Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Untitled Part 36Phiên ngoại: Về tiểu vương tử


Là con trai của lão tâm can và tổng thống đại nhân, Phác Thiện Đạo đương nhiên là tiểu vương tử ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra đã mang thân phận tôn quý nhất Liên Bang. Bắt đầu từ thời khắc của giáng sinh năm đó cũng được định sẽ là người thừa kế thống trị Liên Bang.

Tiểu vương tử điện hạ là món quà Đô Khánh Tú tặng cho Biên Bá Hiền vào sinh nhật 39 tuổi của y, lúc đó Phác Thiện Đạo vẫn còn là một tế bào trong lồng ấp.

Đợi đến lúc tiểu vương tử thành hình, Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt đều được Đô Khánh Tú kêu đến xem con trai.

Biên Bá Hiền nghi hoặc mà ngoái đầu lại, "Ai, xấu thế. . ."

Phác Xán Liệt bên cạnh cau mày tán thành gật đầu.

Cuối cùng hai người trực tiếp bị Đô Khánh Tú đá ra ngoài, dựa theo thuyết pháp của Đô viện trưởng, em bé lúc này cái gì cũng có thể cảm nhận được, còn chưa sinh ra đã bị hai vị baba vô trách nhiệm làm uất ức, sau này phải trị lại bọn họ mới được.

Kết quả là, tiểu vương tử còn chưa kịp lĩnh hội khổ cực thế gian thì trước đó đã bị một làn sóng ghét bỏ đến từ chính hai người ba của mình.

Cũng may sau khi sinh, khuôn mặt tiểu vương tử nhỏ nhắn mũm mĩm đáng yêu làm tim gan người ta đều phải run rẩy, ai ai cũng cảm thán gen này quá mạnh mẽ, hai người ba đã như vậy, con trai đương nhiên không thể kém rồi.

Ngô Thế Huân đụng vào vai Phác Xán Liệt, "Này, cậu nói coi nếu con trai cậu thật sự xấu xí thì cậu sẽ làm gì?"

Phác Xán Liệt không chút nghĩ ngợi, "Không thể, vậy nhất định là bế nhầm rồi." Sau đó tới gần nhỏ giọng, "Không nữa thì có khả năng do nó giống đại ca, toàn nói cháu giống cậu, anh xem anh ấy xấu như vậy. . ."

Biên Mộ Thanh bên kia đang bế em bé thích không chịu được nheo mắt nhìn qua, "Thằng ranh cậu nghĩ tôi không nghe được à?"

Phác Xán Liệt bĩu môi, làm như không nghe thấy mà quay đầu đi chỗ khác.

Cuối cùng tên của tiểu vương tử được Ngô Thế Huân trực tiếp quyết định, nói tới vì sao tổng thống phu phu lại đồng ý với cái tên này, hai vị bày tỏ--

Một cái tên thôi có gì hay mà phải mệt óc suy nghĩ, gọi Cẩu Đản Nhi Thúy Hoa Nhi cũng không khác gì nhau, ba nuôi nó thích gọi gì thì cứ gọi vậy đi, bọn họ không có vấn đề gì, vừa vặn còn bớt được việc.

Tiểu vương tử cứ như thế ở trong "tình yêu thương" của hai vị ba ba mà lớn thêm một chút.

Nhưng mà sinh nhật một tuổi của Phác Thiện Đạo vừa qua được mấy ngày, Kim Chung Nhân lại đột nhiên nhớ ra hình như có một tập tục là chọn đồ đoán tương lai, gọi cả một đám ba nuôi đại bá bận rộn tới tham gia.

Đám người lớn tùy tiện sờ sờ trên người mình, tìm được cái gì liền ném thẳng lên bàn, chờ bảo bảo tự mình tới nhặt.

Biên Bá Hiền lấy ra từ trên người một cái bật lửa.

Phác Xán Liệt lấy ra một cái mở nắp chai.

Kim Chung Nhân lấy ra một khẩu súng.

Ngô Thế Huân lấy ra một cái bài vè*.

*Bài vè là một khúc nghệ vừa đọc vừa gõ phách, thứ cục trưởng của chúng ta lấy ra là dụng cụ gõ phách =))))

Đô Khánh Tú móc ra một con dao phẫu thuật, lập tức bị Ngô Thế Huân cưỡng chế tịch thu không cho mang lên bàn.

Kim Tuấn Miên ném ra một cái bóp tiền.

Biên Mộ Thanh từ trên cổ tháo xuống một sợi giây chuyền.

". . . Bài vè này, ai?" Phác Xán Liệt không nhịn được hỏi.

Ngô Thế Huân cúi đầu không ngoài dự liệu ho khan vài tiếng, "Sở thích nghiệp dư, sở thích nghiệp dư. . ."

"Không có chuyện gì, con chúng ta chắc chắn sẽ không nhàm chán như Ngô Thế Huân. . ." Kim Chung Nhân vỗ vai Phác Xán Liệt vô cùng bình thản, nhìn Phác Thiện Đạo loạng chòa loạng choạng bước về phía bài vè, không xác định mà thêm một từ, ". . .chứ?"

Một giây sau Phác Thiện Đạo cười khúc khích cầm bài vè trong tay lắc lắc, miệng lung ta lung tung ê a không biết lẩm bẩm cái gì, hăng hái biểu diễn.

Ngô Thế Huân vui mừng bật ngón tay cái, "Con trai tôi!"

Sau đó lại thấy Phác Thiện Đạo bò tới bò lui trên bàn, đem tất cả mọi thứ gom lại thành một đống, đặt mông đè lên, toét miệng cười vui vẻ.

Biên Bá Hiền cười híp mắt, "Cảm giác là một tên tham tài rồi, cái gì cũng phải là của nó."

Bởi vì suy nghĩ mang đến nhà trẻ là để trông, mình trông cũng là trông, vừa vặn đi làm nhàm chán còn có "đồ để chơi". Phác Thiện Đạo đã không đến nhà trẻ như bao đứa nhỏ khác, mà được một đám baba ba nuôi đại bá thay phiên nuôi lớn.

Liên Bang thường thường có thể nhìn thấy cảnh tượng thế này --

Tổng thống đại nhân mang theo tiểu vương tử đi làm.

Cục trường đại nhân lôi tiểu vương tử đi làm.

Tổng tư lệnh đại nhân gánh tiểu vương tử đi làm.

Viện trưởng đại nhân kéo tiểu vương tử đi làm.

Lão tâm can của Liên Bang ôm tiểu vương tử đi xung quanh quấy rối!

Kim bộ trưởng lại bắt đầu mua đất cho tiểu vương tử!

Tổng thống tiền nhiệm lại nhét súng lục vào tay tiểu vương tử!

Tổng thống đại nhân lái xe đến đón thống soái đại nhân và con trai về nhà --

Đợi lát, tổng thống đại nhân! Ngài quên bảo bảo rồi này!

Nói chung, tiểu vương tử lại cứ như vậy lớn thêm một chút, bắt đầu mở miệng nói chuyện, hơn nữa rất nhanh đã bộc lộ ngôn ngữ thiên phú vượt người thường của mình.

Phác Xán Liệt nằm một bên dỗ con ngủ, kể chuyện cổ tích cho nó nghe, "Ngày xưa có một nàng tiên cá, tóc nàng thật dài đuôi cũng rất đẹp. . ."

Phác Thiện Đạo ôm gấu bông trong ngực, đôi mắt mở to không buồn ngủ chút nào, "Baba baba baba! Đuôi của nàng tiên cá màu gì?"

Phác Xán Liệt nghiêm túc mở sách ra xem một lần toàn bộ câu chuyện, sau đó mờ mịt ngẩng đầu nhìn bảo bảo, "Trên sách không viết. . ."

Phác Thiện Đạo gật gật, "Vậy baba tùy tiện nói một màu sắc đi! Con muốn tưởng tượng một chút!"

Phác Xán Liệt suy nghĩ, "Ừ. . .màu đỏ."

"Được, baba tiếp tục đi!"

". . . Nàng tiên cá gặp hoàng tử."

"Baba baba, hoàng tử có đẹp trai không!" Phác Thiện Đạo quay đầu nhìn ba mình.

"Ừ. . . đẹp trai."

"Có đẹp trai như baba không!"

"Không."

"Ba ba là hoàng tử sao?"

"Ừ."

"Oa," Phác Thiện Đạo vỗ vỗ tay, "Vậy daddy là nàng tiên cá rồi?"

". . ."

Phác Xán Liệt không thể nhịn được nữa nhét cuốn truyện vào tay con trai, "Tự xem đi."

"Nhưng mà baba. . . rất nhiều chữ con không biết. . ."

"Tự ngộ."

"Baba, ngộ là gì . . ."

Phác Xán Liệt cúi đầu, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn Phác Thiện Đạo.

Phác Thiện Đạo yên lặng nuốt nước bọt, dè dặt nhìn ba mình, "Baba, con đột nhiên thấy buồn ngủ, không cần baba kể chuyện nữa đâu . . ."

Phác Xán Liệt thoả mãn gật đầu, "Ngoan."

Sau đó không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.

Ngày hôm sau Biên Bá Hiền gọi điện thoại cho Đô Khánh Tú, "Khánh Tú, anh bạn nhỏ nhà tôi nói, Thiện Đạo muốn một bộ mười vạn câu hỏi vì sao. . . Hả? Nó xem không hiểu? . . . Vậy à, không có chuyện gì không có chuyện gì không cần phải để ý, cho nó xem chơi mà. . . Không, đều là anh bạn nhỏ kể chuyện cho nó, có điều gần đây anh bạn nhỏ nói nó bảo không cần kể nữa nó tự xem được. . . Ừ ừ, được, bên cậu xong việc thì mang tới cho tôi."

Buổi tối hôm đó, Phác Thiện Đạo mờ mịt nhìn chồng sách cao hơn cả mình, mãi đến mấy năm sau đi học mới biết năm đó Tú baba ném tới cho mình không phải mười vạn câu hỏi vì sao bình thường, mà là bách khoa toàn thư song ngữ.

Tốc độ trưởng thành của tiểu vương tử thật sự khiến người ta kinh ngạc, không riêng chuyện tự mình nhận biết mặt chữ, mà còn không thầy tự thông một đống khoa học trái đất, rồi biết cả đứng lên băng ghế nhỏ nấu cơm, cũng rất bớt lo.

Cho nên hai vị baba càng thêm yên tâm mạnh dạn trải qua thế giới chỉ có hai người.

Sáng sớm một ngày nào đó, Ngô Thế Huân rời giường chạy bộ vừa đẩy cửa đã bị một cục nhỏ ngồi bên ngoài dọa sợ hết hồn, lấy lại tinh thần mới phát hiện cục nhỏ này là con trai mình.

"Thiện Đạo? Ba nằm mơ à?"

"Huân baba chào buổi sáng!" Phác Thiện Đạo một tay múp míp ôm gấu bông, một tay giơ lên vẫy vẫy, "Baba và daddy nói hôm nay bọn họ có việc, bảo con tới tìm ba chơi!"

"Có việc?" Ngô Thế Huân nhíu mày, "Việc gì, baba con không phải đang trong kì nghỉ à?"

Phác Thiện Đạo nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ đầu một cái, "A! Nghĩ ra rồi!"

"Cái gì?"

"Baba nói, bọn họ đi tuần trăng mật!"

". . ."

Ngô Thế Huân lặng thinh, cuối cùng vẫn không nhịn được chửi ầm lên.

"Đã mẹ nó kết hôn 800 năm rồi còn tuần trăng mật!"

Giữa trưa một ngày nào đó, Kim Chung Nhân vừa đánh xong giấc ngủ trưa đẩy cửa ra, cúi đầu xuống liền thấy được con trai đang giang hai cánh tay múp míp nhìn mình.

"Nhân baba ôm ôm!"

"Ơ kìa!" Kim Chung Nhân nhanh chóng hất áo khoác ra sau lưng cúi người ôm Phác Thiện Đạo lên, "Tự con tới sao?"

"Vâng!" Phác Thiện Đạo dùng sức gật đầu.

"Baba con đâu?" Kim Chung Nhân ôm tiểu vương tử vào phòng.

"Baba nói, baba và daddy có chuyện không thích hợp với thiếu nhi phải xử lý, bảo con tới tìm ba chơi!"

". . ."

"Nhân baba, chuyện không thích hợp với thiếu nhi là cái gì?"

"Không chuyện gì hết bảo bối con không cần biết. . ."

Lại là buổi chiều ngày nào đó, Đô Khánh Tú tan làm vừa đi lên bậc cầu thang, trước mắt đã xuất hiện một khuôn mặt nhỏ bất lực đáng thương.

"Thiện Đạo?" Đô Khánh Tú bước nhanh đi tới, "Làm sao vậy?"

Phác Thiện Đạo ôm lấy đùi Đô Khánh Tú, "Tú baba con muốn ăn thịt huhu. . ."

"Muốn ăn gì ba làm hết cho con." Đô Khánh Tú đi vào trong nhà, vừa tới bếp đã xắn tay áo, "Baba với daddy con có ở nhà không? Kêu bọn họ tới dùng cơm luôn đi."

Phác Thiện Đạo lắc đầu một cái, "Bọn họ ăn ở nhà rồi, toàn là món chay, baba nói muốn ăn thịt thì tới tìm ba, trong nhà gần đây rất nghèo, mua thịt không nổi."

". . ."

Cứ như vậy sau mấy năm, ba vị bảo mẫu rốt cuộc chịu không nổi --

Hai tên này còn là người không! Chỉ biết sinh mà mặc kệ dưỡng hả!

Nháy mắt nhóc con đã tới tuổi đi học rồi.

Phác Xán Liệt suy nghĩ con trai mình thân phận đặc biệt như thế, sợ sẽ bị làm hư (?), cho nên không cho nó vào trường quý tộc, trái lại đưa tới trường tiểu học bình thường.

Kết quả đến phân đoạn tự giới thiệu trong ngày khai giảng, bạn học Phác Thiện Đạo đi lên bục giảng nghiêm túc cẩn thận nói, "Chào mọi người, tớ tên là Phác Thiện Đạo. Daddy tớ không có công việc, là dân thất nghiệp, daddy nói nuôi tớ là một chuyện vô cùng cực khổ."

Giáo viên chủ nhiệm bên cạnh bục giảng phút chốc quăng ánh mắt đồng cảm tới--

Ôi, đứa trẻ đáng yêu như thế, thật đáng thương . . .

Phác Thiện Đạo không nhìn thấy ánh mắt yêu thương của giáo viên, tự nhiên tiếp tục nói, "Nhưng baba tớ vẫn có công việc, công việc là tổng thống, bình thường khá bận, thời gian nhàn rỗi đều dùng để ở bên cạnh daddy, baba nói tớ phải cố gắng hòa nhập với bạn bè. Tớ còn có hai vị bá bá, đại bá tớ là tổng thống tiền nhiệm, bây giờ là Chủ tịch Quốc hội, nhị bá là bộ trưởng bộ tài chính, tớ còn rất nhiều ba nuôi, Huân baba là cục trưởng cục tình báo, Nhân baba là tổng tư lệnh quân đội, Tú baba là viện trưởng viện nghiên cứu. . ."

Ầm --

Giáo viên chủ nhiệm từ trên bục giảng té xuống.

Ngày đầu khai giảng, Phác Thiện Đạo vô cùng phấn khởi kết thúc một ngày học tập được hiệu trưởng trường học mang theo thuộc hạ tự mình lái xe cung cung kính kính trả về nhà, Biên Bá Hiền có chút đau đầu nói với Phác Xán Liệt, "Anh bạn nhỏ, tại sao tôi thấy con trai chúng ta IQ có vẻ không được cao lắm vậy nhỉ. . ."

Có ngày Phác Thiện Đạo ôm cái súng mô phỏng không ngắn hơn mình bao nhiêu, thịch thịch chạy đến trước mặt Kim Chung Nhân, thở hồng hộc hỏi, "Nhân baba, cái súng đồ chơi này chơi thế nào. . ."

Kim Chung Nhân suy nghĩ một chút, "Đừng lên nòng với chính mình là được, còn lại con thấy ai không hợp mắt cứ diệt hắn. . . ơ!"

Đô Khánh Tú mặt không đổi sắc bịt miệng Kim Chung Nhân, cúi đầu nhìn Phác Thiện Đạo, "Nhân baba uống nhiều rồi, đừng nghe hắn nói lung tung."

Mấy ngày sau Ngô Thế Huân đến nhà Biên Bá Hiền ăn chực, thấy Phác Thiện Đạo đang ôm một khẩu súng, tay nhỏ cầm một chiếc khăn cẩn thận lau lau.

Ngô Thế Huân xì xì bật cười, đi tới xoa đầu Phác Thiện Đạo, "Nhóc con, muốn chơi không?"

"Dạ!" Phác Thiện Đạo liền giơ súng đang ôm trong lòng lên, "Ba dạy đi!"

"Ừ, qua đây," Ngô Thế Huân vẫy tay kêu Phác Thiện Đạo tới, ngồi xuống vòng nó trong ngực, nắm tay nó nâng súng lên, "Này, Huân baba chỉ con, nhìn xem, chúng ta bắn lọ hoa kia."

Một giây sau, đạn vụt ra, xuyên qua lọ hoa cách đó không xa, sau tiếng gốm sứ vỡ vụn là tiếng đạn găm vào vách tường.

"Giỏi quá giỏi quá!" Phác Thiện Đạo hoan hô.

Ngô Thế Huân trợn mắt ngoác mồm, "Mẹ. . ."

Biên Bá Hiền bưng một cái đĩa đi vào cửa, "Làm gì mà tiếng động lớn vậy? Ơ? Thế Huân sao cậu bắn mất lọ hoa của tôi thế?"

Ngô Thế Huân khó có thể tin quay đầu, "Anh cho nó chơi. . .súng thật?"

"À," Biên Bá Hiền thả đĩa thức ăn trong tay xuống, "Nhóc con bắn súng không tệ, đưa cho nó một cái chơi đùa thôi."

"Nó mới sáu tuổi!!!!" Ngô Thế Huân sụp đổ.

Biên Bá Hiền kỳ quái nhìn Ngô Thế Huân, "Sáu tuổi thì sao? Tôi sáu tuổi cũng dùng súng mà?"

Ngô Thế Huân dùng sức lau mặt.

Lại qua mười mấy năm, Phác Thiện Đạo cuối cùng cũng đến cái tuổi xuân tâm nảy mầm, theo đuổi chủ tịch hội học sinh trường học Guide, một dẫn đường cấp cao tên Phương Hoa, bị gọi đùa là hoa khôi trường học.

Phương Hoa là thiếu niên lịch sự an tĩnh tuấn tú, gia thế nhân phẩm đều xuất chúng, thuận buồm xuôi gió sống gần hai mươi năm, mãi đến một ngày nhặt được một thiếu niên lang thang không thể về nhà bên lề đường, trông hắn thật sự quá đáng thương nên đã dẫn về cho ăn bữa cơm no, sau đó phát hiện tên này trực tiếp ăn vạ không đi, về sau mới biết hắn chính là vương tử điện hạ đỉnh đỉnh đại danh của Liên Bang.

Ngày hôm đó Phác Thiện Đạo vốn là đến ăn chực cơm của Đô Khánh Tú không cẩn thận làm nổ phòng thí nghiệm của Tú baba, bị ném thẳng ra ngoài. Không ăn được cơm không nói, còn bị nổ thành mặt mày xám xịt không dám về nhà.

Ngày tháng sau đó Phương Hoa phát hiện mình luôn bị theo dõi.

Bị Phác Thiện Đạo theo đuổi mấy năm, trở thành tháng ngày khúc chiết nhấp nhô nhất trong đời cậu.

Phác Thiện Đạo nhớ rất rõ "chân ngôn câu dẫn" của baba mình, nếu có vấn đề không cần hai lời cứ trực tiếp xé áo khoe tám múi cơ bụng, ngượng ngùng nở nụ cười, "Bảo bối, cậu vừa ý không?"

Phương Hoa nắm thật chặt áo khoác trên người, ". . . Cậu không lạnh sao?"

Sau đó Phác Thiện Đạo chạy đến hỏi Kim Chung Nhân thì hắn lại xua xua tay, "Đám con nít mấy người yêu đương là phiền phức nhất," Nói đoạn lại lấy khẩu súng trên bàn kín đáo đưa cho Phác Thiện Đạo, "Đi, không đồng ý trực tiếp nổ súng."

". . ."

Phác Thiện Đạo do dự mở miệng hỏi, "Vậy là phạm pháp đó Nhân baba. . ."

Kim Chung Nhân một mặt chỉ tiếc mài sắt không thành kim, "Chậc, ở Liên Bang ông đây chính là luật pháp, hơn nữa con chỉ là hù nó một chút thôi hiểu không, có chuyện ba sẽ chịu trách nhiệm, là đàn ông phải biết tiến lên."

Sau đó không lâu Phương Hoa nhìn Phác Thiện Đạo cầm súng đảo qua đảo lại trước ngực mình, gần như đã phải đồng ý, nếu không lúc đó một trong hai người thật sự sẽ điên mất.

Tiếp đó Phác Thiện Đạo lại chạy đến chỗ Đô Khánh Tú lấy thêm kinh nghiệm.

Đô Khánh Tú suy nghĩ một chút, từ trên giá lấy xuống một lọ chất lỏng màu sắc quỷ dị, "Cho con."

Phác Thiện Đạo nhận lấy, "Đây là cái gì?"

Đô Khánh Tú nói ra một cái tên dài Phác Thiện Đạo nghe không hiểu, liếc thấy một mặt mờ mịt của hắn, lại tiếp tục công việc thí nghiệm trên tay, "Dùng chẳng phải sẽ biết sao."

"Nhưng mà Tú baba, thứ này dùng thế nào?"

Đô Khánh Tú dừng tay thoáng suy tư một hồi, "Lúc trước nhàn rỗi tẻ nhạt làm một phần, không nghĩ tới con dùng được, cách dùng cụ thể không rõ lắm, thì cũng chẳng có gì, kiềm chế một chút là được."

Phác Thiện Đạo không xác định mà cúi đầu nhìn đồ trong tay, "Tú baba con có hơi sợ. . ."

Đô Khánh Tú không tiếp tục đáp lại.

Nói tới dược hiệu, nghe bảo tối hôm đó hai đứa trẻ không ai về nhà, Ngày hôm sau Phác Thiện Đạo mang một dấu tay trên mặt trở về, nói cho hai vị baba của mình biết không cẩn thận đã đánh dấu dẫn đường nhà người ta.

Biên Bá Hiền nghe xong kinh ngạc nhướn mày, "Thật lợi hại, so với ba con còn sớm hơn đấy?"

Phác Xán Liệt đọc báo bên cạnh hừ một tiếng xem thường, bàn tay dưới tờ báo lại thoáng run lên.

Đã lên xe trước đương nhiên không thể không mua vé bổ sung*, mấy vị trưởng bối trong nhà liền trực tiếp họp mặt quyết định chuyện hôn sự, Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền và Kim Tuấn Miên chuẩn bị quà cười mang tới tận cửa lớn Phương gia, dọa ba mẹ Phương Hoa suýt chút nữa quỳ xuống.

*Có câu "Lên xe trước mua vé bổ sung sau", tức là chỉ ăn cơm trước kẻng đấy =)))) Mua vé bổ sung => chịu trách nhiệm.

Không đến mấy năm, Phác Thiện Đạo kế thừa năng lực trác việt của hai vị baba không có gì bất ngờ cũng đã giác tỉnh lần thứ hai.

Lúc nhận phỏng vấn, vị thanh niên cao lớn đẹp trai quay mặt về phía đám người đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình nghe hỏi.

"Mọi người đều biết, hai vị phụ thân của Phác trung tá là thần thủ hộ của Liên Bang, hơn nữa các vị thúc thúc của ngài cũng là cường giả hiếm thấy trên thế gian, nói vậy ảnh hưởng của bọn họ với ngài chắc là vô cùng sâu sắc, xin hỏi, ngài cảm thấy bọn họ ở trong quá trình trưởng thành của ngài là những nhân vật như thế nào?"

Phác Thiện Đạo cười ôn văn nhĩ nhã, vẻ mặt ôn hòa lại rất nghiêm túc, trong giọng nói là sự tôn kính và kiêu ngạo phát ra từ nội tâm, "Bọn họ là những anh hùng vĩ đại nhất trong đời tôi. . ."

Kim Chung Nhân nhìn vào TV nhíu mày, "Ôi ôi, mau đến xem này, nhóc con lại khen chúng ta rồi."

"Cái rắm," Ngô Thế Huân hừ lạnh, "Thằng ranh này trong lòng đang mắng người thì có."

Không ngoài dự liệu của ba nuôi Ngô Thế Huân, kết thúc phỏng vấn Phác Thiện Đạo quay đầu, hung hăng mà xì một tiếng.

Nhớ lại lịch sử trưởng thành đầy máu và nước mắt của mình, Phác Thiện Đạo cảm thấy bản thân sống được đến bây giờ hoàn toàn là bởi vì mạng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt