Chương 18: Thật thơm
"Một, hai, ba, nâng tay lên..." Theo mệnh lệnh của người đẹp nhỏ, đồng đội đứng trước gương từng chút từng chút sửa lại động tác, đêm đã khuya nhưng phòng tập đèn đuốc vẫn sáng trưng, quần áo trên người gần như đều bị mồ hôi thấm ướt, tập luyện liên tục mười mấy tiếng đồng hồ khiến ai cũng kiệt sức, một chút hình tượng cũng không còn, chỉ có người đẹp trước gương tư thế vẫn như cũ, dáng múa vẫn xinh đẹp.
"Lần cuối cùng rồi, sau đó tự mình hoạt động nha." Giọng nói của bé con nhẹ nhàng.
Các thành viên cố gắng nâng cao tinh thần đuổi theo, chống đỡ đến cuối cùng mới ngã xuống đất, hoạt động tự do có nghĩa là buổi tập tối nay đã kết thúc, trong phòng bắt đầu có người rời đi, càng ngày càng yên tĩnh.
Sau khi kết thúc bài tập, Lưu Vũ đắm mình trong thế giới của riêng em, một mình thả trôi theo âm nhạc, lên, xuống, nâng, xoay, duỗi...
Giai điệu đau buồn, giọng ca trầm thấp, tiếng cá voi cô đơn cùng với gió lạnh ban đêm thổi tung góc áo em, một khung cảnh đẹp như tranh vẽ, luyện tập quá nhiều khiến toàn thân em toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh nước trong suốt tựa như hóa thành sương mù che lấp mặt mày tinh xảo, làm cho người ta nhìn không rõ vẻ mặt em.
Người đàn ông không biết từ khi nào đã đi vào, lặng lẽ ngồi ở một góc phòng tập, nhìn bé con trắng nõn của hắn.
Từng làn hương thơm như hoa lan bao phủ căn phòng, quyến rũ đến mức cơ bắp Santa căng chặt, nhìn vật nhỏ xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi, má thơm ửng hồng, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, thừa dịp em dừng lại thở gấp không hề đề phòng liền nhào tới.
"Bảo bối."
Lưu Vũ vừa dừng lại muốn hít thở một chút, thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, eo nhỏ lập tức bị hai cánh tay rắn chắc vây lấy, đột nhiên bị tập kích bất ngờ từ sau lưng, khiến bé con có chút giật mình sợ hãi.
Chỉ giây sau, một cái đầu đầy tóc từ sau lưng vùi vào trong cổ trắng nõn của bé con, Santa giống như một con cún lớn ôm Lưu Vũ hít ngửi.
"Thật thơm." Người đàn ông còn cảm thấy chưa đủ, nắm eo nhỏ xoay bé con lại, chỉ hận không thể đem đầu vùi vào trong cổ áo của em.
"Santa! Anh làm sao vậy, ngứa lắm." Cái cổ trắng nõn của bé con bị hành động của người đàn ông đẩy ngửa ra sau, còn bị hắn bá đạo dùng sức vây chặt trong lồng ngực, muốn trốn cũng trốn không thoát, ngón tay mảnh khảnh đẩy đầu Santa mãi mà không được, mắt mèo tròn xoe gấp đến độ ngập nước.
Mỹ sắc trước mắt, hiện tại hắn chính là bị sắc đẹp làm cho đầu óc mê muội.
"Santa~...... Ư~... Ngứa quá ~ không được cọ nữa... "
Santa càng ngửi càng nghiện, râu vốn được cạo sạch sau một ngày luyện tập đã hơi lộ ra cọ lên làn da mềm mại như đậu hủ non, để lại những vệt ửng đỏ, và tiếng kêu mềm mại của bé con.
Sự kiềm chế cuối cùng của Santa chính là không hôn xuống.
Hắn đã muốn làm như vậy rất lâu, từ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Lưu Vũ thơm ngát chảy đầy mồ hôi, hắn đã ngứa ngáy, muốn ôm vào trong ngực hít ngửi, mạnh mẽ vùi thật sâu.
"Ức!" Nghe thấy Lưu Vũ sợ đến độ bật ra thanh âm nức nở, hình ảnh bé con rơi lệ trong trí nhớ vào đêm đó hiện lên trong đầu, Santa nháy mắt tỉnh táo lại.
Hắn nhanh chóng buông em ra, chột dạ cúi đầu nhìn người trong ngực, đối diện với đôi mắt xinh đẹp ngập nước thoáng ý trách cứ, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay đều nhiễm màu hồng phấn.
Santa nhìn chằm chằm không nhịn được nuốt nước miếng một chút, một giây sau tầm nhìn tối sầm, hai mắt bị che lại.
"Không được nhìn nữa!" Lưu Vũ xù lông.
Santa không dám nhúc nhích.
"Bảo bối đừng khóc, anh không phải cố ý —— Anh sai rồi." Thanh âm người đàn ông hơi khàn, theo bản năng nhẹ giọng dỗ dành Lưu Vũ.
"Em không khóc." Giọng Lưu Vũ có chút mềm nhũn.
"Được được được, không khóc không khóc." Santa vội vàng thuận theo dỗ dành.
"Anh làm em sợ." Lưu Vũ bắt đền.
"Anh sai rồi bảo bối." Santa lập tức nhận sai, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bảo bối còn làm nũng với hắn, chứng tỏ không nghiêm trọng.
"Lần sau không được như vậy." Lưu Vũ muốn cấm Santa hít ngửi em thế này.
"..." Santa giả chết.
"Anh nói chuyện đi, lại giả bộ nghe không hiểu~, cả người em đầy mồ hôi, anh còn vùi vào——" Lưu Vũ có chút gấp gáp, đáng tiếc bé con tức giận cũng không có lực uy hiếp.
"Rất thơm, mồ hôi của bảo bối cũng thơm, anh muốn vùi." Đứng trước bé con đang oán giận, Santa phản bác có chọn lọc, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên.
"Anh..." Lưu Vũ bất đắc dĩ.
Đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy nửa câu sau của em , Santa vội vàng đổi chủ đề: "Bảo bối có mệt không, anh đưa em về ký túc xá được không."
Vòng tay của người đàn ông thật sự rất có cảm giác an toàn, nhiệt độ ấm áp vừa phải trong đêm khuya hơi se lạnh này, chỉ mới yên lặng ngây người trong chốc lát mà mệt mỏi đã kéo đến.
"Ưm, không cần đâu~ sẽ bị nhìn thấy..." Giọng của Lưu Vũ vì buồn ngủ mà vừa mềm vừa nhẹ, tay che mắt người đàn ông đã có chút chịu không nổi.
"Vậy bảo bối bỏ tay xuống trước được không." Santa từng bước dụ dỗ.
Đáp lại hắn bé con trực tiếp bỏ tay ra, Santa vội vàng nhìn bảo bối trong ngực.
Lưu Vũ mở to đôi mắt đẹp, bên trong là sự mệt mỏi, sau khi đối diện với hai mắt Santa mới dần dần thanh tỉnh một chút, làm cho lòng hắn mềm mại đến rối tinh rối mù.
"Vậy chúng ta quay về.", Santa vừa nói vừa lặng lẽ nắm lấy tay Lưu Vũ.
"Ừm." Lưu Vũ mệt đến mức không muốn so đo nhiều với ai kia, mặc kệ hành động nhỏ của hắn.
......
Đêm khuya này, Santa nắm tay Lưu Vũ quay về ký túc xá, một đường giống như đang cầm trân bảo trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro