Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"Khâu Đỉnh Kiệt"

Tôi về lại căn gác nhỏ của mình, sau bao ngày, vẫn mang theo một sự trống trải đè nặng tâm trí. Con hẻm quen dưới chân như dài thêm ra, mỗi bậc cầu thang gỗ gập ghềnh như trở thành một dốc đứng không tên. Tôi leo lên chậm chậm, ngực đầy một nỗi mệt mỏi không giống bất kỳ mệt mỏi nào trước đó. Bầu trời đêm Sài Gòn đen sẫm như đáy lọ mực cũ, loang lổ những vệt sáng mờ mịt của đèn đường, còn gió thì cứ khẽ chạm vào mái ngói, như tay ai gõ cửa tim tôi bằng những ngón tay lạnh buốt. Có lẽ chỉ tôi mới nghe thấy tiếng gõ đó, như một thứ âm thanh bí mật của cô đơn, không dành cho ai khác.

Căn gác của tôi vẫn vậy – bé nhỏ, vắng, với một ngọn đèn dầu chao nghiêng hắt ánh sáng vàng đục lên tường. Căn phòng chỉ rộng đủ cho một chiếc bàn gỗ cũ, một chiếc ghế dựa, một giá sách nhỏ đầy những cuốn tôi mua vội ở tiệm sách cũ dọc đường Lê Lợi. Từng vật trong phòng, từng bóng sáng đổ xuống nền, đều phảng phất một thứ cảm giác không còn thuộc về tôi nữa. Giống như căn phòng này cũng biết, rằng hôm nay tôi đã bước chân ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, đặt vào một miền xa lạ – thế giới của em – và từ đó trở về, tôi không còn nguyên vẹn như trước.

Trên bàn, tờ bản thảo dở dang nằm im lìm như một nhân chứng bất lực. Giấy vẫn trắng, chữ vẫn nằm đấy, nhưng bỗng trở thành một thứ gì đó nặng nề, xa lạ. Tôi cầm cây bút máy đã quen tay, tay run khẽ. Ngọn bút này từng theo tôi suốt những năm đầu tập viết, từng ký gửi những đoạn văn tôi tin là mình đã để tim vào.

Nhưng hôm nay, nó không còn là cây bút nữa – mà như một cây kim đang khẽ chạm vào chỗ mềm nhất trong tim tôi. Tôi tưởng chừng sẽ viết một bài điểm sách như thường lệ, hay vài đoạn tiểu luận gửi tòa soạn Văn Hương, nhưng nét đầu tiên kéo ra... lại là tên em.

"Khâu Đỉnh Kiệt."

Chỉ ba chữ đó thôi đã khiến tôi ngồi lặng hàng giờ. Tên em – đẹp, đơn giả , nhưng lúc này lại như một sợi tơ vắt ngang tim, mảnh đến mức chỉ cần thở mạnh, lòng tôi cũng rách.

Tôi viết. Viết như người dốc cả tâm can cho lần cuối cùng được phép thương ai. Từng dòng mực đổ ra không phải để in báo, cũng chẳng để ai đọc. Chúng dành cho em – cho một người sắp khoác lên mình chiếc áo dài trắng mà không phải đi về phía tôi. Tôi viết những điều chưa từng nói, những câu chưa từng dám thốt. Tôi viết về những buổi chiều chúng tôi ngồi bên nhau, về những ly trà nguội, về những lần em khẽ gật đầu nghe tôi đọc thơ mà mắt ánh lên một thứ gì đó tôi chưa bao giờ gọi tên.

"Tôi không biết mình đang viết gì nữa. Có lẽ là thư. Có lẽ là một lời tỏ bày hay tâm sự. Hoặc là một cách để tôi nói với chính mình rằng... tôi thương em đến độ chữ nghĩa cũng không còn đủ chỗ chứa."

Tôi đặt bút xuống khi đồng hồ gõ mười hai tiếng.

Bên ngoài, thành phố đã ngủ. Còn tôi – thức cùng một nỗi buồn chẳng dám đặt tên, chỉ biết xếp những lá thư không gửi vào ngăn bàn, như người lặng lẽ giấu kín một khúc nhạc chưa bao giờ dám đàn.

Hôm sau, tôi không đến quán trà.

Tôi sợ ánh mắt em sẽ không còn thuộc về tôi nữa. Sợ rằng trong lòng em, tôi chỉ như một cơn mưa rào thoáng qua trong tích tắc, sợ em sẽ dễ dàng chấp nhận người con gái xa lạ kia, sợ, sợ em sẽ bỏ mặc tôi...

Còn tôi thì sao?

Nhưng rồi, mấy hôm sau, tôi không chịu nổi nữa...

Căn gác nhỏ dường như chật lại từng ngày, ngột ngạt như muốn nuốt trọn hơi thở. Thế là tối ấy, tôi lén ra ngoài, tìm đến quán trà quen. Tôi không dám bước hẳn vào, chỉ đứng ở góc đường đối diện, để nhìn em.

Em ngồi một mình ở chiếc bàn cũ dưới giàn hoa giấy, trước mặt là ấm trà lài còn bốc khói, một chiếc tách đã rót sẵn. Em chống tay lên cằm, ánh mắt thả về khoảng không xa xăm, vẻ bình thản đến mức làm tim tôi run rẩy. Có khi em khẽ mỉm cười, rồi lại thoáng chau mày. Em rót thêm trà, nhấp một ngụm, động tác chậm rãi như để giết thời gian. Tôi bỗng hiểu, em cũng đang chờ ai đó. Và tôi mong là em đợi tôi..

Tôi muốn bước tới. Muốn gọi một tiếng. Nhưng đôi chân như bị trói chặt xuống đất. Cổ họng tôi nghẹn cứng, tim dồn dập như muốn nổ tung. Một nửa tôi gào lên: "Hãy đi đi, nói với em đi!" Nửa còn lại lạnh lùng thì thầm: "Đừng. Không được phá hỏng cuộc đời em.."

Tôi vẫn ngồi đây, với cây bút cũ và ngọn đèn dầu chập chờn. Một người viết bằng mực, viết những điều chẳng ai muốn đọc, chẳng ai được giữ. Còn em – em sắp thuộc về người khác. Một người có thể gọi tên em giữa bàn tiệc đông người, nắm tay em giữa phố chợ mà không sợ điều tiếng.

Đến khi bóng em khuất sau ngã rẽ, tôi vẫn chưa nhấc nổi chân. Đêm gió lạnh quất qua vai, như để nhắc tôi rằng có những bước đi ngắn ngủi trong đời, nhưng ta không bao giờ đủ can đảm để tiến lên.

Tôi biết tôi không thể là người ấy. Và điều đó... không có nghĩa tôi thương em ít hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro