Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.4


"Ngô cục trưởng, phía tây nam phát hiện một đội quân đang hướng đến chỗ chúng ta." Âm thanh bình tĩnh của Trương Nghệ Hưng vang lên bên tai.

Ngô Thế Huân cầm lấy ống nhòm cấp dưới đưa đến, "Sư đoàn nào?"

"Sư đoàn hai mươi lăm của Liên Bang." Ngón trỏ của Trương Nghệ Hưng gõ nhẹ trên mặt bàn, "Tư liệu cụ thể đã gửi đi."

"Mấy người đi chuẩn bị một chút." Ngô Thế Huân quay sang cấp dưới đang đợi nhiệm vụ bên cạnh hơi hất cằm, "Ngoài ra không còn động tĩnh gì nữa sao?"

"Tạm thời không có," Trương Nghệ Hưng trả lời, "Có phát hiện mới tôi sẽ lập tức thông báo."

"Tôi hiểu, vất vả rồi." Ngô Thế Huân hạ ống nhòm xuống giao cho người một bên, hơi nghiêng đầu, ra lệnh cho phó tướng, "Quy tắc cũ, giả vờ đánh qua loa làm bộ binh lực không đủ rồi dụ vào đây."

"Vâng, cục trường." Phó tướng đáp.

"Cục trường, đội tiên phong thứ nhất và thứ năm đã thuận lợi rút lui theo kế hoạch, đang chờ chỉ thị của ngài."

Ngô Thế Huân giơ một tay lên, đeo găng tay bằng da vào, "Ở tại chỗ đợi lệnh."

"Vâng, cục trường."

Người bên cạnh đã đi hết, Ngô Thế Huân rốt cuộc rảnh rỗi thở một hơi, giơ tay tùy ý sửa lại tai nghe bên tai, "Mẹ kiếp, hai tên kia ra ngoài đánh trận thật thoải mái, một lái phi cơ hóng mát, một trong phòng điều khiến gió táp không tới mưa rơi không trúng, lại còn có hai kẻ không biết rúc ở đâu chàng chàng ta ta đây, tôi thì con mẹ nó năm tiếng đồng hồ không có nổi một ngụm nước, tập thể các người đứng bắt nạt người khác như vậy được không?"

"Khánh Tú này, tắt thiết bị liên lạc một lúc được không? Mới vừa đánh nhau xong mệt mỏi gần chết ai còn nguyện ở đây nghe tên kia lẩm bẩm? Hơn nữa Tuấn Miên ca mà bị làm phiền lái máy bay không tốt thì mạng nhỏ của chúng ta cũng không còn đâu. Nghe đi, có mất mặt không? Mau mau, tắt tắt." Giọng của Kim Chung Nhân vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Ngô Thế Huân mông vừa chạm ghế chưa được mấy giây đã bật dậy, "Kim Chung Nhân! Tôi đây đang thay ai mệt thế hả?"

"Thay ai? Chính cậu khóc lóc đòi nổ phát súng đầu tiên, tôi nhường cậu, chạy đi đánh nhau, cậu còn muốn thế nào? Còn trách tôi, thật không có lương tâm."

Ngô Thế Huân vỗ mạnh một cái lên lan can, khiến thủ vệ cách đó không xa cũng chấn động run run, "Nói trọng điểm đi! Rõ ràng là tôi muốn đi đánh nhau, cuối cùng cậu vì trốn tránh trách nhiệm chỉ huy mà chạy còn nhanh hơn cẩu!"

"Con mẹ nó cậu mới là chó! Cậu. . ."

Kim Chung Nhân còn chưa nói hết, Đô Khánh Tú một bên đã nhàn nhạt cắt ngang, "Xin hỏi hai vị có muốn chờ gặp mặt rồi hẵng làm phiền nhau không? Nếu như tôi không nhìn lầm, hiện tại hai người không phải mở đường dây riêng, mà là mạng lưới liên lạc toàn quân."

". . ."

". . ."

Các tướng sĩ im lặng nửa ngày giả điếc cuối cùng cũng có người thoáng lẩm bẩm, "Cảm ơn trời đất rốt cuộc cũng có người phát hiện. . ."

Yên lặng chốc lát, Kim Chung Nhân hắng giọng một cái, "Ngô cục trưởng, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thượng tướng giao phó, đang trên đường trở về."

Ngô Thế Huân cũng tương tự hắng giọng một cái, "Kim tư lệnh vất vả rồi, tiền tuyến tất cả đều thuận lợi, chờ mọi người trở về."

Ngay lúc hai người đang lúng túng đem tình hình cực kì mất mặt biến thành cảnh thái bình, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng "Ồ" trầm thấp nhưng bao hàm sự khinh bỉ cùng một tiếng "A" ngắn ngủi nhu hòa như đang cười khẽ ngay sát phía sau.

Bầu không khí vốn đang căng thẳng phút chốc hòa hoãn, Ngô Thế Huân lấy ra khẩu súng bắn tỉa bên cạnh, tựa một bên giơ súng lên nhắm phía xa xa.

"Cục trường, đội quân của Liên Bang đã đến rồi."

Ngô Thế Huân nheo mắt nhìn vào ống ngắm, như đang tập trung vào con mồi nào đó mưu đồ đã lâu, "Ừ."

"Cục trường, phòng tuyến sắp bị công phá rồi."

Ngô Thế Huân giữ súng điều chỉnh phương hướng, "Đợi thêm."

"Cục trường. . ."

Ngô Thế Huân giơ tay chặn lại điều cấp dưới bên cạnh muốn nói, nhấn thiết bị liên lạc.

"Ngô cục trưởng" Ngô Thế Huân nghe thấy âm thanh của Trương Nghệ Hưng, đuôi mày khẽ nhếch lên, "Đội quân tinh nhuệ của Liên Bang là sư đoàn hai và sư đoàn bảy đang tập hợp binh lực, mục tiêu hướng về trụ sở."

"Còn bao lâu nữa?"

"Khoảng mười phút."

"Đã rõ." Ngô Thế Huân liếm đôi môi khô khốc, bình thản đáp lại hai chữ.

Đội quân của Liên Bang nhất định đã nhận được lệnh nào đó, đột nhiên dừng tiến công tập hợp ở một chỗ, hướng đến bao vây trụ sở.

Chỉ một thoáng, lửa đạn đinh tai nhức óc nổ tung, máy bay chiến đấu cắt ngang trời cao, xe tăng bọc thép ma sát trên mặt đất, vô số tiếng gào thét. . . đều biến mất như chưa từng tồn tại, bốn phía đột nhiên yên tĩnh đến kì lạ, không khí trầm mặc như nặng nghìn cần, ép người ta không thể thở nổi.

Loại yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở này làm nỗi sợ trong nội tâm trào lên, rải đến tứ chi.

Ngô Thế Huân nở nụ cười, ngón tay chậm rãi đè lên cò súng, sau đó, giữa rừng núi, kẻ đứng đầu giơ tay lên chưa kịp ra lệnh đã lặng yên ngã xuống.

Ngô Thế Huân đắc ý nhướn mày, nhẹ nhàng huýt sáo.

Một giây sau, ngay khi âm thanh kia vừa dứt, một con kim điêu đột nhiên xuất hiện giữa tầng mây, như một tia chớp vàng óng xé ngang trời xanh, lượn quanh bầu trời sơn thành. Từng tiếng kêu thê lương mà nghiêm túc truyền vào trong tai mọi người

-- Như tiếng gọi của địa ngục.

Chiến trường vừa nãy còn yên tĩnh hoang dã bỗng như mặt nước có hòn đá rơi vào, nổi lên ngàn tầng sóng gợn.

Ngô Thế Huân nheo mắt nhìn đội quân cách đó không xa cuồn cuộn tụ lại đang càng ngày càng gần, vẻ mặt hờ hững bất cần đời từ lâu đã không còn, thay vào đó là giết chóc và khát máu.

Kim điêu đáp xuống, vững vàng đậu trên bả vai Ngô Thế Huân, nó nhìn sóng người dồn dập trước mắt, lại kêu vang một tiếng như triệu hoán vong hồn sắp sửa phải đi vào âm gian.

Ngô Thế Huân tiện tay ném khẩu súng bắn tỉa ra sau lưng giơ súng lục lên chỉ về phía bầu trời, âm thanh cũng không lớn, bình tĩnh lại ôn hòa, nhưng mỗi người ở đây đều nghe rất rõ ràng, thậm chí chạy thẳng vào đáy lòng--

"Tiếng súng là mệnh lệnh, giết."

Một tiếng súng chấn động nổ vang bầu trời sơn thành Mục Dã, sau hiệu lệnh, những tiếng súng khác cũng nổi lên ở bốn phía, khói lửa chen lấn.

Tiếng súng vừa ra, mấy chiếc máy bay chiến đấu từ đỉnh núi bay vút qua, chiếc đi đầu hướng đến đội quân của Liên Bang, vẽ ra một đường cong đẹp đẽ trên bầu trời.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu huýt sao, "Kim Chung Nhân, bớt khoe khoang!"

Kim Chung Nhân phớt lờ cười khẽ, cúi đầu nhìn xuống chiến trường súng đạn tán loạn, "Phát súng đầu tiên lần này là tôi nhường cậu, đừng để tôi mất mặt."

Ngô Thế Huân cũng cười, "Có muốn so tài chút không?"

"So cái gì?"

"Ai giết nhiều hơn."

Ngô Thế Huân hất tung kẻ có lá chắn tinh thần vững chắc đang tiến đến trước mặt mình ngã lăn xuống đất, ngón tay giả làm súng đưa ra chĩa vào đầu hắn, trong miệng bắt chước tiếng đạn "đoàng" một cái, đầu người này liền bị tinh thần lực của cậu đâm thủng.

"Một."

Kim Chung Nhân lái máy bay oanh tạc, "Vậy cậu thua chắc rồi, tôi đây còn cần phải bàn về số lượng sao."

Người ở bên cạnh mỗi lúc một nhiều, Ngô Thế Huân không nhịn được vung ra một quyền, cú đấm này không chĩa chính xác vào một người nào, cũng không ai thấy rõ rốt cuộc cậu muốn làm gì, chỉ biết những kẻ xung quanh đột nhiên đều bị hất bay ra mấy mét, kẻ địch đang áp sát phía sau cũng ngã rạp, chỉ để lại từng vũng máu khiến người ta giật mình.

Tất cả mọi người đều biết thủ đoạn của Ngô Thế Huân rất tàn độc, biết tâm tư của cậu cực kì kín đáo, đầu óc số một thủ đoạn cũng số một, nhưng chưa từng có ai thấy thân thủ thật sự của cậu.

Cục tình báo luôn đặt trí tuệ lên hàng đầu, lâu dần, mọi người đều xem cậu là quan văn dùng đầu óc kiếm cơm, lại từ từ quên đi Ngô Thế Huân cũng là một lính gác cấp cao từng khiến vô số người kinh diễm.

Ngô Thế Huân vỗ tay một cái, "Đùa à, vậy cậu đã chứng minh cho tôi được một con số nào chưa?"

"Tật Phong con mẹ nó ngươi ngồi chồm hổm trên vai mệt lắm đúng không? Ngươi có chịu nhúc nhích không hả? Bay hai vòng mệt con mẹ nó chết rồi à? Một thân thịt mỡ còn lười? Cút cút cút cho ông! Còn lười biếng ông nhổ sạch lông vàng của ngươi!"

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Tật Phong nhàn nhã đậu trên vai mình, đưa tay lên nắm lấy chân nó quăng ra ngoài.

Tật Phong ai oán kêu một tiếng, vỗ vỗ cánh một lần nữa bay lên, thẳng tắp bay về phía đoàn người, cái mỏ sắc bén như một con dao, mạnh mẽ cắt xuống, đến đâu máu thịt be bét đến đó.

"Thế Huân, Chung Nhân, đừng ham chiến, bọn chúng quá nhiều người, chúng ta không cần hao tổn vì bọn chúng."

Trở lại trung tâm chỉ huy, Đô Khánh Tú đảo con ngươi nhìn màn hình to nhỏ trước mặt, "Khiến bọn chúng suy yếu đến cực điểm, sau đó. . ."

"Ai nha biết rồi biết rồi, vừa nãy Trương Nghệ Hưng đã lải nhải tám trăm trận cậu còn đòi dạy dỗ thêm?"

Đô Khánh Tú tháo tai nghe xuống tránh xa tạp âm, cúi đầu thao tác một trận trên bàn điều khiển, nhìn lên màn hình lớn nhất chỉ lẻ loi hai bóng người, bọn họ đang dắt tay nhau nhàn nhã đi trên núi.

Đô Khánh Tú lại ngẩng đầu lần nữa, "Nghệ Hưng, phiền cậu để ý bên chỗ Hạ Liêm một lúc."

"Được." Trương Nghệ Hưng chuyển đến nhìn một màn hình nào đó.

"Tuấn Miên ca, anh. . . hả? Tuấn Miên ca đâu?" Đô Khánh Tú ngắm nhìn bốn phía.

"Cái kia. . ." Trương Nghệ Hưng gãi đầu một cái, "Kim tiên sinh nói anh ấy cũng muốn trải nghiệm nên lẫn vào trong quân rồi . . ."

". . ."

Đô Khánh Tú bóp nát bút máy trong tay.

So với ánh lửa và súng đạn loạn lạc dưới chân núi, đỉnh núi Mục Dã yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thỉnh thoáng xẹt qua và tiếng nước không biết từ nơi nào truyền tới.

Ngô Thế Huân lau mồ hôi trên trán, phẩy phẩy tay, "Mẹ nó cái chiến thuật biển người, ông đây không chơi với bọn mày nữa!"

"Rút lui!"

"Rút lui!"

"Rút lui!"

Mấy lệnh rút lui cùng vang lên, Tân quân quyết đoán lui về, mà đội quân của Liên Bang thì vẫn không ngừng áp sát, bức Tân quân vào tận sâu trong sơn thành như bị ép đến tuyệt cảnh.

Ngô Thế Huân là tổng chỉ huy lại không chút hoảng loạn, trái lại là vẻ mặt không biết sợ là gì, "Phỉ, nhiều người thì có tác dụng chó gì, ông đây cũng có chỗ dựa, bọn mày chờ đó cho ông."

Ngô Thế Huân phất tay một cái, Tân quân vẫn như cũ nhận lệnh, cấp tốc xuất phát đến đỉnh núi.

Ngay lúc đội quân của Liên Bang cho là bọn chúng đã dồn quân địch vào đường cùng, đỉnh núi đột nhiên vang lên tiếng cười.

Tiếng cười kia như tiếng cười trẻ con, hồn nhiên vô tà lại non nớt ngây thơ, trong suốt như nước suối, thơm ngát như hoa tươi, thấm tận ruột gan. Xuyên qua náo động của chiến trường, chạm đến trái tim của từng người.

"Ha ha ha."

"Ha ha ha."

Kỳ ảo lại xa xôi, dẫn theo tiếng vang của thung lũng, tầng tầng lớp lớp quanh quẩn.

Nghe hồi lâu, âm thanh như đến từ bầu trời trên đỉnh đầu, hoặc như đến từ sâu trong lòng đất dưới chân, lâng lâng trong đầu óc, cuối cùng ghi lại trong tim.

Mà loại kỳ ảo này, dần dần trở nên mơ hồ xa xôi, dần dần trở nên âm u quỷ dị.

Giữa đội quân của Liên Bang và Tân quân như có một tầng kết giới, bên này tất cả mọi người đều bình thường, bên kia lại đột nhiên nhói lên từng trận không dứt.

Giữa sườn núi một thiếu niên nho nhỏ ngồi trên cành cây đang vui sướng lắc chân, ngoẹo cổ nhìn sang, vừa nhìn vừa che miệng cười.

"Đó là --!"

Vài tướng lĩnh lớn tuổi của Liên Bang hoảng sợ trợn to hai mắt.

"Tôi tên là Liễm Diễm, mấy người không biết tôi sao?" Thiếu niên từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, nháy mắt một cái, "Bây giờ chủ nhân của tôi đang vui vẻ với lính gác ca ca, không muốn đếm xỉa đến các người. . . Ừm, rất tốt mà, sao trông các người căng thẳng thế, tôi giúp các người thả lỏng một chút có được không?"

Liễm Diễm cười lên, lần này lại không có tiếng, chỉ có một làn sóng tạp âm không nghe được nhưng vẫn có thể cảm thụ rất rõ ràng--

Có thể quấy nhiễu đến tinh thần của dị năng giả, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.

Trên đỉnh núi, một người tựa bên tảng đá lớn nhẹ nhàng giơ tay lên, Liễm Diễm còn đang đứng giữa sườn núi trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người này, ngoan ngoãn đi qua đứng một bên.

"Chư vị." Người kia có một khuôn mặt đẹp đẽ dịu dàng, cười lên cũng đặc biệt ôn nhu, âm thanh lại hết sức êm tai.

"Tôi đợi mọi người đã lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt