Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Quay chụp bên ngoài

Mùa xuân ở đảo Hải Nam vào tháng ba vô cùng ấm áp, gió nhẹ hiu hiu, hoàng hôn nhuộm mặt biển thành màu cam rực rỡ, sóng biển lấp lánh như được phủ một lớp bạc vụn, thỉnh thoảng thoáng qua hương thơm của cỏ cây hoa lá, tất cả như thấm vào ruột gan. Một đôi chân trắng nõn thon dài nhẹ nhàng lắc lư đung đưa trên bờ kè, hình dáng thiếu niên mặc áo sơ mi rất tươi trẻ, thi thoảng để lộ khuôn mặt tinh xảo, cứ ngồi nơi đó như vậy, khiến không ít người trong trường quay âm thầm chú ý, còn có nhiếp ảnh gia trắng trợn trực tiếp chụp ảnh, không biết là cảnh đẹp hay người đẹp hơn.

Lưu Vũ đối với ảnh hưởng do mình tạo ra vẫn không hay biết, em chỉ là muốn thừa dịp thời gian rảnh rỗi hiếm có này ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn trên biển, Santa còn đang chụp, em vốn ở một bên chờ, nhưng hoàng hôn quá hấp dẫn người ta, khiến người chờ đợi có chút phân tâm.

Santa hẳn là đã nhìn ra, liền chủ động bảo bé con đi xem, nghe tới đây ánh mắt trong suốt của người đẹp bé nhỏ sáng lên, tâm tình sung sướng.

Kể từ sau sinh nhật mấy ngày trước, sự dịu dàng của người đàn ông đối với em càng trực tiếp thể hiện ở mọi phương diện, một ít tâm tư khác cũng dần dần để lộ, ví dụ như có mấy lần sau khi luyện tập xong cố ý dẫn theo em đi qua ống kính của các trạm tỷ, hai người bọn họ vốn đã có không ít fan CP, lần này không biết ở bên ngoài dấy lên bao nhiêu sóng gió.

Lưu Vũ nghĩ đến xuất thần, hoàng hôn gần như hoàn toàn chìm xuống mặt nước biển, gió biển cũng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên một luồng hơi ấm mang theo hương thông lành lạnh từ phía sau vây lấy em, một chiếc áo được khoác lên vai, Lưu Vũ thoáng sửng sốt, vừa chuẩn bị xoay người, bất chợt bị một đôi bàn tay to vươn ra từ phía sau lưng ôm em vào trong ngực, bé con theo bản năng giãy giụa thân thể, đều bị người đàn ông triệt để áp chế.

"Hoàng hôn có đẹp không?" Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, có chút khàn khàn.

Đó là Santa. Thân thể căng thẳng của Lưu Vũ thả lỏng, mềm nhũn trong lồng ngực Santa.

"Santa, anh đã chụp xong chưa?" Thanh sắc bé con nhẹ nhàng, nghe được sự quan tâm trong giọng nói khiến Santa cảm thấy ấm áp, đem thân thể mềm mại vây kín ôm chặt, hắn cúi xuống vùi đầu trên vai Lưu Vũ, cẩn thận ngửi thật kỹ mùi hương thơm ngát tựa hoa lan trên cơ thể em, mới thỏa mãn nói: "Ừ, chụp xong rồi."

"Đừng ôm nữa, nhiều người như vậy, sẽ bị nhìn thấy." Sau khi để Santa ôm một lúc, hiện tại Lưu Vũ mới bất giác có chút lo lắng, "Để cho bọn họ nhìn." Ngữ khí Santa vẫn trầm khàn như thế, hắn hận không thể để tất cả mọi người nhìn thấy.

"Không được, chúng ta rõ ràng đã nói xong rồi, ở bên ngoài anh phải nghe lời em." Giọng Lưu Vũ có chút tức giận.

Đợi một lát cũng không thấy người đàn ông đáp lại, bé con nhíu mày, vừa muốn mở miệng, đã bị ôm lên. Cả người bất chợt bay lên không trung khiến Lưu Vũ sợ tới mức vội vàng đưa tay ôm cổ Santa: "Santa, anh làm gì đó."

Santa chạm vào đôi chân trần trụi của bé con, xúc cảm lạnh lẽo, da thịt trắng nõn giống như một khối ngọc lạnh, lập tức nhướng mày, liếc mắt nhìn Lưu Vũ một cái: "Lạnh cũng không cảm giác được, ngã bệnh thì làm sao?"

Lưu Vũ đối diện đôi mắt đen u ám của Santa, nháy mắt liền ngoan ngoãn.

Chỉ thấy bảo bối nhỏ xinh khẽ nhíu lông mày, đôi môi đỏ mọng mím lại, theo bản năng kéo áo sơ mi trên người che chân, nhưng mà hiển nhiên hiệu quả đạt được rất ít, ánh mắt lúc này đối diện với Santa ngập nước, cực kỳ vô tội.

Santa nhìn thấy trong lòng run lên, ngoài mặt vẫn cố ý trưng ra vẻ nghiêm khắc, người đàn ông phát hiện, bé con trong ngực này có đôi khi ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người yêu thích, có đôi khi vừa trẻ con vừa dính người, vừa phải sủng vừa phải quản.

Lưu Vũ nhìn Santa lại không nói lời nào, quan sát chung quanh mới phát hiện nhân viên công tác đều đi sang một phía khác, bên này chỉ còn lại hai người bọn họ, tự biết mình không đúng, trong lòng cân nhắc một chút, liền ngẩng đầu tiến tới gần Santa, dán mặt lên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, khẽ khàng cọ cọ, sau đó mới nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: "Lần sau em sẽ chú ý, không tức giận có được không~" Nói xong liền vùi đầu vào trong cổ Santa.

Santa giật mình, xúc cảm da thịt hơi lạnh lại mềm mại dán tới tựa hồ vẫn còn lưu lại trên mặt, sự thân mật đột ngột làm mắt người đàn ông như mờ đi, Lưu Vũ đây là đang làm nũng với hắn, bộ dáng nhút nhát khẽ cọ mặt hắn nũng nịu vô cùng, thanh âm mềm mại, âm cuối còn kéo dài.

"Ừm, không có lần sau." Một lát sau, mới nghe được Santa đáp lại, giọng nói trầm thấp ngày thường dường như hàm chứa ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro