
7.3
Biên Bá Hiền ôm Hành Vân trong ngực, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, xúc cảm ấm áp làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Hành Vân cũng rất vui vẻ, dụi dụi trên người Biên Bá Hiền, thừa dịp chủ nhân không chú ý, lại len lén muốn vểnh lỗ tai lên, nhưng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt âm u sâu kín.
Một đôi mắt xinh xắn đáng yêu như hồng đậu lặng lẽ nâng lên, liền thấy được một đôi mắt đỏ tương tự của lính gác hắc ám đang giơ hai ngón tay làm hình cái kéo, làm động tác cắt cắt mấy lần, không tiếng động mà uy hiếp.
Cả người Hành Vân run lên, thu lỗ tai lại, ủy khuất vùi đầu trong ngực Biên Bá Hiền.
REPORT THIS AD
"Anh bạn nhỏ cậu đừng doạ nó mà, Hành Vân thật đáng yêu." Biên Bá Hiền ôm chặt con thỏ trong lòng, cúi đầu đùa chóp mũi nó.
Phác Xán Liệt thu tay lại đứng một bên, đợi thêm một lúc vẫn không thấy người kia ngẩng đầu lên nhìn mình, sự ấm ức trong lòng ngày càng kịch liệt.
-- trong mắt ngài chỉ có thỏ không có tôi. . .!
Phác Xán Liệt tàn bạo trừng mắt với Hành Vân đang làm nũng, giữa những đốt ngón tay vang lên từng tiếng "rắc rắc" giòn giã, sau đó không thể nhịn được nữa hung dữ đi tới xách tai nó, đem con vật chân ngắn chỉ biết bay nhảy ném vào trong ngực Kim Tuấn Miên.
"Ai. . ." Biên Bá Hiền vừa mới ngẩng đầu nhìn theo, Phác Xán Liệt đã quay trở lại kéo tay y, "Ôm tôi! Tôi không rụng lông!"
Biên Bá Hiền không nhịn được bật cười nhìn tiểu lính gác "so đo" với thỏ, "Thật sao? Nhưng mà. . ."
"Tôi còn đáng yêu hơn nó!"
Biên Bá Hiền cười chọt chọt vào mặt Phác Xán Liệt, "Được rồi được rồi, cậu đáng yêu nhất."
Phác Xán Liệt dương dương tự đắc nhìn Hành Vân đang nhe răng kháng nghị với mình, tâm tình sung sướng nhếch mày.
Kim Tuấn Miên đặt con thỏ lên đùi, sắc mặt hờ hững lật tài liệu trong tay.
Kim Chung Nhân đối diện hiếm thấy lộ ra thần sắc sốt sắng, hắng giọng một cái, xoa xoa mũi rồi mới mở miệng, "Ừm, Kim tiên sinh, hiện nay quân tư dự trữ của chúng tôi thật sự vô cùng ít ỏi, tài chính. . ."
Kim Chung Nhân thán ra một hơi thật dài, "Tất cả vũ khí bây giờ chỉ có thể dùng số tiền chúng tôi tích trữ được để mua, cũng có một phần vũ khí khác là tôi và Thế Huân lấy được từ Liên Bang, nhưng gộp lại cũng chỉ như muối bỏ biển, sức lực của chúng tôi hiện giờ không đủ chống lại bọn chúng."
"Kim tư lệnh không ngại cứ nói thẳng, bây giờ cần những thứ gì." Kim Tuấn Miên nghiêm túc nhìn vị tư lệnh trẻ tuổi trước mặt, ngắn gọn mấy câu, cũng hiểu được bọn họ chẳng dễ dàng gì.
"Chỉ là phí dụng cơ bản và súng ống vũ khí, " Kim Chung Nhân xoa xoa tay, giơ ba ngón, "Khả năng là cần số này."
"Có thể." Khóe miệng Kim Tuấn Miên vẫn như cũ mang theo ý cười nhàn nhạt.
Kim Chung Nhân mím mím môi, cảm thấy có chút khó mở miệng, "Sau đó . . . Chúng tôi còn cần xe tăng bọc thép, năm. . . năm mươi chiếc. . ."
"Có thể." Kim Tuấn Miên gật đầu.
"Ừm. . . ừm chiến hạm, " Kim Chung Nhân cắn răng nói, "Ba chiếc."
"Năm chiếc đi, nên dự phòng." Kim Tuấn Miên cúi đầu nhìn tư liệu trang bị trong tay, lại ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn về phía Kim Chung Nhân, "Tôi biết có rất nhiều thứ cần thiết, Kim tư lệnh cũng rất khó xử, không bằng vậy đi, tôi trực tiếp giao kinh phí cho cậu, cậu có thể tự mình xử lý."
Kim Chung Nhân nhìn Kim Tuấn Miên nửa ngày mới nói được một câu, ". . . Cảm ơn ngài, thật sự, cảm ơn ngài đã tín nhiệm."
"Đừng nói vậy, " Kim Tuấn Miên mỉm cười, "Xán Liệt đã nói với tôi, mọi người là bạn bè. Lần đâu tiên nó kiêu ngạo nói với tôi như vậy, cho nên tôi làm sao không giúp được, hơn nữa, cá nhân tôi cũng rất kính nể các vị, có thể góp chút sức mọn cũng là vinh hạnh của tôi."
Ngô Thế Huân đứng bên cạnh chọt chọt Phác Xán Liệt vẫn đang ăn vạ Biên Bá Hiền, "Này, ca ca cậu rốt cuộc là có bao nhiêu tiền? Nhà anh ta có phải đều làm bằng vàng không?"
"Không có khoa trương như vậy, " Phác Xán Liệt lắc đầu, cẩn thận đính chính, "Nhà ca ca cũng chỉ giống cái lâu đài thôi."
Ngô Thế Huân há mồm không biết đáp lại như thế nào, ". . ."
Bên kia Kim Tuấn Miên lại tiếp tục nói, "Với lại, mọi người đừng gọi tôi kính cẩn như thế, tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè, cứ gọi thẳng tên, hoặc là tôi cũng có lớn hơn mọi người một vài tuổi, kêu một tiếng ca ca cũng được, nói chung, chúng ta đừng quá xa lạ."
"Khụ, vậy cũng được" Kim Chung Nhân nặng nề ho một tiếng, đổi đề tài, "Cái kia, một lát nữa, có vài người muốn gặp anh."
"Gặp tôi?" Biên Bá Hiền nhìn qua.
"Đúng, bọn họ chuẩn bị đã lâu rồi." Kim Chung Nhân đứng lên, thâm sâu nhìn lại Biên Bá Hiền, "Cũng đợi anh đã lâu rồi."
******
Trên người Biên Bá Hiền vẫn là một thân quân trang chỉnh tề, chỉ là bởi vì quá mức gầy gò mà trông có vẻ hơi rộng. Y được Ngô Thế Huân dìu vào một gian phòng.
Trong nháy mắt nhìn vào cửa, Biên Bá Hiền liền giật mình, triệt để cứng đờ tại chỗ.
Trong phòng đầy ắp người mặc quân trang. Bọn họ đứng rất nghiêm chỉnh, đó là dáng vẻ độc thuộc của một quân nhân cần có.
"Mọi người. . ." Biên Bá Hiền bước nhanh về phía trước một bước, loạng choạng suýt chút nữa bị ngã, may mà Ngô Thế Huân ở một bên giữ chặt.
Từng khuôn mặt kiên nghị, đều quen thuộc như vậy.
REPORT THIS AD
Chỉ là thời gian trôi qua, những thanh niên anh tư táp sảng đã nhiễm không ít tang thương của năm nào.
"Mọi người. . ." Biên Bá Hiền luôn luôn điềm tĩnh, hiếm có khi nào thất thố như bây giờ.
Mà lúc này, y dường như mất hết năng lực phản ứng, lầm bầm lặp lại,"Sao mọi người. . ."
Những thân hình thẳng tắp cùng chào theo nghi thức quân đội, mắt ngấn lệ, liên tiếp mở miệng --
"Nguyên đoàn trưởng quân đoàn 45 Kim Triển Bằng, vấn an thượng tướng."
REPORT THIS AD
"Nguyên trung đoàn trưởng đội tiên phong bộ binh của Liên Bang Thôi Thạch Phong, vấn an thượng tướng."
"Nguyên sĩ quan chỉ huy sư đoàn 37 Từ Tranh, vấn an thượng tướng."
"Nguyên tham mưu trưởng đặc chủng quân Lý Văn Ngọc, vấn an thượng tướng."
"Nguyên sư đoàn trưởng đội xe tăng số 5 Từ Thụy, vấn an thượng tướng."
"Nguyên đội trưởng đại đội hải quân lục chiến Mục Vân, vấn an thượng tướng."
REPORT THIS AD
"Nguyên sư đoàn trưởng đội không quân số 17 La Khôn, vấn an thượng tướng."
. . . . . .
Mãi đến vị quân nhân cuối cùng, hắn đứng ở nơi đó lệ đã sớm rơi đầy mặt.
"Nguyên. . . Nguyên cảnh vệ quan. . .bên cạnh Mộ Thanh tướng quân, Liễu Phỉ." người đàn ông trung niên thân hình cao lớn khóc không thành tiếng, nước mắt theo gương mặt cương nghị chảy xuống.
"Thượng tướng. . ." Người trước mắt tuổi gần bốn mươi, quân công hiển hách, nhiều năm không gặp nhưng vì cuộc sống cực khổ mà hai bên tóc đã hoa râm, "Thượng tướng. . ."
Biên Bá Hiền bước nhanh lên phía trước, "Liễu đại ca. . .?"
"Là tôi," Liễu Phỉ nước mắt đầy mặt, trong mắt là sự thù hận cuồn cuộn, "Thượng tướng, tướng quân đã chết rất oan ức. . . Thượng tướng, xin hãy để tôi cùng ra chiến trường, thù của tướng quân không báo, tôi dù chết cũng không nhắm mắt. . ."
"Mọi người. . . sao đều đến đây?" Ánh mắt Biên Bá Hiền chậm rãi đảo qua từng khuôn mặt.
Những người này, đều là chiến hữu cùng kề vai đồng sinh cộng tử năm đó, là cấp dưới của y và anh trai. Bọn họ đều từ địa ngục trở về, nhưng chưa một lần được hưởng vinh quang. Bọn họ bị xa lánh, bị hãm hại, từng người từng người, cuối cùng đều bại dưới niên đại hòa bình.
Những anh hùng thẳng thắn cương nghị đã từng là rường cột nước nhà, thời khắc này lại chứa bao sự ẩn nhẫn cùng nước mắt thù hận.
"Thượng tướng, là Kim tư lệnh tìm thấy chúng tôi, cậu ấy hỏi mọi người, có muốn một lần nữa ra chiến trường hay không."
"Thượng tướng, cuộc sống của chúng tôi vốn đã an ổn, chúng tôi không cầu danh lợi, biết hiện thế đã hòa bình, chúng tôi không có gì thẹn với lương tâm, cũng không còn ước mong gì khác, nhưng đột nhiên nghe được ngài bị tuyên án."
"Thượng tướng, đây là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục đối với những chiến sĩ đã hi sinh của chúng ta, là sự khinh thường đối với ngài. Ngài liều mạng đổi về những thứ kia, đến cuối cùng bản thân nhận được cái gì?"
"Nguyện quyết chiến đến cùng."
Biên Bá Hiền an tĩnh lắng nghe, một lát sau, y mới chậm rãi cong môi cười, nhẹ giọng nói một câu, "Tốt."
"Nếu tôi đã tự tay dựng nên Liên Bang, vậy tương tự, tôi cũng có thể tự tay phá huỷ nó."
Y cứ như vậy đứng ở nơi đó, ánh mặt trời chiếu lên phù hiệu trên vai.
Dù có đơn bạc, vẫn là hào quang vạn trượng.
Lúc y khoác quân trang đi tới chiến trường --
Y chính là tín ngưỡng của thời đại đó.
ADVERTISEMENTShare this:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro