
Làm bẩn lụa nhà tao!
Chiều ấy, tôi tưởng như lòng mình đã quen với sự im lặng. Từ ngày em liều mình tìm đến tôi dưới cái cớ "đi mua trà sen", tôi biết, con đường chúng tôi bước đã đi quá xa ranh giới mà đời cho phép. Tôi cố tự dối rằng, nếu mình biết giữ chừng mực, nếu em cẩn trọng hơn, nếu đôi ta chỉ chạm nhau như gió lướt qua mặt lụa — nhẹ thôi, thoáng thôi, không để lại dấu vết — thì có lẽ, người đời sẽ chẳng bao giờ hay biết.
Nhưng hóa ra, mùi của tình yêu, dù khẽ khàng đến đâu, vẫn nồng nàn như hương sen vừa hé. Người ta chỉ cần một hơi thở là đã nhận ra, nhất là khi thứ hương ấy bay ra từ nơi không được phép.
Ba hôm sau, tất cả biến mất
Không thư. Không giấy gấp nhét trong sách. Không cả tiếng gõ khe khẽ nơi khung cửa gỗ chiều xưa. Chỉ còn tôi với cây bút đã cạn mực, và tập bản thảo dở dang như lòng mình.
Tôi đi tìm em.
Chợ lụa ở Chợ Lớn, tiệm nhà em đóng cửa. Phố xá vẫn đông, vẫn ồn, nhưng trước căn nhà ấy, không khí lạnh và đặc như có màn sương không ai thấy. Tôi đi mãi, lang thang như kẻ vô hồn, cho đến khi gặp chị Tư – người giúp việc cũ, mắt chị trũng sâu, dáng lấm lét như kẻ mang tội.
Tôi chưa kịp mở lời, chị đã kéo tôi vào con hẻm tối:
"Cậu chủ bị nhốt trên lầu. Bữa cơm hôm nọ cậu về, bà lớn lục áo, tìm thấy khăn tay có thêu chữ P, phát hiện là của cậu."
Chị nghẹn một thoáng, rồi nói tiếp, run rẩy:
"Từ đó, khóa phòng, dẹp cả cửa sổ.
Tối kia... cậu bị đánh. Máu dính lên cả áo ngủ lụa trắng."
Tôi đứng chết lặng, tim như rơi xuống nền đất lạnh.
"Tôi không vào được nữa. Họ cấm cả tôi. Chỉ có người làm nam mang cơm... mà cậu chủ bỏ ăn hai bữa nay rồi."
Tôi đi. Không nghe chị nói thêm một chữ. Đêm đó, tôi men theo bức tường sau nhà em, tìm đúng lối mòn từng đưa em ra gặp tôi. Tôi gõ ba tiếng lên cánh cửa gỗ — tín hiệu xưa, tiếng lòng giờ đã thành tiếng thở hổn hển của kẻ cận kề tuyệt vọng.
Không ai trả lời.
Tôi gõ lần nữa, bàn tay run, trái tim như bị ai siết chặt. Rồi, từ khung cửa tầng hai, một bóng người thấp thoáng. Em. Khâu Khâu của tôi — gầy đi trông thấy, đôi mắt sâu thẳm, đen đặc như vực nước không còn ánh sáng. Em nhìn tôi, miệng mấp máy, muốn gọi tên tôi nhưng không thành tiếng.
"Em... mở cửa được không?" — tôi khẽ gọi, giọng lạc đi.
Nhưng chưa kịp dứt lời, cánh cửa dưới lầu bật mở. Một đám người làm ập ra, như thể họ đã chờ sẵn giây phút này.
"Lôi nó ra ngoài!"
Tôi bị giật ngược tay, đạp quỵ xuống đất. Tiếng giày dẫm lên lưng. Một cú đấm giáng thẳng vào mặt. Tôi nghe máu trào nơi miệng, mùi tanh mặn chan chát.
"Đừng đánh! Má ơi! Đừng!"
" Con lạy má, má tha cho anh ấy."
Giọng em gào lên từ tầng trên, dằn xé, thảng thốt như tiếng khóc giữa cơn mộng dữ.
Tôi ngẩng đầu, mắt hoa lên vì máu. Trên tay tôi, vẫn còn vết mực từ bài thơ hôm qua – chưa kịp khô.
Má em bước ra. Áo dài lụa vàng óng, thắt đai đen, gương mặt trang điểm kỹ càng như chuẩn bị tiếp khách quý. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt phẳng lặng như lưỡi dao, không có lấy một giọt thương hại.
"Mày nhìn lại mày đi"
Bà nói, giọng đều như lụa kéo qua lưỡi dao.
"Một thằng dạy học sống bằng tiền báo rẻ rúng, viết chữ cho thiên hạ cười chê. Thứ như mày, mà cũng dám bám lấy con trai tao?"
"Làm bẩn lụa nhà tao, tao rửa bằng sao cho sạch?"
Tôi ngẩng lên nhìn bà. Không van xin. Không biện minh. Tôi chỉ muốn nhìn em thêm một lần.
"Tôi sẽ không làm bẩn em ấy, t-tôi không có.." tôi thều thào, từng chữ như rút từ máu.
"Thầy Hoàng..."
— tiếng em nức nở, gào xé, cố vùng khỏi tay người giữ. Nhưng họ lôi em ngược vào, đẩy lại căn phòng tối như địa ngục.
Một cú đạp cuối cùng hất tôi ra khỏi cổng. Người tôi đập xuống bậc đá, lưng ê buốt, đầu rớm máu. Cánh cổng sắt khép lại sau lưng, vang lên tiếng rít nặng nề như định mệnh khép giấc mơ.
Tôi lê bước về căn gác trọ. Áo sơ mi trắng nhuộm máu, vai rách, tay tím bầm. Tôi không băng bó. Không lau vết thương. Chỉ ngồi xuống bên bàn viết, mở bản thảo Tơ Trắng.
Mực hòa lẫn máu, chữ nhòe đi. Nhưng tôi vẫn viết. Tay run, tim vỡ, nhưng tôi viết. Vì khi thế giới tước khỏi tay tôi một tình yêu, thì ít ra, trong câu chữ, tôi còn giữ được nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro