Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐÀM TẤN X DƯ AN

Phòng bệnh VIP trở thành nơi sinh hoạt của Đàm Tấn. Xung quanh chiếc giường trắng toát là vô số máy móc y tế, những dây truyền dịch, ống thở, và màn hình theo dõi nhấp nháy liên tục, vẽ nên một đường sóng sinh mệnh mong manh của Dư An.

Đàm Tấn đau xót đến tột cùng khi nhìn thấy Dư An của anh. Cậu bé trắng trẻo, mềm mại như ngọc sứ ngày nào giờ nằm bất động, gương mặt bị che khuất một phần bởi ống thở, cơ thể đầy rẫy các cảm biến và dây dẫn. Chiếc máy đo nhịp tim phát ra những tiếng bíp... bíp... đều đặn, nhưng đối với Đàm Tấn, mỗi âm thanh đó lại là một nhát dao cứa vào tim anh.

Anh tự dằn vặt mình, tại sao anh lại sơ suất đến vậy, tại sao anh lại để An An một mình. Anh nhớ lại lời bác sĩ: sốc cảm xúc quá mạnh. Đàm Tấn biết chắc chắn có kẻ đã cố ý làm tổn thương Dư An. Anh đã âm thầm điều tra, và bóng dáng Lâm Tịch ngày càng lộ rõ. Nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất với anh là sự sống của Dư An.

Cha mẹ hai bên gia đình đều luân phiên đến thăm, không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Mẹ Dư An khóc đến cạn nước mắt, còn Đàm Tấn, anh không khóc thành tiếng, nhưng nỗi đau và sự tuyệt vọng lại càng lớn. Anh kiên nhẫn lau người cho Dư An, mát-xa tay chân để máu lưu thông, nói chuyện với cậu bé như thể cậu vẫn đang lắng nghe:

"An An, anh nhớ giọng nói líu lo của em lắm. Em đã ngủ quá lâu rồi. Mau tỉnh lại đi, anh hứa, anh sẽ không bao giờ rời xa em nửa bước nữa. Anh sẽ bảo vệ em trọn đời."

Rồi những ngày tháng đen tối nhất cũng đến. Trái tim yếu ớt của Dư An nhiều lần ngừng đập. Đàm Tấn chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó: màn hình tim mạch thẳng băng, tiếng báo động inh ỏi, và đội ngũ y tá, bác sĩ lao vào cấp cứu.

Lần đầu tiên, khi thấy bác sĩ đặt hai bản điện cực lên lồng ngực gầy gò của Dư An và hô to: "Clear!", rồi dòng điện mạnh mẽ chạy qua, khiến cơ thể cậu bé bật lên một cái, Đàm Tấn đã khuỵu xuống. Anh cắn chặt môi đến bật máu, tay bấu chặt vào cánh cửa. Cảm giác bất lực và kinh hãi đến tột cùng.

May mắn thay, Dư An đã vượt qua được. Nhưng những lần sau đó, nhịp tim cậu bé càng ngày càng yếu. Đàm Tấn không dám chợp mắt, anh luôn dõi theo từng chỉ số trên máy monitor. Anh nguyện cầu, nguyện đánh đổi mọi thứ để đổi lấy sự bình an cho Dư An.

Thời gian trôi qua nặng nề như chì. Một tháng... rồi hai tháng...

Một buổi sáng, ánh nắng dịu dàng rọi qua ô cửa sổ. Đàm Tấn đang đọc sách bên cạnh, bàn tay anh vẫn luôn nắm chặt bàn tay của Dư An. Anh khẽ siết nhẹ tay cậu như một thói quen.

Và rồi, anh cảm thấy một cái nhúc nhích rất nhẹ.

Đàm Tấn tưởng mình đã quá mệt mỏi nên ảo giác. Anh nhìn xuống.

Lần này, rõ ràng hơn. Những ngón tay trắng ngần, mỏng manh của Dư An đã khẽ động đậy, đáp lại cái siết tay của anh.

"An An?" Giọng Đàm Tấn run rẩy, khàn đặc vì xúc động.

Anh vội vàng đứng dậy, cúi sát mặt xuống. Đúng lúc đó, Dư An khẽ mở mắt. Đôi mắt trong veo, tuyệt đẹp nhưng đầy vẻ mệt mỏi của cậu chớp chớp vài lần, nhìn quanh căn phòng trắng toát.

Ánh mắt Dư An chạm vào gương mặt tiều tụy, râu ria lún phún của Đàm Tấn. Cậu bé cố gắng mỉm cười, nhưng khóe môi chỉ nhếch lên được một chút, yếu ớt.

"Tấn... ca..." Giọng cậu khẽ khàng, như tiếng gió thoảng.

Đàm Tấn cứng đờ người, rồi anh bật khóc. Nước mắt anh rơi xuống, nóng hổi và mặn chát, lăn trên má Dư An. Anh ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hết mức có thể để không làm cậu đau, nhưng sự vỡ òa của cảm xúc thì không thể kìm nén.

"Em tỉnh rồi! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, An An..." Anh lặp đi lặp lại câu nói đó, nghẹn ngào.

Sự sống của Dư An đã trở lại. Đàm Tấn hôn lên trán cậu, một nụ hôn chất phác nhưng đầy đủ yêu thương và lời hứa. Trong vòng tay anh, Dư An cảm thấy bình yên và an toàn tuyệt đối. Cậu biết, cơn ác mộng đã qua, và tình yêu của Đàm Tấn đã kéo cậu trở về từ cõi chết.

Khi Dư An dần phục hồi, dù vẫn còn yếu ớt, cậu đã có thể nhìn thấy sự thật về Lâm Tịch qua lời kể của Đàm Tấn. Tình yêu của họ, sau cơn thử thách kinh hoàng này, đã trở nên bền vững hơn bất cứ thứ gì. Đàm Tấn thề sẽ bảo vệ "bảo vật" của mình cả đời, còn Dư An, cậu bé mỏng manh đã trở nên kiên cường hơn nhờ sức mạnh của tình yêu.

Sự tỉnh lại của Dư An như một phép màu, một luồng sinh khí mới thổi vào cuộc sống vốn dĩ đã khô cạn của Đàm Tấn. Quá trình hồi phục diễn ra chậm rãi, nhưng có tiến triển. Dư An vẫn còn rất yếu, cơ thể gầy guộc và trắng bệch, nhưng ánh mắt cậu đã trở lại vẻ lấp lánh, đầy yêu thương khi nhìn thấy Đàm Tấn.

Đàm Tấn tiếp tục vai trò "bảo mẫu kiêm người yêu" tận tụy. Anh luôn ở bên, từ lúc Dư An mở mắt buổi sáng cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ. Anh kiên nhẫn bón từng muỗng cháo, kể những câu chuyện nhẹ nhàng để tránh mọi kích động. Dư An, yếu ớt tựa cánh hoa, đã dùng toàn bộ sức lực của mình để đáp lại tình yêu và sự chăm sóc vô bờ bến của anh.

"Tấn ca," Dư An khẽ gọi, bàn tay cậu đặt lên má anh. "Anh đã gầy đi nhiều rồi. Em không sao rồi, anh đừng lo nữa."

Đàm Tấn nắm lấy bàn tay cậu, hôn lên đó một cách trân trọng. "Anh không sao cả, chỉ cần em bình an."

Trong khi Dư An hồi phục, Đàm Tấn đã âm thầm tiến hành những việc cần làm. Anh đã thu thập đầy đủ bằng chứng về hành vi cố ý gây thương tích nghiêm trọng của Lâm Tịch, bao gồm cả lời khai của một người giúp việc làm chứng cho cuộc viếng thăm đầy ác ý đó, và báo cáo y tế xác nhận Dư An bị sốc tâm lý.

Đàm Tấn, vốn là người điềm đạm, khi hành động lại vô cùng dứt khoát và lạnh lùng. Anh không muốn Dư An phải chứng kiến sự hỗn loạn hay tham gia vào bất kỳ cuộc đối đầu nào.

Một tuần sau khi Dư An được xuất viện và trở về nhà trong vòng tay chăm sóc của Đàm Tấn, Lâm Tịch đã phải đối mặt với hậu quả hành động tàn nhẫn của mình. Đàm Tấn dùng mọi mối quan hệ và bằng chứng không thể chối cãi để đưa cô ta ra ánh sáng.

Tin tức về việc Lâm Tịch bị khởi tố và những hành vi độc ác của cô ta đã gây chấn động trong giới quen biết. Tên tuổi và sự nghiệp của cô ta sụp đổ hoàn toàn. Đàm Tấn làm điều đó không phải vì thù hận, mà là để bảo vệ tương lai bình yên cho Dư An, để không một bóng đen nào có thể đe dọa đến sinh mệnh mỏng manh của cậu thêm nữa.

Trong ngôi nhà ấm áp của hai người, sự bình yên dần trở lại.

Dư An, dù vẫn phải uống thuốc và tái khám định kỳ, đã tìm lại được niềm vui sống. Cậu ngồi bên cửa sổ, nơi ánh nắng mùa xuân dịu dàng rọi vào, vẽ những bức tranh thủy mặc tĩnh lặng. Đàm Tấn ngồi cạnh, ôm cậu từ phía sau, cằm tựa lên vai cậu.

"Tấn ca, em đã từng rất sợ hãi. Sợ anh bỏ rơi em, sợ không còn được nhìn thấy anh nữa." Dư An thì thầm.

Đàm Tấn siết chặt vòng tay. "Ngu ngốc. Kể cả khi em nằm đó, lạnh ngắt, anh vẫn nắm lấy tay em. Anh đã thề, cả đời này anh sẽ là bến đỗ duy nhất của em. Tình yêu của anh dành cho em không phải là trách nhiệm, mà là sinh mệnh."

Anh xoay Dư An lại, dịu dàng nâng niu khuôn mặt trắng trẻo của cậu trong tay. Anh nhìn vào đôi mắt chứa đựng cả bầu trời của Dư An.

"Chúng ta đã vượt qua được sóng gió lớn nhất rồi. Sau này, cuộc sống của chúng ta chỉ còn sự chất phác và ngọt ngào. Anh sẽ là núi non vững chãi của em, mãi mãi."

Dư An mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa trà vừa nở sau cơn mưa. Cậu kiễng chân, trao cho Đàm Tấn một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng tất cả sự tin yêu và tình cảm nồng ấm.

Tình yêu của Đàm Tấn và Dư An không cần phô trương, không cần lời lẽ hoa mỹ. Nó được xây dựng từ sự che chở chân thành, sự kiên trì trong hoạn nạn, và sự chấp nhận trọn vẹn mọi điểm yếu của nhau. Họ đã chứng minh rằng, tình yêu chất phác và ngọt ngào nhất chính là tình yêu vượt qua được ranh giới gia đình, vượt qua được bệnh tật và vượt qua cả sự độc ác của người ngoài.

Cuộc sống của họ cứ thế tiếp diễn, êm đềm như dòng suối nhỏ, nhưng sâu lắng và bền vững như tùng bách. Mỗi sớm mai thức dậy, được nhìn thấy nhau bình an, đối với Đàm Tấn và Dư An, đó chính là hạnh phúc trọn vẹn nhất.

(Hết) - Thấy hết cũng chưa ưng lắm.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro