Chương 11: Trà ô long kỷ tử
Từ phòng tắm đi ra, Lưu Vũ vừa đi trong đầu vừa nhớ lại từng động tác vũ đạo, lúc sắp đi tới phòng luyện tập, cửa đột nhiên tự động bật mở, nhìn thấy một bóng người màu đen cao lớn từ trong phòng học vọt ra, cũng không quay đầu nhìn lại mà nhanh chóng rời đi, tuy nhìn không thấy mặt nhưng Lưu Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra Santa, thoắt chốc đã đi mất dạng.
Lưu Vũ dừng lại một chút, tiếp theo đi về phía căn phòng tập đó, trong phòng đã không còn ai, nhìn quanh một vòng, em chậm rãi đi đến nơi góc tường mình đã đặt cốc nước, vừa chạm tay vào quả nhiên cảm nhận được sự ấm áp, có người thay nước cho em.
Mở nắp ra, nước lạnh được thay bằng cẩu kỷ và trà ô long, cẩu kỷ đỏ tươi và lá trà xanh hòa hợp đến kỳ lạ, Lưu Vũ sửng sốt, sau đó cúi đầu uống một ngụm, không tệ như tưởng tượng, ngọt dịu, nhiệt độ nước vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Người đàn ông đó càng lúc càng to gan.
Từ việc đặt cốc gần cốc của em, mỗi lúc đặt một gần hơn, giống như hận không thể kề sát vào nhau, chỉ để thu hút sự chú ý của Lưu Vũ, sau khi phát hiện rằng nó vô dụng, hắn bắt đầu trực tiếp thay nước trong cốc của em. Thời gian thay nước cũng được tính rất chính xác, nước ấm của em vừa nguội thì người đàn ông đó đã đến.
Không biết Santa làm sao biết được em không thích uống nước lạnh, làm sao canh chuẩn thời gian và nhiệt độ nước, nhưng hắn quả thật đã làm được.
Ngay từ lúc đầu phát hiện Santa thay nước, Lưu Vũ không uống, nhưng đối phương căn bản không nản lòng, vẫn mỗi ngày đổi cho em, trà hoa nhài, trà đen táo tàu, trà xanh, trà sữa cũng có, nhìn hạt trân châu lớn nhỏ không đồng đều liền biết là hắn tự mình làm.
Bé con nhỏ xinh tiếp tục nếm thêm vài ngụm, nhìn những quả cẩu kỷ đỏ tươi trong cốc trôi nổi theo chuyển động của em, giữa làn hơi nước mờ mịt mi mắt tinh xảo như ẩn như hiện.
Một ngày luyện tập kết thúc, Lưu Vũ trở lại ký túc xá, nhìn thấy trên bàn của mình có một bó hoa màu lam, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía bạn cùng phòng, mấy người bạn cùng phòng lại làm như mình không biết chút gì về đồ vật trên bàn, chỉ tỏ vẻ lúc bọn họ trở về bó hoa này đã nằm ở đó.
Lưu Vũ miễn cưỡng đi đến phía trước, cầm lên, vừa nhìn cũng không phải hoa tươi mà là những ngôi sao gấp bằng giấy, từng ngôi sao kết thành hình bó hoa, không biết là dùng thứ gì khiến mỗi ngôi sao đều sáng bóng rực rỡ, toàn bộ bó hoa đan xen ngẫu hứng, màu lam đậm nhạt không giống nhau, nói không ra nó có hình dạng gì, nhưng quả thật không giống như tùy ý xếp đặt.
Cẩn thận quan sát phát hiện ra số lượng ngôi sao rất nhiều, toàn bộ bó hoa rất lớn, bên cạnh bao bì origami còn rắc thêm cánh hoa màu hồng, có thể ngửi thấy một loại hương thơm thoang thoảng, không ngọt ngào mà rất tươi mát, sau khi bó hoa được cầm lên mới lộ ra tấm thiệp bị che kín, trên đó viết: Xin lỗi, đừng tức giận được không.
Chữ viết trên thiệp xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lực nhấn bút rất mạnh, có thể nhìn ra được người viết đã rất nghiêm túc viết từng nét một, Lưu Vũ vừa xem đã biết là ai viết, lại quay đầu nhìn một đám bạn cùng phòng chung quanh hiện lên ánh mắt trêu chọc, hiện tại đám bọn họ đến giả vờ cũng không thèm làm nữa.
Người đẹp bé xinh không hề xấu hổ thẹn thùng như họ nghĩ, mà trấn định cầm bó hoa lên, xoay người đi ra ngoài, mấy người bạn cùng phòng đều có chút khẩn trương, dù sao bọn họ cũng tự chủ trương muốn giúp Lưu Vũ làm hòa với Santa, ngầm đồng ý và giúp đỡ cho hành động của người đàn ông, bọn họ hiện tại cũng không dám đuổi theo xem Lưu Vũ có phải đi ném hoa hay không, đừng nhìn người nào đó nhỏ bé xinh đẹp, thực tế ở trong ký túc xá ai cũng kính trọng em, lực uy hiếp còn rất mạnh.
Lúc Lưu Vũ trở về, trên tay quả nhiên đã trống không, mặt mày xinh đẹp không thấy một tia khác thường.
......
Trong môi trường ghi hình khép kín, quá trình luyện tập khắc nghiệt và nhàm chán khiến thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng.
Mức độ nổi tiếng cực cao của sân khấu đầu, cộng thêm việc được chọn làm C đầu tiên, áp lực của bé con tăng lên đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rất nhiều nhiệm vụ ghi hình bổ sung, quảng cáo, nhật ký trên đảo ... Dưới khối lượng công việc nặng nề, muốn trình diễn một sân khấu hoàn hảo thì cần phải bỏ ra nhiều tâm sức hơn, liên tục ghi hình tập luyện hai ngày, lúc trở về ký túc xá thường đã rất khuya.
Lưu Vũ nhìn búp bê và thiệp trên bàn, rất lâu không nói gì, em thật không ngờ Santa lại kiên trì lâu như vậy.
Chỉ cần em ở trong doanh, mỗi ngày trong cốc nước đều kịp thời có đủ loại đồ uống ấm áp, người đàn ông đôi khi làm ra vài món có sự phối hợp kỳ quái, nhưng uống vào hương vị cũng không tệ lắm. Cho dù ra ngoài chụp ảnh, mặc kệ trở về ký túc xá có muộn đến đâu, trên bàn đều sẽ có đủ loại đồ chơi nhỏ, không hề giống nhau, rất nhiều thứ đều là đồ thủ công.
Em đã nhìn thấy người đàn ông lúc đang làm những thứ đồ chơi nhỏ nhặt này, cả người cao to ở một góc chuyên chú làm, mặt mày sắc bén ngày thường là một mảnh nhu hòa.
Bé con xinh đẹp cảm nhận được sự nghiêm túc đó.
Trong khoảng thời gian này, Santa không làm ra hành động gì nữa, thậm chí tất cả hành vi trước mặt em đều trở nên lễ phép và kiềm chế.
Người đàn ông đã cố gắng thể hiện tình yêu của bản thân theo cách của riêng hắn, đối với Lưu Vũ mà nói, nó có chút vụng về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro