Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3.2: Gia tộc Lionheart (2)


Cậu đã rời biệt thự của mình ở vùng nông thôn và đến thành phố gần nhất sau một chuyến đi xe ngựa. Và, sau khi đi qua nhiều trạm dịch chuyển, cuối cùng cậu đã đến thủ đô.

" Tôi hiểu cậu đang cảm thấy thế nào,"  Người đàn ông tỏ ra đồng cảm với Eugene.

Tên của người đàn ông đó là Gordon. Ông là một hiệp sĩ đã chiến đấu trung thành với gia tộc Lionheart, và hiện tại ông là người hộ tống của Eugene.

" Cậu Eugene, cậu có phiền nếu tôi chọn một lời khuyên Không?"

" Được rồi"

" Nếu mới thế mà thầy đã cảm thấy lo lắng thì mỗi ngày ở dinh thự sẽ là cực hình."

Không có biểu hiện kích động nào trên khuôn mặt của ông ta. Mặc dù đây là lời khuyên nhưng cũng có chút lo lắng trong đó. Cảm nhận được điều này, Eugene cười toe toét.

'' Cảm ơn vì lời khuyên, ông Gordon."

Eugene rất hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình. Vì không phải trực hệ nên những hậu duệ của chi thứ phải dành cho hiệp sĩ hộ tống một sự tôn trọng nhất định. Chưa kể về gia đình của Eugene, nơi thậm chí còn không được các nhánh khác chú ý đến.

' Dù vậy , mình vẫn thuộc gia tộc Lionheart. Họ chỉ cử duy nhất một hiệp sĩ đến hộ tống...... Và cha cũng không được phép đi cùng.'

Eugene vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu quay lại nhìn cửa sổ.

' Có lẽ họ sẽ tập hợp toàn bộ kỵ sĩ để chào đón chúng tôi và thông báo ai đang đến cùng với xuất thân của họ?'

Không, họ sẽ không làm vậy với những đối thủ cạnh tranh. Nhìn cái cách mà họ chỉ cử một hiệp sĩ đến hộ tống, có lẽ họ thậm chí còn không bận tâm đến việc chào đón cậu đâu.

"....Có bao nhiêu người sẽ tham gia lễ truyền thừa dòng máu năm nay?"

" Bao gồm thiếu gia Eugene, chi nhánh sẽ có tổng là sáu người. Ngoài ra, ba người từ chi chính cũng sẽ tham gia."

" Ba người từ chi chính ?"

Mặc dù Eugene đã lên giọng để tỏ ra ngạc nhiên, nhưng cậu biết rõ những ai sẽ tham gia lễ truyền thừa dòng máu năm nay. Tất cả lá nhờ có sự chuẩn bị trước của Gerhald.

Trong ba đứa trẻ từ chi chính, đứa đầu tiên là con của vợ cả, hai đứa còn lại là cặp song sinh của vợ thứ.

Trừ hai đứa khác từ chi thứ khá có quyền thế ra thì còn lại chỉ toàn là rác.

' Mình nghĩ đứa lớn nhất cũng tầm 15 tuổi, và có những đứa còn nhỏ tuổi hơn mình..'

Eugene đã  được 13 tuổi. Cậu không nhịn được mà thở dài khi nghĩ đến tuổi của mình hiện tại. Chỉ vì cái truyền thống này, cậu thật sự phải đấu với lũ trẻ mười tuổi sao?

~

--Eugene. Dù con có làm gì, cũng đừng cố gắng cạnh tranh với lũ trẻ của chi chính. Cho dù con có xuất sắc đến đâu, con cũng không phải là đối thủ của chúng. Đó là lý do tại sao nên....

~

Eugene nhớ lại vẻ mặt u ám của Gerhard lúc đó. Cha cậu không giấu được nỗi sợ rằng con trai mình có thể rơi vào tuyệt vọng khi chạm trán với con cái của chi chính.

'... nhưng, mình vẫn không khỏi cảm thấy phấn khích muốn thấy con cháu của Vermouth tài năng như thế nào.'

Eugene rời mắt khỏi cửa sổ. Họ đã đi qua tất cả những cảnh đẹp tráng lệ mà thủ đô mang lại, và giờ cỗ xe ngựa đang rời khỏi thành phố và tiến vào một khu rừng.

"Từ nơi này trở đi, chúng ta đã tiến vào đất tư của Lionheart."

Khu rừng được bao quanh bởi những bức tường cao chót vót.

"À, nhưng ngài không cần phải vội vàng chuẩn bị đồ đạc đâu. Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước."

Mặc dù cậu không hề chuẩn bị rời khỏi cỗ xe ngựa, Gordon vẫn mỉm cười khi đưa ra lời khuyên trêu chọc này.

'Ta hiểu rồi, tên khốn. Có một điền trang lớn như vậy hẳn là tuyệt. Đây có  phải đất của ông đâu,  sao ông lại tự hòa thế?'

"Ồ, vậy ra toàn bộ khu rừng này là tài sản riêng của chi chính à?"

"Đúng vậy."

"Nếu nó lớn như vậy, thì đi lại không phải bất tiện sao?"

" Có cổng dịch chuyển được lắp đặt khắp mọi nơi."

'Vậy sao? Vậy tại sao hiện tại ta lại phải đi xe ngựa?'

' Đó là vì chúng ta thậm chí không thèm cho phép thiếu gia sử dụng cổng dịch chuyển.'

Trong khi giữ cuộc trò chuyện qua lại này trong đầu, Eugene tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

~

Đúng như Gordon đã nói, cỗ xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại sau một hồi lái xe. Sau khi mở cửa bên hông và xuống xe ngựa, Gordon bước tới mở cửa cho Eugene.

"Chào mừng đến với dinh thự chính của gia tộc Lionheart," Gordon lịch sự nói, cúi đầu.

Ngôi biệt thự hiện ra qua cánh cổng mở rộng. Đúng như dự đoán, không một ai ra chào đón anh.

'Gia tộc Lionheart.'

Eugene từ từ ngước mắt lên. Những lá cờ trắng xếp dọc con đường dẫn lên từ cổng chính, và một con sư tử dũng cảm được thêu ở giữa mỗi lá cờ. Đây là biểu tượng của gia tộc.

'Vermouth's Lionheart.'

Eugene nhìn xuống ngực mình. Quần áo của cậu không có bất kỳ đồ trang trí nào. Chỉ có hậu duệ trực tiếp của Vermouth Lionheart mới được phép thêu biểu tượng sư tử lên ngực trái của họ.

'Giá như tôi cũng để lại hậu duệ.'

Trong kiếp trước, Hamel không kết hôn với ai và cũng không có con.

'Không. Thật may là mình không có con. Nếu không, mình sẽ để lại những hối tiếc không đáng có.'

Tuy nhiên, nhìn thấy những lá cờ của gia đình được xếp thành hàng như thế này, cậu không khỏi cảm thấy hối tiếc về cuộc sống trước đây của mình.

"Những người khác đã đến chưa?"

"Ngài Eugene là người đầu tiên đến."

'Tuyệt,' Eugene nghĩ và gật đầu.

Nơi Eugene được dẫn đến là một khu nhà phụ được xây dựng cạnh sảnh chính.

Trên đường đến đó, cậu thậm chí còn không nhìn thấy bất kì đứa trẻ nào có con sư tử trên ngực cho thấy họ đến từ chi chính. Tại sao chúng lại xa cách như vậy?  Ít nhất cũng phải cảm thấy tò mò và đến xem đối thủ mười ba tuổi của họ trông như thế nào sao?

Nhưng ít nhất cậu không bị tiếp đón một cách thô lỗ. Khi đến khu nhà phụ, cậu thấy có một người hầu riêng.

Cô hầu gái kính cẩn chào cậu, "Xin hãy gọi tôi là Nina."

Mặc dù nhìn bề ngoài, cô ấy là một cô gái trẻ không lớn hơn cậu là bao, Eugene không thể tỏ ra bất mãn vì điều này.

"Nếu như ngài cần bất cứ thứ gì, hãy rung chiếc chuông này", Nina nói khi cúi đầu và đưa cho Eugene một chiếc chuông nhỏ.

Có lẽ cô ấy chỉ mới ở độ tuổi vị thành niên.

"Cô có phiền nếu tôi nói chuyện thoải mái không?"

"Tất nhiên rồi, xin làm vậy ạ."

"Tôi là người duy nhất sử dụng toàn bộ khu nhà phụ này à?" Eugene hỏi khi nhìn quanh khu nhà phụ rộng rãi.

Cậu chỉ hỏi để xác nhận thôi. Eugene biết rằng điều này không thể thực sự xảy ra. Trước hết, Nina còn quá nhỏ để tự mình giám sát toàn bộ khu nhà phụ.

"Tôi e rằng không phải vậy, nhưng sẽ không có bất kỳ sự khó chịu nào trong thời gian ngài ở nơi này."

"Vậy là chị đang nói rằng tôi sẽ sống với một số người họ hàng khác," Eugene xác nhận.

"Đúng vậy."

"Chị có biết khi nào họ sẽ đến không?"

"Tất cả họ sẽ đến trong vòng bốn ngày nữa ạ."

Eugene khịt mũi trước câu trả lời này. Bởi vì điều này chỉ có nghĩa là cậu sẽ bị kẹt ở đây trong bốn ngày

" Có khu huấn luyện ở đây không?"

"...huh? Um, có ạ..."

" Ta có cần sự cho phép của gia chủ để tập luyện với kiếm gỗ không?"

' Cái đó...um..."

" Bởi vì đó là điều ta đang định  làm" Eugene tuyên bố với một nụ cười và đi thẳng tới sân tập.

Với vẻ mặt đầy bất lực, Nina chỉ đành bước theo sau Eugene.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #reup