Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.1


Biên Bá Hiền luôn làm cho người ta có cảm giác rất tùy hứng, từ trong xương đã khắc rõ giọng điệu thờ ơ. Đặc biệt là mỗi lần cụp mắt đều hiện lên sự cao thâm khó dò, cả người lại càng nhiễm một loại quyến rũ khác lạ.

Ngay lúc này, y đàng nhàn tản dựa trên ghế sofa, bàn tay mảnh khảnh lắc lắc cái ly, nghiêng đầu nhìn chất lỏng màu đỏ sẫm tầng tầng lớp lớp chậm rãi chuyển động.

- Giống như hoàn toàn không nhìn thấy người trước mặt vốn đang đứng bất động từ nãy giờ.

"Đừng uống." Người ở cách đó không xa đột nhiên mở miệng.

"Hả?" Biên Bá Hiền nâng mắt, bộ dạng vui vẻ nở nụ cười, " Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện nhỉ?"

Quanh người thanh niên đều có một luồng hơi lạnh mơ hồ, khuôn mặt trước sau vẫn lãnh đạm, không giống kiểu lạnh lùng ít nói của Phác Xán Liệt, sự lạnh nhạt này hoàn toàn không thanh thuần được như hắn.

"Thật không có ý tứ." Biên Bá Hiền buồn bực ngán ngẩm thu ánh mắt đang nhìn ly rượu, lại cầm lên mũi ngửi một chút, "Đến cũng đến rồi, không cùng tôi uống rượu, không cùng tôi tán gẫu, cậu cứ đứng như vậy thì nhàm chán quá."

"Tôi nói rồi, đừng uống." thanh âm lạnh lẽo như máy móc.

Biên Bá Hiền bĩu bĩu môi không thêm để ý tới, dán lên miệng ly.

Chỉ là ngay lúc môi vừa chạm vào chất lỏng thơm nồng, Tay Biên Bá Hiền đột nhiên mất khống chế làm lung lay cái ly, chất lỏng bên trong đổ ra ngoài, thấm ướt cả áo sơ mi, một mảnh đỏ thẫm dính sát vào da. Cái ly bay giữa không trung theo một đường parabol đẹp mắt vỡ tan tành ngay dưới chân.

Mà người trước mắt vẫn lặng im đứng thẳng, không mảy may động đậy một lần.

Biên Bá Hiền giật giật đầu ngón tay, "Hơ, điều khiển cũng không tệ, nhưng sao lại mượn rượu của tôi thực hành. . . Ai. . . rượu ngon mà. . . Có lời gì không thể đàng hoàng nói chuyện sao? Không đâu lại thả ý thức vân, bắt nạt người lớn tuổi đúng không!"

"Để tôi xem."

"Tôi hiện tại rất tức giận, không cho xem!" Biên Bá Hiền liếc mắt một cái, quay sang thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái.

Mà người kia đi vài bước đã đến bên cạnh Biên Bá Hiền, chống lên tay vịn sofa, ép y ở giữa.

"Oa, mạnh bạo vậy cơ à? Đến đến đến, cậu buông ra, chúng ta quang minh chính đại đánh một trận!" Biên Bá Hiền miệng lẩm bẩm không chịu yên tĩnh, mãi đến tận khi người kia áp lại càng gần, nhìn cái trán một mực nhăn lại mới chịu im.

Biên Bá Hiền nhìn đôi mắt hổ phách lấp lánh, rốt cuộc không còn cách nào đành thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại. Để mặc ý thức vân của người này đi vào tinh thần vực của mình thăm dò.

Lát sau, người kia đứng thẳng dậy, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền không chớp mắt, hơi nhíu mày. Khuôn mặt nhất thành bất biến rốt cuộc cũng có biểu cảm đầu tiên.

Biên Bá Hiền ngáp một cái, vẻ lười biếng càng hiện rõ."Xem xong rồi chứ? Được rồi, mau về mau về đi, thật đáng ghét."

"Tinh thần vực . . ." lông mày vẫn nhíu chặt, " Như vậy không được, anh nhất định phải đi theo tôi."

"Ai nha có cái gì mà không được. Cậu xem tôi không phải vẫn nhảy nhót tưng bừng thế này à? Vẫn nên uống một chút." Biên Bá Hiền bật dậy đối mặt với người kia," Mà lần nào cậu cũng nói câu này, có phiền không? Tôi nghe đến chán rồi."

"Anh. . ."

"A a a phiền chết rồi!" Biên Bá Hiền bịt lỗ tai, " Còn nhỏ mà sao hay lải nhải thế hả? Học từ ai vậy? Tôi có dạy thế sao?"

Thanh niên ngưng miệng không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng nhìn y. Cũng không biết trải qua bao lâu, cậu đột nhiên ngồi xuống, đầu chậm rãi chôn trên đầu gối Biên Bá Hiền, hai tay cũng vòng lấy chân y.

Biên Bá Hiền cụp mắt, cúi đầu đưa tay vò vò tóc người kia, " Nhìn cậu kìa, cũng đã lớn vậy rồi, ăn vạ cái kiểu gì đây."

"Tôi nhất định sẽ có biện pháp." Giữa đầu gối truyền tới âm thanh rất tự tin, nhưng chỉ có người quen biết cậu mới có thể nghe ra giờ phút này trong đó còn chứa cả sự ỷ lại cùng một loại hoảng sợ mơ hồ.

"Được rồi, Khánh Tú của chúng ta lợi hại nhất." Biên Bá Hiền nắn nắn má cậu, "Tôi cũng là Dẫn đường cơ mà, cậu quên rồi sao? Cậu không phải từng nói tôi là Dẫn đường đẳng cấp nhất à?"

Đô Khánh Tú vẫn không nói gì, yên lặng ôm gối y.

Biên Bá Hiền kéo cánh tay cậu nhấc lên, "Được rồi, mau dậy đi, vừa vặn tôi có chuyện muốn nói với cậu đây."

"Chuyện gì?"

"À. . ." Biên Bá Hiền gãi gãi cằm," Tôi muốn hỏi một chút, chỗ cậu có giúp trị liệu ổn định tinh thần vực hỗn loạn không?"

"Rất nhiều loại, anh muốn như nào?" Đô Khánh Tú nghiêng đầu,

"Chính là có . . .ừ, một tiểu lính gác, năng lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, phóng mắt nhìn toàn bộ Liên Bang không tìm ra được mấy người như vậy, thậm chí nếu nói vài chục năm nữa, chắc không còn ai dám so sánh với hắn. Nhưng mà bây giờ tinh thần vực. . . Nói thế nào đây, hỗn loạn tới cực điểm, khai thông tinh thần cũng chỉ có thể duy trì tạm thời, tôi còn không biết nguyên nhân cụ thể. Hiện tại thì lá chắn tinh thần của hắn vẫn đóng kín, không có chuyện gì, nhưng lỡ nhất thời. . . ."

"Tại sao không tìm Dẫn đường liên kết?" Đô Khánh Tú cắt ngang lời Biên Bá Hiền.

"Ờ. . ." Biên Bá Hiền hiếm thấy nghẹn lời," Cái kia, hắn còn nhỏ mà . . ."

Đô Khánh Tú liếc y một cái, "Nha."

Biên Bá Hiền chột dạ xoa xoa mũi, "Cái này là nhược điểm trí mạng, rất nguy hiểm với hắn. Cho nên, tôi muốn hỏi cậu xem có cách trị liệu không?"

"Tình huống khá là phức tạp, tôi cần tận mắt đến xem, không nói bừa được" Đô Khánh Tú dời tầm mắt, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

Nhìn thấy động tác của Đô Khánh Tú, Biên Bá Hiền híp mắt lại, ngữ khí vẫn như thường, "Vậy thì thật tốt, dẫn cậu đi gặp hắn, cho cậu nhìn trực tiếp."

Đô Khánh Tú thoáng trầm mặc, "Hôm nào đi."

"Nha? Nói một chút coi, ngày hôm nay sao không đi?" Biên Bá Hiền đột nhiên hất cằm.

Đô Khánh Tú triệt để trầm mặc.

Biên Bá Hiền đứng lên, cầm lấy áo khoác quân trang ở một bên, "Đừng cho là tôi không biết bộ dạng này của cậu là đang chột dạ."

"Lính gác kia . . ." Đô Khánh Tú dừng một chút

"Ui, " Biên Bá Hiền ngoài cười trong không cười hừ lạnh một tiếng " Thực sự có tiền đồ, đi thôi."

Đô Khánh Tú vẫn cúi đầu ngồi bất động.

Biên Bá Hiền không khoác áo vào mà cũng không quay đầu lại, bước chân nhanh chóng hướng ra cửa lớn," Còn muốn tôi nói lần thứ hai sao?"

Đô Khánh Tú đành thở dài, đứng dậy đuổi theo.

******

Phác Xán Liệt nằm trên mặt đất lầy lội kịch liệt thở hổn hển, cả người đau đớn thấu xương khiến hắn không cách nào khống chế thân thể run rẩy, đầu đau như búa bổ rốt cuộc không khống chế được gầm nhẹ.

Hắn dùng cánh tay vô lực cố chống đỡ thân thể, nhưng rồi vẫn không có cách nào lại nằm rạp xuống. Khóe miệng vốn đọng vài vệt máu đen lại vì dùng sức mà lần nữa tràn ra một màu đỏ tươi. Trên cánh tay đầy những vết hằn sâu, bụi bặm pha tạp huyết dịch, có thể thấy được người này đã hết sức kiên trì, vì thắng lợi cũng vì tôn nghiêm, nhưng cuối cùng vẫn vô lực mà tương tàn.

Một lúc sau trong tầm mắt mơ hồ lại xuất hiện một đôi ủng chiến. Chủ nhân của nó ung dung thong thả chậm rãi đan đầu gối ngồi xuống bên cạnh hắn.

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

Phác Xán Liệt gần như dùng toàn lực nhấc mắt lên nhìn, không biết đã động vào đâu mà một giọt máu chảy qua lớp lông mi dày đi thẳng vào mắt, tầm nhìn phút chốc nhiễm một mảnh đỏ.

"Biên Bá Hiền sao lại coi trọng loại người như này được nhỉ?" Cố gắng nhìn lên, hắn thấy một khuôn mặt tà mị đang nhếch miệng, tiếng cười khinh bỉ.

Người kia đưa tay nâng cằm hắn, nói rõ ràng, "Ngoại trừ cái bản mặt đẹp đẽ ra, yếu muốn chết."

-"Tôi nhìn lọt hay không lọt mắt ai, từ khi nào đến lượt cậu quản."

Phác Xán Liệt cảm giác được bàn tay ở cằm mình đột nhiên cứng đờ. Mà âm thanh xa lạ này lại có đến mấy phần quỷ dị quen thuộc.

Hắn khó khăn dịch chuyển tầm mắt, dùng hết sức lực bình sinh cuối cùng cũng nhấc thân thể lên được một chút.

Đó là khuôn mặt vốn đã khắc sâu trong lòng, nhưng ý cười kia hắn lại chưa từng nhìn thấy. Vẫn đẹp đẽ quyến rũ như hoa hồng đỏ, nhưng cũng giống tầng sương lạnh uy nghiêm đáng sợ.

Phác Xán Liệt đột nhiên nở nụ cười, động vào vết thương trong miệng, máu lại lần nữa tràn ra, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

Hắn chậm rãi chớp mắt, âm thanh run rẩy nhưng ẩn chứa niềm vui, " Biên. . . Thượng tướng"


Biên Bá Hiền đi tới sửa cái áo đang đắp trên người Phác Xán Liệt, giống như vô ý lại thuận miệng hỏi một câu, " Ngô Thế Huân đâu?"

"Không có ở đây, hỏi cậu ta làm gì?" Kim Chung Nhân đưa tay giữ sau gáy, xoay xoay cái cổ.

"Thật sao? Thật sự không ở đây à. . ." Biên Bá Hiền lại đưa tay vén tóc rối trước trán Phác Xán Liệt, chưa từng ngước lên nhìn một lần," Khánh Tú, Ngô Thế Huân trốn chỗ nào rồi?"

". . . Không có ở đây." Đô Khánh Tú lãnh đạm trả lời, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Biên Bá Hiền nhìn như tin tưởng không chút nghi ngờ mà gật đầu, đứng dậy tùy ý đảo mắt lên trên, nhếch miệng cười, "Tiểu Tật Phong?"

Trên nóc nhà đột nhiên phát ra một cỗ âm thanh loạt xoạt, kim điêu vui mừng hạ cánh xuống, bay quanh Biên Bá Hiền vài vòng, vững vàng đậu trên vai y, thân mật cọ cọ.

Biên Bá Hiền làm ra dáng vẻ rất kinh ngạc," Ôi, người không ở đây, tinh thần thể làm sao chạy đến thế này? Tình cờ gọi không ngờ lại đúng dịp như vậy."

"Đúng không Chung Nhân?"

Kim Chung Nhân tiếp tục xoay cổ.

"Đúng không Khánh Tú?"

Đô Khánh Tú vẫn nhìn chằm chằm mũi chân.

"Thế Huân à, " Biên Bá Hiền ngửa đầu hô một tiếng, "Trên nóc nhà có vẻ thoải mái nhỉ, ngơ ngẩn trên đó bao lâu rồi?"

Phía trên truyền đến vài câu chửi rủa nho nhỏ, một lúc sau mới có cái đầu ló ra, trên tóc còn vướng vài cọng lông chim, " Làm sao anh biết . . ."

"Tôi đâu có biết, " Biên Bá Hiền vô tội ngẩng đầu, " Thuận miệng gọi thôi."

Tiểu Tật Phong như hưởng ứng mà vui sướng kêu một tiếng.

"Câm miệng! Con chim ngu xuẩn! Cút về nhanh!" Ngô Thế Huân giờ nhìn đến vật này liền thấy đau đầu, người ta gọi một tiếng là ôm lấy chủ nhân quẩy tưng bừng sau đó hí ha hí hửng bay qua sao?

Toàn bộ đều là kẻ phản bội!

"Xuống đây." Biên Bá Hiền ngoắc ngoắc tay.

Ngô Thế Huân nghiêm mặt, thân thủ lưu loát từ trên nóc nhà hạ xuống, mà thời điểm còn cách mặt đất một đoạn đột nhiên vô lực trực tiếp rơi thẳng.

"Cái đệt!" Ngô Thế Huân méo miệng đỡ eo đứng lên, hung tợn trừng mắt nhìn Biên Bá Hiền.

"Chủ ý của cậu đúng không?" Biên Bá Hiền khoanh tay, "Không ngờ lại liên hợp bắt nạt anh bạn nhỏ nhà tôi"

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt ở một bên đúng là có chút thê thảm, mà hắn cũng đã mở mắt ra, an tĩnh nhìn sang. Ngô Thế Huân thấy vậy lại cười trên nỗi đau của người khác, ưỡn ngực nói rất rõ ràng,"Không phải!"

"Chậc, mạnh miệng đúng không?" Biên Bá Hiền nhíu mày, " Ngày hôm nay đừng hòng chạy, vừa vặn đang nhàn rỗi tiện thể chỉnh đốn đến cùng luôn."

Kim Chung Nhân lại nhớ đến cái gì đó, sợ hãi lắc đầu, "Không không không, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. . . . Lần sau không đánh hắn nữa được không . . ."

"Kim tư lệnh sai chỗ nào nhỉ?" Biên Bá Hiền hòa ái nở nụ cười, hướng về phía Đô Khánh Tú đưa tay ra, " Đem đây."

Đô Khánh Tú lùi về sau một bước, vẫn như cũ cúi đầu nhìn mũi chân, " . . . Không mang."

Biên Bá Hiền lười nói chuyện, tay vẫn giữ nguyên.

Đô Khánh Tú hiếm thấy lộ ra một sắc mặt khác, vừa xoắn xuýt vừa không đành lòng, giơ tay lên từ từ đưa vào túi áo, lấy ra một món đồ chơi nhỏ, đặt vào tay Biên Bá Hiền.

-- là một khối lập phương vô cùng phức tạp, màu sắc cũng nhiều, dùng lực một chút không chừng sẽ nát, dày đặc những mảnh màu mà muốn di chuyển chỉ có thể dùng hai ngón tay tụ lại một điểm, lượng công việc cực kì lớn mà rất tốn thời gian, để cho mấy người hay nôn nóng làm việc này hẳn là rất bi thảm.

Xong!

Biên Bá Hiền cầm thứ ma quỷ trong tay ngắm nghía một lúc, sau đó đi về phía Kim Chung Nhân rất thân thiết xoa đầu hắn, đem vật kia nhét vào tay đối phương, " Quy tắc cũ, góc tường."

Vẻ mặt Kim Chung Nhân so với người bị đánh còn thảm hơn gấp mười lần, "Trực tiếp để hắn đánh tôi là được mà?"

Biên Bá Hiền quay đầu lại nhìn một chút," Ui, anh bạn nhỏ tỉnh rồi, muốn đánh hắn không?"

Phác Xán Liệt quan sát tình hình, rất vô tội hướng về phía Biên Bá Hiền lắc đầu một cái, nhân tiện nhõng nhẽo, "Đau."

Kim Chung Nhân nổi giận, " Là nam nhân thế hả? Giả bộ yếu ớt cái gì!"

Phác Xán Liệt không để ý tới hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, phải nói là muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu.

Biên Bá Hiền lại càng bất mãn nhăn nhó nhìn Kim Chung Nhân, " Nhìn đi! Cậu lại dám bắt nạt người của tôi! Đáng thương biết bao a! Thành thật mà làm, không xong đừng có về."

Kim Chung Nhân tối sầm mặt cùng Phác Xán Liệt âm trầm nhìn nhau vài giây, rất khó nhận ra trên khuôn mặt không cảm xúc của Phác Xán Liệt là một tia cười nhạo. Tàn nhẫn trừng mắt với hắn một lúc mới quay đi, khổ não cầm khối lập phương đi tới góc tường ngồi xuống mân mê, mới được một lúc đã sinh khí quay về tường tung cước, lén lút liếc mắt nhìn Biên Bá Hiền, y vẫn ôn hòa nhìn hắn cười cười, Kim Chung Nhân lại thở hổn hển đá thêm một cái, đáng thương về chỗ cũ ngồi chồm hổm, không lâu sau lại điên tiết gãi đầu, trán chống đỡ trên tường, bị tra tấn cho sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Biên Bá Hiền theo dõi hắn một lúc mới quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, " Lại đây Thế Huân, đứng xa như vậy làm gì?"

Ngô Thế Huân cảnh giác che trước ngực.

"Cậu muốn tự đến hay để tôi kéo qua đây?" Biên Bá Hiền cười híp mắt nhìn sang.

"Tôi. . .tôi đi!" Ngô Thế Huân nói xong chậm rãi nhích từng bước, âm thanh yếu ớt, " Có điều phải nói rõ, chủ ý đúng là của tôi, nhưng mà! Tôi đâu có bảo Kim Chung Nhân đánh nặng như vậy. Không hề liên quan tới tôi, tôi một chút cũng không chạm vào hắn!"

Kim Chung Nhân quay đầu lại mắng, "Ngô Thế Huân lão gia cậu!"

"Ông già nhà tôi sớm mất rồi!" Ngô Thế Huân phóng bạch nhãn.

"Mau tới đây, hôm nay lão tử phải đánh cho cậu không nhìn thấy mặt trời!"

"Ôi ôi, Kim tư lệnh thật sự thích đánh người vậy sao? Sợ chết tôi, cả ngày đánh đánh giết giết, có biết dùng đầu óc không?"

"Này. . .đừng ầm ĩ nữa" Đô Khánh Tú bắt đầu cảm thấy phiền mà nhíu mày lại.

"Tôi còn chưa nói cậu! Mỗi lần làm chuyện gì đều tại cậu mà lòi ra hết! Cậu đến cùng là có biết nói dối không thế?"

"Không, tôi là người liêm khiết."

"Mịa nó!"

. . . . . . . . .

Bên kia ồn ào không ngớt, Biên Bá Hiền thì làm ra bộ dạng đã quá quen với chuyện này, nhàn nhã xoay người ngồi xuống bên cạnh Phác Xán Liệt, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm trên chân mình, giơ tay xoa xoa tóc, "Còn khó chịu không?"

Phác Xán Liệt lắc đầu, nhích lại gần Biên Bá Hiền, đầu kề sát trên bụng y, hai tay vòng qua hông.

"Chung Nhân thần kinh có hơi thô nhưng rất nhạy bén, lúc đối chiến có thể trong thời gian rất ngắn tìm ra nhược điểm của đối thủ. Đặc biệt là kẽ hở trong tinh thần vực, không phòng bị tốt sẽ bị hắn nhằm vào đánh." Biên Bá Hiền quấn quấn lọn tóc của Phác Xán Liệt mấy vòng, " Bọn họ từ năm mười mấy tuổi đã đối mặt với chiến loạn rồi, đều là đao thật súng thật, cho nên kinh nghiệm thực chiến có rất nhiều, cậu so với bọn họ vẫn chênh lệch không ít, cái này đều là do hoàn cảnh. Anh bạn nhỏ của chúng ta nếu lớn lên trong lúc ấy khẳng định càng lợi hại, đúng không?"

Phác Xán Liệt gật đầu," Hắn rất lợi hại."

"Đó là đương nhiên, sư phụ của hắn lợi hại lắm nha." thanh âm của Biên Bá Hiền mang theo ý cười," Biết sư phụ của hắn là ai không?"

Phác Xán Liệt bắt lấy tay Biên Bá Hiền, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt sáng rực

Biên Bá Hiền cúi đầu cười, nhéo nhéo mặt hắn, "Muốn tôi dạy sao?"

Phác Xán Liệt đối diện với ánh mắt Biên Bá Hiền, hơi nâng khóe miệng, "Muốn."

Biên Bá Hiền chỉ chỉ mũi hắn, cười ý tứ sâu xa, " Muốn học cái gì đây?"

Phác Xán Liệt dừng một chút, mặc dù đắn đo nhưng vẫn nói ra miệng, ". . . Súng. . . bắn súng."

Nói xong mặt lập tức đỏ.

Biên Bá Hiền cười, " Ai, anh bạn nhỏ nhà tôi làm sao đáng yêu thế này."

Bên kia Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân không thèm nói một lời trực tiếp đánh đấm, mãi đến khi kiệt sức co quắp nằm trên đất. Ngô Thế Huân bình thường làm tình báo quốc gia, hoạt động trí tuệ là chính, đương nhiên thể lực không bằng người đứng đầu một đội quân như Kim Chung Nhân, cởi áo ném sang một bên, dùng tay quạt quạt," Thật mẹ nó. . . tên họ Kim này dám đánh thật!"

Kim Chung Nhân một lần nữa chui vào góc tường chơi với khối lập phương, "F*, không phải cậu muốn đánh à?"

"Tôi thật chịu không nổi. . ." Ngô Thế Huân quay đầu lườm nguýt, " Hai người mau nhìn bên kia, có đau mắt không . . ."

Ba người cùng nhìn sang, Phác Xán Liệt đang dựa trên người Biên Bá Hiền cũng từ từ ngồi dậy, Biên Bá Hiền thì vẫn cười nhìn hắn, tiến đến bên tai lặng lẽ nói câu gì đó, Phác Xán Liệt ngẩn người, vùi đầu càng thấp. Nhưng y lại không có ý định buông tha, ngón tay còn cố tình vẽ trên ngực hắn, giống như đang khiêu khích.

"Lão lưu manh. . ." Ngô Thế Huân uất hận buông một câu, " Làm sao có thể cười như vậy chứ. . . phải nói thế nào nhỉ?"

"Dập dờn." Đô Khánh Tú bình tĩnh bổ sung.

"Đúng! Anh ta quả là không biết xấu hổ. . ." Ngô Thế Huân bĩu môi, giơ cánh tay khoác lên vai Kim Chung Nhân, "Thăm dò tiểu tử kia thế nào rồi?"

Kim Chung Nhân hừ một tiếng, " Yếu muốn chết. Nhưng mà. . . bây giờ thì có thể tranh thủ đánh hắn, tương lai. . . sau này sợ có muốn chạm cũng không được. Tiểu tử kia thật dọa người, đánh vào kẽ hở tinh thần vực còn liều chết đến mấy lần."

Ngô Thế Huân cười cợt, "Yên tâm rồi?"

"Còn có thể làm gì" Kim Chung Nhân buồn bực lại xoay xoay cái cổ, "Không phải hiện tại anh ta vẫn một mực che chở sao."

Ngô Thế Huân thở dài," Lão già kia khỏe mạnh là được. . . Tương lai . . ."

Kim Chung Nhân cau mày, trong tay vẫn giữ khối lập phương cẩn thận, ngữ khí lại cực kỳ cứng rắn kiên định,"Tương lai, còn dài lắm, sợ cái gì."

Đô Khánh Tú đột nhiên chọt chọt vai Ngô Thế Huân, "Này."

Đang chăm chú suy tư bị giật mình nhảy lên một cái "Cậu làm gì thế!"

Đô Khánh Tú nhận được thông tin Biên Bá Hiền truyền đến," Anh ấy nói, muốn cậu cõng Phác Xán Liệt về."

"Dựa vào cái gì hả!" Ngô Thế Huân bật người dậy, "Chèn ép người ta à! Cũng không phải tôi đánh hắn!"

Biên Bá Hiền nơi xa mỉm cười nhìn Ngô Thế Huân, ý thức vân đi vào tinh thần vực cậu thăm dò.

-- Bởi vì ở đây chỉ có một mình cậu là Lính gác, không thấy Chung Nhân đang bận sao.

"Lính gác thì sao! Lính gác thì không có nhân quyền à! Ông đây mặc kệ!"

-- Một là nghe lời, hai là lăn thêm vài vòng, cái nào đây Tiểu Thế Huân?

Biên Bá Hiền cười híp mắt, Phác Xán Liệt cũng lạnh nhạt nhìn sang.

". . ." Ngô Thế Huân cảm thấy những ngày tháng sau này thật khó có thể qua nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #omgposttt