Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.1


Phác Xán Liệt kinh nghiệm chẳng có bao nhiêu, nghe được như vậy đột nhiên mất khống chế, bàn tay đặt bên hông Biên Bá Hiền cũng run rẩy, cảm thấy vừa khó tin vừa mừng rỡ, đan xen càn quấy tâm trí cùng cơ thể hắn.

Phác Xán Liệt thật sự cảm kích vận mệnh, để cho hắn có thể ở cái tuổi tốt nhất này được gặp y, nhưng cũng có chút tiếc nuối, tiếc nuối bản thân chưa từng được tham dự vào cuộc sống của y trước đây, y đi qua ngọn lửa chiến tranh, y làm rung động lòng người, y. . .yêu một ai đó, y bày ra ôn nhu với đối phương. Chỉ là vừa nghĩ tới trong lòng đã bị đố kị dằn vặt đến phát điên.

Nhưng mà bây giờ y nói ― chỉ có cậu.

Biên Bá Hiền vẫn chỉ cười nhìn thiếu niên trước mắt, mặt mày nhu hòa như nước.

Phác Xán Liệt bởi vì ngột ngạt mà âm thanh phát ra có chút run rẩy khó nhận biết, nhưng tay chân hoảng loạn mà luống cuống thì rất rõ ràng," Lão sư. . ."

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Ừ." Biên Bá Hiền giơ tay sửa lại một chút tóc rối bên thái dương Phác Xán Liệt.

"Chỉ có . . . tôi" Phác Xán Liệt nắm chặt bả vai Biên Bá Hiền, mắt sáng như đuốc, "Ngài chỉ có tôi."

Biên Bá Hiền cười khẽ, đáy mắt sủng nịch, "Đúng, chỉ có cậu."

"Một." Phác Xán Liệt càng ngày càng siết chặt ngón tay, giống như muốn đem tay mình hòa tan vào cơ thể y.

"Đúng vậy" bả vai truyền đến một trận đau đớn, nhưng Biên Bá Hiền vẫn không để ý chút nào, mỉm cười với hắn "Chỉ có một mình cậu, anh bạn nhỏ của tôi."

Lời còn chưa dứt, Phác Xán Liệt đã ập tới hôn, dùng sức trực tiếp liền bật cả máu, mùi gỉ sắt trong phút chốc tràn ngập giữa răng môi hai người. Thô bạo hút cắn cánh môi Biên Bá Hiền, đầu lưỡi cũng đồng thời xông vào càn quấy.

Biên Bá Hiền thuận theo mở miệng, hai tay ôm lấy sườn mặt Phác Xán Liệt, ngón tay còn xẹt qua bên tai, giống như khích lệ, dung túng.

Tin tức tố thoáng chốc bạo phát, mùi sữa thơm ngọt kích thích vị giác, hóa thành cảm giác đói bụng cùng ham muốn, Phác Xán Liệt cảm thấy trong cơ thể dấy lên một ngọn lửa hừng hực muốn nhấn chìm tất cả, hai tay không cách nào kiềm chế nhào nặn da thịt mềm mại bên hông Biên Bá Hiền, môi lưỡi cũng như nổi cơn điên mà một gặm hai nuốt, thiếu niên hay ngại ngùng bây giờ lại có không ít tàn nhẫn cùng bạo ngược, trực tiếp đem vải vóc cách trở giữa hai người xé xuống từng mảnh.

Vùi đầu giữa cần cổ tú lệ của Biên Bá Hiền, dọc theo động mạch dồn sức mút vào, dùng môi lưỡi cảm nhận mạch đập lên xuống rất có nhịp, xinh đẹp nhưng cũng mỏng manh, Phác Xán Liệt biết, chỉ cần hơi dùng sức, một cỗ huyết dịch nóng bỏng nhất định sẽ trào ra, vương vãi trên cả mặt mình. Trái tim bị đốt bừng bừng, thân thể mỗi một tế bào đều gào thét muốn giữ lấy, muốn hoàn toàn chiếm hữu.

Nhấm nháp trong miệng đều là khí tức thơm ngọt say lòng người, người trước mắt này y như một chén rượu khiến người ta mê đắm, mọi thời khắc đều rất quyến rũ.

"Cậu cứng rồi, anh bạn nhỏ, cấn tôi rất khó chịu đấy." Biên Bá Hiền cười có chút đắc ý, híp mắt, mở từng cái khuy áo của Phác Xán Liệt, đưa tay theo phần bụng dưới dọc mép quần lót đi vào dò xét, ngón tay thon dài miết nhẹ.

Thoáng chốc hạ thân tiểu Lính gác trướng lên đau đớn, Phác Xán Liệt cắn một cái lên vành tai Biên Bá Hiền, hô hấp nóng rực lọt vào tai đối phương, lồng ngực trần trụi cùng kề sát một chỗ, kịch liệt chập trùng

" Lão sư. . . chạm vào tôi . . ."

"Hả? Chạm ở đâu?" Biên Bá Hiền nghiêng đầu dán lên môi Phác Xán Liệt, trao đổi hô hấp với nhau, luồn vào quần hắn đặt tay lên thứ thô to nóng hừng hực, "Nơi này sao?"

Hô hấp của Phác Xán Liệt hơi ngưng lại, mạnh mẽ giữ chặt gáy Biên Bá Hiền ép về hướng mình, đầu lưỡi điên cuồng càn quét, thẳng muốn thâm nhập vào cuống họng, một sợi chỉ bạc tràn ra khóe miệng.

Biên Bá Hiền nắm trong tay thứ thô cứng đáng sợ chậm rãi lên xuống, vuốt ve mạch máu nổi lên xung quanh, ngón út còn liều lĩnh xoa chất nhầy đầu đỉnh, lại quay ngược lên nắn hai hòn bi nặng trịch.

"Muốn. . . ngài . . ." Phác Xán Liệt nắm chặt eo Biên Bá Hiền kéo sát vào mình, "Lão sư, tôi muốn ngài. . ."

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

Biên Bá Hiền giơ tay còn lại miết dọc trên môi Phác Xán Liệt lau sạch nước, còn thấy không đủ liền trực tiếp đưa hai ngón tay vào miệng hắn, "Làm ư, như thế nào?"

Biên Bá Hiền lấy ngón tay ướt nhẹp ra, liếm liếm khóe môi, dưới ánh mắt nóng rực của Phác Xán Liệt, đưa ra phía sau miệng huyệt bé nhỏ non mềm của mình, chôn vào một đốt ngón tay, lại từ từ đẩy hết toàn bộ đi vào.

"Làm như vậy?" âm thanh nhiễm màu tình dục của Biên Bá Hiền hơi dính dính, mỗi một chữ gần như mang theo tiếng rên rỉ, " Anh bạn nhỏ, cậu sao còn chưa làm?"

Lý trí ầm ầm sụp đổ, Phác Xán Liệt ngăn cản hành động của Biên Bá Hiền, ép sau lưng buộc y quỳ trên ghế sofa, bởi vì cánh tay dùng sức chống đỡ thân thể, làm cho xương bướm xinh đẹp phía sau càng lộ rõ, đường eo hấp dẫn cũng thấy rành rành, cái mông vểnh cao còn nhìn rõ miệng huyệt đã được ngón tay khuếch trương-- Toàn bộ đều khiến người ta nổi lên thú tính, quá câu dẫn.

Phác Xán Liệt dọc theo gáy Biên Bá Hiền hôn xuống phía dưới, lưu luyến ở hai mảnh xướng buớm hôn liếm, một tay vòng qua thân thể y nắm lấy vật đã trướng lên phía trước xoa nắn, tay còn lại thì nhắm ngoài miệng huyệt ấn ấn, nắm lấy ngón tay Biên Bá Hiền đồng thời cùng ngón tay mình đẩy vào nơi đó.

"Ư― "Biên Bá Hiền than nhẹ, mê loạn ngẩng đầu lên, "Anh bạn nhỏ. . . không muốn tay . . ."

Phác Xán Liệt mang theo ngón tay Biên Bá Hiền tàn nhẫn mà cắm vào, cúi đầu cắn vành tai y, "Muốn cái gì?"

"Muốn. . ." hô hấp của Biên Bá Hiền càng ngổn ngang, nhưng vẫn như cũ khó nén được ý cười," Muốn. . . súng của anh bạn nhỏ. . . làm tôi. . ."

Phác Xán Liệt ôm mặt Biên Bá Hiền hôn một cái, buông tha tất cả khắc chế, rút ngón tay hai người ra, vật trướng đến sung huyết nhắm ngay miệng huyệt không chút do dự đẩy mạnh, ma sát trên vách nóng bỏng đi vào đến cùng, vùi thật sâu vào nơi nhẫn nhụi tinh tế ép cho người ta muốn phát điên.

"A. . . A. . . anh bạn nhỏ" thân thể Biên Bá Hiền trở nên mềm nhũn, "Cậu. . . cậu nói. . . cậu tuổi không lớn lắm, nơi đó. . . làm sao có thể. . . A. . . Nhẹ một chút bảo bối, nơi đó làm sao có thể, lớn như vậy chứ?"

Lần này xuyên qua phi thường tàn nhẫn, trực tiếp vào sâu đến cùng mà còn chưa kịp mở rộng nhục huyệt, chỉ cảm thấy bên trong cực nóng tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy mình, Phác Xán Liệt trầm thấp thở hổn hển, hưởng thụ cực hạn vui vẻ trên thân thể.

Biên Bá Hiền bị xuyên vào tay chân như nhũn ra, nhưng vẫn như cũ không chịu ổn định, cánh tay run run cố gắng chống đỡ thân thể, đột nhiên va về phía Phác Xán Liệt, nuốt trọn vật kia.

"A. . . Ha. . ." Biên Bá Hiền tìm kiếm rồi nắm chặt bàn tay Phác Xán Liệt, thở gấp cười, "Như vậy. . . Như vậy mới có thể. . . Biết không?"

Con ngươi của Phác Xán Liệt càng ngày càng sâu, đưa tay che kín miệng Biên Bá Hiền, hơi cúi người, "Lão sư, lát nữa, không muốn nghe cầu xin."

Biên Bá Hiền lè lưỡi quét qua lòng bàn tay hắn, ánh mắt nổi lên ý cười.

Phác Xán Liệt giương khóe miệng, không có ý định cất tay, phân thân lui ra ngoài chỉ còn phần đầu chôn ở miệng huyệt, giống như khiêu khích mà sượt sượt, Biên Bá Hiền khó nhịn muốn lên tiếng, lại cảm giác được có vật tàn nhẫn đâm vào, hướng ngay điểm non mềm mẫn cảm nhất trong thân thể.

Biên Bá Hiền bị tập kích bất ngờ, trong nháy mắt thân thể cong lên, rồi lại như vô lực ngã oặt, bản năng muốn chạy trốn loại kích thích trí mạng này, nhưng miệng không thể hé, phía dưới thì vẫn bị những cú thúc dồn dập nghiền nát.

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Lão sư ― "Phác Xán Liệt cắn lỗ tai Biên Bá Hiền, giữ chặt eo đối phương tiếp tục mãnh liệt xuyên qua, " Tôi. . ."

Khóe mắt Biên Bá Hiền nổi lên ánh nước, đầu lưỡi nhiều lần liếm láp gặm cắn trong lòng bàn tay Phác Xán Liệt, có thể là đang cầu xin tha, hoặc cũng có thể là thoải mái đến cực hạn.

Phác Xán Liệt biết Biên Bá Hiền sắp ra rồi, dùng tốc độ cực nhanh nắm lấy vật dưới thân y, ngón tay cái chặn phần đỉnh, cường độ luật động phía dưới vẫn như cũ không giảm.

Nước mắt Biên Bá Hiền tràn ra, tiếng rên rỉ bị chặn trong cổ họng chỉ có thể biến thành từng tiếng thống khổ rồi lại thoải mái nghẹn ngào. Lắc đầu lung tung, đưa tay ra giãy dụa.

Phác Xán Liệt buông lỏng bàn tay đặt trên miệng Biên Bá Hiền, trói hai tay đang giãy dụa của y lại, " A. . . Không xong rồi. . . Anh bạn nhỏ. . . xin cậu. . .van xin cậu. . .tôi. . .a"

Phác Xán Liệt liên tục nhắm vào nơi tiêu hồn cọ xát, âm thanh trầm thấp mà ôn nhu, thâm tình trong mắt như muốn tràn ra ngoài. Hắn nhắm mắt lại khẽ hôn sau gáy Biên Bá Hiền, giống như thành kính cúi đầu trước vị thần của mình.

"Lão sư, " Phác Xán Liệt nới lỏng hai tay Biên Bá Hiền, giữ bả vai y, chậm rãi mở mắt ra.

"Tôi yêu ngài."

Biên Bá Hiền bắn ra, thân thể vốn đã kiệt sức nhưng vẫn cố dùng hết khí lực nghiêng đầu qua nhìn, run rẩy đến gần hôn lên khóe môi Phác Xán Liệt.

"Anh bạn nhỏ. . . . . ." Biên Bá Hiền rốt cuộc mất hết sức, vùi dưới thân Phác Xán Liệt thở hổn hển," Anh bạn nhỏ . . . Tôi kỳ thực rất sợ. . ."

"Lão sư."

Biên Bá Hiền nhắm hai mắt lại, bởi vì thể lực tiêu hao nên âm thanh yếu ớt gần như không nghe thấy, nhưng khóe miệng vẫn giữ lại một nụ cười, "Vốn là. . .Tôi đã không có cái gì có thể mất rồi. . .Thế nhưng hiện tại tôi lại có cậu. . . cho nên tôi mới cảm thấy sợ. . . Tôi sợ. . . tôi sẽ không bảo vệ được cậu. . ."

"Không phải sợ." Phác Xán Liệt nắm chặt bàn tay Biên Bá Hiền nhẹ nhàng hôn lên,"Tôi đã nghĩ đến rồi, kết cục tốt đẹp nhất, cho mình, một là cùng ngài đến già, hai là vì ngài mà chết."

Lúc Phác Xán Liệt tỉnh dậy trời còn chưa sáng. Người nằm trong ngực hắn vẫn yên tĩnh ngủ say, hô hấp đều đều, chắc ngày hôm qua mệt mỏi quá rồi.

Trong đầu vô thức hiện lên một đoạn triền miền mơ hồ, Phác Xán Liệt không nhịn được mặt bắt đầu nóng lên, nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ hai má cho nhiệt độ hạ xuống, lo lắng người bên cạnh bất ngờ tỉnh lại sẽ thấy được. Bị y nhìn thấy, khẳng định lại cười hắn, giống như rất nhiều buổi sáng trước đây

"Ai có thể nói cho tôi biết, anh bạn nhỏ nhà tôi tại sao cứ thích thẹn thùng như vậy nhỉ?"

"Để tôi đoán, có phải ý cậu là muốn được tôi khen ngợi không? Oa, thuật bắn súng của anh bạn nhỏ nhà chúng ta thật sự cao siêu, đặc biệt lợi hại, rất thoải mái nha."

"Này, anh bạn nhỏ, lần đầu của chúng ta cậu không hề như vậy nha, có điều thần trí cậu lúc đó cũng không rõ ràng lắm, khả năng là không nhớ được, nếu không chúng ta ôn lại một chút kỉ niệm được không?"

Mình đúng thật là không bao giờ nói lại y.

Mà đôi mắt xinh đẹp đó bây giờ đang nhắm chặt, làm cho khuôn mặt thanh tú càng thêm vẻ ôn nhu. Phác Xán Liệt dựa ở đầu giường nhìn thật lâu, trong vô thức tim đập càng kịch liệt.

Chính hắn cũng không hiểu, cho dù đã trải qua một thời gian dài như vậy, cho dù bọn họ đã làm hết thảy những chuyện thân mật nhất, ngay cả khi hắn đã nhìn y quá quá nhiều lần, nhưng mà mỗi khi y quay lại nhìn hắn, vẫn luôn là mặt đỏ tim đập, giống như mỗi lần nhìn là một lần động tâm.

Hắn như lại thêm một lần nữa yêu y, mỗi một lần so với trước đó càng sâu sắc, mỗi một lần càng thêm mãnh liệt, cứ như vậy, ngàn ngàn vạn vạn lần.

Nhưng mỗi khi hắn bởi vì lòng tràn đầy yêu thương mà cảm thấy vui sướng, sự sợ hãi bị giam cầm sâu trong nội tâm cũng sẽ lũ lượt kéo đến. Giống như có cái dây thừng treo hắn giữa vực sâu, không biết khi nào thì đứt.

Phác Xán Liệt dùng đầu ngón tay dọc theo cái trán láng mịn, miêu tả đường nét gò má Biên Bá Hiền, cho đến lúc rơi xuống đôi môi mỏng tinh xảo, không nhịn được chậm rãi miết, xúc cảm vẫn mềm mại nhẵn nhụi như thế, cảm giác hôn lên vẫn khiến người ta say sưa như thế.

Đột nhiên muốn liều lĩnh hôn thật.

Phác Xán Liệt mím mím miệng, do dự chậm rãi cúi người, cho đến lúc thật gần có thể cảm nhận được cả hô hấp của đối phương.

Mà người vốn đang ngủ lại đột nhiên mở miệng cắn vào ngón tay ở bên môi mình, mắt cũng mở ra, bên trong tràn ngập ý cười.

Lén lút làm chuyện xấu bị phát hiện, Phác Xán Liệt theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Biên Bá Hiền nắm chặt, ngón tay trắng mịn ở trên mu bàn tay hắn xoa xoa, vốn là chuyện bình thường, lúc này lại cảm thấy vô cùng mờ ám.

"Tiểu tử lại định làm chuyện xấu?"

"Không có." Phác Xán Liệt cố gắng trấn định, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nhàn nhạt tựa một bên.

"Ồ, không có sao, " Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt để trước ngực, lại thay đổi tư thế cho thoải mái, hướng về phía hắn nháy mắt mấy cái, "Tôi còn tưởng có người muốn lén lút ăn tôi đấy."

Ăn cái gì. . .

Phác Xán Liệt rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, khuôn mặt đỏ ửng.

"Ồ? Anh bạn nhỏ nhà chúng ta làm sao lại đỏ mặt vậy?" Biên Bá Hiền một mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Phác Xán Liệt nhìn ánh mắt đầy trêu chọc của Biên Bá Hiền, mà đối phương càng cố ý vuốt ve ngón tay hắn trong lòng bàn tay mình, cái chân mảnh khảnh bên dưới cũng bắt đầu tìm đến hai chân hắn quấn lấy.

"Nhìn cái gì chứ?" Biên Bá Hiền ngoẹo cổ cười.

"Không. . ."

Ngón chân Biên Bá Hiền ở trên đùi hắn ngọ nguậy, "Đẹp không?"

"Đẹp." Phác Xán Liệt bật thốt lên, nói xong mới ngớ người mình làm sao có thể cứ tự nhiên như vậy nói ra chứ, muốn che giấu nên giả bộ ho khan một cái.

Biên Bá Hiền cười khẽ, xoa mặt thiếu niên, "Nếu như sau này tôi trở nên vừa già vừa xấu thì làm sao đây? Mặt mũi còn nhăn nheo nhó nhúm, không chê sao?"

Phác Xán Liệt trượt xuống đè trên người Biên Bá Hiền, áp chế hành động châm lửa trước sau của y, giam hai tay không yên phận ở hai bên, cúi đầu nhìn, trong ánh mắt đều là nhu tình, giọng nói cũng tràn đầy chờ mong cùng thành kính,"Cầu còn không được."

"Hôn một cái đi, anh bạn nhỏ." Biên Bá Hiền liếm môi, lúc Phác Xán Liệt còn hơi nghiêng đầu đến bên tai hắn nhẹ giọng nói, "Nhưng mà, tôi vẫn hi vọng trong trí nhớ của cậu, tôi mãi mãi là dáng vẻ ưa nhìn nhất."

Sau đó, không đợi Phác Xán Liệt kịp phản ứng đã ngẩng đầu ngậm lấy đôi môi bắt đầu tỏa ra mùi sữa của thiếu niên.

Mà lúc Phác Xán Liệt vẫn chưa hết sững sờ, Biên Bá Hiền đã kết thúc nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này. Rất ý vị lè lưỡi liếm môi hắn một cái, ngón tay với khớp xương rõ ràng còn ở trước ngực Phác Xán Liệt vẽ vời, mắt cười mê hoặc, "Có hai lựa chọn."

Tay Phác Xán Liệt bắt đầu sờ soạng cơ thể Biên Bá Hiền, trượt trên da thịt nhẵn mịn nhào nặn, ánh mắt bỗng thâm trầm mà mơ hồ nóng rực, "Cái gì."

Biên Bá Hiền hơi ngẩng đầu, hôn lên yết hầu khiêu gợi nhô ra của hắn, "Xuống giường, hoặc là ――"

Biên Bá Hiền đem cái chân gầy nhỏ quấn lấy hông Phác Xán Liệt, "Thượng tôi."

Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào con ngươi của Biên Bá Hiền, lúc nào cũng giống như có ánh sáng lưu chuyển trong đó, ẩm ướt mà nhu hòa, lúc này còn lộ ra một chút khát cầu dục vọng, phóng đãng như yêu tinh.

"Chọn cái gì?" Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt, cười híp mắt nhìn hắn.

Câu trả lời của Phác Xán Liệt là càn quấy hôn xuống.

Rèm cửa sổ che lại ánh sáng nhạt nhòa chiếu vào căn phòng với cảnh tượng kiều diễm.

Mà nói đến đối tượng đang triền miên bên trong, Phác Xán Liệt đột nhiên từ bên gáy Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên, cưỡng chế động tình muốn thiêu đốt cơ thể, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Biên Bá Hiền giữ cằm hắn quay đầu lại, "Anh bạn nhỏ gan càng ngày càng lớn mà, ở trên giường của tôi cũng dám phân tâm?"

"Không, " hô hấp của Phác Xán Liệt vẫn chưa ổn định, mày lại nhíu càng chặt, "Bên ngoài hình như. . ."

"Hình như cái gì?" Biên Bá Hiền có chút bất mãn chỉ trỏ chóp mũi Phác Xán Liệt, thanh âm cầu hoan mềm mại ngọt ngào,"Rốt cuộc là muốn hay không muốn đi vào?"

Phác Xán Liệt áp chế dục vọng rêu rao trong thân thể, nhìn thật sâu vào mắt Biên Bá Hiền.

Cặp mắt kia vẫn dịu dàng như cũ, còn hiện lên một chút gợn sóng như mặt hồ, mang theo dụ dỗ trần trụi, sâu thẳm như muốn hút người ta rơi vào trong đó. Chỉ là, Phác Xán Liệt cúi đầu, như muốn xác định điều mình vừa nhìn thấy, hoặc có thể, mắt hắn thật sự có vấn đề, nhưng trong ánh mắt làm hắn mê mẩn đó, sâu trong con ngươi lập tức khiến hắn sáng tỏ.

"Lão sư!"

Phác Xán Liệt hoàn toàn khẳng định cảm giác của mình vừa rồi, một loại cảm giác quỷ dị không ngừng xấm lấn. Chỉ là năng lực cảm nhận ưu việt của hắn chưa bao giờ gặp phải tình hình khó hiểu như thế này, trong thân thể cuồn cuộn ham muốn không ngừng phá hủy tinh thần vực cứng như bàn thạch. Vào giờ phút này hắn rốt cuộc có thể xác định, cảm nhận của hắn vẫn luôn nhận lấy nhiễu loạn, loại nhiễu loạn kín đáo trực tiếp khống chế tinh thần vực của hắn, giống như muốn hoàn toàn áp lại giác quan nhạy bén vốn có, mà tất cả những hành động này đều là nhân lúc hắn lơ đãng mà làm, bởi vì hắn đang tập trung vào dục vọng, bởi vì hắn hoàn toàn tín nhiệm y.

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, ý cười trên mặt y không hề giảm.

"Tại sao. . ." Phác Xán Liệt muốn đứng lên lại phát hiện toàn bộ khí lực đều biến mất, mềm nhũn đè trên người Biên Bá Hiền, chỉ có một đôi mắt cố chấp nhìn y, mang theo sự khó hiểu, mang theo uất ức, mang theo cả tức giận.

Biên Bá Hiền đặt tay lên đầu Phác Xán Liệt, xoa mái tóc mềm mại của hắn, nâng mặt hắn đối diện với mình, nhẹ giọng thở dài "Xin lỗi, anh bạn nhỏ."

Biên Bá Hiền chậm rãi đưa tay xuống vòng qua cổ Phác Xán Liệt, "Có vài vật bẩn thỉu, tôi hi vọng cậu không bao giờ phải nhìn thấy."

Phác Xán Liệt bỗng dưng trừng lớn hai mắt, khóe miệng hơi nhúc nhích, ý thức vân của Biên Bá Hiền cũng dần buông lỏng. Y rũ mắt, đầu ngón tay do dự co lại mấy lần, liền đánh một quyền vào sau gáy Phác Xán Liệt.

Trước khi mất đi ý thức một giây, khắp khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đều là một vẻ không thể tin được.

Như con chó nhỏ bị bỏ rơi, bất lực mà cô đơn.

Biên Bá Hiền ôm tiểu Lính gác vào trong lòng, liên tục hôn lên đỉnh đầu hắn, "Anh bạn nhỏ, không muốn cậu nhìn thấy tôi như vậy, tôi sẽ đau lòng."

Lấy tạm áo ngủ ở đầu giường mặc vào, quần áo ngày hôm qua đã sớm tan tác trên đất ngoài phòng khách, Biên Bá Hiền đi ra khỏi phòng, từ trên kệ lấy xuống một bình rượu đỏ cùng một cái ly.

Lúc cửa bị đẩy ra, Biên Bá Hiền lười biếng dựa trước bàn, mỉm cười nâng ly ――

"Đã lâu không gặp, ngài tổng thống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt