Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Ai Mới Không Có Trái Tim ?

Trác Dực Thần ngồi ôm đầu gối trên giường,đầu dựa vào tường,trên trán động chút mồ hôi,dáng vẻ mệt mỏi đến cực điểm.

Ly Luân bước đến,đặt cái mâm nhỏ chứa hai cái bát xuống,một cái là đựng cháo,cái còn lại đựng thuốc,sau đó ngước nhìn Trác Dực Thần đang nhắm nghiền hai mắt,nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán y,cảm nhận cái nóng nhè nhẹ phát ra từ làn da trắng tái nhợt.

Trác Dực Thần giật mình tỉnh giấc,liền gạt tay của Ly Luân ra khỏi trán mình,một cái liếc mắt cũng không cho hắn.Ly Luân thở dài rụt tay về,nhẹ giọng nói:

"Ta mang cháo đến cho ngươi,ăn xong rồi thì uống thuốc,đừng để phát bệnh nặng như lần trước.

Hai mắt Trác Dực Thần nhìn chằm chằm Ly Luân,nỗi oán hận càng lúc càng dâng cao,y lạnh giọng lên tiếng:"Biến ra ngoài cho ta.

"Ta biết ngươi không muốn gặp ta,nhưng ngươi phải ăn cháo uống thuốc vào.

"Ly Luân,ngươi làm ơn đừng xuất hiện trước mắt ta nữa được không ? Chỉ cần nhìn ngươi,ta liền cảm thấy rất khó chịu,ngươi có hiểu không ?

Ly Luân nắm chặt lấy hai vai của y,gằn giọng nói:" Ta biết ngươi hận ta,nhưng đó không phải lỗi của ta,Trác Dực Thần,ta bị tính kế mà,ta cũng đã trừng phạt Ái Âm để trả thù cho ngươi rồi,hôm đó ngươi cũng uống rượu,ngươi cũng biết cảm giác lúc đó mà,ngươi phải hiểu cho ta chứ,ngươi cũng là nam nhân mà !

"Ngươi im đi !

Trác Dực Thần đẩy mạnh Ly Luân ra ngoài,nóng giận hét lên :" Bởi vì chính ngươi đã hại ta ra nông nỗi này,nếu không phải vì ngươi,không phải vì gặp một tên ác ma độc địa ích kỷ như ngươi,thì ta sẽ không phải sống trong nỗi nhục nhã không có lối thoát như vậy.

Ly Luân thấy Trác Dực Thần dần mất bình tĩnh,hắn biết mình không nên nói gì nữa,tốt nhất là mình nên im lặng để y ổn định lại thì hơn.

Hắn bưng chén cháo trên tay,nhẹ giọng nói :" Ta không nói nữa,ngươi ăn cháo đi,được không ?

Trác Dực Thần liếc nhìn chén cháo thơm lừng,lại liếc mắt nhìn Ly Luân,sau đó đột nhiên hất chén cháo ra xa,chén sứ vỡ tan tành,cháo trong chén liền văng tung tóe ra ngoài.

Hành động này của Trác Dực Thần liền chạm đến đỉnh điểm cơn giận của Ly Luân,hắn nhìn chén cháo vỡ tan dưới đất một hồi,liền nóng giận nắm lấy cằm y,sau đó cầm lấy chén thuốc đã ngụi đổ mạnh hết vào miệng y rồi thẳng tay ném chén vào bức tường,âm thanh chén vỡ liền vang lên.

Trác Dực Thần còn đang ho sặc sụa đã bị Ly Luân lần nữa bóp chặt cổ,gân xanh trên tay hắn phập phòng,đôi mắt hắn đầy tơ máu,gằn giọng nói:

"Trác Dực Thần,ta vì ngươi mà khép nép bản thân,nhường ngươi hết cỡ,thì ngươi liền tự cho mình cái quyền có thể leo lên đầu ta ngồi hay sao,ta cất công mang cháo cho ngươi,là vì lo ngươi bị đói,ngươi không ăn thì thôi,còn ra vẻ chọc tức ta sao,ngươi muốn chết à ?

"Ta nói cho ngươi biết,Ly Luân ta từ trước đến giờ chưa bao giờ biết cúi đầu hay nhường nhịn ai đâu nghe chưa,ngươi đau khổ thì sao ? Ta cóc quan tâm nữa,từ khi nào ta phải quan tâm lũ con người các ngươi nghĩ gì chứ.

Trác Dực Thần bị nghẹt thở đến đỏ mặt,yếu ớt lên tiếng :"Vậy ngươi.....giết....giết...ta đi....

Ly Luân híp mắt nhìn y,ác ý nói:"Đừng có mà ép ta nổi nóng với ngươi,ta không kiềm chế nổi đâu.

Nói xong Ly Luân liền thả tay ra,Trác Dực Thần liền xụi lơ ngã xuống giường,hắn siết chặt nắm đấm,nhìn y một lúc liền nói :" Rượu mời không uống lại uống rượu phạt" Nói xong liền phất tay áo rời đi,để lại một mình Trác Dực Thần ôm cái cổ đỏ ửng nằm trên giường,hai vai y thoáng run rẩy,nghẹn ngào rơi nước mắt một hồi mới vô thức thiếp đi.

--

Ly Luân nửa nằm nửa tựa trên ghế,trước mắt hắn là một nam nhân với mái tóc xanh,đôi mắt nhếch lên,dáng vẻ không chút đứng đắn.

"Tạ ơn Ly Luân ngài đây đã đồng ý gặp mặt sau nhiều ngày thỉnh cầu,Diêm Cẩn ta đây vô cùng hân hạnh.

Ly Luân không nhanh không chậm đáp:"Không cần tạ ơn,lũ sơn cẩu các ngươi làm ta phiền chết đi được,có gì muốn nói cứ nói.

Diêm Cẩn cười nói :" Thời gian qua,lũ thuộc hạ dưới trướng ta quá vô phép,dám kiếm chuyện làm phiền tới ngài,thật không biết lượng sức,nay ta đến để xin lỗi ngài,ngoài ra muốn cùng ngài ký hiệp ước giao hòa giữa hai yêu phủ,từ nay nước sông không phạm nước giếng,ngài cai quản phía ngài,ta cai quản phía ta,nếu ngài có chuyện cần giúp đỡ,Diêm Cẩn liền không chối từ.

Ly Luân hờ hững nâng chén rượu lên môi,liếc xéo hắn nói:"Ngươi nghĩ ta có cần ngươi giúp đỡ không ?

"Ngài đây năng lực vô song,là ta đây đã quá nông cạn rồi.

"Nhưng thôi được,nếu ngươi đã có lòng thành như vậy,xem ra ta không nên cô phụ tâm ý của ngươi,từ đây về sau,quản thuộc hạ các ngươi cho tốt vào,nếu còn dám làm loạn đến ta,ta sẽ không tha.

"Vâng vâng,ta hứa sẽ quản bọn chúng chặt chẽ.

Ly Luân cười mỉa,híp nắt nói :"Chứ không phải trước đây,ngươi cầm đầu bọn chúng muốn tìm ra yêu phủ của ta,đánh bại ta để cai quản yêu giới hay sao ?

Diêm Cẩn hơi run lên,gã nói:"Diêm Cẩn trước đây lỗ mãn,không biết tốt xấu,xin ngài bỏ qua cho.

"Không cần nói nữa,ta không có tâm trạng nghe ngươi cầu xin.

"Hôm nay ta có mang rượu quý đến biếu ngài,không biết ngài có nhã hứng thưởng tiệc rượu cùng ta hay không ?

---

Ly Luân nếm rượu,vị đắng xé lưỡi nhưng cũng rất thơm ngon,nhưng không hiểu sao trong lòng lại vô cùng bực bội.

"Người đâu,gọi Trác Dực Thần đến cho ta,y không chịu đi thì lôi y đến đây.

Diêm Cẩn bất ngờ nói :"Ngài nói Trác Dực Thần.....là Trác Dực Thần của Truy Yêu Ti sao ?

Ly Luân không trả lời,chỉ liếc mắt lạnh lùng nhìn gã.

Hai tiểu yêu mang Trác Dực Thần đến xong liền đẩy y ngã xuống đất,đầu óc y choáng váng,thở hồng hộc ngước nhìn Ly Luân đang ngồi trên cao.

"Đại vương,ngài gọi ta đến làm gì ?

"Ngươi còn biết ta là đại vương của ngươi sao ? Không phải ngươi thích ta đối xử với ngươi như vậy à ? Đến đây rót rượu cho ta.

Trác Dực Thần cười hắt ra,hơi loạng choạng mà đứng lên,khẽ bước lên chỗ của Ly Luân,y có nhìn lướt qua Diêm Cẩn,nhưng y không nhìn rõ mặt gã trông như thế nào,nhưng Diêm Cẩn từ đầu tới cuối đều nhìn y bằng đôi mắt sắc bén,trong ánh nhìn toát ra sự nguy hiểm và thù hận đang cố giấu.

Trác Dực Thần cầm lấy bình rượu sau đó muốn rót vào ly cho Ly Luân,nhưng cơn hoa mắt làm y rót không chính xác,làm rượu bắn tung tóe ra ngoài,đối diện là Diêm Cẩn với gương mặt không thể tin được,gã không ngờ thủ lĩnh của Truy Yêu Ti lại rơi vào thảm cảnh như thế này.

Ly Luân cười cợt y nói :" Ngay cả hầu hạ chủ nhân cũng làm không xong,giá trị của ngươi ngoại trừ việc đó còn có gì nữa không ?

Câu nói này của Ly Luân khi nghe vào trong tai của những người khác ở đây,không một ai có thể hiểu được "việc đó" là việc gì,nhưng Trác Dực Thần thì lại hiểu,không những hiểu mà còn hiểu rất rõ,y tức đến run người,ngay lập tức cầm lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt Ly Luân.

Diêm Cẩn há hốc mồm,gã cảm thấy sợ Trác Dực Thần rồi,y ăn gan trời à ?

Ly Luân dùng một tay lau hết nước trên mặt mình,sau đó đứng lên siết chặt cổ tay của Trác Dực Thần khiến y đau đến tái mặt,hắn lạnh giọng quát :"Ngươi là cái thá gì mà dám đối xử với ta như vậy hả ?

Nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt của Trác Dực Thần,hít sâu vào một hơi,hắn siết chặt bàn tay giấu trong tay áo,không ai biết hắn đang điên đến mức nào,nhưng hắn phải nhịn,hắn không muốn đánh y...

"Đưa y cút trở về cho ta.

Hai tiểu yêu bước lên mang Trác Dực Thần đi,Ly Luân tức giận cầm lấy bình rượu đầy trên bàn uống hết một hơi không còn lấy một giọt,hắn giận y,muốn trừng phạt y,nhưng hắn vẫn là không nỡ,hắn không muốn y bị thương...

Nhưng hắn lại hận bản thân,vì cớ gì lại chịu thua như vậy,nhường nhịn y tới chừng này,rốt cuộc y còn muốn gì nữa đây...

Trác Dực Thần,ngươi nói ta không có trái tim,còn ngươi....ngươi có trái tim....nhưng tim ngươi lại cứng như sắt thép.

Diêm Cẩn không hiểu chuyện gì xảy ra,gã vừa mới chứng kiến một sự việc quá mức kinh hãi,rốt cuộc hai người này có quan hệ gì,nhưng Ly Luân thật sự không muốn giết Trác Dực Thần à ?

"Ngay cả thủ lĩnh của Truy Yêu Ti,ngài cũng bắt về chơi đùa,thật là khiến ta bái phục,nhưng tại sao ngài lại chỉ bắt một mình hắn,thần nữ Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh kia cũng vô cùng xinh đẹp,sao ngài....

"Không có hứng thú.

Diêm Cẩn nghĩ thầm,cô nương xinh đẹp không hứng thú,vậy Trác Dực Thần thì có hứng thú à ?

Nhưng gã không dám hỏi,lại tiếp tục cười hề hề mời Ly Luân rượu,nhưng lần này hắn lại không nhận ly rượu từ gã nữa,mà lại cầm lấy bình rượu trên bàn,từng bình từng bình cho hết vào bụng.

Ly Luân lớn giọng ra lệnh :" Hôm nay ta rất vui,ta mời các ngươi uống rượu,cứ tha hồ mà uống,có bao nhiêu rượu cứ mang ra uống hết đi !

Các thuộc hạ nghe xong vô cùng vui mừng,cùng nhau hân hoan uống rượu,nhưng Diêm Cẩn nhìn Ly Luân,gã rõ ràng thấy được,trong mắt hắn không có chút tia vui vẻ nào.

Trong đầu gã hiện lên suy tính,Ly Luân cho dù tửu lượng cao cỡ nào,nhưng nếu uống nhiều như vậy,đến nửa đêm cũng không gắng gượng nổi.

Gã nhớ tới Trác Dực Thần,híp mắt cười một cái,xem ra ông trời muốn giúp hắn trả mối thù xưa.

--

Anh Luân ráng nhịn tềnh iu của mình đi=))

Ps: Diêm Cẩn không có trong phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro