gã cười nhe răng với em, nhấn nhá rồi chọc nguấy điểm nhạy cảm đó chẳng buồn rời đi chỗ khác. khoái cảm ấp tới ồ ạt khiến em không chịu nổi mà rên rỉ chẳng ngừng, anh tú ngại ngùng mà cắn chặt môi nhưng vẫn chẳng ngăn được tiếng nức nở đầy mê hoặc của bản thân, ít nhất là với trường sinh.

"aghh... b-bắn ah- em hức.. m-muốn h...hức dừng l-lại đ..đi"

"sao lại dừng, bé đang sướng mà?"

gã cười dịu dàng, thơm lên bờ mà ửng hồng của em.

trường sinh kéo em vào nụ hôn sâu, gã cuốn lấy em khiến em vừa ngập thở vừa cảm thấy được trấn an, cái hôn "chặt" của gã dừng lại, trường sinh cắn yêu em bé của gã mặc kệ nước mắt nước mũi tèm nhem dính trên má cả hai.

bên dưới ôm chặt lấy ngon tay trường sinh đến độ làm nó nổi gần xanh đỏ lên, gã chỉ hài lòng liếm môi vừa âu yếm xoa lưng cho em bình lĩnh tại vừa đặt dương vật gã chạm vào mép cái lỗ nhỏ của em.

"bé ngoan, không đau đâu nên thả lỏng nhé"

lần đầu tiên trường sinh gọi anh tú là bé lại là trong cái lúc này, trường sinh thực sự không muốn làm em đau chút nào nhưng em bé mùi kẹo dâu này lại cứ vô thức tấn công gã khiến gã thực sự chịu chết, chỉ muốn giam em cạnh gã mãi, để mãi mãi chỉ có gã thưởng thức hương dâu này.

"a-anh... hức ah-"

thân cặc bị đè nén bên trong đến đau trướng, mẹ, chặt vãi, thịt mềm ôm lấy gã không chỉ khiến gã đau mà ngay cả em bé kia khóc loạn lên. em nép người vào lồng ngực trường sinh cố tìm kiếm sự an ủi từ hương rượu vang của gã, bụng dưới quặn lại vì trướng, cơ thể hừng hực như thể bị bỏ bùa mê thuốc lú điên cuồng rúc vào hõm cổ của người lớn hơn, nơi pheromone nồng nặc nhất.

ngón tay em cấu lấy lưng gã, không nhẹ nhàng mà ghim chặt móng tay vào tấm lưng rộng của trường sinh đến mức hiện lên mấy đường đỏ kéo dài theo xương sống. anh tú bật khóc muốn gã dừng; người kia lại mặc kệ, tận hưởng cái cảnh cáo của em, móng tay ngắn cào lên dù đau nhưng lại cảm giác nhột càng khiến gã muốn nhiều hơn.

"ư...ah đ-đau hức"

"k-không sao... bé thả lỏng mới hết đau được-"

em gật gật đầu theo gã, từ từ thả lỏng cơ thể theo chỉ dẫn của trường sinh; chỉ đợi có vậy, gã nắm chặt lấy eo mỏng của em mà đâm mạnh xuống. lút cán. dương vật thô cứng sượt qua điểm gồ lên nhạy cảm của anh tú làm em giật nảy mình, vật nhỏ hồng hào liền bắn ra một đoạn tinh dịch hơi lỏng sau một lần bắn. gã cắn môi, mẹ ngon vãi.

"bé thở chậm thôi cẩn thận bị ngợp khí" thấy em ngoan ngoãn làm theo dù có hơi miễn cưỡng, trường sinh vừa thơm lên hõm cổ em vừa khen anh tú của gã giỏi, đâu phải lúc nào em cũng ngoan ngoãn nghe lời như này đâu.

"mình làm tiếp nhé bé, anh chưa ra mà~"

3;

ánh nắng chiếu lên cơ thể ê ẩm của tú, em còn đang dở giấc thì liền hoảng hồn mà vội tỉnh giấc trong lúc hội vàng mà ngã ngay xuống dưới đất, kéo theo là cái chăn mà trường sinh đang đắp. pheromone rượu vang xộc thẳng lên mũi anh tú khiến em ho sặc sụa, phần vì bất ngờ phần vì đây rõ ràng đâu phải mùi của em!

"anh sinh!" em muốn đứng dậy thì liền bị chính cơ thể mình kéo xuống, từ cổ vai đến eo hay thậm chí cả lưng và chân đều gần như rã rời, tê liệt; giờ thì tú hoảng rồi, cực kì hoảng là đằng khác ấy.

ngược với em, cái người tên sinh kia lại ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì cho đến khi nhìn đàn em của mình nằm dưới sàn, tâm trí đầy hỗn loạn nhìn gã còn đang ngái ngủ. trường sinh giống như ngờ ngợ ra cái gì đó quan trọng lắm mà vội đứng dậy, ai dè do vừa thức dậy chưa lâu nên cơ thể còn chưa tỉnh hẳn, trường sinh ngã sõng soài, đáp đất ngay chỗ anh tú đang ngồi.

"úi da đau! anh đừng có đè lên chân em nữa coi!"

"t-tú, từ từ em nghe anh nhá, thề h-hôm qua... hôm q-qua a..anh-" trường sinh cuống cuồng chỉ sợ em hiểu lầm về gã.

anh tú nhìn gã đang cố sắp xếp từ ngữ, ừ ha, anh sinh làm gì thích một thằng đàn ông như em được, anh đều sẽ giống những người trước mà bỏ em lại một mình nhỉ, đều sẽ giống những người khác. có lẽ tự mình nói ra trước sẽ đỡ hơn.

"hôm qua... hôm qua coi như là hiểu nhầm nhé, mình vẫn là anh em đúng không anh? hôm qua là do em, coi như mình chưa quá chuyện gì nhé. anh sinh? nhé" lấy hết can đảm để ngắt lời đàn anh, anh tú đang mím môi cũng dần thả lỏng tâm trạng hơn.

đầu óc em ong ong, cả ngàn điều muốn nói nhưng chỉ có thể nói được từng đó mà thôi; em muốn gã nói em im sau đó sẽ giải thích rằng hôm qua là do trường sinh muốn chứ không phải do cả hai đang say.

nhưng không.

trường sinh chỉ nhìn em bằng đôi mắt đượm buồn, chẳng biết do mệt mỏi hay thất vọng về em; cái nhìn đó làm em phát điên nó còn đau hơn cả nhìn con dao găm vào trái tim nhỏ của em, anh tú muốn bảo gã dừng lại, muốn bảo gã đừng nhìn em bằng đôi mắt đó nữa. đôi mắt mà từng khiến em mê đắm đến độ làm khùng lúc nửa đêm giờ lại khiến em đau thông tâm can, đừng nhìn em, ít nhất là bằng ánh mắt đó.

"em cũng biết em với anh đều là alpha mà, dù sao hôm qua cũng không quan trọng. anh sinh quên đi nhé" em níu chặt góc chăn trong tay, tấm lưng nhỏ tiết ra mồ hôi liên tục, cứ tuôn ra chẳng dừng.

anh tú sợ trường sinh đã biết cái mùi kẹo dâu kia của em, nếu vậy gã sẽ biết em là omega nam mất, em sợ lắm, lỡ gã cũng như bọn họ thì sao; cũng khinh miệt các omega nam như em, coi em như cỏ rác chẳng đáng quan tâm thì sao?

"ừ"

so với những gì em nghĩ, người cướp đi lần đầu tiên của em trả lời quá đỗi bình tĩnh như thể chẳng quan tâm. gã chỉ nhắc nhở em thêm mấy câu rồi cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi vội vàng nói đại một lý do để rời đi.

tiếng đóng cửa sau lưng vang lên rất rõ, em cấu lấy cánh tay nhỏ của bản thân để ngăn mình phát ra âm thanh, dù vậy tiếng nấc nhỏ vẫn cứ vâng lên. giờ em mới nhận ra tầm nhìn của bản thân đã sớm nhòe đi vì nước mắt, em đau quá, em ghét trường sinh lắm nhưng cũng yêu gã. phải làm sao đây...

em nằm dưới đất, cơ thể cuộn tròn trong tấm chăn còn vương vấn mùi hương của cả hai mà bật khóc. anh tú không mong chuyện này sẽ xảy ra chút nào, từng thước phim ở bên gã hiện lên, đừng nhắc đến tiếp xúc, sau này nói chuyện còn là chuyện khó nữa là.

có lẽ là thôi, phải quên gã đi rồi. nhưng quên kiểu gì bây giờ? đấy em biết ngay mà, mấy cái chuyện tình bể bình mà fancouple nói về trường sinh-anh tú trước này là giả! là giả hết!

4;

"ba! ba! ba đang nghĩ gì vậy?" thằng nhóc song luân nghịch ngợm bám lấy cánh tay của anh tú, vừa đu đưa qua lại vừa giật giật cái tay áo.

thoát khỏi dòng suy nghĩ trong quá khứ khiến tâm trạng em tốt lên mấy phần, anh tú thấy diệu nhi đứng ở đằng xa đang dựa người vào tường liên ra hiệu cho cô kiếm cớ bảo song luân rời đi, người tinh ý như diệu nhi vừa nhìn đã hiểu mà đến vỗ vai con trai nhỏ.

"ra ngoài cửa đi con, chú quang trung dẫn bạn đến nhà chơi kìa con"

"con ra ngay đây ạa" thằng nhóc cười tươi rói hướng mắt về phía cánh cửa.

thằng bé nghe xong liền quên mất chuyện của ba nó mà chạy ào ra ngoài cửa lớn để mở cửa cho bạn, trẻ con là vậy đó, chúng chẳng tập trung nổi chuyện gì quá lâu đâu, chớp cái liền đi làm việc khác ngay thôi.

đợi con lên tầng lúc nào diệu nhi mới ngồi xuống cái ghế đặt bên cạnh anh tú, cô thở dài một hơi nhìn ánh mắt tâm trạng của chồng mỗi khi nói đến 'trường sinh''.

"omega giả alpha để trốn tránh tình cảm mà mình dành cho một alpha sau khi vô tình mang thai, lựa chọn tạo nên một cuộc hôn nhân giả giữa omega đó và một beta nữ để alpha kia không nghi ngờ?" diệu nhi cười nhạt.

"tao thấy chuyện của mày nên được xuất bản đi là vừa"

ngón tay thon dài dịu dàng bóc vỏ quả cam đặt trên bàn rồi đút vào tay em mấy miếng. chuyện của hai người sinh-tú này diệu nhi nắm trong lòng bàn tay, vốn là bạn thân của anh tú, cũng là người vào vai vợ để giúp anh tú qua mắt tất cả mọi người thì có cái gì về bạn mình mà cô không biết được chứ?

"t-tao... dù sao từ lần đó đến giờ bọn tao cũng chưa nói chuyện lại mà tự dưng tuần sau phải đi sự kiện... cùng nhau" em thở dài rồi tiếp tục "giờ gặp lại, ngại..."

diệu nhi thực sự chịu chết, tuần sau cô có việc phải sang nhà bà nội nên không thể đi cùng anh tú được chỉ có thể để em một mình gặp trường sinh. chỉ sợ vừa gặp anh tú sẽ lại nhớ đến đoạn kí ức kia rồi ngào vào nói nhớ gã, thế thì chết mất-

một beta và một omega ngồi ở góc bếp, vừa cười vừa nói chuyện rôm rả với nhau.

5;

"bùi! anh! tú!"

trường sinh cáu cực kỳ trước thái độ dửng dưng của em khi gã hỏi về song luân, anh tú cứ giả điếc trong khi tay phải cầm lấy cốc rượu vang lắc qua lắc lại, mùi này quen quá. em cắn chặt môi, tâm trạng hoảng loạn trong đầu thì liên tục ong ong lập đi lập lại từng câu hỏi dồn dập của gã.

mặc kệ bữa tiệc náo nhiệt ngoài kia, cả hai đứng bên ngoài, cách trung tâm bằng tiệc một đoạn khá xa tránh có ai đó nhìn thấy; anh tú chỉ dựa lưng vào tường cúi gục đầu xuống cố ổn định lại tâm trạng. càng cố làm bản thân lờ đi gã càng khiến trường sinh phát bực, gã không hiểu, sao em lại tránh né gã đến như vậy.

"c-chẳng phải chuyện đó- qua lâu rồi sao...s-sao anh lại nhắc lại"

em chỉ mải lo sợ trường sinh sẽ làm khó mình, tự nghẹt thở trong đống suy nghĩ u tối của bản thân mà bằng để ý đến gã. trường sinh cau mày, tính khí nóng nảy bị bộc phát ra nhưng chẳng làm cho em chú ý; gã tức phát khóc.

"h-hức.."

em nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của gã, ơ? em mới là người phải khóc chứ ơ kìa. chẳng phải chính lúc đó trường sinh đã bỏ đi sao giờ lại khóc trước mắt em như này, anh tú vội vã kéo trường sinh vào trong góc tránh cho lũ paparazzi chụp lại được ảnh của cả hai. trường sinh nắm lấy góc áo vest vốn đã bị em vò nát, chẳng phát ra tiếng động nào nhưng nước mắt lại lã chã rơi.

gã cứ như vậy làm em chẳng biết phải làm sao, giờ đến lượt em hỏi thì trường sinh lại im phăng phắc, lầm lì chẳng chịu nói gì. bất chợt, gã giang tay ra, em hiểu ý chỉ thờ dài rồi sát lại nơi tỏa ra hương rượu vang kia, cả cơ thể được gã ôm lấy vốn đang lạnh bỗng được truyền nhiệt liền thấy ấm áp lạ thường. trường sinh hơi cúi người xuống, rúc vào hõm cổ chứa mùi hương gã luôn nhớ đến trong gần 6 năm qua.

nước mắt bị dính lên vai áo khiến em thấy hơi lạ nhưng cũng chỉ đành rời sự chú ý lên người đang ôm mình, anh tú vừa an ủi vừa xoa xoa lưng để gã bình tĩnh lại. gã đang mếu máo lại nở lại một nụ cười kì lạ dù tông giọng giống như đang khóc nói vài lời nhưng miệng cười vui vẻ.

nước mắt anh rơi, trò chơi kết thúc.

"a-anh tưởng em không thích anh nên anh mới rời đi, hôm sau anh gọi cho tú... tú có trả lời đâu trốn anh gần 6 năm liền"

"giờ e-em với diệu nhi kết hôn rồi, con có một con trai rồi, anh hết cơ hội rồi... nên là bây giờ tú coi anh như bạn bè được không? em-"

"dừng! anh nói gì cơ?!" anh tú đẩy mạnh trường sinh ra khỏi người mình, đại não như muốn nổ tinh với mớ thông tin dồn dập ào tới.

là trước giờ hai đứa hiểu nhầm nhau à? trước câu hỏi của tú, trường sinh lại kể lại một câu chuyện y chang nhưng với góc nhìn khác, nào là em lạnh lùng cắt đứt liên lạc với gã vì không thích con trai nào là do trường sinh đơn phương anh tú bao nhiêu năm trời, lại còn gì mà anh tú ghét trường sinh đến độ 6 năm không nói chuyện?! ủa chứ không phải anh sinh né em hả?

"con em là của anh sinh mà, diệu nhi nó là beta, bọn em giả vờ kết hôn đó gì mà anh sinh cũng tin thật à"

trường sinh muốn điên lên khi em nói vậy, mất công trường sinh nằm ở nhà suy đét nguyên mấy tuần chứ. cứ một người hỏi lại một người trả lời, cuối cùng cả hai khựng lại nhìn nhau cười khờ. gã tức đến độ nổi cả gân lên mà em lại cười đến mức độ bừng cả mặt, vừa đập lên vai gã vừa bẹo má gã.

"em!"

gã kéo mạnh em lại gần, ép em vào góc tường khiến cái người đang cười bỗng dưng dừng lại; trường sinh luồn tay qua eo gầy của em, tận hưởng cái mùi hương ngọt mùi kẹo dâu của em đến mức lâng lâng. cơ thể nóng bừng liên tưởng đến những cảnh tượng nhạy cảm trong đầu, khẽ nuốt nước bọt, hầu yết lên xuống liên tục thu hút sự chú ý của em. trường sinh tiến sát gần em, ghì em lại ép hai cơ thể sát lại gần nhau trong khi một tay mê man bờ má ứng đỏ của em; người vừa khóc kia hơi cúi xuống, ép môi cả hai lại.

"a-anh... ơi"

giọng em ngọt ngào đến mức làm gã khao sát được nghe nhiều hơn, lười thuần thục tách môi em ra chen vào bên trong, đùa nghịch mà cuốn lấy lưỡi em. tiếng ứ ớ dù nhỏ nhưng lại làm em ngại phát điên, giờ tú hít thở còn khó khăn nói gì đến cự quậy, dưỡng khí sắp hết mà còn bị trường sinh trêu chọc, gã từ từ mở cúc áo vest của em ra thỏa mái ngắm nhìn cơ thể bản thân mơ thấy trong những năm qua.

"a-anh.. khự- sinh h...hôn dở q-quá, không hôn anh sinh nữa đâu"

cả hai tách nhau ra khi trường sinh cuối cùng cũng nhận thấy em đỏ bừng mặt mũi vì thiếu dưỡng khí, chậm chút nữa chắc giờ này năm sau trường sinh gặp em dưới 3 tấc đất quá.

"dở, nhưng em thích còn gì"

lời trường sinh nói làm em câm nín, dở thì dở nhưng em thích là thật, anh tú không nói được gì chỉ lườm gã một cái, quay ngoắt đi không thèm nhìn gã nữa. trường sinh thở dài với cái tính trẻ con của em, gã xõa xoa đầu em rồi cười.

"anh yêu em"

"em cũng thế"

em thở dài rồi tiếp tục "giờ phải về báo cáo với diệu nhi nữa, em mà bảo em với anh như này chắc nó giết cả hai mất thôi..."

"giờ phải về báo cáo với diệu nhi nữa,"

end; 00h22' 20/10/24 

"ba đặt tên con theo tên của một người cực kì quan trọng với ba đó, là thanh xuân, là một mảng kí ức chẳng thể xóa được của ba. là người mà ba từng yêu nhất."

nghe suy điên-)))
#hiểunhauthìítmàhiểunhầmthìnhiều🥰⁉️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro