Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Thoát Khỏi Hay Ở Lại?

(Truyện: Luân Hồi Vô Tận •Nakzep• - Thể loại: Vòng lặp thời gian, nghịch lý nhân quả, siêu hình, bí ẩn, tình yêu định mệnh)

---

"Ngươi còn muốn tiếp tục không?"

Lời hỏi của Nakroth như một lưỡi dao cắt ngang suy nghĩ của Zephys.

Tiếp tục?

Tiếp tục giữ lấy vòng lặp này? Tiếp tục kéo cả hai vào một mối quan hệ không có lối thoát?

Zephys không biết.

Bàn tay Nakroth vẫn siết lấy cổ tay em, không quá mạnh, nhưng đủ để em cảm nhận được hơi ấm của hắn.

Vòng lặp này... là do chính em tạo ra.

Không phải Nakroth nguyền rủa em.

Không phải em bị kẹt lại trong trò chơi của số phận.

Mà là chính em, của kiếp trước, đã buộc Nakroth phải ở bên mình mãi mãi.

Nhưng tại sao?

Tại sao em lại làm vậy?

Zephys cúi đầu, cắn môi. Em không nhớ rõ cảm xúc của mình khi đó, nhưng có một thứ gì đó vẫn vang vọng trong tâm trí-

Một sự lo sợ.

Một nỗi ám ảnh về sự chia ly.

Một khao khát giữ lấy ai đó bên cạnh mình, đến mức ngay cả cái chết cũng không thể ngăn cản.

Em chầm chậm ngước nhìn Nakroth. Đôi mắt hắn vẫn sắc lạnh, nhưng ẩn sâu bên trong là một thứ cảm xúc khó gọi tên.

Zephys hít sâu.

"Vậy nếu ta muốn dừng lại thì sao?"

Nakroth không thay đổi biểu cảm. Hắn nhìn em thật lâu, rồi chậm rãi nói:

"Ngươi có thể dừng lại, nhưng ta thì không."

Tim Zephys khẽ siết lại.

"Tại sao?"

Nakroth nghiêng đầu, đôi mắt đỏ hơi híp lại.

"Ngươi là người tạo ra lời nguyền." Hắn nói, giọng trầm thấp. "Nhưng ta mới là kẻ bị ràng buộc nhiều nhất. Ngươi có thể quên đi mọi thứ, nhưng ta thì không. Ngươi có thể chọn cách rời đi, nhưng ta..."

Hắn siết chặt tay, như đang kiềm chế một thứ cảm xúc mạnh mẽ.

"... Ta sẽ luôn tìm thấy ngươi."

Không phải vì Nakroth muốn vậy.

Mà vì hắn không thể không làm vậy.

Dù có cố quên, dù có đi xa bao nhiêu, hắn vẫn bị kéo trở lại.

Zephys cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Hóa ra, người bị giam cầm trong vòng lặp này không phải em.

Mà là Nakroth.

Hắn đã sống bao nhiêu lần, chết bao nhiêu lần, bị kéo trở lại bao nhiêu lần-tất cả chỉ vì một lời hứa mà em đã quên mất.

Vậy... em có quyền dừng lại không?

Nếu em biến mất, Nakroth sẽ ra sao?

Zephys siết chặt bàn tay.

Em không biết.

Em thực sự không biết.

Nhưng có một điều mà em chắc chắn-

Em không muốn Nakroth cứ mãi bị mắc kẹt trong vòng lặp này một mình.

Zephys ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Nakroth.

"... Vậy thì." Em thì thầm. "Chúng ta sẽ cùng nhau thoát ra."

---

HẾT CHƯƠNG 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro