Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

Sự thật được kể khiến Nhất Bác đầy ngỡ ngàng , Kế Dương hỏi " Sao ba mẹ và anh lại về vào lúc này "

Ba mẹ Vương đáp " Ngày diễn ra phiên tòa Tiêu Chiến đã gửi tin cho ba mẹ biết , Tiêu Chiến nói thù đã trả được rồi Nhất Bác cũng đã trở nên vững mạnh rồi , Tiêu Đại Vũ cũng đã không còn nghi ngờ nữa nên kêu ba mẹ về . Tiêu Chiến cũng cho người của mình đón Hạo Hiên ra ngoài "

Lúc này Hạo Hiên mới hỏi " Sao lúc nãy em lại đánh Nhất Bác vậy "

Lúc này Kế Dương mới sực nhớ là y đang muốn đánh chết tên khốn ngu ngốc đang ngồi thất thần kia . Y lại lần nữa đứng dậy kéo cậu đứng lên đấm vào mặt cậu 1 đấm , y nói " Con mẹ nó Vương Nhất Bác , em có biết em đang làm gì không . Em có biết thời gian qua Tiêu Chiến đã phải chịu đựng những gì không mà lại đối xử với em ấy như vậy . Em muốn ép chết Tiêu Chiến mới hài lòng sao "

Nhất Bác đưa tay ôm lấy nơi vừa bị đấm nói " Rốt cuộc anh ấy đã trải qua chuyện gì mà tới cả ống tiêm cũng khiến anh ấy sợ hãi như vậy "

Kế Dương nói " Không phải Tiêu Đại Vũ đã nói sẽ gửi cho em xem sao . Em xem thì sẽ biết thôi "

Nhất Bác vội lấy chiếc điện thoại ra xem thì thấy 1 đoạn video vừa được gửi tới , cậu mở đoạn video lên xem . Xem được 1 lúc thì tay cậu run rẩy đánh rơi điện thoại xuống đất . Kế Dương cười khẩy nói " Nói xem những gì em làm với em ấy có khác gì lão cầm thú đó không hả Vương Nhất Bác "

Hạo Hiên nhặt điện thoại lên rồi cùng ba mẹ Vương xem , cả 3 lòng tràn đầy sợ hãi khi xem đoạn video đó . Họ không ngờ rằng anh đã phải chịu đựng những thứ đáng sợ như vậy . Kế Dương lại nói " Vì sợ em chê em ấy bẩn nên em ấy thà gồng mình chịu đựng những thứ tra tấn biến thái của lão chứ không hề phát sinh quan hệ với lão . Biết không Vương Nhất Bác em ấy đã chịu đựng 1 tháng , 1 tháng liên tục bị tiêm thuốc , 1 tháng liên tục bị tra tấn . Đến ngày anh phát hiện ra cũng là ngày cậu ấy cố vùng vẫy khi lão muốn đưa thứ dơ bẩn của lão vào bên trong em ấy . Anh may mắn giúp em ấy thoát được ngày hôm đó , vậy mà em biết việc đầu tiên cậu ấy làm là gì không . Là dùng dao rạch vào tay mình lấy ra chiếc thẻ nhớ kêu anh giao nó cho em , là chiếc thẻ nhớ mà anh đã đưa cho em đó em nhớ không . Hôn lão ở trước mặt em là vì em ấy đang giúp anh dành lấy tài sản của Tống gia . Ngày hôm đó khi em rời khỏi Tống Thị lão đã trở về nhà lần nữa tiêm thuốc em ấy tra tấn em ấy , lão cho đám vệ sĩ của mình cưỡng bức em ấy . Nếu Trác Thành đến trễ 1 chút thôi có lẽ em ấy đã trở thành 1 cái xác không hồn rồi . Anh muốn nói mọi thứ với em nhưng em ấy lại sợ em phân tâm trong cuộc chiến này , sợ em chê em ấy bẩn nên không cho anh nói . Em có biết tại sao đường đường là lão đại của Lucifer mà khi bị em bắt đi vẫn không ai đến tìm không . Là vì em ấy đã ra lệnh không cho ai động đến em , là vì em ấy tin rằng em sẽ không làm tổn thương em ấy . Vậy mà em nhìn xem , em đã làm những gì hả Nhất Bác "

Mẹ Vương nói " Rốt cuộc Nhất Bác đã làm gì , lúc mẹ về đến nhà chỉ kịp nghe người làm nói Tiêu Chiến bị thương thôi "

Kế Dương cúi đầu nói " Nhất Bác chính là dùng những thứ lão cầm thú đó đã làm với Tiêu Chiến mà hành hạ Tiêu Chiến . Em ấy dồn Tiêu Chiến đến mức Tiêu Chiến phải tự tử trước mặt em ấy "

Ba Vương kinh ngạc nói " Nhất Bác , con thật sự đã làm như vậy sao "

Nhất Bác vẫn còn quỳ trên mặt đất nói " Con thật sự không biết anh ấy đã trải qua những chuyện tàn nhẫn đó . Con lúc đó lòng đầy thù hận chỉ muốn trả thù anh ấy mà thôi "

Hạo Hiên nói " Vậy bây giờ làm sao đây Nhất Bác , Tiêu Chiến làm sao có thể tha thứ cho em đây Nhất Bác "

Nhất Bác để nước mắt lăn dài trên má nói " Hiên ca , em thật sự không biết phải làm sao , chính đôi bàn tay này của em đã khiến người em yêu đến tê tâm liệt phế trở nên như vậy . Em phải làm sao đây "

Hạo Hiên nói " Trước mắt cứ chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến trước đã những chuyện khác tính sau vậy . Tiêu Chiến có tha thứ cho em hay không còn phải tùy thuộc vào em "

Lúc mọi người cùng nhau nói chuyện bên dưới thì Tiêu Chiến ở trên đây đã tỉnh lại , anh cầm lấy điện thoại gọi cho Trác Thành nói " Nói với Trịnh Phồn Tinh kết thúc được rồi , bar Lucky trao trả lại cho Hạo Hiên ca đi "

Trác Thành ở đầu dây bên kia vâng dạ rồi liền đi tìm Trịnh Phồn Tinh , anh để lại điện thoại trên tủ đầu giường rồi dành 1 chút tĩnh lặng nhìn ngắm lại căn phòng . Hình cưới lớn của cả 2 vẫn còn treo trên tường , nhẫn cưới cậu vẫn cất giữ cẩn thận ở trong hộc tủ . Tiêu Chiến biết cậu còn yêu anh rất nhiều nhưng lòng hận thù của cậu khiến anh không còn cách nào có thể chấp nhận cậu nữa rồi . Đang ngắm nhìn bức hình cưới thì cửa phòng mở ra , ba mẹ Vương bước vào . Anh mỉm cười nhìn họ nói " Ba mẹ trở về rồi sao "

Mẹ Vương đưa tay nhẹ chạm vào cổ anh nói " Tiêu Chiến , là lỗi của ba mẹ . Để con chịu khổ rồi "

Anh nắm lấy tay mẹ Vương vỗ vỗ nói " Con không sao đâu ạ "

Ba Vương lại nói " Có phải con rất hận Nhất Bác không "

Tiêu Chiến nghe đến tên cậu chợt khựng lại 1 chút rồi nói " Con không hận Nhất Bác"

Mẹ Vương lại nói " Vậy con có thể tha thứ cho nó , cho nó 1 cơ hội để chuộc lỗi được không "

Tiêu Chiến nắm chặt tay mình cố gắng kiềm nén cảm xúc nói " Con không thể , những thứ mà Nhất Bác đã làm con không thể quên được "

Mẹ Vương lại hỏi " Vậy con còn yêu Nhất Bác không "

Tiêu Chiến không chần chừ gật đầu nói " Con chưa bao giờ ngừng yêu Nhất Bác nhưng con không biết phải đối mặt với Nhất Bác như thế nào . Không biết phải chấp nhận em ấy bằng cách nào "

Mẹ Vương ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng nói " Nếu muốn khóc thì con cứ khóc đi đừng cố kiềm nén lại . Con không tha thứ cho Nhất Bác cũng được mẹ chỉ mong con ở lại bên cạnh ba mẹ để ba mẹ được chăm sóc con có được không . Còn nữa con phải mau chóng khỏe lại 1 tuần sau Tiêu Nhã sẽ đưa cháu của con về gặp con đó "

Tiêu Chiến ở trong lòng mẹ Vương khóc nức nở anh gật đầu đồng ý với ba mẹ Vương rồi nói " Cảm ơn ba mẹ thời gian qua đã chăm sóc cho Tiêu Nhã "

Ba Vương cười nói " Cảm ơn gì chứ ba mẹ xem con và Tiêu Nhã như con ruột của ba mẹ vậy có biết không "

Mẹ Vương cho anh ăn tối xong thì cũng đỡ anh nằm xuống kéo chăn lại cho anh chúc anh ngủ ngon rồi mới rời khỏi phòng . Tiêu Chiến nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ , nhắm mắt không lâu thì anh lại bật dậy trong sợ hãi . Nhất Bác cũng vừa hay mở cửa bước vào , cậu thấy vậy vội chạy đến ôm anh vào lòng không ngừng vỗ về " Không sao đâu , có em đây rồi "

Anh toàn thân run rẩy khẽ nói " Thuốc an thần , mau đưa thuốc an thần cho tôi "

Nhất Bác vội lục trong hộc tủ nhưng không thấy , cậu lại nhìn anh nói " Ở nhà không có sẵn anh đợi em 1 chút em chạy đi mau cho anh "

Nói rồi cậu chạy vội xuống nhà lái xe đi mua thuốc cho anh , chưa đến 10 phút sau cậu đã quay trở lại . Cầm lọ thuốc chạy nhanh lên phòng lại nhìn thấy anh vẫn ngồi trên giường không ngừng run rẩy . Cậu vội lấy nước đưa thuốc cho anh uống , sau khi uống xong cậu lại ôm lấy anh vỗ nhẹ lưng đưa anh vào giấc ngủ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro