LTTT C81C85
Chương 81: Tiếng sét ngang tai!
"Thưa bá mẫu, Băng Nhan từ nhỏ thân đã mang tuyệt chứng, sống chết không rõ khi nào. Rất có thể sáng mai, cũng có thể hôm nay bất ngờ tử vong. Mà thân phận của Băng Nhan người ngoài nhìn vào thấy có vẻ rất vinh diệu, nhưng đối với Thiên ca mà nói chỉ sợ sẽ đem lại thêm phiền toái cho huynh ấy! Băng Nhan vốn bình thường, cả văn lẫn võ đều không giúp gì được cho Thiên ca chút nào, chỉ có thứ duy nhất là thân thể này cho tới nay vẫn là băng thanh ngọc khiết!"
"Băng Nhan vốn muốn sống cô độc, đợi hoàn thành sứ mệnh của gia tộc rồi sẽ yên tâm nhắm mắt, không luyến tiếc gì đi xuống suối vàng. Nhưng không ngờ trời còn thương để cho Băng Nhan trong lúc tuyệt vọng còn gặp được Thiên ca" Ngọc Băng Nhan nước mắt rơi như những hạt ngọc chảy xuống...
"Con đã từng nghĩ tuyệt đối sẽ không cùng Thiên ca thành thân, lý do là vì đối với người như Thiên ca con chỉ thêm gánh nặng cho huynh ấy. Nhưng mà trong lòng con thực chất vẫn luôn có một phần khát vọng, đó là sau này nhắm mắt rồi, có thể được viết lên bia mộ rằng mình là phụ nữ của Lăng Thiên, như vậy là quá đủ rồi. Cho dù sống không thể làm vợ chồng thực sự, nhưng Băng Nhan vẫn có một ao ước xa vời rằng ở nơi chín suối có thể lấy thân phận là vợ của Lăng gia, cho dù làm quỷ thì cũng hạnh phúc!" Ngọc Băng Nhan hai mắt nhắm lại, nước mắt tuôn rơi, không nói thành lời.
"Nếu con là chánh thê của Thiên ca, chẳng may phúc bạc chết sớm, sẽ để cho Thiên ca phải mang tiếng. Băng Nhan không muốn như vậy, không muốn Thiên ca phải chịu sự ủy khuất đó, cho nên vạn lần mong hai vị lão nhân gia đáp ứng. Nếu không vậy thì Băng Nhan dù chết cũng không đồng ý chuyện hôn sự này!" Ngọc Băng Nhan quỳ xuống trước người Sở Đình Nhi không chịu đứng dậy.
"Ôi..nha đầu ngốc này..." Sở Đình Nhi ngửa mặt lên trời than, trong mắt cũng ươn ướt :"Nha đầu mệnh khổ, con bảo ta phải làm sao mới tốt đây?" Làm một người phụ nữ, sao Sở Đình Nhi lại không biết rằng biểu hiện của Ngọc Băng Nhan như vậy tất cả là vì yêu Lăng Thiên đến cực điểm! Tình yêu sâu đậm này, tấm lòng này...Tất cả đủ chứng minh Ngọc Băng Nhan vì Lăng Thiên mà có thể làm tất cả, tuyệt đối không để ý đến bản thân nàng...
Ngọc Mãn Thiên cũng thở dài buồn bã không nói gì, trên khuôn mặt tràn đầy cảm thương. Bệnh tình của Ngọc Băng Nhan chính là tâm bệnh lớn nhất của Ngọc gia!
"Khuê nữ ngoan, mau đứng dậy!" Sở Đình Nhi cúi xuống đỡ Ngọc Băng Nhan dậy, đưa tay nhẹ lau đi nước mắt rồi ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói :"Chúng ta cũng nghe nói về vấn đề này rồi. Thiên nhi vốn đã nói qua. Trước mặt cứ quyết định thân sự đã, chuyện danh phận sau này nói. Tuy nhiên nếu đã định thân sự rồi, từ giờ con sẽ không còn là Ngọc gia tiểu công chúa nữa mà đã thành con dâu của Lăng gia ta, vì Lăng gia, con phải giữ gìn cố gắng sống thật vui vẻ, hiểu chưa? Ta còn đang mong được bế cháu đây, đừng làm cho mẹ phải thất vọng"
Khuôn mặt Ngọc Băng Nhan bỗng đỏ rực, chui sâu vào ngực Sở Đình Nhi như vào lòng mẹ ruột vậy, thật ấm áp và an tâm! Trong lòng nàng kích động, nhỏ giọng gọi "mẹ.."
Sở Đình Nhi ánh mắt sáng lên, cười ha ha nói :"Con ngoan đừng sợ, nếu Thiên nhi nó dám bắt nạt con, mẹ sẽ xử lý nó. Các đời Lăng gia ta đều do vợ quản đó!"
Ngọc Mãn Thiên đột nhiên cười to :"Tục ngữ nói không sai, quả là nữ nhi là con người ta! Tín vật định tình hiện giờ vẫn còn trong tay tam thúc, Nhan nhi ngươi chưa gì đã gọi 'mẹ' rồi, đúng là nữ nhi hướng ngoại, đúng không nhỉ...?" Chưa từng thấy kiểu thúc thúc như vậy bao giờ, người khác không nói, chính hắn lại đi nhằm cháu gái mình để mở màn!
Câu nói này của Ngọc tam gia vừa ra khỏi miệng, Ngọc Băng Nhan lại càng thêm xấu hổ, mà ngay đến Lăng Thần và Sở Đình Nhi cũng đều trừng mắt giận. Sở Đình Nhi chậm rãi nói :"Thông gia, Nhan nhi giờ đã là người của Lăng gia ta, thông gia mặc dù là thân thúc thúc của Nhan nhi nhưng sau này nói năng cũng nên chú ý một chút chứ! Người lớn nói chuyện phải giữ ý một chút, cần đúng mực, nếu không dễ để người khác nhạo báng. Dù sao ở đây không có người ngoài, nhưng nếu thực sự có một hai người ngoài có khi đã bị họ khinh thường rồi đấy!"
Nghe vậy Ngọc Mãn Thiên chỉ còn nước trợn mắt há hốc mồm, bỗng có cảm giác muốn khóc! Tín vật định thân vừa mới trao chưa đầy chớp mắt, vậy mà sao người Ngọc gia ta đã biến thành người Lăng gia rồi? Hơn nữa lời của Sở Đình Nhi vì để cho người như Ngọc tam gia 'nghe thủng' nên đã cố gắng nói một cách 'dễ hiểu' nhất. Tuy vậy khẩu khí cũng khá nặng nề, khiến cho Ngọc Mãn Thiên sững người nhìn ba người phụ nữ trước mắt, không giơ nổi tay lên, xấu hổ ho khan hai tiếng. Sau đó hắn phát hiện ra rằng giờ có nói gì cũng không hay ho lắm, vội chật vật chuồn mất.
"Ha ha..." Sau lưng hắn vang lên một loạt tiếng cười.
Lăng Thiên cũng không nói gì, đối với mối tình sâu như biển của Ngọc Băng Nhan, Lăng Thiên bỗng có cảm giác mình không nói được gì! Trong lòng hắn tràn ngập cảm động, bất giác nắm chặt hai tay, tự nhủ với lòng mình :'Nhan nhi, muội yên tâm! Bệnh tình của muội, ta nhất định sẽ giúp muội chữa khỏi! Lăng Thiên ta tuyệt đối không để muội phải khổ sở chờ đợi dưới suối vàng đâu. Chúng ta phải làm một đôi vợ chồng hạnh phúc mà mọi người phải ngưỡng mộ...!'
"Thần nhi, phương Bắc có truyền đến tin tức gì không?" Nhìn Ngọc Băng Nhan thẹn thùng trốn đi mất, Sở Đình Nhi cũng đã thỏa mãn cười quay về, lúc này Lăng Thiên mới hỏi Lăng Thần.
"Không có. Chuyện này thực kỳ quái, khó mà đoán được" Lăng Thần nhíu nhíu mày "Chẳng lẽ mạng lưới tình báo của chúng ta ở phương Bắc đã bị phá mất? Không thì khó mà giải thích khác được!"
Lăng Thiên chậm rãi đi thong thả hai bước, nói :"Có lẽ có gì đó kỳ lạ chưa biết chừng, truyền lệnh cho Lăng Lục liên hệ với phương Bắc ngay!" Lăng Thần đáp ứng một tiếng, chưa kịp cất bước đi thì đã nghe trên không trung có tiếng ưng kêu, sau đó một điểm đen nhỏ lao vút từ trên không trung xuống rồi đậu khéo léo xuống vai của Lăng Thần, khom khom cái mỏ thân mật cọ vào khuôn mặt Lăng Thần.
Lăng Thần cười cười, lấy từ chân của diêu ưng một cái ống trúc nhỏ, rồi moi ra một mẩu giấy :"Là tin từ phương Bắc!" Lăng Thiên nghe vậy 'À' lên một tiếng.
Đang xem tờ giấy bỗng thân thể mềm mại của Lăng Thần chấn động, khuôn mặt xinh xắn cũng trong nháy mắt chuyền thành màu trắng nhợt! Nàng dường như không dám tin tưởng tin tức trên tờ giấy là thực...Cuối cùng đến cả đôi môi cũng tái nhợt, hai tay run rẩy, tờ giấy kia cũng tơi khỏi tay, bay xuống mặt đất.
Trong lòng Lăng Thiên cảm thấy có gì đó khác thường, tay trái phất lên, một luồng nội lực phát ra. Tờ giấy kia bỗng giống như có người dùng tay cầm lấy, nhẹ nhàng bay đến tay Lăng Thiên.
"Ngụy Thừa Bình xuất động Giang Sơn Lệnh muốn giết công tử! Mau sớm chuẩn bị! Khẩn!" Trên tờ giấy chỉ viết một câu này, chữ viết nhìn cũng không được ngay ngắn, xem ra người viết cũng đang cực kỳ khẩn trương nên tâm trạng bị kích động!
"Giang Sơn Lệnh! Vô Thượng Thiên!" Lăng Thiên bỗng nhếch miệng cười sau đó ngẩng cao đầu, hai hàng lông mày nhướng lên, giống như hai đầu thanh long ngang trời xuất thế :"Thì ra là như vậy! Bảo sao Ngọc gia lại khác thường như vậy!"
"Công tử...Giờ phải làm sao? Đó là Giang Sơn Lệnh - đổi 1 mạng người đó!" Lăng Thần cất giọng nói sớm đã không còn trấn tĩnh được, trở nên hoảng loạn thất thố!
Nếu như trước đây không biết Giang Sơn Lệnh và Vô Thượng Thiên tồn tại thì cũng không sao. Nhưng từ lúc thấy qua Diệp Khinh Trần xuất ra ảnh hưởng kinh khủng của Vô Thượng Thiên, rồi sau đó là người áo xanh thần bí dưới sự hợp lực của Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Lăng Trì cùng mình và tám đại cao thủ nữa mà vẫn không thể lưu giữ hắn lại được, trong lòng Lăng Thần trở nên lạnh lẽo hẳn!
Lăng Thiên cũng từng nói qua, người áo xanh kia rất có thể là Vô Thượng Thiên, người chấp hành Giang Sơn Lệnh - 1 lệnh đổi một mệnh! Mà thực lực của người áo xanh đó, sợ rằng hiện tại đã là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ!
Mà giờ đây mục tiêu của vị tuyệt thế cao thủ đó lại chính là Lăng Thiên. Mà với võ công của Lăng Thiên trước mắt rõ ràng không phải là địch thủ của người áo xanh, thậm chí còn kém xa! Giờ làm sao đây?
Lăng Thiên cười lên, đưa ngón tay chỉ nhẹ vào cái mũi nhỏ nhỏ đang hếch lên của Lăng Thần :"Thần nhi, chẳng lẽ công tử trong lòng muội không so nổi với một Vô Thượng Thiên sao? Người của Vô Thượng Thiên là cọp chắc? Há mồm là có thể ăn được công tử của muội sao?"
Lăng Thần miễn cưỡng cười, u sầu nói :"Nếu như người của Vô Thượng Thiên là cọp, Thần nhi cũng sẽ không lo lắng. Công tử thiên tư tuyệt thế, trong lòng của Thần nhi không người nào trên thế giới này có thể sánh bằng. Nhưng dù công tử có thiên tư cao thế nào cũng mới chỉ luyện võ hơn mười năm thôi, sức lực một người có hạn. Mà vị đệ nhất cao thủ Vô Thượng Thiên này ít nhất cũng phải có 40 năm công lực tu vi, có độc môn tuyệt thế công pháp của Vô Thượng Thiên, có danh sư tiền bối chỉ đạo...So sánh hai người với nhau, công tử rõ ràng là ở thế yếu!"
Nói đến đây, Lăng Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiên, vẻ mặt trầm tĩnh :"Công tử, bất kể thế nào, muội cũng sẽ cùng công tử vượt qua cửa ải này. Công tử nếu thắng, Thần nhi sẽ không sao. Nhưng nếu công tử không may mắn, Thần nhi cũng sẽ làm bạn cùng người dưới nơi chín suối, tuyệt đối không sống một mình đơn độc đâu!" Lăng Thần khi nói nhưng lời này, trong lòng nàng sớm đã xác định ý nghĩ cùng chết với Lăng Thiên! Ngày đó 8 đại cao thủ hợp lực vẫn không phải đối thủ của người áo xanh nọ, vậy với một mình Lăng Thiên, làm sao có thể ứng phó được?
Lăng Thiên cười ha hả, hãnh diện nói :"Thần nhi, muội quá xem thường công tử nhà mình rồi đó. Trên thế giới này ngày hôm nay, Lăng Thiên ta tự nhận không có kẻ nào có thể đủ khả năng lấy đi tính mạng của ta! Vô Thượng Thiên? Ha ha ha...làm được cái gì chứ?"
Lăng Thần cũng mỉm cười, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn không xua tan nổi vẻ u sầu.
"Theo như ta phán đoán, Ngọc gia có lẽ sớm đã biết việc Ngụy Thừa Bình xuất động Giang Sơn Lệnh để giết ta" Lăng Thiên khẽ cười. Thấy Lăng Thần vẫn lo lắng chuyện Giang Sơn Lệnh, hắn bèn vòng vo một chút rồi chuyển đề tài :"Cho nên Ngọc gia bèn vội vã gả Ngọc Băng Nhan cho ta, kỳ thật là muốn mượn chuyện này chiếm toàn bộ thực lực của Lăng gia ta! Quả nhiên không người nào tin tưởng ta có thể tránh khỏi sự truy sát của Vô Thượng Thiên, ngay cả Ngọc Mãn Lâu cũng không ngoại lệ! Chẳng qua do Băng Nhan đối với ta một lòng chân thật, nên Ngọc gia không thể thông qua Băng Nhan để đoạt đại quyền của Lăng gia. Vì vậy ta kết luận rằng Ngọc gia nhất định còn có hậu chiêu khác! Thần nhi, muội đoán thử xem hậu chiêu của Ngọc gia đó là gì?" Lăng Thiên cười cười hỏi.
Chương 82: Cảnh giới võ học!
Trong lòng Lăng Thần đau như có dao cắt, hai mắt đã trở nên mơ hồ, nghẹn ngào hỏi :"Hậu chiêu của Ngọc gia? Hậu chiêu gì?" Bất giác Lăng Thần như lặp lại lời nói của Lăng Thiên. Nếu công tử rời khỏi Lăng gia hoặc là rời khỏi thế giới này...thì hậu chiêu gì gì đó còn gì là quan trọng. Trong lòng Lăng Thần đang đau thương muốn chết, làm gì còn giữ được sự thông tuệ lúc bình thường?
Lăng Thiên thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng vuốt ve lưng nàng, dịu dàng nói :"Nha đầu ngốc này, cần gì phải quản những chuyện đó? Cái gì không thể tránh được thì phải dũng cảm đối mặt với nó! Địch nhân cũng có khác gì đâu, chỉ có dốc sức mà tiêu diệt chúng thôi! Nhân sinh một đời, cây cỏ một mùa xuân, không có chuyện gì là vĩnh viễn cả, cần gì để ý? Nhưng muội đừng quên, năm xưa công tử cùng bọn muội gặp nhau lúc đầu, cũng đều là một đám trẻ nhỏ. Dương gia, hoàng thất khi đó không phải mạnh mẽ gấp trăm lần chúng ta sao? Nhưng giờ thì sao chứ?"
Lăng Thần cắn răng cố gật đầu, hai giọt nước mắt đã rơi xuống. Sau đó ánh mắt Lăng Thần đột nhiên trở nên rét lạnh như băng tuyết : 'Bất kể là người nào, chỉ cần hắn có gan làm tổn thương đến công tử, ta sẽ không tha cho hắn! Dù kết quả xấu nhất thì cùng lắm ta cùng công tử ra đi. Chỉ cần có thể cùng nhau, đâu phải ngại chỗ nào?
Lăng Thiên đột nhiên cảm giác thấy nhiệt độ xung quanh bỗng giảm nhanh, trong tiểu viện bỗng se lạnh như cuối thu. Dưới chân Lăng Thần giờ đã đóng một lớp sương trắng mỏng, đồng thời một luồng sát khí lạnh lẽo mãnh liệt bốc lên!
Trong mắt Lăng Thiên lộ ra vẻ kinh dị. Lăng Thần vốn ôn nhu như nước, giống như một nữ tử yếu nhược, lần đầu tiên trong đời chủ động nổi sát khí mạnh mẽ đối với người khác.
Nguyên nhân ư? Kẻ dám có ý định thương tổn đến Lăng Thiên!
Còn có...Bắc Ngụy - Ngụy Thừa Bình. Cái tên này đã nằm trong danh sách 'phải chết' của Lăng Thần! Lăng Thần quyết định, chờ Lăng Kiếm lần này xuất quan, mình sẽ giao cho hắn đệ nhất nhiệm vụ - xử lý sạch Bắc Ngụy hoàng thất cùng với Ngụy Thừa Bình! Nếu để cho bọn chúng còn sót một người thì đúng là hổ thẹn đối với ân tình của công tử!
"Ngọc gia lần này đến đây, Thừa Thiên vốn đã được chúng ta cắm rễ vài mươi năm, bọn hắn muốn nhanh chóng cướp đoạt là không thể, khẳng định sẽ muốn phát triển lâu dài. Vì vậy cần phải có thực lực và quy mô cực lớn. Cả đại lục này, cũng chỉ có Thừa Thiên là nơi mà thực lực của Ngọc gia yếu nhất mà thôi. Nhiều lần tranh đấu ngầm, Ngọc gia bề ngoài đều không thể chiếm được chút thượng phong nào. Chính vì vậy Thừa Thiên đã trở thành tâm bệnh lớn nhất của Ngọc Mãn Lâu! Hắn dù nằm mơ cũng muốn an bài quân bài có lợi nhất của mình ở nơi trung ương của đại lục này! Do đó, Ngọc gia đã không đến thì thôi, một khi đã đến nhất định là khí thế lôi đình vạn quân!" Lăng Thiên chậm rãi đi thong thả, cẩn thận suy tính. Nhưng cuối cùng cũng chưa thể đoán ra Ngọc gia đến cùng lần này sẽ làm ra hành động như thế nào.
Phía sau bỗng có tiếng gió, thần quang trong mắt Lăng Thiên bỗng bạo thiểm, sát khí vô cùng chợt hiện lên.
"Tiểu huynh đệ lâu không gặp, khách không mời mà đến này làm phiền rồi" Một tiếng cười nho nhã bỗng vang lên.
"Diệp lão ca!" Lăng Thiên hưng phấn xoay người lại "Không ngờ ngươi lại đến tìm ta lúc này. Hôm nay là cơn gió nào đưa lão ca đến đây vậy?"
Diệp Khinh Trần cười cười đi chậm lại gần. Lăng Thiên nhạy cảm phát hiện ra, giữa hai hàng lông mày của Diệp Khinh Trần mơ hồ có vẻ ưu sầu.
"Tiểu huynh đệ, lần này ngươi gặp phiền toái lớn rồi. Nếu như không thể vượt qua..." Diệp Khinh Trần lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi.
"Ha ha. Xem ra lão ca cũng biết rồi. Người của quý môn đang muốn cho tại hạ vào chỗ chết" Lăng Thiên thản nhiên cười :"Lão ca không phải đến chấp hành nhiệm vụ chứ?" Lời này vừa ra khỏi miệng, Lăng Thần đứng phía sau Lăng Thiên bỗng khẩn trương hẳn, ánh mắt nhìn Diệp Khinh Trần tràn ngập đề phòng.
"Ha ha. Nhiệm vụ này chỉ có Giang Sơn Lệnh chi chủ mới có thể chấp hành. Lão hủ chỉ toàn nghiên cứu bàng môn tả đạo, về võ học trình độ có hạn, sao có thể làm Giang Sơn Lệnh chi chủ được" Diệp Khinh Trần cười ha hả :"Những đời chủ chưởng Giang Sơn Lệnh - đổi 1 mạng người đều có võ công đến mức đăng phong tạo cực, y đạo xuất thần nhập hóa mới đủ tư cách. Lão hủ xấu hổ, thân ở bổn môn nhiều lắm chỉ đứng hàng tam lưu mà thôi.."
"Chỉ có một người?" Lăng Thiên lại nhếch miệng cười :"Là người áo xanh?"
"Ha ha..." Diệp Khinh Trần cười to :"Người đó đúng là ngàn dặm giết người, thường mặc áo xanh. Không ngờ ngươi đã nhìn thấy hắn rồi. Thế nào?" Câu hỏi này đương nhiên là hỏi xem đã từng giao thủ qua chưa?
Lăng Thiên lắc lắc đầu :"Võ công người này đúng là rất mạnh! Trong vòng 10 năm trở lại ta tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!" Nghĩ một lúc, Lăng Thiên nói. "Tạm thời mà nói, ta hoàn toàn không có biện pháp nào khả dĩ đối phó với hắn, hoặc là giết chết hắn cả!"
"Giết chết hắn?" Diệp Khinh Trần lại cười :"Tiểu huynh đệ, không phải lão ca hù dọa ngươi, trong thiên hạ này tin rằng không ai có thể giết chết hắn! Võ công của hắn hiện tại mà nói, không nghi ngờ gì là thiên hạ đệ nhất!"
"Ồ, vậy hôm nay lão ca đến tìm ta, đến cùng là có chuyện gì? Chẳng lẽ vì muốn đập tan nốt chút lòng tin cuối cùng của tiểu đệ sao?! Hay là đến giúp ta một tay, chống lại sự truy sát của Giang Sơn Lệnh?"
"Ngươi nghĩ hay nhỉ!" Diệp Khinh Trần trợn mắt, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, trịnh trọng hỏi :"Tiểu huynh đệ, lão ca ca hôm nay đến trước chính là muốn hỏi ngươi một câu" Diệp Khinh Trần bước lên một bước, ánh mắt cấp bách, mang theo một chút ưu tư :"Đi với lão phu, rút khỏi giang hồ phân tranh, từ nay đi du ngoạn sơn thủy, tiêu dao tự tại. Nếu như vậy với tu vi của tiểu huynh đệ đời sống chắc còn thọ dài! Sao hả?"
"Nếu như ngươi đồng ý, vậy trên thế gian này sẽ không còn Lăng Thiên nữa. Giang Sơn Lệnh kia cứ để ta xử lý, không vấn đề gì! Người kia ngay cả giết người lục thân không nhận thì chung quy vẫn phải nể mặt lão phu một chút!"
Vốn theo dự tính của Diệp Khinh Trần, khi mình nói ra câu này, với tính cách cuồng ngạo và dã tâm uy phách thiên hạ của Lăng Thiên, sợ rằng sẽ giễu cợt đề nghị của mình, thậm chí có khi nổi giận cũng nên. Nhưng Diệp Khinh Trần quả thực rất mến thiếu niên tài năng cương trực trẻ tuổi này. Hắn thực sự muốn cứu tiểu bằng hữu này, thậm chí hắn đã chuẩn bị sẵn đối mặt với phản ứng như vậy của Lăng Thiên. Nếu như không phải đã từng đối mặt với tuyệt cường thực lực kinh thế hãi tục mà Lăng Thiên từng thi triển, Diệp Khinh Trần có khi còn có ý định 'bắt cóc' Lăng Thiên trực tiếp mang đi.
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn là, Lăng Thiên nghe hết lời hắn nói mà không lập tức cự tuyệt, lại có vẻ nhíu mày đăm chiêu. Sau đó chậm rãi đi thong thả hai bước trong sân, trầm tĩnh ngồi xuống cái ghế trúc nhỏ dưới giàn nho, khuôn mặt ưu tư suy nghĩ. Hiển nhiên, Lăng Thiên đối với câu nói của Diệp Khinh Trần cũng không bỏ ngoài tai, hắn hiện tại đang suy nghĩ.
"Lão ca ca, ngươi cùng tiểu đệ vốn có một lần thử sức, thử đánh giá xem cuộc chiến của tiểu đệ cùng Giang Sơn Lệnh thế nào? Chẳng lẽ tiểu đệ thực sự không có nổi một phần thắng nhỏ nào sao?" Một lúc lâu sau, Lăng Thiên chợt hỏi.
Diệp Khinh Trần thở dài một tiếng, trầm trọng nói :"Nếu không có lần đấu thử ngày đó, ta có khi không phải lo lắng. Nguyên nhân là vì thực lực của tiểu huynh đệ thực sự quá kinh tài tuyệt diễm, ta mới lo lắng tiểu huynh đệ không đồng ý tránh né, mà liều mình đánh cuộc một trận! Nhưng nếu thực có nửa điểm hi vọng, ta cũng sẽ không muốn như vậy! Trong võ học mà nói, nếu hai bên đối lập cùng tiến vào cảnh giới tiên thiên, một bên cho dù không địch lại được cũng vẫn có khả năng chạy thoát là rất cao. Nhưng đối với người này lại ngoại lệ. Ngươi chưa cùng người đó thực sự đối địch nên vĩnh viễn không biết sự đáng sợ của hắn...Hắn...thực lực của hắn đã vượt quá phạm trù võ học!" Diệp Khinh Trần tự hỏi một hồi, cuối cùng khó khăn thốt ra câu nói này.
"Ồ, không ngờ đã vượt khỏi phạm trù võ học?" Lăng Thiên chau mày, mũi chân di nhẹ thành vòng tròn trên mặt đất, dường như không hề run sợ, nói :"Xem ra, hắn đã lên đến cảnh giới võ đạo?"
"Hả??" Diệp Khinh Trần cực kỳ kinh ngạc, sợ hãi hỏi :"Thì ra, ngươi vốn đã sớm biết...cảnh giới võ đạo?"
"Không sai!" Lăng Thiên tươi cười nói :"Võ, nói một cách nghiêm khắc đại khái phân ra làm bốn cảnh giới. Thế nhân ngu muội, cứ tưởng múa thương quay gậy, đánh đấm chân tay là võ học chi đạo, thực ra đó là sai lầm lớn!"
"Ồ, nguyện nghe tỏ tường" Diệp Khinh Trần giống như cũng trở nên hồ đồ. Theo lời Lăng Thiên nói, dường như cùng với điển tịch của Vô Thượng Thiên rất khác, cho nên hắn tò mò hỏi.
"Có thể tập võ để khỏe mạnh cường tráng, đánh vài đường quyền cước hoa mỹ. Có thể xuất môn bán nghề kiếm miếng cơm ăn. Loại cảnh giới này được gọi là 'Võ thuật'. Loại kỹ thuật để mưu sinh đó, cũng là một nhánh phụ không hòa nhập của cảnh giới võ học. Lăng Thiên từ từ nói :"Đó là kiểu quyền cước thô thiển nhất, lúc lâm trận đối địch, nếu đối phương cũng là tay mơ thì không nói, nhưng nếu đối phương là người đã chân chính luyện qua võ công một thời gian, thì thứ 'võ thuật' biểu diễn kia quả là trò cười. Đó chỉ là 'Võ' mức thấp nhất!"
"Thứ hai chính là 'Võ nghệ'! Đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa, thập bát ban binh khí...đều thuộc cảnh giới thứ hai này. Thứ này đã đủ dùng để chinh chiến sa trường, giết chết kẻ địch. Cũng có thể nói, cảnh giới thứ hai này mới thực sự có công hiệu giết người đoạt mạng. Nhưng dù sao nó cũng chỉ giới hạn như vậy, kể cả tinh thông thập bát ban binh khí cũng không ngoại lệ!"
"Cảnh giới thứ ba chính là 'Võ học'. Đó cũng là thứ mà các nhân vật võ lâm trong giang hồ hay sử dụng nhất." Lăng Thiên bỗng cười hãnh diện :"Võ - bản thân nó là một loại học vấn. Con người dùng cả đời để nghiên cứu học tập, tìm hiểu sự thần bí trong đó. Đến cảnh giới này mới có thể đem văn võ dung nhập. Có thể đạt đến cảnh giới này, đương kim thiên hạ chỉ sợ cũng có rất ít"
Lăng Thiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Khinh Trần, khẽ cười :"Như Diệp lão ca đúng là như vậy. Chỉ duy nhất võ lâm cao thủ có nội lực tiến vào cảnh giới tiên thiên mới miễn cưỡng có tư cách đàm luận về hai chữ 'Võ học' này! Còn những người khác, ha ha, không cần xét đến"
"Nhưng mà nói tới cảnh giới chí cao của 'Võ', chính là 'Võ đạo'!" Vẻ mặt Lăng Thiên nghiêm trang, lời nói mơ hồ :"Cảnh giới võ đạo! Đó là thứ có thể nhìn nhưng mà cực khó để đạt tới. Người học võ trên thế gian có thể đạt đến cảnh giới này, trong cả trăm vạn người khó khăn lắm mới có một! Cảnh giới võ đạo, truy cầu chính là thiên nhân hợp nhất, có thể hòa nhập đất trời, dời núi lấp biển, có thể chạm tới thiên địa lực! Không ngờ trên thế giới còn có nhân vật như vậy!"
Diệp Khinh Trần khiếp sợ đến mức không nói nên lời. Sự giải thích của Lăng Thiên cùng với điển tịch của Vô Thượng Thiên ghi lại dường như giờ lại không khác mấy. Mà sự giải thích của hắn so với điển tịch của Vô Thượng Thiên dường như càng tường tận rõ ràng hơn, vô cùng dễ hiểu. Vấn đề là...Điển tịch kia của Vô Thượng Thiên là do các cao thủ tuyệt đỉnh vài ngàn năm tự thân đúc kết tổng hợp kinh nghiệm mới đưa ra được. Nhưng Lăng Thiên tuổi còn trẻ thế kia, sao có thể biết được chứ?
Chương 83: Giang Sơn Lệnh chủ!
Hắn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể hiểu được nhiều như vậy? Chẳng lẽ hắn...Trong lòng Diệp Khinh Trần bỗng liên tưởng đến một điều mà cả bản thân cũng không dám tin : Chẳng lẽ Lăng Thiên cũng đã đạt đến cảnh giới Võ đạo?
Nhìn thấy ánh mắt không dám tin của Diệp Khinh Trần, Lăng Thiên cũng hiểu được hắn đang nghĩ gì, không nhịn nổi cười nói :"Với thành tựu trước mắt của tiểu đệ, so với Diệp lão ca còn kém một chút, hiển nhiên còn cách cảnh giới Võ đạo rất xa, ha ha. Tiểu đệ chỉ là biết một chút nên luận đàm thế thôi. Chẳng qua, Diệp lão ca đã đến đây, chắc không ngại nói cho đệ Giang Sơn Lệnh chi chủ đến cùng là thế nào chứ? Còn để cho tiểu đệ hiểu rõ thêm một chút về đối thủ lớn nhất trong cuộc đời này? Chắc rằng Giang Sơn Lệnh chi chủ cũng không đến mức so đo việc lão ca tiết lộ chi tiết của hắn nhỉ?!"
Diệp Khinh Trần nặng nề thở dài một tiếng. Lăng Thiên mặc dù không trực tiếp trả lời, nhưng chính vì lý do hắn không trả lời đã cho thấy quyết tâm tuyệt đối không rút khỏi sự tranh đoạt thiên hạ! Điều này tương đương với việc hắn đã tiếp nhận trận chiến với Giang Sơn Lệnh chi chủ. Điều này làm cho Diệp Khinh Trần cảm thấy vô cùng tiếc hận. Trong lòng Diệp Khinh Trần, cả thiên hạ này nhân vật có thể cùng với mình đàm kiếm luận đạo, bình phẩm rượu ngon thật sự vốn cực kỳ ít ỏi. Mà Lăng Thiên lại là người hắn nhìn thuận mắt nhất. Nếu không phải vậy hắn sao lại vội vã đuổi đến Thừa Thiên này chứ? Diệp Khinh Trần đương nhiên không hi vọng Lăng Thiên cứ như vậy mà chết dưới Giang Sơn Lệnh...Vì vậy lúc Diệp Khinh Trần nhận được tin tức từ trong môn phái, lập tức vứt hết mọi sự tình ngày đêm đuổi đến Thừa Thiên, muốn dùng sự ảnh hưởng của mình khuyên Lăng Thiên rút khỏi trận tranh phách thiên hạ kia, chỉ cần Lăng Thiên không dính dáng đến việc cõi trần nữa, Diệp Khinh Trần có thể ra mặt giải quyết giúp Lăng Thiên tránh khỏi cái chết.
Nhưng hiện giờ thái độ của Lăng Thiên dứt khoát như vậy, Diệp Khinh Trần thực sự khuyên không nổi, trong lòng bỗng vô cùng ảo não, thầm than tiểu tử này cùng với Giang Sơn Lệnh chi chủ đúng là có vài phần tương đồng. Đến ngay cả một phần cá tính ngang bướng...Diệp Khinh Trần lắc lắc đầu, cười khổ.
Bị môn quy giới hạn, Diệp Khinh Trần không có khả năng trợ giúp Lăng Thiên chống lại Giang Sơn Lệnh. Càng huống chi, trong lòng Diệp Khinh Trần cũng hiểu rõ, với võ công của Giang Sơn Lệnh chi chủ, cho dù có thêm mình thì sự trợ giúp đối với Lăng Thiên mà nói cũng là cực kỳ nhỏ bé. Cứ coi như là liều cái mạng già của chính mình, nhưng căn bản không thể thay đổi được kết cục kia...Bất giác hắn lại thở dài buồn bã.
Giờ này nghe Lăng Thiên hỏi, trong lòng ngẫm nghĩ một chút rồi hắn chậm rãi nói :"Theo ta biết, Giang Sơn Lệnh chi chủ không có tên, là một cô nhi do thượng đại chưởng môn thu nhận. Nhưng người này thiên phú khác người, kinh tài tuyệt diễm. Vừa gia nhập môn phái không đến một năm, hắn đã bộc lộ thiên tài võ học siêu phàm của hắn. Bất kể là công pháp gì, chỉ cần giải thích một lần là hắn có thể hiểu, thậm chí học một hiểu mười. Bất kể là chiêu thức kiếm pháp gì, chỉ cần làm mẫu và giải thích một lần, hắn cũng lập tức hiểu rõ. Thượng đại chưởng môn đã từng than : Bổn tọa vốn nghĩ rằng rằng thiên tài trăm năm khó gặp. Nhưng giờ chỉ nhìn từ ngộ tính này có thể thấy được đây đúng là thiên tài cả ngàn năm chưa từng thấy, bổn tọa tự thẹn không bằng!"
Lăng Thiên cùng Lăng Thần đồng thời chấn kinh, không ngờ người này lại lợi hại vậy!
"Đúng ra mà nói người thông minh tuyệt đỉnh thế nào cũng có một khiếm khuyết nào đó. Nhưng người này lại khác! Hắn không chỉ đối với địch nhân hạ sát thủ vô tình, mà đối với chính bản thân cũng tàn nhẫn vô cùng! Vì tu luyện võ công, hắn từ lúc 7 tuổi đã ở trong bí địa của Vô Thượng Thiên tự che mắt luyện kiếm. Mà không chỉ vậy, hắn còn rèn luyện thân thể chịu sự đau đớn cắt da cắt thịt, nhiều lần vô cùng thê thảm, máu me đầm đìa. Nhưng cứ được chưởng môn cứu lại, ngay ngày thứ hai hắn liền lại đi tiếp. Bất kể xuân hạ thu đông, ba năm liền chưa từng gián đoạn một ngày nào. Từ 10 tuổi, hắn bắt đầu luyện kiếm luyện công dưới thác nước, lợi dụng lực trùng kích mạnh mẽ của thác nước để rèn luyện chính mình. Thác nước trong núi, từ nhỏ đến lớn...cuối cùng là ở thác cao ngàn trượng uy lực cực lớn đè xuống, kiên trì ngày đêm. Sau khi đến được cực hạn, không ngờ có thể dùng uy lực của một kiếm mà làm cho thác cao ngàn trượng phải lệch dòng! Khi đó tiền nhiệm chưởng môn vẫn còn tại thế, đã nói võ công như vậy tuyệt đối là vô địch thiên hạ không ai chống được! Sau đó liền đem Giang Sơn Lệnh, một lệnh đổi một mệnh nhiệm vụ giao cho hắn!"
Lăng Thiên cũng phải hít một hơi lạnh! Theo lời Diệp Khinh Trần nói, gia hỏa này quả là không phải người! Đây là quái vật! Đúng là biến thái!
Trên mặt Diệp Khinh Trần có chút sầu lo, tiếp tục nói :"Người này trời sinh ngạo cốt, từ nhỏ cha mẹ bị kẻ thù giết chết, được một lão nhân thu dưỡng. Rồi lão nhân đó vào năm hắn 3 tuổi cũng bị một kẻ ác hại chết, hắn lúc đỏ trẻ con đương nhiên cũng phải chịu ngược đãi, tình cảnh lúc nhỏ bi thảm khó mà tưởng tượng được. Nhưng chính điều này đã tạo nên cho hắn tính cách vô cùng cực đoạn. Hắn nhận xét trên thế giới này từ lâu đã không có Thiên Lý tồn tại! Thế giới này người tốt khó tìm, ai cũng có thể giết được! Mà hắn chính là người nắm giữ sinh tử của thế nhân, là Thiên Lý. Chính vì vậy hắn đã lấy cho mình một cái tên, gọi là Thiên Lý!"
"Thiên Lý!" Lăng Thiên lắc đầu than. Thế giới này không ngờ còn có loại người này! Quả là cố chấp, thậm chí đã đến mức cuồng vọng! Lăng Thiên không tự chủ lại nghĩ đến kiếp trước của mình, nghĩ đến việc mình thường xuyên phải đối mặt với trời cao biển lớn, phẫn nộ kích động mà hét to : Thiên Lý ở đâu? Thiên Lý nơi nào?!
Giờ thì Thiên Lý đã thực sự xuất hiện, nhưng mà là vì cái mạng của mình mà đến!
Trong lòng Lăng Thiên cười khổ, nhưng đồng thời cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên đối với tính cách cố chấp của Thiên Lý. Bản thân hắn kiếp trước không phải cũng có tâm tính giống như người kia sao? Chẳng qua, người kia so với hắn còn hạnh phúc hơn nhiều, ít ra cũng thành công hơn nhiều.
Đây là sự gặp gỡ của số mệnh sao?
"Vì vậy, mỗi lần giết người Thiên Lý đều không quản đối phương là loại người nào. Điều này đối với hắn chẳng có nghĩa lý gì, hắn giết người, nhưng trong nhận thức của hắn đó không phải là một loại tội nghiệt, mà là một kiểu Thiên Lý, giúp người bị giết được gặp Thiên Lý! Chính vì vậy hắn rất cao hứng, thậm chí còn lấy thêm một ngoại hiệu nữa gọi là Tống Quân Thiên Lý! May mà hắn còn tuân thủ môn quy bổn môn, không tùy tiện giết người bừa bãi. Nếu như hắn sa vào ma đạo, sợ rằng thiên hạ này không ai có thể chế trụ được hắn cả. Từ lúc Thiên Lý xuất đạo, vì ước định của Giang Sơn Lệnh mà ra tay 3 lần, vì giang hồ cừu sát ra tay 14 lần. Trước mắt tổng cộng ra tay 17 lần, giết chết toàn là tuyệt thế cao thủ, không thì cũng là người quyền thế ngất trời, phú hào một phương. Nhưng trước giờ chưa một ai có thể may mắn trốn khỏi tay hắn cả!" Diệp Khinh Trần đến đây cũng không hiểu nổi bản thân mình giờ có tâm trạng thế nào nữa, hắn chỉ cười khổ nói ra mấy câu đó.
Sau lúc Diệp Khinh Trần nói đoạn này ra, hắn đột nhiên cũng bị lời nói của chính mình dọa cho phát hoảng. Đây mà là người sao? Sao ta có cảm giác như là đang nói về một quái vật vậy?
Từ trước đến giờ chưa từng liên kết các hành vi của Thiên Lý xâu chuỗi lại với nhau, hôm nay nói ra không ngờ lại làm cho chính mình cũng phát sợ!
Gia hỏa này thực sự là người sao?
Mắt của Lăng Thần càng mở to hơn, trong mắt là sự hoảng sợ tràn ngập. Công tử sắp phải đối mặt bới dạng nhân vật gì thế này? Đáng sợ như vậy! Kinh khủng như vậy! Cố chấp như vậy! Lần đầu tiên, Lăng Thần vốn tràn ngập lòng tin đối với Lăng Thiên nhưng giờ đã không đủ lòng tin Lăng Thiên có thể ứng phó được nguy cơ lần này.
Lăng Thiên cười khổ một tiếng, dạng người này chính là một cuồng nhân cố chấp mà.
"Thiên Lý này giờ đã không còn có thể dùng từ võ si để hình dung hắn nữa, căn bản hắn chính là một võ cuồng! Cuồng võ đạo! Nhưng trong đời hắn quan trọng nhất là giữ chữ tín, chỉ là cực hiếm người có thể để cho hắn phải hứa hẹn gì đó. Nếu như nhìn từ góc độ nhân sinh kinh nghiệm mà nói, hắn gần như trống không. Trừ việc luyện võ công, rèn luyện tâm cảnh, hoàn thành nhiệm vụ của bổn môn, không còn sự tình nào khác cả. Thêm nữa là Thiên Lý có một tập quán là độc lai độc vãng, độc đạo chuyên hành! Bất kể gặp chuyện gì, hắn cũng một mình đối mặt, một mình giải quyết! Và hắn quả thực có thể giải quyết tốt. Hắn trừ có võ công tuyệt đỉnh, về mặt y đạo thế giới này cũng khó ai bì được hắn. Do đó thực lực thật sự của người này căn bản là một ẩn số. Trừ bản thân hắn ra, không người nào có thể giải đáp được!" Diệp Khinh Trần cảm giác lời nói của mình có chút gì đó khó khăn. Dù vậy cuối cùng cũng có thể đem toàn bộ 'tư liệu' về Thiên Lý này giới thiệu hết, Diệp Khinh Trần cũng thở phào một hơi.
"Hắn không có gia đình?" Lăng Thiên nhạy cảm hỏi ra một vấn đề.
"Gia đình? Điều này đối với Thiên Lý mà nói là một cấm kỵ...Người thân nhất sau cùng của hắn, ngoài lão nhân kia cũng chỉ có môn chủ bổn môn!" Diệp Khinh Trần cười khổ một tiếng, ý tứ liếc nhìn Lăng Thiên :"Hắn từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với phụ nữ! Trong mắt hắn, thế giới này chỉ có 'người', không phân biệt nam nữ. Thiên Lý sẽ không vì đối phương là phụ nữ mà hạ thủ lưu tình. Trước giờ trừ tiền nhiệm chưởng môn, và bằng hữu mà hắn thực sự tin tưởng ra, Thiên Lý chưa từng để cho người nào lại gần thân thể hắn trong phạm vi 3 trượng!" Diệp Khinh Trần lại than một tiếng :"Hắn chính là một quái vật! Quái vật thì quái vật, nhưng hắn vẫn là một quái vật đối xử rất tốt với bằng hữu, mặc dù bằng hữu của hắn cực kỳ ít ỏi!"
Diệp Khinh Trần giống như đang suy tư điều gì rồi mới nói tiếp :"Chắc do quan hệ đồng môn, lão hủ may mắn được quái vật kia nhận làm bằng hữu, những lời vừa rồi do đó cũng coi như có cơ sở" Nói đến đây, Diệp Khinh Trần khẽ cười một chút :"Hai năm trước, Thiên Tinh chi Ngọc lánh đời trưởng lão Ngọc Siêu Trần xuất quan. Ngọc Siêu Trần bế quan 10 năm, cuối cùng đã đột phá tiên thiên trung đoạn. Lão này cùng với ta từng có ân oán, bèn tìm đến ta. Đây vốn là ân oán cá nhân, không phải chuyện của môn phái. Lại nói hai bên cũng ước định là luận bàn chứ không phải là đánh nhau sống chết! Tình cờ làm sao lúc Ngọc Siêu Trần đến thì ta lại đang cùng Thiên Lý đánh cờ. Không ai ngờ được Ngọc Siêu Trần một lời không hợp, chọc giận Thiên Lý. Thiên Lý bèn xuất thủ. Sau đó đại chiến giữa ba người chúng ta xảy ra. Mà cũng không thể nói là đại chiến được, lý do là Thiên Lý chỉ dùng có 7 chiêu! Ngọc Siêu Trần bế quan 10 năm, vậy mà không chịu nổi 7 chiêu!"
"Vậy ngày đó hắn dùng binh khí gì mà trong vòng 7 chiêu có thể giết chết Ngọc Siêu Trần?" Sắc mặt Lăng Thiên ngày càng khó nhìn...
Chương 84: Tuyệt thế võ công!
"Không dùng binh khí gì cả, chỉ dùng tay không. Chỉ trong chốc lát hắn có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất cực hạn! Tất cả các binh khí đều như nhau! Vài mươi năm gần đây, ta chưa từng thấy hắn dùng qua binh khí. Ngay cả lần nọ hắn cũng là dùng tay không đánh chết Ngọc Siêu Trần. Chỉ dùng 7 chiêu! Hơn nữa các chiêu thức hắn dùng cũng rất phổ biến đến mức tầm thường, kiểu như 'Hắc hổ đào tâm', 'Thiết môn soan' , 'Lực phách hoa sơn' ...!" Diệp Khinh Trần trầm tư một lúc rồi trả lời cẩn thận.
"Với thực lực mạnh mẽ của ngàn năm thế gia Thiên Tinh chi Ngọc, Ngọc gia chẳng lẽ không truy cứu sự việc này? Hay là không biết đến bí mật này?" Lăng Thần đột nhiên xen vào. Nếu như thực sự là không ai biết bí mật này, với thực lực của Ngọc gia mà nói, đây đúng là một bí mật nàng có thể lợi dụng được.
Diệp Khinh Trần cười to một tiếng :"Sau khi chuyện xảy ra, lão phu tự thân đưa thi thể Ngọc Siêu Trần quay về Ngọc gia!"
"Chẳng lẽ Ngọc gia thực sự không truy cứu?!" Lăng Thần cực kỳ kinh ngạc.
"Thần nha đầu, trước mặt thực lực cực kỳ mạnh mẽ, liệu có thể làm gì được? Ngươi nghĩ vì sao Ngọc gia lại không độc bá Bắc Ngụy? Lý do rất đơn giản, đó là vì kiêng kị thứ tuyệt sát không thể tránh né là Giang Sơn Lệnh! Ngọc Siêu Trần mặc dù là siêu cấp trưởng lão của Ngọc gia, nhưng hắn chết trong tay người của Vô Thượng Thiên, chết thì cũng coi như chết rồi!" Diệp Khinh Trần hãnh diện nói!
"Quả là bá đạo! Không chỉ có Thiên Lý kia, ngay cả tiền bối cũng thế!" Lăng Thần kinh ngạc nói!
"Đó chính là Vô Thượng Thiên, đó chính là Thiên Lý!" Diệp Khinh Trần nói.
Lăng Thiên nhíu mày không nói, không động, giống như đã biến thành một bức tượng.
Hắn đang suy nghĩ, kiểu người như vậy, nên dùng biện pháp nào để đối phó, hoặc là hủy diệt hắn? Thiên hạ đệ nhất võ công, tính cách độc lập, không có gia đình, thậm chí bạn bè hắn cũng không có mấy...
Hắn thực sự không có nhược điểm sao?!
Dùng độc? Vây công? Lăng Thiên lắc lắc đầu. Thân thủ như vậy thì vây công không có hiệu quả! Lý do vì hắn vốn đã không có nhược điểm cho nên cùng lắm có thể cố tạo ra một hoàn cảnh thuận lợi để tử chiến với hắn. Mà dạng cao thủ như vậy, không quản có bao nhiêu người vây công, chỉ cần hắn có ý rút lui, sợ rằng sẽ không có ai cản nổi hắn!
Nói đến dùng độc lại càng không ổn. Mà cũng không biết có loại độc dược nào có thể đưa hắn vào chỗ chết nữa! Cho dù có, làm sao để hạ độc hắn? Ai có khả năng tiếp cận lại gần người hắn chứ? Đùng nói đến việc hạ độc!
Chẳng may làm cho hắn tức giận, sẽ huyết tẩy Lăng phủ. Đó cũng không phải là không thể xảy ra. Nếu mà vì mình lại để cho Lăng phủ trên dưới bị tàn sát, liệu mình sẽ phải làm sao chịu được? Sự nguy hiểm này mình không dám liều!
Lăng Kiếm, Lăng Trì...đều do một tay mình bồi dưỡng nên, là thực lực của chính mình. Chẳng lẽ lại để bọn hắn chết trong trận chiến này sao? Lúc đó sự cố gắng bao lâu nay của mình, sẽ là vì cái gì? Để cho người khác đến phá hủy sao? May mà Lăng Kiếm giờ đang bế quan, nếu Lăng Kiếm ở tại đây, với lòng trung thành của hắn sợ rằng nhất định sẽ lao vào chỗ chết! May mà người bên cạnh hiện giờ là Lăng Thần.
Lăng Thiên khổ sở nhíu mày. Hắn đến giết mình, chẳng lẽ mình lại giơ cổ lên chờ hắn giết hay sao?
Trong mắt Lăng Thiên đột nhiên bắn ra sát khí mạnh mẽ : Chẳng qua chỉ là một Thiên Lý mà thôi! Ta so với ngươi có tri thức tiến bộ hơn cả ngàn năm, chẳng lẽ đấu không lại ngươi? Cho dù võ công đánh không lại ngươi, ta cũng có thủ đoạn 'xử' ngươi!
Một luồng chiến ý ngất trời bỗng phát ra từ trên người Lăng Thiên.
Ngay cả ngươi thực sự là Thiên Lý! Ta Lăng Thiên cũng muốn đấu với ngươi một trận! Huống hồ ngươi cũng chỉ có một người! Ta là Lăng Thiên, ta nhất định sẽ 'Lăng Thiên', sao phải sợ gì chứ?!
"Ha ha ha ha ha..." Giống như nghĩ thông điều gì đó, Lăng Thiên cười to, dõng dạc nói :"Từ khi Lăng Thiên ta đến thế giới này, chưa từng có người nào làm cho ta có khát vọng chiến một trận như thế này! Hiện tại cuối cùng cũng có một người xuất hiện! Bất kể thế nào, có thể thoải mái chiến một trận, sống chết cần gì để ý?"
"Con người tất cả cố gắng cũng chỉ để không sống uổng phí một đời! Chỉ cần chứng minh trên thế giới này đã từng có Lăng Thiên ta tồn tại! Lăng Thiên ta đã từng chinh phục! Ha ha ha, có ai biết được?! Có người nào biết chứ?! Trên thế giới này, Lăng Thiên ta tịch mịch đến mức nào?!"
"Có ai biết được, Lăng Thiên ta trên thế giới này tịch mịch đến mức nào?!"
Lăng Thiên đứng thẳng dậy, ngửa mặt lên trời hét lớn. Trong hai mắt, lệ mang bắn ra như điện, khí tức bễ nghễ thiên hạ tràn ngập thân thể, sau đó tràn ngập tiểu viện, tràn ngập Lăng phủ và thậm chí là cả Thừa Thiên thành!
"Thiên Lý! Đến đây! Lăng Thiên ta đang đợi ngươi!"
"Ầm" một tiếng vang lên, đất dưới chân Lăng Thiên bỗng nứt ra, bụi bay mù mịt che mờ cả khoảng không gian...
Đứng trong đám bụi mù, Lăng Thần cùng Diệp Khinh Trần khiếp sợ nhìn Lăng Thiên giống như đang nổi điên kia. Quả thực giống như một cửu thiên ma thần phủ xuống thế gian!
"Ha ha ha...Hảo khí thế!" Một tiếng cười xé không trung bay đến, giống như cực xa mà lại như gần trong gang tấc! Mỗi một tiếng cười vang lên đều có lực, giống như lôi thần cửu thiên, mỗi tiếng đều chuẩn xác oanh kích vào tâm khảm mọi người! Trai tim mọi người tất cả đều chấn động!
Một thân ảnh mông lung từ xa bay vút tới như điện!
"Kẻ đến là ai? Dám phát uy trước mặt Tam gia sao!" Trong Lăng phủ vang lên tiếng Ngọc Mãn Thiên hét lớn, tiếp theo đã thấy thân thể khôi ngô của hắn bay lên, hướng đến thân ảnh trên không trung kia đón đầu, quyền cước đồng thời xuất ra!
"Châu chấu đá xe!" Thân ảnh mông lung kia hừ lạnh một tiếng, tiếp theo liền thấy hai bóng người trên không trung chạm vào nhau, quyền cước giao kích ầm ầm, âm thanh nội lực va chạm vang lên trong nháy mắt rồi lập tức tách ra.
Một âm thanh nặng nề vang lên, một tiên thiên cao thủ nhất lưu như Ngọc Mãn Thiên bỗng như con diều đứt dây rơi bịch xuống đất, máu tươi trong miệng phun ra, đỏ cả một khoảng không. Thân ảnh mông lung kia càng không chần chờ, tốc độ lao xuống truy kích còn nhanh hơn cả tốc độ Ngọc Mãn Thiên đang rơi xuống. Đến nửa chừng đột nhiên chân phải hắn khom lại, tung một cước đá ra, mục tiêu chính là cái đầu to của Ngọc Mãn Thiên.
Nếu cước này thực sự đá trúng, sợ rằng đầu của Ngọc Mãn Thiên sẽ lập tức vỡ tung, máu me đầy trời ngay! Mà lúc này Ngọc Mãn Thiên đúng là đã không còn sức mà phản kích, thậm chí không có khả năng tránh né!
Ngay cả thân là cao thủ thứ ba của Ngọc gia, tiên thiên cấp cao thủ Ngọc Mãn Thiên, không ngờ lại đến bước này, nằm chờ người ta làm thịt!
Thân ảnh mông lung nọ võ công quả thực kinh thế hãi tục! Đây là người nào? Chẳng lẽ là...
"Tam thúc!" Trong sân bỗng vang lên tiếng hét xé lòng của Ngọc Băng Nhan.
Lăng Thiên tâm trí vô cùng kiên nghị, cũng không hề chần chờ nữa. Cũng không hiểu hắn làm thế nào, thân thể mảnh mai trong chớp mắt đã biến mất trong tiểu viện, một khắc sau đã xuất hiện trên không trung trước người Ngọc Mãn Thiên, một cước đã lên người hắn. Thân thể Ngọc Mãn Thiên bỗng tăng tốc rơi xuống, bay về hướng của Lăng Thần.
Ngay trong chớp mắt điện quang hỏa thạch đó, Lăng Thiên ngưng tụ toàn thân công lực vào hai nắm đấm, mạnh mẽ đón đầu chân phải của thân ảnh kia đang đá tới!
Nhưng mà ngay nháy mắt đó, trước mắt Lăng Thiên bỗng hoa lên, thân ảnh mông lung kia đang ở trên không trung đột nhiên chuyển thân vòng lại, thứ đón nhận hai nắm đấm của Lăng Thiên giờ này đã là bàn tay của hắn! Trước mắt Lăng Thiên, bàn tay đó bỗng như phóng to lên vô hạn!
"Ầm!" Hai người mạnh mẽ chính diện va chạm, không hề có chút hoa mỹ nào!
Kình phong như biển bỗng tán ra khoảng không xung quanh tiểu viện. "Ào" một tiếng, cả cây nho cũng bị đánh bay ra ngoài, tường bốn phía xung quanh bỗng lắc lư nghiêng ngả, sau đó ầm ầm đổ xuống! Phòng của Lăng Thiên ở cũng "Rắc" một tiếng, nóc nhà bay mất! Đám trúc trước cửa sổ cũng 'rắc rắc' liên tục rồi gẫy gục hết!
Sự va chạm thực khủng khiếp!
Thân thể Lăng Thiên giống như diều đứt dây bay ra ngoài, lưng đập mạnh vào tường ngoài phòng, ầm một tiếng phá thành một lỗ lớn! Ngay sau đó lại 'ầm ầm' vài tiếng vang lên, căn phòng bị tàn phá giờ đã không chịu nổi tác động, ầm ầm đổ xuống!
Toàn lực một kích, hai đấm đấu lại một chưởng, vậy mà cũng không địch nổi!?
Lăng Thần phản ứng cũng nhanh, lập tức phóng người lên cao đỡ được thân thể to lớn của Ngọc Mãn Thiên, tiêm chưởng của nàng đánh lên người hắn 7, 8 lần mới có thể miễn cưỡng tan đi luồng lực đạo còn sót lại của thân ảnh mông lung kia cùng với lực ngã xuống của Ngọc Mãn Thiên, sau đó nhẹ nhàng đặt hắn trên mặt đất.
Mặc dù người đã bị trọng thương, nhưng Ngọc Tam gia vẫn còn tỉnh táo, há hốc mồm nhìn uy thế của hai người đối chưởng trên không trung, "Ộc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trong mồm sợ hãi than :"Con mẹ nó! Thật là lợi hại!"
Người đến chính là người áo xanh thần bí khó lường!
Người áo xanh sau khi đối chưởng với Lăng Thiên cũng bị bay ngược lại sau, rồi thân thể vừa chuyển lập tức dùng tốc độ cao quay ngược lại. Trong tiểu viện giờ này khói bụi tràn ngập, đưa bàn tay lên không nhìn rõ ngón, nhưng người áo xanh dường như không chịu ảnh hưởng, hướng thẳng đến nơi Lăng Thiên vừa rơi xuống lao đến!
Một tiếng quát vang lên, 'Keng' một tiếng Lăng Thần đã rút Huyền Thiết bảo kiếm mới có được ra, thân thể mềm mại bay lên không trung, mang theo khí thế như một viên đạn. Chỉ thấy một đạo ngân điện trong suốt lóe lên, trong không trung phát ra những tiếng rít xé gió. Khí lưu xung quang cũng bị ảnh hưởng theo, một luồng ánh sáng hoa mắt cùng với kiếm khí lạnh như băng bao phủ quanh thân thể Lăng Thần, cả người nàng bỗng biến thành một vòng sáng lớn cả trượng, sau đó giống như lôi điện phát ra, quang mang chói mắt xuất hiện, dùng tốc độ kinh khủng một đi không về lao thẳng về hướng người áo xanh!
Nhân kiếm hợp nhất!
Lăng Thần đã dùng tất cả tu vi một đời dung nhập vào trong kiếm này. Đây là một kiếm tuyệt sát một đi không trở lại! Nguyên nhân chỉ có một, đó là vì có kẻ muốn tổn thương đến người nàng yêu nhất! Trong bóng kiếm, khuôn mặt xinh xắn của Lăng Thần trắng bệch, tay phải cầm kiếm, tay trái giữ chặt sát bên hông. Nếu để ý thật kỹ, sẽ thấy quanh bàn tay ngọc nhỏ nhắn đó đang tụ tập hàn khí lẫm liệt!
Hàn băng thần công!
Chương 85: Tống Quân Thiên Lý!
Dưới nhân kiếm hợp nhất của Lăng Thần, tốc độ của nàng đã vượt xa người áo xanh kia. Người áo xanh kia khẽ 'Ồ' nhẹ một tiếng, khí thế tiến tới bỗng dừng lại, mãnh mẽ dừng lại giữa không trung, sau đó xoay người, trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm. Hắn cũng không làm thêm động tác nào, chỉ hướng một kiếm bổ xuống phía nhân kiếm hợp nhất của Lăng Thần đang mạnh mẽ ầm ầm đánh tới.
Một kiếm nhìn như vô cùng đơn giản đó, ở trong mắt của Diệp Khinh Trần và Ngọc Mãn Thiên không ngờ lại nổi lên cảm giác chia đôi cả đất trời, tuyệt đối không thể chống lại!
"Keng!" Song kiếm giao nhau, chỉ một lần Lăng Thần đã phải hự một tiếng nặng nề, nhưng nàng vẫn tàn nhẫn đánh tay trái ra. Người áo xanh mở miệng cười, đồng thời cũng đưa tay trái ra đón lấy. 'Bịch' một tiếng, vừa mới tiếp xúc hắn đã cảm giác tay trái như chạm vào một khối huyền băng ngàn vạn năm, trong nháy mắt có cảm giác như lạnh đến tận xương tủy! Trong lòng chấn động, hừ lạnh một tiếng rồi vội thúc đẩy nội lực, tăng thêm vài phần lực đạo!
Lăng Thiên vừa mới đứng dậy, đã thấy Lăng Thần liều mạng chiến cùng với người áo xanh, trong lòng kinh hãi vội hô to :"Thần nhi, không được liều mạng!" Cùng lúc thân thể hắn cực tốc lao nhanh tới.
Lăng Thần chỉ cảm giác thấy trên thân kiếm có một cỗ khí lực bài sơn đảo hải đánh tới, lập tức bao phủ lấy mình, còn chỗ bàn tay trái tiếp xúc giống như đánh vào một ngọn núi vững chắc vậy! Cổ tay đau như muốn gãy, nàng bi thảm 'hự' một tiếng, bên khóe miệng đã tràn máu tươi, nhưng đồng thời không lùi mà tiến! Huyền Thiết Kiếm trong tay thúc dục luồng nội lực sau cùng, cuồng mãnh đâm ra!
Muốn tổn thương công tử, trừ phi giết chết Lăng Thần ta!
Một người trước giờ vẫn ôn nhu hiền dịu như Lăng Thần, giờ phút này trên mặt nàng lại là sát khí khốc lệ, quyết tâm liều chết không hối tiếc!
Dùng mạng của ta đổi lại một chút vết thương của ngươi! Công tử sau đó đối phó với ngươi sẽ đỡ hơn một phần, áp lực cũng giảm đi một chút. Chỉ cần có thể tăng phần thắng cho công tử, ta có chết cũng đã sao!
"Ầm!"
"Ầm!"
Hai tiếng nổ lớn vang lên. Ngay lúc Lăng Thần phát động một kích cuối cùng, công kích của Lăng Thiên cũng đã tới. Người áo xanh nhất thời hai mặt thụ địch, giờ này mở mắt còn không nhìn rõ được năm ngón tay, ngay cả với khả năng của người áo xanh cũng không tình nguyện cùng hai người đấu một kích này!
Một luồng lực cực mạnh vượt quá tưởng tượng bỗng nhiên vọt tới, Lăng Thiên lảo đảo lùi lại hai bước. Chỉ cảm giác trong cổ họng có một ngụm máu chực trào ra, miễn cưỡng cố nuốt lại vào bụng, giữ cho nguyên khí không tổn thất. Nếu giờ phút này hộc máu ra, vậy sẽ không còn chút cơ hội nào phản kích nữa!
"Ưm" một tiếng bi thảm, thân thể mềm nhũn của Lăng Thần đã bay ngược lại, nhưng lại rơi vào vòng tay Diệp Khinh Trần đã chờ sẵn.
"Ngươi cái đồ đáng chết! Cũng không thèm mở mắt để ý xem còn ai ở đây không? Chẳng hề quản gì xuống tay hạ sát thủ, suýt chút nữa cũng làm bị thương cả đến lão phu" Diệp Khinh Trần vừa đỡ lấy Lăng Thần đã biết nàng bị thương không nhẹ, một luồng nội lực tinh thuần đến cực điểm cuồn cuộn chảy vào giúp nàng trị thương, đồng thời mở miệng mắng to.
Khói bụi tan đi, lúc này hiện rõ thân thể người áo xanh, chẳng qua lúc này nhìn hình tượng của hắn hơi có chút chật vật. Một nửa người hắn giống như vừa bị lửa đốt xong, ngay cả tóc cũng quăn lại, áo bào xanh trên người cũng giống như lá cây mùa đông vậy, khẽ động một cái là tơi tả! Lý do chính là vì bị Lăng Thiên đột nhiên chuyển Kinh Long Thần Công thành liệt hỏa! Thì ra Lăng Thiên thấy Lăng Thần liều mạng phát ra hàn băng thần công, bèn lập tức chuyển hóa Kinh Long Thần Công thành nội lực viêm dương để phối hợp đánh ra.
Mà một nửa người còn lại của người áo xanh lại trái ngược. Từ đầu đến chân ngay cả quần áo cũng bị một lớp sương mỏng bảo phủ, ngay cả trên mặt cũng có một lớp mờ mờ. Đột nhiên hắn vận chuyển nội lực một vòng, cả người băng lửa đều tiêu tan, không còn vẻ chật vật vừa nãy nữa! Người áo xanh kinh dị nhìn hướng Lăng Thần :"Nữ oa tử này, công pháp thực quỷ dị! Thuần âm công lực quả thực rất lợi hại!" Nói rồi hắn mới chuyển hướng qua Diệp Khinh Trần :"Lão Diệp? Ngươi sao lại ở chỗ này? Có quen với nha đầu này sao?!"
"Nếu không bởi vì ngươi, ta sao lại ở chỗ này?" Diệp Khinh Trần giọng hơi giận, đem Lăng Thần giao cho Lăng Thiên đỡ.
"Ngươi chính là chủ của Giang Sơn Lệnh? Thiên Lý?" Lăng Thiên kiểm tra qua thấy Lăng Thần cũng không có gì trở ngại, chỉ bị lực trùng kích mạnh nên ngất đi thôi. Nhất thời, trong lòng hắn bình tĩnh lại, tay phải đang đỡ Lăng Thần nhanh chóng đưa nội lực vào, ánh mắt như điện nhìn về hướng người áo xanh, lạnh giọng hỏi.
"Sinh cũng Thiên Lý, tử cũng Thiên Lý, sinh tử Thiên Lý. Tống Quân Thiên Lý!" Người áo xanh ngạo mạn cười ngâm :"Không sai, ta chính là Thiên Lý, hôm nay đặc biệt đến tống quân Thiên Lý!"
"Mẹ, ngươi đến cho Lão Tử Thiên Lý?" Ngọc Mãn Thiên sớm đã bò dậy, nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu :"Ngươi là cái thá gì?"
Mặc dù người áo xanh Thiên Lý võ công hơn xa Ngọc Mãn Thiên. Nhưng Ngọc Tam gia vốn tính tình ương ngạnh, đừng nói là Thiên Lý, cho dù là ông Trời đến ngay trước mặt, hắn cũng dám mắng vài câu rồi tính sau! Đương nhiên là hắn không thể biết gia gia hắn là Ngọc Siêu Trần chính là chết trong tay Thiên Lý này, nếu không với tính cách của Ngọc Mãn Thiên, cho dù là bị người đánh chết, cũng tuyệt đối không chịu thua trận!
Người áo xanh Thiên Lý trong mắt bắn ra sát khí dày đặc! Biết rõ thực lực của hắn lại còn dám có dũng khí vô lễ mắng to như thế, Ngọc Mãn Thiên quả là một tên không biết trời cao đất dày!
Hắn hôm nay mới đuổi đến Thừa Thiên liền nghe được tiếng trường khiếu cuồng ngạo kia của Lăng Thiên! Thân là tuyệt đỉnh võ giả, Thiên Lý đương nhiên nhìn ra được trong tiếng trường khiếu kia ít nhiều có chiến ý cường liệt. Hắn chỉ theo âm thanh mà đến chỗ này, nào ngờ vừa đến đã đụng phải ba cao thủ. Mặc dù hắn cũng không bị thương, nhưng bề ngoài đúng là chật vật không chịu nổi! Thậm chí ngay cả quần áo lẫn đầu tóc cũng bị tổn hại, đây là chuyện mà 10 năm hắn lăn lộn chưa bao giờ xảy ra!
Cuộc chiến vừa rồi, Ngọc Mãn Thiên đích thực bị trọng thương, còn Lăng Thần cầm kiếm chỉ bị chấn thương. Nếu như không phải nàng không thèm để ý đến bản thân, có lẽ ngay cả bị thương nhẹ cũng chưa chắc đã bị. Còn mục tiêu quan trọng của mình lần này - Lăng Thiên, mặc dù nhìn cũng có vẻ chật vật nhưng trong lòng Thiên Lý lại rất rõ, gia hỏa này cực kỳ trơn trượt, thực tế ngay cả một chút thương tích cũng chưa chịu! Hết thảy hắn đều lùi về sau để tán lực, hóa giải toàn bộ lực công kích của mình!
Hai lần giao chiến, lần đối chưởng đầu tiên Lăng Thiên đã mượn thế lui va vào hai bức tường, đem lực công kích dời đến trên vách tường. Lần thứ hai đối chưởng, hắn lại bằng tự thân công lực ngang nhiên hóa giải!
Mặc dù chính mình đồng thời đối mặt hai người, chính diện bị Lăng Thần tiêu hao đi hơn nửa công lực công kích, nhưng Lăng Thiên có thể hóa giải công kích của mình khiến cho Thiên Lý vô cùng kinh sợ.
Hắn thế nhưng không biết rằng bề ngoài Lăng Thiên nhìn như không có gì, thực tế trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ! Chính mình vừa rồi có thể nói đã ngưng tụ toàn thân công lực, thậm chí dùng cả sách lược để phát huy, vậy mà vẫn phải thụ thương chút nữa ộc máu! Võ công của gia hỏa này quả thực không phải bình thường. Thiên hạ đệ nhất, quả là danh bất hư truyền! Thấy mặt còn hơn cả nghe danh!
"Định làm gì? Lại muốn đùa chơi tiếp sao? Lão Tử không thèm sợ ngươi!" Ngọc Mãn Thiên nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Thiên Lý đang hướng về phía mình, cố ưỡn ngực nộ rống một tiếng!
"Tam thúc...." Ngọc Băng Nhan không biết từ lúc nào đã vào trong sân, lo lắng cất tiếng gọi. Nhưng vừa đến nơi lại thấy Lăng Thần nằm mê man bất tỉnh trong vòng tay Lăng Thiên, thất kinh một tiếng bước nhanh lại :"Thần tỷ tỷ ...tỷ làm sao vậy?"
"Nàng chịu một chút thương tích, không có gì đáng ngại đâu" Lăng Thiên nhẹ nhàng nói, sau đó đưa mắt liếc Diệp Khinh Trần một cái.
"Ngươi đã động sát khí đối với ta, vậy chiều theo ý ngươi!" Sát khí trong mắt Thiên Lý càng dày đặc, bước lại gần phía Ngọc Mãn Thiên.
"Chậm đã!" Diệp Khinh Trần bước lên một bước :"Thiên Lý, bình tĩnh, Lão phu có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi!"
"Chuyện gì vậy? Cứ nói!" Thiên Lý dừng bước, ánh mắt nhưng vẫn chăm chú nhìn Ngọc Mãn Thiên, giọng nói không vui không giận, bình tĩnh nói.
"Thiên Lý, ngươi lần này đến để giết ta sao?" Lăng Thiên đột nhiên mở miệng cười, nhưng giọng nói lại tràn ngập ý châm chọc :"Ta đoán quả không sai, ngươi đúng là đã sợ hãi!"
"Sợ hãi?" Trong mắt Thiên Lý xuất hiện ý cười :"Sơ ngươi trưởng thành vượt qua ta sao?"
"Không sai!" Lăng Thiên không hề khiêm nhường nói :"Chỉ cần cho ta 10 năm thời gian, ta liền có thể vĩnh viễn đạp ngươi dưới chân. Mà ngươi có vẻ không dám liều với chuyện nguy hiểm này!"
"Kế khích tướng của ngươi dùng rất hay!" Thiên Lý khép hờ mắt, giọng nói bình thản :"Đối với ta cũng có hiệu quả đấy, ta thực rất muốn cho ngươi 10 năm thời gian. Nhưng đáng tiếc! Ta giờ đây đang dùng thân phận lệnh chủ Giang Sơn Lệnh! Ngay lúc nhận được Giang Sơn Lệnh, đừng nói là 10 năm, cho dù là 10 ngày ngươi cũng đừng hòng kéo dài nổi"
"Ồ, xem ra các hạ có thể cấp cho ta 9 ngày thời gian, phải không?" Lăng Thiên gật gật đầu :"Cảm ơn nhé!"
"Ngươi dám đùa với ta sao?" Thiên Lý bỗng nhiên xoay người, hai mắt mở lớn, lệ mang giống như thực chất bắn ra, nhìn về hướng Lăng Thiên :"Bất kể mưu kế gì, đối với ta mà nói đều vô dụng cả! Ta không cho ngươi kéo dài thời gian, càng không cho ngươi dùng thủ đoạn để mà chơi đùa! Ta chỉ có một mục đích, đó là giết ngươi! Bất kể thế nào, ngươi chết là cái chắc!"
"Ừm, nếu đã như vậy, một người trước khi chết chung quy cần phải an bài hậu sự. Thiên Lý, ngươi tự nhận là Thiên Lý, chung quy ngay cả nói vài câu cũng không đồng ý sao?" Lăng Thiên cười nói.
Thiên Lý cười ha hả nói :"Đương nhiên cũng không đến mức cạn tình như thế, huống hồ ngươi cũng là bằng hữu của lão Diệp"
"Đã như vậy, cảm ơn nhiều!" Lăng Thiên trả lễ cười nói, rồi ra hiệu bảo Ngọc Băng Nhan đem Ngọc Mãn Thiên rời đi, sau đó quay đầu nói :"Vô Thượng Thiên Giang Sơn Lệnh chủ không lẽ lại so đo cùng một kẻ thô lỗ sao? Hắn thực sự không biết ngươi là ai, hắn đối với ngươi cũng chỉ khởi chiến ý chứ không có sát khí, ngươi không thấy sao?"
"Không sai, nếu như hắn thực sự có sát khí thì khi một kích đầu tiên hắn đã là người chết rồi!" Thiên Lý hãnh diện nói.
"Mẹ...ngươi mới là người..." Ngọc Mãn Thiên còn chưa kịp nói hết đã bị Lăng Thiên điểm huyệt rồi giao cho Ngọc Băng Nhan ôm lấy. Lăng Thiên căn dặn :"Trước hết đỡ tam thúc của muội vào trong phòng đi, đừng ra ngoài"
Ngọc Băng Nhan kinh hoảng mở to mắt nhìn Lăng Thiên, cầu xin :"Thiên ca, để muội ở lại cùng huynh!"
Sắc mặt Lăng Thiên trầm xuống :"Muội nếu coi ta là phu quân thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta!" Hai người giờ này đã định thân sự, Lăng Thiên nói vậy cũng không phải không đúng.
Ngọc Băng Nhan giật mình nhìn hắn, trong mắt thần sắc phức tạp, tràn đầy thâm tình, chậm rãi nói :"Nhan nhi đương nhiên nghe lời phu quân nói. Nhưng nếu mà phu quân...Nhan nhi tuyệt đối sẽ không sống một mình!" Nói rồi nàng ôm lấy người Ngọc Mãn Thiên đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro