Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.2


Phác Xán Liệt vô cùng ghét uống thuốc, nhất là mấy loại thuốc nước, chỉ nghe cái mùi là mày đã nhăn lại, chớ nói gì đến việc đưa vào trong miệng, nhưng phải nhìn như vậy mới thực sự thấy rõ hắn đúng là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Y như giờ khắc này, Biên Bá Hiền đã cầm chén thuốc đứng bên giường rất lâu, mà Phác Xán Liệt trước sau vẫn vùi ở trên giường nhắm mắt giả chết, làm sao cũng không chịu dậy.

Biên Bá Hiền nín cười để cái chén trên bàn, ngồi bên mép giường, đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt vành tai Phác Xán Liệt, "Ngủ rồi"

Phác Xán Liệt vẫn nhắm mắt bất động.

Biên Bá Hiền làm bộ thở dài, "Ai. . . anh bạn nhỏ ngủ mất rồi, vậy mình đi thôi."

Nói xong liền đứng lên, tay lập tức bị giữ chặt.

Biên Bá Hiền xoay người nhìn Phác Xán Liệt nắm tay mình mà vẫn cứng đầu nhắm chặt mắt, không nhịn được lại bật cười, "Anh bạn nhỏ của chúng ta mộng du hay là tỉnh rồi ấy nhỉ?"

Phác Xán Liệt rốt cuộc mở mắt ra, nhìn y chằm chằm, còn làm ra dáng vẻ rất uất ức.

Biên Bá Hiền ngồi trở lại bên giường, cười chỉ chỉ chóp mũi Phác Xán Liệt, động tác thân mật nhưng lời nói lại lành lạnh trong suốt, "Dậy uống thuốc được rồi chứ?"

Phác Xán Liệt bĩu môi, " Đắng."

Biên Bá Hiền một lần nữa bưng chén đến, "Đúng là đắng, nhưng Khánh Tú nói thuốc này rất có hiệu quả" nói xong dừng một lúc, cười híp mắt sáp lại "Có muốn đánh Chung Nhân nữa không?"

Câu nói này rõ ràng có tác dụng, Phác Xán Liệt do dự một lúc vẫn phải ngồi dậy, giông như gặp đại địch nhìn chằm chằm cái chén trong tay Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền đưa thuốc tới, Phác Xán Liệt phản xạ có điều kiện nghiêng đầu qua một bên, lông mày lại nhíu.

"Không uống thuốc thì hôm nay ngủ một mình." Biên Bá Hiền quơ quơ cái chén trong tay.

Phác Xán Liệt quay đầu trở về, mím môi nhìn Biên Bá Hiền, nắm lấy cổ tay y.

"Ngủ một mình nha, " Biên Bá Hiền rút tay lại, "Cũng không được sờ"

Cả khuôn mặt Phác Xán Liệt đều xoắn xuýt, tội nghiệp muốn đưa tay kéo y.

Biên Bá Hiền nâng tay lên kiên quyết không cho chạm,"Nói rồi, không uống thuốc không được sờ." Nói xong còn cảm thấy chưa đủ đáng ghét bồi thêm "Không chỉ không cho sờ, còn không cho hôn, không cho. . ."

Lời còn chưa nói hết cái chén trong tay đã bị cướp đi, Phác Xán Liệt nhắm chặt hai mắt ngửa đầu đổ vào miệng, lại mở mắt nhìn sang.

Biên Bá Hiền ý cười nhẹ nhàng nhìn hắn," Ngoan, nuốt xuống."

Mùi vị trong miệng khiến Phác Xán Liệt theo bản năng muốn nôn, càng cố nuốt xuống lại càng nuốt không trôi, ngực kịch liệt run lên, hai má cũng phồng phồng, khó chịu đến độ viền mắt ê ẩm, ép buộc chính mình dù không muốn uống cũng không được phun.

Nhìn hắn bắt đầu hoảng loạn kéo luôn cả tay mình đi kiếm chỗ phun thuốc. Biên Bá Hiền cười cợt, vươn người đến nâng mặt hắn, ngậm lấy bờ môi kia, cứng rắn cạy bằng được khớp hàm, đem đầu lưỡi đi vào dò xét.

Mùi rượu thơm ngọt trong miệng, bị mút mấy cái khiến cổ họng Phác Xán Liệt khẽ nhúc nhích, đem chất lỏng tràn đầy giữa răng môi hai người nuốt vào yết hầu.

Biên Bá Hiền đem số thuốc còn dư trong chén uống một hơi cạn sạch, thả xuống bên cạnh rồi lại lần nữa ngẩng đầu hôn lên, đem hết nước thuốc trong miệng đẩy qua. Phác Xán Liệt rất nhanh đổi khách làm chủ, cuốn lấy đầu lưỡi Biên Bá Hiền đang khuấy tung trong khoang miệng, khiến cái hôn trở nên càng kịch liệt, cướp đoạt hô hấp, thần trí mơ hồ.

Mãi đến khi hơi thở rối loạn mới chịu tách ra.

Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt, lè lưỡi liếm dược chất chảy dọc khóe miệng hắn, còn mút một cái ở môi dưới ẩm ướt, lúc này mới hài lòng ngồi dậy, "Xem này, không phải uống xong rồi sao?"

Phác Xán Liệt lè lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua môi dưới, lén lút liếc cái chén trên bàn, dáng vẻ có chút chờ mong.

Biên Bá Hiền mỉm cười cầm cái chén lắc lắc, "Không còn nha, muốn uống nữa phải đợi ngày mai."

Phác Xán Liệt nhất thời cảm thấy mất mát, rũ mắt "Ừ" một tiếng.

"Thật ngoan." Biên Bá Hiền xoa xoa đầu hắn rồi đứng dậy, Phác Xán Liệt thấy y muốn đi khỏi phòng buột miệng kêu lên, " . . . Lão sư."

"Hửm" Biên Bá Hiền xoay người nhìn hắn.

Phác Xán Liệt há hốc mồm, sau đó hất cằm ám chỉ cái chén trong tay y, "Uống hết rồi."

"Nha, là muốn tôi khen một câu à" Biên Bá Hiền giả bộ nhíu mày, "Anh bạn nhỏ nhà chúng ta giỏi quá, đem thuốc uống cạn sạch."

". . . Không phải." Phác Xán Liệt mím mím môi, "Uống thuốc có thể cùng ngủ . . ."

Biên Bá Hiền rốt cuộc không nhịn được bật cười, "Cho chiếm tiện nghi rồi còn tính toán?"

"Tính." Một chữ rất có khí phách.

"Được rồi." Biên Bá Hiền vẫn cười ôn hòa nhĩ nhã, "Ngày hôm nay vẫn sẽ ngủ cùng anh bạn nhỏ, có thể chạm, cũng có thể hôn, còn có thể . . ."

Biên Bá Hiền nháy mắt một cái, cười đi ra khỏi phòng.

Phác Xán Liệt yên lặng một lần nữa nằm xuống, che lại gò má ửng đỏ.

******

Phác Xán Liệt chỉ nghỉ ngơi một ngày đã biến trở về bình thường, tinh thần phấn chấn, thẳng thắn đối diện với sự kinh ngạc của Biên Bá Hiền.

Như đã hẹn trước, Phác Xán Liệt tới lối đi bí mật trong sở nghiên cứu khoa học của Liên Bang.

Đi vào phòng thực nghiệm của Đô Khánh Tú ở sâu trong rừng, bên trong truyền tới âm thanh bình tĩnh nhưng đầy bất lực.

"Ta nhắc nhở ngươi lần nữa, cút ngay."

"Ngươi còn quấn lấy ta, ta sẽ không khách khí."

"Thả ra!"

"Ngươi đừng có quá phận!"

Phác Xán Liệt nhíu mày, chỉ vài câu nhưng đã cơ bản xác định được tình hình bên trong-- Đô Khánh Tú đang bị làm phiền.

Phác Xán Liệt không chút nghĩ ngợi trực tiếp đạp cửa tiến vào, vì quá dùng sức nên ván cửa lập tức vỡ vụn, vọt đến bên cạnh Đô Khánh Tú, tỏa ra áp lực tinh thần.

Đô Khánh Tú mặt không biểu cảm cũng vừa lúc quay đầu lại, Phác Xán Liệt thắng gấp trợn mắt nhìn― một con thú bốn chân đang cuốn lấy đùi Đô Khánh Tú, là gấu trúc.

Đô Khánh Tú nhìn lướt qua cánh cửa hoàn toàn bị hủy, lại thu hồi ánh mắt đánh giá Phác Xán Liệt đang quẫn bách, vẫn không có chút biểu cảm nào mở miệng, "Đến rồi?"

"Ừ, " Phác Xán Liệt gật đầu, mang theo áy náy nhìn sang, "Xin lỗi, cửa. . ."

"Không sao, sẽ có người tới sửa." Đô Khánh Tú nhàn nhạt đáp lại, xoay người muốn đi lấy một cái ống nghiệm, mang theo quả cầu thịt trên chân trông có vẻ rất bất tiện, lại cúi đầu lành lạnh nói, "Ta nói lại một lần cuối, đi xuống mau."

Gấu trúc vẫn bám chặt Đô Khánh Tú, ngẩng đầu dùng vành mắt đen thui nhìn cậu, trông rất là ngây thơ vô tội.

Đô Khánh Tú không thèm để ý đến nó nữa, mặt lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước, Phác Xán Liệt chạy qua giúp lấy ống nghiệm đặt vào trong tay cậu.

"Cảm ơn." Đô Khánh Tú lại khó khăn xoay người, kéo theo con gấu trúc đi về bàn thí nghiệm," Lôi Đình, lần thứ ba, xuống."

Lôi Đình vẫn như cũ không chịu động, bốn chân lại ôm càng chặt.

Đô Khánh Tú đặt ống nghiệm sang một bên, không tốn chút sức nhấc con gấu trúc bám trên đùi ném đi.

Phác Xán Liệt hơi nghiêng người, mắt thấy bé gấu tròn vo bay theo một đường parabol đẹp mắt, đập ngay vào vách tường cách đó không xa, lại dọc theo vách tường chậm rãi trượt xuống, uất ức vùi trên đất.

Phác Xán Liệt trợn mắt ngoác mồm xoay người, Đô Khánh Tú giống như hoàn toàn quên mất hành vi bạo lực của mình vừa rồi, chỉ chăm chú với chuyện trong tay, còn đưa ý thức vân hướng về phía hắn, "Có thể không?"

Phác Xán Liệt gật đầu, âm thầm run lên, sợ mình cũng bị ném đi rồi dán trên tường như vậy.

Lôi Đình lăn mấy cái, ngoẹo cổ nhìn Phác Xán Liệt, rất vui vẻ chạy đến, móng vuốt cào cào trên đùi hắn, từng bước trèo lên.

". . ." Phác Xán Liệt cảm thấy mình giống như cái thân cây bị cột lại.

Đô Khánh Tú liếc mắt một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Không sao đâu, ném đi là được."

". . ." Phác Xán Liệt thực sự không nhẫn tâm, ôm được thì cứ ôm đi vậy.

"Muốn tìm Dẫn đường kết hợp không?" Đô Khánh Tú đem ý thức vân dò vào tinh thần vực của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên.

"Anh ấy không được." ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ." Tôi nói những người khác."

Phác Xán Liệt không chút nghĩ ngợi từ chối," Không."

Đô Khánh Tú gật đầu, nói thêm, "Quá trình tái thiết tinh thần vực sẽ rất đau đớn."

"Ừ."

Hai kẻ ít nói tự nhiên sẽ chẳng được mấy lời, tất cả rơi vào trầm mặc, cũng có thể coi như là hiểu ngầm.

Đô Khánh Tú lấy ra một ống nghiệm, cảm ứng được ý nghĩ của Phác Xán Liệt ," Lát nữa muốn đi tìm Kim Chung Nhân đánh nhau?"

Phác Xán Liệt gật đầu, "Muốn mời tư lệnh chỉ điểm."

Đô Khánh Tú đem chất lỏng đồ vào một cái bình khác, hướng đến vòi nước tẩy sạch tay, đột nhiên mở miệng, "Chân hắn phản ứng chậm hơn tay rất nhiều, đó là nhược điểm."

Phác Xán Liệt ngẩn người, nhẹ cong khóe miệng, "Cảm ơn."

Đô Khánh Tú không nói nữa, đeo khẩu trang tiếp tục bận rộn.

"Còn có, thân thủ của hắn khá là. . . " Đô Khánh Tú suy tư một lúc," Khá là cản trở, cứ nhớ chân là được."

"Còn nếu tìm Ngô Thế Huân đánh nhau, cậu ta nói cái gì cậu cũng đừng để ý. Chờ một lúc cậu ta bị bức điên rồi hãy đánh."

Phác Xán Liệt đột nhiên hiếu kỳ, có bao nhiêu thù oán mới nói được vậy chứ. . .

Biên Bá Hiền dẫm lên cánh cửa vỡ nát, ngẩng đầu nhìn khung cửa còn lung lay phía trên, đưa tay nhẹ nhàng đụng một cái, nhánh gỗ mang theo mảnh vụn ầm ầm rơi xuống đất. Biên Bá Hiền phủi phủi bụi bặm trên vai, ung dung đi vào.

Còn chưa kịp mở miệng, cục thịt tròn vo trong phòng đã hứng thú bừng bừng chạy tới, ôm lấy chân Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn y.

Biên Bá Hiền cúi người xoa xoa đầu nó, đưa tay ôm lên, "Tiểu Lôi Đình khỏe không?"

Lôi Đình duỗi hai cái chân béo múp ôm lấy cổ Biên Bá Hiền, thân thiết cọ cọ.

Đô Khánh Tú quay đầu lại, " Anh đến rồi à."

Biên Bá Hiền hất cằm chỉ đống bừa bộn trước cửa, "Lại bắt đầu phá nhà? Có thể khống chế sức mạnh một chút được không?"

"Lần này không phải tôi, " Đô Khánh Tú xoay người tiếp tục thí nghiệm, " Là anh bạn nhỏ nhà anh."

Biên Bá Hiền nhíu mày, "Nha, anh bạn nhỏ nhà tôi lợi hại đến vậy?"

Đô Khánh Tú nhàn nhạt liếc Biên Bá Hiền một cái.

Biên Bá Hiền rất tự nhiên ôm Lôi Đình ngồi xuống, từ trên bàn cầm lấy trái cây chơi đùa với nó," Có kết luận gì rồi?"

Đô Khánh Tú dừng động tác trong tay, xoay người nhìn Biên Bá Hiền, "Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, có một bộ phận trong tinh thần vực của cậu ta rất khó dò xét. Mà phần lớn hỗn loạn đều là do không khống chế được nơi này gây ra, tôi thử dùng ý thức vân dò vào rất nhiều lần nhưng đều thất bại, nói thẳng ra là với năng lực của tôi thì không đủ."

Biên Bá Hiền nặn nặn lỗ tai Lôi Đình, mỉm cười, "Tôi cũng không được."

Đô Khánh Tú đi tới xách Lôi Đình ở trong ngực Biên Bá Hiền ra, hơi cúi người chống bên mép bàn,"Vậy tôi có thể nói ra suy đoán của mình sao?"

Biên Bá Hiền ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Đô Khánh Tú, vẻ mặt vẫn tươi cười "Suy đoán gì, nói nghe một chút?"

Đô Khánh Tú không trả lời, chỉ cau mày yên lặng nhìn y.

Biên Bá Hiền dời mắt nhìn Lôi Đình uất ức đang vùng vẫy giữa không trung, đau lòng đưa tay ôm lại, "Ai Khánh Tú, sao cậu lại đối xử với Tiểu Lôi Đình của chúng ta như thế?"

"Đây chính là lý do anh chọn cậu ta sao?" âm thanh của Đô Khánh Tú vẫn rất bình tĩnh, không nghe ra một chút cảm xúc nào.

Biên Bá Hiền chỉ cười không nói.

"Cậu ta. . .một ngày nào đó sẽ không hề cần đến anh nữa." Đô Khánh Tú rốt cuộc không nhịn được thở dài, "Tình cảm quấn quýt. . ."

Biên Bá Hiền vẫn cười nhu hòa như cũ, "Có thể nhìn cậu ấy lớn lên, đối với tôi mà nói, đã là chuyện rất may mắn rồi."

******

Kim Chung Nhân không nghĩ tới sẽ có một ngày tên tiểu bạch kiểm hắn khinh thường lại dám đến đây hạ uy mình.

Bởi vì là lần thứ hai đi tới nơi này, Phác Xán Liệt đã rất dễ dàng vào được quân khu canh phòng nghiêm ngặt, còn tiến thẳng vào dinh thự riêng ở phía sau sân huấn luyện, mà những Lính gác dám cản đường hắn đều không thể đứng lên.

Phác Xán Liệt chậm rãi đi tới cửa lớn, đoan chính đứng thẳng.

Kim Chung Nhân liếc hắn một cái, lười biếng mở miệng, "Ồ, tiểu bạch kiểm đến rồi à?"

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, "Ừ."

Kim Chung Nhân ngồi dậy, một thân thẳng tắp quân trang đạp lên ghế, "Hả? Gọi cậu là tiểu bạch kiểm mà sao không có chút phản ứng nào thế?"

"Bởi vì" Phác Xán Liệt chỉ chỉ mặt mình,"Đúng thực khá là trắng, từ nhỏ đã vậy"

". . ." Kim Chung Nhân châm biếm không được còn bị nghẹn một hồi,"Cậu đến đây là để khoe khoang mình trắng hơn tôi hả?"

Phác Xán Liệt lắc đầu, từ trong túi lấy ra một khối lập phương.

Kim Chung Nhân theo bản năng lùi ra sau, cau mày nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, "Cậu. . .cậu có chuyện gì thì từ từ nói. . ."

Phác Xán Liệt không trả lời, cúi đầu hí hoáy với khối lập phương, động tác nhanh nhẹn mà rất cẩn thận. Chỉ là một lát sau đã khiến nó trở lại hoàn chỉnh như lúc bình thường, giữ trong tay đưa đến trước mặt Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân trợn mắt ngoác mồm.

Mà Phác Xán Liệt thì vẫn đoan chính đứng trước mặt hắn, khuôn mặt lạnh lùng, con mắt sáng như đuốc.

"Cậu. . ." Kim Chung Nhân thật khó khăn mới có thể mở miệng, "Cậu làm sao làm được?"

Phác Xán Liệt giơ tay lên, "Dạy anh?"

Kim Chung Nhân xoắn xuýt, vạn phần gian nan gật đầu.

Phác Xán Liệt ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Kim Chung Nhân đi đến. Sau đó hai người ngồi song song dưới đất, cùng nhìn khối lập phương.

"Làm phiền." Phác Xán Liệt đưa cho hắn.

Kim Chung Nhân cau mày nhận lấy, một trong những điều khiến hắn khổ não nhất chính là khối lập phương này quá nhỏ, trong khi lực tay của hắn thì lại quá lớn― chuyện này đã bị Ngô Thế Huân ác ý cười nhạo vô số lần.

Quả nhiên, khi hắn vừa bắt đầu loay hoay với thứ trong tay thì bên cạnh đã truyền đến một tiếng cười khẽ cực kỳ nhỏ.

Kim Chung Nhân tức đến nổ phổi quay đầu, mặt Phác Xán Liệt thì vẫn không có biểu cảm gì, rất vô tội lên tiếng,"Tiếp?"

"Tiểu tử cậu!" Kim Chung Nhân bật dậy, "Không học! Trước hết phải đánh một trận cái đã! Tôi chịu không nổi!"

"Ừ . . ."Phác Xán Liệt trầm tư một chút, "Nhắm vào tinh thần vực của tôi đánh đi."

Kim Chung Nhân thần sắc phức tạp, "Con mẹ nó không phải cậu bị cuồng tra tấn rồi chứ?"

Phác Xán Liệt giống như nghĩ đến cái gì đó, dáng vẻ hơi thẹn, "Bởi vì muốn uống thuốc."

Kim Chung Nhân đầu óc mơ hồ rốt cuộc nổi giận, "Cậu bị thần kinh à! Có cần đập đầu cho tỉnh không?"

Phác Xán Liệt vẫn im lặng, lúc Kim Chung Nhân đang buồn bực đột nhiên nghiêng người quét chân qua.

Kim Chung Nhân phản ứng rất nhanh, gần như là ra tay cùng lúc với Phác Xán Liệt, tránh thoát một đòn công kích, vung lại một quyền.

Phác Xán Liệt lúc đánh nhau hiếm khi nhíu mày, có thể thấy được Kim Chung Nhân so với lần trước ra tay không hề nhẹ đi chút nào, chỉ là so chiêu đơn giản mà hắn vẫn quyết tâm tung đòn mạnh mẽ đến cùng, không chút kẽ hở. Phác Xán Liệt nhớ tới lời Đô Khánh Tú liên tục công kích dưới chân, nhưng tác dụng lại chẳng được bao nhiêu vì hắn thực sự quá nhanh.

"Sức quan sát không tồi đâu tiểu tử, còn biết nhằm vào chân" Kim Chung Nhân vừa né vừa cười, "Tôi chẳng muốn động chân, chuyện này chỉ có mấy người anh em cùng lão gia hỏa kia biết, có điều cậu đừng hy vọng hỏi thăm nhược điểm của tôi từ miệng những người đó, bọn họ sẽ không nói."

Phác Xán Liệt trầm mặc suy nghĩ một chút, quyết định sẽ không tiết lộ chuyện người huynh đệ hắn tin tưởng thực ra đã không chút hổ thẹn mà bán đứng hắn, đây chắc chắn là một sự thật tàn khốc.

Mãi đến khi càng ép càng thấy vất vả, Phác Xán Liệt mới tung ngay một quyền vào mặt Kim Chung Nhân, thừa lúc hắn né mà lùi ra.

"Thiếu gia mệt rồi? Có muốn uống chút nước không?"

Kim Chung Nhân lau mồ hôi trên trán, "Không thì chuẩn bị sữa đi, nhìn toàn thân cậu là thấy đầy một chậu sữa rồi, còn. . ."

Những chữ còn dư lại bị một tiếng đinh tai nhức óc át mất.

Kim Chung Nhân nhíu mày, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con thú khổng lồ, há mồm kinh ngạc, "Báo tuyết?"

Phác Xán Liệt gật đầu.

"Không tệ, hiếm có cái hay để chơi." Kim Chung Nhân huýt sáo, nhìn Liệt Diễm suýt soa, "Nghe nói tính khí nó rất kiêu ngạo?"

Phác Xán Liệt tiếp tục gật đầu, nhìn Kim Chung Nhân không nói gì.

"Muốn xem của tôi?" Kim Chung Nhân nhếch khóe miệng.

"Muốn"

"Được thôi, nhìn cho kỹ." Kim Chung Nhân bẻ đốt ngón tay răng rắc.

Không biết có phải ảo giác hay không, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy rùng mình, có một luồng khí lạnh trên mặt đất đang chậm rãi kéo tới.

Liệt Diễm quay về bụi cây phía sau gầm lên một tiếng, nhe hàm răng sắc bén.

Phác Xán Liệt nhìn theo phương hướng nhận biết của Liệt Diễm, cây cối xung quanh nhẹ nhàng lay động rồi không ngừng rì rào rì rào.

Mà lúc này trời rõ ràng không có gió.

Hàn ý càng sâu, với thị lực của một Lính gác cấp cao, nhìn vào cành lá sum suê rốt cuộc đoán ra được.

Một con gì đó màu nâu đen nhiều chấm đỏ đang trườn xuống, nửa thân mình chìm trong bóng tối, giống như mấy tên sát thủ giảo hoạt tàn nhẫn.

Phác Xán Liệt quay đầu nhìn về phía Kim Chung Nhân, "Mãng xà?"

Kim Chung Nhân nhàn nhã mở miệng,"Đúng rồi, Tuyệt Trần."

Con mãng xà xinh đẹp không ngừng bò qua bên này, cái lưỡi đỏ tươi không ngừng thè ra, trông có chút rợn người.

"Để cho chúng nó đánh một trận?" Phác Xán Liệt chưa từng gặp con mãng xà nào có dáng vẻ hung ác như vậy, không khỏi nổi lên tò mò.

"Tốt, dặn con mèo lớn nhà cậu lát nữa đừng có khóc nhè." Kim Chung Nhân nở nụ cười xấu xa.

Liệt Diễm từng bước nghênh đón, cúi người nheo mắt lại.

Tuyệt Trần trườn đến bên cạnh, ngẩng đầu khoe ra thân mình to khỏe, nhìn Báo tuyết rất có sức uy hiếp mà thè lưỡi khiêu khích.

Động một cái liền bùng nổ.

Liệt Diễm gào thét lao nhanh về phía trước, Tuyệt Trần thì vẫn án binh bất động, chậm rãi cuộn mình.

"Mẹ nó. . ."

Phác Xán Liệt nghe được Kim Chung Nhân chửi thầm một tiếng, không hiểu chuyện gì nhìn lại, Liệt Diễm đã dừng công kích, nôn nóng đứng cạnh một con mãng xà màu đỏ cuộn tròn. Mà Tuyệt Trần đột nhiên ngẩng đầu lên một cái, rồi rúc trở lại gối lên thân.

Liệt Diễm duỗi móng vuốt đẩy đẩy Tuyệt Trần, mà Tuyệt Trần không có phản ứng chút nào, mềm nhũn mặc Liệt Diễm lôi kéo. Liệt Diễm lại thò đầu ra ngửi một cái, dùng lỗ mũi đụng vào thân Tuyệt Trần, vẫn không được đáp lại. Quay đầu nhìn Phác Xán Liệt uất ức rống lên một tiếng, mềm oặt nhào qua một bên, buồn thiu lăn qua lăn lại.

Hai vị Lính gác cũng đứng ngơ ra, được một lúc Kim Chung Nhân điên tiết đá Tuyệt Trần một cái "Mụ nội nó! Mùa đông đã qua ba đời rồi, ngủ em gái ngươi, đứng lên cho ta!"

Tuyệt Trần lắc lắc đầu, nhìn Kim Chung Nhân một chút, rất nhanh lại không có phản ứng.

". . . Sớm muộn cũng đem nấu ngươi." Kim Chung Nhân mặt tồi sầm xoay người, thấy bả vai Phác Xán Liệt hơi run.

"Tiểu tử cười cái rắm!" Kim Chung Nhân banh họng mà hét.

Phác Xán Liệt ho hai tiếng, xoay người lại mặt đã không biểu cảm, "Không có." Nói xong dựng ngón tay cái, "Tuyệt Trần, rất tàn bạo."

"Bạo cái đầu cậu!" Kim Chung Nhân lại đá Tuyệt Trần qua một bên, "Muốn đánh thật sao?"

Khóe miệng Phác Xán Liệt hơi giương lên, nhẹ nhàng gật đầu. Mà lúc Kim Chung Nhân vung quyền tới không thèm né tránh, nhận ngay một cước vào ngực.

"Cậu. . ."Kim Chung Nhân trợn tròn mắt, "Gật đầu mà sao không né?"

Phác Xán Liệt một tay ôm ngực một tay chống đỡ trên thân cây, ngẩng đầu nhìn chằm chằm sau lưng Kim Chung Nhân.

Trong đầu Kim Chung Nhân vang lên một tiếng chuông báo động mãnh liệt, lập tức xoay người, cùng lúc đó Biên Bá Hiền và Đô Khánh Tú cũng đang ở cách đó không xa nhìn sang.

Đô Khánh Tú hơi nhíu mày không lên tiếng.

Mà Biên Bá Hiền lại nghiêng đầu nhàn nhạt mỉm cười, "Chung Nhân à, tại sao lại bắt nạt anh bạn nhỏ nhà tôi?"

"Tôi. . ." Kim Chung chỉ chỉ mình, lại chỉ vào Phác Xán Liệt, "Hắn. . ."

Biên Bá Hiền đi tới đỡ Phác Xán Liệt, nâng mặt hắn đau lòng quan sát, " Nhìn đi, anh bạn nhỏ đã gầy thành như vậy."

Phác Xán Liệt ánh mắt ôn hòa, nghiêng đầu sượt qua tay Biên Bá Hiền.

Đô Khánh Tú rất hiếm khi tích cực lại tiêu sái bước đến trước mặt Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân tức giận chỉ vào Phác Xán liệt tố cáo, "Tiểu tử này không phải thứ tốt!"

Đô Khánh Tú không lên tiếng, móc ra một khối lập phương trong túi, "Cho này."

Kim Chung Nhân oan ức muốn khóc, hắn cảm thấy bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.

"Hả?" Biên Bá Hiền giơ tay xoa đầu Liệt Diễm đang ăn theo chủ nhân làm nũng, đột nhiên nhìn sang, "Tuyệt Trần lại ngủ rồi?"

Trớ trêu! Quá trớ trêu!

Kim Chung Nhân giận dữ ngồi xuống mò mẫm khối lập phương không thèm lên tiếng.

Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy có ý thức vẫn chạm vào tinh thần vực của mình, trên mặt vẫn như cũ không chút biến sắc.

Hắn nghe được âm thanh đạm mạc của Đô Khánh Tú chậm rãi nói -- cậu từng thấy, tinh thần thể của anh ấy chưa?


Phác Xán Liệt chưa bao giờ nghe đến tinh thần thể của Biên Bá Hiền từ bất cứ miệng người nào, ngay cả một tin đồn cũng không có. Mà bản thân Biên Bá Hiền đã quá mạnh mẽ, thường người ta sẽ bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt xung quanh y, tinh thần thể có năng lực thế nào, hình dáng ra sao, đã sớm bị ném lên chín tầng mây rồi.

Vốn không phải là chuyện bí mật nhưng không một ai đề cập tới, lâu dần sẽ trở thành một điều cấm kỵ, rồi thật sự cũng chẳng có ai dám nhắc đến nữa, trở thành thứ bí mật bị thời gian chôn giấu.

Phác Xán Liệt nhìn người trước mắt đang cười dịu dàng với mình, hắn không rõ trên người y có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết, hoặc là nói, hắn căn bản không hiểu bất cứ thứ gì có liên quan tới y. Quan hệ của hai người xưa nay cũng không phải ngang hàng, mà bởi vì quá mức yêu thích, cho nên hắn lựa chọn thuận theo, tôn trọng tất cả các quyết định của y, làm hết thảy chuyện y muốn làm, nhưng không có nghĩa là hắn không để ý. Nội tâm hắn đã suy đoán vô số lần, rồi cũng chỉ có thể lén lút cẩn thận từng tí một quan sát, nhưng xưa nay không dám mở miệng đi hỏi, chỉ có trầm mặc chờ đợi.

-- Không có, Phác Xán Liệt ngoan ngoãn trả lời Đô Khánh Tú, y chưa từng để hắn nhìn thấy.

*****

Biên Bá Hiền tắm xong rất từ tốn mặc áo choàng tắm màu đỏ sậm, thắt lưng cũng để rất lỏng lẻo, giọt nước trên tóc chưa kịp lau theo lồng ngực trắng trẻo chảy xuống.

Mà Phác Xán Liệt vẫn một thân quân trang như lúc sáng, ngồi trên ghế sofa hơi cúi đầu, hai tay đan vào nhau đặt giữa đầu gối tách ra, dáng vẻ trầm tư― từ lúc y vào đi tắm đến giờ, tư thế này vẫn chưa từng thay đổi.

Biên Bá Hiền cười cười, đưa tay mở cổ áo kéo sang hai bên, vải vóc trơn nhẵn lỏng lẻo lộ ra phần lớn bả vai, bước ra ngoài, đôi chân thon thả tinh tế như ẩn như hiện bên trong áo choàng, lúc đi tới gần, Phán Xán Liệt không giống như lúc bình thường mặt đỏ né tránh, rồi lén lén lút lút liếc nhìn không chịu dời tầm mắt, mà lại như quân tử ngồi yên không loạn, không có chút phản ứng nào, ánh mắt vô hồn không tiêu cự.

"Anh bạn nhỏ?" Biên Bá Hiền khoanh tay đứng bên cạnh gọi một tiếng.

Phác Xán Liệt vẫn như cũ an tĩnh cúi đầu, không trả lời.

Biên Bá Hiền có chút bất đắc dĩ nhìn một bên sườn mặt căng thẳng của hắn, hai tay cũng nắm chặt, chứng tỏ chủ nhân đang chăm chú suy nghĩ điều gì đó.

"Ai . . ." Biên Bá Hiền khe khẽ thở dài, kéo cái đai bên hông, áo choàng tắm mở rộng,

Kéo hai tay đang đan chặt của Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng chậm rãi tách ra, sau đó gần như để trần dạng chân ngồi trên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ.

Cơ thể Phác Xán Liệt hơi chấn động, như vừa tình giấc vội vàng đỡ eo Biên Bá Hiền, đôi mắt lu mờ ảm đảm lúc này mới lấy lại sức sống, nhưng vẫn không thể sáng rực như lúc trước, yên lặng nhìn y.

"Anh bạn nhỏ nhà chúng ta làm sao vậy?" ngón tay Biên Bá Hiền ở phía sau cổ Phác Xán Liệt thuận thế nặn nặn.

Tay Phác Xán Liệt đặt bên hông Biên Bá Hiền vô thức giật giật, chậm rãi lắc đầu.

"Nghĩ tôi già bị hồ đồ à?" Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt kéo đến gần, hô hấp giao hòa,"Nhanh, nghĩ gì mà nhập tâm như thế, mau nói tôi nghe?"

"Không có gì."

"Nha, thật sao?" Biên Bá Hiền lướt sau gáy Phác Xán Liệt, ngón tay tinh xảo lần đến phía trước mở khuy áo nghiêm chỉnh của hắn, mà cái áo choàng tắm lại cứ theo mỗi động tác của y mà dần trượt xuống khuỷu tay. Biên Bá Hiền khẽ mỉm cười, từng nút một mở ra, theo khe hở đưa tay vào vẽ vòng tròn trên cơ ngực rắn chắc của thiếu niên trêu đùa, cúi đầu hôn lên môi hắn, cứ như vậy môi dán vào môi, trực tiếp đem lời nói tiến vào trong miệng đối phương, "Nếu đã không nghĩ cái gì, vậy có muốn làm một ít chuyện thú vị?"

Tay Phác Xán Liệt rút khỏi lớp áo choàng tắm bên hông, trực tiếp chạm vào da dẻ mịn màng ở vòng eo, ngửa đầu khiến nụ hôn sâu hơn, vừa dịu dàng vừa mạnh bạo.

Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt du tẩu trên thân thể mình, vết chai trên bàn tay thiếu niên chạm qua khiến da thịt run rẩy. Biên Bá Hiền nhắm hai mắt, dịu dàng mút vào đầu lưỡi Phác Xán Liệt, đồng thời bàn tay mềm mại không chút tiếng động luồn vào trong quần, nắm chặt thứ đang tạm thời yên tĩnh ngủ đông, cảm thụ vật trong tay đang dần nóng lên và bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên căng cứng rồi xông vào cơ thể mình đấu đá lung tung.

Hô hấp của Phác Xán Liệt càng ngày càng gấp, xoa phần da dẻ mịn màng trước ngực Biên Bá Hiền, đầu ngón tay chà xát mảnh hồng mê người nhô ra. Rời khỏi đôi môi đã bị nước bọt thấm ướt, theo cần cổ hôn xuống một đường phía dưới, vùi ở bả vai tinh xảo, gặm cắn trên xương quai xanh nhẫn nhụi, hôn lên Đồ Đằng xinh đẹp, lại tiếp tục nhích xuống dùng răng cắn lấy phần mẫn cảm trước ngực đang chờ đợi được âu yếm.

Thanh âm của Biên Bá Hiền thoáng chốc trở nên ngọt ngào mà mê hoặc, hơi ngửa đầu ra sau, cần cổ tạo nên một độ cong duyên dáng, còn mang theo tiếng rên rỉ mơ hồ.

Phác Xán Liệt khóa hai tay Biên Bá Hiền lại, đem áo choàng tắm triệt để lột ra, còn đưa tay ra phía sau dùng sức xoa nắn cặp mông đầy đặn.

Tay Biên Bá Hiền thuận thế đặt trên vai Phác Xán Liệt, bởi vì dâng lên ham muốn mà nắm càng chặt, nhẹ giọng thở hổn hển.

"Cậu muốn đem nó cắn xuống luôn sao?" mắt Biên Bá Hiền hiện lên ánh nước, cảm nhận được trước ngực bị cắn xé đến ngứa ngáy cùng một chút kích thích," Nhẹ một chút. . . Tiểu lang cẩu. . ."

Phác Xán Liệt trực tiếp ôm Biên Bá Hiền đứng lên, đem người đặt trên bàn, đè lên, tách chân y ra, vùi đầu ở bắp đùi như phát hận mà liếm cắn, lưu lại những dấu vết chỉ thuộc về chính hắn.

Biên Bá Hiền một tay giữ cạnh bàn, một tay luồn vào tóc Phác Xán Liệt, dung túng vỗ về, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Phác Xán Liệt hôn giữa hai chân cứ không ngừng vào sâu, cảm giác tê dại nóng rực trải rộng toàn thân, Biên Bá Hiền rốt cuộc phát ra một tiếng than nhẹ khó nhịn.

Trong ánh mắt Phác Xán Liệt bạo phát nồng nặc ý muốn sở hữu, trong không khí dày đặc mùi sữa cùng một tia rượu trong veo phút chốc mê hoặc thần trí hắn. Ngẩng đầu lên một lần nữa niêm phong cái miệng của đối phương, đem toàn bộ tiếng rên rỉ nuốt vào.

Biên Bá Hiền khẽ nhếch miệng tiếp nhận, hai tay nâng mặt hắn, lặng yên không tiếng động mở mắt ra.

Trong mê say Phác Xán Liệt đột nhiên cảm nhận được mùi rượu càng ngày càng trở nên nồng nặc, quyến luyến đến độ không muốn mở mắt ra. Giữa sương mù như cảm nhận được từng vân nhỏ mềm mại đang dần vây đến xoa dịu, giống như người kia ôm ấp hắn, chỉ muốn cùng trầm luân.

Hắn liền hoàn toàn phóng túng chính mình, hoàn toàn thiêu đốt thân thể, hoàn toàn mở rộng tinh thần vực.

-- Không! Bị lừa rồi!

Giống như bị một chậu nước đá từ trên đầu dội xuống lạnh thấu xương, Phác Xán Liệt đột nhiên thức tỉnh, luống cuống tay chân ý đồ đẩy người trước mắt ra, lại bị Biên Bá Hiền ôm chặt, răng môi vẫn gắn bó như cũ

Không ngờ là, ý thức vân của Biên Bá Hiền đã rất nhanh đi sâu vào tinh thần vực của Phác Xán Liệt, dễ dàng càn quét thăm dò.

Phác Xán Liệt có chút tuyệt vọng.

Những tâm tư hắn cẩn thận giấu đi, những buồn phiền không dám nói ra, những xung động cố đè nén;

Không muốn để cho y biết, hắn vốn dĩ cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời như vậy;

Còn có, những ý nghĩ tà ác, những ý nghĩ điên cuồng. . . Toàn bộ đều không giấu được rồi.

Mãi đến khi Biên Bá Hiền thu lại ý thức vân buông hắn ra, Phác Xán Liệt vẫn chỉ trầm mặc, từ từ cúi đầu.

Biên Bá Hiền từ trên bàn bước xuống, an tĩnh đi qua Phác Xán Liệt, không nói một lời nào.

Phác Xán Liệt theo bản năng đưa tay ra kéo y, nhưng lại dừng ở giữa không trung, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lại từ từ thu về.

Hắn không hiểu rõ y, toàn bộ đều không hiểu, quan hệ của hai người cũng chỉ có thể xem là thân thể quấn quýt, loại cảm giác bất an ngột ngạt thường xuyên hành hạ hắn, mà mỗi lần như vậy đều rất cố gắng đè ép xuống, hắn phải nghe lời phải ngoan ngoãn, như vậy mới có thể khiến y yêu thích.

Cho tới hôm nay Đô Khánh Tú nói, hắn lại bắt đầu để ý chuyện hẳn vốn không biết tí gì về y, loại khó chịu này lần thứ hai mãnh liệt kéo tới, hắn đột nhiên muốn lấy được toàn bộ y, hắn nghĩ tới liều lĩnh đánh dấu y, dùng hết thủ đoạn giữ y lại. . . Nhốt ở một nơi không có ai biết, để rồi y chỉ thuộc về mình hắn.

Mà không, đến cả tinh thần thể của y là gì hắn cũng không biết. . .

Phác Xán Liệt đứng ngây ra, cơ thể hơi run rẩy.

"Đứng ngốc ở đó làm gì vậy?" thanh âm của Biên Bá Hiền ở phía sau đột nhiên truyền đến.

Phác Xán Liệt nắm chặt hai tay, chậm rãi xoay người, nhìn thấy Biên Bá Hiền nhặt áo choàng trên đất lên mặc vào, ngồi ở một bên nhìn về phía hắn.

"Lão sư. . ." môi có chút run rẩy, "Không thể không cần tôi. . ."

"Hả?" Biên Bá Hiền nhíu mày.

"Xin lỗi" Phác Xán Liệt chớp mắt mấy lần, nhịn đến vành mắt cũng đỏ lên, "Không nên nghĩ như vậy, nhưng mà tôi không khống chế được . . ."

"Ai . . . Làm sao còn muốn khóc?" Biên Bá Hiền ngoắc tay, "Nào nào, mau tới đây."

Phác Xán Liệt đi tới quỳ trên mặt đất vùi trong ngực Biên Bá Hiền, ôm chặt lấy y, " Xin lỗi. . ."

"Ai ui, anh bạn nhỏ nhà chúng ta lại uất ức rồi, làm tôi đau lòng chết đi được, phải làm sao bây giờ?" Biên Bá Hiền ôm Phác Xán Liệt vỗ lưng hắn, "Cậu xin lỗi cái gì, đều tại tôi mà."

Phác Xán Liệt vòng tay bên hông Biên Bá Hiền, như hài tử chịu ủy khuất.

Biên Bá Hiền chạm vào mặt hắn, "Không phải gạt cậu, cũng không phải không muốn để cho cậu biết, chỉ là tôi cho rằng. . . Ai, tôi cho là cậu không thèm để ý những điều này, là tôi quá coi cậu thành tiểu hài tử, xin lỗi."

Phác Xán Liệt lắc đầu.

"Thật ra ngày hôm nay tôi đã sớm phát hiện cậu cùng Khánh Tú lén lút nói chuyện, sau đó trở về cậu liền bắt đầu rầu rĩ không vui. Khánh Tú xưa nay đều là có cái gì nói cái đó, tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ không cố tình muốn làm cậu buồn, nhưng vẫn có chút lo lắng, mà cậu cái gì cũng không chịu nói, tôi liền . . ." Biên Bá Hiền cười, "Ai quên đi không nói nữa, anh bạn nhỏ muốn xem tinh thần thể của tôi sao?"

Thân thể Phác Xán Liệt đột nhiên cứng đờ, lát sau mới dám ngẩng đầu,"Có thể không?"

"Có cái gì mà không thể chứ?" Biên Bá Hiền kéo Phác Xán Liệt lên ngồi bên cạnh mình, nắm tay hắn nở nụ cười, "Sớm biết cậu vì vậy mà uất ức thì tôi đã cho cậu xem từ lâu rồi."

Phác Xán Liệt ngừng thở nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền xoa xoa đầu Phác Xán Liệt, mí mắt hơi rũ, cười nhẹ,"Có khỏe không? Muốn ra đây sao?"

Như là lấy được đáp án, Biên Bá Hiền gật đầu, "Đúng vậy, tiểu linh gác của tôi, đặc biệt đẹp trai, cậu muốn thấy hắn không?"

Nhìn như Biên Bá Hiền đang trao đổi với ai đó, đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua đầu Phác Xán Liệt, hắn nhớ tới Đô Khánh Tú đã nói,"Nếu như có một ngày anh ấy để cho cậu xem tinh thần thể của mình, hi vọng cậu đừng quá kinh ngạc, cũng không cần sợ sệt, đó là chứng tỏ anh ấy đã thật sự tiếp nhận cậu."

Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy tay mình bị nắm lấy, cả người lạnh buốt lan rộng tứ chi.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc, mang theo ý cười đẹp đẽ hiếu kỳ nhìn sang.

Phác Xán Liệt ngơ ngác nhìn tinh thần thể trước mắt , khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo giống Biên Bá Hiền như đúc, ngay cả nụ cười cũng không khác nhau chút nào, chỉ là thân hình vẫn còn là một thiếu niên, dáng dấp chỉ mới mười mấy tuổi, long lanh mỹ lệ.

Phút chốc tất cả cảm quan đều mất, Phác Xán Liệt không có chút phản ứng nào, nhìn chằm chằm người trước mặt không hề chớp mắt, khóe miệng giật giật, nhưng một câu cũng không nói.

Tinh thần thể, lại là, con người.

Biên Bá Hiền chống cằm cười, chạm vào khóe miệng cứng ngắc của Phác Xán Liệt, "Ai nha, anh bạn nhỏ, cậu nhìn có hơi lâu đó, tôi ghen thì làm sao bây giờ?"

Phác Xán Liệt giật giật miệng.

"Người đó. . ."

"Lính gác ca ca, " thiếu niên ở trước mắt vẫn như cũ nắm tay Phác Xán Liệt, cười mắt cong cong, "Xin chào."

Phác Xán Liệt nhìn cậu, rốt cục phát hiện ra một điểm.

Thiếu niên da dẻ trắng nõn, động tác có hơi chậm chạp, yếu đuối đến cực hạn, đơn bạc đến cực hạn, chỉ có nụ cười vẫn là rất sinh động.

"Tinh thần thể con người là một loại biến dị cực đoan, trong lịch sử chỉ xuất hiện đúng một lần, Tinh thần thể dạng này có chứa một loại dị năng giả, gần giống như thể chất của Lính gác. Còn năng lực thực sự đi tới đâu, không một ai biết rõ."

Phác Xán Liệt không nhớ mình đã nghe hay đọc được cái này ở đâu, đại não hắn vốn đã sớm ngưng trệ vì hình ảnh trước mắt.

"Tôi tên Liễm Diễm, Thủy Quang Liễm Diễm" Phác Xán Liệt nghe được tinh thần thể kia nói rằng,"Nhất định phải chăm sóc tốt chủ nhân của tôi, y thật sự rất thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt