
Chương 10 - Giọt Lệ Hồn Của Người Mẹ Quỷ (Tỉ thí)
Shuna vừa đặt chân lên võ đài, ánh mắt liền sắc lạnh quét một lượt, giọng nàng như lưỡi dao rít qua kẽ răng:
"Đường đường là nam nhân trưởng thành, lại là đệ tử tinh anh của Nhược Kiếm, mà phải hùa nhau ức hiếp hai đứa trẻ. Các ngươi còn mặt mũi nào tự xưng kiếm đạo?"
Đám Nhược Kiếm thoáng khựng lại, rồi gã dẫn đầu cười nhạt:
"Ha! Chẳng phải Khôi Tinh Đạo các ngươi vẫn hay tự hào 'một kiếm Khôi Tinh rút ra, trăm đao Nhược Kiếm rơi đất' sao? Nhìn đi, hai đồng môn của ngươi ngã lăn lóc cả rồi. Lời đồn ấy... có lẽ cũng chỉ là trò cười."
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Bên Nhược Kiếm thì xôn xao bàn nhau xem có nên xếp đội hình cùng tiến hay cho một kẻ ra đấu riêng. Thanh Dao và Uyển Sương cũng được 3 đứa kia kéo xuống.
Flame đứng dưới khán đài, mắt nheo lại. Trong lòng nàng tự nhủ:
"Ta từng nghe thoáng qua về Nhược Kiếm Phái và Khôi Tinh Đạo — đều là hai tông môn kiếm đạo uy tín bậc nhất lục địa. Nhược Kiếm thì chính danh, lớn mạnh, là chính đạo được công nhận. Nhưng vì đông đúc quá nên tất yếu sinh ra lắm phần tử như thế này, mất mặt... "
Flame ngó về phía bọn Nhược Kiếm, thấy chúng lục đục cãi cọ nhau, bàn xem nên đánh kiểu gì, xếp đội hình ra sao. Rồi ánh mắt liếc sang Shuna – người đang đứng lặng, thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, khí tức lạnh băng như chỉ chờ bên kia dàn hàng xong là lập tức chém tới.
"Còn Khôi Tinh Đạo, dù kín tiếng hơn, nhưng uy danh trong dân gian thì lẫy lừng, thậm chí đến Nhược Kiếm cũng phải dè chừng."
"Shuna... lần trước tàn nhẫn như vậy, mà giờ lại ra dáng đại tỷ thật đấy. Nghiêm khắc, gắt gỏng, nhưng phải công nhận là rất biết che chở cho đồng môn. Khác hẳn những môn phái vụ lợi chỉ quan tâm tới lợi ích bản thân, không bao giờ nhìn tới kẻ yếu."
Tiếng bàn tán từ dân làng xung quanh lại dội vào tai Flame:
"Nhược Kiếm Phái vốn ghét Khôi Tinh Đạo cay nghiệt lắm. Bao năm nay toàn thua, bị đánh tới mức chạy vắt chân chân lên cổ cũng không kịp."
"Phải đó, Khôi Tinh Đạo vốn ít người, mà mỗi lần chạm mặt thì Nhược Kiếm Phái mất mặt thê thảm."
Flame quay sang một ông lão đứng cạnh, buột miệng hỏi:
"Cô gái đó... Shuna. Thực ra là người thế nào?"
Ông lão kia khẽ rùng mình, rồi đáp khẽ:
"Con bé đó hả... là huyền thoại sống của Khôi Tinh Đạo. Nghe nói vốn chỉ là trẻ mồ côi, được Tinh chủ nhặt về khi đã mười ba tuổi – cái tuổi quá muộn để nhập môn.
Lúc đó yếu ớt lắm, còn chưa biết chữ. Ấy vậy mà chỉ sau hai năm... nó luyện đến mức điên cuồng, rồi trở thành đệ tử mạnh nhất đạo. Không một ai thắng nổi lưỡi kiếm ấy. Đến Tinh chủ... cũng phải dè chừng."
Flame thoáng ngạc nhiên, nhìn Shuna đang đứng bất động giữa võ đài.
Ông lão lại thì thầm, giọng xen lẫn kính sợ:
"Giờ Tinh chủ đã già, lui về sau, trao hết quyền hành cho nó. Shuna là Tinh Vệ – người kế thừa duy nhất. Tiếng nói chỉ dưới một người mà trên vạn kẻ. Hồi xưa cũng có chút dễ thương, nhưng mà mấy năm nay nó mạnh lên rồi đáng sợ lắm. Người làng ta chẳng ai dám bắt chuyện."
Trên võ đài, đám Nhược Kiếm đã xếp xong đội hình. Năm lưỡi thép dựng đứng, vây lấy Shuna.
Cô chỉ cười nhạt. Bình thản... nhưng ngọn lửa giận dữ ngùn ngụt đã nén hết vào đường kiếm trong tay.
Ánh mắt Flame khẽ nheo lại. Dưới dáng vẻ bình thản như mặt hồ tĩnh lặng đó... là một con dã thú đang chực chờ trút cơn thịnh nộ bằng thép lạnh.
Shuna khẽ hạ thấp người, kiếm nắm chặt, lực bắt đầu dồn, thì thầm trong lòng: Một chiêu là đủ.
Flame nhận ra tư thế đó, đôi mắt nàng không khỏi ngạc nhiên: Trực Kiếm?
Khoảnh khắc kế tiếp, thân hình Shuna lướt đi như vệt băng trắng. Kiếm rút ngắn khoảng cách chỉ trong một hơi thở. Một đường chém, tưởng như quá đơn giản...
"Rắc!" – năm thanh kiếm của Nhược Kiếm đồng loạt gãy nát, văng xuống gạch. Máu từ những vết rách mờ nơi tay đối thủ rơi lỏn tỏn, nhuộm đỏ lưỡi thép Shuna. Năm gã tinh anh run rẩy, ngã rạp xuống đất, mặt tái mét.
Đám đông nín lặng.
Ông lão thì thào, như kết lại:
"Con bé đó ấy... ta hay nghe bọn trẻ Khôi Tinh Đạo nói về nó: Không nhân nhượng với kẻ thù, không nhân nhượng với đồng môn, càng không nhân nhượng với bản thân. Nó luyện đúng vài chiêu thôi... nhưng một chiêu của nó luyện đến hàng trăm, hàng ngàn lần."
Flame chau mày, trong lòng trào lên một cơn rối rắm khó gọi tên:
"Bộ pháp ấy... hoàn toàn là căn bản. Nhưng sát ý, kình lực, đều dồn hết vào. Không một khe hở. Người ta thường nói: ta không sợ kẻ biết trăm chiêu, ta chỉ sợ kẻ luyện một chiêu cả trăm lần. Cô ta... chính là kẻ đó."
Đám đông chưa kịp hoàn hồn sau trận đấu thì cả sân đã nổ tung tiếng xôn xao. Người thì hò reo, người thì bàn tán, ánh mắt dồn cả về Shuna.
Mấy gã Nhược Kiếm Phái thì run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Tên thủ lĩnh bị chém đứt gân tay, kiếm rơi lỏng chỏng, gân xanh nổi đầy thái dương, rít lên trong tuyệt vọng:
"Đồ ác độc! Ngươi phế kiếm của ta. Ngươi còn là kiếm nhân không?"
"Động đến mấy đứa trẻ còn chưa trưởng thành. Ta cũng muốn hỏi ngươi câu đó đấy."
"Ngươi!"
"Câm miệng đi!" – mấy đồng môn bên cạnh sợ khiếp vía, đã nhận ra biểu tượng Tinh Vệ trên thanh kiếm của Shuna, vội nhảy đến bịt miệng hắn, run rẩy cúi đầu cầu xin – "Xin tha mạng, xin Tinh Vệ tha mạng!"
Shuna lạnh giọng, ánh mắt sắc như băng:
"Cút."
Năm thân ảnh áo đen lảo đảo, ôm lấy nhau tháo chạy khỏi sân, bỏ lại sự bẽ mặt ê chề giữa tiếng xì xầm dè bỉu của dân làng.
Dân làng nín thở một hồi, rồi tiếng reo hò, vỗ tay vỡ òa:
"Hay quá!"
"Quả là Tinh Vệ Shuna!"
"Kiếm đạo Khôi Tinh danh bất hư truyền!"
Đám lão bán thuốc rong khi nãy cũng chen trở lại, mặt mày cười nịnh, vòng tay bái tạ:
"Đa tạ Tinh Vệ cứu giúp, nếu không bọn Nhược Kiếm kia còn làm loạn không biết đến bao giờ!"
Rồi lão huơ cao hộp thuốc, cười ha hả:
"Có ai còn muốn thách đấu vị kiếm nhân này không? Ai thắng được, ta tặng cả gia tài luôn!"
Dân làng đồng loạt cười phá lên, la ó:
"Thôi thôi, mạng đâu còn mà đấu với Tinh Vệ!"
"Đấu sao nổi, một chiêu là ngã gục cả đám rồi kìa!"
"Vậy thì mau đổ tiền xem đánh kiếm đi chứ hả!? Mau mua thuốc đi!!"
"Ôi trời!"
Trong không khí náo nhiệt ấy, Shuna hạ kiếm, quay xuống. Ánh mắt nàng vô tình chạm phải Flame đang chen trong đám đông.
Khóe môi nàng khẽ cong lên, mỉm cười.
"Nhưng mà... ở đây có một vị đạo sĩ rất nổi tiếng." – nàng cất giọng rõ ràng – "Hay là để ngài ấy cùng ta so tài một chút nhé?"
Đám đông xôn xao, đồng loạt nhìn quanh:
"Đạo sĩ nào? Ở đâu?"
Shuna giơ tay, chỉ thẳng về phía Flame.
"Chính là Flame đại nhân đấy."
Không khí vỡ òa.
"Flame đại nhân? Thật sao? Nghe danh đã lâu!"
"Là vị đại nhân nổi tiếng mấy năm nay giúp người trừ yêu diệt bạo, chữa bệnh cứu người không lấy tiền sao?" - lão bán thuốc cùng cô gái đứng cạnh liếc nhìn nhau đầy mỉa mai.
Bọn nhỏ Tinh Sĩ thì tròn mắt, líu ríu:
"Là người ấy... thật hả?"
Ông lão đứng cạnh Flame gãi đầu, ngạc nhiên nhìn cô:
"Nè... cô là Flame đại nhân thật hả?"
Flame cứng mặt, định xua tay chối thì Shuna trên đài đã thong thả nói tiếp, nửa khích tướng:
"Chẳng lẽ Flame đại nhân lại từ chối lời mời của ta sao?"
Đám đông vỗ tay, reo hò cổ vũ. Flame chỉ còn biết thở dài. Tránh cũng không được rồi.
Cô bước lên đài, rút sáo.
Hai bóng áo dài trắng – một kiếm, một sáo – chậm rãi nhập cuộc. Không phải kịch liệt, chỉ là chiêu thức chạm nhau, né tránh, như múa như chơi.
Shuna chẳng hề dồn lực. Mỗi đòn chỉ là thăm dò. Nhưng ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên: Flame di chuyển rất khéo, cứ như... đã đoán được nàng sẽ ra chiêu nào, đi trước một bước mà chặn.
Flame cũng chỉ ung dung, tránh né nhẹ nhàng. Trong lòng thầm nghĩ: Bộ pháp này... rất quen thuộc... quen đến ngán ngẩm...
Hai người vừa chạm vừa tự nhận xét lẫn nhau.
Flame mỉm cười, vừa tránh đòn vừa nói:
"Bộ pháp của ngài thật đặc biệt. Ngài tự nghĩ ra sao?"
Shuna khẽ cong môi, đáp:
"Bộ pháp chung của Khôi Tinh Đạo thôi. Còn ngài... dùng bộ pháp của kiếm, nhưng lại không cầm kiếm. Lòng kiêu hãnh của ngài đâu mất rồi? Hay thật sự... ngài không thể dùng kiếm nữa?"
Câu nói nhẹ bẫng, chỉ như lời đùa. Nhưng ánh mắt Flame thoáng lay động. Nụ cười trên môi nàng vụt tắt trong một chớp khựng.
Shuna sững lại, nhận ra điều gì đó. Nàng hạ kiếm. Flame cũng dừng tay.
Cả sân gạch lặng đi, chỉ còn lại tiếng gió. Một trận giao thủ khép lại... không phân thắng bại.
Flame run tay khe khẽ, cô nhìn Shuna đang từ từ bước xuống. Hôm nay cô ta rất bình tĩnh thăm dò, hẳn là cuộc chiến tiếp theo sẽ không dễ dàng gì.
Lần trước giao đấu, vốn dĩ Flame thắng là vì Shuna đang kích động, nên cô mới múa may quay cuồng một chút để gạt kiếm lúc Shuna sơ hở.
Ngay cả với thời hoàng kim của Flame, Shuna cũng sẽ là đối thủ mà Flame dè chừng. Nhưng thời đó đã qua, với thể chất hiện tại, nếu Shuna bình tĩnh đánh nghiêm túc thì Flame không có cơ hội thắng.
"Cô ta nói đúng, ta chỉ làm dơ bẩn kiếm đạo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro