
4.2
Nam nhân cao lớn trước mặt thong dong đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, vung tay nhấc chân đều thể hiện quý khí. Rõ ràng cặp mắt mang theo ý cười mà vẫn như lưỡi dao sắc bén, vừa đa mưu vừa tàn nhẫn âm lãnh, đó là ánh mắt của kẻ có sở trường mưu tính nhiều năm.
Người này chính là vị tổng thống nhậm chức đầu tiên kể từ khi Liên bang thống nhất, Hạ Liêm.
Mà lúc đi tới bên cạnh Biên Bá Hiền, khóe môi vốn mang một đường nét lạnh lẽo cứng rắn đột nhiên lại hơi giương lên, còn thêm một tia hòa nhã ám muội, ánh mắt chăm chú đánh giá áo ngủ trên người Biên Bá Hiền.
"Ngài tổng thống tới đột ngột, chưa kịp thay quần áo," Biên Bá Hiền cười cười, "Hi vọng ngài không trách tội."
"Nói gì vậy," đối phương dán sát vào Biên Bá Hiền, hơi cúi đầu xuống, tay vòng qua người y chống trên mép bàn,"Ngay cả khi không mặc quân trang, tôi cũng sẽ không trách tội cậu. Ngược lại, tôi cảm thấy rất vui vẻ."
"Ngài cứ nói đùa." Biên Bá Hiền khẽ nâng khóe miệng, đối đầu trực tiếp với ánh mắt Hạ Liêm,"Không biết ngài tổng thống hạ mình tự tìm đến đây để làm gì?"
Hạ Liêm cười khẽ, bàn tay chống trên bàn chuyển qua đặt lên hông Biên Bá Hiền, "Làm sao mà xa lạ thế, lẽ nào không có chuyện gì thì không thể tới thăm cậu sao? Khi còn nhỏ không phải rất thường xuyên chơi cùng nhau à."
Biên Bá Hiền đè lại cái tay bắt đầu muốn làm loạn của Hạ Liêm, "Lúc nhỏ không hiểu chuyện, ngài thứ lỗi."
Hạ Liêm cúi đầu nhìn thật kĩ người trước mắt, khuôn mặt đẹp đẽ nhu hòa cùng thân thể mảnh khảnh trắng nõn, thấy thế nào cũng là một bộ dạng mềm mại mà ngoan ngoãn, nhưng mà hắn biết rất rõ, che giấu sau hình ảnh đó là một sức mạnh đáng sợ cỡ nào.
Hạ Liêm giật lấy cái ly trên tay Biên Bá Hiền, đưa lên miệng nhấp một ngụm, "Rượu ngon."
"Vậy ngài cứ uống thêm đi." Biên Bá Hiền nhích người muốn kéo dãn khoảng cách với Hạ Liêm.
Nhưng động tác của hắn cực nhanh, giữ chặt Biên Bá Hiền, còn cúi đầu đến bên gáy y ngửi một lúc, "Tôi không muốn uống rượu này."
"Ồ?" Biên Bá Hiền không né tránh, chỉ hơi nghiêng đầu, "Vậy ngài muốn uống rượu gì?"
"Trên người cậu " Hạ Liêm tiến đến bên tai Biên Bá Hiền, dùng khí tức nóng rực một mực truyền vào "Có thể không?"
Biên Bá Hiền mặt giãn ra nở nụ cười, giống như đóa phượng hoàng rực rỡ, "Ngài muốn tôi sao?"
"Cậu cho sao?" Hạ Liêm vuốt ve dải lụa bên hông Biên Bá Hiền, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, cơ thể mê hoặc câu nhân sẽ hoàn toàn phô ra.
Biên Bá Hiền đặt tay lên vai Hạ Liêm, đầu ngón tay khẽ xoay một vòng, "Vậy đại khái tôi sẽ lại thêm một cái tội danh nữa đi, câu dẫn tổng thống có phải sẽ bị xử tội chết không?"
"Tôi đảm bảo cậu bất tử" Hạ Liêm giữ cằm Biên Bá Hiền nâng lên,"Chỉ cần cậu đồng ý."
Biên Bá Hiền hạ mí mắt, đối với ánh mắt trần trụi của Hạ Liêm đang chiếu đến xem như vô hình, "Ngài biết đấy, mạng đối với tôi mà nói, không quan trọng như vậy."
"Không có ai là không muốn sống." Hạ Liêm dán càng sát, giống như muốn lập tức ập xuống môi Biên Bá Hiền.
"Đúng vậy, không có ai là không muốn sống "Biên Bá Hiền cười nói, "Nhưng có lúc, chết lại là một cách giải thoát."
Hạ Liêm hơi ngưng lại một chút, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười, đầu ngón tay quấn lấy dải lụa, mê say kéo một cái, áo ngủ theo cánh tay trực tiếp trượt xuống dừng ở khuỷu, thân trên hiện ra với một mùi rượu trong veo, quả nhiên là mỹ vị.
Mà sắc mặt Hạ Liêm trong nháy mắt trở nên âm lãnh như băng― trải rộng trên thân thể y đều là dấu vết hoan hảo hết sức kịch liệt lưu lại.
Biên Bá Hiền cúi đầu liếc mắt một cái, than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ, "Mấy ngày nay lăn qua lăn lại hơi nhiều, tôi gần đây rất thích nam hài tử, ngài hẳn phải biết, tiểu hài tử mới vừa khai trai, không biết nặng nhẹ, xin tha cũng không nghe."
"Bên cạnh quả nhiên không thiếu người ái mộ." Hạ Liêm nâng mắt, cười như không cười nói.
"Người sống một đời, phải biết hưởng sung sướng cùng hạnh phúc, lúc chết mới không cảm thấy tiếc nuối." Biên Bá Hiền vươn tay chạm vào dấu hôn trước ngực, vẻ mặt dường như còn mang theo dư vị.
"Như vậy gọi là hạnh phúc?"Hạ Liêm hỏi.
"Đương nhiên" Biên Bá Hiền cười trả lời "Chỉ là tôi đã sớm bị người ta chơi nát rồi, sợ là vào không nổi mắt ngài tổng thống đây."
"Tôi còn cho rằng điều khiến cậu hạnh phúc là được ở trên chiến trường chứ?"
"Ngài sai rồi, chiến tranh có cái gì mà hạnh phúc, hạnh phúc chính là sau nó đổi lấy được vùng đất bình yên."
Hạ Liêm chạm vào xương quai xanh của Biên Bá Hiền, lưu luyến khối đỏ sậm trên Đồ Đằng,"Nếu như tôi muốn lưu lại cái gì đó ở chỗ này thì sao?"
"Đánh dấu tôi?"
"Đúng, đánh dấu cậu."
Biên Bá Hiền cúi đầu trầm tiếng cười, rồi lại từ từ ngẩng lên nâng mắt nhìn Hạ Liêm, bên trong càng lúc càng lạnh, "Nhưng mà, tôi không mong muốn bị ngài đánh dấu, thưa tổng thống."
Hắn bóp chặt cổ Biên Bá Hiền, đè thấp giọng "Cho dù cậu biết rõ chỉ như vậy mới có thể sống?"
"Tôi muốn sống" hô hấp của Biên Bá Hiền dần trở nên nặng nề,"Nhưng mà tôi. . . sợ bẩn hơn"
Hạ Liêm lại càng ép chặt năm ngón tay, "Bẩn? Nói tôi?"
"À. . ." Biên Bá Hiền cười gian nan, "Không riêng gì. . . Ngài. . . Còn có cái Liên bang. . .không thấy được ánh sáng này . . ."
"Cậu muốn chết vậy à?" Hạ Liêm cắn răng gằn từng chữ, nắm cổ Biên Bá Hiền tàn bạo quăng sang một bên.
Biên Bá Hiền chống bàn thở dốc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Tôi chỉ muốn, trở lại mười năm trước ở chiến trường, rồi chết trận ở đó."
Hạ Liêm xoay người nhìn y,"Thành lập Liên bang không phải là tâm nguyện của cậu sao?"
"Đúng vậy, tâm nguyện của tôi" Biên Bá Hiền kéo áo ngủ khoác lại cho chỉnh tề, đối đầu với tầm mắt Hạ Liêm, "Chẳng qua cái đã từng là tâm nguyện bây giờ đã biến thành tâm ma rồi, tôi từng bước nhìn nó phồn thịnh rồi dần dần lại bị ăn mòn. . . Lợi ích, đúng là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này."
"Lẽ nào cậu can tâm với một kết cục bình thường mà uất ức như vậy?"
"Chẳng lẽ bị ngài đánh dấu tôi sẽ không ấm ức sao? Cũng không phải đi, lợi ích của ngài bắt nguồn từ một âm mưu lâu dài, tôi không muốn sống cuộc sống sung sướng mà tạm bợ của ngài đâu. Tôi vẫn nhớ, anh trai tôi nói rằng, cuộc đời này muốn cúi hay ngẩng thì đều không được thẹn với thiên địa." Biên Bá Hiền chậm rãi đi tới, đứng trước mặt Hạ Liêm, đôi đồng tử ít khi trầm tĩnh mà trong vắt như lúc này.
Như trở về mười mấy năm trước, người thiếu niên trong cái thời loạn lạc nói chuyện viển vông quyết chí thành lập Liên bang.
Phảng phất thời gian như trở lại, từng câu từng chữ thâm nhập linh hồn." Tôi ngẩng không thẹn trời, cúi không thẹn đất, cũng không thẹn với lòng mình."
Y nói, "Bởi vì không thẹn, cho nên sẽ không hối hận. Tôi tin cái Liên bang này sẽ lại có trụ cột, hắn sẽ một lần nữa viết lại lịch sử, rửa đi tất cả vẩn đục."
******
Khi Phác Xán Liệt tỉnh lại, Biên Bá Hiền đang ngồi bên giường, mỉm cười nhìn hắn.
"Này? Tỉnh rồi?" Biên Bá Hiền đưa tay ra chỗ bị đánh sau gáy xoa xoa,"Còn đau không?"
Phác Xán Liệt không nói một lời, chỉ là an tĩnh nhìn y, ánh mắt thâm trầm như vùng biển mênh mông.
"Hừm. . ." Biên Bá Hiền chỉ chỉ môi hắn, "Để tôi đoán, anh bạn nhỏ không phải là còn tức giận đấy chứ?"
Phác Xán Liệt vẫn không nói chuyện, im lặng chờ đợi.
"Rồi rồi, tôi xin lỗi có được không?" Biên Bá Hiền chắp tay trước ngực, ánh mắt tràn đầy ý cười lấy lòng, "Anh bạn nhỏ đại nhân đại lượng, mau tha thứ cho tôi đi mà."
Phác Xán Liệt thỏa hiệp, than nhỏ một hơi, kéo người Biên Bá Hiền đến gần, hai tay vòng bên hông, cằm dựa lên vai y.
"Giải thích."
Biên Bá Hiền đưa tay nắm lỗ tai Phác Xán Liệt xoa xoa, "Ai, còn học đòi muốn nghe giải thích, anh bạn nhỏ nhà chúng ta quả nhiên lớn. . . Này!"
Đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc thần kinh chưa kịp phản ứng đã bị đặt dưới thân người kia, trong tầm mắt là một ánh nhìn mang đầy lạnh lẽo tức giận.
". . . Anh bạn nhỏ?"
"Tin tức tố." trong đôi mắt Phác Xán Liệt tràn đầy phẫn nộ cùng uất ức, "Trên người ngài có mùi tin tức tố của người khác."
Biên Bá Hiền âm thầm bất đắc dĩ. Rõ ràng rất cẩn thận tắm qua, cũng thay đổi hết quần áo, thậm chí hút mấy điếu thuốc che lại khí tức của Hạ Liêm, dù sao hai người cũng tiếp xúc ở khoảng cách gần khá lâu.
Nhưng vẫn là chạy không thoát giác quan nhạy cảm hơn bình thường của Phác Xán Liệt, vốn tin tức tố đã sắp tiêu tan hoàn toàn, một tia nhạt nhẽo cũng ngửi không ra, vậy mà vẫn bị Lính gác cấp cao trẻ tuổi này bắt được.
"Cái gì?" Biên Bá Hiền rất vô tội nhìn Phác Xán Liệt "Anh bạn nhỏ, cậu ép tôi đau quá. . ."
"Nói." thương tiếc trong lòng Phác Xán Liệt lúc này đã sớm bị tức giận áp chế, còn thoái nhượng nữa, người này sẽ lừa hắn càng nhiều.
"Ôi, thực sự là càng lớn càng không dễ lừa gạt mà." Biên Bá Hiền thở dài, "Anh bạn nhỏ thiên chân khả ái của tôi chạy đi đâu rồi?"
"Ngài không lừa hắn thì hắn vẫn ở đây." Phác Xán Liệt cúi đầu cắn vành tai Biên Bá Hiền, "Nói."
"A . . . Thật ra tin tức tố này là của Hạ Liêm."
Phác Xán Liệt dừng một chút, hơi nhích người lên.
Tổng thống?
Bởi vì là người trên cao được Liên bang tôn kính, cái tên này cũng không mấy ai dám gọi đến, cho nên mới khiến người ta cảm thấy có chút xa lạ.
"Ừ . . ." Biên Bá Hiền nghiêng đầu, thanh âm êm dịu, tràn đầy ý tứ vỗ về, "Nói rõ trước, nghe xong không được tức giận."
Phác Xán Liệt hơi nhíu mày, gật gật đầu. Thấy môi Biên Bá Hiền hơi khô, giơ tay muốn lấy cốc nước.
"Hắn muốn đánh dấu tôi."
Ca ―
Tiếng vỡ nát giòn giã vang lên, mảnh thủy tinh ngổn ngang rơi trên đất.
"Ai! Cậu cái tên tiểu tử này, tay!" Biên Bá Hiền kéo tay Phác Xán Liệt, đã có một ít mảnh kính sắc bén lún vào trong da thịt, rất nhanh đã rịn ra máu. Biên Bá Hiền đau lòng cẩn thận cầm tay hắn, "Cậu ở đây chờ tôi một chút."
"Không được." thanh âm trầm thấp của Phác Xán Liệt vang lên.
"Cái gì mà không được, cậu phải mau băng bó lại." Biên Bá Hiền đứng dậy xuống giường, người phía sau bỗng nhiên cũng bật dậy đè y lên tường.
"Không được" Phía trước Biên Bá Hiền cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên tường, nghe người phía sau nói vào tai mình,"Ai cũng không được, bất kể là tổng thống hay là người nào, cũng không được phép chạm vào ngài."
Biên Bá Hiền nhẹ giọng nở nụ cười, "Người thì không lớn, mà khẩu khí chẳng nhỏ chút nào."
"Bất luận là người nào tôi cũng có thể đánh bại "Phác Xán Liệt từ sau lưng vòng lấy bả vai Biên Bá Hiền, "Chỉ cần ngài có thể chờ tôi."
"Tốt" Biên Bá Hiền đưa tay đặt lên tay hắn "Tôi sẽ đợi đến ngày đó."
Từng tia ý thức vân mềm mại thâm nhập vào nơi sâu xa trong tinh thần vực, nhẹ nhàng gột rửa, như là những thì thầm thân mật nhất giữa một cặp tình nhân. Phác Xán Liệt an tĩnh nhắm hai mắt, trong lòng hoàn toàn không phải gió êm sóng lặng như vẻ bề ngoài, một lúc lại vặn vẹo ngón tay.
Biên Bá Hiền nhìn tiểu lính gác ngoan ngoãn nằm trên chân mình, hai tay đặt lên huyệt thái dương hắn xoa xoa, mặt mày ôn nhu, bên môi lại là một nụ cười như sáng tỏ chuyện gì đó.
"Muốn sờ cứ sờ đi, nhẫn cái gì vậy, trong đầu cậu bây giờ đang suy nghĩ cái gì, một chút cũng không gạt được tôi đâu."
Phác Xán Liệt hô hấp hơi ngưng lại, chưa hề làm ra động tác gì, trên mặt đã ửng đỏ.
Rõ ràng là khai thông như bình thường, lúc bắt đầu cũng bởi vì tiếp xúc mà rụt rè, nhưng đã trải qua loại triền miên quấn quýt cực nóng kia, hiện tại mặc dù chỉ đơn thuần nằm trên đùi Biên Bá Hiền cũng cảm thấy trong lòng biến hóa thất thường, đều là không nhịn được muốn chạm vào y, còn muốn. . .
REPORT THIS AD
Phác Xán Liệt ép buộc mình phải tự tay đánh gãy cái ý nghĩ càng ngày càng trắng trợn trong đầu, quy củ nằm ở đó, không dám động cũng không dám mở mắt ra.
Biên Bá Hiền cười đưa tay chạm vào chóp mũi Phác Xán Liệt, lại nặn nặn vành tai mềm mại của hăn, "Tiểu tử, cậu làm sao lại đáng yêu thế."
Phác Xán Liệt không kiểm soát được cả người run rẩy, cách một hồi lâu, mới nghiêng thân thể, đem đầu chôn ở trên phần bụng bằng phẳng của Biên Bá Hiền, hai tay rốt cục được toại nguyện từ từ lần trong áo sơ mi của y đi vào, ở bên hông tinh tế mềm mịn không ngừng vuốt ve qua lại. Còn như chưa đủ đáng ghét mở luôn mấy nút áo sơ mi dưới cùng của Biên Bá Hiền, gò má dán vào, miệng lưỡi ấm áp hôn lên cái rốn, lưỡi còn dọc theo chu vi xung quanh không ngừng liếm láp.
Động tác trên tay Biên Bá Hiền vẫn liên tục, vẫn như cũ đều đâu vào đấy giúp Phác Xán Liệt khai thông, để mặc hắn ở khắp nơi hết liếm rồi sờ,"Tiểu lang cẩu."
Ngọn lửa trong thân thể Phác Xán Liệt vốn đang bị áp chế lại vì thanh âm ôn nhu sủng nịch đó chọc cho bừng lên, thân thể nặng nề bật dậy đem Biên Bá Hiền đặt trên giường lớn mềm mại phía sau hai người, có chút bức thiết gỡ hết mấy cái nút áo cuối cùng phía trên cần cổ, cúi đầu cắn vào phần đỏ hồng mê người nhô ra trước ngực, không thể dừng lại hết liếm rồi mút.
"Ai nha, hiện tại có muốn khai thông tinh thần cũng không làm được, cả ngày chỉ nghĩ đến cái này, anh bạn nhỏ, tôi có phải là dạy hư cậu rồi không, ban ngày tuyên dâm có vẻ không tốt lắm?" Biên Bá Hiền không thể không thu hồi y thức vân, tay đặt trên đầu Phác Xán Liệt đang ở trước ngực mình, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của hắn, cẩn thận vuốt ve.
Phác Xán Liệt xuôi theo ngực Biên Bá Hiền một đường ẩm ướt hôn lên, ở cần cổ lưu lại dấu vết rồi chuyển đến bên tai y, bờ môi nóng ướt ngậm lấy vành tai mẫn cảm, âm thanh trầm thấp mà mê hoặc, "Tôi cảm thấy tốt."
Biên Bá Hiền hơi nghiêng đầu càng lộ ra phần lớn da thịt bên gáy, cũng trầm thấp cười,"Được rồi, anh bạn nhỏ của chúng ta cảm thấy vậy thì nhất định rất tốt."
"Lão sư." Phác Xán Liệt chống tay bên người Biên Bá Hiền cúi đầu hôn y.
"Hả?" Biên Bá Hiền nheo mắt lại, hai tay lưu luyến đường nét rõ ràng trên phần lưng hắn.
"Thích ngài." Phác Xán Liệt vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, đầu chôn ở cần cổ Biên Bá Hiền, âm thanh rầu rĩ, "Thích nhất ngài."
"Tôi biết mà" Biên Bá Hiền nâng khóe miệng, quay đầu hôn một cái lên sợi tóc dịu ngoan của Phác Xán Liệt, đưa tay nâng mặt hắn, ngắm nhìn tiểu lính gác không biết là vì ngượng ngùng hay vì ham muốn mà gò má bị nhuộm đỏ.
Ngón tay Biên Bá Hiền vuốt ve trên khuôn mặt trẻ tuổi đẹp đẽ,"Anh bạn nhỏ, cậu có nghĩ tới, nếu như cậu không gặp tôi, tương lai sẽ như thế nào không?"
Phác Xán Liệt nâng mắt, nhìn thẳng vào con mắt mang theo ý cười của Biên Bá Hiền, nghiêm túc lắc đầu.
"Hoặc là cậu sẽ gặp được một dẫn đường khác khiến mình thích, có thể là một tiểu cô nương, cũng có thể là một tiểu tử, niên kỷ gần với cậu, đều là tuổi trẻ đẹp đẽ lại tràn ngập sức sống. Hai người cùng thuận lợi tốt nghiệp, sau đó có thể như nước chảy thành sông liên kết trói chặt, có một gia đình hạnh phúc, mấy năm nữa còn có thể có một tiểu bảo bảo, cậu có nghĩ qua như vậy không?" Biên Bá Hiền mỉm cười vuốt ve gò má tiểu lính gác, "Thật ra con đường của cậu vốn phải là như vậy, tôi nghĩ rằng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Phác Xán Liệt vẫn không trả lời, chỉ an tĩnh nhìn y.
"Anh bạn nhỏ, cậu có từng cảm thấy tủi thân không? Tôi lớn hơn cậu mười tuổi, không cho cậu đánh dấu, lại xưa nay cũng không chịu hứa bất cứ cái gì về tương lai, cho dù tôi như vậy đối với cậu, cậu vẫn ở lại bên cạnh tôi, không cảm thấy uất ức sao?"
Phác Xán Liệt sâu sắc nhìn vào trong đôi mắt của y, là đôi mắt luôn mang theo ý cười cùng sự dịu dàng với hắn, giờ khắc này lại pha thêm rất nhiều phức tạp cùng tình cảm sâu sắc. Chậm rãi giương khóe miệng, Phác Xán Liệt nắm chặt bàn tay Biên Bá Hiền đặt ở trước ngực, bên trong tim nhảy lên rất vững vàng lại mạnh mẽ,"Không uất ức."
Biên Bá Hiền xoa xoa đầu hắn.
"Không cảm thấy uất ức" Phác Xán Liệt lại một lần nữa nghiêm túc lắc đầu, "Xưa nay cũng chưa từng nghĩ tới tương lai không gặp ngài, bởi vì tôi chắc chắn sẽ gặp ngài, bất luận là sớm hay muộn, tôi cuối cùng vẫn sẽ thích ngài, cho nên sẽ không có một tương lai như vậy, tôi không muốn, cũng không đồng ý."
Dừng một chút, Phác Xán Liệt hôn lên mu bàn tay Biên Bá Hiền, "Tôi biết ngài không cho tôi đánh dấu nhất định là có nguyên nhân, tôi sẽ đợi ngài nói cho tôi biết, đợi một ngày nào đó có thể thật sự đánh dấu."
Biên Bá Hiền thở dài một hơi, sau đó đột nhiên giữ chặt bả vai Phác Xán Liệt, lật người thay đổi vị trí, hạ mắt nhìn hắn, một ánh mắt ôn nhu lại mang theo vài phần vui vẻ, khiến nụ cười có vẻ hơi tà mị, "Anh bạn nhỏ, có muốn đến chơi đùa một chút không?"
Phác Xán Liệt nhíu mày, vừa định đẩy người dậy, lại bị Biên Bá Hiền giơ tay ép xuống, "Đừng nhúc nhích anh bạn nhỏ, đem cậu giao cho tôi được không?"
Biên Bá Hiền mò lấy cà vạt ở một bên nắm trong tay, cúi đầu hôn Phác Xán Liệt, mút lấy bờ môi mềm mại của hắn rồi lại đem đầu lưỡi đi vào dò xét, sắc khí cực điểm quấn quýt.
Mãi đến khi khí tức của hai người đều có chút bất ổn, Biên Bá Hiền mới bật dậy ngồi trên người Phác Xán Liệt, nhìn anh bạn nhỏ vừa nãy triền miên trong lúc hôn bị y dùng cà vạt quấn quanh hai tay.
Phác Xán Liệt nhúc nhích hai cái tay bị trói chặt, một đôi mắt đẹp đẽ chớp chớp, mang theo chút mê mê nhìn sang.
Biên Bá Hiền liếm liếm bờ môi còn đẫm nước, từ từ cúi người, ở trên thân thể Phác Xán Liêt, từ dưới cằm xuống cần cổ, lại ở khắp nơi trước ngực không ngừng hạ xuống từng trận gặm nuốt hôn liếm.
Đầu lưỡi linh hoạt một đường uốn lượn hướng phía dưới, uyển chuyển trên cơ bụng rắn chắc, lưỡi vẫn không ngừng mà liếm mút, nâng lên đôi mắt có hơi nước, cười nhìn về phía Phác Xán Liệt, sau đó dùng răng cắn vào khóa kéo trên quần hắn, từ từ chậm rãi kéo xuống, thấy rõ vật nhô ra bên trong quần lót, cách một tầng vải vẫn có thể cảm nhận được độ cứng và sự hừng hực bên trong― thứ có thể đưa y lên mây, thoải mái đến chỉ có thể rên rỉ cùng rơi lệ.
Biên Bá Hiền khe khẽ cười, đưa tay nhấn vào mấy lần, cúi đầu dùng bờ môi mềm mại chà xát, ở lúc tiểu lính gác khó kiềm chế phát sinh tiếng ồ ồ thở dốc, quần lót bỗng nhiên bị kéo xuống hoàn toàn, nhìn cái thứ đáng sợ trước mắt bắn ra phẫn nộ đứng thẳng.
Ngực Phác Xán Liệt chập trùng thoáng chốc trở nên kịch liệt, giẫy giụa tựa vào đầu giường, ánh mắt nóng rực chiếu qua đây.
Biên Bá Hiền hai tay nâng lên vật to cứng trên dưới vuốt ve, quay về phía Phác Xán Liệt nở nụ cười xinh đẹp.
"Anh bạn nhỏ, tôi có thể nếm thử nó không?"
"Lão sư. . ." Phác Xán Liệt gian nan mở miệng, "Ngài không cần như vậy. . ."
"Nhưng tôi muốn" Biên Bá Hiền cúi xuống quỳ gối giữa hai chân Phác Xán Liệt, phần lưng tạo thành một đường cong mỹ lệ, đầu lưỡi duỗi ra nhẹ nhàng chạm vào quy đầu đang sưng lên trước mắt,"Tôi muốn nếm thử anh bạn nhỏ của tôi rốt cuộc có phải là vị sữa ngọt hay không."
Phác Xán Liệt nặng nề lắc đầu, "Không được! Ngài sẽ chịu không nổi, lão sư . . ."
"Không thể kìm được nha, " đôi môi đỏ hồng mở ra,"Tôi hiện tại đặc biệt muốn ăn cậu, anh bạn nhỏ."
Dứt lời, Biên Bá Hiền khẽ mỉm cười, cúi đầu ngậm lấy thứ trong tay, thẳng tắp đẩy đến cuống họng.
Bờ môi non mềm cùng thứ đỏ sẫm dữ tợn được Biên Bá Hiền ngậm trong miệng tạo thành một hình ảnh đối lập, bất kể là thị giác hay cảm quan nào, tất cả cực hạn 17 năm của tiểu lính gác đều bị dội bay, như một dòng điện từ sâu trong cơ thể phóng ra, cảm giác tê dại thoải mái trong nháy mắt truyền đến tứ chi. Phác Xán Liệt rốt cuộc khó có thể kiềm chế phát ra một tiếng rên.
Biên Bá Hiền không ngừng phun ra nuốt vào, đầu lưỡi ở phần đỉnh xoay một vòng, lại cong mắt nhìn lên Phác Xán Liệt, rõ ràng cố chống đỡ làm cho viền mắt đỏ lên, nhưng vẫn như cũ dùng một đôi mắt an tĩnh ẩm ướt nhìn sang, tràn đầy dung túng cùng nụ cười ôn nhu.
Phác Xán Liệt nghĩ, hắn có khả năng thật sự sẽ chết trong ánh mắt đó.
Hơn nữa hắn đồng ý.
Biên Bá Hiền nâng mắt nhìn thiếu niên, vốn là một khuôn mặt tuấn tú lóa mắt lại bởi vì nhiễm phải tình dục mà gò má ửng hồng càng thêm diễm lệ. Một đôi mắt đẹp đẽ lẫn một tầng hơi nước, trong mê loạn mang theo vài phần mờ mịt cùng nóng bỏng, không hề chớp mắt nhìn y, ánh mắt hừng hực mà quyến luyến.
Không khỏi nhớ tới lần đầu gặp gỡ, một tiểu lính gác rất ngại ngùng, dáng người kiên cường đứng trước mặt đoan chính chào theo nghi thức quân đội, một giây sau đã chuyển qua nhìn tay y chằm chằm hồn bay lên mây.
Dáng vẻ vừa ngây ngô vừa đáng yêu.
Sau đó, y liền bị tiểu lính gác trông uy phong lẫm lẫm này dính chặt vào người, dùng cái vẻ vụng về để biểu đạt phần tâm tư đơn thuần mà cực kỳ quý giá của hắn.
Có lẽ vậy, từ lúc vừa mới bắt đầu, y đã không có cách nào nhẫn tâm với thiếu niên này, không đành lòng từ chối hắn, không đành lòng đẩy hắn ra, lại càng không đành lòng thương tổn hắn, y dùng ôn nhu cùng sủng nịch không chút nào giữ lại toàn bộ đưa cho hắn, y thích nhìn hắn ngượng ngùng cười, thích âm thanh trầm thấp dễ nghe của hắn, rất rất thích ánh mắt chuyên chú mà ỷ lại của hắn lúc nhìn mình.
Đã từng là không đành lòng, mà bây giờ lại thành dứt bỏ không được.
Y nhìn thấy kết cục của chính mình, nhưng y không nỡ rời xa anh bạn nhỏ, bởi vì y rất rõ ràng, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, chính y, biến nó thành thứ tình cảm sâu sắc nhất.
Đã hòa tan vào máu trong cơ thể, mạnh mẽ đến đâu bám chặt đến đó, nếu có một phen như thế tâm có phải sẽ triệt để đau đớn không?
Y không sợ đau, nhưng mà y sợ anh bạn nhỏ sẽ đau, y rất rõ ràng địa vị của mình trong lòng hắn, cho nên đối với thiếu niên kia mà nói, không thể nghi ngờ chính là cực hình vạn tiễn xuyên tim.
Nhưng anh bạn nhỏ của y trẻ tuổi như thế xuất chúng như thế, hắn vốn nên có một tương lai tốt đẹp. . .
Một bước sai, từng bước sai.
Anh bạn nhỏ, tôi phải bắt cậu làm gì mới tốt?
Tôi nên làm như thế nào, mới có thể khiến nhân sinh của cậu sau này một đường suôn sẻ?
Tôi nên làm như thế nào, mới có thể khiến cuộc sống của cậu không có tôi vẫn có thể bình an vui sướng?
Nếu như có thể, tôi hy vọng có thể trở về ngày đầu tiên chúng ta gặp gỡ, tôi nhất định sẽ nói với bản thân mình, không được mềm lòng, cũng không cần trong lúc vô tình đem người kia khắc vào trong sinh mệnh.
Biên Bá Hiền phun thứ nóng rực trong miệng ra, dùng hai tay nhẹ nhàng nắm lấy, dùng đầu lưỡi khéo léo bắt đầu từ đỉnh từng tấc từng tấc liếm mút cho đến gốc, còn đem hai hòn bi ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi từng chút một thấm ướt, lại liếm về phần đầu đứng thẳng, bao lấy nó lần nữa.
Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều hội tụ về nơi đang bị khoang miệng nóng ướt bao lấy, loại dục vọng kia mãnh liệt đến mức có thể xé rách thân thể. Hắn nhìn thấy Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên, khóe miệng còn vương chút nước bọt chưa kịp nuốt xuống, vươn ngón tay nhẹ nhàng lau qua lại thấm vào bờ môi phẫn nộn, chậm rãi nở nụ cười.
"Anh bạn nhỏ, của cậu có hơi lớn, miệng tôi có chút đau rồi."
Phác Xán Liệt thở dốc, lý trí khiến hắn muốn ngưng, " Lão sư, đừng tiếp tục. . ."
"Tôi không muốn " ngón tay xinh đẹp của Biên Bá Hiền vẫn không ngừng vuốt ve, "Nói rồi, để tôi nếm thử mùi vị của anh bạn nhỏ."
Không có ai có thể chịu được khiêu khích như vậy.
Bàn về cả ngôn ngữ hay động tác, không chỗ nào mà không có sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng, từng tầng từng tầng bóc ra từng mảng lý trí của Phác Xán Liệt, từ từ mất đi khống chế.
Hắn chỉ có thể làm một cái lắc đầu vô nghĩa, "Lão sư. . ."
"Đừng nói chuyện, lão sư muốn ăn cậu." Biên Bá Hiền cười nói, lập tức một lần nữa ngậm lấy thứ trong tay, nuốt xuống một chút, chỉ là lần này không đơn giản dừng ở bên ngoài, mà là đem thứ thô to đến kinh người đó nuốt xuống, nuốt đến càng ngày càng sâu, thẳng tắp dò vào yết hầu chật hẹp.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Phác Xán Liệt khó có thể kiềm chế lại phát ra một tiếng than nhẹ, thân thể đột nhiên run lên.
Loại cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có xâm nhập đại não từ lâu đã không còn mấy tỉnh táo của Phác Xán Liệt, thật sự làm người ta điên cuồng. Mà đối tượng khiến người ta phát điên kia, hay chính là hình ảnh đang hiện ra trong con ngươi hắn, người hắn yêu tha thiết, hận không thể đem sinh mệnh đều tế hiến cho y, lúc này đang quỳ gối trước người hắn, lấy một loại tư thái nhỏ bé, dùng miệng thay hắn chiếu cố dục vọng.
Có một khắc Phác Xán Liệt thậm chí không có tiền đồ muốn khóc, hắn thay cái người được hắn xem như trân bảo cảm thấy uất ức, hắn căn bản không muốn người được tôn kính như thần linh kia rơi xuống bụi trần, nhưng mà đồng thời, hắn cũng cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Mâu thuẫn tình cảm phức tạp đan dệt vẫn chưa ở trong lòng được quá lâu, đã bị kích thích dưới thân đoạt đi hết thảy thần trí.
Biên Bá Hiền hai tay xoa nắn hai hòn bi nặng trịch, cùng lúc đó, vẫn không ngừng phun ra nuốt vào vật lớn trong miệng, theo độ cứng như càng đi sâu vào cuống họng.
Trong đầu như nổ tung vô số pháo hoa xán lạn chói mắt, Phác Xán Liệt thở gấp, hạ thân mất kiểm soát đột nhiên nhích lên đưa vật kia vào trong miệng Biên Bá Hiền.
Cực hạn ham muốn cũng bất quá là như thế.
Mà Biên Bá Hiền bị động tác mãnh liệt như vậy ép cho chảy nước mắt, nhưng vẫn như cũ dư thủ dư cầu*, bao dung nhận lấy, thậm chí còn cố gắng nghênh hợp.
*Ta cần ta cứ lấy
Mãi đến khi Phác Xán Liệt đang mất khống chế tìm về được một tia lý trí, giẫy giụa muốn rút ra từ trong miệng Biên Bá Hiền. Y liền sáng tỏ, hẳn là sắp bắn rồi.
Đè lại tay của Phác Xán Liệt, nắm lấy gốc rễ đẩy sâu vào, ngay sau đó, từng luồng từng luồng nóng bỏng gấp gáp kịch liệt phun vào khoang miệng, thậm chí dọc theo yết hầu đi xuống, thẳng tắp chảy vào trong dạ dày.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Biên Bá Hiền có chút vất vả đẩy thân thể lên, hai tay giữ trên vai Phác Xán Liệt, hơi hé miệng để hắn nhìn.
Thịt đỏ mềm, dịch trọc trắng.
Dâm ma đến khó mà tin nổi.
Phác Xán Liệt thất thần nhìn Biên Bá Hiền, nhìn y khép miệng lại, đường nét duyên dáng nơi cần cổ khẽ nhúc nhích, đem thứ trong miệng hết mức nuốt vào, còn lè lưỡi chậm rãi liếm khóe môi, như là đang thưởng thức mỹ vị gì đó.
"Ừ, anh bạn nhỏ quả nhiên là ngọt." Biên Bá Hiền nâng khóe miệng, "Tôi rất thích"
― xoạt.
Âm thanh vải vóc bị xé rách nghe rất rõ ràng, ở trong cản phòng an tĩnh lại có vẻ hơi chói tai. Phác Xán Liệt dễ như ăn cháo kéo đứt cà vạt trên cổ tay, rốt cuộc không thể nhịn được nữa vươn mình đem Biên Bá Hiền đặt ở dưới thân, một đôi mắt đỏ ngầu phảng phất có thể phun ra lửa.
Không có một chút dấu hiệu nào, Phác Xán Liệt cứ như vậy trực tiếp xông vào thân thể Biên Bá Hiền, nắm chặt chân y tách ra hai bên, tàn nhẫn mà đụng vào, thẳng tắp đưa gốc rễ tiến vào nơi sâu nhất, rất bạo lực.
"A―" thân thể Biên Bá Hiền bỗng nhiên cong lên, lại bị giữ chặt đè trở lại.
Phác Xán Liệt cúi người chặn miệng trước khi y kịp phát ra tiếng rên rỉ, điên cuồng gặm cắn cọ xát, thật giống như muốn đem cả người y nuốt vào trong bụng.
Cảm giác ướt át trơn nhẵn chặt chẽ bao bọc phần đầu vật lớn, một loại khoái cảm có thể khiến người ta phát điên, chỉ muốn tàn nhẫn đánh chiếm, không ngừng mà rút ra đâm vào.
Hai tay Biên Bá Hiền trống rỗng bấu chặt bả vai Phác Xán Liệt, theo từng trận đâm vào thân thể cũng lay động từng hồi. Dù là Biên Bá Hiền, vào giờ phút này cũng có chút không chịu nổi, thật sự quá sâu, cũng quá tàn nhẫn, cả người như sắp bị xé rách, trực tiếp chọc vào trong dạ dày, xuyên thấu cơ thể.
"A. . . ha. . . anh bạn nhỏ. . . sâu. . . quá sâu. . . rồi . . ." Biên Bá Hiền không thể không đưa tay ra che lên bụng, đầu cũng hơi ngửa ra sau để lộ cần cổ mê người, Phác Xán Liệt thuận thế cắn vào yết hầu của y, gặm cắn mút mát từng mảng từng mảng, để lại những vết đỏ rất hung ác.
"Lão sư. . ." hạ thân Phác Xán Liệt luật động càng nhanh hơn, thắt lưng mạnh mẽ không ngừng đẩy vật lớn ra vào, mỗi một lần đều nặng nề cọ xát vào nơi yếu ớt nhất trong huyệt đạo.
Phác Xán Liệt không biết nên làm sao để biểu đạt, chỉ là trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, loại hoảng sợ có thể đem người ta bức điên, hắn chỉ có thể không ngừng mà xông tới, không ngừng mà cảm thụ, người này vẫn ở đây, mà hắn còn đang trong thân thể y.
"Ư . . a. . . đừng. . . đừng chạm. . . nơi đó. . ." Biên Bá Hiền quả thực có chút không chịu nổi, khóe miệng còn vương lại ngụm nước bọt căn bản không có cách nào nuốt xuống, "Sắp chết rồi. . . anh bạn nhỏ. . . tôi sắp bị cậu làm chết rồi. . ."
"Lão sư, nói ngài sẽ không rời khỏi tôi." Phác Xán Liệt ôm chặt lấy Biên Bá Hiền, không có một cách thức cụ thể hôn hít lấy cổ y, khuôn mặt, cái trán, vật chôn trong thân thể y lại tiến vào càng sâu, va vào càng ác hơn, cuối cùng phun ra ở chỗ sâu trong vách trên thành ruột.
Biên Bá Hiền bị làm cho mềm nhũn chỉ biết lắc đầu loạn xạ, khóe mắt đọng giọt nước lơ lửng rồi chảy xuống.
Phác Xán Liệt lè lưỡi liếm từng giọt nước mắt.
Y bị hắn làm cho khóc.
Mỗi lần hung hãn làm, y cũng sẽ chảy xuống vài giọt lệ, bất quá đều là bởi vì thoải mái đến cực hạn mà cũng mệt mỏi đến cực hạn. Nhưng lần này không giống, hắn tựa hồ nghe được Biên Bá Hiền thấp giọng khóc, hắn không biết đây có phải là ảo giác hay không.
Khả năng thật sự là làm quá độc ác, y đều đem hắn khiêu khích thành như vậy, cho nên hắn mới không khống chế được. Phác Xán Liệt liền nhấc hai chân đã mềm oặt của Biên Bá Hiền gác lên vai, không chút do dự lần thứ hai đụng vào.
Biên Bá Hiền đã sớm bị làm thành một vũng nước, ngay cả khí lực tiếp tục rên rỉ cũng không có, tùy ý để người đè phía trên muốn làm sao thì làm, chỉ có thời điểm cao trào mới có thể từ nơi sâu xa trong cuống họng phát ra vài tiếng kêu rên.
Phác Xán Liệt lại một lần xuất ra bên trong cơ thể Biên Bá Hiền, bụng của y tràn đầy thứ kia của hắn. Vừa đem vật lớn ở trong huyệt rút ra, miệng huyệt liền chậm rãi chảy xuống một dòng chất lỏng màu trắng sền sệt, rơi vào trên mảnh chăn đã bị vò cho nhăn nhúm.
Hắn dần dần tách ra, chống tay ở trên thân thể đơn bạc của Biên Bá Hiền, thở hổn hển từng tiếng.
*****
Lúc Phác Xán Liệt mở mắt ra, Biên Bá Hiền đang an tĩnh nằm trong ngực hắn, hắn liền cúi xuống ở bên tai y trầm thấp nỉ non,"Lão sư, đau không?"
Biên Bá Hiền vùi ở trước ngực Phác Xán Liệt nhẹ nhàng lắc đầu.
"Xin lỗi " Phác Xán Liệt hôn một cái lên trán Biên Bá Hiền, " Xin lỗi. . ."
"Xin lỗi cái gì chứ " thanh âm của Biên Bá Hiền suy yếu chỉ còn lại khí âm, "Tôi mới là người có lỗi với cậu, anh bạn nhỏ. . ."
Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy cánh tay đang ôm Biên Bá Hiền có chút run rẩy, rõ ràng là trời đang thời kì nóng bức, hắn lại cảm thấy lạnh thấu xương.
"Cậu nếu như không gặp phải tôi thì tốt rồi. . . Anh bạn nhỏ, nếu như cậu, không thích tôi. . . thì tốt rồi. . ." thanh âm của Biên Bá Hiền càng ngày càng thấp, dấu hiệu như cây đèn cạn dầu sắp tắt, " Anh bạn nhỏ, tôi. . . luyến tiếc cậu. . ."
" Lão sư!" Phác Xán Liệt run rẩy cúi đầu, hắn nhìn thấy người đang ôm trong lồng ngực mình sắc mặt trắng bệch, gầy yếu phảng phất chỉ còn lại một bộ xương, quần áo khắp toàn thân đều bị máu tươi làm ướt sũng, chỉ có một đôi mắt vẫn như cũ ôn nhu, khóe miệng liên tục tràn ra máu tươi cũng vẫn như cũ mang theo ý cười.
"Đáp ứng tôi, một chuyện cuối cùng. . ." Biên Bá Hiền run rẩy nắm chặt tay Phác Xán Liệt, như dùng hết khí lực toàn thân.
Phác Xán Liệt chỉ cảm thấy trái tim bị tàn nhẫn đâm một nhát, hô hấp trong nháy mắt cũng dừng lại, đại não như bị một viên đạn xuyên qua, tai ù ù xé rách giống như toàn bộ sức sống của hắn đều bị cướp đoạt.
Lạnh, lạnh thấu xương, mỗi một khe hở trong xương đều lộ ra hàn khí.
"Không. . ." Phác Xán Liệt tan vỡ siết chặt cánh tay, giống như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng ôm chặt người trong ngực, "Không, không, không. . ."
Biên Bá Hiền kịch liệt ho khan vài tiếng, máu tươi từ trong miệng trào ra, nhỏ xuống trên tay Phác Xán Liệt.
"Quên tôi đi." Biên Bá Hiền nắm lấy bàn tay đang dần dần buông ra của Phác Xán Liệt, hơi thở mong manh,"Quên. . . thì sẽ không. . . đau đớn. . ."
"Lão sư --" thanh âm vụn vặt của Phác Xán Liệt gào thét, "Lão sư. . . xin ngài. . . tôi van xin ngài. . .không muốn. . ."
"Anh bạn nhỏ, anh bạn nhỏ"
Phác Xán Liệt đột nhiên mở mắt ra, thấy được Biên Bá Hiền đang vươn tay lau mồ hôi trên trán hắn, rất lo lắng nhìn sang. Trên người y chỉ vội vàng khoác lỏng lẻo cái áo sơ mi đã bị xé tơi tả, lộ ra bên ngoài dấu vết tràn đầy trên da thịt sau trận điên cuồng ngày hôm qua.
"Làm sao vậy? Gặp ác mộng?" Biên Bá Hiền tựa ở đầu giường, đem Phác Xán Liệt ôm vào trong ngực mình, cứ một lúc lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn.
Phác Xán Liệt đột nhiên giống như phát điên ôm lấy Biên Bá Hiền, gắt gao hôn môi y, điên cuồng cắn xé, mãi đến khi mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng.
Biên Bá Hiền không hề phản kháng chút nào, để mặc hắn cắn phá môi mình, liều mạng xoa nắn thân thể y.
Bởi vì y cảm giác được, cơ thể Phác Xán Liệt vẫn luôn mãnh liệt run rẩy, cường đại đến hàm răng cũng run rẩy.
"Lão sư. . ." Phác Xán Liệt rốt cuộc bình tĩnh lại, có chút dại ra nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền trước mặt, nháy mắt một cái cũng không dám.
"Tôi ở đây." Biên Bá Hiền cười nhìn sang.
"Không cho phép rời khỏi tôi." con mắt Phác Xán Liệt rơi xuống một giọt lệ, ngơ ngác mà nhìn Biên Bá Hiền, hai tay nắm chặt vai y, như sợ không vứt bỏ được sợ hãi " Ngài thề đi, sẽ không rời khỏi tôi."
Biên Bá Hiền nhẹ nhàng hạ mí mắt, một lát sau, nâng mặt Phác Xán Liệt nhìn hắn,"Vừa nãy rất sợ sao?"
Phác Xán Liệt gật đầu, thật sự, sợ hãi đến chết rồi.
Hắn không biết nếu như đó là thật, hắn phải làm cái gì? Cảm giác một giây đồng hồ cũng không sống nổi nữa.
Biên Bá Hiền cắn lên môi Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng liếm láp, "Vậy thì làm tiếp một lần nữa đi, như vậy thì sẽ không sợ."
Liền, liều chết triền miên.
Nhưng mà, bất quá sau tất cả, vẫn là sống mơ mơ màng màng trong nhất thưởng tham hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro