
Tôi chưa từng có em
Tôi vẫn còn nhớ rõ buổi chiều ấy – như một vệt mực đậm không bao giờ phai trong cuốn sổ ký ức. Một buổi chiều cuối năm, trời Sài Gòn chuyển lạnh, mưa lất phất như tơ, đường trơn và nặng mùi đất. Tôi bước chậm trên con hẻm nối ra đường Trần Hưng Đạo – hẻm nhỏ, hai bên là những cửa tiệm lâu năm, bảng hiệu sơn bạc chữ. Bất giác tôi nghe tiếng kim máy may lạch cạch, nghe mùi hồ vải và hương lụa mới, thứ hương vừa ngọt vừa se se như mùi ký ức bị xếp kín.
Tôi không định tìm em. Hoàn toàn không. Chỉ là đi ngang, mang trong lòng một mớ nỗi buồn nhòe như mưa. Nhưng ánh sáng từ tiệm vải bà Vân – ánh sáng vàng mờ hắt ra qua ô cửa kính mờ mưa – đột ngột khiến tim tôi hụt nhịp. Ánh sáng ấy, như thứ le lói cuối cùng của một cơn mộng đang lụi tàn.
Tôi dừng lại. Và rồi tôi thấy em.
Qua lớp kính dày mưa, em đang đứng giữa tiệm – dáng gầy, áo sơ mi trắng mỏng ôm sát vai, mái tóc chải gọn mà hơi ướt vì mưa. Trước mặt em là những cây lụa trắng, lụa kem, lụa ngà. Mẹ em ngồi ở bàn phía trong, nói chuyện gì đó với bà Vân – chủ tiệm nổi tiếng Chợ Lớn về may áo dài cưới. Hai người trao đổi bằng giọng nhỏ nhưng nghiêm, bàn tay họ lướt qua từng cây lụa như chọn số phận.
Còn em... em không nói. Em đứng im, mắt dõi theo từng tấm vải được trải ra, được đo, được cắt ghim. Thỉnh thoảng bà Vân hỏi: "Cậu thích màu này hay màu kia?" Em khẽ gật, khẽ lắc – động tác chậm, hờ hững, như kẻ mộng du. Em không nhìn vào mẹ, cũng không nhìn bà Vân, càng không nhìn ra ngoài. Ánh mắt em hướng vào gương, nhưng không phải để ngắm mình, mà như đang tìm một người đã biến mất từ lâu.
Tôi cứng người.
Tôi đứng ngoài, tay siết chặt cán ô cũ nát. Trái tim tôi như có ai vặn xoắn từng vòng. Cảnh tượng trước mắt tôi lặng lẽ nhưng tàn nhẫn: em, người tôi thương, đang đứng giữa thế giới lụa là của mẹ, để chọn những tấm vải cho một ngày sắp tới – ngày dạm hỏi, ngày ra mắt nhà gái, ngày sẽ đặt em ở phía bên kia của đời tôi.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần thương em là đủ. Chỉ cần em cười bên tôi, đọc một câu thơ, chạm tay vào phím đàn – thế là đủ. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy em mặc chiếc áo đó... tôi nhận ra: tôi chưa từng có em, chưa từng một lần.
Tôi là người viết bằng mực. Còn em là người sinh ra để sống trong lụa.
Mưa nặng hạt hơn, đọng trên kính thành những đường dài như vết nước mắt. Ánh đèn trong tiệm hắt ra mờ mờ, soi khuôn mặt em mỏi mệt đến đau. Mẹ em nói gì đó, em khẽ gật, môi mím lại. Một nét gượng cười thoáng qua, mỏng như sợi chỉ sắp đứt. Tôi thấy, giữa chừng ánh nhìn ấy, không chỉ có mỏi mệt, mà còn có một nỗi tuyệt vọng âm thầm – nỗi tuyệt vọng của một người đứng trước ngã rẽ mình không tự chọn.
Tôi lùi một bước. Tim tôi đau như có ai cứa một nhát dao mảnh. Tôi sợ nếu còn đứng thêm, hình ảnh ấy sẽ in vĩnh viễn vào lòng, và tôi sẽ không bao giờ thoát ra nổi. Tôi cũng sợ, nếu tôi bước đi, em sẽ tan vào thế giới phía sau lớp kính kia, để tôi mãi mãi chỉ còn là kẻ khách qua đường.
Em sắp thuộc về người khác. Không cần nói thành lời, tôi cũng biết – có những chiếc áo lụa, khi khoác lên người, sẽ là ngả rẽ không thể quay lại.
Về đến gác trọ, tôi ngồi bệt xuống sàn. Đèn không bật. Trà nguội trong ấm, và mực trong bút cũng khô quánh nơi đầu ngòi.
Về đến gác trọ, tôi ngồi bệt xuống sàn. Đèn không bật. Trà nguội trong ấm, mực trong bút khô quánh nơi đầu ngòi. Tay tôi run, tim đập lạc nhịp. Tôi không dám viết. Vì mỗi lần cầm bút lên, là một lần tim tôi run – như thể chữ viết ra sẽ làm thật hơn hình ảnh tôi đã thấy chiều nay.
Tôi ngồi đó, như một kẻ chạy trốn khỏi chính mình. Nhưng nỗi sợ... nó không rời tôi. Nó bám lấy tôi như mùi mực cũ, như giọng em vang trong đầu tôi những ngày u tối :
"Nếu tôi không mặc cái áo trắng ấy... thầy có vui không?"
Tôi muốn khóc. Nhưng nước mắt không rơi. Chúng chảy ngược vào trong, mặn và sâu như lụa bị nhuộm nhầm màu.
⸻
Tối đó, tôi không viết một dòng. Tôi chỉ nằm đó, mắt mở trừng trừng nhìn lên mái ngói mục ruỗng.
Và tôi sợ.
Sợ ngày mai người ta rước em đi,
Sợ bản thân sẽ sống sót... để nhìn thấy điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro