Chương 22 - Quy tụ
Ly Luân trước khi rời đi đã khựng lại một lúc .
Hắn đứng yên tại chỗ, đôi mắt u tối dán chặt vào thân hình Trác Dực Thần đang nằm bất động dưới nền đất lạnh buốt. Những dòng máu đỏ thẫm vẫn chảy dài từ khóe môi, từ vết thương lớn trên ngực, thấm đẫm bộ y phục xanh lam giờ đã rách nát. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng gió rít xuyên qua những mảnh vỡ của thanh Vân Quang nằm vương vãi dưới chân y.
Ly Luân tiến từng bước tới gần, đôi chân giẫm lên những mảnh đất loang lổ máu. Hắn cúi xuống, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của y. Đôi mày kiếm khẽ cau lại, tựa như một cơn sóng dữ vừa lướt qua trong lòng hắn – một cảm giác kỳ lạ , vừa thân thuộc vừa xa lạ lại có chút chua xót , khiến hắn không thể rời mắt.
“ Trác Dực Thần, ngươi việc gì phải khổ sở như vậy ?”
Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc như đang nói với chính mình. Hắn không nhớ rõ, nhưng gương mặt của y... khiến trái tim hắn có chút gợn sóng.
Hắn ngồi xuống , ngón tay vén cọng tóc rồi bời dính máu rồi xoa nhẹ đôi má Trác Dực Thần . Rồi từ từ dùng chính bàn tay nâng cằm Trác Dực Thần lên , bàn tay lạnh lẽo của hắn khẽ vuốt qua bờ môi mềm mại vẫn còn vương vết máu tươi. Ngón tay cái của hắn miết nhẹ qua từng vết máu, ánh mắt nhìn chăm chăm, như muốn tìm kiếm điều gì đó từ sâu bên trong khuôn mặt thanh tú này.
“ Ngươi... rốt cuộc là ai ? ” Ly Luân thì thầm, âm thanh trầm thấp như gió thoảng qua. Hắn dừng lại một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên phức tạp. Nhưng rồi, vẻ mặt ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng tuyệt đối.
Hắn đứng dậy, ánh sáng từ Phá Huyền Chân Nhãn trong mắt hắn nhạt dần, dấu vết yêu lực trên cơ thể cũng tan biến theo. Hắn nhìn xuống Trác Dực Thần lần cuối, ánh mắt mang theo một tia khó hiểu, nhưng hắn không để nó kéo dài.
Hắn quay người, yêu lực bùng lên cuốn lấy cơ thể hắn, nhanh chóng biến mất trong màn đêm tăm tối.
---
Vừa lúc đó, đám người Tập Yêu Ti cũng đã đến nơi.
Triệu Viễn Chu là người đầu tiên lao tới , gương mặt hắn tràn đầy lo lắng và giận dữ.
Khi nhìn thấy Trác Dực Thần nằm sõng soài dưới đất, toàn thân đầy máu và thương tích, đôi mắt hắn lập tức đỏ ngầu như không thể tin vào mắt mình .
“Tiểu Trác ?!”
Hắn chạy vội tới quỳ xuống bên cạnh y , đôi bàn tay to lớn nâng cơ thể nhỏ nhắn của y lên mà nước mắt lăn dài . Hắn nhanh chóng kiểm tra hơi thở và mạch đập của y
“ Tiểu Trác ! Sao có thể...cơ thể ngươi yếu quá...” Nhịp tim hắn hẫng đi vài nhịp cùng sự phẫn nộ vẫn bùng lên trong từng lời nói. “ Ly Luân !! Hắn dám ! "
Văn Tiêu theo sát phía sau, đôi mắt sắc bén như muốn đâm xuyên qua cảnh tượng trước mặt. Khi nhìn thấy thanh Vân Quang đã bị gãy đôi nằm vương vãi trên đất, gương mặt nàng trở nên trắng bệch. “Vân Quang kiếm... Là di vật truyền bao đời của Trác gia, sao lại...”
Nàng cúi xuống bên cạnh Triệu Viễn Chu, ánh mắt lóe lên tia đau xót khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Trác Dực Thần.
“ Không thể nào ! Tiểu Trác! "
Triệu Viễn Chu không trả lời, chỉ siết chặt Trác Dực Thần trong lòng. Yêu lực mạnh mẽ từ cơ thể hắn bùng lên, bao bọc lấy Trác Dực Thần trong một vòng sáng ấm áp.
“ Tiểu Trác , ngươi đừng làm ta sợ ."
"Ta sẽ đưa Tiểu Trác về trước .” Giọng hắn trầm thấp, ngắn gọn nhưng đầy uy quyền. Không đợi ai kịp phản ứng, hắn bế Trác Dực Thần lên, một luồng yêu lực xoáy mạnh quanh hắn và y, rồi hắn lao đi như một tia sáng.
Bạch Cửu vừa chạy tới, đôi mắt tròn xoe đầy sợ hãi. “Tiểu Trác ca huynh ấy...! Huynh ấy bị làm sao vậy?” Cậu bé định chạy theo nhưng bị Văn Tiêu giữ lại.
“Bình tĩnh lại, Bạch Cửu!” Văn Tiêu nghiêm giọng, nhưng ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào bóng dáng Triệu Viễn Chu đang khuất xa. “ Tiểu Trác không thể để Triệu Viễn Chu một mình chăm sóc. Tư Tịnh, ngươi ở lại xử lý nơi này, ta sẽ đi theo Triệu Viễn Chu.”
" Đệ..." - Bạch Cửu cổ họng ứ lại như muốn nói gì đó nhưng lại không cách nào nói ra .
Bùi Tư Tịnh gật đầu, ánh mắt lạnh băng quét qua những dấu vết trận chiến.
" Mau đi đi "
---
Từ xa, bóng dáng của Triệu Viễn Chu dần mất hút, chỉ còn lại gió lạnh thổi qua, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt. Trong vòng tay hắn, Trác Dực Thần bất động , máu vẫn chảy ra không ngừng từ khóe miệng lẫn vết thương lớn trên ngực y tựa như một ngọn lửa yếu ớt sắp tắt có níu kéo chút hy vọng cuối cùng.
“Tiểu Trác, ngươi nhất định phải sống.” Triệu Viễn Chu thì thầm, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
----
Trong màn đêm tĩnh mịch, Ly Luân ngồi lặng bên cửa sổ, đôi mắt trống rỗng nhìn ra khoảng trời không sao. Hắn vốn dĩ không cần ngủ, nhưng cơn mệt mỏi bủa vây tâm trí khiến hắn nhắm mắt lại, để bản thân chìm sâu vào giấc mộng vô thức.
Cảnh vật hiện ra trước mắt hắn là một vùng đất ngập tràn ánh sáng. Một thảo nguyên bao la trải dài với cỏ xanh mềm mại, những cơn gió nhẹ mang theo hương thơm của loài hoa dại. Hắn nhận ra nơi này, đây chính là Đại Hoang, mảnh đất mà hắn từng bảo vệ, từng cười đùa, và cũng từng mất đi tất cả.
Trước mặt hắn, dưới tán cây hòe cổ thụ, một bóng dáng mờ nhạt đang ngồi quay lưng về phía hắn. Mái tóc xanh dài óng ánh như ánh trăng rủ xuống tận thắt lưng, đôi sừng ngọc lam tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Bóng dáng ấy quen thuộc đến mức khiến tim Ly Luân đau nhói.
“Băng Di…” Hắn cất tiếng gọi, giọng nói khản đặc.
Bóng dáng ấy khẽ xoay người lại. Gương mặt ấy, đôi mắt xanh biếc như mặt hồ yên ả, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân. Nhưng nụ cười ấy không dành cho hắn. Trong đôi mắt người kia là sự xa cách lạnh lùng, như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim hắn.
“Ngươi…” Ly Luân chậm rãi bước tới, bàn tay run rẩy đưa về phía người ấy.
“ Ly Luân , ngươi đến rồi , ta chờ ngươi mãi ! ” Giọng nói ấy vang lên, mềm mại như tiếng suối chảy nhưng lại chất chứa sự xa lạ.
Hắn khựng lại. Từng ký ức đau đớn như cơn sóng dữ ập tới gương mặt ấy đâu đó mập mờ , hình ảnh đôi bàn tay hắn từng siết lấy cổ Trác Dực Thần hiện ra , nụ cười của y bị thay thế bởi những tiếng kêu đau đớn, và ánh mắt khinh miệt của y khi hắn cướp đi tất cả.
“Không… không phải vậy…” Ly Luân lắc đầu, giọng hắn vỡ vụn.
" Tại sao không phải vậy ?” người kia thì thầm, giọng nói vang vọng như tiếng chuông nặng nề gõ vào lòng hắn.
Gương mặt Băng Di trong mộng dần biến đổi, từ sự dịu dàng trở thành sự oán hận khôn nguôi. Đôi mắt người ấy đỏ rực như máu, mái tóc dài hóa thành ngọn lửa bùng cháy , cơ thể y tan biến thành hàng ngàn lưỡi dao nhọn lao thẳng về phía hắn.
Ly Luân hét lên, bàn tay siết chặt trước ngực, nhưng cơn đau từ tim lan khắp cơ thể khiến hắn quỵ xuống.
“ Băng Di !! ”
Hắn choàng tỉnh, đôi mắt mở to, lồng ngực phập phồng dữ dội. Cơn ác mộng còn vương lại trong ý thức, nhưng hình ảnh cuối cùng của Băng Di vẫn rõ ràng đến đau đớn. Đó không còn là giấc mơ mơ hồ như trước đây. Lần đầu tiên, gương mặt của y hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn, và gương mặt ấy… là của Trác Dực Thần.
“Không thể nào…” Ly Luân thì thầm, bàn tay run rẩy đưa lên che mắt.
Cảm giác hối hận cùng sự đau đớn quặn thắt trong lồng ngực khiến hắn không kìm được, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống gò má.
“Chủ nhân!” Ngao Nhân, vội vàng lao tới.
“Ngài làm sao vậy?”
Ly Luân không trả lời. Một vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng, hắn cúi xuống, máu tươi chợt phun ra từ miệng, đỏ rực trên nền đất.
“Chủ nhân!”
Ngao Nhân kinh hãi, vội đỡ lấy hắn.
“Ngài đã dùng quá nhiều yêu lực! Ngài không thể tiếp tục như thế được!”
Ly Luân khẽ cười, một nụ cười chua chát. Hắn giơ tay lên, ngăn không cho Ngao Nhân nói thêm.
“Không sao... ” hắn thì thầm, giọng nói khản đặc nhưng kiên định.
Ngao Nhân lo lắng nhìn hắn, nhưng không dám cãi lời.
Ly Luân đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt lóe lên sự quyết tuyệt.
“ Trác Dực Thần thực sự là y ? "
" Nếu đúng là Băng Di, ta biết phải đối mặt thế nào với y , ngươi nói xem ? "
" Chủ nhân , người nghĩ nhiều quá rồi ! "
" Dù có phải đối mặt với tất cả, dù có phải trả giá, ta cũng không thể để y rời xa ta thêm lần nào nữa.”
Hắn đứng dậy, cơ thể hơi lảo đảo nhưng ánh mắt lại sáng rực.
Ngao Nhân lặng người. Chủ nhân của hắn luôn là kẻ lạnh lùng, vô tình, nhưng giờ đây, ánh mắt ấy mang theo sự yếu đuối lẫn đau đớn sâu sắc mà hắn chưa từng thấy.
“Chủ nhân… nếu ngài thực sự muốn đi, hãy để thuộc hạ đi cùng ” Ngao Nhân nói, giọng đầy quyết tâm.
Ly Luân khẽ lắc đầu. “Không cần. Đây là chuyện của ta và y. Không ai được can thiệp.”
Dứt lời, hắn bước đi, bóng dáng cao lớn khuất dần trong màn đêm. Nhưng trong mắt Ngao Nhân, bóng dáng ấy dường như đang gánh trên vai tất cả đau khổ và bi ai của thế gian.
---
Trong bóng tối đặc quánh, Trác Dực Thần nằm lặng trên giường. Hơi thở yếu ớt của y như một sợi chỉ mỏng manh treo trên bờ vực giữa sự sống và cái chết.
Máu từ những vết thương lớn nhỏ vẫn rỉ ra, thấm ướt cả lớp vải quấn quanh người. Thanh kiếm Vân Quang, từng là linh hồn gắn kết với sinh mệnh của y, giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn nằm im lìm bên cạnh.
Triệu Viễn Chu quỳ một gối bên giường, đôi tay hắn run lên khi cố giữ chặt bàn tay lạnh giá của Trác Dực Thần. Ánh mắt hắn, đầy đau đớn và bất lực, dừng lại trên gương mặt tiều tụy kia.
“Ngươi không được chết… Trác Dực Thần!” Giọng hắn khản đặc, như muốn đè nén cả tiếng nức nở đang dâng lên trong lòng.
Phía bên kia, Văn Tiêu đã quay mặt đi, nước mắt không ngừng chảy trên gò má. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sự vô dụng của chính mình, khi ngay cả người thân thiết nhất đang dần trượt khỏi tầm tay mà nàng không thể làm gì hơn.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Giọng Bùi Tư Tịnh nghẹn lại, hắn nắm chặt nắm đấm, móng tay gần như bấm sâu vào lòng bàn tay. “Nếu không có kiếm Vân Quang, y sẽ…”
Bạch Cửu ngồi xổm trên mặt đất, tay lật giở từng cuốn sách cổ trong tuyệt vọng. Đứa trẻ mười ba tuổi ấy chưa bao giờ thấy mình nhỏ bé như lúc này.
“ Tiểu Trác ca… đệ sẽ tìm ra cách… nhất định sẽ tìm ra!”
Giọng cậu nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé lật đến rách cả trang sách.
Ở một góc xa, Anh Lỗi siết chặt con dao đầu bếp, ngón tay gầy guộc run rẩy. Hắn nhìn Trác Dực Thần nằm bất động, nhớ lại lần đầu tiên được y khen ngợi.
“ Con dao cùng trù nghệ của ngươi rất tốt . Tiểu Sơn Thần đúng là nấu ăn rất ngon ! "
Câu nói ấy vang vọng trong tâm trí, khiến nước mắt của hắn rơi không ngừng.
---
Trong lúc tất cả rơi vào bế tắc, một ánh sáng ngũ sắc lấp lánh chợt phát ra từ chiếc hồ nhỏ nơi sân sau Tập Yêu Ti. Ánh sáng ấy mạnh đến nỗi xuyên qua cả màn đêm , thu hút ánh nhìn của tất cả.
Một viên đá hình tròn nhỏ, rực rỡ như được khắc từ ánh cầu vồng, từ từ bay lên khỏi mặt nước, rồi lơ lửng trước mặt Triệu Viễn Chu.
“Đá ngũ sắc!”
Triệu Viễn Chu ánh mắt sáng rực.
Triệu Viễn Chu chạm nhẹ vào viên đá, cảm nhận được luồng sức mạnh cổ xưa toát ra từ nó. “Trác gia… gia tộc của Dực Thần… chính là hậu nhân canh giữ bảo vật này của Nữ Oa! Máu của y… đang bị phong ấn trong viên đá này !”
“Máu của y ?” Văn Tiêu nín thở, giọng nói run rẩy.
" Băng Di ! "
“Nếu có viên đá này, ta có thể đúc lại kiếm Vân Quang ! ” Triệu Viễn Chu nắm chặt viên đá, ánh mắt lóe lên hy vọng.
Văn Tiêu không chần chừ, toan đưa tay cầm lấy nó, nhưng viên đá chợt rung lên dữ dội, rồi rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ trước sự kinh ngạc của tất cả.
Một giọt máu đỏ tươi từ trong viên đá bay ra, tỏa sáng lấp lánh như ánh mặt trời, rồi lao thẳng vào giữa trán của Trác Dực Thần.
Cơ thể y co giật dữ dội. Từng sợi tóc của y dính lại trên gương mặt tái nhợt . Đôi mắt nhắm nghiền của y bỗng mở to, ánh sáng xanh lục lóe lên từ đáy mắt, như sóng dữ trỗi dậy.
“ Tiểu Trác !” Văn Tiêu hét lên, định lao tới, nhưng bị Triệu Viễn Chu giữ lại.
“Đừng động vào y!” Hắn hét, ánh mắt đầy cảnh giác.
Giữa không gian căng thẳng, một chiếc lá hòe vàng úa từ đâu bay tới, dừng lại trước mặt Trác Dực Thần. Lá cây đột ngột bốc cháy, chỉ để lại một làn khói mỏng tan biến vào không trung.
Triệu Viễn Chu nhìn thấy điều đó, sắc mặt lập tức thay đổi. “Ly Luân…”
----
Cánh cửa lớn của Tập Yêu Ti bất ngờ bật mở. Một luồng khí lạnh ùa vào, mang theo bóng dáng cao lớn của Ly Luân, đầy ngạo nghễ bước vào trong.
“Ngươi dám tới đây?” Triệu Viễn Chu gằn giọng, thân hình lập tức chắn trước giường của Trác Dực Thần.
Ly Luân khẽ cười nhạt, đôi mắt hẹp dài ánh lên sự khinh thường. “Ta đâu cần sự cho phép của bất kỳ ai.”
Triệu Viễn Chu không đáp. Hắn triệu hồi ô Hồng Liên , yêu lực đỏ ngầu từ chiếc ô trong tay nhấn chìm cả căn phòng.
Nhưng Ly Luân chỉ hất tay một cái, cả Tập Yêu Ti như rung chuyển. Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh, Anh Lỗi, và Bạch Cửu bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bật về phía sau, chỉ còn Triệu Viễn Chu vẫn đứng vững.
“Ngươi không xứng để chắn đường ta.” Ly Luân cười nhạt, đôi môi mím chặt lại thành một đường lạnh lẽo.
“Ngươi thử xem ” Triệu Viễn Chu nghiến răng, bước tới nghênh đón.
Ly Luân khẽ nhếch môi, bước thêm một bước, không hề để tâm đến sát khí đang bao trùm lấy hắn.
“Ta đến để đưa Trác Dực Thần đi ” hắn nói, ánh mắt dừng lại trên cơ thể bất động của Trác Dực Thần. Dường như trong thoáng chốc, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là một tia đau lòng khó giấu.
“Ngươi nằm mơ!” Triệu Viễn Chu không đợi thêm, lao tới với tốc độ kinh hồn. Bàn tay hắn nắm chặt, một luồng yêu lực ngưng tụ thành hình móng vuốt, mạnh mẽ đánh thẳng về phía Ly Luân.
Ly Luân nhấc tay lên, chỉ khẽ phẩy một cái. Một luồng lá hòe xoáy tròn xuất hiện, cản lại cú đánh của Triệu Viễn Chu, nhưng sức mạnh chấn động Thiên Đô .
“Ngươi nghĩ ngươi đủ sức để ngăn ta sao?” Ly Luân nhếch môi, đôi mắt lấp lóe ánh sáng từ Phá Huyền Chân Nhãn.
Cả hai lao vào nhau, yêu lực giao thoa dữ dội. Triệu Viễn Chu triệu hồi ô Hồng Liên , từng đòn yêu lực giáng xuống như sấm sét, phá nát nền đất dưới chân Ly Luân. Nhưng hắn vẫn bình thản, cơ thể như làn khói lá hòe, di chuyển uyển chuyển tránh khỏi từng đòn tấn công.
“Hắn quan trọng với ngươi đến vậy sao, Triệu Viễn Chu?” Ly Luân bất ngờ hỏi, giọng hắn lạnh lùng nhưng mang theo sự chế giễu.
Triệu Viễn Chu cắn răng, yêu lực tăng vọt, giọng gầm vang: “Hơn cả sinh mạng của ta!”
“Vậy sao?” Ly Luân khẽ cười, ánh mắt ánh lên tia xót xa. “Nhưng y vốn dĩ không thuộc về ngươi.”
" Giờ ta đã hiểu tại sao ngươi - một tên đại yêu lại một mực muốn bảo vệ y ! "
Hắn vung tay, một tràng lá hòe bay lên như lưỡi dao sắc bén, cắt ngang bầu không khí. Mặc dù Triệu Viễn Chu liên tục tung ra những chiêu thức phòng thủ, nhưng hắn vẫn bị sức mạnh của Ly Luân ép lùi về sau bước.
Sau một hồi giằng co, Ly Luân đột ngột dừng lại. Hắn đứng bất động trước giường của Trác Dực Thần, ánh mắt tối sầm.
“ Ngươi không thể cản ta ” hắn nói, giọng lạnh tanh. “Y vốn dĩ thuộc về ta.”
Dứt lời, hắn giơ tay triệu hồi một lá hòe lớn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Chiếc lá bay thẳng về phía Trác Dực Thần, hòa vào cơ thể y.
“Ngươi đã làm gì?!” Triệu Viễn Chu gầm lên, lao tới nhưng bị một lớp yêu lực vô hình cản lại.
Ly Luân khép mắt, cơ thể hóa thành hàng ngàn chiếc lá hòe, tan biến vào giấc mơ của Trác Dực Thần.
---
Trong giấc mơ của Trác Dực Thần
Trác Dực Thần đang đứng trên một vùng đất rộng lớn, cỏ cây um tùm và ánh mặt trời rực rỡ bao phủ khắp nơi. Cảnh vật này quen thuộc đến mức khiến lòng y quặn thắt.
“Đại Hoang…” Y thì thầm.
Phía xa, y nhìn thấy hai bóng người đang cùng ngồi dưới một gốc cây lớn. Một người là chính y, nhưng không phải Trác Dực Thần của hiện tại mà là y với mái tóc xanh dài óng ánh và đôi sừng ngọc lam yêu kiều. Người còn lại là Ly Luân, gương mặt trẻ trung và rạng rỡ, ánh mắt chan chứa yêu thương.
“Băng Di…” Một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.
Trác Dực Thần quay lại, đối diện với Ly Luân của hiện tại.
“Ngươi…” Y khẽ thốt lên, ánh mắt lóe lên tia mơ hồ.
Ly Luân bước tới, giọng nói dịu dàng nhưng tràn ngập bi thương.
" Trác Dực Thần !Băng Di! Ngươi đúng là Băng Di ? "
Trác Dực Thần khựng lại. Ký ức mờ nhạt trong đầu y dần trở nên rõ ràng hơn: những ngày tháng vui vẻ bên Ly Luân và Chu Yếm, những trận chiến dữ dội để bảo vệ Đại Hoang, và cả những lời hứa thề nguyền cùng Ly Luân.
" Đứng lại ! ngươi còn dám đến đây ?_" giọng run rẩy.
Ly Luân dừng lại trước mặt y, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào y.
“ Ta ... Ta đã chờ ngươi gần ngàn năm . Kẻ đã tìm kiếm ngươi suốt bao năm qua.."
" Đủ rồi ! Ngươi tìm ta ? Ta trước đó là Băng Di, còn giờ là Trác Dực Thần , ngươi ới ta chính là mối quan hệ kẻ thù không đội trời chung ” Trác Dực Thần khẽ thì thầm, nước mắt lăn dài trên má.
Ly Luân khẽ nâng tay, ngón tay run rẩy tiến tới gần hơn chạm vào khuôn mặt của y.
“Ngươi đã bị phong ấn, Băng Di… Ký ức của ngươi, sức mạnh của ngươi, tất cả đều bị chôn vùi. Ta… đã không thể bảo vệ ngươi ”
" Lúc đó ta sợ chết khiếp, ta chứng kiến ngươi vì ta mà tan biến , tất cả là do ta đã sai ! "
" Bây giờ ngươi cành sai hơn "
Hắn cúi đầu, giọng nghẹn lại.
“Ta đã để mất ngươi một lần… Ta không thể để điều đó xảy ra thêm lần nào nữa.”
Trác Dực Thần nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, lòng y tràn ngập mâu thuẫn.
“Ngươi… đã thay đổi , Ly Luân. Ngươi không còn là ngươi của ngày xưa nữa.”
Ly Luân đau đớn nhắm mắt, bàn tay tiến tới ôm Trác Dực Thần vào lòng nhưng bị nguồn yêu lực đẩy lùi .
“Ta thay đổi, vì ta đã mất ngươi.”
Những ký ức đau đớn ùa về, khiến Trác Dực Thần không kìm được mà bật khóc. Y lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy đau khổ.
“Ta không biết…cũng không muốn nhớ "
“Ngươi không cần phải nhớ .Chỉ cần nhớ rằng , ta yêu ngươi. Yêu ngươi hơn bất cứ điều gì trên đời.”
Hắn bước tới, kéo y vào vòng tay mình.
“Băng Di… Hãy quay về bên ta.”
Trác Dực Thần kiên quyết .
“Ly Luân…”
" Ta của trước kia là Băng Di mà ngươi yêu . Còn ta của bây giờ là Trác Dực Thần - thống lĩnh Tập Yêu Ti, ngươi và ta chính là kẻ thù !!
Y nhấn mạnh.
Giọng y khẽ vang lên, vừa mang theo nỗi đau, vừa là một lời gọi từ sâu thẳm trái tim, y muốn phủ nhận những gì mình vừa nhớ lại nhưng y không thể chối bỏ ...
---
Tjr.ntd
Mấy bà vô ủng hộ 2 fic + plot Thừa Sự Tại Điền của tuii đuyy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro