Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31

Đến giờ tan làm Nhất Bác vui vẻ xuống bãi xe , hôm nay cậu cần chạy đến cửa hàng trang sức lấy 1 chiếc vòng mà cậu đã đặt thiết kế để tặng cho anh . Cậu vừa lái xe ra khỏi Vương Thị thì đã thấy có gì đó không đúng , Nhất Bác vừa lái xe vừa quan sát phía sau liền phát hiện có 1 chiếc xe đang theo sau mình . Nhất Bác vẫn như cũ làm như không phát hiện ra chạy đến cửa hàng lấy đồ . Khi cậu quay ra cũng chậm rãi lên xe lái đi , Nhất Bác không về nhà mà lái xe đi 1 vòng thành phố nhộn nhịp . Chiếc xe đi theo cậu cũng dần mất kiên nhẫn , vừa vào tới 1 đoạn vắng người liền chạy lên ngang xe cậu . Cửa sổ của chiếc xe đó được kéo xuống , 1 nồng súng giảm thanh chỉa về phía cậu . Nhất Bác vội nhấn ga chạy vượt qua khỏi chiếc xe đó , điều khiến Nhất Bác không ngờ tới nhất là không chỉ có 1 xe đang chỉa súng về cậu mà có tới tận 4 xe đang áp sát và chỉa súng vào cậu . Nhất Bác dùng hết khả năng của mình để thoát khỏi thế bị kẹp , cậu vượt qua 4 chiếc xe đó rồi điên cuồng lái vào trung tâm thành phố . Cậu biết nếu còn rượt đuổi như vậy thì cậu sẽ không có cơ hội sống sót , nghĩ là làm khi vừa vào tới trung tâm thành phố nhìn thấy cảnh sát cậu liền lái xe tông thẳng vào vệ đường . Vì xe đang chạy rất nhanh nên lực tông cũng không hề nhẹ , phần đầu xe của cậu vỡ nát Nhất Bác cũng bị thương khá nặng . Cảnh sát gần đó thấy cảnh này cũng lập tức chạy tới xem xét , những tay sát thủ thấy cảnh sát liền tức giận lái xe rời đi . Cậu được đưa vào bệnh viện và cảnh sát cũng gọi đến Vương gia để báo tin , Tiêu Chiến nhận được tin cậu bị tai nạn thì như chết lặng . Anh vội cùng ba mẹ Vương , Hạo Hiên và Kế Dương đến bệnh viện . Hạo Hiên phải cùng với cảnh sát giải quyết vấn đề tông xe của cậu , những người còn lại thì đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi . Hơn 2 tiếng đồng hồ sau thì bác sĩ cũng từ trong phòng cấp cứu đi ra , Tiêu Chiến đi lại hỏi " Em ấy như thế nào rồi "

Bác sĩ đáp " Vương thiếu không sao đâu , ngài ấy chỉ bị gãy cánh tay trái và 2 cái xương sườn . Còn lại vẫn ổn , chúng tôi đã đưa ngài ấy đến phòng bệnh mọi người có thể vào thăm rồi "

Anh định xoay người rời đi thì bác sĩ lại gọi anh lại , y đưa cho anh 1 chiếc hộp nói " Khi Vương thiếu được đưa vào đây trên tay vẫn nắm chặt thứ này , tôi nghĩ có lẽ nó rất quan trọng với ngài ấy "

Nói xong vị bác sĩ rời đi , anh cầm lấy chiếc hộp mở ra xem . Bên trong là 1 chiếc vòng bằng bạch kim , trên chiếc vòng có khắc chữ W và chữ X trên mỗi chữ đều được đính kim cương . Tiêu Chiến sao không biết 2 chữ trên chiếc vòng có ý nghĩ gì , vì biết rõ ý nghĩa của nó lòng anh lại càng đau đớn hơn . Cất chiếc hộp vào trong túi anh vội chạy vào phòng bệnh nhìn cậu , nhìn thấy cậu khắp người băng bó cùng truyền nước thì lòng anh vô cùng đau đớn . Ba mẹ Vương đến gặp bác sĩ để hỏi thêm về tình hình của cậu , Tiêu Chiến ngồi cạnh giường bệnh đưa tay nhẹ xoa gương mặt trắng bệt của Nhất Bác . Kế Dương nhìn anh nói " Nếu cả 2 vẫn còn yêu nhau sao không cho nhau 1 cơ hội , tha thứ cho nhau làm lại từ đầu . Em ấy không có em thì không thể sống nổi vậy còn em thì sao , nếu hôm nay em ấy thật sự rời bỏ thế giới này mà đi thì em sẽ như thế nào . Suy nghĩ kĩ đi Tiêu Chiến đừng để mất đi rồi thì có hối hận cũng không còn kịp nữa "

Nói xong Kế Dương xoay người rời khỏi phòng rồi đưa ba mẹ Vương trở về biệt thự Vương gia trước , Tiêu Chiên nắm lấy tay cậu nghĩ " Rốt cuộc anh cố chấp không bỏ qua quá khứ , cố chấp đẩy cậu ra xa mình để làm gì . Anh lấy những việc không tốt mà cậu từng làm với anh để giận dỗi cậu làm gì chứ . Đến cuối cùng anh vẫn là không thể ngừng yêu cậu , đến cuối cùng là vẫn không muốn rời xa cậu vậy hà cớ gì cứ phải làm khó nhau như vậy . Đã đến lúc anh nên bỏ qua quá khứ để đón nhận lấy hạnh phúc của mình rồi , chỉ cần cậu tỉnh dậy anh liền cùng cậu làm lành " . Tiêu Chiến cứ vậy ngồi cạnh Nhất Bác đến tận sáng , Nhất Bác khẽ nheo nheo mắt tỉnh lại . Nhìn thấy anh đang ngồi cạnh mình cậu cố gắng nở 1 nụ cười thật tươi với anh . Tiêu Chiến nhìn thấy cậu tỉnh dậy vội nói " Nhất Bác em tỉnh rồi , em thấy trong người thế nào "

Nhất Bác dành chút thời gian để tự xem xét vết thương của mình rồi khẽ nói " Em không sao đâu anh đừng lo , em vẫn ổn "

Tiêu Chiến nói " Ổn cái gì mà ổn hả , rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì "

Nhất Bác chậm rãi kể lại những việc xảy ra ngày hôm đó , Tiêu Chiến lại tức giận nói " Em bị ngốc hả Vương Nhất Bác , đã phát hiện có người theo đuôi sao không lập tức trở về Vương gia mà còn đi lấy vòng bữa khác lấy không được sao "

Nhất Bác cười nói " Không được vì hôm qua là sinh nhật của anh nên em muốn tặng nó đúng ngày "

Tiêu Chiến thật không ngờ chỉ vì muốn tặng vòng đúng ngày sinh nhật anh mà cậu lại bất chấp nguy hiểm như vậy . Cậu dùng tay phải của mình miết nhẹ quầng thâm nơi mắt anh nói " Tối qua anh không ngủ sao "

Tiêu Chiến đáp " Em còn chưa tỉnh dậy anh không an tâm "

Nhất Bác lại nói " Vất vả cho anh rồi "

Tiêu Chiến chòm người xoa nhẹ mặt cậu nói " Không vất vả "

Chiếc nhẫn cưới được anh lồng vào dây chuyền đeo trên cổ rơi ra khỏi áo anh , Nhất Bác đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn nói " Cảm ơn anh vẫn đeo chiếc nhẫn này bên người , ngày em biết hết sự thật và nhìn thấy anh còn đeo nó em liền biết anh vẫn còn yêu em rất nhiều . Xin lỗi anh Tiêu Chiến là em ủy khuất anh rồi "

Tiêu Chiến cầm lấy tay cậu nói " Mọi chuyện qua rồi chúng ta đừng nhắc đến quá khứ nữa . Vương Nhất Bác chúng ta làm lại từ đầu có được không "

Nhất Bác kinh ngạc nhìn anh nói " Tiêu Chiến anh nói thật sao , em không nằm mơ đúng không "

Tiêu Chiến làm mặt giận dỗi nói " Vậy là em không muốn đúng không "

Nhất Bác hoảng loạn nói " Muốn , muốn a . Tiêu Chiến cảm ơn anh lại cho em 1 cơ hội để em được yêu anh được bảo vệ anh "

Tiêu Chiến cuối người hôn nhẹ lên môi cậu , Nhất Bác dùng cánh tay phải của mình ôm lấy cổ anh đưa nụ hôn đi sâu hơn . Anh sợ đụng trúng vết thương của cậu nên tự mình dứt khỏi nụ hôn , vừa hay ba mẹ Vương cũng mang bữa sáng đến cho cậu . Tiêu Chiến đứng dậy lấy cháo đổ ra bát rồi cẩn thận đút cho cậu , ba mẹ Vương nhìn thấy như vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn 1 chút . Mẹ Vương nhìn anh nói " Tiêu Nhã ngày mai sẽ lên máy bay trở về đây "

Anh nói " Mẹ giúp con gọi điện cho em ấy bảo em ấy khoang hãy trở về , chuyện Nhất Bác gặp tai nạn con đoán chắc 100% là do Tiêu Đại Vũ gây ra . Nếu để em ấy về đây lúc này thì không ổn lắm , còn có cả nhà chúng ta cũng nên cẩn thận 1 chút con chỉ sợ lão làm liều mà thôi "

Nhất Bác nói thêm " Con nghĩ anh ấy nói đúng đó mẹ , lão ta đã bắt đầu không còn kiên nhẫn rồi . Lão đã bắt đầu công khai làm chuyện phạm pháp rồi , để em ấy về trong lúc này thật sự không tốt "

Mẹ Vương gật đầu nói " Được rồi mẹ sẽ nói với Tiêu Nhã khoang hãy trở về "

Nói xong thì ba mẹ Vương cũng trở về biệt thự Vương gia liên lạc với Tiêu Nhã , cô tuy lo lắng nhưng cũng nghe lời Tiêu Chiến ở lại bên pháp vì cô biết nếu cô trở về cô sẽ lại 1 lần nữa làm điểm yếu của anh và khiến anh phân tâm .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro