
1.2
Đại gia hỏa trước mắt một thân trắng tuyết, tô điểm những đường hoa văn đen vô cùng đẹp đẽ. Vào giờ phút này không ngừng gầm gừ, cái đuôi to khỏe vẩy trên mặt đất, bước chân mạnh mẽ di chuyển, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng phóng tới vồ lấy đối phương.
Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm không chớp mắt, miệng lẩm bẩm, "Trời ơi, tôi lần đầu tiên thấy vật sống. . ."
Phác Xán Liệt cũng không nghĩ tới tinh thần thể của mình đột nhiên chạy đến, có chút quẫn bách liếc nhìn Biên Bá Hiền, nhỏ giọng mệnh lệnh , "Liệt Diễm, quay trở lại."
Tinh thần thể tên Liệt Diễm hoàn toàn không thèm chú ý tới Phác Xán Liệt, cảm thấy bị ra lệnh rất không cam lòng còn quay về phía chủ nhân không kiên nhẫn mà gầm một tiếng.
Loảng xoảng, mấy bức vẽ treo trên tường vì chấn động mà rơi mất, nện thẳng xuống sàn nhà.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó Phác Xán Liệt bất đắc dĩ thở dài, Biên Bá Hiền cũng cảm thấy đau đầu -- tinh thần thể khó thuần phục nhất trong truyền thuyết, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sư tử hổ báo chính là tinh thần thể cấp cao, số lượng thật sự rất khan hiếm, bởi vì thú tính quá mạnh, rất khó điều động. Mà trong này lại có một loại tinh thần thể cực kỳ hiếm thấy, cũng bởi vì quá hi hữu nên ghi chép trong lịch sử chẳng được bao nhiêu.
Loại tinh thần thể này, chính là báo tuyết. Trên cơ bản chỉ tồn tại trong sách dưới một số trường hợp đặc biệt, còn thực tế thì số người thấy được chưa đến một bàn tay.
Mà tinh thần thể của Phác Xán Liệt, chính là loại báo tuyết trăm năm khó gặp đó.
Tuy là có hơi vướng tay vướng chân, nhưng hoàn toàn thể hiện được sự quý giá của nó.
Tinh thần thể sẽ tuyệt đối phục tùng với Lính gác cùng cấp, thế nhưng tất cả mọi sự vật luôn luôn có ngoại lệ.
Không sai, thứ trước mắt này chính là ngoại lệ.
Tính tình của báo tuyết vô cùng tàn bạo lại còn quái gở, rất khó thuần phục, căn cứ những gì trong sách ghi chép, rất nhiều Lính gác căn bản không đủ năng lực để chi phối nó. Nhưng có một ưu điểm là báo tuyết phi thường mạnh mẽ, tốc độ cảm quan sức bật hay sự chịu đựng đều hết sức kinh người, là vũ khí lợi hại bậc nhất của một Lính gác.
Nói thẳng ra, chính là đặc biệt ngạo kiều không thích bị quản, làm mình làm mẩy không chịu yên tĩnh, ngươi hung* ta ta liền cắn ngươi, ngươi mắng ta ta nghe cũng chả hiểu. Trên mặt đều viết rõ ràng lão tử khó chịu chớ có chọc vào, lão tử phát điên thì Lính gác của mình cũng đánh chứ nói gì đến đám phàm nhân ngu ngốc các ngươi.
*hung dữ, hành hung.
Phác Xán Liệt xem ra còn phải luyện tập nhiều.
Híp mắt lười biếng đi tới, cái đuôi bù xù quét qua quét lại , không khách khí chút nào đẩy đẩy Phác Xán Liệt, ý tứ rất rõ ràng -- này, ngươi chặn đường ta.
Phác Xán Liệt tính tình tốt tránh sang một bên, Liệt Diễm lúc này mới hài lòng thu đuôi về, nhẹ nhàng nhảy một cái, nằm ườn trên ghế sofa, sau đó thoải mái cuộn thành một ổ, nhắm hai mắt lại.
"Tôi nói. . ." Biên Bá Hiền vừa định mở miệng, liền nhìn thấy Phác Xán Liệt mặt mày căng thẳng lắc đầu. Đem ý thức vân chạm vào lá chắn tinh thần của hắn, thu lại ý muốn truyền đạt --
【Lão sư, Liệt Diễm lúc ngủ bị quấy rầy sẽ rất tức giận.】
Biên Bá Hiền nhíu mày, trả lời --
【Sau đó thì sao, nó có thể như thế nào? 】
Phác Xán Liệt vẻ mặt có chút xoắn xuýt --
【Sẽ. . . phá nhà, sau đó chạy xung quanh phát rồ.】
【Ồ thực sự muốn bóp chết nó nha . . . 】 Biên Bá Hiền trừng mắt nhìn con báo tuyết đang ngủ say chặn ngang giữa mình và Phác Xán Liệt.
Mà ánh mắt Biên Bá Hiền còn chưa kịp thu hồi, một giây sau Liệt Diễm lại đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén giống như dao, làm cho người ta cảm thấy thật sự rất bức bách.
Ngay sau đó chống thân thể đứng lên, giữ thăng bằng từ từ nghiêng đầu qua chỗ Biên Bá Hiền, càng ngày càng gần. Mũi hít hít, không ngừng đánh hơi mùi trên người y.
"Liệt Diễm!" thần kinh Phác Xán Liệt nhất thời căng thẳng, nâng tay lên nắm thành quyền, Liệt Diễm mà dám có hành động tấn công liền trực tiếp đánh ngất nó.
Biên Bá Hiền cùng báo tuyết trước mắt nhìn nhau, thấy nó sáp lại gần còn nhè nhè hàm răng sắc bén, sau đó . . .ngoẹo đầu trực tiếp nằm nhoài trên đùi y, còn cọ cọ trên bụng, thân thiết liếm liếm ngón tay, không còn dáng vẻ hung thần ác sát vừa nãy, mà lại vô cùng ngoan ngoãn, còn giống như cố ý lấy lòng.
". . . . . ."
". . . . . ."
Biên Bá Hiền quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, "Tình huống gì đây?"
Phác Xán Liệt có hơi xấu hổ, ". . . Nó hình như thích lão sư."
Quả nhiên là như vậy, thấy Biên Bá Hiền không để ý mình, Liệt Diễm cảm thấy phi thường mất mát, từ trên ghế sofa nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt y, đôi mắt to nhìn chăm chú, còn giơ móng vuốt vỗ vỗ trên đùi y, cái đuôi xù hơi vểnh lên phe phẩy.
Thật không khác gì một con mèo lớn đang làm nũng.
Biên Bá Hiền thử thăm dò giơ tay lên xoa xoa lông mao trên đầu nó, Liệt Diễm rất thoải mái nheo mắt lại, vui vẻ nằm lăn trên dất, sau đó chỏng vó phơi bụng.
Động vật dám để lộ ra phần bụng, chính là biểu hiện của một loại tín nhiệm, bởi đó là chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể chúng.
Thấy Biên Bá Hiền nở nụ cười, Liệt Diễm càng trở nên cao hứng, nằm trên đất hưng phấn quay vòng, còn không ngừng cọ cọ lên chân y, cuối cùng lè lưỡi, ôn nhu liếm mặt Biên Bá Hiền, sau đó xấu hổ thu về liếm liếm móng vuốt.
"!"
Phác Xán Liệt phẫn nộ vô cùng --
Ta còn không được chạm qua ngón tay của lão sư, ta cũng không được chạm vào mặt của lão sư! Ngươi đúng là con báo đáng chết không biết xấu hổ!
Nội tâm thì gào thét vô cùng phong phú, nhưng trên mặt Phác Xán Liệt cũng chỉ có một cái nhíu mày nhẹ, không ngăn cản thì không biết cái tên này có còn làm ra chuyện gì mất mặt nữa không, tức giận đi tới ôm lấy cổ Liệt Diễm kéo lại, sau đó một tay đem nó nhấc lên, "Quay về đây."
Vốn dĩ cùng chủ nhân đã không hợp nhau, Liệt Diễm phản kháng càng lợi hại, không ngừng giãy dụa, móng vuốt cứ quơ qua quơ lại. Tha thiết mong chờ nhìn về phía Biên Bá Hiền, phát ra từng tiếng "Gừ gừ!", phô bày dáng vẻ đáng thương giống Phác Xán Liệt như đúc.
Biên Bá Hiền cảm thấy rất thú vị, "Liệt Diễm?"
Bị Phác Xán Liệt dữ dội trấn áp, uất ức đáp một tiếng, "Gừ gừ."
"Ngươi rất đáng yêu nha." Biên Bá Hiền cười híp mắt.
Liệt Diễm lỗ tai giật giật, giơ móng vuốt xoa xoa mặt, bộ dạng xấu hổ.
"Lần sau cùng nhau chơi có được không? Ngươi bây giờ cần trở về chú ý bổ sung năng lượng, bằng không sẽ không xinh đẹp nữa."
"Gào. . ." Liệt Diễm quay qua nhìn Phác Xán Liệt một chút, hắn mặt không cảm xúc gật đầu, "Lại càn quấy, đánh ngươi, nhổ sạch lông bây giờ."
"Gào!" Liệt Diễm không phục rống lên, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn cuộn người lại, từ từ biến mất, quay trở lại nơi sâu xa trong tinh thần vực của Phác Xán Liệt, tiến vào hôn mê.
Phác Xán Liệt âm thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn Biên Bá Hiền, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, lỡ có giao nhau lại như con thỏ bị kinh sợ mà né đi chỗ khác.
Như thế nào đi nữa tinh thần thể đều từ tinh thần vực của Lính gác mà đi ra, hành vi của nó đến cùng vẫn là suy nghĩ trong lòng Lính gác.
Liệt Diễm quay về phía Biên Bá Hiền làm nũng, nói cho cùng vẫn là điều mà lão đại trầm mặc ít nói nhà nó muốn làm nhất.
"Này, có cần tiếp tục khai thông không?" Biên Bá Hiền khoanh tay, vẻ mặt vẫn như thường.
"Ừm . . ." Phác Xán Liệt ngồi lại trên ghế sofa, đưa lưng về phía Biên Bá Hiền.
Biên Bá Hiền giữ vai Phác Xán Liệt, nhưng lại không bắt đầu khai thông, mà là hơi dùng sức ép xuống,
Phác Xán Liệt không hề phòng bị mất trọng tâm ngã ra phía sau, đầu vững vàng gác trên đùi Biên Bá Hiền.
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, Biên Bá Hiền đặt tay lên ngực hắn nhếch miệng, "Muốn nằm như thế này à?"
Phác Xán Liệt cụp mắt không nói lời nào, tai mơ hồ đỏ lên.
"Có phải là vừa bắt đầu đã muốn thế này nhưng không tiện nói? Cậu nhịn cũng giỏi thật đấy, đến nỗi đem truyền hết cho tinh thần thể thế kia." Biên Bá Hiền giơ tay đặt lên đầu Phác Xán Liệt, "Có điều tinh thần thể của cậu cũng thật ghê gớm, khó rồi đây."
Biên Bá Hiền cứ câu được câu không, tay liên tục xoa đầu hắn.
Phác Xán Liệt ngửi được mùi rượu Rum xung quanh, chỉ muốn mãi như vậy, tham lam hít thở trong bầu không khí tràn ngập khí tức của Biên Bá Hiền.
Không lâu sau đó, Phác Xán Liệt ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, hắn vẫn như cũ gối đầu trên đùi Biên Bá Hiền, chỉ có điều đã biến thành nằm nghiêng, tay hắn . . . hai tay hắn giờ khắc này đang gắt gao vòng bên hông Biên Bá Hiền, mặt chôn ở bụng y, cả người đều bị nhiệt độ cùng khí tức của y bao quanh.
REPORT THIS AD
Hình như là đang còn mơ.
Biên Bá Hiền ngồi xem sách, cảm giác được Phác Xán Liệt hơi động mới thả xuống một bên, gật đầu nhìn hắn, "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Phác Xán Liệt không nhúc nhích
"Ổn hơn rồi chứ? Có điều sau này cảm thấy có chỗ nào bất thường phải mau nói cho tôi biết."
Biên Bá Hiền vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt, ngữ khí bất tri bất giác lại có chút cưng chiều, "Được rồi, đừng ăn vạ nữa, mau đứng lên, chân tôi sắp bại rồi."
Đầu Phác Xán Liệt hơi sượt qua bụng Biên Bá Hiền, dáng dấp kia thật giống lúc Liệt Diễm làm nũng, sau đó mới lưu luyến buông tay ra, ngồi dậy.
"Tôi đưa cậu thẻ thông hành, sau này tới tìm tôi cứ quang minh chính đại mà đi, đường đường là đệ nhất Lính gác lại đi trèo tường, nói ra thật khiến người ta cười." Biên Bá hiền đấm bóp trên đùi một lúc đứng dậy đưa cho Phác Xán Liệt một tấm thẻ.
Phác Xán Liệt hai tay nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi, ngẩng đầu lên ánh mắt như lóe sáng nhìn Biên Bá Hiền.
"Cảm ơn lão sư."
"Chuyện nhỏ." Biên Bá Hiền phất phất tay.
"Cái này, " Phác Xán Liệt đột nhiên nhìn về phía vách tường, vài bước đi tới, dễ dàng lấy ra viên đạn dắt bên trong, áng chừng một chút trong tay, "Đạn dum-dum."
"Ừ, " Biên Bá Hiền vẫn bình thản, một chút lo lắng cũng không có, giống như người ngoài đứng xem náo nhiệt, "Hình như là vậy, mà ai ác thế chứ, muốn cho đầu tôi trực tiếp nở hoa luôn à?"
Phác Xán Liệt nắm chặt thành quyền, đạn trong tay hắn không biết từ khi nào đã bị vo lại thành hình tròn. Đem viên đạn biến dạng ném đi, sau đó tới bên cạnh Biên Bá Hiền.
"Sau này, tôi đến bảo vệ ngài."
"Hả? Tại sao? Báo đáp tôi? Nói rồi đều là chuyện nhỏ ." Biên Bá Hiền mặt vẫn dửng dưng như không, nhưng thân thể cứ liên tục lùi về phía sau.
Phác Xán Liệt kiên nhẫn lần thứ hai tới gần, đưa tay vòng quá eo Biên Bá Hiền chống bàn phía sau, lắc lắc đầu, "Không phải báo đáp."
Bị vây bởi cánh tay kia, không gian thu hẹp nhưng lại không khiến Biên Bá Hiền mất tự nhiên, giơ ngón tay lên như đùa sủng vật ngoắc ngoắc cằm Phác Xán Liệt, "Được rồi anh bạn nhỏ, biết cậu tốt với tôi. Cậu xem, thời gian cũng không còn sớm, mau trở lại học viện đi."
"Ừm." Phác Xán Liệt đáp một tiếng, thu hồi cánh tay nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà mơn trớn bên hông Biên Bá Hiền, lại sâu sắc nhìn vào người gần ngay trước mắt, "Ngày mai trở lại."
"Ngày mai? Ngày mai không được, bên trường các cậu không phải nói muốn đến đây giao lưu sao?" Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút, nở nụ cười, "Ngày mai cần phải tranh thủ nắm cơ hội, Tiểu Dẫn đường nhiều như vậy, khẳng định sẽ có người cậu thích."
Phác Xán Liệt trầm mặc không nói.
Biên Bá Hiền vỗ vỗ mặt hắn, nở nụ cười xấu xa, "Công bằng mà nói cậu hẳn cũng biết rồi đi, đây gọi là hữu nghị nhưng thực chất là để đôi bên tìm kiếm đối tượng, coi trọng người nào thì cứ người tình ta nguyện mà đến thôi, tuổi trẻ tinh lực dồi dào, cậu xem cậu cứ sống như khổ hành tăng thế kia, không nên bạc đãi chính mình đâu."
Biên Bá Hiền nói không sai, hàng năm Liên bang đều an bài chuyện giao lưu giữa hai học viện, trên thực tế là để bọn họ có cơ hội tiếp xúc, Dẫn đường sẽ cật lực dụ dỗ Lính gác, mà Lính gác cũng sẽ nghe theo lời bản năng. Có thể là nhìn hợp mắt rồi nhưng nếu chưa muốn bị trói chặt thì cũng có thể tiến đến loại quan hệ kia, miễn là không bị đánh dấu hoàn toàn.
"Chậc, đến lúc đó thì cậu sẽ biết thôi. Còn có cái kia, tôi phải nhắc nhở cậu một chút, tôi tính toán ngày mai cũng không thiếu người coi trọng tiểu Lính gác cậu đâu, bọn trẻ bây giờ thật đáng sợ, chưa cần vội, thích làm gì thì làm, nhưng đừng tùy tiện trói người, đến khi hối hận không kịp, được rồi được rồi cậu đừng làm cái vẻ mặt đó được không, tôi không nói nữa." Biên Bá Hiền cầm lấy quyển sách vừa nãy chưa xem xong, ngồi trở lại trước bàn, nhịn không được lại bồi thêm một câu, "Da mặt đừng có mỏng thế chứ anh bạn nhỏ, cậu như vậy làm sao mà cua được Dẫn đường."
"Lão sư, tạm biệt" Phác Xán Liệt từ đầu đến cuối chỉ cau mày, không muốn nghe tiếp.
Xoay người chống lên cửa sổ nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.
Ngẩng đầu lên nhìn lại cửa sổ vừa nãy.
Chạng vạng gió mát mẻ, mặt Phác Xán Liệt lại có hơi hồng, đó là đặc hữu của một thiếu niên ngây ngô hồ đồ, trong đôi mắt như ẩn chứa một xúc cảm cuồn cuộn không rõ ràng
Hội trường của đệ nhất học viện Guide đang có một buổi tiệc rượu.
Là đệ nhất Lính gác cấp cao, Phác Xán Liệt lại càng không có cơ hội thoát khỏi.
Xung quanh đều là một mảnh hỗn loạn. Với điều kiện của Phác Xán Liệt, sức tự chủ của hắn đương nhiên vượt xa người thường, nhưng cũng không chống cự nổi loại tin tức tố của người bên cạnh――― dục vọng không ngừng bị đốt cháy, lại không có chỗ phát tiết, thật là muốn bức điên người.
Nhưng hắn chỉ một mực nhíu chặt lông mày, không chút do dự đẩy thiếu niên Dẫn đường giống như dây leo nãy giờ liên tục bám trên người mình, nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn tác quái của cậu ta, rất rõ ràng vị Dẫn đường này liên tục hướng về mình phát ra kết hợp nhiệt, dùng hết khả năng để cầu hoan. Mặc kệ toàn bộ đại sảnh nồng nặc một mùi tin tức tố ép đến đầu đau sắp nứt, Phác Xán Liệt vẫn chỉ một vẻ mặt nhàn nhạt lên tiếng, thế nhưng trong âm thanh mang theo run rẩy cố trấn định lại không dễ phát hiện.
". . . Tránh ra. "
'' Thiếu úy . . ." Thiếu niên Dẫn đường thân thể cứ như một con rắn mềm mại áp sát vào người Phác Xán Liệt '' Chạm vào tôi . . . có được không? "
Phác Xán Liệt nắm chặt thành quyền, ép cho lòng bàn tay chảy ra máu tươi tìm cảm giác đau để duy trì bình tĩnh.
Thiếu niên Dẫn đường hai mắt long lanh, thật giống như một giây sau liền có nước mắt rơi xuống, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn "Thiếu úy, muốn tôi đi. . . Tôi rất thích anh, tôi vốn thích anh từ lâu rồi. . . Để tôi chạm vào anh, có thể không?" Thiếu niên nói xong đưa tay hướng trên người Phác Xán Liệt lần mò, xuống thẳng dưới hạ thân đã trướng đau của hắn nhẹ nhàng nắm lấy.
Phác Xán Liệt thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi. Thiếu niên có dung mạo tú lệ dị thường lại áp sát bên tai hắn, đầu lưỡi chậm rãi liếm láp, âm thanh uyển chuyển mê người, ''Thiếu úy, hung hăng mà làm tôi đi, đem thứ này xuyên qua, sau đó bắn. . . Ưm. . . '' khuôn mặt ửng hồng, tràn ngập ý xuân, "Nhìn tôi đi, thiếu úy, . . tùy ý vào trong tôi đi, lấy hết đi . . . để tôi trở thành Dẫn đường của anh . . . '
Trước mắt Phác Xán Liệt trở nên mơ hồ, tin tức tổ tỏa ra càng đậm, không ngừng thở dốc, khát vọng trong thân thể không ngừng rêu rao. Muốn tiến vào một nơi ấm áp sít sao, muốn điên cuồng giữ lấy . . .
Muốn. . . Muốn làm. . . Muốn phát tiết.
Ý thức dần trở nên hỗn loạn, Phác Xán Liệt hai mắt đỏ ngầu nắm lấy bả vai gầy yếu của thiếu niên.
Người kia nhắm mắt lại, chờ đợi Lính gác bị mình mê hoặc cúi đầu hôn xuống, tin tức tố của hai người đan xen lẫn trong không khí, chờ đợi cùng mây mưa, sẵn sàng giao toàn bộ mình ra, cảm giác hạnh phúc thật khiến người ta muốn phát điên.
Chỉ là đợi rất lâu, nụ hôn mong chờ hoàn toàn không đến, bả vai cũng dần bị buông lỏng.
Cậu ta mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Lính gác phía trước vô cùng vặn vẹo, cánh tay ở giữa không trung, lòng bàn tay từ lâu đã be bét máu thịt.
Móng tay Phác Xán Liệt đâm sâu vào da thịt, đau đớn kịch liệt kéo hắn ra khỏi mê loạn nhất thời. Ngay lúc này, một đạo ánh sáng chợt lóe qua, ý cười giảo hoạt nhưng ôn nhu vang lên, một đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, dáng vẻ như nghiền ngẫm lại không ngừng trào phúng.
――― Anh bạn nhỏ.
Hắn nhìn thấy cặp môi mỏng khẽ mở, âm thanh lành lạnh mà linh động.
――― Anh bạn nhỏ, lại đây.
Hắn nhìn thấy y đưa tay về phía mình, bàn tay đẹp đẽ khiến người ta chỉ muốn chạm vào, nâng niu.
Phác Xán Liệt rất rõ ràng tâm tư của mình, người hắn thích là ai, người hắn yêu là ai, người mà hắn muốn lấy được là ai.
Trừ y ra, ai hắn cũng không muốn chạm vào, mặc kệ thân thể bức thiết đòi hỏi theo bản năng.
" Xin lỗi. . ." Phác Xán Liệt hạ mắt, đẩy Dẫn đường kia ra, hướng về cửa lớn.
"Phác Xán Liệt điên rồi sao?" xung quanh đều bàn tán sôi nổi "Phát ra kết hợp nhiệt rồi hắn còn chủ động cự tuyệt được cả Tô Mặc?'
"Là Tô Mặc đấy. . ."
'' Người này có bệnh không . . ."
'' Ai, không phải là nơi đó có vấn đề đi . . ."
"Hắn bình thường cũng không hé răng nửa lời, rất kỳ quái . . ."
Bên trong đều là một mảnh hỗn loạn, Tô Mặc khiếp sợ quên luôn cả phản ứng, cậu ta cho rằng mình đã đắc thủ, bởi vì tính cách của hắn không thể gạt người, bản năng của một Lính gác cũng đã biểu hiện rất rõ ràng. Tại sao?
Cậu ta là học viên ưu tú nhất, ưa nhìn nhất của học viện, người theo đuổi nhiều vô số kể. Nhưng cậu ta từ đầu đến cuối chỉ thích người sáng chói nhất, cậu ta nghĩ chỉ có cậu ta mới đủ xứng với hắn.
Rốt cuộc là tại sao hắn tình nguyện tự tàn phá bản thân cũng phải từ chối mình?
Tô Mặc không chịu từ bỏ, cắn răng quay về bóng lưng kia phóng ra ý thức vân mãnh liệt, muốn bức bách hắn dừng bước, để hắn một lần nữa xoay người lại. . . Nhưng cho dù ý thức có sắp sụp đổ đến nơi, lá chắn tinh thần của Phác Xán Liệt vẫn kiên cố như cửa sắt, ý đồ điều khiển suy nghĩ triệt để thất bại, cho thấy sự cự tuyệt cứng rắn của hắn.
Tô Mặc chỉ có thể cắn răng thu lại ý thức vân. Bởi vì cậu ta chủ động tiếp cận, cho nên dù có mong muốn Phác Xán Liệt đến đâu, những Dẫn đường khác cũng chỉ có thể lén lút đứng nhìn từ xa. Mà bây giờ Tô Mặc trước mắt đã bị cự tuyệt, đám Dẫn đường kia bắt đầu rục rịch phóng ra tin tức tố, đều hướng về phía Phác Xán Liệt sẵn sàng dâng đến. Hắn liều mạng chống đỡ những áp lực xung quanh, cũng bởi vì quá sức mà trong phút chốc tinh thần vực tan vỡ.
Một tiếng gào thét đột nhiên vang vọng cả hội trường. tinh thần thể lông trắng tuyết ngửa đầu gầm lên, sau đó che chắn ở trước người Phác Xán Liệt. Tư thái bảo vệ chủ nhân có thể tiến hành công kích bất cứ lúc nào.
Cánh tay Phác Xán Liệt vô lực chống trên người Liệt Diễm, nó liên tục quay đầu nhìn, liếm liếm bàn tay đang chảy đầy máu của hắn, lại gầm một tiếng.
Phác Xán Liệt lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì, đi thôi."
Vô số ánh mắt nhìn thấy Phác Xán Liệt mệt mỏi mà dựa vào báo tuyết, có hơi giống đang ôm, nhưng bóng lưng rời đi vẫn hết sức cô độc.
---
Biên Bá Hiền tắm xong tiện tay rót một ly rượu trên giá, lười biếng ngồi trên ban công, hơi quơ quơ ly rượu trong tay.
"Quả nhiên là đồ tốt, may mà mấy tên kia không gạt mình"
Nhắm mắt lại thưởng thức rượu ngon, tinh thần hệ đột nhiên phát ra cảnh báo -- ở phạm vi gần, có đối tượng muốn quấy nhiễu.
Biên Bá Hiền vẫn như cũ nhàn nhã đặt ly xuống, chậm rãi nhấc mi mắt, bên trong mang theo lãnh ý rõ rệt.
Đứng dậy hoạt động gân cốt, hơi nhếch miệng.
----
Thú vị, đã trễ thế này đại khái chính là "lai giả bất thiện"* rồi?
*người đến không có ý tốt
Liếc góc sân, quả nhiên có một bóng đen an tĩnh đứng đó. Biên Bá Hiền nở nụ cười, nhìn vào mà lắc đầu.
Bóng đen dừng một chút, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Y với tay lấy áo sơ mi thay vào, vừa cài nút vừa bước xuống cầu thang hướng ra cửa,
Ý thức vân dò ra được người đến năng lực rất cường hãn. Lấy tốc độ cực nhanh mang theo cảm giác bức bách mãnh liệt không ngừng tiếp cận y.
Ý thức vân của Biên Bá Hiền đột nhiên bạo phát, hướng về kẻ xâm lấn đánh tới, chạm vào tinh thần vực đang bị đóng kín, gần như là một loại bế tắc muốn tự hủy hoại chính mình, Biên Bá Hiền cố tìm chỗ yếu đuối nhất dò vào, ngoài nơi đó ra tất cả vừa chạm đều bị văng ngay lập tức.
Nhưng cũng không khá gì hơn, ý thức vân của Biên Bá Hiền bắn ngược trở về chấn động tê cả da đầu, sâu trong thần kinh đột nhiên đau nhức choáng váng, y phải bám vào tường chống đỡ thân mình bình phục hô hấp.
Là Lính gác, một Lính gác khó đối phó đến cực điểm, cố chấp đóng kín lá chắn tinh thần, Biên Bá Hiền không khỏi tự định giá, nếu lấy tinh thần của thời điểm toàn thịnh nhất trước kia, không biết mình có khả năng khống chế hắn không?
Cái này cũng khó nói.
Có điều Lính gác này là điên rồi sao?
Chưa nói gì đến chuyện người bình thường có làm được hay không, lấy hết năng lực đóng kín tinh thần như vậy rất dễ gây tổn thương cho thân thể, không chừng cái mạng nhỏ cũng phải ném đi.
Biên Bá Hiền giơ tay xoa huyệt thái dương, lại phát hiện người kia đột nhiên bất động. Y nhíu mày, đem ý thức vân chậm rãi lần nữa hướng đến. Dựa vào ánh đèn yếu ớt ngoài sân cỏ thấy một người đang cuộn mình ngồi ở trong góc, đầu chôn chặt trong hai cánh tay.
Xem ra là một con cún đại bự không có nhà để về.
Trong không khí tràn ngập khí tức quen thuộc, Biên Bá Hiền chưa cần tới gần đã biết là ai, bởi vì tin tức tố tỏa ra với nồng độ cao rất không bình thường.
Thở dài thườn thượt, âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng, Biên Bá Hiền bước qua "Đến đây, để tôi xem anh bạn nhỏ nhà ai lạc vào chỗ này?"
Phác Xán Liệt ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch, tơ máu dày đặc trong đôi mắt vô hồn nóng rực, trông có hơi dọa người.
Biên Bá Hiền nhíu mày, ý thức vân vẫn không có cách nào thâm nhập dò xét, y nắm chặt bàn tay của Phác Xán Liệt để hắn thả lỏng tâm tình, nhưng mò tới nơi mới phát hiện đẫm nước.
Không giống như là mồ hôi. . . Cúi đầu nhìn lại, trong bóng tối lòng bàn tay đỏ sẫm một màu máu, vẫn không ngừng nhỏ giọt xuống bãi cỏ, thật sự giật mình.
"Anh bạn nhỏ. " Biên Bá Hiền đưa tay nâng mặt Phác Xán Liệt, "Nhìn tôi"
Phác Xán Liệt dường như lúc này mới lấy lại được ý thức, trông vào khuôn mặt quen thuộc ''. . . Lão sư?"
"Tôi đây"
Phác Xán Liệt môi hơi run rẩy, trong thanh âm mang theo uất ức, vùi đầu bên gáy Biên Bá Hiền,' Lão sư, tôi rất nhớ ngài. '
Cánh tay Biên Bá Hiền vòng qua lưng Phác Xán Liệt vỗ nhẹ mấy cái, "Đứng lên được không?"
Phác Xán Liệt yên lặng chốc lát, ở trên vai Biên Bá Hiền cọ cọ, lắc đầu.
"Cho cậu thể hiện. Biết cậu lợi hại rồi nhưng cũng không cần dùng phương pháp này đâu." ngữ khí trách cứ rõ ràng.
Y thật sự tức giận rồi, nhưng mà nhiều hơn lại là đau lòng.
Làm một Dẫn đường, khả năng tốt nhất chính là thấy rõ lòng người, huống chi Biên Bá Hiền lại là người có cái nhìn sắc bén. Từ lúc mới gặp, thiếu niên tâm tư thuần khiết không hề che giấu đều thể hiện rõ ràng trước mặt y, từ sự yêu thích cho đến quan tâm đều rất trần trụi mà chân thành.
Y vẫn luôn biết, tiểu Lính gác mặt không biểu cảm ít lời này mỗi lần đứng trước mặt mình đều rất cố gắng để nói chuyện, nhưng lời nói ra vẫn như cũ ít đến đáng thương, vẻ mặt tuy là ngượng ngùng nhưng rất nghiêm túc. Đôi mắt tràn đầy xúc cảm. Giống như không oán không hận mà đem một trái tim nâng ở trên tay đưa đến trước mặt y, bất luận kết quả có là bị chà đạp hay được quý trọng.
Đã từng có vô số cơ hội, y có thể mang phần tâm ý này đem ra đùa bỡn, để thiếu niên thương tích khắp người biết khó mà lui, nhưng mỗi lần quay đầu lại, đều là không nỡ.
Có thể không nỡ là vì hiếm thấy được một người thực tâm như vậy, hoặc giả là không nỡ nhìn thấy thiếu niên phải buồn bã ủ rũ.
Nhìn hắn đem mình dằn vặt cho thành bộ dạng này, Biên Bá Hiền đương nhiên biết là vì cái gì. Khó mà nói trong lòng đang có cảm giác thế nào, tất cả vò lại thành một mớ hỗn tạp, bất quá một tiếng thở dài --
Quá ngốc nghếch, anh bạn nhỏ của tôi.
Lúc mới bắt đầu, có lẽ không nên dung túng tình cảm vừa mọc rễ nảy mầm của hắn.
Đều nói thiếu niên không biết yêu hận, thời niên thiếu có thể động tâm, thường thì cả một đời cũng không cách nào quên được.
Biên Bá Hiền cắt đứt suy nghĩ, thấy người bên cạnh cứ vô thức thở dốc, cảm giác rất ngột ngạt khó chịu. Nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên, trên trán tiểu Lính gác đổ đầy mồ hôi, hô hấp càng trầm trọng, thỉnh thoảng rên lên một tiếng, như rơi vào ác mộng.
Áp chế quá lâu, gắng gượng đi tới nơi này đã là cực hạn. Vào giờ phút này, phòng tuyến trong tinh thần vực của Phác Xán Liệt hoàn toàn vỡ nát.
Biên Bá Hiền cau mày. Đem cánh tay Phác Xán Liệt vòng qua cổ mình, có chút gian nan đứng lên, "Kiên trì một lúc, chúng ta đi vào trước."
Phác Xán Liệt thuận theo tựa trên người Biên Bá Hiền, tham lam chôn đầu ở hõm vai y hít vào mùi rượu đỏ thơm ngát, cần cổ kề sát thực sự rất mê người.
Hương rượu quẩn quanh, thần trí cũng như say rượu càng ngày càng không tỉnh táo.
Da dẻ Biên Bá Hiền bị hô hấp nóng rực kích thích mà hơi run rẩy, nghiêng đầu kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Mùi rượu quen thuộc trong mũi đột nhiên biến mất làm Phác Xán Liệt hoảng sợ, hai tay quơ lung tung, máu trên tay trong phút chốc nhiễm đỏ cả cái áo sơ mi của Biên Bá Hiền.
"Lão sư. . . Lão sư . . ."
". . . Tôi đây."
Biên Bá Hiền đỡ một người trẻ tuổi cao lớn hơn mình thật sự là rất khổ sở, mỗi một bước đi đều rất gian nan, vừa cố gắng chống đỡ, vừa thở hổn hển còn quở trách hắn, "Lần sau không được làm như vậy nữa, biết không?"
"Lão sư. . ." Phác Xán Liệt chỉ trầm thấp nỉ non, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Rất nhớ ngài. . ."
Biên Bá Hiền cắn răng, cuối cùng đem Phác Xán Liệt đỡ đến cửa.
Trước tiên thả người trên ghế sofa, vừa định đứng dậy cổ tay đã bị nắm chặt, dùng sức như muốn bóp nát xương cốt, y không có cách nào thoát ra được.
Hai mắt Phác Xán Liệt khép hờ, có chút mê ly lại hồ đồ, "Là lão sư sao?"
Biên Bá Hiền đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, ". . . Là tôi, anh bạn nhỏ, cậu buông tay trước được không, nắm đau tôi rồi."
Phác Xán Liệt nghe lời buông tay ra, chỉ là Biên Bá Hiền vẫn chưa kịp đứng lên đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt bị người kia đặt ở dưới thân, phía trước là khuôn mặt gần trong gang tấc.
Phác Xán Liệt dán rất chặt, như muốn đem cả người y ép vào trong thân thể mình, cách mấy tầng quần áo đơn bạc, Biên Bá Hiền có thể cảm nhận dược từng điểm trên người Phác Xán Liệt giờ khắc này nóng như lửa đốt.
Biên Bá Hiền thở dài, lấy tay chống trước ngực Phác Xán Liệt, khống chế khoảng cách giữa hai người, "Cậu đây là muốn đè chết tôi sao?"
Phác Xán Liệt không hé răng, nghiêng đầu nhẹ nhàng tiến đến gò má người phía dưới hôn một cái.
Biên Bá Hiền bởi vì hành động đột ngột của hắn mà thân thể hơi run rẩy.
Người trước mắt bị dục vọng cắn nuốt lý trí, không đơn thuần là kết hợp nhiệt bình thường, bởi vì kết hợp nhiệt sẽ không khiến tinh thần vực của người ta trở nên hỗn loạn, còn đem một Lính gác cấp cao bức đến độ này, nhìn là biết dùng thủ đoạn gì.
Tám chín phần, cái tên này nhất định là trúng chiêu, bị người bỏ thuốc lúc nào không biết.
-- Thuốc kích thích tin tức tố của Lính gác. Một loại cho tới nay vẫn còn rất nhiều tranh cãi về vấn đề xúc tác, rất dễ tổn thương người dùng nhưng hiệu quả lại cực kỳ mãnh liệt.
Dục vọng là thứ khó khống chế nhất, khai thông tinh thần cũng chẳng có tác dụng. Rõ ràng thiếu niên 17 tuổi này nhịn được như thế cũng đủ thống khổ dằn vặt rồi.
Cảm giác được bàn tay Biên Bá Hiền chống đỡ muốn ngăn cản, Phác Xán Liệt lấy lại ý thức, thấy mình đang đè trên người y, như con thú nhỏ hoảng sợ đột nhiên bật dậy, thanh âm trầm thấp luôn cẩn trọng bây giờ lại mang theo chút run rẩy cùng sợ hãi, ". . .Lão sư, xin lỗi."
Biên Bá Hiền vẫn an tĩnh nằm trên ghế sofa, duy trì tư thế vừa nãy. Ánh mắt nhìn vào hai tay Phác Xán Liệt, móng tay đâm sâu vào trong, từng giọt máu không ngừng chảy xuống,
Đứa nhỏ này cứ như vậy mà cố chống cự, Biên Bá Hiền chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Hô hấp của Phác Xán Liệt lại bắt đầu trở nên nặng nề, nhưng mà lá chắn tinh thần của hắn gần như đã tan vỡ rồi không cách nào chống cự được nữa, lòng bàn tay đau đớn đã dần trở nên mơ hồ, chỉ giây sau ngay cả cảm giác đau cũng biến mất. Phác Xán Liệt lảo đảo chạy về phía cửa.
Không thể tiếp tục ở chỗ này, cuối cùng lý trí cũng nói cho hắn biết, không thể gây tổn thương lão sư. . . Nếu không làm như vậy hắn có thể sẽ hối hận cả đời, không riêng gì lão sư, chính hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Chỉ là còn chưa kịp ra ngoài, Phác Xán Liệt có muốn đi cũng không thể bước thêm một bước nào nữa.
Ý thức vân của Biên Bá Hiền luôn luôn tàn nhẫn chuẩn xác, khống chế được Phác Xán Liệt dừng bước, xoay người lại, hướng về phía y một lần nữa đi tới.
"Cậu chạy cái gì?" Biên Bá Hiền nghiêng người dựa trên sofa, nhìn khóe mắt đỏ bừng của Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt cắn răng cố giam giữ dục vọng trong thân thể đang rạo rực muốn xé rách hắn xông ra ngoài.
"Để. . . tôi đi." Từ cuống họng khó khăn phát ra từng tiếng vụn vặt khàn khàn , "Sẽ . . . làm tổn thương ngài . . ."
"Người gây được tổn thương cho tôi vẫn chưa sinh ra đâu." Biên Bá Hiền nâng khóe miệng.
Phác Xán Liệt cảm thấy ngực bị thiêu đốt sắp thành một lỗ thủng. Đầu gối cũng mất đi khí lực, rầm một tiếng, hắn vô lực quỳ trên mặt đất, một tay ôm ngực thở hổn hển.
Biên Bá Hiền vẫn ngồi ở chỗ đó, vẫn phô ra dáng vẻ lười biếng. Y lẳng lặng nhìn Phác Xán Liệt thống khổ quỳ trên đất, khuôn mặt như thiên sứ lần đầu gặp giờ khắc này vặn vẹo không ra hình thù gì.
Người trải qua thiên biến vạn chuyển như y đương nhiên đã có quyết định, hơi cụp mắt, nhẹ nhàng mở miệng --
"Đến đây đi, tôi cho cậu."
Phác Xán Liệt cố áp chế hành động mang theo lý trí đổ nát, đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở hỗn loạn cùng dục hỏa đốt người.
"Lão sư . . ."
Biên Bá Hiền nở nụ cười vòng tay qua cổ hắn thu hẹp khoảng cách, cho đến khi hơi thở giao nhau, "Có muốn không?"
Trả lời y là một nụ hôn như bão.
Thiếu niên động tác ngây ngô lỗ mãng, ý thức của hắn vẫn chưa lấy lại, hết thảy đều là làm theo bản năng. Cắn vào môi người phía dưới, quyết tâm cọ xát mút mát, hung hăng đem đầu lưỡi xông vào, giống như tuyên bố chủ quyền mà càn quét toàn bộ khoang miệng.
Đầu lưỡi khéo léo tinh xảo của y cũng dần đáp lại, cùng nhau dây dưa một chỗ.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Biên Bá Hiền bị nụ hôn kéo dài làm cho thiếu dưỡng khí, nhưng vẫn muốn khiêu khích trêu đùa thiếu niên có kỹ thuật hôn không mấy thành thục này, khi thì hùa theo khi thì tránh né, rốt cuộc Phác Xán Liệt phải đè lại vai y đem đầu lưỡi vói đến cùng.
Dục hỏa dần dần bốc lên, Biên Bá Hiền hơi mở mắt ra, Lính gác trẻ tuổi đang hai tay ôm mặt mình nhìn thật kỹ, ánh mắt vừa chăm chú lại nghiền ngẫm.
Cách mấy tầng quần áo cũng có thể cảm nhận được hạ thân hắn đang trướng đến mức độ nào, căng phồng như một gò núi nhỏ, khi hắn gần như không chống đỡ được muốn đầu hàng. Biên Bá Hiền lại đưa tay mò đến nơi đang hừng hực cứng rắn đó.
Không nặng không nhẹ vân vê một hồi.
Hai tay Phác Xán Liệt đang chống trên mặt đất đột nhiên run lên, lần thứ hai đem Biên Bá Hiền áp vào người, kề sát bên tai y rên lên một tiếng, bắt lấy đôi môi đang sưng đỏ.
Mùi rượu ngọt tràn đầy trong khoang miệng, Phác Xán Liệt không ngừng gặm nuốt, tham lam muốn hút lấy càng nhiều.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Ngón tay Biên Bá Hiền luồn vào tóc hắn, nghiêng đầu thoát khỏi nụ hôn, ngược lại hất cằm lên đem cần cổ hoàn toàn lõa lồ đi ra, mặc hắn tàn nhẫn mà gặm cắn. Bàn tay thon dài tiến vào quần lót nắm lấy nơi to lớn hừng hực của hắn, trên dưới nhẹ nhàng xoa nắn.
"Anh bạn nhỏ, thương lượng một chút." Đưa ra điều kiện nhưng vẫn tiếp tục động tác trên tay, từ hai hòn bi vuốt đến gốc rễ lại kéo lên đỉnh. Phác Xán Liệt tựa ở hõm vai y thở dốc.
Thanh âm mê người mà ôn nhu, "Ngày hôm nay tôi cho cậu tùy tiện chơi, muốn làm sao thì làm, được không?"
Trong lúc nhất thời, Phác Xán Liệt cảm thấy như có người chạm vào trái tim hắn, hưng phấn, thỏa mãn, vui sướng, tầng tầng xúc cảm đan dệt trùng điệp. Hít vào hương rượu nồng đậm, hắn lại càng ở bên cần cổ trắng nuột ra sức cắn mút, thật giống như muốn kéo xuống một mảnh da thịt đến nơi
"Ai đừng nóng vội, làm sao giống tiểu cẩu thích cắn loạn vậy chứ, " Biên Bá Hiền ôm mặt Phác Xán Liệt để hắn ngẩng đầu lên nhìn mình, "Có điều kiện nha."
Tiểu chó săn còn chưa có gặm đủ đã bị làm đứt đoạn, khắp khuôn mặt đều là vẻ bất mãn, tội nghiệp nhìn y.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Biên Bá Hiền cười yếu ớt mở nút áo sơ mi kéo cổ áo xuống, lộ ra phần xương quai xanh bên phải tinh xảo đẹp đẽ, điểm bất đồng với người thường là ở nơi này có một vết bớt đỏ sậm, còn có những đường nét chằng chịt đan xen phức tạp.
Hình dáng thật mỹ lệ.
Phác Xán Liệt tự nhiên biết đây là cái gì, trên người mỗi Dẫn đường đều tồn tại một ký hiệu Đồ Đằng, sau khi giác tỉnh sẽ có một dấu ấn đỏ sậm xuất hiện bên trên, cho đến khi liên kết ràng buộc với Lính gác, cắn phá nơi đó màu đỏ sậm sẽ chuyển thành màu đỏ tươi, từ đây Dẫn đường sẽ chỉ thuộc về mình Lính gác kia, đến chết cũng không thay đổi.
Biên Bá Hiền xoa mặt Phác Xán Liệt, để hắn nhìn thẳng vào mình, "Anh bạn nhỏ, cậu làm sao thoải mái thì cứ tùy tiện làm, nhưng không được đánh dấu, có thể làm chứ?"
Phác Xán Liệt không hề trả lời, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Đồ Đằng của Biên Bá Hiền càng ồ ồ thở dốc, nôn nóng bất an xé áo sơ mi trên người y, đưa tay gắt gao giữ chặt, muốn nhìn thật kỹ, đột nhiên ham muốn sở hữu nổi lên.
Hắn lại nghe được Biên Bá Hiền nhàn nhạt mở miệng lặp lại, "Có thể không? Anh bạn nhỏ?"
Phác Xán Liệt như con thú nhỏ ngửa đầu thở dốc, đánh một quyền lên sofa phía sau cố lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc áp chế được ý muốn chiếm giữ, trịnh trọng chậm rãi gật đầu.
"Tôi tin cậu." Biên Bá Hiền lộ ra một nụ cười rực rõ, đẩy Phác Xán Liệt ra đi đến giá tủ lấy ra bình rượu đỏ vừa nãy, lắc lắc, "Anh bạn nhỏ rất nghe lời, tôi thưởng cho cậu được không?"
Phác Xán Liệt che giấu tơ máu đỏ sậm trong mắt, vẫn chăm chú nhìn Biên Bá Hiền không chớp một lần, hắn nhìn thấy y ngửa đầu uống rượu, cần cổ hiện ra một độ cong xinh đẹp mê người. Lại nhìn đôi mắt mê ly đã nhiễm màu tình dục, Phác Xán Liệt biết rất rõ, vừa nãy Biên Bá Hiền đã liều mạng mở ra tinh thần vực của hắn, đó là một phòng tuyến nghiêm mật nhất, từ xưa đến nay chưa từng một ai có khả năng phá vỡ, ngoại trừ chính hắn. Nhưng bây giờ đã không còn lá chắn bảo vệ, tin tức tố cứ tùy ý tràn ra ngoài mà không khống chế được, Dẫn đường lại rất mẫn cảm với thứ này, nên dễ xảy ra kết hợp nhiệt.
Biên Bá Hiền sắc mặt đỏ ửng, mắt long lanh thủy quang, chống đỡ trên bàn đứng thở hổn hển, cả người nhìn có vẻ yếu đuối mà chật vật, đâu còn cái uy của một thượng tướng lúc bình thường.
Thân thể đột nhiên bộc phát khiến những ý nghĩ dâm loạn cứ luân phiên quanh quẩn trong đầu y, bất kể là dục vọng phía trước trướng lên hay phía sau ngứa ngáy khó chịu, đều hành hạ y khiến phòng tuyến tinh thần cũng gần như tan vỡ. Biên Bá Hiền cả người đều xụi lơ dựa trên bàn, y cảm thấy nhiệt hỏa như sắp nướng chín mình, ý thức thần trí ngày càng mơ hồ. Mồ hôi dọc theo đường nét duyên dáng dưới cổ y chậm rãi lướt xuống, Biên Bá Hiền sắp bị cảm giác muốn dâng lên thân thể dằn vặt đến điên cuồng. Tin tức tố của Phác Xán Liệt mạnh mẽ mà cường hãn chồng chất tỏa ra càng nhiều, y cắn chặt môi, tiếng thở dốc xen lẫn khát khao rên rỉ.
Biên Bá Hiền cảm giác mình sắp bị xé rách, phía sau huyệt tràn ra dâm thủy khiến cơ thể trống vắng không ngừng run rẩy, cảnh vật trước mắt mơ hồ hóa trắng cả một mảnh. Y đưa tay kéo khóa quần, mọi thứ hoàn toàn lõa lồ trong không khí. Ánh mắt rã rời nhìn về phía Phác Xán Liệt, giơ lên bình rượu trong tay, lộ ra một nụ cười suy yếu, âm thanh đã sớm trở nên khàn khàn, "Anh bạn nhỏ, uống rượu không?"
Vừa dứt lời, Biên Bá Hiền đã xụi lơ ở trên bàn, thân thể ê ẩm mềm nhũn, bình rượu trong tay cũng rớt xuống.
Một giây sau, bóng người Phác Xán Liệt như một tia chớp lướt qua, vững vàng tiếp được bình rượu.
Biên Bá Hiền cười cợt, thân thể mất đi toàn bộ chống đỡ, hướng về phía Phác Xán Liệt đổ xuống.
Hắn đem rượu đỏ đặt một bên, đưa tay tiếp đón thân thể Biên Bá Hiền, hai người đồng thời ngã trên mặt đất, nằm chồng lên nhau.
Biên Bá Hiền nỗ lực vươn tay với lấy bình rượu, đem tưới trên người mình, màu rượu đỏ hòa với làn da trắng trẻo. Theo khuôn người mà đi xuống, ướt thấu cả áo sơmi màu trắng, một cảnh tượng thật sự rất dâm ma.
Phác Xán Liệt dùng sức ôm lấy Biên Bá Hiền gầy gò, cái hông mảnh khảnh không đủ một vòng tay, Muốn cùng y điên cuồng.
Biên Bá Hiền dán lên người hắn. Môi cứ run rẩy nỉ non , "Anh bạn nhỏ, xin cậu, giúp tôi một chút. . ."
Phác Xán Liệt xoay người đặt Biên Bá Hiền dưới thân, lại bắt đầu quấn quýt hôn môi, cắn xé gặm nuốt, dường như một giây sau liền muốn đồng quy vu tận cùng nhau điên cuồng. Biên Bá Hiền ở phía dưới không thoải mái vặn vẹo eo, Phác Xán Liệt vẫn còn trẻ, mặc dù thân thể đã chịu đựng đến cực hạn nhưng vẫn có vẻ hơi luống cuống căng thẳng, chỉ là theo bản năng mà hôn môi vuốt ve, vốn không biết phải làm cách nào để ở trên người Biên Bá Hiền mà bùng nổ ham muốn.
Biên Bá Hiền run rẩy nắm lấy bàn tay vẫn còn loang lổ vết máu của Phác Xán Liệt, ngậm ngón tay vào trong miệng, đầu lưỡi liếm láp khiêu khích. Tùy ý để mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Phác Xán Liệt cũng tự nhiên hiểu ra, gia tăng lực. Ngón tay ở phía trong càn quấy, ép buộc y hé miệng, nước bọt dọc theo khóe môi chảy xuống.
Biên Bá Hiền khó chịu cảm giác mình sắp chết thật rồi, ô ô ư ư khẩn cầu, khóe mắt nổi lên ánh nước.
Phác Xán Liệt rút ngón tay trở về, cởi bỏ hoàn toàn cái áo sơ mi đã bị thấm ướt, môi lại ở trên người y gặm cắn lung tung, mút mát làn da nhiễm rượu say lòng người, thưởng thức từng tấc da thịt mịn màng.
Biên Bá Hiền cả người đã sớm ý thức không rõ ràng, cảm giác trống rỗng rất khó chịu, cố dùng chút khí lực cuối cùng nắm lấy bàn tay Phác Xán Liệt hướng ra sau miệng huyệt đã sớm ướt át, hai chân thon dài vòng qua hông hắn, liên tục cọ xát dưới thân, "Phía sau . . . ha. . . anh bạn nhỏ, còn không. . . còn không đi vào sao. . ."
Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt chính là lỗ nhỏ như ẩn như hiện, ánh mắt nhất thời tối sầm, nhìn đến thất thần như mất hồn, sắp quên luôn cả hô hấp. Mà Biên Bá Hiền vẫn còn cảm thấy hình ảnh này chưa đủ, một tay vòng qua cổ Phác Xán Liệt, tay còn lại đưa xuống khe hở đã ướt át, dùng sức đưa ngón tay dài nhất ra vào, buộc miệng nhỏ dãn ra.
Phác Xán Liệt rốt cuộc sụp đổ gầm nhẹ, liều mạng va vào thân thể Biên Bá Hiền, móng tay y cắm sâu vào bả vai hắn. Đầu óc rối loạn triệt để, Phác Xán Liệt nhìn cửa động đầy cám dỗ chảy ra dâm thủy, một mực chờ đợi đáng thương vô cùng.
"Nhanh. . ." Biên Bá Hiền rốt cuộc không chịu được ngột ngạt mà gào khóc nức nở, "Nhanh. . . nhanh vào đi . . . van xin cậu . . ."
Phác Xán Liệt triệt để mất hồn, tay ôm mặt Biên Bá Hiền ngăn cản hành động của y, sau đó ưỡn thân đem vật to lớn đã sớm trướng đau đến gần miệng huyệt cọ xát, không chút do dự đi vào tận cùng, đến nơi sâu nhất trong thân thể y.
". . . Aaaaaa!" hai tay Biên Bá Hiền đặt trên thảm trải sàn bắt đầu cào cấu lung tung, thân thể trống vắng hoàn toàn được lấp đầy, cơ thể mỏng manh thật không chịu nổi.
Y cảm thấy lý trí bị đun sôi đốt luôn cả từng sợi thần kinh. Mu bàn chân căng ra hết mức nổi lên gân xanh, hết thảy cảm giác đều tụ tập sau huyệt mà phá rối, đau đớn đòi mạng lẫn cả khoái cảm, tóm lại như muốn đem cả sinh mệnh ra mà đùa giỡn.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Biên Bá Hiền ngẩng đầu qua tầm mắt mơ hồ mà nhìn Phác Xán Liệt, y tin tưởng hắn đau lòng hắn, cho nên đem hết thảy phòng tuyến mở ra, nhưng nghĩ lại vẫn có chút không quen cùng hoảng sợ.
Nhẹ nhàng nhắm mắt, bất giác có một giọt lệ chảy xuống.
Miệng huyệt đã không bị khống chế điên cuồng co rút lại, phía trong căng mịn nóng rực đè ép dục vọng suốt một buổi tối không được giải thoát của Phác Xán Liệt, khiến hắn trong lúc nhất thời quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn phá vỡ y, vĩnh viễn cùng y hoan ái, hắn nhớ thật kỹ là y khát cầu hắn, để y hết thảy phóng đãng rên rỉ cùng động tình gào khóc cũng đều là vì hắn. . .
Chỉ có hắn.
Phác Xán Liệt liên tục đi vào nơi sâu nhất, muốn nghiền nát tất cả, bên trong bị hắn trêu đùa không ra hình dáng. Hạ thân cứ liều mạng xông tới, mỗi lần chỉ cam lòng rút ra một chút liền lập tức đi vào, hận không thể ở mọi thời khắc đều chôn trong cơ thể của y, thoải mái làm y đùa bỡn nhìn y, xem y mất khống chế gào khóc rồi lại hướng mình khẩn cầu càng nhiều.
Không tự chủ được lại nhìn Đồ Đằng ở xương quai xanh, Phác Xán Liệt phải dùng hết tự chủ để ngăn cản ý muốn trói người này lại, để nơi đó biến thành một mảnh đỏ tươi, như màu rượu sáng rực trên người y lúc này, để y hoàn toàn chỉ thuộc về riêng hắn.
Nhưng mà không được, lão sư không cho phép, vì y nói muốn tự do.
Phác Xán Liệt hạ mắt, nhìn người đang nức nở dưới thân mình, hắn lại tiến vào càng sâu chiếm càng mãn, hắn nhìn thấy Biên Bá Hiền nước mắt rơi đầy, bàn tay suy yếu ôm mặt mình, lắc đầu, "Không muốn. . . tôi không xong rồi. . . quá sâu. . . không muốn. . . buông tha cho tôi đi. . ."
Buông tha tôi. . .
Phác Xán Liệt ôm cả người Biên Bá Hiền để y quỳ úp sấp, cái mông vểnh cao lên, cả người bày ra một độ cong xinh đẹp kinh tâm động phách. Bàn tay nắm lấy thứ trước người y, tước đoạt sự mềm yếu cuối cùng để y không giãy dụa, chỉ có thể đung đưa nghênh hợp với mình, tàn nhẫn ra vào.
Trận giao hoan này cũng không biết giằng co bao lâu, thời điểm Phác Xán Liệt co rút bắn vào sâu bên trong Biên Bá Hiền thì y đã mê man, thần trí mơ hồ.
Phác Xán Liệt nằm xuống bên cạnh Biên Bá Hiền, hôn lên giọt nước mắt đọng trên gò má y, lại dọc theo cần cổ một đường hôn xuống không chứa bất kì một tia dục vọng nào, chỉ đơn thuần là một loại nâng niu, quấn quýt muốn hôn.
"Lão sư." Phác Xán Liệt thấp giọng gọi.
"Ừ. . ." Biên Bá Hiền đáp lại, may mắn vẫn còn một chút tỉnh táo.
Phác Xán Liệt ôm lấy Biên Bá Hiền áp vào trong ngực mình.
Hắn biết rõ trong cuộc hoan ái này, từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn trầm luân.
Mà hắn ở trong lòng người này mà nói, có lẽ đơn giản chỉ là---
Bèo nước gặp nhau, cá nước vui vầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro