Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.2


Biên Bá Hiền đã từng chắc chắn đời này mình sẽ cô độc, bởi vì y không cần và cũng không muốn một người bạn đời bên cạnh.

Khi đó y đủ mạnh cũng đủ tự cao, còn trẻ ngông cuồng không thuần phục bất cứ thứ gì, bị đánh dấu không khác gì một loại ràng buộc, y phi thường bài xích điểm này, thậm chí lúc đàm luận với người khác cũng tỏ ra rất phản cảm cùng căm ghét. Dẫn đường không phải vật đặc biệt thuộc về lính gác, y muốn cho tất cả mọi người biết, dẫn đường cũng có thể đội trời đạp đất, không cần dựa vào bất kì ai.

Úc Hoài Giang nghe xong lắc đầu một cái, cười nói với y, "Cậu đấy, chỉ là còn chưa gặp phải thôi."

Biên Bá Hiền chỉ cười nhạt, không phản bác cũng không tán đồng.

Loại ý nghĩ này chưa bao giờ thay đổi, lúc còn trẻ bởi vì y không cần, mà sau đó trải qua tầng tầng lớp lớp, bốn phía từ lâu đã long trời lở đất, đã sắp ba mươi, lúc này lại biến thành không muốn nghĩ nữa.

Cô độc, thống khổ, thất vọng, có lòng không đủ lực.

Nhưng là trời đất xui khiến, y gặp phải một người.

Một người nào đó mà trong nháy mắt, y đột nhiên rõ ràng câu nói của Úc Hoài Giang lúc trước, lâu nay vẫn khăng khăng như thế, chỉ là bởi vì chưa gặp phải thôi.

Tim của y trước sau vẫn như một mảnh đất hoang vu, lại đột nhiên xuất hiện một dòng nước suối mát lạnh, làm dịu hoang mạc rạn nứt khô cằn, rốt cục nhiễm phải xanh biếc, bắt đầu tươi đẹp, sinh sôi dạt dào.

Y không nhớ rõ những qua lại vụn vặt kia, nhưng bây giờ ở trong nhà giam âm u lạnh lẽo này, lại phát hiện tất cả đều rõ ràng trong đầu óc như thế.

Ngày đó, y vẫn như cũ không nhanh không chậm đi tới, liền thấy được một đôi mắt trong suốt sáng rực, không hề chớp một cái nhìn mình, ánh mắt thanh thuần không nhiễm một hạt bụi nhỏ.

Cái dẫn đường am hiểu nhất không có gì bằng đoán lòng người, mà y lại càng không có đối thủ trong chuyện này.

Ánh mắt của đứa trẻ kia từ bình tĩnh đến nóng rực, từ tôn kính đến ái mộ, quá trình đều chỉ là trong nháy mắt. Hắn từ đầu tới cuối đều nhìn y chằm chằm, âm thầm trách cứ mồm miệng vụng về, vụng về nhưng vẫn cố chấp để y có thể nhớ tên hắn.

Biên Bá Hiền không nhịn được cười thầm, đứa trẻ này quả thực đáng yêu.

Chỉ là, y vừa nhìn đến đôi mắt kia, liền khắc sâu nó tận vạn năm.

Sau đó một bước rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.

Y muốn khắc chế bản thân không được tới gần, rồi lại không đành lòng nhìn thấy ánh mắt khổ sở uất ức của đứa trẻ kia, y biết rõ mình sẽ không được chết tử tế, nhưng vẫn chạy không thoát một chữ tình.

Biên Bá Hiền không chỉ một lần nghĩ tới, một đời của y vì sự xuất hiện của Phác Xán Liệt mà được viên mãn, hắn chen vào vị trí trống không độc thuộc về tình yêu trong lòng y, nhưng y sẽ mang lại cho đứa trẻ này cái gì đây?

Chắc là thống khổ chồng chất không hết.

Anh bạn nhỏ tốt như vậy sao có thể bị hủy trên tay y?

Y tận mắt nhìn tiểu tử mình hận không thể dùng mạng để bảo vệ từng bước một cam tâm tình nguyện tiến vào đầm lầy, chưa bao giờ giãy dụa nửa phần, trong lòng y thấp thỏm mâu thuẫn, thương tiếc không cam lòng nhìn hắn bị mình nhấn chìm, nhưng ngoại trừ thống khổ, cũng có chút vui sướng nho nhỏ.

Biên Bá Hiền tự nói với mình, nhất định phải bảo vệ hắn, mặc kệ bỏ ra cái giá gì.

Y liền quyết định không phản kháng Liên bang nữa, cái giá của sự phản kháng thực sự quá lớn, chỉ riêng gánh lấy mạng của đứa trẻ kia, y cũng đã không chịu đựng nổi rồi. Chỉ có hoàn toàn từ bỏ, dùng cái chết để thành toàn, nhưng có lẽ cũng sẽ phải đổi lấy cái sự trưởng thành đau tận xương tủy của anh bạn nhỏ nhà y.

Hi vọng hắn có thể phá kén thành bướm, trở thành hùng ưng rơi xuống vách núi lại lần nữa cất cách bay đến trời cao.

Biên Bá Hiền cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên tay đã bị máu nhiễm bẩn, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ.

Y vừa nãy không dám nhìn hắn quá nhiều, lại càng không dám nhìn vào đôi mắt kia, bởi vì không tin định lực của bản thân.

Y quá nhớ hắn, nhớ cái ôm ấm áp của hắn, cũng nhớ ánh mắt dịu dàng của hắn.

Hôm nay đối diện, căn bản không bớt được một chút nhớ nhung nào, trái lại khiến nhớ nhung càng sâu.

Y rốt cuộc gặp được người thuộc về mình, ở một cái thời điểm sai lầm.

Biên Bá Hiền nhìn theo hướng Phác Xán Liệt rời đi vừa nãy hồi lâu, mãi đến khi viền mắt bắt đầu trở nên chua xót, đó là cảm giác y chưa bao giờ cảm thụ, cảm giác muốn rơi lệ.

Biên Bá Hiền kiên quyết nhắm mắt, cuối cùng chậm rãi mở miệng, tiếng khàn khàn mà khô khốc, "Làm phiền, cho tôi điếu thuốc, được không?"

"Xin lỗi thượng tướng, " âm thanh của cảnh vệ như máy móc lạnh lẽo, "Nội các đã có lệnh, từ chối tất cả các yêu cầu của ngài."

******

Ngô Thế Huân mang theo Phác Xán Liệt về phủ đệ của mình, suốt dọc đường đi hai người không hề nói chuyện.

"Cậu, " Ngô Thế Huân dừng bước, xoay người nhìn Phác Xán Liệt vẫn một mực yên tĩnh như ao tù nước đọng, âm thanh hiếm thấy nhẹ nhàng, "Có ổn không?"

Phác Xán Liệt vẫn đứng tại chỗ, không hề lay động.

Nhưng Ngô Thế Huân lại cảm giác được một luồng quỷ dị, loại kia quỷ dị mang theo hàn khí uy nghiêm đến đáng sợ, thấm vào người tê cả da đầu, "Phác, Phác Xán Liệt?"

Phác Xán Liệt chậm rãi giương mắt nhìn Ngô Thế Huân, vẫn là đôi con mắt đẹp đẽ kia, nhưng ánh mắt lại trống rỗng như không có linh hồn, không còn sâu sắc chỉ có vắng lặng, hô hấp cạn đến mức không cách nào nhìn ra.

Hoạt tử nhân*.

*The undead, baidu ghi đồng nghĩa với xác chết di động, tang thi (zombie)

Trong đầu Ngô Thế Huân đột nhiên xuất hiện mấy chữ đó, trạng thái của Phác Xán Liệt mặc dù không nhìn ra điểm dị thường, nhưng lại là kiểu bình thường mà người ta thấy cực kì đáng sợ.

Hắn nên phẫn nộ phát tiết, hoặc là âm thầm thống khổ, chứ không nên như vậy, tĩnh mịch như một con rối, chỉ máy móc làm theo những gì nhận biết được.

"Phác Xán Liệt, cậu nghe được lời tôi nói khộng?" Ngô Thế Huân nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt, âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi.

Phác Xán Liệt vẫn như cũ không mảy may lay động, chỉ là nhẹ chớp mắt, lông mi dày đặc thoáng chốc rải rác hai hàng lệ, hô hấp chưa từng trở nên nặng nề, ánh mắt cũng chưa từng trở nên đau thương, chỉ lặng im rơi lệ, từ khóe mắt uốn lượn rơi xuống cằm.

Ngô Thế Huân có chút sợ, bởi vì lính gác có thị lực rất trác việt, nên cậu thấy rõ thân thể Phác Xán Liệt đang run rẩy, rất nhỏ, mắt thường cơ hồ nhìn không ra, ngay cả hàm răng cũng run lên, nghe được cả âm thanh nho nhỏ.

"Phác Xán Liệt, " Ngô Thế Huân nắm chặt cánh tay hắn, "Cậu mau nhìn tôi!"

Tầm mắt Phác xán Liệt vẫn ngây ngốc không có tiêu điểm, chỉ là hai tay siết chặt thành quyền, đầu ngón tay chôn thật sâu vào lòng bàn tay, đột nhiên vung lên.

Ngô Thế Huân làm sao cũng không ngờ tới Phác Xán Liệt hung hăng công kích như thế, hốt hoảng chỉ có thể nghiêng người né tránh.

Phác Xán Liệt tấn công hỗn loạn nhưng rất mãnh liệt, không dừng lại chút nào, nhanh đến mức thật sự không giống con người, quyền cước đã biến thành từng đường từng đường bóng mờ.

"Phác Xán Liệt! Là tôi!" Ngô Thế Huân không dám đả thương hắn, cũng không có sức đánh lại, chỉ có thể bị động né tránh, liều mạng muốn khống chế cánh tay Phác Xán Liệt, nhưng khó có thể thuận lợi.

"A -- a --"

Phác Xán Liệt nghiễm nhiên đã mất hết thần trí, trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm ngột ngạt, từ tan nát cõi lòng, đến cuống họng khàn khàn. Đôi mắt đỏ ngầu, phút chốc xoay người, hướng vào rừng cây phía sau chạy như điên, từng quyền liều mạng vung lên thân cây cao lớn, vỏ cây thô ráp rất nhanh đã rạch nát da thịt trên tay, máu tươi mãnh liệt chảy ra, mà Phác Xán Liệt vẫn như cũ vô tri vô giác, mãi đến khi mặt đất phát ra tiếng ầm ầm rung chuyển, cái cây tươi tốt ngã gục.

Một người khó có thể ôm trọn thân cây, vậy mà vẫn cứ bị gãy ngang như thế. Phác Xán Liệt không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh khủng như vậy, không biết mệt mỏi cũng không biết đau đớn, dường như muốn phá huỷ hết thảy trước mắt.

Ngô Thế Huân nhìn cái cây khác sắp bị Phác Xán Liệt nhổ tận gốc cách đó không xa, run rẩy gọi điện thoại.

"Khánh Tú, Phác Xán Liệt, hình như điên rồi. . ."

******

Lúc Đô Khánh Tú và Kim Chung Nhân tới, trạch viện của Ngô Thế Huân từ lâu đã bị phá cho tàn tạ, Ngô Thế Huân đỡ bả vai bị thương đứng phía sau Phác Xán Liệt, trong mắt tất cả đều là bi thương.

"Hai người, cùng tiến lên," Đô Khánh Tú thử dò ý thức vân về phía Phác Xán Liệt, "Thử ngăn cản hắn."

"Được." Kim Chung Nhân đáp một tiếng, cùng Ngô Thế Huân tả hữu giáp công, ý đồ áp chế.

Phác Xán Liệt xoay người, mang theo một thân máu đen cùng vệt nước mắt chưa khô trên mặt, hướng về hai người kia từng bước một đi tới.

Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân theo bản năng lùi về phía sau một bước, hai người liếc mắt nhìn nhau, gần như cùng lúc đó lông mày cũng nhíu chặt.

Đó là sự đàn áp mang tính tuyệt đối của tinh thần vực, cường đại đến mức làm người ta khó thở, bọn họ chưa từng gặp áp lực mãnh liệt như vậy, căn bản là không có cách áp sát công phá nó. Thế nhưng, đồng thời bọn họ cũng cảm thụ được tinh thần công kích của lính gác đối diện cực kì loạn, tinh thần vực vụn vặt gần như sụp đổ, nhưng vẫn cương quyết tấn công, một lòng quyết tuyệt như muốn chết. Mà bọn họ chỉ có thể không ngừng mà lùi về phía sau phòng thủ.

-- Phác Xán Liệt, nghe được không?

Trán Đô Khánh Tú rịn đầy mồ hôi, bức ép xông vào tinh thần vực của người khác là tinh thần vực của bản thân cậu cũng phải chịu nguy hiểm rất lớn.

-- Phác Xán Liệt, tôi là Đô Khánh Tú.

-- Phác Xán Liệt, tỉnh lại đi.

-- Trước mắt cậu là Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân, xin hãy ngừng tấn công. . .

Đô Khánh Tú không thể kiên trì được nữa, tất cả những tia ý thức vân đưa ra thăm dò đều bị bật ngược trở lại, lực lớn đến mức khiến cậu bị hất tung lăn ra đất. Đô Khánh Tú lau khóe môi, không ngoài dự đoán bị chấn động trào cả máu, cậu không để ý tới đau đớn trên người, vội vàng muốn đứng lên, nhìn hai người trước mắt đang gian nan chống đỡ, điên cuồng như cùng Phác Xán Liệt tự hủy.

Đô Khánh Tú lảo đảo đứng lên, lung lay chống vào thân cây bên cạnh. Chuyện cậu lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, tinh thần vực của Phác Xán Liệt như quả bom hẹn giờ, vẫn luôn khổ sở chống đỡ, tinh thần vực vốn đã yếu đuối không thể tả còn trải qua thống khổ dằn vặt quá mức, bây giờ đã hoàn toàn hỏng mất.

"Phác Xán Liệt!" Đô Khánh Tú khàn giọng hét về phía hắn, "Cậu biến thành như vậy, có nghĩ tới lão sư của cậu không!"

"A - -"

Phác Xán Liệt gào thét đưa tay ra, siết chặt cuống họng Kim Chung Nhân, càng dùng sức là con đường tiến tới cái chết càng gần, mà tinh thần vực của hắn tự tạo một tấm bình phong đao thương bất nhập, đem hết thảy công kích đều cản chặt chẽ.

"Chung Nhân!"

Ngô Thế Huân cắn răng từng bước một tới gần, trước nay chưa từng có áp lực từ tinh thần vực khiến đầu cậu đau như búa bổ lúc này, bước đi dưới chân càng lúc càng khó khăn, không khí hóa thành lưỡi dao sắc vô hình, trong nháy mắt cứa trăm ngàn vết lên người cậu.

"Dừng tay!" Đô Khánh Tú đưa tay ôm ngực đau đến muốn vỡ ra, lại một lần nữa dò ra ý thức vân, ý đồ đột phá bình phong của Phác Xán Liệt, "Phác Xán Liệt, dừng tay!"

Cuối cùng, Ngô Thế Huân đem toàn bộ tinh thần lực hội tụ ở trên tay, đạn từ súng trong tay bắn ra cuối cùng cũng mở được một khe hở của bình phong, ý thức vân của Đô Khánh Tú ở thế ngàn cân treo sợi tóc lập tức đi vào, đạn bị ép thành bụi, ý thức vân cuối cùng cũng thăm dò được vào địa ngục máu tanh hỗn loạn trong tinh thần vực.

-- Phác Xán Liệt, anh ta còn sống, anh ta còn đang chờ cậu.

Ngón tay đang siết chặt của Phác Xán Liệt trong nháy mắt dừng lại, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.

Kim Chung Nhân rốt cuộc cũng có thể thở, dùng sức đè lại tay Phác Xán Liệt, thấy được con ngươi của hắn, chính là đang kịch liệt chấn động.

-- Lão sư dùng hết tất cả mọi thứ để che chở cậu, sau đó thì sao, cậu định tự phá hủy chính mình à?

-- Cậu xứng đáng với anh ta sao?

Mọi cử động của Phác Xán Liệt dường như biến thành cảnh quay chậm, vừa trì độn vừa vụng về.

-- Phác Xán Liệt, cậu như vậy sẽ khiến anh ta đau lòng, cậu cam lòng để anh ta bị đau sao?

Phác Xán Liệt từ từ buông tay, kinh ngạc mà nhìn Kim Chung Nhân trước mắt, bờ môi khô khốc thấm máu hơi giật.

-- Tỉnh táo lại đi, anh ta đang chờ cậu, anh ta đang chờ cậu tới cứu anh ta.

Đô Khánh Tú thở hổn hển, nhìn con ngươi của Phác Xán Liệt dần dần có lại ánh sang, nhìn khóe miệng run rẩy của hắn đang nhẹ giọng gọi.

"Lão sư. . ."

"Lão sư. . ."

"Lão sư. . . tôi ở. . ."

Phác Xán Liệt đưa tay ôm ngực trái, thân thể mềm nhũn, chậm rãi ngã khụy trên mặt đất, vô lực cúi thấp đầu, máu tươi trào ra từ trong miệng nhiễm đỏ cả vạt áo.

Bên trong đỉnh viện tàn tạ, bốn người lặng im.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Phác Xán Liệt đứng lên, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời.

Đôi đồng tử từng sâu hút đen láy, thời điểm lần thứ hai nhìn thấy ánh sáng, liền biến thành màu đỏ mỹ lệ như máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt