Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.3


Đôi đồng tử của Phác Xán Liệt vốn đen như mực mà sâu hút, trông cực kì vô hại. Cũng chính bởi vì đôi mắt đó, làm cho khuôn mặt vốn tuấn lãng của hắn có thêm một phần tú lệ, lúc không cười có một loại lành lạnh đặc biệt.

Mà bây giờ, đôi đồng tử kia đã biến thành màu đỏ tươi, như hồng bảo thạch lóa mắt, nhuốm màu máu của giết chóc và tàn nhẫn, còn lộ ra một luồng yêu dị cùng cao ngạo.

"Đồng tử dị biến. . ." Đô Khánh Tú nhìn người trước mắt trầm tư, trong miệng không kìm được lẩm bẩm, cả người đột nhiên chấn động, mày nhíu lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

". . . Xích đồng*?" Kim Chung Nhân cũng cau mày quay đầu, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Đô Khánh Tú.

*Xích: đỏ, đồng: đồng tử, con ngươi

Mà Đô Khánh Tú không hề trả lời, chỉ bất động nhìn sang, chăm chú đến đáng sợ.

Phác Xán Liệt lại không thể cảm giác được tất cả những thứ bên ngoài, hắn chỉ cảm thấy đau, đau thấu xương tủy, như cả linh hồn cũng bị xé rách.

Trước mắt là vô vàn màu sắc khó phân, không ngừng xoay tròn hỗn tạp giao hòa trong không gian, cuối cùng biến thành một màu đỏ vô bờ bến.

Hết thảy tất cả, đều đỏ tươi chói mắt.

Tinh thần vực đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, bành trướng phảng phất như có thể làm đầu óc nổ tung tóe, loại đau khổ này có thể bất cứ lúc nào phá hủy ý chí của một con người, trong nháy mắt đem một người đang sống sờ sờ ép thành cát bụi.

Phác Xán Liệt cũng không nhịn được nữa, hai tay dùng sức ôm đầu, trong miệng phát sinh từng tiếng rên rỉ thống khổ.

Bóng người Phác Xán Liệt đột nhiên vụt tới, gần như là không một đôi mắt nào có thể kịp nhìn theo hắn, chỉ để lại một đường tàn ảnh.

"A -- a -- a --"

Di chuyển đến phía trước tòa phủ đệ, Phác Xán Liệt hung hăng chấn đầu vào vách tường, một cái lại một cái, càng lúc càng nhanh, giống như không muốn sống mà đụng vào, tinh thần vực bị giày vò làm người ta muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng xong, chỉ có đau đớn và đau đớn, thầm cầu mong một chút thư thái.

Trên mặt tường trơn bóng là từng vết máu loang lổ, dần dần biến thành một vùng, chậm rãi nhỏ xuống, vẽ ra từng đường đỏ tươi.

Kim Chung Nhân không nhẫn tâm nhìn tiếp, mặc dù biết bản thân đi tới ngăn cản cũng sẽ là chuyện vô bổ, cũng biết mình nhất định sẽ bị Phác Xán Liệt đang mất thần trí làm bị thương, nhưng không thể đứng nhìn hắn tự tìm đường chết.

"Đừng nhúc nhích." Đô Khánh Tú giơ tay lên, ngăn trước người Kim Chung Nhân.

"Đô Khánh Tú!" Kim Chung Nhân khó có thể tin nhìn sang, "Tôi phải đi cứu hắn!"

"Tên kia đau sắp chết rồi, cậu nhìn không thấy sao?" Ngô Thế Huân đột nhiên nhắm mắt lại, đáy mắt nóng rực, ngực bị đè nén khiến cậu khó thở, không còn cách nào chịu đựng, một giây cũng không thể.

Ngô Thế Huân mở mắt ra, muốn xông lên.

"Tôi nói đừng nhúc nhích!" Đô Khánh Tú gầm nhẹ, gắt gao nắm lấy cánh tay Ngô Thế Huân.

"Con mẹ nó sao cậu có thể máu lạnh như thế!" Ngô Thế Huân trừng mắt, viền mắt trợn đến phát đau, kiên quyết tránh thoát khỏi tay Đô Khánh Tú.

"Hai người đi qua mới là hại hắn!" trên trán Đô Khánh Tú toàn mồ hôi hột, hai mắt đỏ ngầu nhìn hai người trước mặt, ngực kịch liệt phập phồng, "Các cậu cho là tôi không muốn cứu hắn sao? Các cậu cho là tôi thích nhìn hắn đau đớn sao?"

Đô Khánh Tú chỉ vào Phác Xán Liệt đang gào thét đau đớn cách đó không xa, tay run rẩy không ra hình thù gì, như bị đè nén quá lâu rốt cuộc bạo phát mà gầm nhẹ, "Hắn, đây là lần thứ hai giác tỉnh, lần thứ hai giác tỉnh mà bị cắt đứt giữa chừng, hậu quả khó mà lường được, các cậu biết không!"

"Lần thứ. . .lần thứ hai giác tỉnh?" Ngô Thế Huân kinh sợ đến mức lui về sau một bước.

"Hắn, hắn là. . ." miệng Kim Chung Nhân mấp máy một lúc, bởi vì quá mức khiếp sợ, cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu đầy đủ, "Hắn. . ."

Đô Khánh Tú thở dài một hơi, rốt cuộc tìm lại được chút bình tĩnh, lát sau mới trầm thấp chậm rãi mở miệng.

"Hai lần giác tỉnh, lính gác hắc ám."

"Phác Xán Liệt, là lính gác hắc ám."

"Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ, tinh thần vực của hắn hỗn loạn là bắt nguồn từ chỗ nào. Nhưng hắn chỉ mới 17 tuổi, cách lần giác tỉnh thứ nhất chưa được bao lâu, lần thứ hai giác tỉnh này vốn là dị thường, hoàn toàn do sự kích thích cực đoan bức ra, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

"Trong quá trình giác tỉnh bất kỳ một sự nhiễu loạn nhỏ bé nào đều trở thành nhân tố trí mạng, lần thứ hai giác tỉnh lại càng hung hiểm, một khi lính gác hắc ám giác tỉnh thất bại, chỉ có một con đường chết." Đô Khánh Tú từ từ xoay người, "Chung Nhân, Thế Huân, bây giờ chúng ta không thể làm bất cứ cái gì, chỉ có thể chờ đợi. Hơn nữa chúng ta nhất định phải tin tưởng, Phác Xán Liệt hắn đủ kiên cường."

Từ người bình thường đến dị năng giả, cần trải qua một lần giác tỉnh thống khổ, mà sau khi giác tỉnh thành lính gác, vẫn còn có một khả năng giác tỉnh lần nữa bị ẩn đi, đó là trở thành lính gác hắc ám.

Chỉ là độ khả thi của việc này nhỏ bé không đáng kể, mấy chục năm thậm chí là hơn trăm năm, đều rất khó xuất hiện.

Hơn nữa quá trình lần thứ hai giác tỉnh rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào tính mạng cũng có thể bị ném đi.

Người có hai lần giác tỉnh vốn đã ít ỏi, có thể sống sót qua lần giác tỉnh thứ hai, trở thành lính gác hắc ám chân chính, trong lịch sử chỉ có hai người.

Mà mỗi một lính gác hắc ám được sinh ra, đều được ngầm thừa nhận là vương giả của thời đại đó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba người yên tĩnh đứng một bên, căng thẳng cùng lo lắng đan xen bủa vây khắp nơi, áp bức khiến người ta nghẹt thở.

Từ trán đến gò má Phác Xán Liệt đều là máu, giống như bị nó giội rửa. Hắn công kích lung tung không có mục đích, hủy diệt tất cả xung quanh, còn muốn hủy diệt chính hắn.

Mặt trời lặn trăng lên cao, phía chân trời từ lâu đã phủ kín đầy sao.

Cũng không biết đã qua bao lâu, càng chờ đợi, càng dễ khiến người ta tuyệt vọng.

Một bên là thân thể cùng ý thức đang cùng tiêu hao, một bên là tinh thần vực bị dằn vặt không ngớt nhưng phấn khích, trạng thái của Phác Xán Liệt ngày càng sa sút.

Đó là dấu hiệu sinh mệnh đang không ngừng trôi đi.

"Khánh Tú, " thanh âm của Ngô Thế Huân bởi vì vô lực mà có vẻ mơ hồ, "Phác Xán Liệt, hắn, có phải sắp không chịu được nữa không?"

Đô Khánh Tú tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Mới chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, là một lính gác vẫn còn non nớt cần được che chở.

Làm sao có khả năng chịu đựng được lễ rửa tội của lính gác hắc ám.

"Hắn dừng lại!" Kim Chung Nhân bỗng dưng la lên, "Khánh Tú, Phác Xán Liệt dừng lại!

Đô Khánh Tú thốt nhiên mở mắt ra, nhìn thiếu niên sức cùng lực kiệt quỳ gối giữa đình viện.

Hắn dần suy nhược mà ngã xuống đất, tay chân đều cố chống cơ thể đứng lên lần nữa.

Rốt cuộc cũng lảo đảo đứng lên, dáng vẻ chật vật trông có chút buồn cười.

Nhưng không ai cười được, bởi vì một màn này chỉ khiến cho người ta rơi lệ.

Đô Khánh Tú nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt liền chảy xuống.

Phác Xán Liệt chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi chớp mắt nhìn ba người cách đó không xa, từ từ, giương lên thành một nụ cười.

"Tiểu tử đáng chết," Ngô Thế Huân cứng nhắc nói, cũng lộ ra một nụ cười, "Tên tiểu tử đáng chết này. . ."

Kim Chung Nhân cũng ngẩng đầu lên, cố nén lại luồng nhiệt cuồn cuộn trong mắt, tà tà nhếch miệng, "Quá đẹp, tiểu tử."

Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên, nhìn trăng sáng trên trời, giơ một cánh tay, nhắm thẳng vào màn đêm vô tận.

Lập tức, một tiếng động vang dội núi sông vang lên, một con mãnh thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, so với con người lớn hơn rất nhiều, cái đuôi to khỏe cùng bước chân hữu lực đạp trên mặt đất, trong lúc nhất thời bụi đất mịt mù.

"Kia, là Liệt Diễm à. . . ?" Ngô Thế Huân chần chừ mở miệng, Liệt Diễm rõ ràng là một con báo tuyết chỉ lớn hơn mãnh thú bình thường một chút không phải sao?

Chỉ là lời còn chưa dứt, bóng dáng mạnh mẽ của kim điêu đã bay vút lên trời cao, tạo nên ngàn tầng gió lốc.

"Tật Phong!" Ngô Thế Huân không thể tin ngẩng đầu nhìn tinh thần thể của mình bay ra mà không hề có một chút dấu hiệu triệu hoán nào.

Cuồng phong đột nhiên gào thét, cành lá rì rào vang vọng, cự mãng vòng vèo trong đó, thân thể vốn cuộn mình bây giờ thẳng như cung, yên tĩnh phun cái lưỡi đỏ tươi, trong mắt lộ ra sự chết chóc âm lãnh, phảng phất có thể hủy diệt tất cả. Cành cây to khỏe đột nhiên rung lên, "khè" một tiếng, cự mãng đã vọt ra phía trước, yên tĩnh đứng bên cạnh báo tuyết.

"Tuyệt Trần. . ."

"Lính gác hắc ám có năng lực triệu hoán." Đô Khánh Tú nhẹ nhàng mở miệng.

Phác Xán Liệt rốt cuộc cũng hoàn toàn kiệt sức, ngã xuống đất mê man.

Kim Chung Nhân đi tới cẩn thận đỡ Phác Xán Liệt, vững vàng khiêng dậy.

Bọn họ rốt cuộc phát hiện, thiếu niên trầm mặc trông có vẻ nghe lời bên trong thực chất rất tàn bạo, hắn trước sau đều sống trong sự bảo vệ của người yêu, ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, mà bây giờ rốt cuộc lộ ra nanh vuốt, lộ ra khuôn mặt--

Vốn là một con cô lang.

Nếu như hắn muốn chĩa lưỡi dao về phía ai, tất cả đều sẽ máu thịt be bét, hồn bay phách tán.

"Làm sao vậy Khánh Tú?" Ngô Thế Huân đi tới bên cạnh Đô Khánh Tú trước sau vẫn bất động, hỏi.

"Không có gì, " vẻ mặt Đô Khánh Tú nhàn nhạt, trong ánh mắt lại rất phức tạp, "Tôi chỉ là cảm thấy, trưởng thành như vậy, có hơi tàn nhẫn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt