Chương 13: Bùng nổ
Kết thúc, thiết bị ghi hình đều mang đi, tất cả bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trong phòng tập, cũng ăn ý để hai người bọn họ ở lại cuối cùng, bé con yêu sạch sẽ còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vẫn rất chuyên tâm dọn dẹp, thời điểm phát hiện có điểm khác thường, đã chỉ còn lại em và Santa.
Phản ứng đầu tiên của Lưu Vũ chính là nhanh chóng đi về phía cửa, chỉ là người đàn ông rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp khóa cửa trước mặt em.
Lần thứ hai bị người đàn ông cưỡng chế ôm vào trong ngực, một nỗi sợ hãi bất chợt kéo tới vây chặt Lưu Vũ.
Không có sự giãy dụa như suy nghĩ của Santa, người trong ngực ngoan ngoãn đến mức không bình thường, thân thể mềm mại bị khảm chặt trong lồng ngực dày rộng rắn chắc, chỉ rung động rất nhỏ cũng bị phóng đại, mới khiến hắn chú ý tới Lưu Vũ thế nhưng đang phát run, cả người tựa như dây đàn căng chặt, tùy thời đều có thể đứt phựt.
Trái tim một trận đau đớn, Santa hiểu, bé con đang sợ hãi, em sợ hắn.
Bàn tay to trong nháy mắt luống cuống, không biết có nên ép buộc ôm Lưu Vũ nữa hay không, dưới tâm lý mâu thuẫn, Santa cuối cùng vẫn lựa chọn đem người trong ngực ôm càng thêm chặt, nhẹ nhàng vỗ lưng để trấn an em.
"Đừng sợ, đừng sợ, tôi không làm gì, em đừng sợ" Santa thấp giọng dỗ dành, người trong ngực không hề đáp lại, "Đêm giao thừa là tôi không tốt" Santa còn chưa nói hết.
"Buông tôi ra!" Người trong ngực như thể đột nhiên bị kích thích, bắt đầu kịch liệt giãy dụa hét lên, Santa trong nháy mắt im bặt, lực cánh tay siết chặt thể hiện thái độ của hắn.
Lưu Vũ căn bản giãy không thoát, chỉ có thể đỏ mắt giận run tay đấm chân đá người đàn ông, "Buông ra, buông tôi ra! ", Santa không đáp lại, chỉ cúi đầu ôm chặt bé con vào trong ngực.
Nhìn thấy Santa như vậy, trong lòng Lưu Vũ tức giận càng lớn, em cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên mất khống chế, nhìn người đàn ông im lặng chịu đựng, em lại xuất hiện tâm lý mâu thuẫn rất lớn.
Giờ phút này cảnh tượng giống đêm giao thừa tái hiện, tâm lý dâng lên sợ hãi mới khiến Lưu Vũ hiểu được, thì ra trong khoảng thời gian này mình nhìn như bình tĩnh thản nhiên, kỳ thật đã sớm nảy sinh bóng ma đối với chuyện như vậy.
Nghe thấy Santa còn dám nhắc lại chuyện đêm đó, tất cả cảm xúc của Lưu Vũ rốt cục như lũ quét bùng nổ, oanh oanh liệt liệt từ trong lòng tuôn ra, chẳng biết vì sao còn xen lẫn ủy khuất sợ hãi cùng luống cuống, mang theo khí thế hủy diệt, em hét lên muốn phá hủy hết thảy mọi thứ.
"Đồ khốn!" Động tác công kích phản kháng rơi xuống như mưa, thật sự bùng nổ, thân thể bé xinh thể hiện sự kháng cự mãnh liệt, sức lực luyện múa nhiều năm cứ thế trút hết ra khiến cơ thể ăn đau, cổ họng Santa như bị bóp nghẹt, im lặng chịu đựng đau đớn, mặc cho bé con phát tiết.
Santa cố ý, hắn đã nhìn ra, những biểu hiện êm đẹp như lúc ban đầu của bé con trong buổi sinh nhật hôm nay không chỉ là diễn xuất trước ống kính, mà là hạ quyết tâm đưa ra một quyết định nào đó mà hắn không thể tiếp nhận.
Loại dự cảm này khiến chuông cảnh báo trong lòng Santa réo vang inh ỏi, nhất định phải bức bách thêm một lần nữa, buộc Lưu Vũ đem tất cả cảm xúc bộc phát ra, bằng không bọn họ thật sự xong rồi.
Không biết qua bao lâu, tay chân trút giận mới dần dần ngừng lại, Santa cho rằng là bé con đánh mệt rồi, tiếp theo liền cảm nhận được quần áo trước ngực ướt đẫm, trong lòng lộp bộp một tiếng, hơi nới lỏng vòng tay ra một chút, liền phát hiện bé con trong ngực đang khóc.
Vết nước trong suốt xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, nước mắt giống như trân châu từng hạt từng hạt thật lớn lăn xuống, lông mi tựa cánh bướm lúc này ướt đẫm, khóe mắt xinh đẹp, chóp mũi thanh tú đã đỏ bừng, cho tới bây giờ lúc nào cũng là mặt mày trong trẻo lạnh lùng, hiện tại lại xuất hiện một loại yếu ớt sắp vỡ vụn, ánh mắt trống rỗng dường như không có tiêu điểm.
Bé con cứ như vậy lặng lẽ rơi lệ, hung hăng đâm vào trong mắt trong lòng Santa.
"Đừng khóc, đừng khóc" Santa bối rối cúi đầu trực tiếp hôn lên những giọt nước tựa mắt trân châu kia, một loạt những nụ hôn dày đặc ôn nhu vội vàng rơi trên mặt Lưu Vũ, "Tôi là đồ khốn, tôi cho em đánh được không, em không cần khóc, không cần khóc." Người đàn ông dùng thanh âm run rẩy nói tiếng Hoa Quốc, vừa nói vừa dùng tay nâng một tay Lưu Vũ dùng sức đánh lên người mình, sự thờ ơ lãnh đạm của quá khứ sụp đổ trước nước mắt của bé con.
Nước mắt đều bị hôn đi, cảm giác được Lưu Vũ khóc chậm lại, Santa mới cúi đầu đến gần bé con, trán kề trán, nhẹ giọng dỗ dành: "Bảo bối không khóc có được không, đều là lỗi của tôi, em muốn phạt như thế nào tôi đều chấp nhận, đừng khóc được không, hửm? "
Tâm trạng u uất gần nửa tháng cuối cùng cũng vơi đi sau trận khóc như mưa, Lưu Vũ đã khàn giọng, vô lực mềm nhũn trong ngực Santa, mặc kệ người đàn ông trấn an khẽ dỗ dành cũng không thèm đáp lại một chút.
Santa không ngờ đêm giao thừa lại mang đến bóng ma lớn đến thế cho bé con trong ngực, nhìn thấy Lưu Vũ như vậy, hắn bắt đầu vấp váp giải thích: "Xin lỗi, lúc ấy tôi không kìm chế được chính mình, em thật đẹp, em ở trong vòng tay tôi như vậy, tôi, tôi không nhịn được, xin lỗi. Đừng sợ, không có, không có ai nhìn thấy, cũng không có, không có camera nào chụp được, nơi chúng ta ngồi là một góc chết, tôi là một tên khốn, nhưng tôi không có, cố ý muốn bắt nạt em trước mặt nhiều người như vậy, tôi, tôi là đồ khốn khi làm như vậy với em."
Lưu Vũ quay đầu đi, nhẹ nhàng vùi vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, không trả lời.
"Tôi viết cho em rất nhiều thư xin lỗi, đều là thật, thật sự xin lỗi, em có thể không để ý tới tôi, nhưng đừng chán ghét tôi có được không, đừng khóc, bộ dáng em khóc lê hoa đái vũ*, tựa như sắp, sắp vỡ vụn, tôi thật đau lòng, em muốn tôi, làm thế nào cũng được..." Người đàn ông chưa từng nói nhiều như vậy, vội vàng giống như một kẻ ngốc nghếch.
*Nghĩa bóng: Khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp
Thành ngữ: Như hạt mưa trên hoa lê
Lưu Vũ trầm mặc, đem tầm mắt dừng ở trên người Santa, quần áo mừng sinh nhật đã không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu, khắp nơi đều nhăn nhúm, quần đen phủ đầy dấu chân đậm nhạt khác nhau, là bị em đá, trên áo có chỗ góc áo khẽ lật lên, Lưu Vũ theo bản năng vươn tay giữ lấy.
Bé con trong đầu mờ mịt nghĩ: Có thể bỏ qua cho hắn, nhưng lại không thể ghét hắn, ở đâu có thứ đạo lý này.
"Nửa tháng nay tôi rất sợ, tôi muốn tìm em nói rõ ràng, nhưng em vẫn không để ý tới tôi, trốn tránh tôi, tôi không dám làm chuyện gì quá mức nữa, tôi, tôi muốn em cùng tôi tổ chức sinh nhật, nhưng tôi cũng không dám đi tìm em. Vừa nhìn thấy em đẩy cửa, lúc ấy, tôi rất hạnh phúc, đây là sinh nhật, tôi thích nhất." Santa còn đang nói, "Tôi thật sự rất thích, rất thích em, lần đầu tiên gặp em đã thích, tôi biết sai rồi, đối với tôi, em, em muốn làm gì cũng được, chỉ cần không ghét tôi là được..."
......
Hồi lâu cũng không cảm nhận được động tĩnh của người trong ngực, Santa cúi đầu len lén nhìn thần sắc Lưu Vũ, mới phát hiện bé con đã ngủ thiếp đi.
Xem ra là khóc mệt mỏi, không biết lời nói vừa rồi của hắn Lưu Vũ nghe được bao nhiêu, nhưng tâm tư vẫn treo lơ lửng rốt cục có thể hạ xuống.
Khuôn mặt trắng nõn bởi vì khóc quá dữ lúc này trở nên hồng hồng, lông mi ướt đẫm ngoan ngoãn rũ xuống, đôi môi như cánh hoa hơi mím lại, còn có chút ủy khuất, hô hấp nhẹ nhàng không sâu, trong tay còn nắm lấy góc áo hắn, bộ dáng khi ngủ bớt đi một chút lạnh nhạt, nhiều hơn vài phần trẻ con, giống như một bé mèo con, khiến người nhìn thấy đều muốn tan chảy.
Cuối cùng Santa vẫn nhịn không được hôn lên trán Lưu Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro