Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.6


"Tai tôi có phải xảy ra vấn đề không, vừa nãy là thanh âm của Phác Xán Liệt?" Ngô Thế Huân trợn mắt lên, phút chốc từ trên ghế ngồi thẳng người, "Không đúng, cho dù là lính gác hắc ám, cũng đâu thể khống chế tinh thần như dẫn đường?"

Kim Chung Nhân cũng một mặt không dám tin, "Đúng vậy, chuyện này. . . phải giải thích thế nào?"

Đô Khánh Tú lên tiếng, "Là thượng tướng đã khống chế tinh thần vực của Phác Xán Liệt, cho nên lúc bọn họ liên kết tinh thần, thả ý thức vân, có thể đem cả ý thức của Phác Xán Liệt truyền đến tinh thần vực tất cả mọi người."

". . ."

". . ."

Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn nhau --

"Mẹ nó vậy cũng được?"

Mà cùng lúc đó, Biên Bá Hiền trên chiến trường cười nhìn Phác Xán Liệt, "Anh bạn nhỏ, chơi vui không?"

Lính gác hắc ám vừa mới cực kì lãnh khốc buông lời giết chóc phút chốc gật đầu, "Ừm, lão sư thật lợi hại."

"Không phải nha, lão sư cũng chỉ có chút ấy năng lực thôi, vẫn là anh bạn nhỏ lợi hại hơn mà." Biên bá hiền cười híp mắt chỉ về phía trước, "Cậu xem, nơi này nhiều người như vậy, tôi đánh không lại bọn họ, còn cần dựa vào anh bạn nhỏ bảo vệ tôi rồi."

"Được." Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười, đôi mắt không hề chớp nhìn vào Biên Bá Hiền, "Tôi bảo vệ lão sư."

"Vậy nơi này giao cho tôi." Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt nâng lên hôn một cái, "Tôi thật sự không nỡ để tay anh bạn nhỏ dính nhiều máu vậy đâu."

Nụ cười của Phác Xán Liệt càng sâu, nghe lời bước ra phía sau Biên Bá Hiền, trầm mặc cam nguyện thu lại một thân hào quang, chỉ làm một hộ vệ trung thành.

"Các vị, " Biên Bá Hiền thong thả bước lên, nhìn đội quân trước mặt, "Có nguyện quy thuận?"

Sự uy nghiêm của Biên Bá Hiền vẫn còn đó, trong đội ngũ của Liên Bang liền có mấy người lui ra, hướng về phía y chậm rãi nửa quỳ.

Dần dần, người trong hàng ngũ lui ra càng nhiều.

Nhưng đột nhiên, một tiếng súng chói tai bỗng vang lên giữa chiến trường an tĩnh.

Viên đạn phá tan không khí xông lên, nhắm thẳng vào mi tâm Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền không hề động một chút, viên đạn kia lại rơi xuống ngay trước mắt y, chôn thật sâu vào đất.

Biên Bá Hiền thoáng nhướn mày, "Bây giờ các người phản kháng nhất định là phí công, tôi không có ý chém tận giết tuyệt, tôi chấp nhận tha cho các người một con đường sống, quy thuận Tân quân, làm lại từ đầu."

"Mày là cái thá gì!"

Liên Bang vẫn có người trung thành nguyện theo tới cùng, bọn họ không sợ sinh tử, chỉ chấp nhất làm sao đẩy đối phương vào chỗ chết.

"Phản bội người của Liên Bang, có tư cách gì đứng ở nơi này giả từ bi!" Trong hàng ngũ Liên Bang có người hô to, "Lòng dạ độc ác, tiểu nhân nham hiểm đê tiện! Tên rác rưởi sợ chết!"

"Già đầu, tham sống sợ chết, không tiếc bán đi nhan sắc dụ dỗ lính gác hắc ám bảo vệ cái mạng hèn hạ, vậy mà cũng dám đòi tha cho người khác một con đường sống."

"Gieo vạ ngàn năm, Liên Bang bắt được mày nên trực tiếp xử tử! Giữ lại có ích lợi gì! Nuôi chó tốn cơm!"

"Bây giờ giết cũng không trễ, người như vậy, đã sớm đáng chết!"

"Giết hắn, chấn chỉnh Liên Bang!"

Lập tức, vô số người hưởng ứng, "Giết hắn! Giết kẻ phản bội! Giết hắn!"

"Giết hắn!"

"Giết hắn!"

Những lời không dứt bên tai vang khắp thung lũng.

Biên Bá Hiền lại giống như không nghe thấy những lời khó nghe kia, vẫn yên tĩnh bình thản như cũ, một đôi mắt không buồn không vui, nhàn nhạt nhìn về phía trước.

Hồi lâu, rốt cuộc thở một hơi thật dài.

Nhẹ giọng nói, "Liên Bang thật sự không xứng với sự trung thành của các người."

Nói xong, Biên Bá Hiền giơ tay lên, trong tay rõ ràng là một khẩu súng màu đen bạc, lẳng lặng mà lóe lên ánh sáng chói mắt, cùng lúc người cầm nó cũng hiện ra vẻ trầm ổn uy nghiêm.

Họng súng đen ngòm nhắm thẳng phía trước, Biên Bá Hiền thấp giọng hỏi, "Tôi cho các người thêm một cơ hội, nếu như. . ."

Còn chưa nói xong, một cơn gió lạnh lẽo bỗng dưng nổi lên, như mang theo vô vàn tức giận, gào thét xuyên thấu không khí đang chầm chậm lưu chuyển; cây cỏ trên mặt đất đều bị sức mạnh kia làm bật gốc, theo gió bay lên không trung, cây cối to khỏe bốn phía cũng không ngừng đung đưa, như chìm trong một cơn bão, cành lá đều bị cuốn đi, ở trong gió điên cuồng xoay tròn, cùng nhau xông về phía đoàn người.

Không có ai thấy rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lúc hoàn hồn, chỉ nhìn thấy thây chất thành đống, máu tươi tùy tiện chảy đầy đất.

Những chiếc lá cây kia, giống như ngàn đao tróc xương thịt.

Biên Bá Hiền trong lòng bỗng dưng cả kinh, y tập trung vào chiến trường phía trước, lại không để ý đến người phía sau mình.

Y đột nhiên quay đầu, chỉ nhìn thấy một đôi đồng tử đỏ rực chói mắt, không còn màu đỏ đậm ôn hòa như thường ngày, bây giờ đôi mắt đó rừng rực đến khủng bố, giống như bị máu tươi nhuộm kín.

"Anh bạn nhỏ. . ."

Phác Xán Liệt hơi cúi đầu, nhìn thật sâu vào Biên Bá Hiền.

Mà trong đầu hiện lên, chính là cái ngày hắn đi vào cửa ngục giam lớn kia.

Nơi đó quá lạnh lẽo, lạnh đến mức nhịn không được phải run rẩy, nhưng hắn vẫn cứ từng bước chậm rãi đi vào, đi tới phòng giam ở nơi sâu nhất trong ngục, sau đó, hắn thấy được một người thân thể nhuộm đầy máu tươi dựa vào tường, thương tích khắp nơi ngồi ở đó, xa lạ đến mức hắn không dám tới gần.

Khi hắn lấy dũng khí đi tới ôm người kia lên, không có ai ôm lại hắn, không có ai an ủi hắn, không có ai hôn hắn, chỉ có một đôi bàn tay máu thịt lẫn lộn, một khuôn mặt đầy rẫy vết thương, cùng một cơ thể từ lâu đã không còn nhiệt độ.

Trong khoảnh khắc, phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng cuồn cuộn không ngừng nuốt chửng hắn.

Bất luận qua bao lâu, cái ngày khủng hoảng đó hắn cũng không có cách nào quên được.

Nhưng mà, y hi sinh để đổi lấy cái gì?

Những người kia đang mắng y, muốn giết y.

Phác Xán Liệt chậm rãi dời tầm mắt, một lần nữa ngẩng đầu lên, đôi đồng tử so với vừa nãy càng chói mắt thêm mấy phần, tản ra ánh sáng thăm thẳm.

"Không cho phép các người bắt nạt y."

Ánh mắt âm u của Phác Xán Liệt chậm rãi quét qua đoàn người, giọng trầm thấp có vẻ đặc biệt dọa người, "Không cho phép, bắt nạt, y."

Hai tay Phác Xán Liệt từ từ nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì dùng sức quá mức mà khẽ run, một giây sau lại đột nhiên vung ra.

Sau đó, tất cả lá cây hóa thành lưỡi dao sắc, tất cả cành cây biến thành gai nhọn, lần thứ hai bay lên xông về phía đám người ồn ào.

Sơn thành trước mắt, nghiễm nhiên đã biến thành địa ngục nhân gian.

"Các người mới đáng chết."

Phác Xán Liệt âm u cười ra tiếng, "Tất cả các người, đều đáng chết."

Biên Bá Hiền nháy mắt sững sờ, đôi đồng tử của Phác Xán Liệt đỏ đến quỷ dị, cả người giống như kề cận bờ vực sụp đổ hết sức bất thường, là núi lửa sắp phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng tất cả.

Phác Xán Liệt cúi đầu, hướng về phía Biên Bá Hiền nở một nụ cười.

Nhưng không còn là nụ cười thiên chân vô tà bình thường, mà bên trong nụ cười đó là vẻ khát máu và hung tàn không chút che giấu.

Một giây sau, nụ cười đó lại biến mất không dấu vết, đôi mắt lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt này thật sự làm trong lòng người ta không khỏi hoảng sợ, nghẹt thở vì chết chóc đang tới gần.

Biên Bá Hiền chậm rãi đi tới, thử thăm dò bằng ý thức vân, nhưng lại không cách nào tiến vào tinh thần vực không góc chết, trái lại còn bị một sức mạnh chấn động đánh ngược làm lùi về phía sau một bước.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn như cũ không dứt bên tai, trận giết chóc này thật sự không thể dừng lại trong chốc lát.

Lính gác hắc ám mất khống chế bạo phát, lý trí cũng đã không còn.

Biên Bá Hiền giữ vững thân thể, lại một lần nữa chậm rãi đến gần Phác Xán Liệt, hai tay đưa về phía hắn.

"Anh bạn nhỏ. . ."

"Không được!" Trong tai truyền tới âm thanh Đô Khánh Tú hô to, "Lần giác tỉnh thứ hai của hắn vốn không ổn định, hắn nhất định là đang nhớ lại tình hình lần giác tỉnh đó, hiện tại. . .hiện tại hắn đã mất kiểm soát! Anh lập tức rời khỏi đó, chúng ta cùng nghĩ cách!"

"Không được, cơ thể anh bạn nhỏ đang ở cực hạn, lâu thêm một chút, hắn sẽ tự làm mình bị thương." Biên Bá Hiền thấp giọng trả lời, "Nói với Thế Huân và Chung Nhân lập tức cho mọi người lùi lại. Tuấn Miên?"

"Tôi đây." Thanh âm của Kim Tuấn Miên mang theo tiếng thở dốc, như đang cố gắng di chuyển nhanh.

"Đừng tới đây" Biên Bá Hiền nói, "Anh bây giờ hãy lập tức chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng để hỗ trợ giúp quân còn lại của Liên Bang rời đi."

"Nhưng mà. . ."

"Không sao, giao cho tôi, " Biên Bá Hiền cười nói, "Anh bạn nhỏ sẽ không làm tôi bị thương."

Biên Bá Hiền nhanh chóng tắt thiết bị liên lạc, tiếp tục hướng đến người trước mặt.

Một viên đạn từ khẩu súng lục y cực kì quen thuộc bay ra ngoài, thẳng đến vị trí ngực trái, mà kỹ thuật bắn kia, đúng là một tay y dạy dỗ, là anh bạn nhỏ y nâng niu trong lòng.

Biên Bá Hiền nghiêng mình tránh thoát, vẫn như cũ chầm chậm đi về phía trước. Tinh thần lực mạnh mẽ công kích khiến hơi thở trở nên dồn dập, nhưng y vẫn như không cảm giác được, mỉm cười với người kia, cố chấp đưa tay ra.

Lính gác hắc ám bạo phát bị người ngoài tiếp cận càng thêm tức giận, hắn không kiên nhẫn với việc tiếp tục công kích, trái lại giơ tay lên, dùng phương thức dã man nhất nguyên thủy nhất, nắm lấy yết hầu người đến.

Biên Bá Hiền không hề tránh né, để mặc mạch máu bị ép chặt, rất nhanh, hô hấp sẽ đông cứng lại.

"Khụ. . ."

Biên Bá Hiền giơ tay lên nắm lấy bàn tay nóng rực của Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng xoa xoa, "Anh bạn nhỏ, khụ, anh bạn nhỏ, đừng tức giận, được không?"

Phác Xán Liệt hơi nghi hoặc một chút nhíu mày lại, ánh mắt âm lãnh, nhìn người trong tay, đối mặt với nụ cười ôn hòa, lửa giận trong lòng vốn đang cháy lan cả đồng cỏ, thật giống như có những hạt mưa tí tách rơi xuống, kéo tới một trận mát mẻ.

Đôi đồng tử đỏ tươi kia trong nháy mắt hiện lên ánh sáng, nhưng rất nhanh, nó lại bị máu nuốt mất.

Biên Bá Hiền không dám phản kháng, áp lực tinh thần mạnh mẽ khiến y càng lực bất tòng tâm, ngay cả âm thanh cũng dần trở nên vô lực mà nhẹ nhàng thì thào, "Anh bạn nhỏ. . .cậu xem. . cậu xem đây là cái gì. . ."

Biên Bá Hiền nói đoạn, tay run run tìm tới túi áo trước ngực, cẩn thận lấy đồ ra.

Phác Xán Liệt triệt để bị chọc giận, nhưng trong đầu như có cái gì đó liều mạng ngăn cản hắn, nụ cười của người trước mặt khiến hắn có chút chần chừ, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng buồn bực.

Hắn không chút lưu tình hất bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt mình, bàn tay đó làm hắn càng thêm cáu kỉnh, nhưng không biết tại sao ánh mắt lại bị nó hấp dẫn, đòn công kích chí mạng cũng yếu bớt.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay người kia rơi ra một thứ, là một đóa hoa đỏ tươi.

Bởi vì sức mạnh của hắn hết sức kinh người, cánh hoa xẻ bảy xẻ tám bay ra, lả tả đáp xuống mặt đất.

Phác Xán Liệt phút chốc dừng lại, hắn kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cánh hoa trên đất.

Trong cơn mông lung, hắn thấy được một biển hoa, cũng đỏ tươi như vậy, trong đó có một người đang đứng, mỉm cười nhìn về phía hắn.

Sau đó, hắn như đột nhiên nhớ ra cái gì, buông lỏng bàn tay nắm chặt cần cổ Biên Bá Hiền, cúi người, hai tay điên cuồng cào lên mặt đất, nhặt từng mảnh cánh hoa bị phân tán lên, vụng về nỗ lực chắp vá nó.

Nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Hắn gầm nhẹ từng tiếng, phẫn nộ lại bi thương.

Biên Bá Hiền đứng ở một bên, chua xót như dời sông lấp biển kéo tới trong lòng, viền mắt cũng trở nên ê ẩm.

Y đi tới từ phía sau ôm lấy Phác Xán Liệt, ngẩng đầu lên dán vào bên tai hắn, "Anh bạn nhỏ, hoa này chúng ta không cần, lão sư hái cho cậu cái khác, được không?"

Phác Xán Liệt như không nghe thấy, vẫn cúi đầu cố chấp loay hoay với cánh hoa không trọn vẹn trong tay, thật giống như ngoại trừ cái này tất cả hắn đều không cần.

Cánh tay Biên Bá Hiền vòng bên hông Phác Xán Liệt, nắm chặt tay hắn, bàn tay bị y nắm vẫn không ngừng run rẩy, mà trong đó lại đang chất chứa một nguồn sức mạnh, dù là Biên Bá Hiền cũng âm thầm hoảng sợ.

"Anh bạn nhỏ, cậu nhìn tôi một chút." Biên Bá Hiền ôm chặt lấy hắn, "Có nhớ không? Nơi lần đầu tôi nhìn thấy cậu, nơi đó có rất nhiều cây Phượng Hoàng, trên cây đều là hoa Phượng Hoàng, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ hái tất cả về cho cậu."

Phác Xán Liệt từ từ quay người lại, nhìn vào Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền giơ tay lên xoa đầu của hắn, "Anh bạn nhỏ, nhớ tôi không? Tôi là ai?"

Theo bản năng, Phác Xán Liệt bật thốt lên --

"Lão sư. . ."

"Ừ," Biên Bá Hiền lần nữa ôm lấy anh bạn nhỏ của mình, "Tôi ở đây."

Màu đỏ rừng rực trong mắt Phác Xán Liệt dần tan ra, chậm rãi biến trở về màu đỏ đậm ôn hòa bình thường.

Giống như mới vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, hắn nắm thật chặt tay Biên Bá Hiền, tựa đầu vào bên vai y.

"Lão sư. . . tôi. . ."

Ánh mắt dần dần sáng rõ trở lại, Phác Xán Liệt liền thấy được một dấu tay trông mà giật mình trên cần cổ Biên Bá Hiền.

Hắn hoảng sợ mở to hai mắt, đưa tay ra muốn chạm vào lại không dám chạm, "Là tôi. . . là tôi sao?"

"Không phải cậu, là tên vô lại vừa rồi," Biên Bá Hiền cười, "Bất quá tôi muốn cảm ơn hắn, cảm ơn hắn đã trả lại anh bạn nhỏ cho tôi."

"Anh bạn nhỏ, cậu xem."

Biên Bá Hiền chỉ cho Phác Xán Liệt đám người trước mặt, những người kia ngã quỵ trên mặt đất, bàn tay trái ôm ngực, thấp kém khuất phục trước sức mạnh cường đại.

"Bọn họ đang xin lỗi cậu." Biên Bá Hiền nhẹ giọng nói.

"Những người kia, đều phải tạ tội với lão sư" Những hình ảnh trong ngục giam đột nhiên hiện lên trong lòng hắn, loại thống khổ như vạn tiễn xuyên tim đó vẫn không có cách nào quên được, Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy mối hận tràn ngập trong lòng không có cách nào tiêu tan "Tất cả mọi người, đều phải lấy cái chết để tạ tội."

"Anh bạn nhỏ, " Biên Bá Hiền giữ chặt vai Phác Xán Liệt, để hắn nhìn mình, "Tôi không thích như vậy, tôi không thích máu tươi, cũng không thích chết chóc. Bọn họ nói thế nào, tôi không để ý."

Biên Bá Hiền nhìn vào vẻ mặt khó hiểu và ấm ức của Phác Xán Liệt, nở nụ cười, "Tôi chỉ thích anh bạn nhỏ của tôi thôi, tôi chỉ quan tâm anh bạn nhỏ muốn thế nào, ngoài anh bạn nhỏ ra, tất cả đều không quan trọng."

Phác Xán Liệt tùy ý để ý thức vân của Biên Bá Hiền vững vàng khống chế tinh thần vực của mình.

Hắn hận, hận đến mức trong lòng chỉ muốn giết hết đám người đang run rẩy trước mặt.

Nhưng mà, những ý thức vân kia lại quá ôn nhu, ôn nhu đến mức hắn không nỡ đi phá hoại mảy may.

"Anh bạn nhỏ, đừng như vậy."

Phác Xán Liệt nhìn vào Biên Bá Hiền, ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu, "Lão sư, ngài không hận sao?"

"Hận, làm sao lại không hận? Nhưng tim tôi không lớn như vậy, không chứa nổi những sự thù hận thấp kém kia. Cuộc sống ngắn ngủi, tôi đã lãng phí nhiều năm rồi, bây giờ tôi chỉ muốn sống thật tốt, sống lâu một chút, nhìn cậu lớn lên, lại cùng cậu đến già."

Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt, "Cậu xem, tất cả mọi người đều hướng về phía cậu cúi đầu xưng thần, bọn họ không dám mắng tôi nữa, không dám nhốt tôi lại, cũng không dám giết tôi, anh bạn nhỏ đã thay tôi trút giận rồi, tôi rất vui."

Hô hấp của Phác Xán Liệt dần trở nên vững vàng, trạng thái mất khống chế dần trở lại bình thường, thứ không thay đổi chính là sự âm trầm tàn nhẫn quanh thân.

"Các người, hàng không?" Hắn trầm giọng hỏi.

Liệt Diễm ung dung nhảy đến, đứng bên cạnh chủ nhân.

Đó là khí thế quần lâm thiên hạ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên một người một thú trên đỉnh núi, cao cao tại thượng chính là như vậy.

Tất cả mọi người đều biết, bánh răng lịch sử đã lặng lẽ chuyển động, thời đại mới, lại tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt