Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.4-5


READ 6.4 ONLINEEEE

Phác Xán Liệt chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, mỗi một giây đều dài như cả một ngày.

Lúc vội vã chạy đi, trong đầu chỉ có duy nhất một bóng người đơn bạc mà kiên cường kia.

Hắn mong ngóng được nhìn thấy ánh mắt ôn nhu đó, ôn nhu đến mức có thể đem tất cả đau thương vá lại, y luôn mỉm cười với hắn, vừa ấm áp lại dung túng, tiếng nói trong suốt nhu hòa kia lại một lần nữa vang vọng bên tai --

"Tôi sẽ luôn dõi theo cậu, tôi cũng không nỡ xa anh bạn nhỏ của tôi mà. . ."

"Không riêng gì sau này, từ trước đã vậy, đều chỉ có cậu."

"Vốn là tôi đã không còn gì để mất, nhưng tôi lại có được cậu. Cho nên có lúc tôi rất sợ, sợ sẽ không bảo vệ được cậu."

"Anh bạn nhỏ, cậu có nghĩ tới, nếu như cậu không gặp tôi, tương lai sẽ như thế nào không?"

"Tôi đối với cậu là áy này, là hối hận, nhưng không muốn từ bỏ. Tôi mắc nợ cậu nhiều lắm, cũng không xứng để ước hẹn kiếp sau gì đó với cậu, tôi chỉ hi vọng, tương lai của cậu, không có hận."

"Anh bạn nhỏ, tôi vốn có chút hận số kiếp, nhưng bởi vì gặp được cậu, tôi lại bắt đầu cảm kích nó."

"Tạm biệt, anh bạn nhỏ thân ái của tôi."

. . . . . .

Cho đến hôm nay, hắn mới đọc hiểu được ánh mắt của người kia, cũng nghe hiểu được những gì y nói, chỉ tiếc, hết thảy tất cả, đều là hậu tri hậu giác*.

*là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra

Hắn cuối cùng cũng biết, mình có bao nhiêu trọng lượng trong lòng người kia, nặng đến mức hắn không thể thở nổi.

Tất cả qua lại như thủy triều vọt tới, vừa mặn vừa đắng, châm vào ngực đau đến nhỏ máu.

Phác Xán Liệt vẫn cảm thấy bản thân khi yêu giống như một loại tiến lên mà quên mình.

Vừa nhất kiến khuynh tâm đã cam nguyện làm thiêu thân lao vào lửa, tiến lên theo đuổi tia sáng kia.

Hắn đã từng bởi vì không được đáp lại mà buồn bã ủ rũ, thậm chí cũng bởi vì người đó không chịu hứa cho hắn một tương lai mà một mình khổ sở, nhưng xưa nay chưa từng hối hận. Người kia đã từng mất đi ca ca như thế, cho nên khi tất cả tái diễn, y lựa chọn liều lĩnh bảo vệ cho hắn.

Ánh trăng mờ tản ra bốn phía, Phác Xán Liệt cảm nhận được từ trong thân thể đang có nguồn nhiệt không ngừng phát tán, cuồn cuộn thiêu đốt, đốt cho cả người hắn đều mơ hồ run lên.

Đúng vậy, hắn cuối cùng cũng lớn mạnh.

Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, không một khắc nào không nghĩ đến, chỉ đơn giản là, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn những năm tháng dài đằng đẵng còn lại trong nhân sinh, có đủ tư cách cùng người kia sóng vai.

Hắn khiến mình trở nên mạnh mẽ, đủ khả năng bảo vệ người hắn yêu. . .

Tất cả những thứ này, đều chỉ vì một người mà thôi.

Hắn không biết tại sao người kia đặt kì vọng lớn như vậy vào hắn, cái gì mà đất nước chúng sinh . . . tim của hắn quá nhỏ, ngoài y ra thực sự không chứa nổi cái gì nữa.

Phác Xán Liệt di chuyển thật nhanh, hai bên đều là cát bụi mù mịt, trước mắt chính là ngục giam âm u đáng sợ kia.

Trăng sáng giữa trời, gió nhẹ lướt qua, tiếng rít nhỏ bé như từ địa ngục vọng lên, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

Trong lòng có một cảm giác xa lạ khiến hắn không hiểu ra sao, luôn có một thanh âm nói cho hắn biết, đừng đến đó. . .không được đi qua. . .

Cảm giác hoảng sợ trải rộng toàn thân đột nhiên kéo tới, trước mắt yên tĩnh như đang mơ hồ nói cái gì đó, khiến người ta chỉ muốn chùn bước.

Mình đang sợ cái gì?

Phác Xán Liệt từng bước từng bước đi lên, mỗi một bước giống như nặng thêm ngàn cân.

Y còn đang chờ mình, mình đến cùng là sợ cái gì?

Từng bước từng bước, hắn cứ như vậy mà đi chậm rãi, lặng yên không một tiếng động, đi vào tòa ngục giam kia.

Rốt cuộc bọn cảnh vệ cũng phát giác, súng còn chưa kịp giơ lên đã bị một sức mạnh cường đại dồn ép đến mức không có cách nào thực hiện động tác, nhiệt độ của vật trong tay tăng cao đến đáng sợ, lúc lấy lại tinh thần, súng bên mình đã biến thành một khối sắt mục, còn mang theo một thứ sền sệt đỏ tươi cháy khét dính vào da thịt, tiếng thét chói tai cũng bị chặn ở cuống họng, chỉ có thể thảng thốt há hốc mồm, không tiếng động mà kêu cứu.

Tất cả, chỉ có thể bất động mà nhìn người trước mắt.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt không có một chút huyết sắc, đôi đồng tử đỏ tươi, trong đêm khuya hiện lên như một thứ ánh sáng khát máu.

Như tử thần đột nhiên giáng lâm.

Hắn đặt hai tay lên cánh cửa kim loại dày nặng, ngón tay từ từ cong lên, bề mặt cứng rắn liền xuất hiện dấu tay cực sâu. Hắn cứ như vậy, mạnh mẽ tạo ra một lỗ trên tường đồng vách sắt, từ một khe hở nhỏ, rồi chậm rãi đẩy ra.

Bên trong chỉ có một mảnh đen kịt.

"Lão sư."

Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói, "Tôi tới đón ngài."

Bên cạnh không ngừng có người kêu la thảm thiết ngã xuống, Phác Xán Liệt cảm thấy rất phiền, mày hơi nhíu, quay đầu chầm chậm đảo qua bốn phía.

Cuống họng những người kia đột nhiên bị bóp lấy, mắt trợn ngược lên, liều mạng lắc đầu.

Phác Xán Liệt dựng thẳng ngón tay trước môi, "Suỵt."

Các người phiền như thế, có biết sẽ quấy nhiễu đến lão sư nghỉ ngơi không.

Không ngừng đi về phía trước, càng đi sự sợ hãi càng chân thực.

Phác Xán Liệt dừng bước, trước cửa sắt, mơ hồ có một tia sáng bên trong, có người đang lẳng lặng dựa vào một bên, giống như đã rơi vào trạng thái ngủ say.

". . .Lão sư?"

Động tác của Phác Xán Liệt rất nhẹ, giơ tay lên nắm chặt cột sắt, khẽ nhúc nhích một chút, những cột sắt thẳng tắp dày đặc liền vặn vẹo biến hình tập trung lại một chỗ, trừ ra một khoảng trống ở giữa.

Ngừng thở rón rén bước vào, chậm rãi đi tới, yên lặng mà nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh người kia, cẩn thận đưa tay ra, mang theo vài phần vui sướng, mấy phần nhớ nhung, còn có một sự hoảng loạn vô tận không nói ra được, thử thăm dò vuốt ve gò má người kia.

Tất cả xúc cảm trên đầu ngón tay đều lạnh lẽo.

Xuyên qua một ít vầng sáng từ ngoài cửa truyền vào, Phác Xán Liệt nhìn thấy Biên Bá Hiền cứ như vậy mà yên tĩnh dựa vào một bên, lông mi dày đặc tạo ra bóng râm mờ dưới mắt, khuôn mặt tinh xảo vẫn trầm tĩnh mà đẹp đẽ như thế --

Ngoại trừ vết máu loang lổ cùng vô số những vết thương khác.

Tay Phác Xán Liệt trong thoáng chốc không ngừng được run lên, vừa run vừa nâng khuôn mặt Biên Bá Hiền, dùng hết toàn lực muốn cảm nhận được một tia nhiệt độ.

"Lão sư. . ." thanh âm của Phác Xán Liệt run rẩy không ra hình thù gì, miệng há hốc, rất lâu mới nhỏ giọng phun ra được vài chữ, "Đừng ngủ. . ."

"Ngài lạnh phải không?" Phác Xán Liệt miễn cưỡng giữ vững thân thể, nơm nớp lo sợ đỡ Biên Bá Hiền dựa vào người mình, nắm chặt tay y, xoa xoa đặt trên ngực, "Tôi sưởi ấm cho ngài, ngài ấm lên rồi, thì nhìn tôi, có được không?"

"Tôi rất nhớ ngài. . ." ánh mắt Phác Xán Liệt mờ mịt như sụp đổ, "Tôi. . .đã mạnh rồi, nghe Đô lão sư nói, tôi là lính gác hắc ám, lúc đó tôi thật sự đau lắm, tôi muốn ngài đến ôm tôi một cái."

Phác Xán Liệt chậm rãi ôm lấy Biên Bá Hiền, bất kể là động tác hay là biểu hiện, đều đờ đẫn mà chậm chạp, đem người trong lòng dán thật chặt lên ngực mình, nhưng mà, thân thể này vẫn lạnh như vậy, hắn liều mạng mà ôm chặt y sưởi ấm cho y, làm thế nào cũng cảm thấy mình thật bất lực.

"Ngài sẽ thưởng cho tôi đúng không?" Phác Xán Liệt dùng hết toàn thân ôm lấy y, "Ngài gọi tôi một tiếng nhé?"

"Gọi tôi một tiếng, anh bạn nhỏ. . ."

Chỉ có thanh âm của hắn không ngừng vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, càng lộ ra vẻ cô quạnh trống trải.

Làm sao bây giờ. . .

Ánh mắt mờ mịt của Phác Xán Liệt vắng lặng một cách chết chóc.

Làm sao bây giờ đây. . .

Y không ấm lên.

Nhưng làm sao được chứ, người kia, người kia luôn cười ấm áp với hắn, như ánh mặt trời xinh đẹp nhất làm tan băng tuyết ngàn năm.

Đã không còn ánh sáng, hắn phải sống sót bằng cách nào đây?

Rõ ràng lúc tạm bệt, hắn còn đeo nhẫn cho y, nhưng chỉ mới mấy ngày, sao lại biến thành như vậy?

Đây là lần đầu tiên, người kia không dùng đôi mắt xinh đẹp đó nhìn về phía hắn, cũng là lần đầu tiên, người kia không lộ ra nụ cười dịu dàng đối với hắn.

Ngài không thích tôi ư?

Tôi không phải anh bạn nhỏ ngài thích nhất ư?

Nơi sâu xa trong cuống họng Phác Xán Liệt phát sinh một tiếng gào thét ngột ngạt, âm thanh của thống khổ, tuyệt vọng, như một con thú nhỏ không có nhà để về, triệt để lạc lối trong rừng cây âm u.

Toàn thân mỗi một nơi có máu thịt đều đau, tim như bị một một bộ xương khô nắm lấy, không ngừng bóp chặt, huyết dịch chảy ra.

Hắn rất chật vật, cũng rất uất ức, hắn rất muốn hét lên khóc rống, nhưng lại sợ đánh thức người trong ngực, chỉ liều mạng mà đè nén, ngột ngạt khiến toàn thân không ngừng run rẩy, nước mắt vỡ đê, lại không chịu rơi xuống.

Phác Xán Liệt cắn chặt tay, đem từng tiếng rên rỉ chặn lại trong cổ họng.

Hắn không có rơi lệ, bởi vì người giúp hắn lau nước mắt, đau lòng ôm hắn vào ngực, hình như đã không cần hắn nữa.

"Lão sư. . ." Phác Xán Liệt mờ mịt nhìn phía trước, "Nhẫn tôi đưa cho ngài. . ."

Hắn thích nhất đôi tay này, bây giờ đã sớm rách xước trăm ngàn vết, xấu xí mà vặn vẹo, chiếc nhẫn kia thì vẫn bình yên vô sự, nhưng đã dính liền vào da.

Phác Xán Liệt cảm thấy từng luồng sức mạnh đang mãnh liệt va vào nhau trong ngực hắn, cổ họng rất khó chịu.

"Lão sư, " Phác Xán Liệt duỗi ống tay áo nhẹ nhàng lau bên môi Biên Bá Hiền, "Tôi tới đón ngài về nhà."

"Chúng ta về nhà có được không?" Phác Xán Liệt cơ hồ bị bi thương dày đặc trong cơ thể ép vỡ, tay vòng dưới đầu gối Biên Bá Hiền, ôm ngang y lên.

Lung lay đứng dậy, một mảnh vải nhỏ đỏ tươi lại từ vạt áo người trong ngực hắn rơi ra.

Đó là một mảnh vải của áo sơ mi, phía trên có vài hàng chữ viết qua loa, to to nhỏ nhỏ nối liền một mảnh đỏ sậm.

Thậm chí cảnh tượng người kia dùng đầu ngón tay nhuốm máu viết từng chữ từng chữ cũng hiện ra trước mắt --

Anh bạn nhỏ, chúng ta chơi một trò chơi đi, tôi sẽ nỗ lực nhắm mắt lại, đến lúc nào không nhịn được nữa sẽ mở mắt nhìn cậu, có được không?

". . .Được." trước mắt Phác Xán Liệt đều biến thành màu đen, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, khóe môi giương lên, một luồng máu tươi cũng theo miệng trào ra ngoài.

Ôm chặt người trong ngực đứng dậy, lại ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đỏ thẫm tựa hồ càng đẹp thêm mấy phần, phảng phất như có máu chảy ra.

Tầm mắt Phác Xán Liệt chầm chậm đảo qua đám lính cầm súng trong tay đang tụ tập tới đây công kích, thanh âm trầm thấp chậm rãi truyền đến, "Các người. đền cho ta."

"Đem y trả lại cho ta."

Đạn bị hàng rào kiên cố trong tinh thần vực bắn ngược trở ra, cách đó không xa có người thét lên rồi ngã gục.

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền vững bước đi tới, lính gác hai bên đều bị tinh thần lực bức đến đường cùng.

Máu tươi, chết chóc.

Đạp lên những đoạn tay cụt chân đứt, đi trên một con đường máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt